Chu Vi ngồi ở chỗ ngồi phía trước, kinh ngạc trợn mắt há mồm, cho tới bây giờ cô ấy chưa từng nghĩ bề ngoài lương thiện của tôi, thế nhưng lại nói ra những lời như vậy.
Tôi cũng hoảng sợ.
Mặt xám như tro, không để ý tới bánh bao Thiên Tân trong dĩa xinh đẹp nữa, một ngoạm tôi cũng nuốt không nổi.
Thật mất mặt, hơn nữa lại mất mặt ở chỗ ông chủ, tìm người nào nói lên giường không nói, lại có thể tìm anh ta? Tôi không phải mươn rượu giả điên đâu, cố ý để cho người ta nghĩ tôi dùng quy tắc ngầm sao?
Chu Vi lắc đầu: “Phải nói là ông chủ này của cậu thật sự có tinh thần hào hiệp, cậu ở trong lòng anh ta nói cằn nhằn lải nhải, thế nhưng anh ta thật tốt bụng chỉ dùng ngôn ngữ nhi đồng nói vâng vâng ừ ừ với cậu, sau đó thì bế cậu lên nhà của tớ, tầng 5 lận đó, ha, vẫn bế cậu thẳng lên 5 tầng lầu.”
Tôi mờ mắt.
Chu Vi tức giận nói móc tôi: “Cậu thật sự không phải mượn rượu giả điên đó chứ?”
Tôi xì hơi.
Không ngờ lại còn có một chuyện còn mất mặt hơn thế nữa.
Sau khi Bùi Vĩnh Diễm đưa tôi về, Chu Vi khách sáo giữ anh ta lại uống trà, để giải rượu. Vậy mà anh ta cũng không khách khí ngồi xuống, tôi nhất thời giận dữ, Bùi Vĩnh Diễm này tiễn người xong rồi, anh ta đi về thì cứ đi đi, tự nhiên còn ngồi một mình trong phòng khách của phụ nữ độc thân làm cái gì?
Chuyện kế tiếp, là chuyện mất hết hy vọng, hủy hoại toàn bộ danh tiết trong cuộc đời của tôi.
Cửa phòng ngủ để mở, ở bên trong tôi rên rỉ muốn uống nước, Chu Vi đứng lên đi lấy nước cho tôi, kết quả tôi ngồi xuống giường, nhắm mắt lại, nhanh nhẹn ở trước mặt cô ấy và Bùi Vĩnh Diễm, tôi cởi áo của tôi, không ngừng cởi đồ, còn có áo ngực, sau khi cởi hết toàn bộ, tôi uống hết ly nước, lập tức nằm xuống ngủ.
Đổi lại mà nói, coi như là tôi đã ở trước mặt một người đàn ông xa lạ, nói hai lần anh muốn lên giường với tôi không? Sau đó, tôi còn thực sự cởi hết quần áo.
Người đàn ông này chắc chắn sẽ nghĩ, nếu không có người khác, chỉ có tôi và anh ta, tôi nhất định càng cởi càng vui thích, thậm chí nói không chừng tôi còn lột hết sạch sẽ của anh ta.
****************************************
Rượu thật sự không thể uống nhiều.
Mặc dù tôi không có xxx, nhưng tôi đã lỡ lời, đã mất hết thể diện.
Sau một hồi lâu, tôi hướng về phía Chu Vi hoàn toàn giận dữ: “Cậu là một đứa bạn vô tích sự, tại sao không ngăn cản tớ lại? Lúc đó cậu phải kéo tớ ra, nhanh chóng gọi taxi, thì không phải sẽ không xảy ra những chuyện sau đó sao?”
Chu Vi cũng không hài lòng, cô ấy rống lên với tôi: “Cậu chưa nhìn thấy bộ dạng lẳng lơ của cậu lúc đó à? Tay ôm lấy cổ anh ta, hai chân cũng quấn lấy anh ta, tớ làm sao kéo cậu ra? Cậu bảo với tớ, không muốn đàn ông, nhưng tớ thấy cậu chính là một điển hình mà đàn ông không có cách nào bỏ qua được.”
Tôi á khẩu không trả lời được, thật lâu sau tôi lại hỏi cô ấy: “Tại sao còn giữ anh ta lại uống trà, đêm hôm khuya khoắc cậu uống trà cái gì chứ, đây không phải là cậu có lòng dạ Tư Mã Chiêu sao?”
Cô ấy lập tức không lên tiếng, cúi đầu ăn bánh bao, tôi cũng giận dữ, dùng đôi đũa gắp cái bánh bao chấm vào trong chén nước tương.
Nản quả, thật là nản quá, thế này thì bảo tôi làm sao đi gặp người ta đây?
Cùng Chu Vi xuống lầu đợi xe taxi, lúc chờ xe, cô ấy lấy kính trang điểm ra, lại liếc mắt xem cách ăn diện của mình, sau khi lên xe, cô ấy nhịn không được khều cánh tay tôi: “Đinh Đinh.”
Tôi mệt mỏi đáp: “Chuyện gì?”
“Thật ra…” Cô ấy có chút ngượng ngùng: “Diện mạo của ông chủ cậu thật đúng là không tệ.”
Tôi cay nghiệp cô ấy: “Nghe rồi, tớ có thể lý giải ý đồ xấu trong lòng cậu không?”
“Im”, cô ấy lại chọc tôi, đưa đẩy tôi: “Cậu không phải nói rằng hiện tại cậu không có hứng thú với đàn ông sao, nếu cậu thật sự không xuống tay, tớ sẽ xuống tay trước, cậu làm người trung gian liện hệ, được không?”
Tôi cười gian trá với cô: “Cô Chu à, cô không sợ bà mai như tôi đây phỗng tay trên sao?”
***************************************
Tôi âm thầm khuyên nhủ và an ủi chính mình, không sao cả đều là giữa người trưởng thành với nhau, chuyện này là chuyện nhỏ, thực ra thì tôi cũng không quá mức lắm, bất quá tôi chỉ là uống chút rượu, mất kiểm soát mà thôi.
Bước xuống xe, gió thổi đến, tóc rối tung, tôi lấy ra một chiếc khăn từ trong túi xách, buộc ở sau gáy.
Vào thang máy, bên trong chỉ có một mình tôi, tôi đập đầu vào vách thang máy liên tục mắng bản thân: “Đinh Đinh, mày là một cây đinh đâm người mà.”
Đúng lúc này, cửa tháng máy mở ra, tôi vội vàng đứng thẳng lại, nhưng vừa nhìn thấy người đang bước tới, trái tim tôi sợ hãi thiếu chút nữa văng ra ngoài.
Thật sự là không nên nhắc tới, tôi đang phiền muộn về mình tại sao lại gặp Bùi Vĩnh Diễm chứ, không ngờ người bước vào đúng là anh ta.
Tôi nhất thời sợ hãi choáng váng, vội vàng chào anh ta: “Tổng giám đốc Bùi? Sớm vậy.”
Giọng nói của anh ta vẫn rất ấm áp: “Cô cũng sớm vậy.”
Sau đó, anh ta mỉm cười, không nói gì, mặt đối mặt với tôi, dựa vào vách thang máy bên kia.
Tôi chột dạ nhìn anh ta một cái, liền nhanh chóng cúi đầu, trong đầu đều lặp đi lặp lại suy nghĩ tối qua tôi quấn người như thế nào, tưởng tượng đến chuyện đó làm tôi đỏ mặt tía tai.
Anh ta lại cười: “Trên đất có đất hay là trên đất có lỗ? Tại sao lại cúi đầu nhìn?”
Không mở bình thì không biết trong bình có gì, tôi có chết cũng phải đánh phủ đầu trước, đón nhận trận cười xấu hổ của anh ta.
Tôi ho khan một tiếng, mất tự nhiên nói: “Anh Bùi, tối qua cám ơn anh, tôi uống rượu lại biến thành phiền toái cho anh như vậy.”
Anh ta tò mò hỏi tôi: “Tối qua? Từ tối qua đến giờ tôi cùng bạn đánh bida lỗ, chúng ta có gặp nhau sao?”
Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, tự mở cho mình một lối thoát: “Không có, không có.”
“Tối qua cô uống rượu?”
“Không có, không có.” Tôi nói dối trâng tráo, “Tôi không dính tới rượu.”
Anh ta gật đầu: “Đây là thói quen tốt.”
Hai người chúng tôi nhìn nhau cười, những nghi ngờ trong lòng, đều không hé răng.
Tôi hiếu kỳ nhìn thang máy: “Tại sao không đi lên trên nhỉ?”
Hai người chúng tôi không hẹn mà cùng nhìn thang máy, vừa buồn cười: “Hóa ra là quên nhấn nút.”
Tôi nhanh chóng nhấn tháng máy, nhưng tôi mới vừa đưa tay, anh ta cũng nhấn, tôi nhanh chóng rút tay lại. Bùi Vĩnh Diễm mới vừa nhấn tầng trên cùng, cửa tháng máy lại mở, người bên ngoài đi vào lại là Vương Diệu Âm.
Vương Diệu Âm vừa nhìn thấy chúng tôi, lập tức mở to hai mắt, đầu tiên cô ấy chào hỏi Bùi Vĩnh Diễm: “Tổng giám đốc Bùi, sớm vậy.” Sau đó, mới cẩn thận bước vào thang máy.
Thang máy đi lên trên, tôi chú ý đến cặp mắt của Vương Diệu Âm đang tò mò nhìn từ dưới lên trên, đang nghi ngờ nhìn tôi, dường như vừa rồi tôi đang có một cuộc nói chuyện giao dịch bất chính gì đó với Bùi Vĩnh Diễm, định lật mặt của tôi.
Tôi biết cô ấy là một cô gái tò mò, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tìm kiếm chút tin tức nóng hổi này, trong công ty luôn luôn có mấy người vừa nhiệt tình vừa tò mò như vậy, trên danh nghĩa thì nhiệt tình vô cùng, trên thực tế thì không tốt với bạn, càng rơi vào thế thì cô ấy càng nhiệt tình, nhưng cái gọi là nhiệt tình của cô ấy không phải là quan tâm, mà nhiều hơn chính là tiếp cận chị Khánh để hỏi thăm tin tức, chờ khi bạn bơ vơ không còn chỗ nương tựa, cô ấy cũng sẽ không quen bạn.
Ba người chúng tôi đứng trong thang máy không hề nói lời nào, tôi và Vương Diệu Âm đi ra cùng lúc, một mình Bùi Vĩnh Diễm tiếp tục đi lên trên, anh ta là tổng giám đốc tầng trên cùng, là ở phía trên chúng tôi.
Nản lòng, không vui trở về chỗ ngồi, mở máy tính lên, phía góc dưới màn hình thông báo tôi có mail mới, tôi mở hộp thư ra nhìn thấy, quả nhiên là có mấy email chưa đọc, trong đó có một email mà người gửi là Bùi Vĩnh Diễm, tiêu đề là: Chòm sao Orion đại diện cho sự can đảm.
Có ý gì vậy: Chòm sao Orion là cái quái gì?
Tôi cũng hoảng sợ.
Mặt xám như tro, không để ý tới bánh bao Thiên Tân trong dĩa xinh đẹp nữa, một ngoạm tôi cũng nuốt không nổi.
Thật mất mặt, hơn nữa lại mất mặt ở chỗ ông chủ, tìm người nào nói lên giường không nói, lại có thể tìm anh ta? Tôi không phải mươn rượu giả điên đâu, cố ý để cho người ta nghĩ tôi dùng quy tắc ngầm sao?
Chu Vi lắc đầu: “Phải nói là ông chủ này của cậu thật sự có tinh thần hào hiệp, cậu ở trong lòng anh ta nói cằn nhằn lải nhải, thế nhưng anh ta thật tốt bụng chỉ dùng ngôn ngữ nhi đồng nói vâng vâng ừ ừ với cậu, sau đó thì bế cậu lên nhà của tớ, tầng 5 lận đó, ha, vẫn bế cậu thẳng lên 5 tầng lầu.”
Tôi mờ mắt.
Chu Vi tức giận nói móc tôi: “Cậu thật sự không phải mượn rượu giả điên đó chứ?”
Tôi xì hơi.
Không ngờ lại còn có một chuyện còn mất mặt hơn thế nữa.
Sau khi Bùi Vĩnh Diễm đưa tôi về, Chu Vi khách sáo giữ anh ta lại uống trà, để giải rượu. Vậy mà anh ta cũng không khách khí ngồi xuống, tôi nhất thời giận dữ, Bùi Vĩnh Diễm này tiễn người xong rồi, anh ta đi về thì cứ đi đi, tự nhiên còn ngồi một mình trong phòng khách của phụ nữ độc thân làm cái gì?
Chuyện kế tiếp, là chuyện mất hết hy vọng, hủy hoại toàn bộ danh tiết trong cuộc đời của tôi.
Cửa phòng ngủ để mở, ở bên trong tôi rên rỉ muốn uống nước, Chu Vi đứng lên đi lấy nước cho tôi, kết quả tôi ngồi xuống giường, nhắm mắt lại, nhanh nhẹn ở trước mặt cô ấy và Bùi Vĩnh Diễm, tôi cởi áo của tôi, không ngừng cởi đồ, còn có áo ngực, sau khi cởi hết toàn bộ, tôi uống hết ly nước, lập tức nằm xuống ngủ.
Đổi lại mà nói, coi như là tôi đã ở trước mặt một người đàn ông xa lạ, nói hai lần anh muốn lên giường với tôi không? Sau đó, tôi còn thực sự cởi hết quần áo.
Người đàn ông này chắc chắn sẽ nghĩ, nếu không có người khác, chỉ có tôi và anh ta, tôi nhất định càng cởi càng vui thích, thậm chí nói không chừng tôi còn lột hết sạch sẽ của anh ta.
****************************************
Rượu thật sự không thể uống nhiều.
Mặc dù tôi không có xxx, nhưng tôi đã lỡ lời, đã mất hết thể diện.
Sau một hồi lâu, tôi hướng về phía Chu Vi hoàn toàn giận dữ: “Cậu là một đứa bạn vô tích sự, tại sao không ngăn cản tớ lại? Lúc đó cậu phải kéo tớ ra, nhanh chóng gọi taxi, thì không phải sẽ không xảy ra những chuyện sau đó sao?”
Chu Vi cũng không hài lòng, cô ấy rống lên với tôi: “Cậu chưa nhìn thấy bộ dạng lẳng lơ của cậu lúc đó à? Tay ôm lấy cổ anh ta, hai chân cũng quấn lấy anh ta, tớ làm sao kéo cậu ra? Cậu bảo với tớ, không muốn đàn ông, nhưng tớ thấy cậu chính là một điển hình mà đàn ông không có cách nào bỏ qua được.”
Tôi á khẩu không trả lời được, thật lâu sau tôi lại hỏi cô ấy: “Tại sao còn giữ anh ta lại uống trà, đêm hôm khuya khoắc cậu uống trà cái gì chứ, đây không phải là cậu có lòng dạ Tư Mã Chiêu sao?”
Cô ấy lập tức không lên tiếng, cúi đầu ăn bánh bao, tôi cũng giận dữ, dùng đôi đũa gắp cái bánh bao chấm vào trong chén nước tương.
Nản quả, thật là nản quá, thế này thì bảo tôi làm sao đi gặp người ta đây?
Cùng Chu Vi xuống lầu đợi xe taxi, lúc chờ xe, cô ấy lấy kính trang điểm ra, lại liếc mắt xem cách ăn diện của mình, sau khi lên xe, cô ấy nhịn không được khều cánh tay tôi: “Đinh Đinh.”
Tôi mệt mỏi đáp: “Chuyện gì?”
“Thật ra…” Cô ấy có chút ngượng ngùng: “Diện mạo của ông chủ cậu thật đúng là không tệ.”
Tôi cay nghiệp cô ấy: “Nghe rồi, tớ có thể lý giải ý đồ xấu trong lòng cậu không?”
“Im”, cô ấy lại chọc tôi, đưa đẩy tôi: “Cậu không phải nói rằng hiện tại cậu không có hứng thú với đàn ông sao, nếu cậu thật sự không xuống tay, tớ sẽ xuống tay trước, cậu làm người trung gian liện hệ, được không?”
Tôi cười gian trá với cô: “Cô Chu à, cô không sợ bà mai như tôi đây phỗng tay trên sao?”
***************************************
Tôi âm thầm khuyên nhủ và an ủi chính mình, không sao cả đều là giữa người trưởng thành với nhau, chuyện này là chuyện nhỏ, thực ra thì tôi cũng không quá mức lắm, bất quá tôi chỉ là uống chút rượu, mất kiểm soát mà thôi.
Bước xuống xe, gió thổi đến, tóc rối tung, tôi lấy ra một chiếc khăn từ trong túi xách, buộc ở sau gáy.
Vào thang máy, bên trong chỉ có một mình tôi, tôi đập đầu vào vách thang máy liên tục mắng bản thân: “Đinh Đinh, mày là một cây đinh đâm người mà.”
Đúng lúc này, cửa tháng máy mở ra, tôi vội vàng đứng thẳng lại, nhưng vừa nhìn thấy người đang bước tới, trái tim tôi sợ hãi thiếu chút nữa văng ra ngoài.
Thật sự là không nên nhắc tới, tôi đang phiền muộn về mình tại sao lại gặp Bùi Vĩnh Diễm chứ, không ngờ người bước vào đúng là anh ta.
Tôi nhất thời sợ hãi choáng váng, vội vàng chào anh ta: “Tổng giám đốc Bùi? Sớm vậy.”
Giọng nói của anh ta vẫn rất ấm áp: “Cô cũng sớm vậy.”
Sau đó, anh ta mỉm cười, không nói gì, mặt đối mặt với tôi, dựa vào vách thang máy bên kia.
Tôi chột dạ nhìn anh ta một cái, liền nhanh chóng cúi đầu, trong đầu đều lặp đi lặp lại suy nghĩ tối qua tôi quấn người như thế nào, tưởng tượng đến chuyện đó làm tôi đỏ mặt tía tai.
Anh ta lại cười: “Trên đất có đất hay là trên đất có lỗ? Tại sao lại cúi đầu nhìn?”
Không mở bình thì không biết trong bình có gì, tôi có chết cũng phải đánh phủ đầu trước, đón nhận trận cười xấu hổ của anh ta.
Tôi ho khan một tiếng, mất tự nhiên nói: “Anh Bùi, tối qua cám ơn anh, tôi uống rượu lại biến thành phiền toái cho anh như vậy.”
Anh ta tò mò hỏi tôi: “Tối qua? Từ tối qua đến giờ tôi cùng bạn đánh bida lỗ, chúng ta có gặp nhau sao?”
Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, tự mở cho mình một lối thoát: “Không có, không có.”
“Tối qua cô uống rượu?”
“Không có, không có.” Tôi nói dối trâng tráo, “Tôi không dính tới rượu.”
Anh ta gật đầu: “Đây là thói quen tốt.”
Hai người chúng tôi nhìn nhau cười, những nghi ngờ trong lòng, đều không hé răng.
Tôi hiếu kỳ nhìn thang máy: “Tại sao không đi lên trên nhỉ?”
Hai người chúng tôi không hẹn mà cùng nhìn thang máy, vừa buồn cười: “Hóa ra là quên nhấn nút.”
Tôi nhanh chóng nhấn tháng máy, nhưng tôi mới vừa đưa tay, anh ta cũng nhấn, tôi nhanh chóng rút tay lại. Bùi Vĩnh Diễm mới vừa nhấn tầng trên cùng, cửa tháng máy lại mở, người bên ngoài đi vào lại là Vương Diệu Âm.
Vương Diệu Âm vừa nhìn thấy chúng tôi, lập tức mở to hai mắt, đầu tiên cô ấy chào hỏi Bùi Vĩnh Diễm: “Tổng giám đốc Bùi, sớm vậy.” Sau đó, mới cẩn thận bước vào thang máy.
Thang máy đi lên trên, tôi chú ý đến cặp mắt của Vương Diệu Âm đang tò mò nhìn từ dưới lên trên, đang nghi ngờ nhìn tôi, dường như vừa rồi tôi đang có một cuộc nói chuyện giao dịch bất chính gì đó với Bùi Vĩnh Diễm, định lật mặt của tôi.
Tôi biết cô ấy là một cô gái tò mò, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tìm kiếm chút tin tức nóng hổi này, trong công ty luôn luôn có mấy người vừa nhiệt tình vừa tò mò như vậy, trên danh nghĩa thì nhiệt tình vô cùng, trên thực tế thì không tốt với bạn, càng rơi vào thế thì cô ấy càng nhiệt tình, nhưng cái gọi là nhiệt tình của cô ấy không phải là quan tâm, mà nhiều hơn chính là tiếp cận chị Khánh để hỏi thăm tin tức, chờ khi bạn bơ vơ không còn chỗ nương tựa, cô ấy cũng sẽ không quen bạn.
Ba người chúng tôi đứng trong thang máy không hề nói lời nào, tôi và Vương Diệu Âm đi ra cùng lúc, một mình Bùi Vĩnh Diễm tiếp tục đi lên trên, anh ta là tổng giám đốc tầng trên cùng, là ở phía trên chúng tôi.
Nản lòng, không vui trở về chỗ ngồi, mở máy tính lên, phía góc dưới màn hình thông báo tôi có mail mới, tôi mở hộp thư ra nhìn thấy, quả nhiên là có mấy email chưa đọc, trong đó có một email mà người gửi là Bùi Vĩnh Diễm, tiêu đề là: Chòm sao Orion đại diện cho sự can đảm.
Có ý gì vậy: Chòm sao Orion là cái quái gì?
/178
|