Thực ra không biết chiếc sô pha này có bao nhiêu nhiều đã từng ngồi qua, vì cái gì tôi lại bị kích động muốn đến đó ngồi, đơn giản là bởi vì màu sắc chiếc sô pha này giống hệt như màu sắc chiếc sô pha ở nhà tôi và Gia Tuấn, điều này đã khuấy động trí nhớ mềm mại nhất trong lòng tôi.
Bước qua đó, tôi ngồi xuống, sô pha được sắp xếp hai hàng dựa vào nhau. Tôi ở bên này không có người. Tôi cũng tin rằng một nơi im lặng như vậy, sẽ không có người đến đây quấy rầy tôi.
Nhị không được, tôi tháo giày, rồi cuộn mình trong ghế sô pha, hai tay bịt lỗ tai lại.
Bàn tay đang nóng chợt mát lạnh, tôi biết đó là nước mắt, nóng hổi trào ra lại nháy mắt biến thành lạnh lẽo, hóa ra trời thu cũng lạnh, ý thu đậm như vậy.
Tôi nói lẩm bẩm: “Tôi không khỏe”, học đại học miền Nam, còn có thể nói vài câu miền Nam, tôi nở nụ cười.
Không ngờ cách cái sô pha tự nhiên có người cũng nhẹ giọng đáp lại tôi: “Quá khỏe, quá khỏe.”
Vậy mà có người lại trả lời tôi? Tôi bắt đầu nghi ngờ là mình nghe lầm, định thần lại tôi mới phát hiện ra không phải tôi nghe lầm, vốn dĩ ở bên cạnh sô pha của tôi, có một người đang nằm giống tôi. Tôi có chút tò mò: ban đêm để cho người ta như mê như say, anh ta cũng nằm ở bên cạnh, để làm cái gì? Có chuyện đau lòng hay là không được như ý?
Tôi không quay đầu lại, cũng không đứng dậy, trùng hợp chính là, anh ta cũng không đứng dậy, cũng không quay đầu lại, sô pha tựa lưng vào nhau, chúng ta cũng đưa lưng về phía nhau như vậy, không hề quay đầu lại.
Lúc này anh ta lên tiếng, ban đêm nghe thấy một giọng nói tịch liêu, có một chút từ tính, trầm thấp âm thầm, nhưng rất êm tai. Tôi nghe anh ta hỏi: “Cô là người ở đâu? Câu nói vừa rồi khẩu âm có chút là lạ.”
Tôi mỉm cười, say rượu, không khỏi muốn đùa với anh ta một chút: “Anh đoán thử xem.”
“Không đoán được, câu này hình như có nói tiếng phổ thông.”
Tôi lại cười: “Tôi đây không nói với anh đâu.”
Anh ta cười: “Ơ, cô là dân bản xứ à?”
“Tôi không thể sao, anh là người ở đâu?”
“Cô đoán thử xem.”
Hai người chúng tôi lại chơi trò đối đáp đùa giỡn, nghiễn ngẫm từng chữ một thật là thích thú.
Nhưng mà tôi bằng lòng đùa, là bởi vị giọng nói của anh ta rất êm tai.
Tôi nhất thời nổi hứng, rất nhanh trí, tôi nghĩ ra một câu trong bài hát, vì thế tôi buột miệng hát lên: “Trương lão tam ta hỏi ngươi, quê quán của ngươi ở nơi nào?”
Hát xong tôi liền nở nụ cười.
Không ngờ rằng, đầu tiên là anh ta ngừng một lát, cũng cười ha ha, rồi lại lưu loát trả lời:
“Nhà của ta ở Sơn Tây, còn có qua sông 300 dặm.”
Hai người chúng tôi cùng cười.
Thật là thoải mái, hai người chúng tôi lại đồng thời đối đáp ca từ trong Hoàng Hà đại hợp xướng, chẳng qua là ngày trước ở trường đại học thì dõng dạc hát bài hát này, hôm nay vào một buổi tối như thế này, ca từ bị hai người cô nam quả nữ chúng tôi hát không hề có tình cảm mãnh liệt, chỉ có ý trêu chọc người khác.
Có lẽ hai người chúng tôi đều có tâm sự, đều chân thành, cho nên nghe cũng uyển chuyển tràn đầy.
Trong lòng tôi dâng lên từng đợt nghi ngờ: Quái lạ thật, một người đàn ông như vậy, ban đêm anh ta có tâm sự gì chứ, lại đùa với một phụ nữ xa lạ như tôi, lại còn đối đáp rất lưu loát nữa?
Tôi nói: “Cám ơn anh.”
Anh ta ôn hòa đáp lại tôi: “Cám ơn về cái gì?”
“Từ lúc tốt nghiệp đến giờ, cũng không có người nào cùng hát Hoàng Hà đại hợp xướng với tôi nữa.”
“Cô thật thú vị.”
Tôi cười: “Thật không? Vậy nhìn dáng dấp của anh được không?”
Anh ta ngừng một giây, hỏi tôi: “Cô muốn nhìn sao?”
Tôi vội vã nói: “Không, không.”
Ngược lại, anh ta nói với tôi: “Tôi muốn nhìn thấy cô.”
Nhìn tôi? Tôi nhất thời mất hứng, tốt thôi, lại một người đàn ông dung tục, mới trò chuyện vài ba câu, lập tức lộ ra bộ mặt dữ dằn rồi, muốn nhìn dáng dấp của tôi sao? Nếu như anh thấy tôi như vậy, nếu như cảm thấy tôi có vài phần xinh đẹp, có phải anh sẽ lập tức cầm gậy đập rắn hay được voi đòi tiên mà hỏi tôi: “Không phải cô rất cô đơn sao?”
Tôi không muốn trả lời, liền nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà giọng nói của anh ta thật sự rất ấm áp, lực đạo vừa phải, anh ta hỏi tôi: “Tại sao cô ngồi một mình ở đây?”
Tôi khó hiểu hỏi lại anh: “Tại sao anh lại ngồi ở đây một mình?”
Anh ta trả lời tôi vô cùng trôi chảy: “Tôi tìm vận may, xem có thể gặp được cô gái nào xinh đẹp đoan trang không.”
Tôi cười: “Miệng lưỡi thật lanh lợi, không phải là trai bao chứ?”
Anh ta cười: “Cô thật sự rất thú vị.”
Tôi hỏi anh: “Anh kết hôn chưa?”
Dường như anh ta có chút tò mò: “Việc này và việc kết hôn có liên quan tới nhau sao?”
Tôi tự mình lẩm bẩm: “Có người nói khi đàn ông yêu, sẽ xem phụ nữ là bảo bối. Kết hôn, làm cho phụ nữ xem bọn họ trở thành bảo bối. Có phải là thật không?”
“Tôi không biết, tôi chưa kết hôn, cũng chưa có người xem tôi là bảo bối.”
Trong lòng tôi đột nhiên chua xót, tôi lại nghĩ tới Gia Tuấn, trước đây không phải anh ấy đối xử với tôi như châu như ngọc sao, ai ngờ rằng sau lưng tôi anh ấy làm làm ra chuyện như vậy chứ.
Nhất thời buồn bã, nước mắt lập tức trào ra, tôi nhịn không được, thốt lên: “Gia Tuấn.”
Đêm thật im lặng, anh ta lập tức nghe thấy.
“Là bạn trai cô sao?”
“Đã từng là vậy.”
“Chia tay à?”
“Thành chồng.”
“À.”
“Hiện tại đã thành chồng trước.”
“Nếu đã nghĩ tới anh ta, đừng ngại đi tìm, cùng nói chuyện với nhau.”
Tôi khịt mũi một tiếng.
“Tuyệt đối không.”
“Hận sâu như vậy, có thể thấy được yêu nhiều thì đau đớn cũng nhiều.”
“Không cần anh giả bộ làm ra vẻ hiểu biết.”
Anh ta cười ha ha, không chút để tâm đến sự chế nhạo của tôi.
Tôi đột nhiên hỏi anh ta: “Không phải là anh muốn lên giường với tôi chứ?”
Anh ta trầm tư một lát, trả lời tôi: “Cũng có ý này, nếu như cô bằng lòng.”
Tôi tức giận: “Phó Gia Tuấn, anh là một kẻ ti tiện bỉ ổi, được phụ nữ cám dỗ, anh liền thuận dốc xuống lừa.”
Bên kia, anh ta không nói gì cả.
Tôi tiếp tục mắng: “Trước đây, anh đã nói như thế nào với tôi? Anh nói tất cả của anh là sở hữu của tôi, tất cả bộ phận trên thân thể là của tôi, cũng chỉ phục vụ cho tôi, anh, tên khốn nạn này.”
Anh ta không nói một tiếng.
Tôi khóc: “Cút đi! Cút đi cho tôi! Tôi không muốn găp lại anh nữa. Tại sao ngày đó không để cho tôi bị xe đâm chết đi? Tôi chết rồi, anh sẽ có thể diễn trò không chê vào đâu được. Anh có thể ở trước mộ bia của tôi mà chảy nước mắt khóc nức nở, để cho tất cả mọi người nói anh là một người chồng si tình, anh là một tên cặn bã.”
Trời ơi, tôi đau đớn muốn chết đi, không kiềm chế được nữa, tôi nghĩ tôi nhất định đã phát điên rồi, tôi xem anh ta là Gia Tuấn.
Vô tri vô giác, tôi khóc. Khóc thương tâm gần chết, khóc đến nỗi bản thân thở không ra hơi nữa, vừa mệt mỏi vừa buồn chán.
Rượu mời cũng lên đi, sự mệt mỏi cũng mau tập trung lại đây đi. Rõ ràng là tôi biết tôi mắng sai đối tượng, nhưng tôi không muốn thừa nhận, cuối cùng tôi suy sụp, ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, có chút ánh sáng mông lung chiếu lại đây, chính là chiếu vào trên mí mắt tôi, tôi hệt như một con gấu ngủ đông, từ từ mở mắt ra.
Vỗ vỗ đầu, vẫn còn nặng nề khó chịu, tôi hoang mang: Tôi đang ở đâu vậy? Lại nhìn trên người, tôi rất kinh ngạc, trên người tôi đang đắp một tấm thảm, đây là chuyện gì vậy?
Tôi tò mò ngồi dậy, ném tấm thảm sang một bên. Tôi lại nhìn trên người, một cọng tóc cũng không bị tổn hại gì, túi xách cũng an toàn ôm trong lòng.
Nhớ mang máng, tối hôm qua là sinh nhật của Chu Vi, tôi rời khỏi đó trước, nhưng trời đất ơi, tôi lại có thể ở phòng nghỉ của nhà hàng ngủ cả đêm sao?
Bước qua đó, tôi ngồi xuống, sô pha được sắp xếp hai hàng dựa vào nhau. Tôi ở bên này không có người. Tôi cũng tin rằng một nơi im lặng như vậy, sẽ không có người đến đây quấy rầy tôi.
Nhị không được, tôi tháo giày, rồi cuộn mình trong ghế sô pha, hai tay bịt lỗ tai lại.
Bàn tay đang nóng chợt mát lạnh, tôi biết đó là nước mắt, nóng hổi trào ra lại nháy mắt biến thành lạnh lẽo, hóa ra trời thu cũng lạnh, ý thu đậm như vậy.
Tôi nói lẩm bẩm: “Tôi không khỏe”, học đại học miền Nam, còn có thể nói vài câu miền Nam, tôi nở nụ cười.
Không ngờ cách cái sô pha tự nhiên có người cũng nhẹ giọng đáp lại tôi: “Quá khỏe, quá khỏe.”
Vậy mà có người lại trả lời tôi? Tôi bắt đầu nghi ngờ là mình nghe lầm, định thần lại tôi mới phát hiện ra không phải tôi nghe lầm, vốn dĩ ở bên cạnh sô pha của tôi, có một người đang nằm giống tôi. Tôi có chút tò mò: ban đêm để cho người ta như mê như say, anh ta cũng nằm ở bên cạnh, để làm cái gì? Có chuyện đau lòng hay là không được như ý?
Tôi không quay đầu lại, cũng không đứng dậy, trùng hợp chính là, anh ta cũng không đứng dậy, cũng không quay đầu lại, sô pha tựa lưng vào nhau, chúng ta cũng đưa lưng về phía nhau như vậy, không hề quay đầu lại.
Lúc này anh ta lên tiếng, ban đêm nghe thấy một giọng nói tịch liêu, có một chút từ tính, trầm thấp âm thầm, nhưng rất êm tai. Tôi nghe anh ta hỏi: “Cô là người ở đâu? Câu nói vừa rồi khẩu âm có chút là lạ.”
Tôi mỉm cười, say rượu, không khỏi muốn đùa với anh ta một chút: “Anh đoán thử xem.”
“Không đoán được, câu này hình như có nói tiếng phổ thông.”
Tôi lại cười: “Tôi đây không nói với anh đâu.”
Anh ta cười: “Ơ, cô là dân bản xứ à?”
“Tôi không thể sao, anh là người ở đâu?”
“Cô đoán thử xem.”
Hai người chúng tôi lại chơi trò đối đáp đùa giỡn, nghiễn ngẫm từng chữ một thật là thích thú.
Nhưng mà tôi bằng lòng đùa, là bởi vị giọng nói của anh ta rất êm tai.
Tôi nhất thời nổi hứng, rất nhanh trí, tôi nghĩ ra một câu trong bài hát, vì thế tôi buột miệng hát lên: “Trương lão tam ta hỏi ngươi, quê quán của ngươi ở nơi nào?”
Hát xong tôi liền nở nụ cười.
Không ngờ rằng, đầu tiên là anh ta ngừng một lát, cũng cười ha ha, rồi lại lưu loát trả lời:
“Nhà của ta ở Sơn Tây, còn có qua sông 300 dặm.”
Hai người chúng tôi cùng cười.
Thật là thoải mái, hai người chúng tôi lại đồng thời đối đáp ca từ trong Hoàng Hà đại hợp xướng, chẳng qua là ngày trước ở trường đại học thì dõng dạc hát bài hát này, hôm nay vào một buổi tối như thế này, ca từ bị hai người cô nam quả nữ chúng tôi hát không hề có tình cảm mãnh liệt, chỉ có ý trêu chọc người khác.
Có lẽ hai người chúng tôi đều có tâm sự, đều chân thành, cho nên nghe cũng uyển chuyển tràn đầy.
Trong lòng tôi dâng lên từng đợt nghi ngờ: Quái lạ thật, một người đàn ông như vậy, ban đêm anh ta có tâm sự gì chứ, lại đùa với một phụ nữ xa lạ như tôi, lại còn đối đáp rất lưu loát nữa?
Tôi nói: “Cám ơn anh.”
Anh ta ôn hòa đáp lại tôi: “Cám ơn về cái gì?”
“Từ lúc tốt nghiệp đến giờ, cũng không có người nào cùng hát Hoàng Hà đại hợp xướng với tôi nữa.”
“Cô thật thú vị.”
Tôi cười: “Thật không? Vậy nhìn dáng dấp của anh được không?”
Anh ta ngừng một giây, hỏi tôi: “Cô muốn nhìn sao?”
Tôi vội vã nói: “Không, không.”
Ngược lại, anh ta nói với tôi: “Tôi muốn nhìn thấy cô.”
Nhìn tôi? Tôi nhất thời mất hứng, tốt thôi, lại một người đàn ông dung tục, mới trò chuyện vài ba câu, lập tức lộ ra bộ mặt dữ dằn rồi, muốn nhìn dáng dấp của tôi sao? Nếu như anh thấy tôi như vậy, nếu như cảm thấy tôi có vài phần xinh đẹp, có phải anh sẽ lập tức cầm gậy đập rắn hay được voi đòi tiên mà hỏi tôi: “Không phải cô rất cô đơn sao?”
Tôi không muốn trả lời, liền nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà giọng nói của anh ta thật sự rất ấm áp, lực đạo vừa phải, anh ta hỏi tôi: “Tại sao cô ngồi một mình ở đây?”
Tôi khó hiểu hỏi lại anh: “Tại sao anh lại ngồi ở đây một mình?”
Anh ta trả lời tôi vô cùng trôi chảy: “Tôi tìm vận may, xem có thể gặp được cô gái nào xinh đẹp đoan trang không.”
Tôi cười: “Miệng lưỡi thật lanh lợi, không phải là trai bao chứ?”
Anh ta cười: “Cô thật sự rất thú vị.”
Tôi hỏi anh: “Anh kết hôn chưa?”
Dường như anh ta có chút tò mò: “Việc này và việc kết hôn có liên quan tới nhau sao?”
Tôi tự mình lẩm bẩm: “Có người nói khi đàn ông yêu, sẽ xem phụ nữ là bảo bối. Kết hôn, làm cho phụ nữ xem bọn họ trở thành bảo bối. Có phải là thật không?”
“Tôi không biết, tôi chưa kết hôn, cũng chưa có người xem tôi là bảo bối.”
Trong lòng tôi đột nhiên chua xót, tôi lại nghĩ tới Gia Tuấn, trước đây không phải anh ấy đối xử với tôi như châu như ngọc sao, ai ngờ rằng sau lưng tôi anh ấy làm làm ra chuyện như vậy chứ.
Nhất thời buồn bã, nước mắt lập tức trào ra, tôi nhịn không được, thốt lên: “Gia Tuấn.”
Đêm thật im lặng, anh ta lập tức nghe thấy.
“Là bạn trai cô sao?”
“Đã từng là vậy.”
“Chia tay à?”
“Thành chồng.”
“À.”
“Hiện tại đã thành chồng trước.”
“Nếu đã nghĩ tới anh ta, đừng ngại đi tìm, cùng nói chuyện với nhau.”
Tôi khịt mũi một tiếng.
“Tuyệt đối không.”
“Hận sâu như vậy, có thể thấy được yêu nhiều thì đau đớn cũng nhiều.”
“Không cần anh giả bộ làm ra vẻ hiểu biết.”
Anh ta cười ha ha, không chút để tâm đến sự chế nhạo của tôi.
Tôi đột nhiên hỏi anh ta: “Không phải là anh muốn lên giường với tôi chứ?”
Anh ta trầm tư một lát, trả lời tôi: “Cũng có ý này, nếu như cô bằng lòng.”
Tôi tức giận: “Phó Gia Tuấn, anh là một kẻ ti tiện bỉ ổi, được phụ nữ cám dỗ, anh liền thuận dốc xuống lừa.”
Bên kia, anh ta không nói gì cả.
Tôi tiếp tục mắng: “Trước đây, anh đã nói như thế nào với tôi? Anh nói tất cả của anh là sở hữu của tôi, tất cả bộ phận trên thân thể là của tôi, cũng chỉ phục vụ cho tôi, anh, tên khốn nạn này.”
Anh ta không nói một tiếng.
Tôi khóc: “Cút đi! Cút đi cho tôi! Tôi không muốn găp lại anh nữa. Tại sao ngày đó không để cho tôi bị xe đâm chết đi? Tôi chết rồi, anh sẽ có thể diễn trò không chê vào đâu được. Anh có thể ở trước mộ bia của tôi mà chảy nước mắt khóc nức nở, để cho tất cả mọi người nói anh là một người chồng si tình, anh là một tên cặn bã.”
Trời ơi, tôi đau đớn muốn chết đi, không kiềm chế được nữa, tôi nghĩ tôi nhất định đã phát điên rồi, tôi xem anh ta là Gia Tuấn.
Vô tri vô giác, tôi khóc. Khóc thương tâm gần chết, khóc đến nỗi bản thân thở không ra hơi nữa, vừa mệt mỏi vừa buồn chán.
Rượu mời cũng lên đi, sự mệt mỏi cũng mau tập trung lại đây đi. Rõ ràng là tôi biết tôi mắng sai đối tượng, nhưng tôi không muốn thừa nhận, cuối cùng tôi suy sụp, ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, có chút ánh sáng mông lung chiếu lại đây, chính là chiếu vào trên mí mắt tôi, tôi hệt như một con gấu ngủ đông, từ từ mở mắt ra.
Vỗ vỗ đầu, vẫn còn nặng nề khó chịu, tôi hoang mang: Tôi đang ở đâu vậy? Lại nhìn trên người, tôi rất kinh ngạc, trên người tôi đang đắp một tấm thảm, đây là chuyện gì vậy?
Tôi tò mò ngồi dậy, ném tấm thảm sang một bên. Tôi lại nhìn trên người, một cọng tóc cũng không bị tổn hại gì, túi xách cũng an toàn ôm trong lòng.
Nhớ mang máng, tối hôm qua là sinh nhật của Chu Vi, tôi rời khỏi đó trước, nhưng trời đất ơi, tôi lại có thể ở phòng nghỉ của nhà hàng ngủ cả đêm sao?
/178
|