Tôi trang điểm một lát mới ra khỏi nhà. Đến khách sạn theo như lời của Chu Vi, gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nghe xong liền từ bữa tiệc đi xuống gặp tôi, tôi vừa nhìn thấy cô, lập tức lên tiếng khen ngợi.
Chu Vi mặc một chiếc váy dài quai chéo màu be lộ vai, trên cổ đeo một sợi dây chuyền ngọc trai màu đen vừa kín đáo vừa mê người, mái tóc đen được bới lên đỉnh đầu, trang điểm vừa tươi trẻ vừa thanh nhã.
Tôi khen: “Cậu thật xinh đẹp.”
Cô ấy cười tủm tỉm, kéo tay tôi đi vào.
“Ngày hôm nay tớ đến chẳng qua là vì tiết mục ăn và nhìn, nếu có người đàn ông thích hợp với cậu, làm cho tớ phải chú ý, tớ nhất định sẽ nghiêm túc nắm chặt giúp cậu.”
“Cậu thực sự cho rằng tớ tìm cậu chính là để ăn chơi sao?”
“Chứ chuyện gì?”
“Đinh Đinh, tớ có một khách hàng, người Thượng Hải, trong tay có một chiếc du thuyền tư nhân, nhưng mà ông ta chê nội thất bên trong không vừa ý, nhưng lại không muốn đổi. Tớ nghĩ, nếu cậu đã học thiết kế nội thất, đừng ngại nói chuyện với ông ta, nói không chừng nếu ông ta cao hứng, có thể để cho cậu tới giúp ông ta thiết kế.”
Tôi hít một ngụm khí lạnh: “Cậu thực sự không hiểu hay cố tình để tớ bẽ mặt? Cậu biết rõ trình độ của tớ chỉ là hạng ba, một lần chính thức vẽ bản phác thảo thiết kế cũng chưa từng, hiện tại cậu để tớ đi thiết kế du thuyền tư nhân cho một đại gia, cậu cảm thấy tớ có thể đảm nhiệm sao?”
Cô ấy phản đối: “Vậy thì sao chứ? Thiết kế sư đẳng cấp thì sẽ không thiết kế một tác phẩm thiếu não sao? Tớ không cảm thấy cậu kém, hơn nữa tính cách của cậu hoạt bát cởi mở, lại có trình độ tán gẫu, nếu nói chuyện được với ông ta, ngộ nhỡ ông ta vui vẻ cho cậu cơ hội này thì sao? Đinh Đinh, khách hàng này của tớ rất quái lạ, làm việc không thích theo quỹ đạo, cậu đưa cho ông ta một thiết kế chính thống nào đó, ông ta chưa hẳn vừa mắt, cho nên cậu chỉ cần cùng ông ta nói chuyện phiếm, vui vẻ tán gẫu, ông ta tự nhiên cao hứng, ông ta mà cao hứng, thì cũng sẽ có đề tài tán gẫu cùng tớ, như vậy đơn đặt hàng của tớ còn có hy vọng.”
Tôi mắng cô ấy: “Té ra là cậu tìm tớ để lót đường.”
Cô nũng nịu tựa như năn nỉ tôi: “Tớ giúp cậu nhiều như vậy, hiện tại chỉ cần cậu giúp tôi ổn định một người khách, lại không phải bắt cậu lên giường với ông ta, cậu không trượng nghĩa như vậy sao?”
Cô ấy khẩn thiết cầu xin tôi như vậy, tôi nghĩ lúc trước cô ấy đối xử tốt với tôi, đành vậy thôi.
Ở trong thang máy, cô ấy khuyên tôi: “Đinh Đinh, thực ra linh cảm nghệ thuật chân chính, có nhiều khi sẽ thoáng vụt qua trong đầu óc của ta chỉ trong phút chốc, tại sao cậu không dám thử xem thế nào?”
Tôi tự giễu, tự mình thử ư? Tôi không dám.
Nhưng vẫn muốn bấp chấp cùng cô ấy nhập cuộc.
Vị khách của cô ấy là một người Thượng Hải ngoài 50 tuổi. Khuôn mặt chữ quốc, đỉnh đầu vẫn chưa hói hẳn, khi cười rất dễ mến dễ gần.
Chu Vi giới thiệu: “Cảnh tiên sinh.”
Tôi mỉm cười: “Cảnh tiên sinh, ngài khỏe chứ.”
Chu Vi thổi phồng tôi vô cùng khách sáo: “Cảnh tổng, đây là bạn học của tôi. Ngài xem cô ấy lịch sự nhã nhặn, nhưng là chân nhân bất lộ tướng đó nha.”
Cảnh tiên sinh rất hòa nhã, tươi cười như hoa, chăm sóc cũng tốt vô cùng. Không béo phệ, tai to mặt lớn như loại nhà giàu mới nổi bình thường, dáng người ông ta hơi gầy, vô cùng trang nghiêm trầm ổn.
Có người gọi Chu Vi, cô ấy đành phải để một mình tôi và Cảnh tiên sinh nói chuyện với nhau, cô ấy đi chào hỏi bạn bè của mình.
Tôi và Cảnh tiên sinh tìm một chỗ để ngồi xuống tán gẫu.
Cảnh tiên sinh nhã nhặn hỏi tôi: “Nghe cô Chu nói cô Đinh đây học bên ngành thiết kế nội thất?”
Tôi đành phải cẩn thận trả lời hệt như Lâm Đại Ngọc tiến vào Cổ Phủ Bàn: “Đã học vài năm, nhưng cũng không quá giỏi, cũng không có tác phẩm gì, Cảnh tiên sinh đừng nghe Chu Vi tâng bốc, tôi là bạn học thời cao trung của cô ấy, tình cảm có chút thân thiết, cô ấy tự nhiên sẽ giúp đỡ người bạn học này.”
Cảnh tiên sinh cười ha ha, nghe tôi nói xong dường như không hề có ác cảm với tôi.
Ông ấy lại hỏi tôi: “Hiện tại, cô Đinh đang làm việc ở đâu?”
Tôi chỉ đỏ mặt trả lời: “Trước mắt tôi không có công việc.”
“Vậy là đang tích lũy linh cảm?”
Tôi ngượng ngùng nói: “Là không có miếu nào muốn tôi đến khua chuông.”
Ông ta vừa cười vừa nói: “Cô và bạn học của cô tính cách đều rất cởi mở, điểm này tôi rất thích, vậy hiện tại cô không đi làm, chi bằng dành ra một chút thời gian để đi xem du thuyền của tôi, giúp tôi thiết kế thử xem?”
Tôi có chút ngạc nhiên, từ khi tốt nghiệp tôi vẫn chưa chính thức vẽ thiết kế, về cái bản vẽ nếu đi lừa bịp người có bệnh mù màu thì vẫn có thể, thật muốn đem bản mặt lên thớt để bêu xấu mà, chi bằng giấu cái dốt đi.
Tôi ho khan một tiếng: “Cảnh tiên sinh, tôi không phải tốt ngiệp đại học nổi tiếng gì đâu, ngài là người có thân phận như vậy, trình độ cỡ như tôi chỉ sợ sẽ làm ngài chê cười.”
Ông hiền hòa nói: “Anh hùng không hỏi xuất thân, tôi cũng không hề học qua đại học? Đến bây giờ, tôi cũng chỉ nói được vài câu tiếng Anh, xin chào, tạm biệt, how do you do, có hợp đồng tiếng Anh tôi đều để cho thư ký phiên dịch lại, giải thích từng điều một cho tôi nghe.”
Một chút dáng vẻ tự cao ông ta đều không có, nói đi nói lại đã thân thiết như vậy, tôi bỗng chốc nhìn người này với cặp mắt khác xưa, nếu đã không còn gánh nặng tâm lý nữa, tôi dứt khoát nói chuyện thoải mái với Cảnh tiên sinh, tôi cũng không quên đề cập đến Chu Vi, lúc nào cũng đan xen vào chuyện bạn học của tôi như thế nào, làm sao.
Cảnh tiên sinh cười ha ha: “Hôm nào để bạn học của cô mang hợp đồng đến đây, chúng ta sẽ nói chuyện tỉ mỉ hơn nữa.”
Cảnh tiên sinh đi khỏi, Chu Vi quay lại, tôi nói ý định của ông ta cho Chu Vi nghe, vẻ mặt của Chu Vi liền vui mừng.
Tôi mắng cô ấy: “Thật nát người.”
Điều này thật sự quá quen thuộc rồi, cho nên mắng cũng không to tiếng, cô ấy nghe xong chẳng những không giận chút nào, ngược lại còn cười hì hì.
“Đinh Đinh, xem chừng Cảnh tổng có ấn tượng không tồi với cậu, làm sao tớ lại quên mất, trước đây cậu ít nhiều gì cũng đi theo Phó Gia Tuấn xã giao trong vòng lẩn quẫn hỗn tạp này, chỉ có điều hiện tại cậu không giống với ngày trước, ngày trước cậu ngượng ngùng đi theo sau lưng Phó Gia Tuấn, giống hệt như phụ nữ của xã hội cũ, bây giờ cậu lại tự nhiên thoải mái, rất có chủ kiến của chính mình.”
Tôi mắng cô ấy: “Tớ tự đánh giá trình độ của bản thân không đủ, nên cũng không dám khoe khoang. Hiện tại, Cảnh tổng bảo tớ đi xem du thuyền của ông ta, cậu bảo tớ đừng nói ra nguyên nhân, đến lúc đó tớ để bị bẽ mặt sao?”
“Yên tâm đi, Cảnh tiên sinh là người có tiền như vậy, phía sau đít cũng có một đống thiết kế sư, ông ta nhiều nhất cũng chỉ nói qua một chút mà thôi.”
Thật sự như vậy, lòng tôi nhẹ nhõm, ngồi cùng yên tâm ăn gì đó cùng cô ấy.
Không nghĩ tới, hai ngày sau, vị Cảnh tiên sinh kia thật sự gọi điện thoại cho tôi.
Đúng lúc tôi nhãn rỗi không có việc gì làm, có chút thời gian ở nhà đắp mặt nạ dưa leo, một cú điện thoại dọa tôi sợ nhảy dựng.
Ông Cảnh nói với tôi, ông ta đã sai trợ lý đến đón tôi đi xem du thuyền của ông ta.
Tôi cuống quít gọi điện thoại cho Chu Vi: “Cái này làm thế nào cho tốt đây? Cậu có nghĩ ra được cách nào giúp tớ chưa?”
Cô cũng rất bất ngờ: “Đinh Đinh, chủ tịch Cảnh để cậu đi xem du thuyền của ông ta, điều này chứng tỏ ông ta rất tán thưởng cậu, rất nhiều thiết kế sư ngay cả tư cách nhìn du thuyền của ông ta cũng không có.”
Tôi mắng cô ấy: “Cái này không phải là cậu hại tớ sao? Tớ đây đã làm thiết kế nào đâu.”
“Đi xem đi, nói không chừng cậu thật có thể nghĩ ra cách giải quyết, làm cho trước mắt ông ta sáng lên, phong cách ăn măc của cậu không phải rất có tâm hay sao? Tớ không tin cậu không thiết kế ra được một mẫu mới mẻ?”
Tôi rất muốn từ chối, nhưng tôi không thể lùi bước được nữa, trợ lý của ông Cảnh đã đến đón tôi.
Đối phương là một thanh niên trí thức khôi ngô, nhìn thấy tôi liền chào hỏi đúng mực: “Cô Đinh, cô khỏe chứ.”
Tôi đành bất chấp xuất trận, vẻ mặt còn giả bộ không sợ hại, biểu cảm giống như đã gặp qua gió to sóng lớn.
Ngồi trên xe, tôi hỏi trợ lý của ông Cảnh: “Xin hỏi chủ tịch Cảnh yêu thích cái gì? Ví dụ như màu gì và thích gì.”
“Chủ tịch Cảnh thích cái gì thực ra cũng không quá lố, có khi là màu đỏ, thỉnh thoảng lại màu xanh lá, đôi khi lại thích trộn lẫn vào nhau, về phần thích gì?” Trợ lý của ông ta cười ha ha: “Bình thường ông ta thích ăn đậu phộng da cá.”
Tôi à một tiếng, kỳ thực vị chủ tịchCảnh này không kiêu căng cũng không thô tục, con người cũng không giống như lời của Chu Vi nói, tư tưởng không theo lệ thường, xem ra ông ta là một người rất khiêm tốn, thôi được, tôi cứ coi như là đi du lịch ngắm cảnh một lần vậy.
Từ sau Olympic 2008, thành phố Thanh Đảo đã nổi tiếng hơn rất nhiều, ngành chế tạo du thuyền ở đây vốn chẳng có tiếng bao nhiêu so với trong nước và thế giới, nhưng bây giờ, sau khi được mang cái danh là thủ đô của thuyền buồm thì đã có rất nhiều người giàu có đến đây nghỉ mát, các câu lạc bộ du thuyền xa hoa cũng tăng thêm mấy cái.
Chiếc xe nhanh chóng đưa chúng tôi tới du thuyền cạnh bờ biển.
Trợ lý của ông Cảnh họ Khương, anh Khương này rất có phong độ, khi lên du thuyền, anh ta lên trước sau đó lễ phép đưa tay về phía tôi, để cho tôi cầm lấy tay anh ta, hơn nữa còn dặn dò tôi: “Xin cẩn thận một chút.”
Anh Khương dẫn tôi xuống phía dưới du thuyền, anh ta giới thiệu với tôi: “Chiếc du thuyền này là chủ tịch Cảnh đặt mua năm ngoái, do Mỹ chế tạo, toàn bộ chiều dài là 18.75 thước, chiều rộng 5 thước, độ sâu ngậm nước là 1.3 thước, trọng tải 30 tấn, giá thành là 1.800 vạn nhân dân tệ.”
Trong lòng tôi than: Ồ, đắt thật đấy! Phải là một đống nhân dân tệ rất lớn.
Bây giờ gần sập tối, cạnh bờ biển có chút sóng chút gió, theo sóng biển, thuyền có hơi lắc lư, tôi không đứng vững, anh Khương chiếu cố tôi rất khách sáo.
Chúng tôi đi tham quan bên trong du thuyền, thực ra tôi thấy cách trang trí của chiếc du thuyền này cũng được xem như là đẳng cấp rồi. Cả du thuyền chia làm 3 tầng, đầy đủ các phòng gồm phòng ngủ, phòng tắm, phòng khách, nhà bếp nhỏ, phòng kiểm soát, hơn nữa được trang bị hoàn hảo, phối hợp với thiết bị vệ tinh dẫn đường tiên tiến nhất. Không gian tuy nhỏ một chút, thế nhưng nếu ngồi trên du thuyền này, một bên hóng gió biển,một bên đàm phán chuyện làm ăn cùng khách hàng, vậy sẽ là một chuyện thoải mái biết bao. Tôi nghĩ cũng không hiểu, những thứ này đã rất sang trọng, vì cái gì còn muốn đập hết để cải tạo lại.
Anh Khương hỏi tôi: “Cô Đinh cảm thấy thế nào?”
Tôi khen ngợi: “Tốt vô cùng.”
“Thực ra, chủ tịch Cảnh không thích là không thích thiết kế ở đây quá hào nhoáng, hơn nữa, ông là một người tương đối thực tế, lại nghiêng về dạng người vận động, cho nên ông không thích phong cách trang hoàng nơi đây, muốn đổi hết.”
Tôi suy nghĩ: “Phong cách mỗi người mỗi khác, các nhá máy khi xuất xưởng đều có thiết kế riêng của họ, cái này cũng không có gì bất hợp lý, nhưng nếu muốn tôi chọn ra khuyết điểm, tôi chỉ cảm thấy trần phòng khách này có hơi thấp, có vẻ như trình tự không tốt lắm, mặt khác, màu sắc này…”
Tôi gõ một cái lên bức vách ở phòng khách: “Hình như hơi đậm một chút, nếu để cho tôi chọn, có lẽ tôi sẽ chọn màu sắc gần giống như” Tôi suy nghĩ một chút: “Gần giống với màu sắc của mèo Garfield, tương đối sinh động một chút.”
Anh ta tò mò: “Mèo Garfield?”
Tôi mỉm cười, đứng trước mặt anh ta bày ra tư thế của mèo Garfield: “Là con mèo Garfield mập mạp rất đáng yêu.”
Đầu tiên, anh ta kinh ngạc, ngay sau đó lại nở nụ cười.
Hiện tại, đúng là lúc mặt trời thật sự lặn xuống, nắng chiều xuyên qua cửa sổ mạn tàu chiếu rọi vào bên trong, phủ một lớp vàng kim lãng mạn lên du thuyền.
Anh Khương dẫn tôi lên boong tàu đón gió biển, tôi thoải mái hít một hơi thật sâu.
Anh ta từ bên trong đi ra ngoài, bưng hai ly rượu sâm panh, cùng tôi nghiêng người tựa vào lan can du thuyền.
Tôi nói lời cám ơn, tùy ý tán gẩu với anh ta, nghe anh ta nói: “Hiện tại, tôi làm công cho người ta, tôi hy vọng có một ngày, chính mình có thể có một chiếc du thuyền như vậy.”
Tôi mỉm cười, thực ra đây là tâm nguyện của tất cả mọi người, cho nên tôi cổ vũ anh ta: “Cố gắng chịu khổ, sẽ có ngày đó, chúng ta đều phải có lòng tin.”
Anh ta gật đầu cười, nhìn tôi.
Hôm nay rất vui vẻ.
Rất nhanh đã kết thúc chuyến đi, anh Khương lại đưa tôi quay về, sau khi anh ta lễ phép đưa tôi về dưới nhà, anh lại hỏi tôi: “Cô Đinh, gần đây cô có hẹn hò gì không?”
/178
|