Nó lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi phải tạm nhân nhượng nó vì lợi ích toàn cục, nói: “Gia Kỳ, rất xin lỗi, chuyện này đích thật là lỗi của chị.”
Gia Kỳ hừ lạnh, “Lỗi của chị? Người này thật biết diễn trò, một câu chị sai lầm rồi, là có thể che đậy hết tất cả?”
Tôi vẫn nhường nhịn: “Quả thật, chị không biết mẹ có tiềm ẩn bệnh tim.”
Nó kéo dài giọng nói với tôi: “Đinh Đinh, chị suy nghĩ lại một chút, chị gả cho anh tôi mấy năm nay, anh tôi đối xử với chị thế nào? Chị đối xử với người nhà chúng tôi thế nào? Mẹ chị bị viêm võng mạc, chị vô cùng khẩn trương, ngày nào cũng chạy về nhà mẹ chị, còn mẹ tôi, cùng lúc cũng ngã bệnh, bị té nên cổ tay bị trật khớp, cơm cũng không thể nấu, chị có từng tới thăm không? Chị có từng tới để nấu cơm không?”
Tôi không nói lời nào, đúng, tôi sai, chuyện này một chút tôi cũng không cãi lại.
Gia Kỳ lại hừ lạnh: “Bây giờ anh tôi muốn ly hôn, chị phản đối, một khóc hai gây sự ba thắt cổ, lấy thủ đoạn của mấy người phụ nữ thời xưa ra dùng, còn có hiệu quả như vậy! Lại có thể tiếp tay cho mẹ và em gái mình đến đánh bác sĩ Quách.”
Tôi nhất thời nổi cơn giận, nó cũng biết? Nó và họ Quách kia thật đúng là thân mật ha!
Tôi trầm giọng nói: “Gia Kỳ, chị và anh trai em ngày nào chưa ly hôn, chị vẫn còn là chị dâu của em, chuyện anh chị có ly hay không là chuyện riêng của anh chị, không cần em phải ở chỗ này “hoàng đế không vội mà thái giám lại gấp”, chị thật thấy khó hiểu, em mong chờ trông ngóng anh chị ly hôn như vậy, Quách Sắc kia cho em lợi ích gì?”
Nó liền nghẹn lời, nhìn tôi, hừ một tiếng, đáp: “Không có chỗ nào tốt đẹp cả, tôi chính là không ưa chị, chị không có chút nào xứng với anh tôi!”
Tôi nén giận nói: “Xứng hay không xứng là chuyện của anh chị, nhiều hay ít cũng không tới phiên em đến dạy dỗ chị!”
“Đinh Đinh, chị bớt ở chỗ này giả nai dùm tôi đi, tôi tận mắt trông thấy, chị cùng một người đàn ông ôm ôm ấp ấp ở bên ngoài, bây giờ chị còn giả nai thanh thuần sao?”
Tôi nhất thời tức giận, nghiến rắng nghiến lợi, nó mắng tôi còn chưa tính, lại có thể sỉ nhục tôi như vậy.
“Phó Gia Kỳ, miệng lưỡi của cô quá độc ác!”
Nó nhướng lông mày chỉ thẳng vào mặt tôi và thét lên: “Cô dám mắng tôi?”
Tôi giận tím mặt: “Cô dám sỉ nhục tôi!”
Bàn tay còn nhanh hơn giọng nói, “chát” tôi cho nó một bạt tay, nặng nề vung thẳng tới.
Một bạt tay này thật mạnh đánh vào mặt của Gia Kỳ.
Đánh ra một bạt tay, mắt tôi cũng choáng váng, phải biết rằng Gia Kỳ còn lớn hơn tôi tới 3 tuổi, xấu tốt gì nó vẫn là em chồng của tôi, tuổi tác còn lớn hơn tôi, tôi chưa bao giờ dám đánh người, một cái tát giáng xuống, tôi cũng ngây dại.
Gia Kỳ ôm mặt, nó cũng choáng váng.
Gia Tuấn nghe tiếng động vội vàng chạy ra, “Chuyện gì vậy?”
Gia Kỳ hổn hển phản ứng lại, mách với anh trai: “Cô ta đánh em, anh, nếu hôm nay anh không dạy dỗ cô ta, anh đúng là nhu nhược.”
Phút bốc đồng vừa rồi trôi qua, hiện tại tôi ngây người tại chỗ, hoàn toàn mất chủ kiến.
Gia Kỳ còn đang nổi giận, nó lải nhải trách mắng tôi với Gia Tuấn, nói tôi không hiền lành gì đâu, nói tôi là phụ nữ không có phẩm hạnh, giọng điệu bén nhọn hệt như một cái đinh sắt, chít chít két két, tôi nghe mà trước mắt nổ đom đóm, đột nhiên có một tiếng hét to ngăn nó lại.
Là giọng của Gia Tuấn, anh lớn tiếng quở mắng Gia Kỳ: “Em câm miệng lại cho anh!”
Gia Kỳ hoảng sợ.
Sắc mặt của Gia Tuấn rất u ám, anh nhìn me gái, thấp giọng nói: “Em về nhà ngay lập tức, bây giờ, ngay lập tức cho anh!”
Gia Kỳ giật mình.
Gia Tuấn trầm giọng nói rằng: “Gia Kỳ, em nhớ kỹ một chuyện cho anh, Đinh Đinh là chị dâu của em, một ngày cô ấy còn là chị dâu, thì em một ngày phải gọi chị dâu cho anh, nếu anh nghe được em gọi thẳng tên cô ấy một lần nữa, hoặc là nói xấu cô ấy, anh sẽ thay mẹ dạy dỗ lại em, cái gì gọi là tôn ti trật tự, lễ nghĩa hiếu kính!”
Gia Kỳ nhất thời ngây dại.
*********************************************************
Lời tác giả: Thật ra thì tôi rất thích Gia Tuấn.
Tôi phải tạm nhân nhượng nó vì lợi ích toàn cục, nói: “Gia Kỳ, rất xin lỗi, chuyện này đích thật là lỗi của chị.”
Gia Kỳ hừ lạnh, “Lỗi của chị? Người này thật biết diễn trò, một câu chị sai lầm rồi, là có thể che đậy hết tất cả?”
Tôi vẫn nhường nhịn: “Quả thật, chị không biết mẹ có tiềm ẩn bệnh tim.”
Nó kéo dài giọng nói với tôi: “Đinh Đinh, chị suy nghĩ lại một chút, chị gả cho anh tôi mấy năm nay, anh tôi đối xử với chị thế nào? Chị đối xử với người nhà chúng tôi thế nào? Mẹ chị bị viêm võng mạc, chị vô cùng khẩn trương, ngày nào cũng chạy về nhà mẹ chị, còn mẹ tôi, cùng lúc cũng ngã bệnh, bị té nên cổ tay bị trật khớp, cơm cũng không thể nấu, chị có từng tới thăm không? Chị có từng tới để nấu cơm không?”
Tôi không nói lời nào, đúng, tôi sai, chuyện này một chút tôi cũng không cãi lại.
Gia Kỳ lại hừ lạnh: “Bây giờ anh tôi muốn ly hôn, chị phản đối, một khóc hai gây sự ba thắt cổ, lấy thủ đoạn của mấy người phụ nữ thời xưa ra dùng, còn có hiệu quả như vậy! Lại có thể tiếp tay cho mẹ và em gái mình đến đánh bác sĩ Quách.”
Tôi nhất thời nổi cơn giận, nó cũng biết? Nó và họ Quách kia thật đúng là thân mật ha!
Tôi trầm giọng nói: “Gia Kỳ, chị và anh trai em ngày nào chưa ly hôn, chị vẫn còn là chị dâu của em, chuyện anh chị có ly hay không là chuyện riêng của anh chị, không cần em phải ở chỗ này “hoàng đế không vội mà thái giám lại gấp”, chị thật thấy khó hiểu, em mong chờ trông ngóng anh chị ly hôn như vậy, Quách Sắc kia cho em lợi ích gì?”
Nó liền nghẹn lời, nhìn tôi, hừ một tiếng, đáp: “Không có chỗ nào tốt đẹp cả, tôi chính là không ưa chị, chị không có chút nào xứng với anh tôi!”
Tôi nén giận nói: “Xứng hay không xứng là chuyện của anh chị, nhiều hay ít cũng không tới phiên em đến dạy dỗ chị!”
“Đinh Đinh, chị bớt ở chỗ này giả nai dùm tôi đi, tôi tận mắt trông thấy, chị cùng một người đàn ông ôm ôm ấp ấp ở bên ngoài, bây giờ chị còn giả nai thanh thuần sao?”
Tôi nhất thời tức giận, nghiến rắng nghiến lợi, nó mắng tôi còn chưa tính, lại có thể sỉ nhục tôi như vậy.
“Phó Gia Kỳ, miệng lưỡi của cô quá độc ác!”
Nó nhướng lông mày chỉ thẳng vào mặt tôi và thét lên: “Cô dám mắng tôi?”
Tôi giận tím mặt: “Cô dám sỉ nhục tôi!”
Bàn tay còn nhanh hơn giọng nói, “chát” tôi cho nó một bạt tay, nặng nề vung thẳng tới.
Một bạt tay này thật mạnh đánh vào mặt của Gia Kỳ.
Đánh ra một bạt tay, mắt tôi cũng choáng váng, phải biết rằng Gia Kỳ còn lớn hơn tôi tới 3 tuổi, xấu tốt gì nó vẫn là em chồng của tôi, tuổi tác còn lớn hơn tôi, tôi chưa bao giờ dám đánh người, một cái tát giáng xuống, tôi cũng ngây dại.
Gia Kỳ ôm mặt, nó cũng choáng váng.
Gia Tuấn nghe tiếng động vội vàng chạy ra, “Chuyện gì vậy?”
Gia Kỳ hổn hển phản ứng lại, mách với anh trai: “Cô ta đánh em, anh, nếu hôm nay anh không dạy dỗ cô ta, anh đúng là nhu nhược.”
Phút bốc đồng vừa rồi trôi qua, hiện tại tôi ngây người tại chỗ, hoàn toàn mất chủ kiến.
Gia Kỳ còn đang nổi giận, nó lải nhải trách mắng tôi với Gia Tuấn, nói tôi không hiền lành gì đâu, nói tôi là phụ nữ không có phẩm hạnh, giọng điệu bén nhọn hệt như một cái đinh sắt, chít chít két két, tôi nghe mà trước mắt nổ đom đóm, đột nhiên có một tiếng hét to ngăn nó lại.
Là giọng của Gia Tuấn, anh lớn tiếng quở mắng Gia Kỳ: “Em câm miệng lại cho anh!”
Gia Kỳ hoảng sợ.
Sắc mặt của Gia Tuấn rất u ám, anh nhìn me gái, thấp giọng nói: “Em về nhà ngay lập tức, bây giờ, ngay lập tức cho anh!”
Gia Kỳ giật mình.
Gia Tuấn trầm giọng nói rằng: “Gia Kỳ, em nhớ kỹ một chuyện cho anh, Đinh Đinh là chị dâu của em, một ngày cô ấy còn là chị dâu, thì em một ngày phải gọi chị dâu cho anh, nếu anh nghe được em gọi thẳng tên cô ấy một lần nữa, hoặc là nói xấu cô ấy, anh sẽ thay mẹ dạy dỗ lại em, cái gì gọi là tôn ti trật tự, lễ nghĩa hiếu kính!”
Gia Kỳ nhất thời ngây dại.
*********************************************************
Lời tác giả: Thật ra thì tôi rất thích Gia Tuấn.
/178
|