Rất lạ, sau cái ngày mà Quách Sắc hung hăng để luật sư đến cảnh cáo tôi, cô ta không cho luật sự gọi điện đến đây nữa, Đinh Đang tạm thời không sao.
Tôi không biết Quách Sắc cường thế kia có phải thực sự từ bỏ như vậy hay không, nhưng tôi không có cách nào để hỏi Gia Tuấn, sau chuyện xảy ra đêm đó, chúng tôi cũng không gặp lại, bệnh của mẹ cũng không đáng ngại, sau khi nghỉ ngơi 2 ngày thì xuất viện.
Chuyện không giải quyết được gì, khắp nơi cũng không bàn tán lại chuyện này, nhưng lúc ở trong bệnh viện, lại có một y tá thừa dịp vắng người, lặng lẽ đến hỏi tôi: “Xin hỏi, mấy vị có phải là người cãi nhau với bác sĩ Quách lúc xảy ra chuyện không? Vậy chuyện kia có phải là thật hay không?”
Tôi không muốn làm to chuyện lên, không nói đến chuyện hôn nhân của tôi và Gia Tuấn có thể đi đến cuối cùng hay không, nếu như, tôi và Gia Tuấn thật sự ly hôn, tôi cũng không hy vọng lúc gặp lại, anh sẽ dùng một loại ánh mắt căm hận mà nhìn tôi, hận tôi đã từng ở trước mặt người khác mà phẫn nộ chỉ trích anh, dù sao hai người cũng từng yêu nhau, vì tình cũ, không cần nhiều lời.
Cho nên tôi không trả lời, cô y tá kia phát hiện thấy chẳng thú vị gì, lại cảm giác được ánh mắt vô cùng khinh miệt của tôi, nên đành phải chuồn mất tăm.
Sau khi mẹ xuất viện, tôi cũng dọn về nhà ba mẹ, thứ nhất, có thể chăm sóc mẹ; thứ hai, tôi cũng muốn yên tĩnh một chút.
Ba kiên nhẫn tâm sự với tôi, “Bé con, ba biết trong lòng con khó chịu, nhưng Gia Tuấn đã có ý hối cải, trong lòng con cũng không có cách nào buông nó xuống, chẳng lẽ con muốn chính nó phải bắc thang tìm lối thoát sao?”
Tôi cười gượng, “Ba, không phải ba đã cho anh ấy lối thoát rồi sao?”
Ba ung dung thản nhiên cười, ngược lại, thở dài lo lắng: “Thực ra người lớn không nên can thiệp vào chuyện của bọn trẻ tụi con, nhiều cũng một câu mà ít cũng một câu, không có chừng mực, ngược lại làm con phiền hơn, nhưng nếu gác lại quan hệ ba vợ sang một bên, ba và Gia Tuấn cũng là bạn bè, cho nên ba và nó, giữa hai người đàn ông phải nói chuyện nghiêm túc một lần.”
Tôi biết ba tìm Gia Tuấn nói chuyện, về phần nội dung? Tôi không biết.
Có đôi lúc tôi giận ba mình, vì cái gì mà không đánh Gia Tuấn, đem tác phong gia trưởng ra hung hăng sửa chữa anh một lần, có lẽ phải thật lâu sau này tôi mới có thể hiểu được dụng ý của ba tôi, đánh là có thể giải quyết được vấn đề sao? Nếu người đàn ông này không thương con gái mình nữa, đánh thì chỉ tăng thêm nỗi thống khổ của mình, cứ đối với nó không việc gì, mà nếu nó không còn yêu con gái mình nữa, dùng chiến thuật khoan dung như vậy, sẽ đạt được hiệu quả rất tốt.
Trong Binh pháp Tôn Tử, cũng có một câu như thế này:
Công tâm vi thượng, công thành vi hạ, thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ hạ công thành!(*)
(*) Đánh vào lòng người là thượng sách, đánh thành là hạ sách; thượng sách trong việc dùng binh là lấy mưu lược để thắng địch, kế đó là thắng địch bằng ngoại giao, hạ sách là tấn công thành trì!
Cách đối nhân xử thế, cũng giống như thế!
Buổi tối, Gia Tuấn đến nhà ba mẹ tôi ăn cơm, đứng ở trong phòng ngủ, hai vợ chồng chúng tôi, lại đối mặt lần nữa.
Tôi ôm cánh tay, còn tay anh thì đút trong túi quần.
Hai người cùng nhau nhìn đối phương.
Khóe mắt của Gia Tuấn cũng có vết chân chim, đúng, anh đâu phải là một nam sinh đỏm dáng nữa, là người đàn ông 35 tuổi rồi, có một vài nếp nhăn nhỏ nhặt ngược lại tăng thêm vài phần chín chắn, thực sự đàn ông rất may mắn, nếp nhăn đều làm cho họ thêm màu sắc rạng rỡ.
Đúng, người đàn ông của tôi, bề ngoài thật là đẹp mắt, nhưng mà tôi có thể xem lần anh chệch hướng này như là chiếc xe đạp bị người khác mượn, cưỡi đi một vòng sao?
Rốt cục Gia Tuấn lên tiếng, giọng nói có chút trầm khàn.
“Đinh Đinh, tối nay theo anh về nhà đi! Được không?”
Tôi nhìn anh, muốn phỏng đoán ý tứ trong ánh mắt anh.
Anh vẫn nhìn tôi, đang chờ câu trả lời của tôi.
Cuối cùng, tôi cúi đầu xuống, ảm đạm nói: “Ngày mà chúng ta kết hôn, anh đã nói, gả cho anh, anh hy vọng cả đời em sẽ không hối hận, cả đời đều có thể cảm giác được sự ấm áp, anh sẽ vẫn ở bên cạnh chăm sóc em, buổi tối cho em ngủ trong lòng của anh, nếu có xã giao, anh sẽ về nhà trước 11h đêm, nếu đi công tác, anh sẽ chuẩn bị sẵn thức ăn trong vài ngày cho em, tránh em lười biếng chỉ nấu mỳ gói… …”
Bỗng nhiên, Gia Tuấn vươn tay ôm tôi vào lòng, khi tôi còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã dùng bàn tay to kẹp thật mạnh đầu của tôi trong tay mình, không lệch không chuyển không cách nào động đậy, mà bờ môi của anh lại mãnh liệt tiến tới lần nữa, gắt gao cắn môi tôi, nước mắt tôi chảy xuống.
Ba mẹ còn đang ở bên ngoài, cách một cánh cửa tôi tôi không cách nào cãi nhau với anh, trong lòng tôi vô cùng xót xa, thân thể lại chỉ có thể như khúc gỗ mà để tùy anh.
Tôi hít thở không thông, bị anh ngăn cản năng lực suy nghĩ và phản ứng, ngoại trừ sự bất lực tuyệt vọng để mặc anh hôn tôi, không biết trải qua bao lâu, tôi đứng đờ đẫn tại chỗ, bị anh ôm vào lòng cứ hôn rồi lại hôn, một lần rồi một lần, nước mắt rơi đầy mặt.
Anh nhẹ nhàng mút lấy môi tôi, nâng trán của tôi lên hôn.
“Đinh Đinh, thực xin lỗi, anh không nên nói với em lời hồ đồ như vậy, không nên làm chuyện tổn thương đến em, xin em tha thứ cho anh được không?”
Tôi chỉ khóc, cảm thấy đau thương tuyệt vọng, gả cho Phó Gia Tuấn, dường như tôi đã mất đi năng lực phấn đấu, ngoại trừ việc chính là lấy anh, tôi không có năng lực nào khác, Tiểu Hoàn Tử đã từng nói, yêu thấu đáo quá ngược lại sẽ không vui vẻ gì, chi bằng ngây thơ đến mức vô tâm.
Nếu thật sự tôi là một người vô tâm thì tốt quá.
Lời của tác giả: Ôi, cuối cùng cũng hiểu và bỏ qua cho Gia Tuấn, nhưng mà sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa? Thật sự rất đồng tình với Đinh Đinh.
Đề tài của tác giả nói với người xa lạ: Thực ra độc giả xem truyện đa số đều đọc nhanh như gió, mọi người không phát giác ra trong văn tôi có thêm một ít lời, tuy rằng dài dòng, nhưng tôi cũng bỏ chút công sức.
Như lời của mẹ Đinh và ba Đinh nói với con gái, mặc dù là chuyện nhà, nhưng lại ẩn chứa cốt nhục tình thân.
Mẹ Đinh: nếu như không thích nấu cơm thì về nhà ăn nhé, con xem con gầy chưa.
>> Mẹ dặn dò con gái, tình cảm chân thật.
Đinh Đinh: Mẹ, mẹ xem trên đầu mẹ có thêm tóc bạc nè.
>> Con gái ỷ lại vào mẹ, tình cảm bộc lộ trong lời nói.
Mẹ Đinh: Đinh Lượng, ông dám mắng tôi, ông dám mắng tôi?
>> Hai người họ làm vợ chồng nhiều năm, tình cảm nhất định rất tốt, một câu nói, mọi người suy nghĩ một chút cũng có thể nghĩ ra được.
Đinh Đinh: Chị và em là người một nhà, và anh rể em cũng vậy, nếu anh rể em thực sự không yêu chị nữa, anh ấy nhất định phải đi, chúng ta muốn giữ cũng giữ không được, cho dù không xảy ra chuyện này thì anh ấy cũng sẽ đi, đúng không?
>> Tư tưởng của Đinh Đinh bắt đầu dần dần có chuyển biến, cô ấy không hề ngu ngốc như trước đây nữa.
Đinh Đinh: Lớn hả, lớn, anh nói lớn lên, thì em sẽ lớn. Ông xã à, anh muốn kích thước bao nhiêu? Lớn bằng nửa trái bóng rổ được chưa?
>> Cô gái này thực sự rất ngốc phải không? Cởi hết quần áo để quyến rũ chồng? Tôi có một người bạn sau khi đọc đoạn này xong thì nói: ‘mẹ kiếp loại phụ nữ này làm tôi buồn nôn muốn chết, nếu tôi mà là chồng cô ta, chạm vào một chút cũng sợ bẩn đấy’, mọi người không biết à, ngay từ lúc bắt đầu, Đinh Đinh chính là một cô gái nhỏ lấy Gia Tuấn làm trung tâm.
Đinh Đinh: Gia Tuấn, anh nói em không hiểu chuyện ư? Em làm như vậy vì ai? Bởi vì em yêu anh cho nên mới làm như vậy, anh nghĩ rằng em tự nguyện biến mình thành một kỹ nữ lẳng lơ như vậy để câu dẫn anh sao? Em xuất ra bách bảo, dùng hết mọi cách thức để câu dẫn anh, chẳng qua bởi vì em không muốn mất đi anh.
>> Lúc bắt đầu, Đinh Đinh ngu ngốc nghĩ rằng chỉ cần bản thân cố gắng, có thể làm cho ông xã hồi tâm chuyển ý, quả thật rất đơn thuần.
Đinh Đinh: Thủy tiên không ra hoa, tôi không cố làm ra vẻ nữa, mẹ kiếp, tôi lẳng lơ để cho ai xem.
>> Có oán có hận, bắt đầu thay đổi tư tưởng.
Đinh Đinh: Hồ ly này thật là thú vị nha, cô chưa được sự đồng ý của tôi thì mang cuốc xẻng đến đào góc tường nhà tôi, nạy phòng tôi, còn muốn ăn cắp luôn xúc xích của tôi sao? Trên đời này đâu có chuyện dễ dàng như thế chứ?
>> Đinh Đinh nhanh mồm nhanh miệng, suy nghĩ đơn giản, cho nên muốn mọi chuyện cũng rất trực tiếp, mọi người biết “xúc xích” là ám chỉ cái gì không? (>”<)
Đinh Đinh: Đúng vậy, là em gái tôi đánh tình nhân của anh, anh cứ đi giúp cô ta cãi vụ kiện này, cãi thắng kiện đi, rồi giam em tôi vào tù, tiện thể nhốt tôi luôn đi, tôi là kẻ xúi giục, được rồi chứ?
>> Khi phụ nữ tức giận, đâu thèm đến lý trí?
Mẹ Đinh: Con cái chịu thiệt thòi, làm mẹ đương nhiên phải bảo vệ con mình, không thì người làm mẹ này có lợi ích gì?
>> Lời nói này, chỉ có những người làm mẹ mới có thể lĩnh hội ra được, nếu con cái bị tổn thương, người làm mẹ sẽ bất chấp tất cả chắn ở trước con mình, chỉ có các bà mẹ mới hiểu được.
Gia Tuấn: Đinh Đinh, thực xin lỗi.
>> Thật sự cảm thấy được sai lầm, dẫn đến nhiều chuyện như vậy.
Đinh Đinh: Tại sao phải nói xin lỗi, đây không phải là lỗi của hồ ly tinh sao.
>> Hiện tại anh muốn xin lỗi rồi hã? Xin lỗi thay ai? Anh đứng về phía hồ ly tinh sao?
Gia Tuấn: Chúng ta đừng náo loạn nữa.
Đinh Đinh: Gia Tuấn, anh còn nhớ lúc trước vào một đêm thất tịch (mùng 7 tháng 7 âm lịch), chúng ta đi tản bộ suốt hai giờ liền không? Lúc đó mới 18 tuổi, tuổi trẻ hạn hẹp.
>> Anh nhớ tới chuyện xưa sao? Xúc động sao? Lúc ấy chúng ta còn trẻ, tuổi trẻ hạn hẹp, không thể so với hiện tại.
Đinh Đinh: Gia Tuấn, em không phải là một phụ nữ mạnh mẽ, cũng không có cách nào quyết đoán như phụ nữ khác, thiệt thòi cho anh, hiện tại em bị dồn vào góc tường rồi, cô độc một mình.
>> Ủy khuất.
Trước tiên nên hiểu nội dung đối thoại ở các chương sau:
Phó Gia Kỳ: Cô đánh tôi, anh, nếu hôm nay anh không dạy dỗ cô ta, anh đúng là nhu nhược.
>> Gia Kỳ thật là người phụ nữ chanh chua.
Phó Gia Tuấn: Gia Kỳ, em nhớ kỹ một chuyện cho anh, Đinh Đinh là chị dâu của em, một ngày cô ấy còn là chị dâu, thì em một ngày phải gọi chi dâu cho anh, nếu anh nghe được em gọi thẳng tên cô ấy một lần nữa, hoặc là nói xấu cô ấy, anh sẽ thay mẹ dạy dỗ lại em, cái gì gọi là tôn ti trật tự, lễ nghĩa hiếu kính.
>> Lúc mấu chốt, chồng phải bảo vệ vợ.
Đinh Đinh: Gia Tuấn, là em sai, để em ở cùng với mẹ.
Gia Tuấn: Em về nhà đi, thứ nhất, anh là con trưởng, thứ hai anh là con trai, là đàn ông, nghe lời anh, về ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Đinh Đinh: Phó Gia Kỳ, cô là gái già không ai thèm lấy.
Gia Kỳ: Cô là một người không biết suy nghĩ, ăn no không có chuyện làm, một con gà không biết đẻ trứng.
>> mẫu thuẫn với em chồng tăng lên.
Đinh Đinh:
Gia Tuấn, em không phải là một phụ nữ càn quấy, em muốn nói với anh rằng, lúc trước em cố gắng muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, bởi vì em yêu anh, em muốn cho anh một không gian để bình tĩnh lại, hiện tại em phát hiện ra em đã sai rồi. Bước đầu tiên em đã bước sai rồi, em nên trả không gian tự do lại cho anh, nếu anh đã chán ngán cuộc hôn nhân này, cho dù em mạnh mẽ giữ anh lại bên cạnh, cũng vô ích thôi.
Mẹ, con không phải là một đứa con ngoan, khi đi học cũng không phải là học sinh giỏi, thành tích không tốt, không như Đinh Đang, có rất nhiều bằng khen, khic đi làm cũng không phải là nhân viên tốt, không tiến bộ, chưa hề được khen thưởng… …
Lập gia đình rồi, con không phải là người vợ tốt, giặt quần áo không sạch sẽ, lau nhà cũng không triệt để, nấu ăn thì nửa chín nửa sống, mẹ chồng không thích, em chồng không muốn gặp… … Chồng thì có người phụ nữ khác, hiện giờ, bởi vì tùy hứng con còn hại chết đứa con của chính mình, mẹ ơi, con không tốt, thật sự con không tốt.
Gia Tuấn, bình thường anh hay uống trà xanh, uống không ngán sao? Em giới thiệu cho anh một loại mới nhé, trà lài của người Tây, uống ngon vô cùng, tên là trà Earl Grey của hãng Greiner, mùi vị có chút ngọt, lại có chút giống như pha thêm một ít sữa, dịu nhẹ kéo dài, anh có thích hay không?
Đinh Đang: Người phụ nữ đó thật không biết xấu hổ.
>> *Hận*
Đinh Đinh: Vừa vặn xứng với anh rể tài đức vẹn toàn của em.
>> *Cười*
Đinh Đinh:
27 năm qua, hình như tôi chưa từng nếm trải mùi vị thất bại, tôi được ba mẹ yêu thương, sau khi kết hôn, lại được chồng nuông chiều, tôi không cần đọc sách vì không phải là phụ nữ của sự nghiệp, cho nên tôi an tâm chọn lựa trở về gia đình, nhưng người phụ nữ trước mắt xuất sắc hơn tôi về mọi mặt, tất cả tình thế bất lợi của tôi đều bị phơi bày, cuối cùng tôi cũng thất bại, kỳ thật không tôi bại dưới tay Quách Sắc, mà là bại dưới tay chính mình.
Hôn nhân, không phải đơn giản như tình yêu, chúng tôi nói chuyện yêu đương, anh yêu tôi, tôi yêu anh, không yêu được anh thì đi yêu người khác.
Hôn nhân, cũng chính là, không đơn giản chỉ yêu một người, tôi còn phải yêu tất cả mọi thứ của người đó, nếu bất hạnh, người thân xung quanh anh không thích tôi, thì tôi nhất định phải nỗ lực, phải dễ dàng tha thứ, nếu như tôi không nhẫn nhịn được nữa, tôi phải rút lui.
Đinh Đinh: Phó Gia Tuấn, anh có ý gì? Anh muốn tôi ra đi với hai bàn tay trắng sao? Anh ác như vậy sao?
Gia Tuấn: Em nhớ kỹ cho anh, đây là nhà của chúng ta, ai cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi đây!
Đinh Đinh: Phó Gia Tuấn, anh là đồ hèn, có gan nói ly hôn với tôi thì hãy ly cho tới cùng! Hiện tại làm ra vẻ sợ hãi với tôi, anh bán sự cợt nhã để cầu xin đồng tình của tôi sao?
Gia Tuấn: “EM… … KHÔNG – - ĐƯỢC – - PHÉP – - ĐI!”
Tôi không biết Quách Sắc cường thế kia có phải thực sự từ bỏ như vậy hay không, nhưng tôi không có cách nào để hỏi Gia Tuấn, sau chuyện xảy ra đêm đó, chúng tôi cũng không gặp lại, bệnh của mẹ cũng không đáng ngại, sau khi nghỉ ngơi 2 ngày thì xuất viện.
Chuyện không giải quyết được gì, khắp nơi cũng không bàn tán lại chuyện này, nhưng lúc ở trong bệnh viện, lại có một y tá thừa dịp vắng người, lặng lẽ đến hỏi tôi: “Xin hỏi, mấy vị có phải là người cãi nhau với bác sĩ Quách lúc xảy ra chuyện không? Vậy chuyện kia có phải là thật hay không?”
Tôi không muốn làm to chuyện lên, không nói đến chuyện hôn nhân của tôi và Gia Tuấn có thể đi đến cuối cùng hay không, nếu như, tôi và Gia Tuấn thật sự ly hôn, tôi cũng không hy vọng lúc gặp lại, anh sẽ dùng một loại ánh mắt căm hận mà nhìn tôi, hận tôi đã từng ở trước mặt người khác mà phẫn nộ chỉ trích anh, dù sao hai người cũng từng yêu nhau, vì tình cũ, không cần nhiều lời.
Cho nên tôi không trả lời, cô y tá kia phát hiện thấy chẳng thú vị gì, lại cảm giác được ánh mắt vô cùng khinh miệt của tôi, nên đành phải chuồn mất tăm.
Sau khi mẹ xuất viện, tôi cũng dọn về nhà ba mẹ, thứ nhất, có thể chăm sóc mẹ; thứ hai, tôi cũng muốn yên tĩnh một chút.
Ba kiên nhẫn tâm sự với tôi, “Bé con, ba biết trong lòng con khó chịu, nhưng Gia Tuấn đã có ý hối cải, trong lòng con cũng không có cách nào buông nó xuống, chẳng lẽ con muốn chính nó phải bắc thang tìm lối thoát sao?”
Tôi cười gượng, “Ba, không phải ba đã cho anh ấy lối thoát rồi sao?”
Ba ung dung thản nhiên cười, ngược lại, thở dài lo lắng: “Thực ra người lớn không nên can thiệp vào chuyện của bọn trẻ tụi con, nhiều cũng một câu mà ít cũng một câu, không có chừng mực, ngược lại làm con phiền hơn, nhưng nếu gác lại quan hệ ba vợ sang một bên, ba và Gia Tuấn cũng là bạn bè, cho nên ba và nó, giữa hai người đàn ông phải nói chuyện nghiêm túc một lần.”
Tôi biết ba tìm Gia Tuấn nói chuyện, về phần nội dung? Tôi không biết.
Có đôi lúc tôi giận ba mình, vì cái gì mà không đánh Gia Tuấn, đem tác phong gia trưởng ra hung hăng sửa chữa anh một lần, có lẽ phải thật lâu sau này tôi mới có thể hiểu được dụng ý của ba tôi, đánh là có thể giải quyết được vấn đề sao? Nếu người đàn ông này không thương con gái mình nữa, đánh thì chỉ tăng thêm nỗi thống khổ của mình, cứ đối với nó không việc gì, mà nếu nó không còn yêu con gái mình nữa, dùng chiến thuật khoan dung như vậy, sẽ đạt được hiệu quả rất tốt.
Trong Binh pháp Tôn Tử, cũng có một câu như thế này:
Công tâm vi thượng, công thành vi hạ, thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ hạ công thành!(*)
(*) Đánh vào lòng người là thượng sách, đánh thành là hạ sách; thượng sách trong việc dùng binh là lấy mưu lược để thắng địch, kế đó là thắng địch bằng ngoại giao, hạ sách là tấn công thành trì!
Cách đối nhân xử thế, cũng giống như thế!
Buổi tối, Gia Tuấn đến nhà ba mẹ tôi ăn cơm, đứng ở trong phòng ngủ, hai vợ chồng chúng tôi, lại đối mặt lần nữa.
Tôi ôm cánh tay, còn tay anh thì đút trong túi quần.
Hai người cùng nhau nhìn đối phương.
Khóe mắt của Gia Tuấn cũng có vết chân chim, đúng, anh đâu phải là một nam sinh đỏm dáng nữa, là người đàn ông 35 tuổi rồi, có một vài nếp nhăn nhỏ nhặt ngược lại tăng thêm vài phần chín chắn, thực sự đàn ông rất may mắn, nếp nhăn đều làm cho họ thêm màu sắc rạng rỡ.
Đúng, người đàn ông của tôi, bề ngoài thật là đẹp mắt, nhưng mà tôi có thể xem lần anh chệch hướng này như là chiếc xe đạp bị người khác mượn, cưỡi đi một vòng sao?
Rốt cục Gia Tuấn lên tiếng, giọng nói có chút trầm khàn.
“Đinh Đinh, tối nay theo anh về nhà đi! Được không?”
Tôi nhìn anh, muốn phỏng đoán ý tứ trong ánh mắt anh.
Anh vẫn nhìn tôi, đang chờ câu trả lời của tôi.
Cuối cùng, tôi cúi đầu xuống, ảm đạm nói: “Ngày mà chúng ta kết hôn, anh đã nói, gả cho anh, anh hy vọng cả đời em sẽ không hối hận, cả đời đều có thể cảm giác được sự ấm áp, anh sẽ vẫn ở bên cạnh chăm sóc em, buổi tối cho em ngủ trong lòng của anh, nếu có xã giao, anh sẽ về nhà trước 11h đêm, nếu đi công tác, anh sẽ chuẩn bị sẵn thức ăn trong vài ngày cho em, tránh em lười biếng chỉ nấu mỳ gói… …”
Bỗng nhiên, Gia Tuấn vươn tay ôm tôi vào lòng, khi tôi còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã dùng bàn tay to kẹp thật mạnh đầu của tôi trong tay mình, không lệch không chuyển không cách nào động đậy, mà bờ môi của anh lại mãnh liệt tiến tới lần nữa, gắt gao cắn môi tôi, nước mắt tôi chảy xuống.
Ba mẹ còn đang ở bên ngoài, cách một cánh cửa tôi tôi không cách nào cãi nhau với anh, trong lòng tôi vô cùng xót xa, thân thể lại chỉ có thể như khúc gỗ mà để tùy anh.
Tôi hít thở không thông, bị anh ngăn cản năng lực suy nghĩ và phản ứng, ngoại trừ sự bất lực tuyệt vọng để mặc anh hôn tôi, không biết trải qua bao lâu, tôi đứng đờ đẫn tại chỗ, bị anh ôm vào lòng cứ hôn rồi lại hôn, một lần rồi một lần, nước mắt rơi đầy mặt.
Anh nhẹ nhàng mút lấy môi tôi, nâng trán của tôi lên hôn.
“Đinh Đinh, thực xin lỗi, anh không nên nói với em lời hồ đồ như vậy, không nên làm chuyện tổn thương đến em, xin em tha thứ cho anh được không?”
Tôi chỉ khóc, cảm thấy đau thương tuyệt vọng, gả cho Phó Gia Tuấn, dường như tôi đã mất đi năng lực phấn đấu, ngoại trừ việc chính là lấy anh, tôi không có năng lực nào khác, Tiểu Hoàn Tử đã từng nói, yêu thấu đáo quá ngược lại sẽ không vui vẻ gì, chi bằng ngây thơ đến mức vô tâm.
Nếu thật sự tôi là một người vô tâm thì tốt quá.
Lời của tác giả: Ôi, cuối cùng cũng hiểu và bỏ qua cho Gia Tuấn, nhưng mà sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa? Thật sự rất đồng tình với Đinh Đinh.
Đề tài của tác giả nói với người xa lạ: Thực ra độc giả xem truyện đa số đều đọc nhanh như gió, mọi người không phát giác ra trong văn tôi có thêm một ít lời, tuy rằng dài dòng, nhưng tôi cũng bỏ chút công sức.
Như lời của mẹ Đinh và ba Đinh nói với con gái, mặc dù là chuyện nhà, nhưng lại ẩn chứa cốt nhục tình thân.
Mẹ Đinh: nếu như không thích nấu cơm thì về nhà ăn nhé, con xem con gầy chưa.
>> Mẹ dặn dò con gái, tình cảm chân thật.
Đinh Đinh: Mẹ, mẹ xem trên đầu mẹ có thêm tóc bạc nè.
>> Con gái ỷ lại vào mẹ, tình cảm bộc lộ trong lời nói.
Mẹ Đinh: Đinh Lượng, ông dám mắng tôi, ông dám mắng tôi?
>> Hai người họ làm vợ chồng nhiều năm, tình cảm nhất định rất tốt, một câu nói, mọi người suy nghĩ một chút cũng có thể nghĩ ra được.
Đinh Đinh: Chị và em là người một nhà, và anh rể em cũng vậy, nếu anh rể em thực sự không yêu chị nữa, anh ấy nhất định phải đi, chúng ta muốn giữ cũng giữ không được, cho dù không xảy ra chuyện này thì anh ấy cũng sẽ đi, đúng không?
>> Tư tưởng của Đinh Đinh bắt đầu dần dần có chuyển biến, cô ấy không hề ngu ngốc như trước đây nữa.
Đinh Đinh: Lớn hả, lớn, anh nói lớn lên, thì em sẽ lớn. Ông xã à, anh muốn kích thước bao nhiêu? Lớn bằng nửa trái bóng rổ được chưa?
>> Cô gái này thực sự rất ngốc phải không? Cởi hết quần áo để quyến rũ chồng? Tôi có một người bạn sau khi đọc đoạn này xong thì nói: ‘mẹ kiếp loại phụ nữ này làm tôi buồn nôn muốn chết, nếu tôi mà là chồng cô ta, chạm vào một chút cũng sợ bẩn đấy’, mọi người không biết à, ngay từ lúc bắt đầu, Đinh Đinh chính là một cô gái nhỏ lấy Gia Tuấn làm trung tâm.
Đinh Đinh: Gia Tuấn, anh nói em không hiểu chuyện ư? Em làm như vậy vì ai? Bởi vì em yêu anh cho nên mới làm như vậy, anh nghĩ rằng em tự nguyện biến mình thành một kỹ nữ lẳng lơ như vậy để câu dẫn anh sao? Em xuất ra bách bảo, dùng hết mọi cách thức để câu dẫn anh, chẳng qua bởi vì em không muốn mất đi anh.
>> Lúc bắt đầu, Đinh Đinh ngu ngốc nghĩ rằng chỉ cần bản thân cố gắng, có thể làm cho ông xã hồi tâm chuyển ý, quả thật rất đơn thuần.
Đinh Đinh: Thủy tiên không ra hoa, tôi không cố làm ra vẻ nữa, mẹ kiếp, tôi lẳng lơ để cho ai xem.
>> Có oán có hận, bắt đầu thay đổi tư tưởng.
Đinh Đinh: Hồ ly này thật là thú vị nha, cô chưa được sự đồng ý của tôi thì mang cuốc xẻng đến đào góc tường nhà tôi, nạy phòng tôi, còn muốn ăn cắp luôn xúc xích của tôi sao? Trên đời này đâu có chuyện dễ dàng như thế chứ?
>> Đinh Đinh nhanh mồm nhanh miệng, suy nghĩ đơn giản, cho nên muốn mọi chuyện cũng rất trực tiếp, mọi người biết “xúc xích” là ám chỉ cái gì không? (>”<)
Đinh Đinh: Đúng vậy, là em gái tôi đánh tình nhân của anh, anh cứ đi giúp cô ta cãi vụ kiện này, cãi thắng kiện đi, rồi giam em tôi vào tù, tiện thể nhốt tôi luôn đi, tôi là kẻ xúi giục, được rồi chứ?
>> Khi phụ nữ tức giận, đâu thèm đến lý trí?
Mẹ Đinh: Con cái chịu thiệt thòi, làm mẹ đương nhiên phải bảo vệ con mình, không thì người làm mẹ này có lợi ích gì?
>> Lời nói này, chỉ có những người làm mẹ mới có thể lĩnh hội ra được, nếu con cái bị tổn thương, người làm mẹ sẽ bất chấp tất cả chắn ở trước con mình, chỉ có các bà mẹ mới hiểu được.
Gia Tuấn: Đinh Đinh, thực xin lỗi.
>> Thật sự cảm thấy được sai lầm, dẫn đến nhiều chuyện như vậy.
Đinh Đinh: Tại sao phải nói xin lỗi, đây không phải là lỗi của hồ ly tinh sao.
>> Hiện tại anh muốn xin lỗi rồi hã? Xin lỗi thay ai? Anh đứng về phía hồ ly tinh sao?
Gia Tuấn: Chúng ta đừng náo loạn nữa.
Đinh Đinh: Gia Tuấn, anh còn nhớ lúc trước vào một đêm thất tịch (mùng 7 tháng 7 âm lịch), chúng ta đi tản bộ suốt hai giờ liền không? Lúc đó mới 18 tuổi, tuổi trẻ hạn hẹp.
>> Anh nhớ tới chuyện xưa sao? Xúc động sao? Lúc ấy chúng ta còn trẻ, tuổi trẻ hạn hẹp, không thể so với hiện tại.
Đinh Đinh: Gia Tuấn, em không phải là một phụ nữ mạnh mẽ, cũng không có cách nào quyết đoán như phụ nữ khác, thiệt thòi cho anh, hiện tại em bị dồn vào góc tường rồi, cô độc một mình.
>> Ủy khuất.
Trước tiên nên hiểu nội dung đối thoại ở các chương sau:
Phó Gia Kỳ: Cô đánh tôi, anh, nếu hôm nay anh không dạy dỗ cô ta, anh đúng là nhu nhược.
>> Gia Kỳ thật là người phụ nữ chanh chua.
Phó Gia Tuấn: Gia Kỳ, em nhớ kỹ một chuyện cho anh, Đinh Đinh là chị dâu của em, một ngày cô ấy còn là chị dâu, thì em một ngày phải gọi chi dâu cho anh, nếu anh nghe được em gọi thẳng tên cô ấy một lần nữa, hoặc là nói xấu cô ấy, anh sẽ thay mẹ dạy dỗ lại em, cái gì gọi là tôn ti trật tự, lễ nghĩa hiếu kính.
>> Lúc mấu chốt, chồng phải bảo vệ vợ.
Đinh Đinh: Gia Tuấn, là em sai, để em ở cùng với mẹ.
Gia Tuấn: Em về nhà đi, thứ nhất, anh là con trưởng, thứ hai anh là con trai, là đàn ông, nghe lời anh, về ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Đinh Đinh: Phó Gia Kỳ, cô là gái già không ai thèm lấy.
Gia Kỳ: Cô là một người không biết suy nghĩ, ăn no không có chuyện làm, một con gà không biết đẻ trứng.
>> mẫu thuẫn với em chồng tăng lên.
Đinh Đinh:
Gia Tuấn, em không phải là một phụ nữ càn quấy, em muốn nói với anh rằng, lúc trước em cố gắng muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, bởi vì em yêu anh, em muốn cho anh một không gian để bình tĩnh lại, hiện tại em phát hiện ra em đã sai rồi. Bước đầu tiên em đã bước sai rồi, em nên trả không gian tự do lại cho anh, nếu anh đã chán ngán cuộc hôn nhân này, cho dù em mạnh mẽ giữ anh lại bên cạnh, cũng vô ích thôi.
Mẹ, con không phải là một đứa con ngoan, khi đi học cũng không phải là học sinh giỏi, thành tích không tốt, không như Đinh Đang, có rất nhiều bằng khen, khic đi làm cũng không phải là nhân viên tốt, không tiến bộ, chưa hề được khen thưởng… …
Lập gia đình rồi, con không phải là người vợ tốt, giặt quần áo không sạch sẽ, lau nhà cũng không triệt để, nấu ăn thì nửa chín nửa sống, mẹ chồng không thích, em chồng không muốn gặp… … Chồng thì có người phụ nữ khác, hiện giờ, bởi vì tùy hứng con còn hại chết đứa con của chính mình, mẹ ơi, con không tốt, thật sự con không tốt.
Gia Tuấn, bình thường anh hay uống trà xanh, uống không ngán sao? Em giới thiệu cho anh một loại mới nhé, trà lài của người Tây, uống ngon vô cùng, tên là trà Earl Grey của hãng Greiner, mùi vị có chút ngọt, lại có chút giống như pha thêm một ít sữa, dịu nhẹ kéo dài, anh có thích hay không?
Đinh Đang: Người phụ nữ đó thật không biết xấu hổ.
>> *Hận*
Đinh Đinh: Vừa vặn xứng với anh rể tài đức vẹn toàn của em.
>> *Cười*
Đinh Đinh:
27 năm qua, hình như tôi chưa từng nếm trải mùi vị thất bại, tôi được ba mẹ yêu thương, sau khi kết hôn, lại được chồng nuông chiều, tôi không cần đọc sách vì không phải là phụ nữ của sự nghiệp, cho nên tôi an tâm chọn lựa trở về gia đình, nhưng người phụ nữ trước mắt xuất sắc hơn tôi về mọi mặt, tất cả tình thế bất lợi của tôi đều bị phơi bày, cuối cùng tôi cũng thất bại, kỳ thật không tôi bại dưới tay Quách Sắc, mà là bại dưới tay chính mình.
Hôn nhân, không phải đơn giản như tình yêu, chúng tôi nói chuyện yêu đương, anh yêu tôi, tôi yêu anh, không yêu được anh thì đi yêu người khác.
Hôn nhân, cũng chính là, không đơn giản chỉ yêu một người, tôi còn phải yêu tất cả mọi thứ của người đó, nếu bất hạnh, người thân xung quanh anh không thích tôi, thì tôi nhất định phải nỗ lực, phải dễ dàng tha thứ, nếu như tôi không nhẫn nhịn được nữa, tôi phải rút lui.
Đinh Đinh: Phó Gia Tuấn, anh có ý gì? Anh muốn tôi ra đi với hai bàn tay trắng sao? Anh ác như vậy sao?
Gia Tuấn: Em nhớ kỹ cho anh, đây là nhà của chúng ta, ai cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi đây!
Đinh Đinh: Phó Gia Tuấn, anh là đồ hèn, có gan nói ly hôn với tôi thì hãy ly cho tới cùng! Hiện tại làm ra vẻ sợ hãi với tôi, anh bán sự cợt nhã để cầu xin đồng tình của tôi sao?
Gia Tuấn: “EM… … KHÔNG – - ĐƯỢC – - PHÉP – - ĐI!”
/178
|