Bên tai tôi cảm giác được hơi thở, âm thanh như gió mà nói với tôi rằng: “Anh ở đây, Đinh Đinh.”
Trong lòng tôi dâng lên một hồi chua xót, nhớ lại lúc sáng gặp Quách Sắc, nhịn không được lại đau đớn, nhiều cảm xúc đan xen, từ từ nhắm hai mắt lại vẫn tiếp tục căm hận mà mắng một câu: “Cút, anh là tên lừa đảo!”
Hẳn là đang nằm mơ, rốt cục tôi ngủ thiếp đi.
Thật lâu sau, trời sáng rõ, tôi mơ mơ màng màng thức giấc, trên người cảm thấy nặng, nhưng cũng rất ấm áp.
Lạ quá, rõ ràng tối qua tôi chỉ đắp có một cái chăn mỏng, làm sao trên người lại có thêm một cái chăn nữa?
Chẳng lẽ Gia Tuấn đã về? Tôi đứng dậy đi ra phòng khách, tất cả đều như cũ, nhưng trên bàn, có đặt sẵn một cái tô nhựa nhỏ, mở ra thì thấy, là mỳ hoành thánh đã nấu xong.
Đúng là Gia Tuấn đã về, anh còn biết đến người vợ này, còn biết nấu mỳ hoành thánh cho tôi.
Tôi liền thở dài một hơi, đi đến căn phòng kia của anh, quả nhiên thấy vali da của anh còn đặt ở chỗ kia, không biết đêm qua anh về lúc nào.
Giờ khắc này trong lòng tôi có đủ hàng trăm mùi vị, anh đã về, dường như căn nhà này không còn trống trải nữa, bất luận tôi với anh đã từng tranh nhau, còn cãi nhau nữa, thì dù sao chúng tôi cũng vẫn là vợ chồng, cùng nhau trải qua thời gian ân ái triền miên, khi anh đi vắng, trong lòng tôi trống trải, anh ở lại, lòng tôi được lắp đầy.
Ly hôn? Ly hôn cái gì chứ, hai người đấu văn đấu võ, chẳng lẽ chính là đổi lại cục diện bế tắc như bây giờ sao?
Giữa hai vợ chồng có phải luôn luôn có một thời kỳ bão hòa hay không? Trong thời kỳ này, quan hệ của hai người chuyển biến xấu đi, không quan tâm đến đối phương, thấy đối phương thì giả vờ như người chết, phân phân ly ly, bên trong những vướng mắc đó, cuộc sống vài thập niên đều là như vậy?
Tôi cũng từng thấy qua hôn nhân của một số người, một cặp vợ chồng buồn bực ngồi trước bàn ăn, tự lùa cơm ào ào vào trong miệng, thỉnh thoảng trao đổi chính là để mắng đứa con, ăn cơm xong, mỗi người đều tự mình vào phòng riêng xem tivi, sau đó, quay về phòng ngủ chung, nếu muốn làm tình, thì đó cũng là hoàn thành nhiệm vụ giống như cách thức vận hành của pít- tông, không có màn dạo đầu, không có hôn môi, không có vuốt ve, đó là tình yêu trong cuộc sống sao? Không, cuộc sống đó không có tình yêu, chẳng qua chỉ là sống chung với nhau vậy thôi.
Tôi không muốn như vậy.
Tôi lấy quần áo trong vali của Gia Tuấn ra, nên giặt sạch hết toàn bộ, cả vớ và đồ lót cũng lấy ra tự mình giặt.
Thôi đi, tôi mệt mỏi rồi, tôi quyết định theo anh, cùng với anh nói chuyện cho xong, không phải anh nói anh cần nghỉ ngơi vài ngày sao? Được rồi, vậy chúng tôi sẽ đi ra ngoài giải sầu, tôi sẽ đem chuyện mang thai nói cho anh biết, nếu như anh tình nguyện tiếp nhận, chúng tôi vẫn cứ làm vợ chồng đến chết cũng không đổi, cứ như vậy đi.
Quách Sắc? Để cho cô ta làm một gốc cây tường vi ở xó nhà đi, sức sống của cô ta ngoan cường như thế, nhưng vẫn không vào được tường viện của tôi.
Thu dọn xong tất cả, tôi quyết định đi tìm Gia Tuấn, cùng anh ăn cơm trưa.
Không nghĩ tới tôi vẫn chưa rút điện thoại ra, lại có điện thoại gọi đến tìm tôi.
Tiếp điện thoại, tôi sợ mất vía.
“Cục cảnh sát?” Tôi sợ hãi kêu lên.
Trong lòng tôi dâng lên một hồi chua xót, nhớ lại lúc sáng gặp Quách Sắc, nhịn không được lại đau đớn, nhiều cảm xúc đan xen, từ từ nhắm hai mắt lại vẫn tiếp tục căm hận mà mắng một câu: “Cút, anh là tên lừa đảo!”
Hẳn là đang nằm mơ, rốt cục tôi ngủ thiếp đi.
Thật lâu sau, trời sáng rõ, tôi mơ mơ màng màng thức giấc, trên người cảm thấy nặng, nhưng cũng rất ấm áp.
Lạ quá, rõ ràng tối qua tôi chỉ đắp có một cái chăn mỏng, làm sao trên người lại có thêm một cái chăn nữa?
Chẳng lẽ Gia Tuấn đã về? Tôi đứng dậy đi ra phòng khách, tất cả đều như cũ, nhưng trên bàn, có đặt sẵn một cái tô nhựa nhỏ, mở ra thì thấy, là mỳ hoành thánh đã nấu xong.
Đúng là Gia Tuấn đã về, anh còn biết đến người vợ này, còn biết nấu mỳ hoành thánh cho tôi.
Tôi liền thở dài một hơi, đi đến căn phòng kia của anh, quả nhiên thấy vali da của anh còn đặt ở chỗ kia, không biết đêm qua anh về lúc nào.
Giờ khắc này trong lòng tôi có đủ hàng trăm mùi vị, anh đã về, dường như căn nhà này không còn trống trải nữa, bất luận tôi với anh đã từng tranh nhau, còn cãi nhau nữa, thì dù sao chúng tôi cũng vẫn là vợ chồng, cùng nhau trải qua thời gian ân ái triền miên, khi anh đi vắng, trong lòng tôi trống trải, anh ở lại, lòng tôi được lắp đầy.
Ly hôn? Ly hôn cái gì chứ, hai người đấu văn đấu võ, chẳng lẽ chính là đổi lại cục diện bế tắc như bây giờ sao?
Giữa hai vợ chồng có phải luôn luôn có một thời kỳ bão hòa hay không? Trong thời kỳ này, quan hệ của hai người chuyển biến xấu đi, không quan tâm đến đối phương, thấy đối phương thì giả vờ như người chết, phân phân ly ly, bên trong những vướng mắc đó, cuộc sống vài thập niên đều là như vậy?
Tôi cũng từng thấy qua hôn nhân của một số người, một cặp vợ chồng buồn bực ngồi trước bàn ăn, tự lùa cơm ào ào vào trong miệng, thỉnh thoảng trao đổi chính là để mắng đứa con, ăn cơm xong, mỗi người đều tự mình vào phòng riêng xem tivi, sau đó, quay về phòng ngủ chung, nếu muốn làm tình, thì đó cũng là hoàn thành nhiệm vụ giống như cách thức vận hành của pít- tông, không có màn dạo đầu, không có hôn môi, không có vuốt ve, đó là tình yêu trong cuộc sống sao? Không, cuộc sống đó không có tình yêu, chẳng qua chỉ là sống chung với nhau vậy thôi.
Tôi không muốn như vậy.
Tôi lấy quần áo trong vali của Gia Tuấn ra, nên giặt sạch hết toàn bộ, cả vớ và đồ lót cũng lấy ra tự mình giặt.
Thôi đi, tôi mệt mỏi rồi, tôi quyết định theo anh, cùng với anh nói chuyện cho xong, không phải anh nói anh cần nghỉ ngơi vài ngày sao? Được rồi, vậy chúng tôi sẽ đi ra ngoài giải sầu, tôi sẽ đem chuyện mang thai nói cho anh biết, nếu như anh tình nguyện tiếp nhận, chúng tôi vẫn cứ làm vợ chồng đến chết cũng không đổi, cứ như vậy đi.
Quách Sắc? Để cho cô ta làm một gốc cây tường vi ở xó nhà đi, sức sống của cô ta ngoan cường như thế, nhưng vẫn không vào được tường viện của tôi.
Thu dọn xong tất cả, tôi quyết định đi tìm Gia Tuấn, cùng anh ăn cơm trưa.
Không nghĩ tới tôi vẫn chưa rút điện thoại ra, lại có điện thoại gọi đến tìm tôi.
Tiếp điện thoại, tôi sợ mất vía.
“Cục cảnh sát?” Tôi sợ hãi kêu lên.
/178
|