Tôi cố nặn ra một nụ cười, miễn cưỡng trả lời nó: “Vậy sao?? Thực ra chị cũng đã gặp qua cô ta rồi.”
Mẹ vội chạy vào, kéo tay Đinh Đang: “Con nói cái gì? Đinh Đang, con đã biết chuyện giữa chị và anh rể con từ lâu? Tại sao con không sớm nói cho mẹ biết?”
Đinh Đang nhỏ giọng càu nhàu: “Nếu như mẹ sớm biết, thế giới này không biết sẽ loạn thành cái dạng gì.” Trái lại, nó tức giận bất bình mà nói: “Chị, em còn tưởng cô ta là dạng phụ nữ gì chứ, luận về vóc dáng tư thái cô ta đều kém xa chị, thật không hiểu tại sao anh rể lại muốn mắt cá chứ không muốn trân châu.”
Tôi bị sự bao che ngây thơ của nó làm cho bật cười, “Đinh Đang, em thật quá đề cao chị rồi, cám ơn, à, mà em dùng cách gì để biết được người phụ nữ của anh rể em chứ?”
Đinh Đang đắc ý nói: “Có một anh chàng theo đuổi em, em đặt ra điều kiện, nếu như anh ta có thể giúp em theo dõi anh rể, tìm ra người phụ nữ có mối quan hệ mờ ám với chồng của chị em, em sẽ hẹn hò với anh ta.”
Tôi lắc đầu liên tục: “Em không nên hy sinh bản thân, xả thân cho sói ăn thịt sao? Không đáng.”
Trên mặt Đinh Đang hiện lên một chút ngại ngùng, nhưng giả vờ phản đối, nói: “Thấy anh chàng đó cũng khá có lợi ích mà, em cố gắng lắm mới cho anh ta một cơ hội đó chứ.”
Mẹ sốt ruột ngắt lời nó, luôn miệng truy hỏi nó, “Nói, người phụ nữ kia là người như thế nào?”
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đinh Đang thuật lại sinh động như thật với mẹ ở bên ngoài phòng, tôi nằm ở bên trong, lòng dạ rối bời, nhưng cũng nghe được rất rõ ràng, Gia Tuấn thực sự làm quá lộ liễu, ngay cả một người lạ cũng có thể tùy tiện tra ra được chuyện của anh, đủ thấy rằng anh quá làm càn, còn tôi? Quá mức ngu ngốc.
Tôi cười khổ, hóa ra tình nhân bé bỏng của Gia Tuấn là một bác sĩ, nghề nghiệp tốt, cứu người, nhưng mẹ nó, Phó Gia Tuấn, có đúng anh cố tình bị thương hay không?
Hóa ra Quách Sắc làm việc tại bệnh viện Đức Nhân.
Bệnh viện Đức Nhân? Trong đầu tôi thoáng kích động, tôi liền nghĩ đến quyển sách “Các căn bệnh về xương” trên bàn Gia Tuấn.
Chẳng lẽ là lúc Gia Tuấn đi khám bệnh thì biết cô ta? Hai người mới quen đã thân, rất tâm đầu nên cả hai cùng lên giường?
Không đúng, Gia Tuấn từng nói anh và cô ta bí mật quan hệ gần một năm mà, tôi và Gia Tuấn đến khám bệnh ở Đức Nhân chưa được bao lâu? Nói như vậy, hai người bọn họ đã biết nhau từ trước? Trời ạ, tôi cười gượng, Phó Gia Tuấn ơi Phó Gia Tuấn, anh thực sự rất có bản lĩnh, che giấu một thời gian dài như vậy.
Có một câu thật kinh điển, hiện thực chà đạp quá khứ, lưu lại nghiệt chủng thì đúng là hồi ức, hồi ức… …
Mẹ tôi bất an chạy vào vỗ vỗ tôi, “Đinh Đinh, Đinh Đinh.”
Tôi cay đắng nói: “Mẹ, xin mẹ đi chợ mua chút tôm về được không? Con muốn tự tay bóc tôm.”
Nhắm mắt lại, tôi lập tức chìm vào giấc ngủ.
Tôi tỉnh dậy, trong mũi ngửi thấy mùi vị của thức ăn, đúng là đến chỗ nào cũng không tốt bằng ở nhà mình, ở nhà có căn phòng ấm cúng, hương vị của bữa cơm, chiếc giường ấm áp…
Mẹ gọi tôi ăn cơm, tôi ngồi xuống, lặng lẽ nhìn người mẹ bất an, người cha bình tĩnh, em gái thì lo lắng.
Tôi không động đũa, dường như mọi người cũng có tâm sự ngổn ngang nên không động tay.
Tôi thở ra một hơi, nhìn tôm co quắp ở giữa bàn ăn.
Duỗi tay ra, trước tiên tôi gắp một con tôm đặt vào đĩa của cha, “Cha, chúc cha sống lâu trăm tuổi, luôn cơ trí.”
Sau đó tôi lại gắp một con đặt vào trong đĩa của mẹ, “Mẹ, chúc mẹ trẻ mãi không già, dồi dào sức khỏe.”
Tôi lại gắp một con đặt vào trong đĩa của Đinh Đang, Đinh Đang liên tục xua tay vì sợ, “Chị, tạm thời không cần chúc phúc em, chị chúc em một lời, em sẽ vấp té mất.”
Tôi nói một cách tự nhiên, “Tất cả mọi người đều cho rằng con vô cùng thất bại, vô cùng đau khổ phải không? Đúng vậy, con rất đau khổ, thế nhưng tiếp tục đau khổ để làm gì, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, con không muốn ly hôn, không muốn đánh mất cuộc hôn nhân này, nhưng con phải tự mình đi đánh trận chiến này, mọi người yên tâm, cho dù thua, con cũng sẽ thua thật sảng khoái, sẽ không chảy nước mắt khóc lóc, bởi vì bách bộ chi nội tất hữu phương thảo (theo mình hiểu: trong vòng một trăm bước ắt sẽ có cách).”
Mọi người nhìn tôi, đợi một hồi, cha cười ha hả, “Con gái của cha hôm nay toàn bộ thất khiếu (gồm 2 tai, 2 mắt, 2 lỗ mũi và miệng) đã thông suốt hết rồi!”
Toàn bộ thất khiếu đã thông suốt? Tôi cười khổ, xem ra trước đây thất khiếu của tôi chỉ thông có 6 thôi, đúng thật là mít đặc mà.
Từ nhà của cha mẹ đi ra, đã là 8h tối, mẹ lo lắng bảo Đinh Đang đi cùng tôi ra giao lộ, tôi an ủi mẹ: “Yên tâm đi mẹ, con không sao.”
Mẹ thở dài than thở, “Con và Gia Tuấn, làm sao lại cãi nhau chứ?”
Đinh Đang hừ một tiếng, “Mẹ, mẹ luôn nói chị của con bị nuông chiều thành không biết suy nghĩ, con thấy anh rể con mới là được vỗ béo rồi bị làm thịt lúc nào không biết, tuổi tác càng lớn thì càng hồ đồ, tại sao anh ấy không suy nghĩ thêm một chút, ly hôn xong thì anh ấy còn cái gì? Đúng, anh ấy là một đại luật sư, vậy thì sao? Một khi ly hôn, tài sản bị chia làm hai, danh tiếng của bản thân cũng bị suy giảm mạnh, thật là ăn nhiều đồ cay quá rồi, con người cũng bị động kinh.”
Tôi dở khóc dở cười, “Đinh Đang, em thật là đáng yêu.”
Đinh Đang ôm chằm lấy tôi, “Chị, em muốn chị luôn nhớ, em vĩnh viễn yêu chị.”
Tôi cười, tạm biệt mẹ và em gái, nếu tôi không ly hôn với Gia Tuấn, thì tôi phải về nhà của mình.
Khi đến dưới lầu, tôi nhìn thấy xe của Gia Tuấn.
Tôi có chút chần chờ đứng ở dưới lầu, gặp Gia Tuấn thì chúng tôi phải đàm phán thế nào đây?
Yêu đương là một trò chơi trốn tìm, ly hôn lại chẳng phải như vậy sao? Một bên phải ly, một bên khác thì đi tìm, hiện tại tôi và Gia Tuấn chính là đang chơi trò trốn tìm.
Tôi bắt đầu nhớ lại trận chiến ly hôn với Gia Tuấn.
Lúc anh bắt đầu đề nghị ly hôn, tôi luống cuống, khi đó tôi ở thế yếu, tôi sợ mất đi anh, đó là lý do vì sao tôi khóc, tôi cầu xin anh, anh không bị tôi lay động, bởi vì anh nghĩ rằng anh sẽ rời khỏi tôi, thế giới bên ngoài đầy hoa thơm cỏ lạ, anh có thể không cần níu tôi lại. Sau đó, tôi dẹp bỏ tự ái, khẩn cầu anh, thậm chí không ngại câu dẫn anh, chính vì tôi hy vọng anh hiểu được, tôi làm như vậy là bởi vì tôi yêu anh.
Nhưng hiện tại gió mát đã làm thông suốt đầu óc tôi, tôi tỉnh táo hơn.
Gia Tuấn thích người phụ nữ bên ngoài, đơn giản là bởi vì tôi quá dung túng cho anh, tôi không có gì nổi bật nên đã không hấp dẫn được anh. Hiện tại, kẻ thứ ba đang tiến dần từng bước, trắng trợn lộ liễu, tôi còn có thể làm được gì đây? Tiếp tục tỏ ra yếu kém? Như vậy anh sẽ càng ngày càng cảm thấy tôi yếu đuối dễ bắt nạt, nếu như anh không ly hôn nữa, anh sẽ nói là anh thương hại tôi, đồng tình với tôi, bị nước mắt của tôi làm cảm động, anh đang làm việc thiện, không được, tôi không muốn như vậy, bây giờ tôi phải mạnh mẽ và cứng rắn lên.
Tôi mở cửa.
Cực kỳ khiến tôi bất ngờ, Gia Tuấn đang ngồi ở sô pha, anh ngồi rất ngay ngắn, đang xem tổng tuyển cử Đài Loan, vụ bê bối nội bộ của Đảng Tiến Bộ.
Vừa nhìn thấy tôi, toàn thân anh thoáng cứng lại, hai mắt nhìn tôi, tầm nhìn trước sau không rời khỏi tôi.
Tôi nhét chìa khóa cửa vào trên nóc tủ, cởi áo khoác ra, ngáp một cái.
Lúc này tôi mới chú ý đến trong nhà có chút khác biệt.
Sáng nay khi vội vội vàng vàng đi ra ngoài, tôi không có dọn dẹp nhà cửa, giày dép lung tung, trên sô pha còn có tấm trải giường, bao gối, quần áo ta thay ra để chuẩn bị đem đi giặt. Mà tôi cũng chưa lau dọn, thế nhưng tối nay tôi quay về thì?
Trên ban công, quần áo đã được phơi, máy giặt đã giặt sạch quần áo rồi sao?
Trên bàn, bát đũa cũng được thu dọn xong, bát đũa tự chạy vào nhà bếp sao?
Sàn nhà được lau sạch sẽ; tạp chí, báo trên bàn trà cũng được sắp xếp gọn gàng; dĩa đựng hoa quả còn được bày trái cây tươi.
Căn nhà này, sạch sẽ ngăn nắp, xem ra hết giờ làm anh trở về nhà sớm để dọn dẹp, anh muốn làm gì?
Mẹ vội chạy vào, kéo tay Đinh Đang: “Con nói cái gì? Đinh Đang, con đã biết chuyện giữa chị và anh rể con từ lâu? Tại sao con không sớm nói cho mẹ biết?”
Đinh Đang nhỏ giọng càu nhàu: “Nếu như mẹ sớm biết, thế giới này không biết sẽ loạn thành cái dạng gì.” Trái lại, nó tức giận bất bình mà nói: “Chị, em còn tưởng cô ta là dạng phụ nữ gì chứ, luận về vóc dáng tư thái cô ta đều kém xa chị, thật không hiểu tại sao anh rể lại muốn mắt cá chứ không muốn trân châu.”
Tôi bị sự bao che ngây thơ của nó làm cho bật cười, “Đinh Đang, em thật quá đề cao chị rồi, cám ơn, à, mà em dùng cách gì để biết được người phụ nữ của anh rể em chứ?”
Đinh Đang đắc ý nói: “Có một anh chàng theo đuổi em, em đặt ra điều kiện, nếu như anh ta có thể giúp em theo dõi anh rể, tìm ra người phụ nữ có mối quan hệ mờ ám với chồng của chị em, em sẽ hẹn hò với anh ta.”
Tôi lắc đầu liên tục: “Em không nên hy sinh bản thân, xả thân cho sói ăn thịt sao? Không đáng.”
Trên mặt Đinh Đang hiện lên một chút ngại ngùng, nhưng giả vờ phản đối, nói: “Thấy anh chàng đó cũng khá có lợi ích mà, em cố gắng lắm mới cho anh ta một cơ hội đó chứ.”
Mẹ sốt ruột ngắt lời nó, luôn miệng truy hỏi nó, “Nói, người phụ nữ kia là người như thế nào?”
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đinh Đang thuật lại sinh động như thật với mẹ ở bên ngoài phòng, tôi nằm ở bên trong, lòng dạ rối bời, nhưng cũng nghe được rất rõ ràng, Gia Tuấn thực sự làm quá lộ liễu, ngay cả một người lạ cũng có thể tùy tiện tra ra được chuyện của anh, đủ thấy rằng anh quá làm càn, còn tôi? Quá mức ngu ngốc.
Tôi cười khổ, hóa ra tình nhân bé bỏng của Gia Tuấn là một bác sĩ, nghề nghiệp tốt, cứu người, nhưng mẹ nó, Phó Gia Tuấn, có đúng anh cố tình bị thương hay không?
Hóa ra Quách Sắc làm việc tại bệnh viện Đức Nhân.
Bệnh viện Đức Nhân? Trong đầu tôi thoáng kích động, tôi liền nghĩ đến quyển sách “Các căn bệnh về xương” trên bàn Gia Tuấn.
Chẳng lẽ là lúc Gia Tuấn đi khám bệnh thì biết cô ta? Hai người mới quen đã thân, rất tâm đầu nên cả hai cùng lên giường?
Không đúng, Gia Tuấn từng nói anh và cô ta bí mật quan hệ gần một năm mà, tôi và Gia Tuấn đến khám bệnh ở Đức Nhân chưa được bao lâu? Nói như vậy, hai người bọn họ đã biết nhau từ trước? Trời ạ, tôi cười gượng, Phó Gia Tuấn ơi Phó Gia Tuấn, anh thực sự rất có bản lĩnh, che giấu một thời gian dài như vậy.
Có một câu thật kinh điển, hiện thực chà đạp quá khứ, lưu lại nghiệt chủng thì đúng là hồi ức, hồi ức… …
Mẹ tôi bất an chạy vào vỗ vỗ tôi, “Đinh Đinh, Đinh Đinh.”
Tôi cay đắng nói: “Mẹ, xin mẹ đi chợ mua chút tôm về được không? Con muốn tự tay bóc tôm.”
Nhắm mắt lại, tôi lập tức chìm vào giấc ngủ.
Tôi tỉnh dậy, trong mũi ngửi thấy mùi vị của thức ăn, đúng là đến chỗ nào cũng không tốt bằng ở nhà mình, ở nhà có căn phòng ấm cúng, hương vị của bữa cơm, chiếc giường ấm áp…
Mẹ gọi tôi ăn cơm, tôi ngồi xuống, lặng lẽ nhìn người mẹ bất an, người cha bình tĩnh, em gái thì lo lắng.
Tôi không động đũa, dường như mọi người cũng có tâm sự ngổn ngang nên không động tay.
Tôi thở ra một hơi, nhìn tôm co quắp ở giữa bàn ăn.
Duỗi tay ra, trước tiên tôi gắp một con tôm đặt vào đĩa của cha, “Cha, chúc cha sống lâu trăm tuổi, luôn cơ trí.”
Sau đó tôi lại gắp một con đặt vào trong đĩa của mẹ, “Mẹ, chúc mẹ trẻ mãi không già, dồi dào sức khỏe.”
Tôi lại gắp một con đặt vào trong đĩa của Đinh Đang, Đinh Đang liên tục xua tay vì sợ, “Chị, tạm thời không cần chúc phúc em, chị chúc em một lời, em sẽ vấp té mất.”
Tôi nói một cách tự nhiên, “Tất cả mọi người đều cho rằng con vô cùng thất bại, vô cùng đau khổ phải không? Đúng vậy, con rất đau khổ, thế nhưng tiếp tục đau khổ để làm gì, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, con không muốn ly hôn, không muốn đánh mất cuộc hôn nhân này, nhưng con phải tự mình đi đánh trận chiến này, mọi người yên tâm, cho dù thua, con cũng sẽ thua thật sảng khoái, sẽ không chảy nước mắt khóc lóc, bởi vì bách bộ chi nội tất hữu phương thảo (theo mình hiểu: trong vòng một trăm bước ắt sẽ có cách).”
Mọi người nhìn tôi, đợi một hồi, cha cười ha hả, “Con gái của cha hôm nay toàn bộ thất khiếu (gồm 2 tai, 2 mắt, 2 lỗ mũi và miệng) đã thông suốt hết rồi!”
Toàn bộ thất khiếu đã thông suốt? Tôi cười khổ, xem ra trước đây thất khiếu của tôi chỉ thông có 6 thôi, đúng thật là mít đặc mà.
Từ nhà của cha mẹ đi ra, đã là 8h tối, mẹ lo lắng bảo Đinh Đang đi cùng tôi ra giao lộ, tôi an ủi mẹ: “Yên tâm đi mẹ, con không sao.”
Mẹ thở dài than thở, “Con và Gia Tuấn, làm sao lại cãi nhau chứ?”
Đinh Đang hừ một tiếng, “Mẹ, mẹ luôn nói chị của con bị nuông chiều thành không biết suy nghĩ, con thấy anh rể con mới là được vỗ béo rồi bị làm thịt lúc nào không biết, tuổi tác càng lớn thì càng hồ đồ, tại sao anh ấy không suy nghĩ thêm một chút, ly hôn xong thì anh ấy còn cái gì? Đúng, anh ấy là một đại luật sư, vậy thì sao? Một khi ly hôn, tài sản bị chia làm hai, danh tiếng của bản thân cũng bị suy giảm mạnh, thật là ăn nhiều đồ cay quá rồi, con người cũng bị động kinh.”
Tôi dở khóc dở cười, “Đinh Đang, em thật là đáng yêu.”
Đinh Đang ôm chằm lấy tôi, “Chị, em muốn chị luôn nhớ, em vĩnh viễn yêu chị.”
Tôi cười, tạm biệt mẹ và em gái, nếu tôi không ly hôn với Gia Tuấn, thì tôi phải về nhà của mình.
Khi đến dưới lầu, tôi nhìn thấy xe của Gia Tuấn.
Tôi có chút chần chờ đứng ở dưới lầu, gặp Gia Tuấn thì chúng tôi phải đàm phán thế nào đây?
Yêu đương là một trò chơi trốn tìm, ly hôn lại chẳng phải như vậy sao? Một bên phải ly, một bên khác thì đi tìm, hiện tại tôi và Gia Tuấn chính là đang chơi trò trốn tìm.
Tôi bắt đầu nhớ lại trận chiến ly hôn với Gia Tuấn.
Lúc anh bắt đầu đề nghị ly hôn, tôi luống cuống, khi đó tôi ở thế yếu, tôi sợ mất đi anh, đó là lý do vì sao tôi khóc, tôi cầu xin anh, anh không bị tôi lay động, bởi vì anh nghĩ rằng anh sẽ rời khỏi tôi, thế giới bên ngoài đầy hoa thơm cỏ lạ, anh có thể không cần níu tôi lại. Sau đó, tôi dẹp bỏ tự ái, khẩn cầu anh, thậm chí không ngại câu dẫn anh, chính vì tôi hy vọng anh hiểu được, tôi làm như vậy là bởi vì tôi yêu anh.
Nhưng hiện tại gió mát đã làm thông suốt đầu óc tôi, tôi tỉnh táo hơn.
Gia Tuấn thích người phụ nữ bên ngoài, đơn giản là bởi vì tôi quá dung túng cho anh, tôi không có gì nổi bật nên đã không hấp dẫn được anh. Hiện tại, kẻ thứ ba đang tiến dần từng bước, trắng trợn lộ liễu, tôi còn có thể làm được gì đây? Tiếp tục tỏ ra yếu kém? Như vậy anh sẽ càng ngày càng cảm thấy tôi yếu đuối dễ bắt nạt, nếu như anh không ly hôn nữa, anh sẽ nói là anh thương hại tôi, đồng tình với tôi, bị nước mắt của tôi làm cảm động, anh đang làm việc thiện, không được, tôi không muốn như vậy, bây giờ tôi phải mạnh mẽ và cứng rắn lên.
Tôi mở cửa.
Cực kỳ khiến tôi bất ngờ, Gia Tuấn đang ngồi ở sô pha, anh ngồi rất ngay ngắn, đang xem tổng tuyển cử Đài Loan, vụ bê bối nội bộ của Đảng Tiến Bộ.
Vừa nhìn thấy tôi, toàn thân anh thoáng cứng lại, hai mắt nhìn tôi, tầm nhìn trước sau không rời khỏi tôi.
Tôi nhét chìa khóa cửa vào trên nóc tủ, cởi áo khoác ra, ngáp một cái.
Lúc này tôi mới chú ý đến trong nhà có chút khác biệt.
Sáng nay khi vội vội vàng vàng đi ra ngoài, tôi không có dọn dẹp nhà cửa, giày dép lung tung, trên sô pha còn có tấm trải giường, bao gối, quần áo ta thay ra để chuẩn bị đem đi giặt. Mà tôi cũng chưa lau dọn, thế nhưng tối nay tôi quay về thì?
Trên ban công, quần áo đã được phơi, máy giặt đã giặt sạch quần áo rồi sao?
Trên bàn, bát đũa cũng được thu dọn xong, bát đũa tự chạy vào nhà bếp sao?
Sàn nhà được lau sạch sẽ; tạp chí, báo trên bàn trà cũng được sắp xếp gọn gàng; dĩa đựng hoa quả còn được bày trái cây tươi.
Căn nhà này, sạch sẽ ngăn nắp, xem ra hết giờ làm anh trở về nhà sớm để dọn dẹp, anh muốn làm gì?
/178
|