36 Chiêu Ly Hôn

Q.5 - Chương 18 - Phó Gia Tuấn —— Gặp Lại Đinh Đinh

/178


Edit: 4ever13lue

Tôi dùng cơm cùng hai khách hàng xong thì trở lại bãi đỗ xe, khi đang khởi động xe, tôi nhìn thấy Đinh Đang.

Cô bé đang đứng nói chuyện gì đó cùng một chàng trai, trông cô bé có vẻ do dự.

Tôi suy nghĩ xong thì lên tiếng chào: “Đinh Đang.”

Đinh Đang nghe thấy, vừa mới quay lại nhìn thấy tôi thì lập tức vui vẻ chạy vội đến: “Anh rể.”

“Em đi ăn cùng bạn sao?”

Đinh Đang gật gật đầu.

“Vậy anh không quấy rầy em.”

Đinh Đang ‘a’ một tiếng, cô bé giữ chặt tôi lại, rồi lập tức xua tay với chàng trai kia: “Anh rể tìm tôi có việc, chúng ta gặp lại sau đi.” Nói xong thì cô bé lên xe trước.

Tôi hơi hiếu kỳ, khởi động xe xong, tôi hỏi: “Sao vậy? Chàng trai kia không phải là bạn trai của em sao?”

Đinh Đang hơi bất mãn: “Là bạn trai của em, chẳng qua là có chút chuyện ngoài ý muốn.”

Tôi ôn hòa hỏi: “Em có muốn anh đưa em về nhà không?”

Đinh Đang thỉnh cầu tôi: “Anh rể, em có thể tâm sự với anh được không?”

“Vậy…. Đến văn phòng của anh đi.”

Quan hệ của tôi với cô em vợ này cũng không tệ lắm, cô bé vẫn hay đùa giỡn gọi tôi là ba. Cùng bởi vì tôi lớn hơn cô bé vừa đúng mười lăm tuổi, giữa chúng tôi có một khoảng cách thế hệ, cho nên trong mắt của cô bé thì tôi chính là ở hàng cha chú không hơn không kém.

Tuy rằng tôi và Đinh Đinh đã ly hôn, nhưng chúng tôi cũng không cắt đứt liên lạc, cô bé rất tôn trọng tôi, cho nên bây giờ khi gặp lại thì vẫn luôn gọi tôi là anh rể. Mỗi lần nghe cô bé xưng hô như vậy thì trong lòng tôi lại xấu hổ và chua xót, nhưng mà tôi cũng chẳng thể bắt cô bé đổi cách xưng hô được.

Sau khi đến văn phòng, tôi hỏi: “Công chúa nhỏ, em muốn uống gì?”

Đinh Đang lắc đầu, trên mặt vẫn là biểu cảm bất ăn, phiền muộn.

Tôi nói đùa: “Có phải em cãi nhau với bạn trai không? Tra tấn cậu ta đi, không được tha đâu.”

Đinh Đang ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt, cô bé có đôi mắt rất giống Đinh Đinh, thật sự là giống như một cô bé đáng yêu.

Đinh Đang do dự nói: “Bạn trai em muốn em qua đêm cùng anh ta, em không biết là có nên nhận lời hay không.”

Thì ra là như vậy, trong lòng tôi buồn cười: “Vậy còn em? Em có thích cậu ta không?”

Đinh Đang hơi ủ rũ, cô bé hết gật rồi lại lắc đầu.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, suy nghĩ xong rồi mới nói: “Có hơi thích, nhưng mà không xác định được tình cảm có phải không? Vậy em cảm thấy cậu ta đối với em ra sao?”

Đinh Đang hơi buồn bực: “Anh ta đối tốt với em lắm, chỉ là có một bạn nữ khoa khác muốn anh ta đi chơi bóng, rõ ràng là anh ta biết em không thích, nhưng mà bởi vì người ta cứ ba lần bảy lượt nài nỉ nên anh ta mới chịu đi một lần. Nếu thật sự anh ta toàn tâm toàn ý với em, vậy là sao lại nỡ khiến em không vui chứ?”

Tôi gật gật đầu: “Tình cảm quả thật là thứ không thể giả dối được, ai cũng đều hy vọng bạn trai mình sẽ luôn một lòng với mình.”

Đinh Đang hậm hực: “Em muốn chia tay, để cho anh ta phải đau khổ triền miên a. Ai, điều kiện của anh ta rất ưu tú, bề ngoài trông cũng rất đẹp trai.”

Tôi điềm đạm nói: “Nếu không thì em kiểm tra cậu ta vài vấn đề đi, xem thử cậu ta coi trọng em bao nhiêu. Ví dụ như thứ em thích ăn nhất là gì, giáo sư mà em không thích nhất là ai, hoặc là khi em ra ngoài thì luôn phải mang cái gì theo xuất. Cứ hỏi cậu ta những vấn đề nho nhỏ như vậy đấy, nếu là người bình thường thì sẽ không chú ý đến, nhưng nếu cậu ta thực sự thích em thì vô hình chung sẽ ghi nhớ từng hành động của em. Còn cách khác thì em cứ trực tiếp ngả bài với cậu ta, nếu như cậu ta không thể toàn tâm toàn ý với em, vậy thì không cần lãng phí thời gian nhì nhằng nữa.”

Đinh Đang gật gật đầu, thể hiện là cô bé đã hiểu ra.

Tôi lại hơi than thở: “Tóm lại là, nếu như em không tự xác định được tình cảm của mình, thì đừng dễ dàng giao phó bản thân cho người ta. Nếu không thì là vô trách nhiệm với chính mình và cả với người khác.”

Đinh Đang suy nghĩ một lúc xong thì tò mò hỏi tôi: “Anh rể này, trước đây anh qua lại với cô họ Quách kia là xuất phát từ tình cảm gì?”

Lại nữa rồi, tôi lại xấu hổ một hồi.

Tôi suy nghĩ, tự cảm thấy chua xót, không khỏi cảm thán: “Đó là việc sai lầm nhất mà anh từng làm trong cuộc đời.”

“Thật ngại quá, cũng không phải là em cố ý nhắc chuyện xưa đâu.”

“Không sao cả.” Tôi tự giễu: “Làm chuyện sai lầm thì phải nhận lời chỉ trích của người phải.”

Hai người chúng tôi trầm mặc vài giây, tôi lại hỏi cô bé: “Hôm trước em mới vừa từ Bắc Kinh về, chị của em khỏe không?”

Cô bé nghiêng đầu, có vẻ đau khổ do dự thật lâu, rốt cuộc mới chịu nói: “Chị hai không cho em nói với mọi người tình hình gần đây của chị ấy, em cũng không thể nói rõ được là rốt cuộc thì chị ấy đang ổn hay không ổn nữa. Em chỉ có thể nói rằng, bây giờ chị ấy rất vui vẻ, tuy rằng có hơi nghèo túng một chút, nhưng mà chị ấy thật sự vui vẻ.”

Tôi không hiểu: “Ý em là gì, không phải là cô ấy đang làm cho công ty lớn sao?”

Đinh Đang do dự một chút, rốt cuộc cũng nói với tôi tình hình gần đây của Đinh Đinh. Tôi nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, Đinh Đinh phải đi làm hộ lý cho người ta sao? Cô bé ngốc này ngay cả chăm sóc mình cũng không tốt, vậy mà còn phải đi chăm sóc người khác sao?

Tôi hết sức không ngờ, quả thật là không thể tin được, đặc biệt là khi nghe Đinh Đang diễn tả cảnh tượng cô ấy đánh kẻ trộm kia, tôi hoàn toàn bị kinh ngạc. Nhưng mà tôi tin rằng Đinh Đinh thật sự có dũng khí và sự quyết đoán này, hơn một năm trước khi cô ấy đến nơi tôi ở, nhìn thấy tôi bị một đám người vây vào đánh, cô ấy không hề xông lên đánh người ta, mà là bình tĩnh đi lên lầu một, lấy bình chữa cháy phun vào đuổi mọi người đi. Khi đó tôi biết rõ Đinh Đinh không phải là một cô gái dễ kích động, nhưng mà tôi tuyệt đối không nghĩ đến việc cô ấy sẽ dùng đôi tay ấy để chăm sóc một bà cụ thần kinh không được tốt. Trong ấn tượng của tôi, Đinh Đinh vẫn luôn xinh đẹp, đáng yêu, nũng nịu, chỉ nên để người khác chăm sóc. Tôi không thể tưởng tượng được cô ấy sẽ kiên cường đến thế, thậm chí còn có thể làm những việc mà ai cũng nghĩ là khó làm được.

Tôi trầm mặc không nói gì.

Buổi tối, tôi ngồi một mình trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Trong khu nhà, ánh đèn sáng trưng, không có ai quan tâm đến việc trong căn phòng này có một người đàn ông cô đơn như tôi đây.

Khi Đinh Đinh ly hôn với tôi, cô ấy không muốn căn nhà, mà lựa chọn tiền mặt. Sau đó chúng tôi khách khí với nhau, nhưng thật ra thì chúng tôi đều cũng đã không bình tĩnh. Tôi tin rằng đến cuối cùng thì cô ấy vẫn yêu tôi, nhưng mà vì sao tôi lại phải tàn nhẫn đến vậy chứ? Tôi đã đẩy cô ấy rời khỏi mình.

Tôi thật sự không đành lòng, một là không đành lòng nhìn thấy cô ấy phải lo lắng cho tôi, hai là Bùi Vĩnh Diễm cũng có tình cảm rất sâu nặng với cô ấy. So với tôi thì Bùi Vĩnh Diễm xuất sắc hơn nhiều, anh ta không có gì không tốt cả, tuy rằng anh ta xuất thân cao quý, nhưng cũng không hề keo kiệt với cấp dưới, thái độ làm người cũng rất hòa nhã. Tôi tin rằng nếu Đinh Đinh ở cùng với anh ta thì sẽ hạnh phúc hơn là ở bên cạnh tôi, cho nên tôi đã lựa chọn ra đi.

Ngày đó ly hôn, tôi đã đi theo taxi của cô ấy, tôi thật sự muốn kéo cô ấy quay lại, nhưng mà cuối cùng tôi vẫn buông tay. Không ai biết rằng, tôi đã vô cùng khổ sở nhốt mình trong phòng suốt ba ngày.

Chẳng qua là tôi nghĩ rằng cô ấy đến Bắc Kinh thì sẽ tốt lắm, nhưng tôi không ngờ rằng cô ấy cũng không qua lại với con người giàu có kia, hơn nữa bây giờ cô ấy rời khỏi Phiếm Hoa, lại có thể làm một công việc như thế, tôi thật sự không đành lòng. Tôi muốn đến Bắc Kinh đưa cô ấy về, cho dù cô ấy không chịu tha thứ cho tôi đi chăng nữa, thì tôi cũng muốn khuyên cô ấy về nhà. Về nhà rồi, tuy rằng việc làm lương không cao, nhưng ít nhất vẫn có người nhà quan tâm yêu thương, nếu cô ấy tiếp tục ở lại Bắc Kinh một mình, nhỡ đâu cô ấy bị bệnh, hoặc là gặp phải chuyện không hay, dù cho có muốn khóc thì cũng không thể dựa vào ai.

Nghĩ đến đây, tôi không kiềm chế được, lập tức gọi điện thoại cho cô ấy, cho cô ấy biết tôi muốn đến Bắc Kinh.

Đinh Đinh thật sự không ngờ đến, tôi lại đùa giỡn hỏi: “Anh thật sự sẽ đến Bắc Kinh, anh có hân hạnh được em ra đón hay không?”

Bây giờ chúng tôi đã chia tay rồi, mỗi khi nói chuyện với cô ấy, tôi thật sự rất căng thẳng, dè dặt.

Bên kia đầu dây cô ấy vui vẻ trả lời tôi: “Đương nhiên là em sẽ ra đón, anh đến đây đi, ít nhiều gì thì em cũng có thể mời anh ăn bữa cơm.”

Cúp điện thoại, tôi lại khổ sở một hồi.

—————— đường phân cách ——————

Tôi nhanh chóng đến Bắc Kinh, đây thật sự là một thành phố rất đông đúc tấp nập. Đinh Đinh không có nhiều thời gian, cho nên cô ấy cũng không đến sân bay đón tôi, chúng tôi sắp xếp thời gian, hẹn gặp nhau ở trạm tàu điện.

Tôi khẩn trương vô cùng, chúng tôi xa cách đã hơn ba tháng rồi, tôi không biết được trong ba tháng vừa qua cô ấy đã trở thành như thế nào nữa.

Chúng tôi hẹn gặp ở trạm tàu điện ngầm thứ 13.

Tôi đứng ở trạm lo âu bất an đợi cô ấy. Ngồi trên băng ghế, tôi nhìn ra bên ngoài, cửa kính của các tòa cao ốc phản chiếu ánh sáng mặt trời khiến tôi nhìn một lúc cũng cảm thấy đau mắt.

Tôi nhìn đồng hồ, không ngừng tính toán trong lòng, nhớ lại lời nói của Đinh Đinh rằng chờ đợi là điều vô cùng buồn chán. Tôi đến trước nửa giờ, khoảng thời gian này thật sự là sự dày vò đối với tôi, mỗi một giây đều khiến tôi run rẩy, mỗi một chuyến tàu dừng lại tôi đều chăm chú nhìn đoàn khách nữ bước xuống, dường như ai ai cũng giống cô ấy, mà lại dường như ai cũng không phải là cô ấy. Mỗi khi một chiếc tàu đi qua, lòng tôi lại cảm thấy mất mát.

Tôi đã sớm uống hết một chai nước suối, bây giờ tôi đang buồn chán bóp cái bình trong tay tạo ra âm thanh kẽo kẹt làm cho lòng tôi lại càng khẩn trương hơn.

Rốt cuộc lại có một chiếc tàu đi vào, tôi lập tức ngẩng đầu, chiếc tàu vững vàng dừng lại, đoàn người bên trong từng người bước xuống, cũng không có quá nhiều người, tôi đứng ở bên ngoài, cảm thấy hơi thất vọng, tôi vẫn chưa thấy Đinh Đinh.

Tôi nhẹ nhàng thở dài, xoay người ngồi xuống tiếp tục đợi, lúc này tôi nghe thấy phía sau có một giọng nói quen thuộc gọi tôi: “Gia Tuấn.”

Tôi cứ như bị ai đó đánh một cái vào vai, lập tức trong lòng tôi reo lên, ‘là Đinh Đinh’, nhưng mà tôi không dám quay lại, phải một lúc sau tôi mới chậm rãi quay đầu.

Ánh mặt trời xuyên qua tấm kính thủy tinh chiếu thẳng xuống, mọi người xung quanh bước ra, tôi nhìn thấy Đinh Đinh.

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tươi cười của Đinh Đinh tỏa sáng, cô ấy mặc áo khoác đỏ, một tay để trong túi áo, tay còn lại khoác ba lô, trên mặt không hề trang điểm, trông cô ấy rất giống một sinh viên với vào trường.

Tôi cảm thấy trước mắt sáng ngời, đây là Đinh Đinh sao? Hình ảnh cô ấy trẻ trung, đáng yêu thật sự rất giống sáu bảy năm trước, khi chúng tôi mới quen nhau. Trong phút chốc, tôi hoàn hồn lại, cảm thấy hơi xấu hổ, vì đến gặp cô ấy, tôi đã rất vội vàng, cho nên ăn mặc cũng không tươm tất lắm.

Tôi thấy khó quá, cúi đầu tự kiểm điểm, đây là vợ của tôi, tôi không biết quý trọng mà giữ chân vợ mình.

Đinh Đinh bước đến nhẹ giọng gọi tôi: “Gia Tuấn.”

/178

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status