Edit: 4ever13lue
Đột nhiên trong lòng tôi cảm thấy nóng rực, nhưng tôi lập tức tỉnh táo lại.
Anh lại hỏi tôi: “Còn em, nói anh nghe đi, em lại có chuyện gì phiền lòng sao?”
Tôi thở dài, nói với anh chuyện phiền não mà tôi đang gặp phải.
Anh giúp tôi phân tích: “Quá rõ ràng là em bị người ta hãm hại.”
Tôi buồn rầu: “Vấn đề là em cũng không biết ai là kẻ đâm sau lưng nữa.”
“Không cần biết nhiều như vậy.” Bên kia đầu dây anh an ủi tôi: “Ngủ một giấc, khi mọi chuyện qua đi, tự nhiên sẽ tốt hơn thôi. Lời đồn này cũng không nhất thiết phải để ý tới, cứ phớt lờ đi, chờ họ tìm được người vô tội tiếp theo thì em sẽ trở thành quá khứ thôi.”
“Xin lỗi Gia Tuấn, nhưng em phải trả thù.”
“Không sao, có phải là anh đang lải nhải với em không?”
Bỗng chốc, hai người chúng tôi đều trầm mặc.
Một câu vừa nói ra, lại cảm thấy thật nặng nề, nhưng lại cũng … Dù sao cũng có cảm giác là lạ.
Tôi phá vỡ trầm mặc trước: “Gia Tuấn, anh khỏe không? Anh nhớ kỹ, phải gửi bệnh án cho em, nếu không em sẽ không nhận điện thoại của anh nữa.”
Anh đành phải nói: “Được rồi.”
“Còn không mau nói cho em biết, hiện tại anh thế nào?”
“Không tồi.”
Không tồi, là thế nào chứ? Tôi hơi hoang mang, nhưng mà tôi không thể hỏi nhiều.
Ở bên kia đầu dây, anh hỏi tôi: “Em có vội không? Anh muốn, muốn… đến gặp em.”
Tôi bên này không ngừng hoảng hốt từ chối anh: “Không cần đâu, ở đây em bề bộn nhiều việc, nếu anh có tới, em cũng không có thời gian tiếp anh.”
Anh chần chờ ngừng lại một chút, anh thấp giọng mơ hồ không rõ trả lời tôi: “Anh thật sự rất nhớ em.”
Mũi tôi cay cay, cầm bút chì vạch loạn lên bức vẽ.
Anh vẫn nói tiếp: “Anh muốn gặp em một chút, người ta nói đúng, con người là loài động vật ngu xuẩn, cực kỳ ngu xuẩn, hiện tại anh… nhắm mắt mở mắt đều là bóng dáng của em. Nếu sớm biết rằng sẽ đau khổ như thế này… anh không nên để cho em đi.”
Tôi luống cuống tay chân: “Gia Tuấn, Gia Tuấn, không đâu, đừng nói như thế.”
Bên kia anh ngập ngừng: “Không biết hiện tại em trở thành như thế nào rồi.”
Kết quả là tôi nói năng lộn xộn, nói ra một câu: “Tính tình em cũng trở nên xấu hơn, thường rất táo bạo. Đúng rồi, Gia Tuấn, trợ lý Thẩm An Ny của anh thế nào rồi?”
Vừa dứt lời, tôi cũng ngây người, tôi mang cô ta ra làm gì chứ?
Gia Tuấn dừng một chút rồi trả lời tôi: “Anh với cô ấy vẫn là bạn tốt, bây giờ cô ấy đang làm việc ở thủ đô rồi, công việc có vẻ rất bận rộn, anh với cô ấy cũng không có thời gian nói chuyện.”
“Thật ra thì cô ấy cũng không tồi, tính cách rất rõ ràng thẳng thắn. Hiện tại, gặp được một người phụ nữ có tính cách như thế cũng không phải dễ đâu.” Tôi chần chừ một chút “Thật ra, cô ấy rất hợp với anh.”
Gia Tuấn cười khổ: “Đinh Đinh, em lại bắt đầu mỉa mai anh rồi.”
Lúc này, tôi mới nhận ra mình đã nói quá nhiều rồi. Thật ra bây giờ tôi và anh còn có quan hệ gì nữa chứ. Chúng tôi đã ly hôn rồi, cho dù anh có bao nhiêu cô gái hàng đêm hầu rượu trên giường đi chăng nữa, thì có liên quan gì đến tôi?
Tôi nhã nhặn nói: “Gia Tuấn, chúng ta lại nói chuyện sau nhé.”
Mỗi lần kết thúc cuộc điện thoại, anh không nói tiếng nào, chỉ là ‘ừ’ một tiếng, rồi để tùy tôi cúp điện thoại.
Cuối cùng, tôi cúp điện thoại.
Bên ngoài trời đã tối, những ngày này quả thật là những ngày rất nhàm chán, khiến cho người ta không khỏi suy nghĩ miên man.
Tôi không thể không uống cà phê đen để lấy tinh thần, mặt khác thì các đồng nghiệp của tôi lại có vẻ sáng suốt hơn tôi nhiều, cứ như trong đầu người ta có vô số cảm hứng, chỉ cần đặt bút là vẽ ra được rất nhiều những bản thiết kế rất đẹp. Còn có người thì xuất thần nhập dữ liệu vào máy tính, còn tôi, tôi cũng rất quen thuộc với máy tính, tôi thành thạo nhất là tắt và mở máy tính.
Cuộc sống thật quá buồn tẻ, tuy rằng tôi cũng còn trẻ, nhưng tôi cũng không thể giống như các nữ đồng nghiệp khác, xong việc thì rủ nhau đi uống vài ly, tôi là người phụ nữ đã từng kết hôn. Nếu đi chơi, thì khó tránh được những cám dỗ, tôi không thể như thế được, nhưng nếu không thuận theo thì sẽ cảm thấy không vui. Không, tôi thà ở nhà chuyên tâm thiết kế thì hơn.
Bùi Vĩnh Diễm trở về Hồng Kông thoáng cái đã nhiều tuần trôi qua, nhưng anh ta không hề liên lạc với tôi. Tôi bắt đầu có cảm giác kỳ quái với anh ta, như thể tôi nhớ anh ta vậy. Mỗi khi có người gọi đến thì tôi sẽ hồi hộp không biết có phải là anh ta gọi hay không. Nếu không phải là anh ta gọi, tôi hơi phiền muộn, thậm chí cũng hơi tức giận. Anh ta có ý gì đây? Như thế này mà gọi là theo đuổi sao? Một đóa tươi, một cuộc điện thoại cũng không có. Anh ta nghĩ rằng chỉ cần vài câu ngọt ngào là có thể dụ tôi lên giường sao chứ, anh ta là người như vậy sao?
Bên ngoài tuyết rơi nhiều hơn, điều hòa làm cho nhiệt độ ở trong phòng rất hài hòa, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp như mùa xuân. Chúng tôi tập họp ở phòng hội nghị thảo luận để cho ra bản thiết kế tốt nhất, đến khi mọi người mệt rồi, tôi chủ động đi mua thức ăn. Bởi vì trong lúc mọi người tranh luận, ý kiến của tôi không được ai tiếp thu cả, thiết kế của tôi là kém cỏi nhất, người ta không tiện nói thẳng ra, nhưng lại dứt khoát không quan tâm đến ý kiến của tôi. Cho nên tôi rất biết điều, chủ động để chỗ cho mọi người tranh luận, tôi rất hào phóng đi mua thức ăn đồ uống, vì vậy mà mọi người cũng cực kỳ hòa nhã với tôi.
Chỉ còn hai tuần nữa là đến năm mới, tôi cũng đã hai mươi tám tuổi.
Trưởng phòng thiết kế giao cho tôi một tập tài liệu: “Đinh Đinh, gửi đến địa chỉ này đi, chú ý là tài liệu này tương đối quan trọng, nhất định phải cẩn thận.”
“Được.”
Hiện tại tuyết rơi quá dày, xe của công ty không thể ra ngoài, tôi mặc áo khoác vào, quyết định đi tàu điện ngầm.
Tôi để tài liệu ở túi, ôm chặt trong ngực, đi khoảng hai mươi phút thì đến gần trạm tàu điện ngầm, phải qua đường cái, đột nhiên phía sau có một chàng trai chạy đến, tôi bất ngờ không kịp đề phòng, chân đứng không vững, bổ nhào về phía trước.
Chàng trai kia nhanh chóng quay lại kéo tôi lên, tôi vuốt cái chân đau mắng anh ta: “Thời tiết như thế này, anh chạy nhanh thế làm gì?”
Anh ta nói không ngừng: “Xin lỗi, thật lòng xin lỗi.”
Tôi nhìn lại trong ngực thì không thấy tập tài liệu đâu, tôi gấp gáp “Tài liệu của tôi.”
Anh ta lập tức chạy lại chỗ cách đó vài mét nhặt lên đưa cho tôi: “Ở trong này.”
Tôi giật lại, anh ta vẫn còn không ngừng cúi đầu giải thích, tôi không có kiên nhẫn, phẩy phẩy tay bỏ đi.
Rốt cuộc thì tôi cũng đến được trạm, bởi vì hôm nay thời tiết không tốt, xe buýt không chạy, taxi thì chậm, cho nên tàu điện ngầm chính là cách di chuyển tiện lợi nhất. Nhân viên ổn định trật tự không ngừng nhắc nhở chúng tôi: “Không được chen lấn, không được chen lấn, hãy chờ đến lượt mình.”
Hàng người đông nghịt, tôi bị ép trong đám người đến xô lệch cả mũi, nhưng tôi vẫn giữ chặt túi tài liệu, đợi đến tận ba lượt tàu mới lên được.
Tới nơi cần đến, tôi thở phào, bước đến chỗ bàn tiếp tân, cô tiếp tân đưa tôi đến gặp người quản lí.
Người quản lí rất khách khí đón tôi rồi nói không ngớt lời: “Thật ngại quá, thời tiết xấu như vậy, cô vẫn phải tự mình mang tài liệu đến.”
“Không sao cả, nên như thế mà.”
Người quản lí kia nhận lấy túi tài liệu, định mở ra kiểm tra rồi khích lệ tôi một chút, không ngờ mở ra vừa xem hai trang, vẻ tươi cười trên mặt anh ta cứng lại.
“Đây là?” Anh ta ngập ngừng.
Tôi cũng thấy lại, vẻ mặt anh ta thay đổi trong nháy mắt, tôi chồm qua nhìn, lúc này tôi cũng ngây người.
Chỉ thấy bên ngoài túi tài liệu vẫn nguyên vẹn, nhưng bên trong hoàn toàn là giấy trắng, không có một chữ nào.
Anh ta khó hiểu hỏi tôi: “Cô Đinh, xin hỏi thế này là sao?”
Tôi cũng không hiểu được: “Tôi không biết, lãnh đạo công ty đưa tài liệu cho tôi, lúc đó tôi còn tự mình mở ra kiểm tra, hoàn toàn không phải như thế này, không phải, không phải đâu…”
Anh ta trừng lớn mắt nhìn tôi, “Cô Đinh, cô có biết tài liệu này quan trọng thế nào không?”
Tôi sốt ruột: “Cả quãng đường tôi đều ôm chặt túi văn kiện này trong người, tôi không hề rời nó ra, tại sao lại có thể như vậy, chuyện này là không thể.”
Đột nhiên tôi nhớ ra, lúc đi trên đường, bị người ta đụng phải, tôi ngã sấp xuống, chung quanh có rất nhiều người qua lại, người kia nhanh chóng quay lại đỡ tôi.
Tôi kinh hãi: “Là anh ta.”
“Cái gì?”
Tôi vội gần chết, trời ơi, tài liệu đã bị người ta đánh tráo.
Tôi không ngừng giải thích, người quản lí kia phiền chán xua tay trước mặt tôi: “Cô Đinh, tôi không muốn nghe cô nói nhiều, nếu như theo đúng như lời cô nói, tài liệu này đã bị người ta đánh tráo, như vậy thì đối phương nhất định là cố ý, đã sớm có âm mưu, thấy cô đi ra cửa thì liền đi theo cô, như vậy phiền cô có thể mang cái này trở lại nơi cô đã nhận nó không?”
Tôi lắp bắp: “Tôi lập tức quay về công ty, tôi lập tức báo quản lí của chúng tôi in một bản khác.”
Đối phương cười lạnh: “Cô Đinh, cô có biết là trên thương trường, chỉ cần một phút là có thể tạo ra kỳ tích, cũng có thể hủy diệt một cái gì không?”
Tôi liên tục gật đầu, tôi hiểu.
Tôi lại không nhịn được mà phàn nàn: “Vị quản lí này, nếu tài liệu này quan trọng như vậy, vì sao các người không trực tiếp dùng bưu kiện truyền thống? Tại sao còn dùng sức người chạy tới chạy lui làm gì?”
Anh ta cười nhạt: “Cô Đinh, cô thật sự là quá ngây thơ rồi, cô đi như vậy, lẽ ra là nên chuẩn bị máy tính xách tay chứ? Hiện tại, chúng tôi muốn thấy cái gì đó có thật kia.”
Tôi ủ rũ đứng lên, trời ơi, tôi làm sao bây giờ?
Tôi gọi điện thoại về công ty, lắp bắp báo cáo chuyện này với quản lí. Quản lí nghe xong, đầu tiên là trầm mặc, sau đó mới trả lời: “Được rồi, cô về công ty trước đi.”
Tôi thấp thỏm bất an trở về công ty, vào phòng họp, tôi lại ngây người.
Chỉ thấy trước mặt tôi là bốn vị lãnh đạo công ty, một người là tên đáng chết Trần Vĩnh Đạt, một người là kẻ đáng giận Loris, còn có quản lí Cao trực tiếp lãnh đạo tôi, sau cùng là Phó tổng giám đốc của công ty.
Phó tổng giám đốc hỏi tôi: “Đinh Đinh, cô đã đánh mất tài liệu quan trọng sao?”
Tôi thấy khó quá, liên tục nhận lỗi: “Thật lòng xin lỗi Phó tổng giám đốc Lương.”
Sắc mặt của Phó tổng giám đốc Lương rất có coi, ông ta quay mặt đi.
Trần Vĩnh Đạt hả hê nhìn tôi, vẻ mặt như thể ‘cô cũng có ngày hôm nay’. Loris thì lạnh lùng liếc tôi.
Quản lí Cao xấu hổ giải thích với Phó tổng giám đốc Lương: “Đinh Đinh nói, cô ấy bị người ta đụng phải giữa đường, tôi nghĩ có thể là tài liệu bị mất lúc đó.”
Tôi trả lời lộn xộn: “Phó tổng giám đốc Lương, thật lòng xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Loris hừ một tiếng: “Cô gái, cô chịu trách nhiệm? Cô gánh vác nổi sao?”
Trần Vĩnh Đạt cố ý kéo dài giọng: “Sao lại không thể chứ, có lẽ người ta có đường tắt mà.”
Đột nhiên trong lòng tôi cảm thấy nóng rực, nhưng tôi lập tức tỉnh táo lại.
Anh lại hỏi tôi: “Còn em, nói anh nghe đi, em lại có chuyện gì phiền lòng sao?”
Tôi thở dài, nói với anh chuyện phiền não mà tôi đang gặp phải.
Anh giúp tôi phân tích: “Quá rõ ràng là em bị người ta hãm hại.”
Tôi buồn rầu: “Vấn đề là em cũng không biết ai là kẻ đâm sau lưng nữa.”
“Không cần biết nhiều như vậy.” Bên kia đầu dây anh an ủi tôi: “Ngủ một giấc, khi mọi chuyện qua đi, tự nhiên sẽ tốt hơn thôi. Lời đồn này cũng không nhất thiết phải để ý tới, cứ phớt lờ đi, chờ họ tìm được người vô tội tiếp theo thì em sẽ trở thành quá khứ thôi.”
“Xin lỗi Gia Tuấn, nhưng em phải trả thù.”
“Không sao, có phải là anh đang lải nhải với em không?”
Bỗng chốc, hai người chúng tôi đều trầm mặc.
Một câu vừa nói ra, lại cảm thấy thật nặng nề, nhưng lại cũng … Dù sao cũng có cảm giác là lạ.
Tôi phá vỡ trầm mặc trước: “Gia Tuấn, anh khỏe không? Anh nhớ kỹ, phải gửi bệnh án cho em, nếu không em sẽ không nhận điện thoại của anh nữa.”
Anh đành phải nói: “Được rồi.”
“Còn không mau nói cho em biết, hiện tại anh thế nào?”
“Không tồi.”
Không tồi, là thế nào chứ? Tôi hơi hoang mang, nhưng mà tôi không thể hỏi nhiều.
Ở bên kia đầu dây, anh hỏi tôi: “Em có vội không? Anh muốn, muốn… đến gặp em.”
Tôi bên này không ngừng hoảng hốt từ chối anh: “Không cần đâu, ở đây em bề bộn nhiều việc, nếu anh có tới, em cũng không có thời gian tiếp anh.”
Anh chần chờ ngừng lại một chút, anh thấp giọng mơ hồ không rõ trả lời tôi: “Anh thật sự rất nhớ em.”
Mũi tôi cay cay, cầm bút chì vạch loạn lên bức vẽ.
Anh vẫn nói tiếp: “Anh muốn gặp em một chút, người ta nói đúng, con người là loài động vật ngu xuẩn, cực kỳ ngu xuẩn, hiện tại anh… nhắm mắt mở mắt đều là bóng dáng của em. Nếu sớm biết rằng sẽ đau khổ như thế này… anh không nên để cho em đi.”
Tôi luống cuống tay chân: “Gia Tuấn, Gia Tuấn, không đâu, đừng nói như thế.”
Bên kia anh ngập ngừng: “Không biết hiện tại em trở thành như thế nào rồi.”
Kết quả là tôi nói năng lộn xộn, nói ra một câu: “Tính tình em cũng trở nên xấu hơn, thường rất táo bạo. Đúng rồi, Gia Tuấn, trợ lý Thẩm An Ny của anh thế nào rồi?”
Vừa dứt lời, tôi cũng ngây người, tôi mang cô ta ra làm gì chứ?
Gia Tuấn dừng một chút rồi trả lời tôi: “Anh với cô ấy vẫn là bạn tốt, bây giờ cô ấy đang làm việc ở thủ đô rồi, công việc có vẻ rất bận rộn, anh với cô ấy cũng không có thời gian nói chuyện.”
“Thật ra thì cô ấy cũng không tồi, tính cách rất rõ ràng thẳng thắn. Hiện tại, gặp được một người phụ nữ có tính cách như thế cũng không phải dễ đâu.” Tôi chần chừ một chút “Thật ra, cô ấy rất hợp với anh.”
Gia Tuấn cười khổ: “Đinh Đinh, em lại bắt đầu mỉa mai anh rồi.”
Lúc này, tôi mới nhận ra mình đã nói quá nhiều rồi. Thật ra bây giờ tôi và anh còn có quan hệ gì nữa chứ. Chúng tôi đã ly hôn rồi, cho dù anh có bao nhiêu cô gái hàng đêm hầu rượu trên giường đi chăng nữa, thì có liên quan gì đến tôi?
Tôi nhã nhặn nói: “Gia Tuấn, chúng ta lại nói chuyện sau nhé.”
Mỗi lần kết thúc cuộc điện thoại, anh không nói tiếng nào, chỉ là ‘ừ’ một tiếng, rồi để tùy tôi cúp điện thoại.
Cuối cùng, tôi cúp điện thoại.
Bên ngoài trời đã tối, những ngày này quả thật là những ngày rất nhàm chán, khiến cho người ta không khỏi suy nghĩ miên man.
Tôi không thể không uống cà phê đen để lấy tinh thần, mặt khác thì các đồng nghiệp của tôi lại có vẻ sáng suốt hơn tôi nhiều, cứ như trong đầu người ta có vô số cảm hứng, chỉ cần đặt bút là vẽ ra được rất nhiều những bản thiết kế rất đẹp. Còn có người thì xuất thần nhập dữ liệu vào máy tính, còn tôi, tôi cũng rất quen thuộc với máy tính, tôi thành thạo nhất là tắt và mở máy tính.
Cuộc sống thật quá buồn tẻ, tuy rằng tôi cũng còn trẻ, nhưng tôi cũng không thể giống như các nữ đồng nghiệp khác, xong việc thì rủ nhau đi uống vài ly, tôi là người phụ nữ đã từng kết hôn. Nếu đi chơi, thì khó tránh được những cám dỗ, tôi không thể như thế được, nhưng nếu không thuận theo thì sẽ cảm thấy không vui. Không, tôi thà ở nhà chuyên tâm thiết kế thì hơn.
Bùi Vĩnh Diễm trở về Hồng Kông thoáng cái đã nhiều tuần trôi qua, nhưng anh ta không hề liên lạc với tôi. Tôi bắt đầu có cảm giác kỳ quái với anh ta, như thể tôi nhớ anh ta vậy. Mỗi khi có người gọi đến thì tôi sẽ hồi hộp không biết có phải là anh ta gọi hay không. Nếu không phải là anh ta gọi, tôi hơi phiền muộn, thậm chí cũng hơi tức giận. Anh ta có ý gì đây? Như thế này mà gọi là theo đuổi sao? Một đóa tươi, một cuộc điện thoại cũng không có. Anh ta nghĩ rằng chỉ cần vài câu ngọt ngào là có thể dụ tôi lên giường sao chứ, anh ta là người như vậy sao?
Bên ngoài tuyết rơi nhiều hơn, điều hòa làm cho nhiệt độ ở trong phòng rất hài hòa, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp như mùa xuân. Chúng tôi tập họp ở phòng hội nghị thảo luận để cho ra bản thiết kế tốt nhất, đến khi mọi người mệt rồi, tôi chủ động đi mua thức ăn. Bởi vì trong lúc mọi người tranh luận, ý kiến của tôi không được ai tiếp thu cả, thiết kế của tôi là kém cỏi nhất, người ta không tiện nói thẳng ra, nhưng lại dứt khoát không quan tâm đến ý kiến của tôi. Cho nên tôi rất biết điều, chủ động để chỗ cho mọi người tranh luận, tôi rất hào phóng đi mua thức ăn đồ uống, vì vậy mà mọi người cũng cực kỳ hòa nhã với tôi.
Chỉ còn hai tuần nữa là đến năm mới, tôi cũng đã hai mươi tám tuổi.
Trưởng phòng thiết kế giao cho tôi một tập tài liệu: “Đinh Đinh, gửi đến địa chỉ này đi, chú ý là tài liệu này tương đối quan trọng, nhất định phải cẩn thận.”
“Được.”
Hiện tại tuyết rơi quá dày, xe của công ty không thể ra ngoài, tôi mặc áo khoác vào, quyết định đi tàu điện ngầm.
Tôi để tài liệu ở túi, ôm chặt trong ngực, đi khoảng hai mươi phút thì đến gần trạm tàu điện ngầm, phải qua đường cái, đột nhiên phía sau có một chàng trai chạy đến, tôi bất ngờ không kịp đề phòng, chân đứng không vững, bổ nhào về phía trước.
Chàng trai kia nhanh chóng quay lại kéo tôi lên, tôi vuốt cái chân đau mắng anh ta: “Thời tiết như thế này, anh chạy nhanh thế làm gì?”
Anh ta nói không ngừng: “Xin lỗi, thật lòng xin lỗi.”
Tôi nhìn lại trong ngực thì không thấy tập tài liệu đâu, tôi gấp gáp “Tài liệu của tôi.”
Anh ta lập tức chạy lại chỗ cách đó vài mét nhặt lên đưa cho tôi: “Ở trong này.”
Tôi giật lại, anh ta vẫn còn không ngừng cúi đầu giải thích, tôi không có kiên nhẫn, phẩy phẩy tay bỏ đi.
Rốt cuộc thì tôi cũng đến được trạm, bởi vì hôm nay thời tiết không tốt, xe buýt không chạy, taxi thì chậm, cho nên tàu điện ngầm chính là cách di chuyển tiện lợi nhất. Nhân viên ổn định trật tự không ngừng nhắc nhở chúng tôi: “Không được chen lấn, không được chen lấn, hãy chờ đến lượt mình.”
Hàng người đông nghịt, tôi bị ép trong đám người đến xô lệch cả mũi, nhưng tôi vẫn giữ chặt túi tài liệu, đợi đến tận ba lượt tàu mới lên được.
Tới nơi cần đến, tôi thở phào, bước đến chỗ bàn tiếp tân, cô tiếp tân đưa tôi đến gặp người quản lí.
Người quản lí rất khách khí đón tôi rồi nói không ngớt lời: “Thật ngại quá, thời tiết xấu như vậy, cô vẫn phải tự mình mang tài liệu đến.”
“Không sao cả, nên như thế mà.”
Người quản lí kia nhận lấy túi tài liệu, định mở ra kiểm tra rồi khích lệ tôi một chút, không ngờ mở ra vừa xem hai trang, vẻ tươi cười trên mặt anh ta cứng lại.
“Đây là?” Anh ta ngập ngừng.
Tôi cũng thấy lại, vẻ mặt anh ta thay đổi trong nháy mắt, tôi chồm qua nhìn, lúc này tôi cũng ngây người.
Chỉ thấy bên ngoài túi tài liệu vẫn nguyên vẹn, nhưng bên trong hoàn toàn là giấy trắng, không có một chữ nào.
Anh ta khó hiểu hỏi tôi: “Cô Đinh, xin hỏi thế này là sao?”
Tôi cũng không hiểu được: “Tôi không biết, lãnh đạo công ty đưa tài liệu cho tôi, lúc đó tôi còn tự mình mở ra kiểm tra, hoàn toàn không phải như thế này, không phải, không phải đâu…”
Anh ta trừng lớn mắt nhìn tôi, “Cô Đinh, cô có biết tài liệu này quan trọng thế nào không?”
Tôi sốt ruột: “Cả quãng đường tôi đều ôm chặt túi văn kiện này trong người, tôi không hề rời nó ra, tại sao lại có thể như vậy, chuyện này là không thể.”
Đột nhiên tôi nhớ ra, lúc đi trên đường, bị người ta đụng phải, tôi ngã sấp xuống, chung quanh có rất nhiều người qua lại, người kia nhanh chóng quay lại đỡ tôi.
Tôi kinh hãi: “Là anh ta.”
“Cái gì?”
Tôi vội gần chết, trời ơi, tài liệu đã bị người ta đánh tráo.
Tôi không ngừng giải thích, người quản lí kia phiền chán xua tay trước mặt tôi: “Cô Đinh, tôi không muốn nghe cô nói nhiều, nếu như theo đúng như lời cô nói, tài liệu này đã bị người ta đánh tráo, như vậy thì đối phương nhất định là cố ý, đã sớm có âm mưu, thấy cô đi ra cửa thì liền đi theo cô, như vậy phiền cô có thể mang cái này trở lại nơi cô đã nhận nó không?”
Tôi lắp bắp: “Tôi lập tức quay về công ty, tôi lập tức báo quản lí của chúng tôi in một bản khác.”
Đối phương cười lạnh: “Cô Đinh, cô có biết là trên thương trường, chỉ cần một phút là có thể tạo ra kỳ tích, cũng có thể hủy diệt một cái gì không?”
Tôi liên tục gật đầu, tôi hiểu.
Tôi lại không nhịn được mà phàn nàn: “Vị quản lí này, nếu tài liệu này quan trọng như vậy, vì sao các người không trực tiếp dùng bưu kiện truyền thống? Tại sao còn dùng sức người chạy tới chạy lui làm gì?”
Anh ta cười nhạt: “Cô Đinh, cô thật sự là quá ngây thơ rồi, cô đi như vậy, lẽ ra là nên chuẩn bị máy tính xách tay chứ? Hiện tại, chúng tôi muốn thấy cái gì đó có thật kia.”
Tôi ủ rũ đứng lên, trời ơi, tôi làm sao bây giờ?
Tôi gọi điện thoại về công ty, lắp bắp báo cáo chuyện này với quản lí. Quản lí nghe xong, đầu tiên là trầm mặc, sau đó mới trả lời: “Được rồi, cô về công ty trước đi.”
Tôi thấp thỏm bất an trở về công ty, vào phòng họp, tôi lại ngây người.
Chỉ thấy trước mặt tôi là bốn vị lãnh đạo công ty, một người là tên đáng chết Trần Vĩnh Đạt, một người là kẻ đáng giận Loris, còn có quản lí Cao trực tiếp lãnh đạo tôi, sau cùng là Phó tổng giám đốc của công ty.
Phó tổng giám đốc hỏi tôi: “Đinh Đinh, cô đã đánh mất tài liệu quan trọng sao?”
Tôi thấy khó quá, liên tục nhận lỗi: “Thật lòng xin lỗi Phó tổng giám đốc Lương.”
Sắc mặt của Phó tổng giám đốc Lương rất có coi, ông ta quay mặt đi.
Trần Vĩnh Đạt hả hê nhìn tôi, vẻ mặt như thể ‘cô cũng có ngày hôm nay’. Loris thì lạnh lùng liếc tôi.
Quản lí Cao xấu hổ giải thích với Phó tổng giám đốc Lương: “Đinh Đinh nói, cô ấy bị người ta đụng phải giữa đường, tôi nghĩ có thể là tài liệu bị mất lúc đó.”
Tôi trả lời lộn xộn: “Phó tổng giám đốc Lương, thật lòng xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Loris hừ một tiếng: “Cô gái, cô chịu trách nhiệm? Cô gánh vác nổi sao?”
Trần Vĩnh Đạt cố ý kéo dài giọng: “Sao lại không thể chứ, có lẽ người ta có đường tắt mà.”
/178
|