Tôi đang chuẩn bị xoá hoàn toàn tài liệu vụ của Lí Khả trong máy tính thì Nguỵ Y Nhiên gọi điện tới. Tôi còn chưa kịp vờ vịt khách sáo, Nguỵ Y Nhiên ở đầu bên kia đã xin lỗi tôi trước rồi.
“Cô Hoàng, cô đừng để bụng, Tiểu Khả là người nói năng bất cẩn thế đấy”.
“Đừng, đừng, đừng, đừng nói như vậy, cô ấy không bất cẩn như Vương Nhất Dương phía chúng tôi” (Sau khi tra danh bạ của công ty, cuối cùng tôi đã biết quý tính đại danh của Vương Tiểu Tiện).
Vương Tiểu Tiện rất bất mãn, xoay ghế rồi gào ầm lên, “Này!”.
Còn trống một tay, tôi vứt hộp khăn giấy trúng mặt anh ta.
“Anh Nguỵ, lần này hợp tác không thành công, thực sự rất xin lỗi, có điều vẫn chúc hai người có một hôn lễ thuận lợi”.
“Cô không muốn phụ trách hôn lễ của chúng tôi?”.
Tôi liền kinh ngạc, “Cô Lí vẫn muốn chúng tôi phụ trách hôn lễ của cô ấy ư?”.
“À, là tôi vẫn muốn các bạn phụ trách hôn lễ này, cô và anh Vương hợp tác rất ăn ý, gặp trở ngại cũng có thể nói ra”.
Một tay tôi cầm điện thoại, một tay viết lên tờ giấy, “Bọn họ vẫn muốn chúng ta phụ trách đám cưới!!!”, sau đó giơ tờ giấy ra trước mặt Vương Tiểu Tiện.
Vương Tiểu Tiện cũng mệt mỏi im lặng.
“Như vậy nhé cô Hoàng, bây giờ cô tiện không, tôi muốn đưa cô đi xem địa điểm chúng tôi chuẩn bị tổ chức hôn lễ. Hôm nay chỉ có tôi, Lí Khả không tới”.
Tôi nghĩ một chút sau đó nhận lời.
Nguỵ Y Nhiên muốn đến đón tôi, tôi nói không cần. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng phải chính là mấy đại sảnh yến tiệc của Hilton, của Vương Phù, Vạn Hào ư, tôi quen đường rồi.
Kết quả, dựa theo địa chỉ Nguỵ Y Nhiên đưa cho tôi, tôi tìm kiếm, đường số 2 đổi đường số 5 đổi đường số 13, sau khi lặn lội đường xa, khi tôi chán chường chui ra khỏi ga tàu điện ngầm, phát hiện bốn bề hoang vắng, không một gốc cây ngọn cỏ, tầm nhìn bao la, không phải là một thôn nhỏ phá bỏ và rời đi nơi khác thì là công trường đang thi công. Tôi chán nản trong lòng, không phải Nguỵ Y Nhiên báo thù thay cho Lí Khả đấy chứ? Bởi vì miệng lưỡi cay độc của Vương Tiểu Tiện, có thể các đại ca xã hội đen định cưỡng hiếp tôi đang mai phục trong chiếc xe con mười sáu chỗ đỗ gần đây kia, cầm ảnh nhận diện tôi.
Khi tôi đang chuẩn bị co giò chạy, cách đó không xa, Nguỵ Y Nhiên vẫy tay với tôi, tấm biển gỗ đằng sau anh ta ghi: Công viên rừng rậm Đông Ba Linh.
Tôi nhìn phía sau anh ta, mấy cây khô, cả một vùng hoa dại, thế mà cũng không biết ngượng gọi là công viên rừng rậm, lập tức tôi liền bắt đầu thấy xấu hổ thay cho cái bảng hiệu bằng gỗ viết cái tên này.
“Khó tìm nhỉ? Nơi này ấy?”.
Tôi gượng cười, “Bình thường, bình thường, đây là Hà Bắc ư?”.
Nguỵ Y Nhiên cười, “Đừng nhìn phía ngoài hoang vu, đi vào trong có một nơi vô cùng đẹp”.
Tôi đi theo anh ta vào trong, lòng thầm nghĩ, trừ phi anh đi năm phút liền tới đảo Phuket, nếu không cô Lí phát điên mới đồng ý kết hôn ở vùng núi hoang vu như vậy.
Đi men theo con đường nhỏ về phía trước, không bao lâu tầm mắt được mở rộng, ngay lập tức tôi kinh ngạc trước cảnh đẹp nơi đây.
Trước mặt là thảm cỏ lớn, không phải loại vườn hoa bé xíu trong sân sau khách sạn hay vườn hoa trung tâm. Nhìn ra xa, trước mắt đều là màu xanh rộng lớn, trong sắc xanh ấy, những bông hoa dại mọc li ti, loại hoa dại màu trắng, nở tuỳ ý, phô trương, hiện rõ tư thế cao quý, độ lượng. Trên thảm cỏ không có những ghế ngồi và ô che nắng tạo dáng ra vẻ, mà là từng hàng ghế sắt có tựa lưng màu xanh lam, bề mặt lớp sơn màu lam đã bị xước ít nhiều, trông vô cùng gần gũi thân thiện. Phía trước thảm cỏ là sân khấu xây bằng xi măng, trên đó trống không.
Nơi này quả là mộng ảo, là mộng ảo rất giản đơn trong thế giới của tôi, kết hôn tại nơi này, bạn không ngửi thấy mùi vị của sự khó lường và giả dối.
Tôi nhìn về phía Nguỵ Y Nhiên, sau đó cười: “Nơi này thật đẹp”.
“Vậy ư? Đi, chúng ta qua đó ngồi”.
Tôi và Nguỵ Y Nhiên bước tới giữa dãy ghế, chọn lấy một hàng, ngồi xuống.
“Sao anh tìm thấy nơi này?”.
Nguỵ Y Nhiên chỉ phía sau, “Khi tôi vừa tới Bắc Kinh, tôi đã ở trong thôn phía sau”.
Tuy không thể hiện nhưng tôi rất ngạc nhiên. Lẽ nào Nguỵ Y Nhiên không phải sinh ra đã chăn ấm nệm êm ư?
Nguỵ Y Nhiên biết tôi đang kinh ngạc điều gì, “Cô Hoàng, mấy năm trước tôi từng bị khách hàng gọi lúc nửa đêm, sau đó tới KTV uống rượu cùng họ, vì vậy tôi hiểu hoàn cảnh hiện tại của cô”.
Đứa tò mò như tôi muốn hỏi tiếp nhưng điều đó có phần mạo muội. Song tôi đã có thể tưởng tượng được, Nguỵ Y Nhiên diễn vai gì ở đây. Có người xuất thân bần hàn, gia thế nghèo hèn, nhưng lại có gương mặt cao quý hiếm có, ngũ quan và cử chỉ luôn khiến người ta cảm thấy cho dù lúc này anh ta sa cơ thất thế thì bất cứ lúc nào một cơ hội nhỏ cũng có thể khiến anh ta lên như diều gặp gió.
Mà người như vậy, thường gặp được cơ hội do các nữ quý nhân trao cho.
Nghĩ tới Lí Khả với trị số giả dối cao khác người và một Nguỵ Y Nhiên luôn luôn duy trì nụ cười, tôi liền cảm thấy sự kết hợp này trở nên hợp lí.
Xuất phát từ góc độ của tôi thì cũng không có gì đáng chê trách. Đối với những thành công dưới bất kì hình thức nào tôi từng thấy, tôi đều duy trì thái độ trung lập.
Sếp Vương từng nói, người trên mặt luôn thường trực nụ cười, đại khái chỉ phân ra làm hai loại, một loại là cuộc sống bình lặng tới mức khiến họ không có yêu cầu gì, còn một loại khác, có lẽ là trong cuộc sống tràn đầy biến số, biến số này khiến họ không có nổi bất cứ ham muốn nào, cũng không dám ước mơ quá cao.
Thành ngữ “ông nói gà bà nói vịt” hôm nay nên giải thích là một cô gái làm nghề cắt tóc hy vọng gặp được người giàu có và một tên đẹp trai được bà vợ giàu có bao nuôi gặp nhau, phát sinh tình cảm, sự sắp xếp tài nguyên pha trộn này mới khiến tôi cảm thấy đáng buồn.
Nguỵ Y Nhiên bắt đầu nói suy nghĩ của mình, nếu làm theo cách nghĩ của anh ta, đó thực sự là một hôn lễ rất ấm áp.
“Tôi luôn muốn quét sân khấu xi măng kia thành màu trắng, trước đây khi tôi sống trong thôn nó có màu trắng. Phía sau sân xi măng treo một tấm màn, đằng sau đặt một máy chiếu phim, chiếu phim điện ảnh cũ. Thêm một vài chiếc đèn màu, kéo dài tới tận con đường nhỏ bên kia. Không cần xa hoa, đơn giản một chút, nhưng có thể khiến người khác thực tâm chúc phúc cho chúng tôi là được”.
Tôi gật đầu, nói không sai. Tôi thầm nghĩ, Lí Khả tính cách ưa hư vinh như vậy, sao có thể chấp nhận hôn lễ của cô ta không có đèn chớp, không có bộ cánh xinh đẹp, không có một đám tì nữ và công dân hạng ba cùng nhau khom lưng tung hô cô ta: Công chúa vạn tuế?
“Cô Hoàng làm công việc này nhiều năm như vậy, từng nghĩ hôn lễ của mình sẽ thế nào chưa?”.
Một câu hỏi nhẹ nhàng của Nguỵ Y Nhiên nhưng lại đâm sâu vào nỗi đau của tôi.
Tôi và anh nhiều năm trước trong giây phút nồng thắm, quả tình cũng từng thảo luận vấn đề này.
Khi đó anh hỏi tôi, “Em muốn anh cầu hôn em thế nào?”.
Tôi cười, nói đùa, “Với loại người tạo ra ý tưởng mới mẻ như em mà nói, hình thức kết hôn nhất định phải độc đáo, khác người mới được”.
Anh tiếp lời tôi, “Mong cô chỉ bảo, tôi sẽ trả phí tư vấn theo giờ”.
Tôi nói, “Được, đầu tiên, anh phải mua một chiếc nhẫn, dựa vào kích thước nhẫn mà xét, nếu to, cho phép là nhẫn giả, nhưng nội ba năm phải bảo đảm không bị phai màu; nếu là chiếc nhẫn cỡ hạt bụi mà mắt thường không nhìn thấy, vậy anh phải bảo đảm là thật”.
“Được, không vấn đề, bắt đầu từ hôm nay em nuôi anh nhé, anh gom hết tiền lương, mua cho em chiếc nhẫn to”.
“Còn phương thức cầu hôn, anh tới am ni cô, để ni cô già nhất trong đó nâng chiếc nhẫn của anh, sau đó em xuất hiện, những đệ tử đứng phía sau ni cô già sẽ cùng hô lớn, “Cô gái! Gả cho anh ấy đi! Để tránh giẫm theo vết chân chúng tôi”.
Anh sững người mất ba giây, sau đó cười tới nỗi lăn từ trên giường xuống đất, vừa gào vừa nói, “Hoàng Tiểu Tiên, em quá nham hiểm, quá nham hiểm rồi”.
Anh lại trèo lên giường, tôi nằm trên bụng anh, anh vuốt tóc tôi rồi nói, “Thực ra anh cũng có một phương án”.
“Cái gì? Anh nói nghe coi, để nhân sĩ chuyên nghiệp cho anh chút ý kiến”.
“Anh đưa em đi lặn dưới biển, lặn tới đáy, anh rút nhẫn từ tay trái ra, tay phải bóp ống khí oxy của em, sau đó hỏi em đồng ý hay không. Không đồng ý hả? Vậy thì anh cứ bóp ống khí oxy thôi”.
Lần này thì đổi lại là tôi kinh ngạc, sững sờ hồi lâu mới lên tiếng: “Rùa tìm ba ba, cá thối tìm tôm ôi, câu nói này đặt trong trường hợp hai chúng ta quá chuẩn xác. Vẫn là nhân dân lao động có trí tuệ”.
Nhưng thời buổi này, đến tổ hợp của cá thối tôm ôi cũng có người đến chen một chân vào.
Tôi thở dài tại địa điểm tổ chức hôn lễ của người khác. Nguỵ Y Nhiên lên tiếng hỏi: “Cô Hoàng, không sao chứ?”.
Tôi gật đầu.
Tất cả những hồi ức đã từng hết sức quý trọng, bây giờ nghĩ lại đều khó phân biệt thật giả.
Răn đe bản thân, mỗi một phút xua đuổi bản thân mình bước về phía trước, tôi đều nói với những chuyện xưa sắp bị tôi cất giấu tại nơi sâu thẳm trong kí ức, xin lỗi, không phải em không lưu luyến. Mà do giá cả đắt đỏ, em gánh vác không nổi.
Ngồi ở nơi mênh mông trong trẻo, lần đầu tiên tôi có dũng khí bắt đầu chờ đợi tâm trạng “Thuyền lan đã vượt núi non vạn trùng”[1]
[1] Nằm trong bài thơ Sáng ra đi từ thành Bạch Đế của nhà thơ Lí Bạch do nhà thơ Tản Đà dịch.
“Cô Hoàng, cô đừng để bụng, Tiểu Khả là người nói năng bất cẩn thế đấy”.
“Đừng, đừng, đừng, đừng nói như vậy, cô ấy không bất cẩn như Vương Nhất Dương phía chúng tôi” (Sau khi tra danh bạ của công ty, cuối cùng tôi đã biết quý tính đại danh của Vương Tiểu Tiện).
Vương Tiểu Tiện rất bất mãn, xoay ghế rồi gào ầm lên, “Này!”.
Còn trống một tay, tôi vứt hộp khăn giấy trúng mặt anh ta.
“Anh Nguỵ, lần này hợp tác không thành công, thực sự rất xin lỗi, có điều vẫn chúc hai người có một hôn lễ thuận lợi”.
“Cô không muốn phụ trách hôn lễ của chúng tôi?”.
Tôi liền kinh ngạc, “Cô Lí vẫn muốn chúng tôi phụ trách hôn lễ của cô ấy ư?”.
“À, là tôi vẫn muốn các bạn phụ trách hôn lễ này, cô và anh Vương hợp tác rất ăn ý, gặp trở ngại cũng có thể nói ra”.
Một tay tôi cầm điện thoại, một tay viết lên tờ giấy, “Bọn họ vẫn muốn chúng ta phụ trách đám cưới!!!”, sau đó giơ tờ giấy ra trước mặt Vương Tiểu Tiện.
Vương Tiểu Tiện cũng mệt mỏi im lặng.
“Như vậy nhé cô Hoàng, bây giờ cô tiện không, tôi muốn đưa cô đi xem địa điểm chúng tôi chuẩn bị tổ chức hôn lễ. Hôm nay chỉ có tôi, Lí Khả không tới”.
Tôi nghĩ một chút sau đó nhận lời.
Nguỵ Y Nhiên muốn đến đón tôi, tôi nói không cần. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng phải chính là mấy đại sảnh yến tiệc của Hilton, của Vương Phù, Vạn Hào ư, tôi quen đường rồi.
Kết quả, dựa theo địa chỉ Nguỵ Y Nhiên đưa cho tôi, tôi tìm kiếm, đường số 2 đổi đường số 5 đổi đường số 13, sau khi lặn lội đường xa, khi tôi chán chường chui ra khỏi ga tàu điện ngầm, phát hiện bốn bề hoang vắng, không một gốc cây ngọn cỏ, tầm nhìn bao la, không phải là một thôn nhỏ phá bỏ và rời đi nơi khác thì là công trường đang thi công. Tôi chán nản trong lòng, không phải Nguỵ Y Nhiên báo thù thay cho Lí Khả đấy chứ? Bởi vì miệng lưỡi cay độc của Vương Tiểu Tiện, có thể các đại ca xã hội đen định cưỡng hiếp tôi đang mai phục trong chiếc xe con mười sáu chỗ đỗ gần đây kia, cầm ảnh nhận diện tôi.
Khi tôi đang chuẩn bị co giò chạy, cách đó không xa, Nguỵ Y Nhiên vẫy tay với tôi, tấm biển gỗ đằng sau anh ta ghi: Công viên rừng rậm Đông Ba Linh.
Tôi nhìn phía sau anh ta, mấy cây khô, cả một vùng hoa dại, thế mà cũng không biết ngượng gọi là công viên rừng rậm, lập tức tôi liền bắt đầu thấy xấu hổ thay cho cái bảng hiệu bằng gỗ viết cái tên này.
“Khó tìm nhỉ? Nơi này ấy?”.
Tôi gượng cười, “Bình thường, bình thường, đây là Hà Bắc ư?”.
Nguỵ Y Nhiên cười, “Đừng nhìn phía ngoài hoang vu, đi vào trong có một nơi vô cùng đẹp”.
Tôi đi theo anh ta vào trong, lòng thầm nghĩ, trừ phi anh đi năm phút liền tới đảo Phuket, nếu không cô Lí phát điên mới đồng ý kết hôn ở vùng núi hoang vu như vậy.
Đi men theo con đường nhỏ về phía trước, không bao lâu tầm mắt được mở rộng, ngay lập tức tôi kinh ngạc trước cảnh đẹp nơi đây.
Trước mặt là thảm cỏ lớn, không phải loại vườn hoa bé xíu trong sân sau khách sạn hay vườn hoa trung tâm. Nhìn ra xa, trước mắt đều là màu xanh rộng lớn, trong sắc xanh ấy, những bông hoa dại mọc li ti, loại hoa dại màu trắng, nở tuỳ ý, phô trương, hiện rõ tư thế cao quý, độ lượng. Trên thảm cỏ không có những ghế ngồi và ô che nắng tạo dáng ra vẻ, mà là từng hàng ghế sắt có tựa lưng màu xanh lam, bề mặt lớp sơn màu lam đã bị xước ít nhiều, trông vô cùng gần gũi thân thiện. Phía trước thảm cỏ là sân khấu xây bằng xi măng, trên đó trống không.
Nơi này quả là mộng ảo, là mộng ảo rất giản đơn trong thế giới của tôi, kết hôn tại nơi này, bạn không ngửi thấy mùi vị của sự khó lường và giả dối.
Tôi nhìn về phía Nguỵ Y Nhiên, sau đó cười: “Nơi này thật đẹp”.
“Vậy ư? Đi, chúng ta qua đó ngồi”.
Tôi và Nguỵ Y Nhiên bước tới giữa dãy ghế, chọn lấy một hàng, ngồi xuống.
“Sao anh tìm thấy nơi này?”.
Nguỵ Y Nhiên chỉ phía sau, “Khi tôi vừa tới Bắc Kinh, tôi đã ở trong thôn phía sau”.
Tuy không thể hiện nhưng tôi rất ngạc nhiên. Lẽ nào Nguỵ Y Nhiên không phải sinh ra đã chăn ấm nệm êm ư?
Nguỵ Y Nhiên biết tôi đang kinh ngạc điều gì, “Cô Hoàng, mấy năm trước tôi từng bị khách hàng gọi lúc nửa đêm, sau đó tới KTV uống rượu cùng họ, vì vậy tôi hiểu hoàn cảnh hiện tại của cô”.
Đứa tò mò như tôi muốn hỏi tiếp nhưng điều đó có phần mạo muội. Song tôi đã có thể tưởng tượng được, Nguỵ Y Nhiên diễn vai gì ở đây. Có người xuất thân bần hàn, gia thế nghèo hèn, nhưng lại có gương mặt cao quý hiếm có, ngũ quan và cử chỉ luôn khiến người ta cảm thấy cho dù lúc này anh ta sa cơ thất thế thì bất cứ lúc nào một cơ hội nhỏ cũng có thể khiến anh ta lên như diều gặp gió.
Mà người như vậy, thường gặp được cơ hội do các nữ quý nhân trao cho.
Nghĩ tới Lí Khả với trị số giả dối cao khác người và một Nguỵ Y Nhiên luôn luôn duy trì nụ cười, tôi liền cảm thấy sự kết hợp này trở nên hợp lí.
Xuất phát từ góc độ của tôi thì cũng không có gì đáng chê trách. Đối với những thành công dưới bất kì hình thức nào tôi từng thấy, tôi đều duy trì thái độ trung lập.
Sếp Vương từng nói, người trên mặt luôn thường trực nụ cười, đại khái chỉ phân ra làm hai loại, một loại là cuộc sống bình lặng tới mức khiến họ không có yêu cầu gì, còn một loại khác, có lẽ là trong cuộc sống tràn đầy biến số, biến số này khiến họ không có nổi bất cứ ham muốn nào, cũng không dám ước mơ quá cao.
Thành ngữ “ông nói gà bà nói vịt” hôm nay nên giải thích là một cô gái làm nghề cắt tóc hy vọng gặp được người giàu có và một tên đẹp trai được bà vợ giàu có bao nuôi gặp nhau, phát sinh tình cảm, sự sắp xếp tài nguyên pha trộn này mới khiến tôi cảm thấy đáng buồn.
Nguỵ Y Nhiên bắt đầu nói suy nghĩ của mình, nếu làm theo cách nghĩ của anh ta, đó thực sự là một hôn lễ rất ấm áp.
“Tôi luôn muốn quét sân khấu xi măng kia thành màu trắng, trước đây khi tôi sống trong thôn nó có màu trắng. Phía sau sân xi măng treo một tấm màn, đằng sau đặt một máy chiếu phim, chiếu phim điện ảnh cũ. Thêm một vài chiếc đèn màu, kéo dài tới tận con đường nhỏ bên kia. Không cần xa hoa, đơn giản một chút, nhưng có thể khiến người khác thực tâm chúc phúc cho chúng tôi là được”.
Tôi gật đầu, nói không sai. Tôi thầm nghĩ, Lí Khả tính cách ưa hư vinh như vậy, sao có thể chấp nhận hôn lễ của cô ta không có đèn chớp, không có bộ cánh xinh đẹp, không có một đám tì nữ và công dân hạng ba cùng nhau khom lưng tung hô cô ta: Công chúa vạn tuế?
“Cô Hoàng làm công việc này nhiều năm như vậy, từng nghĩ hôn lễ của mình sẽ thế nào chưa?”.
Một câu hỏi nhẹ nhàng của Nguỵ Y Nhiên nhưng lại đâm sâu vào nỗi đau của tôi.
Tôi và anh nhiều năm trước trong giây phút nồng thắm, quả tình cũng từng thảo luận vấn đề này.
Khi đó anh hỏi tôi, “Em muốn anh cầu hôn em thế nào?”.
Tôi cười, nói đùa, “Với loại người tạo ra ý tưởng mới mẻ như em mà nói, hình thức kết hôn nhất định phải độc đáo, khác người mới được”.
Anh tiếp lời tôi, “Mong cô chỉ bảo, tôi sẽ trả phí tư vấn theo giờ”.
Tôi nói, “Được, đầu tiên, anh phải mua một chiếc nhẫn, dựa vào kích thước nhẫn mà xét, nếu to, cho phép là nhẫn giả, nhưng nội ba năm phải bảo đảm không bị phai màu; nếu là chiếc nhẫn cỡ hạt bụi mà mắt thường không nhìn thấy, vậy anh phải bảo đảm là thật”.
“Được, không vấn đề, bắt đầu từ hôm nay em nuôi anh nhé, anh gom hết tiền lương, mua cho em chiếc nhẫn to”.
“Còn phương thức cầu hôn, anh tới am ni cô, để ni cô già nhất trong đó nâng chiếc nhẫn của anh, sau đó em xuất hiện, những đệ tử đứng phía sau ni cô già sẽ cùng hô lớn, “Cô gái! Gả cho anh ấy đi! Để tránh giẫm theo vết chân chúng tôi”.
Anh sững người mất ba giây, sau đó cười tới nỗi lăn từ trên giường xuống đất, vừa gào vừa nói, “Hoàng Tiểu Tiên, em quá nham hiểm, quá nham hiểm rồi”.
Anh lại trèo lên giường, tôi nằm trên bụng anh, anh vuốt tóc tôi rồi nói, “Thực ra anh cũng có một phương án”.
“Cái gì? Anh nói nghe coi, để nhân sĩ chuyên nghiệp cho anh chút ý kiến”.
“Anh đưa em đi lặn dưới biển, lặn tới đáy, anh rút nhẫn từ tay trái ra, tay phải bóp ống khí oxy của em, sau đó hỏi em đồng ý hay không. Không đồng ý hả? Vậy thì anh cứ bóp ống khí oxy thôi”.
Lần này thì đổi lại là tôi kinh ngạc, sững sờ hồi lâu mới lên tiếng: “Rùa tìm ba ba, cá thối tìm tôm ôi, câu nói này đặt trong trường hợp hai chúng ta quá chuẩn xác. Vẫn là nhân dân lao động có trí tuệ”.
Nhưng thời buổi này, đến tổ hợp của cá thối tôm ôi cũng có người đến chen một chân vào.
Tôi thở dài tại địa điểm tổ chức hôn lễ của người khác. Nguỵ Y Nhiên lên tiếng hỏi: “Cô Hoàng, không sao chứ?”.
Tôi gật đầu.
Tất cả những hồi ức đã từng hết sức quý trọng, bây giờ nghĩ lại đều khó phân biệt thật giả.
Răn đe bản thân, mỗi một phút xua đuổi bản thân mình bước về phía trước, tôi đều nói với những chuyện xưa sắp bị tôi cất giấu tại nơi sâu thẳm trong kí ức, xin lỗi, không phải em không lưu luyến. Mà do giá cả đắt đỏ, em gánh vác không nổi.
Ngồi ở nơi mênh mông trong trẻo, lần đầu tiên tôi có dũng khí bắt đầu chờ đợi tâm trạng “Thuyền lan đã vượt núi non vạn trùng”[1]
[1] Nằm trong bài thơ Sáng ra đi từ thành Bạch Đế của nhà thơ Lí Bạch do nhà thơ Tản Đà dịch.
/35
|