Đầu tôi cứ nặng trịch, choáng váng mãi không ngừng, nhưng qua một lúc lâu thì cảm giác buồn nôn đã được nén xuống. Tôi nghĩ mình chỉ ngất đi trong giây lát, nào ngờ khi tỉnh lại đã đến hoàng hôn, ở góc chân trời đã hiện lên ráng đỏ. Đúng vậy, đầu của tôi vẫn còn trong tư thế ngửa mặt lên trời, cái tên Lý Á Hàn này đúng là không đáng tin, đừng nói anh ta sợ đến mất hồn rồi nhé, bỏ tôi ở chỗ này cũng không thấy đến tìm?
Trong đầu cứ vang lên ong ong, tôi ngẩng mặt nhìn bức tường cao trước mắt, vừa nãy nặng nề ngã từ trên đó xuống, chỉ sợ ngã đến ngốc luôn rồi.
Nếu như đây là tiểu thuyết, sau khi tôi mở mắt ra, nhất định sẽ thấy xung quanh toàn màu trắng, còn mình thì nằm trên giường bệnh, xung quanh đều là người, còn có người len lén lau nước mắt.
Nhưng sự thật tàn nhẫn là vậy, tôi choáng váng nằm bẹp cả buổi, tỉnh lại còn thấy mình đang ở ngoài đường. Tôi vuốt trán, quên mất phải xoa huyệt thái dương, sao đó mới miễn cưỡng đứng lên. Bụng tôi đói đến mức kêu lên ùng ục, cảm giác mình đi không nổi nữa.
Xung quanh cây cối um tùm, trong gió nhẹ run lên xào xạt, trời tối thế này, tôi cảm thấy có chút sợ. Nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây, sau đó về nhà. Lúc này tôi nghe thấy xa xa có tiếng gọi lo lắng: “Lâm Mộ Đông —— ”
Là Lý Ngôn Tiếu. Anh tới tìm tôi rồi.
Tôi đoán chắc người nhà và bạn bè của tôi đều đi tìm, mọi người nhất định đã đến tìm thầy giáo, sau đó biết buổi chiều tôi không đến trường. Mọi người sẽ nghĩ có phải tôi mất tích vào buổi chiều hay không?
Tôi cũng bất chấp khủng hoảng trong lòng, lảo đảo đứng lên, nhanh chóng chạy ra cửa. Trong bệnh viện còn có bác sĩ trực ca đêm nên tôi không dám tạo ra tiếng động lớn.
Cửa sắt ở cổng bệnh viện đã đóng, tôi nhìn nhìn, trên cửa có rất nhiều thanh sắt nằm ngang, so với vách tường thì dễ trèo hơn nhiều. Vì vậy tôi hít sâu một hơi, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cũng không để ý cửa sắt phát ra âm thanh “ầm ầm” chói tai, từ đầu đến cuối chỉ nhanh chóng trèo lên. Lúc trèo qua cửa sắt, điều tôi lo lắng nhất là đũng quần có thể bị rách, nhưng lúc tôi nhìn thấy trên cửa có thứ gì đó giống dây điện cao áp thì lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Tôi cẩn thận từng li từng tí trèo qua, chân giơ lên thật cao, sợ sẽ đụng phải thứ gì.
May nhờ ông trời phù hộ, không có sự cố gì xảy ra, tôi sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi, từ trên cửa sắt cao cao nhảy xuống, sau đó lảo đảo đứng lên, liền hô lớn: “Lý Ngôn Tiếu!”
Chỉ nháy mắt Lý Ngôn Tiếu đã từ trong bóng tối chạy ra, lau mồ hôi một cái, mừng rỡ nói: “Em đã đi đâu vậy?”
Tôi nhìn anh khoát khoát tay: “Có gì ăn không?”
“Về nhà nhanh đi.”
“Em đói chết rồi.”
Đúng lúc này, Lý Á Hàn cũng chạy tới, anh ta chạy đến nơi thì thở chẳng ra hơi, liên tục đẩy kính quan sát, ngẩng đầu lên nhìn thấy cửa sắt lớn trước bệnh viện thì kinh ngạc nói: “Em vẫn ở bệnh viện?”
Tôi trừng anh, cái này cũng quá không đáng tin rồi. Thật ra tôi cũng rất không đáng tin, biết rõ mình thấy máu sẽ chóng mặt mà vẫn chạy đến luyện gan. Lý Ngôn Tiếu cực kỳ nhạy bén, liền hỏi tôi: “Hai người cùng đến bệnh viện?”
Tôi gật đầu, uể oải nói: “Về nhà rồi nói sau.”
Lý Ngôn Tiếu không nén giận được, xém chút đã đẩy ngã Lý Á Hàn: “Anh dẫn em ấy đi chơi thì được, nhưng muốn chơi thì phải chăm sóc cho em ấy, cái bộ dáng lơ ngơ này của anh bày cho ai xem đây hả?”
Tôi vội vã giảng hòa, nói rằng tôi là mới là người không đúng, Lý Ngôn Tiếu càng tức giận, trách tôi bênh vực Lý Á Hàn.
Tôi cũng bực bội, bước đi: “Ai nha đừng có lộn xộn nữa, anh ấy lại không cãi với anh! Mấy người cùng họ với nhau thì cãi nhau cái gì!”
Lý Ngôn Tiếu bị tôi dạy dỗ một trận, muốn nói lại thôi, cảm thấy không tiện lên cơn ở đây, liền trừng Lý Á Hàn. Lý Á Hàn đẩy đẩy gọng kính, có chút xấu hổ, trên mặt vẫn là cái vẻ thư sinh đờ đẫn lúc trước.
Tôi về nhà ăn cơm, chú và thím cũng một đầu đầy mồ hôi về nhà, vừa thấy tôi thì thiếu điều ngồi phịch xuống đất. Tôi có chút xấu hổ, đem chuyện buổi chiều kể sơ lược lại một lần, chú nói: “Từ đầu đã biết mình thấy máu thì chóng mặt, tự làm tự chịu, đáng đời.”
Lý Ngôn Tiếu nghe xong thì cười khổ, nói tôi kém cỏi. Tôi cũng không có lời gì để nói, nhìn anh ngây ngô cười ha ha. Tôi phát hiện anh ngày càng ghét Lý Á Hàn, cũng có thể là do trời sinh hai người tương khắc, lần đầu tiên gặp nhau đã không vừa mắt rồi.
Lý Á Hàn ở chỗ chúng tôi được khoảng hai tháng, anh lại phải trở về Liên Vân Khu. Một người đồng hương sắp sửa rời đi, đương nhiên tôi rất khó chịu. Lý Á Hàn nói chuyện với tôi đều dùng tiếng Giang Tô, việc này như thể có cả trăm cái móng vuốt cào tim tôi. Tôi nhớ nhà càng lúc càng mãnh liệt, hận không thể thoáng cái bay về nhà, nhưng lại có chút không nỡ xa Thanh Đảo.
Buổi tối ăn cơm xong, Vương Câu Đắc Nhi và chú thím cùng nhau đi xem phim, chỉ còn tôi và Lý Á Hàn ở nhà. Tôi nhìn anh thu dọn hành lý, liền nói ra: “Anh Á Hàn, anh có thể dẫn em cùng trở về không, em phải về nhà.”
Tôi cố ý nói chữ “nhà” thật nặng thật nặng, ý muốn nói rằng: Thanh Đảo không phải nhà của tôi, Liên Vân Cảng mới phải. Lý Á Hàn nghiêm túc nhìn tôi, đẩy đẩy kính mắt nói: “Nói đùa gì đấy.”
Tôi bất đắc dĩ nói: “Em không nói đùa. Thậm chí từng giờ từng phút em đều nghĩ sẽ trốn về.”
“Trốn cái gì mà trốn!” Anh nhìn thoáng qua xung quanh: “Chú và thím đối xử tốt với em như vậy, em đi rồi không phải họ sẽ lo đến chết sao? Còn nữa, giờ người bên kia thế nào? Cha mẹ em đều ở trại tạm giam?”
“Không cho phép anh nói cha mẹ em như vậy!”
“Được được được, em nghĩ cho kỹ đi, ở bên đó em không có nhà, làm sao có thể tiếp tục đến trường. Hơn nữa mang theo một người sống có đâu có dễ dàng như vậy? Chú và thím của em không đến tiễn anh sao? Lúc anh đi là thứ bảy, hôm đó họ được nghỉ.”
“Em mặc kệ, em đã nghĩ cách cả rồi, anh chỉ cần dẫn em theo là được. Anh về Liên Vân Khu của anh, em về Liên Vân Cảng của em. Em rất muốn trở về, tất cả ở đây đều không thể sánh bằng…”
Tôi nói đến đây, tôi thoáng thấy ngoài cửa sổ có một bóng người, tôi lập tức quay đầu nhìn lại thì thấy bóng lưng Lý Ngôn Tiếu. Bởi vì trời tối không nhìn rõ, nhưng tôi xác định đó là chính là Lý Ngôn Tiếu. Anh đang chạy về nhà.
Tôi sửng sốt, trong lòng thầm kêu không ổn, cũng không nói gì với Lý Á Hàn mà vội vã chạy ra ngoài. Tôi nghĩ Lý Á Hàn chắc chắn đang thở ra một hơi nhẹ nhõm vì đã vứt được cái đứa cố chấp như tôi.
Dưới chân Lý Ngôn Tiếu như có gió, anh bước vào cánh cửa đỏ thẫm. Chân tôi cũng không ngừng, liên tục đuổi theo. Lại bộc phát cái tính đại thiếu gia rồi, nhưng lần này tôi cảm thấy mình đã sai, để Lý Ngôn Tiếu phải buồn.
Đêm hôm khuya khoắt, trong phòng khách không có ai, cũng không biết có phải đi xem phim hết rồi không, nhưng trong ấn tượng của tôi cả nhà họ đều không thích xem phim. Buổi tối đầu hạ, phòng khách nhà anh còn hơi lạnh, có lẽ do âm khí quá nặng, điều này làm tôi cảm thấy sờ sợ.
Tôi dựa vào cảm giác lên lầu hai, đẩy cửa phòng đặt đàn dương cầm, quả nhiên trông thấy Lý Ngôn Tiếu ngồi trên ghế trước đàn, ngơ ngác nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, anh không nhúc nhích, cũng không nói tiếng nào. Anh thật sự tức giận rồi, đây chính là bộ dạng lúc anh tức giận nhất. Tôi không biết phải làm sao, trong lòng sốt ruột không thôi, so với lúc thi cuối kỳ còn khẩn trương hơn.
Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, kề sát tai anh nói: “Anh đang muốn đánh em phải không?”
Anh nghiêng đầu yên lặng nhìn tôi, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, tôi cảm thấy vành mắt của anh hơi ửng đỏ. Tôi hỏi: “Anh khóc à. Không phải nói từ khi cai sữa đã không khóc nữa sao?”
“Anh không có khóc.”
Tôi cười cười, thoáng thở dài một hơi, sau đó cũng nhìn ra cửa sổ ngẩn người: “Em nhớ nhà.”
Lát sau, anh nói: “Nhưng em đã quên rồi sao, chúng ta đã từng nói rồi đấy, mười hai tuổi. Mười hai tuổi và chín tuổi cách nhau bao xa, do em không biết tính hay vẫn là chịu không được?”
Trong nội tâm tôi từ chối cho ý kiến, hỏi ngược lại: “Nếu em đi, anh có chịu được không?”
“…Không chịu được.”
“Vậy em đây cũng không chịu được đến ba năm nữa.”
“Sớm muộn gì cũng phải về, nhưng nếu em đi, nhất định sẽ không trở lại.”
“Em không tin.” Tôi nói thẳng, “Em biết rõ anh là một người rất ích kỷ, chỉ sống cho bản thân mình.”
“Đầy là câu nói sai nhất của em.”
“Kẻ trong cuộc thì mê kẻ bàng quang thì tỉnh, anh thế nào em hiểu rất rõ.”
“Những lời này không đúng với trong sách đã chép.”
Tôi cảm thấy nói chuyện thế này thật sự rất vui, liền nhếch mép: “Em không cãi nhau giỏi như anh.”
“Kỳ phùng địch thủ.”
“Là tám lạng nửa cân.”
Lý Ngôn Tiếu đột nhiên bật cười: “Làm giá nữa à, đồ chó con.”
Tôi thấy anh nở nụ cười, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Nhưng nói thật, tôi rất luyến tiếc Lý Ngôn Tiếu, nhìn anh nghiêm túc như thế, tôi cũng không muốn trở về, vì vậy liền cười khổ với anh một cái.
Anh đột nhiên dang cánh tay ôm choàng lấy tôi, tôi sửng sốt, không biết anh lại lên cơn gì, thân thể lập tức cứng ngắt không dám động đậy. Giọng nói của anh rõ ràng còn mang theo chút nghẹn ngào:
“Em đừng đi, anh không muốn lại như cha anh và bà nội, vừa đi liền không thể gặp lại nữa. Em biết cảm giác bị vứt bỏ có bao nhiêu khó chịu mà… Vì sao em lại nói tất cả ở đây đều không sánh bằng Liên Vân Cảng, tất cả ở đây, kể cả anh, ở trong lòng em đều không đáng một đồng sao, thế thì cả Thanh Đảo này và anh giống như phế vật không chút giá trị, cũng bị vứt bỏ không chút do dự…”
Anh nói xong lời cuối cùng, hoàn toàn không còn cái tính đại thiếu gia kiêu ngạo lạnh lùng nữa, mà ngữ khí như đang năn nỉ, tôi càng nghe càng cảm thấy bi thương, rất muốn khóc, mà lại có chút buồn cười. Có điều vừa khóc vừa cười thật sự rất quỷ dị, nên tôi chỉ hít hít mũi, cũng vươn tay ra ôm lại anh.
Đây là lần đầu tiên tôi ôm người khác. Những người trước đây, bà nội, cha mẹ, bạn bè, đến giờ đã không còn cho tôi ôm nữa.
Lý Ngôn Tiếu lần đầu cầu xin tôi, tôi thấy lòng mình chua xót, đến cùng thì trong lòng anh, tôi có bao nhiêu sức nặng để anh có thể cầu khẩn như vậy? Vì vậy tôi nhẹ nhàng nói với anh: “Em không đi, không đi. Khóc khóc cái gì, đe dọa vô ích…”
Lý Ngôn Tiếu buông tôi ra, ngồi thẳng lên, tôi nhìn anh thì kinh ngạc nói: “Anh không khóc à? Sao giọng nói cứ như đang khóc thế.”
“Anh đâu có dễ không như vậy.” Anh dùng tay vuốt tóc ra sau, “Đây chỉ là khóc một phần ba.”
Tôi nhìn thấy anh mới đó đã bình thường trở lại, không khỏi cảm thấy như mình đang bị đùa giỡn.
Lý Ngôn Tiếu nói: “Tối nay ở lại nhà anh ngủ nha.”
“Được rồi.” Tôi không dám cự tuyệt, nếu lại để anh tổn thương lần nữa, lương tâm của tôi cũng thấy áy náy.
Buổi tối rửa mặt xong, tôi cầm theo áo ngủ đi, chi tiết không đáng nhắc nhiều. Quan hệ giữa tôi và người trong Lý gia đã rất mật thiết, mọi người đều rất yêu thích tôi, ở nhà anh tôi ra ra vào vào không giống như người ngoài. Có lẽ người lớn trong nhà cũng nhìn ra xuất thân của tôi và Lý Ngôn Tiếu có phần tương tự, nên đối đãi với tôi cũng giống như người thân trong nhà.
“Ngu Cơ” đã chuẩn bị phòng ngủ cho tôi rồi, qua chừng mười phút sau, cửa phòng tôi bị ai đó lén lút mở ra, một tia sáng rọi vào từ bên ngoài. Tôi giật mình ngồi dậy, nhìn thấy bàn chân Lý Ngôn Tiếu đang đứng trước cửa, anh ra vẻ thần thần bí bí nói: “Tới đây.”
Tôi nhìn bộ dạng thần bí của anh, cũng có chút hưng phấn khó hiểu, cảm giác của đêm đi bán chiếu hôm đó lại ập tới, tôi không chút do dự, rón ra rón rén xuống giường, theo anh ra ngoài. Chúng tôi đến phòng của anh, chỉ nghe thấy có tiếng bước chân lên lầu. Tôi kinh hãi, vừa định thấp giọng hỏi trên lầu còn có ai, anh liền ra dấu cho tôi chớ lớn tiếng, sau đó như con rắn linh hoạt chui vào cánh cửa đang mở một nửa.
Tôi cũng theo vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vểnh tai nghe ngóng tiếng bước chân ngoài kia, rất nhẹ, dường như là “Ngu Cơ”. Cô đi qua, nhưng không phát hiện ra chúng tôi. Tim tôi đập thình thịch, cùng Lý Ngôn Tiếu trốn vào trong chăn.
Chúng tôi mặt đối mặt nằm trên giường, rút nửa cái đầu vào chăn, che miệng cười trộm. Lý Ngôn Tiếu đề nghị: “Chúng ta chơi trò chơi đi, xem ai không không chớp mắt lâu hơn.”
Tôi nhỏ giọng nói: “Được.”
Trận đấu bắt đầu, thế là chúng tôi dốc sức liều mạng không chớp mắt. Mắt tôi thỉnh thoảng có chuyển động nhưng không chớp, cũng không có cảm giác cay mắt gì. Tôi cảm thấy cuộc đấu này tôi cầm chắc phần thắng.
Giữ như vậy chừng nửa phút, tôi cảm thấy Lý Ngôn Tiếu đã sắp chịu hết nổi, trong lòng vô cùng vui vẻ. Đột nhiên bàn tay anh chớp nhoáng lướt qua trước mắt tôi, thấp giọng kêu lên: “Hù!”
Tôi bị anh dọa cho hoảng, toàn thân co rút ra sau, kết quả hai mắt chớp một cái.
Lý Ngôn Tiếu nhìn tôi thành ra cái dạng này, che chăn cười đến cái giường cũng lắc lư theo. Tôi cách một lớp chăn đập anh một cái, nói: “Anh chơi xấu! Nhão nhoẹt, trứng tráng, tráng tráng đến nhà ga!”
Anh cưỡng từ đoạt lý: “Chiến tranh không từ bất cứ thủ đoạn nào.”
“Lúc anh hù em nhất định cũng đã chớp mắt rồi.”
“Được, anh nhận thua.” Rốt cuộc anh cũng không cười nữa, “Chúng ta chơi lại, xem ai nín cười lâu hơn!”
Tôi đồng ý.
Chúng tôi hắng thanh hắng giọng, thở sâu vài hơi, sau đó vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu trận đấu. Chúng tôi nghiêm mặt nằm đối diện nhau, như vậy thôi đã rất buồn cười rồi, mà Lý Ngôn Tiếu cứ hết làm xấu đến lè lưỡi nhát ma, lại làm ra động tác run rẩy co giật, còn học kinh kịch diễn cảnh vuốt râu. Nói thật nhìn anh rất buồn cười, tôi nhịn đến mức thở không nổi, véo đùi một cái để nhịn xuống không cười.
Lúc Lý Ngôn Tiếu bắt đầu hết cách với tôi, bên nhà chú thím đột nhiên truyền đến một tiếng tru “Ô NGAO ——”. Đó là giọng của Vương Câu Đắc Nhi.
Tôi và Lý Ngôn Tiếu không hẹn mà cùng sửng sốt, sau đó mưa xuân cũng muốn văng ra, chịu không nổi cười lên, hai chúng tôi dùng chăn che miệng cười khúc khích, cái giường cũng bắt đầu kẽo kẹt kêu lên.
Cười đủ rồi, Lý Ngôn Tiếu nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế?”
“Sao em biết được.” Lý Ngôn Tiếu có một ý nghĩ rất buồn cười, đó là nhà tôi có xảy ra chuyện gì thì cứ chạy đến hỏi tôi, tôi nhất định sẽ biết rõ ràng.
“Chắc Canh Vân vẫn chưa ngủ.” Tôi nói, “Cậu ấy ngủ trễ lắm, bây giờ —— chắc chắn đang chơi với Nữu Nhi.”
“Ôi… Cười chết anh rồi…” Lý Ngôn Tiếu lại muốn cười, có vẻ lúc nãy vẫn chưa cười đã.
Tôi đột nhiên nổi máu nhiều chuyện: “Anh biết không, chắc chắn Canh Vân rất thích Nữu Nhi.”
“Sao?” Lý Ngôn Tiếu cũng không kinh ngạc, “Em cũng nhìn ra sao?”
“Được rồi.” Lý Ngôn Tiếu nhìn tôi, “Vậy em thích ai?”
“Em…?” Tôi bĩu môi, “Không có.”
“Không có?”
“Ừ.”
Lý Ngôn Tiếu liền nói: “Một nam một nữ, đi cùng một chỗ! Có nhìn thấy không, sờ sờ rốn nhỏ!”
Tôi vui vẻ: “Anh cũng biết cái này?”
“Đương nhiên.” Ánh mắt anh lấp lánh nhìn tôi.
Tôi đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: “Anh biết “Môi hôn môi, tay nắm tay” không?”
“Biết.” Anh khẽ gật đầu.
“Anh nói…” Tôi thần thần bí bí ghé sát vào anh: “Canh Vân và Nữu Nhi có gì hay không?”
“Anh cảm thấy Nữu Nhi không thích Canh Vân, nhưng ngược lại rất thích em.”
Mặt tôi nóng rần lên: “Không phải nói cái này, anh nói xem hai người họ có nắm tay hay gì gì chưa ấy.”
“Em nghĩ đi đâu rồi.” Anh bật cười, đẩy tôi một cái, tôi liền lật ngửa xuống giường, “Em mới có chín tuổi thôi đấy.”
Tôi không để ý đến anh, lần nữa xáp tới bên cạnh nói: “Môi hôn môi có cảm giác thế nào nhỉ? Anh có cùng với ai hôn nhau chưa?”
“Anh hôn với ai chứ?”
Tôi nghiêng đầu nghĩ: “Ví dụ như em này.”
Lý Ngôn Tiếu nghiêm túc nhìn tôi, nói như khiêu khích: “Thế em tới đây.”
“Được.” Tôi vui vẻ, liền tiến sát đến miệng anh.
Lúc này Lý Ngôn Tiếu ngược lại rất luống cuống, cầm chăn che miệng lại: “Em chơi thật đấy à?”
“Chứ không lẽ chơi giả?”
Thế là tôi lại sấn tới, nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc của anh, đem môi mình áp sát vào môi anh. Chúng tôi đều bất động, duy trì động tác này trong chốc lát, tôi buông anh ra rồi nằm xuống lần nữa, nghi ngờ nói: “Đâu có cảm giác gì đâu.”
Lý Ngôn Tiếu sờ sờ môi, nhìn tôi cười không ngừng.
Tôi cảm thấy nghi hoặc: “Hình như không phải thế này, không có một chút cảm giác gì…”
“Ngủ đi.” Anh vỗ đầu tôi, “Không còn sớm nữa.”
“Ừ. Nhưng mà…”
“Ngủ.”
“Em biết rồi, nhưng mà em…”
“Ngủ nhanh!”
“…”
Ngày hôm sau, Lý Á Hàn rời đi, trước khi đi anh ta còn liếc tôi một cái, tôi hiểu ý của anh ta là không cho tôi lén bỏ trốn.
Lần tiễn đưa này không có nhớ nhung thương cảm, Lý Ngôn Tiếu đứng bên cạnh tôi, từ đầu tới cuối dùng cánh tay ôm vai tôi, giống như cố ý để Lý Á Hàn nhìn thấy. Lúc này Lý Ngôn Tiếu vẫn còn chút trẻ con, tôi cảm thấy rất buồn cười.
Lý Á Hàn đi rồi, tôi và Lý Ngôn Tiếu đều thở phào một hơi trong lòng.
Môi hôn môi, tay nắm tay là bài hát dân ca của vùng Tây Bắc cao nguyên Hoàng Thổ. Nghe bài hát ở đây.
Trong đầu cứ vang lên ong ong, tôi ngẩng mặt nhìn bức tường cao trước mắt, vừa nãy nặng nề ngã từ trên đó xuống, chỉ sợ ngã đến ngốc luôn rồi.
Nếu như đây là tiểu thuyết, sau khi tôi mở mắt ra, nhất định sẽ thấy xung quanh toàn màu trắng, còn mình thì nằm trên giường bệnh, xung quanh đều là người, còn có người len lén lau nước mắt.
Nhưng sự thật tàn nhẫn là vậy, tôi choáng váng nằm bẹp cả buổi, tỉnh lại còn thấy mình đang ở ngoài đường. Tôi vuốt trán, quên mất phải xoa huyệt thái dương, sao đó mới miễn cưỡng đứng lên. Bụng tôi đói đến mức kêu lên ùng ục, cảm giác mình đi không nổi nữa.
Xung quanh cây cối um tùm, trong gió nhẹ run lên xào xạt, trời tối thế này, tôi cảm thấy có chút sợ. Nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây, sau đó về nhà. Lúc này tôi nghe thấy xa xa có tiếng gọi lo lắng: “Lâm Mộ Đông —— ”
Là Lý Ngôn Tiếu. Anh tới tìm tôi rồi.
Tôi đoán chắc người nhà và bạn bè của tôi đều đi tìm, mọi người nhất định đã đến tìm thầy giáo, sau đó biết buổi chiều tôi không đến trường. Mọi người sẽ nghĩ có phải tôi mất tích vào buổi chiều hay không?
Tôi cũng bất chấp khủng hoảng trong lòng, lảo đảo đứng lên, nhanh chóng chạy ra cửa. Trong bệnh viện còn có bác sĩ trực ca đêm nên tôi không dám tạo ra tiếng động lớn.
Cửa sắt ở cổng bệnh viện đã đóng, tôi nhìn nhìn, trên cửa có rất nhiều thanh sắt nằm ngang, so với vách tường thì dễ trèo hơn nhiều. Vì vậy tôi hít sâu một hơi, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cũng không để ý cửa sắt phát ra âm thanh “ầm ầm” chói tai, từ đầu đến cuối chỉ nhanh chóng trèo lên. Lúc trèo qua cửa sắt, điều tôi lo lắng nhất là đũng quần có thể bị rách, nhưng lúc tôi nhìn thấy trên cửa có thứ gì đó giống dây điện cao áp thì lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Tôi cẩn thận từng li từng tí trèo qua, chân giơ lên thật cao, sợ sẽ đụng phải thứ gì.
May nhờ ông trời phù hộ, không có sự cố gì xảy ra, tôi sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi, từ trên cửa sắt cao cao nhảy xuống, sau đó lảo đảo đứng lên, liền hô lớn: “Lý Ngôn Tiếu!”
Chỉ nháy mắt Lý Ngôn Tiếu đã từ trong bóng tối chạy ra, lau mồ hôi một cái, mừng rỡ nói: “Em đã đi đâu vậy?”
Tôi nhìn anh khoát khoát tay: “Có gì ăn không?”
“Về nhà nhanh đi.”
“Em đói chết rồi.”
Đúng lúc này, Lý Á Hàn cũng chạy tới, anh ta chạy đến nơi thì thở chẳng ra hơi, liên tục đẩy kính quan sát, ngẩng đầu lên nhìn thấy cửa sắt lớn trước bệnh viện thì kinh ngạc nói: “Em vẫn ở bệnh viện?”
Tôi trừng anh, cái này cũng quá không đáng tin rồi. Thật ra tôi cũng rất không đáng tin, biết rõ mình thấy máu sẽ chóng mặt mà vẫn chạy đến luyện gan. Lý Ngôn Tiếu cực kỳ nhạy bén, liền hỏi tôi: “Hai người cùng đến bệnh viện?”
Tôi gật đầu, uể oải nói: “Về nhà rồi nói sau.”
Lý Ngôn Tiếu không nén giận được, xém chút đã đẩy ngã Lý Á Hàn: “Anh dẫn em ấy đi chơi thì được, nhưng muốn chơi thì phải chăm sóc cho em ấy, cái bộ dáng lơ ngơ này của anh bày cho ai xem đây hả?”
Tôi vội vã giảng hòa, nói rằng tôi là mới là người không đúng, Lý Ngôn Tiếu càng tức giận, trách tôi bênh vực Lý Á Hàn.
Tôi cũng bực bội, bước đi: “Ai nha đừng có lộn xộn nữa, anh ấy lại không cãi với anh! Mấy người cùng họ với nhau thì cãi nhau cái gì!”
Lý Ngôn Tiếu bị tôi dạy dỗ một trận, muốn nói lại thôi, cảm thấy không tiện lên cơn ở đây, liền trừng Lý Á Hàn. Lý Á Hàn đẩy đẩy gọng kính, có chút xấu hổ, trên mặt vẫn là cái vẻ thư sinh đờ đẫn lúc trước.
Tôi về nhà ăn cơm, chú và thím cũng một đầu đầy mồ hôi về nhà, vừa thấy tôi thì thiếu điều ngồi phịch xuống đất. Tôi có chút xấu hổ, đem chuyện buổi chiều kể sơ lược lại một lần, chú nói: “Từ đầu đã biết mình thấy máu thì chóng mặt, tự làm tự chịu, đáng đời.”
Lý Ngôn Tiếu nghe xong thì cười khổ, nói tôi kém cỏi. Tôi cũng không có lời gì để nói, nhìn anh ngây ngô cười ha ha. Tôi phát hiện anh ngày càng ghét Lý Á Hàn, cũng có thể là do trời sinh hai người tương khắc, lần đầu tiên gặp nhau đã không vừa mắt rồi.
Lý Á Hàn ở chỗ chúng tôi được khoảng hai tháng, anh lại phải trở về Liên Vân Khu. Một người đồng hương sắp sửa rời đi, đương nhiên tôi rất khó chịu. Lý Á Hàn nói chuyện với tôi đều dùng tiếng Giang Tô, việc này như thể có cả trăm cái móng vuốt cào tim tôi. Tôi nhớ nhà càng lúc càng mãnh liệt, hận không thể thoáng cái bay về nhà, nhưng lại có chút không nỡ xa Thanh Đảo.
Buổi tối ăn cơm xong, Vương Câu Đắc Nhi và chú thím cùng nhau đi xem phim, chỉ còn tôi và Lý Á Hàn ở nhà. Tôi nhìn anh thu dọn hành lý, liền nói ra: “Anh Á Hàn, anh có thể dẫn em cùng trở về không, em phải về nhà.”
Tôi cố ý nói chữ “nhà” thật nặng thật nặng, ý muốn nói rằng: Thanh Đảo không phải nhà của tôi, Liên Vân Cảng mới phải. Lý Á Hàn nghiêm túc nhìn tôi, đẩy đẩy kính mắt nói: “Nói đùa gì đấy.”
Tôi bất đắc dĩ nói: “Em không nói đùa. Thậm chí từng giờ từng phút em đều nghĩ sẽ trốn về.”
“Trốn cái gì mà trốn!” Anh nhìn thoáng qua xung quanh: “Chú và thím đối xử tốt với em như vậy, em đi rồi không phải họ sẽ lo đến chết sao? Còn nữa, giờ người bên kia thế nào? Cha mẹ em đều ở trại tạm giam?”
“Không cho phép anh nói cha mẹ em như vậy!”
“Được được được, em nghĩ cho kỹ đi, ở bên đó em không có nhà, làm sao có thể tiếp tục đến trường. Hơn nữa mang theo một người sống có đâu có dễ dàng như vậy? Chú và thím của em không đến tiễn anh sao? Lúc anh đi là thứ bảy, hôm đó họ được nghỉ.”
“Em mặc kệ, em đã nghĩ cách cả rồi, anh chỉ cần dẫn em theo là được. Anh về Liên Vân Khu của anh, em về Liên Vân Cảng của em. Em rất muốn trở về, tất cả ở đây đều không thể sánh bằng…”
Tôi nói đến đây, tôi thoáng thấy ngoài cửa sổ có một bóng người, tôi lập tức quay đầu nhìn lại thì thấy bóng lưng Lý Ngôn Tiếu. Bởi vì trời tối không nhìn rõ, nhưng tôi xác định đó là chính là Lý Ngôn Tiếu. Anh đang chạy về nhà.
Tôi sửng sốt, trong lòng thầm kêu không ổn, cũng không nói gì với Lý Á Hàn mà vội vã chạy ra ngoài. Tôi nghĩ Lý Á Hàn chắc chắn đang thở ra một hơi nhẹ nhõm vì đã vứt được cái đứa cố chấp như tôi.
Dưới chân Lý Ngôn Tiếu như có gió, anh bước vào cánh cửa đỏ thẫm. Chân tôi cũng không ngừng, liên tục đuổi theo. Lại bộc phát cái tính đại thiếu gia rồi, nhưng lần này tôi cảm thấy mình đã sai, để Lý Ngôn Tiếu phải buồn.
Đêm hôm khuya khoắt, trong phòng khách không có ai, cũng không biết có phải đi xem phim hết rồi không, nhưng trong ấn tượng của tôi cả nhà họ đều không thích xem phim. Buổi tối đầu hạ, phòng khách nhà anh còn hơi lạnh, có lẽ do âm khí quá nặng, điều này làm tôi cảm thấy sờ sợ.
Tôi dựa vào cảm giác lên lầu hai, đẩy cửa phòng đặt đàn dương cầm, quả nhiên trông thấy Lý Ngôn Tiếu ngồi trên ghế trước đàn, ngơ ngác nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, anh không nhúc nhích, cũng không nói tiếng nào. Anh thật sự tức giận rồi, đây chính là bộ dạng lúc anh tức giận nhất. Tôi không biết phải làm sao, trong lòng sốt ruột không thôi, so với lúc thi cuối kỳ còn khẩn trương hơn.
Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, kề sát tai anh nói: “Anh đang muốn đánh em phải không?”
Anh nghiêng đầu yên lặng nhìn tôi, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, tôi cảm thấy vành mắt của anh hơi ửng đỏ. Tôi hỏi: “Anh khóc à. Không phải nói từ khi cai sữa đã không khóc nữa sao?”
“Anh không có khóc.”
Tôi cười cười, thoáng thở dài một hơi, sau đó cũng nhìn ra cửa sổ ngẩn người: “Em nhớ nhà.”
Lát sau, anh nói: “Nhưng em đã quên rồi sao, chúng ta đã từng nói rồi đấy, mười hai tuổi. Mười hai tuổi và chín tuổi cách nhau bao xa, do em không biết tính hay vẫn là chịu không được?”
Trong nội tâm tôi từ chối cho ý kiến, hỏi ngược lại: “Nếu em đi, anh có chịu được không?”
“…Không chịu được.”
“Vậy em đây cũng không chịu được đến ba năm nữa.”
“Sớm muộn gì cũng phải về, nhưng nếu em đi, nhất định sẽ không trở lại.”
“Em không tin.” Tôi nói thẳng, “Em biết rõ anh là một người rất ích kỷ, chỉ sống cho bản thân mình.”
“Đầy là câu nói sai nhất của em.”
“Kẻ trong cuộc thì mê kẻ bàng quang thì tỉnh, anh thế nào em hiểu rất rõ.”
“Những lời này không đúng với trong sách đã chép.”
Tôi cảm thấy nói chuyện thế này thật sự rất vui, liền nhếch mép: “Em không cãi nhau giỏi như anh.”
“Kỳ phùng địch thủ.”
“Là tám lạng nửa cân.”
Lý Ngôn Tiếu đột nhiên bật cười: “Làm giá nữa à, đồ chó con.”
Tôi thấy anh nở nụ cười, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Nhưng nói thật, tôi rất luyến tiếc Lý Ngôn Tiếu, nhìn anh nghiêm túc như thế, tôi cũng không muốn trở về, vì vậy liền cười khổ với anh một cái.
Anh đột nhiên dang cánh tay ôm choàng lấy tôi, tôi sửng sốt, không biết anh lại lên cơn gì, thân thể lập tức cứng ngắt không dám động đậy. Giọng nói của anh rõ ràng còn mang theo chút nghẹn ngào:
“Em đừng đi, anh không muốn lại như cha anh và bà nội, vừa đi liền không thể gặp lại nữa. Em biết cảm giác bị vứt bỏ có bao nhiêu khó chịu mà… Vì sao em lại nói tất cả ở đây đều không sánh bằng Liên Vân Cảng, tất cả ở đây, kể cả anh, ở trong lòng em đều không đáng một đồng sao, thế thì cả Thanh Đảo này và anh giống như phế vật không chút giá trị, cũng bị vứt bỏ không chút do dự…”
Anh nói xong lời cuối cùng, hoàn toàn không còn cái tính đại thiếu gia kiêu ngạo lạnh lùng nữa, mà ngữ khí như đang năn nỉ, tôi càng nghe càng cảm thấy bi thương, rất muốn khóc, mà lại có chút buồn cười. Có điều vừa khóc vừa cười thật sự rất quỷ dị, nên tôi chỉ hít hít mũi, cũng vươn tay ra ôm lại anh.
Đây là lần đầu tiên tôi ôm người khác. Những người trước đây, bà nội, cha mẹ, bạn bè, đến giờ đã không còn cho tôi ôm nữa.
Lý Ngôn Tiếu lần đầu cầu xin tôi, tôi thấy lòng mình chua xót, đến cùng thì trong lòng anh, tôi có bao nhiêu sức nặng để anh có thể cầu khẩn như vậy? Vì vậy tôi nhẹ nhàng nói với anh: “Em không đi, không đi. Khóc khóc cái gì, đe dọa vô ích…”
Lý Ngôn Tiếu buông tôi ra, ngồi thẳng lên, tôi nhìn anh thì kinh ngạc nói: “Anh không khóc à? Sao giọng nói cứ như đang khóc thế.”
“Anh đâu có dễ không như vậy.” Anh dùng tay vuốt tóc ra sau, “Đây chỉ là khóc một phần ba.”
Tôi nhìn thấy anh mới đó đã bình thường trở lại, không khỏi cảm thấy như mình đang bị đùa giỡn.
Lý Ngôn Tiếu nói: “Tối nay ở lại nhà anh ngủ nha.”
“Được rồi.” Tôi không dám cự tuyệt, nếu lại để anh tổn thương lần nữa, lương tâm của tôi cũng thấy áy náy.
Buổi tối rửa mặt xong, tôi cầm theo áo ngủ đi, chi tiết không đáng nhắc nhiều. Quan hệ giữa tôi và người trong Lý gia đã rất mật thiết, mọi người đều rất yêu thích tôi, ở nhà anh tôi ra ra vào vào không giống như người ngoài. Có lẽ người lớn trong nhà cũng nhìn ra xuất thân của tôi và Lý Ngôn Tiếu có phần tương tự, nên đối đãi với tôi cũng giống như người thân trong nhà.
“Ngu Cơ” đã chuẩn bị phòng ngủ cho tôi rồi, qua chừng mười phút sau, cửa phòng tôi bị ai đó lén lút mở ra, một tia sáng rọi vào từ bên ngoài. Tôi giật mình ngồi dậy, nhìn thấy bàn chân Lý Ngôn Tiếu đang đứng trước cửa, anh ra vẻ thần thần bí bí nói: “Tới đây.”
Tôi nhìn bộ dạng thần bí của anh, cũng có chút hưng phấn khó hiểu, cảm giác của đêm đi bán chiếu hôm đó lại ập tới, tôi không chút do dự, rón ra rón rén xuống giường, theo anh ra ngoài. Chúng tôi đến phòng của anh, chỉ nghe thấy có tiếng bước chân lên lầu. Tôi kinh hãi, vừa định thấp giọng hỏi trên lầu còn có ai, anh liền ra dấu cho tôi chớ lớn tiếng, sau đó như con rắn linh hoạt chui vào cánh cửa đang mở một nửa.
Tôi cũng theo vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vểnh tai nghe ngóng tiếng bước chân ngoài kia, rất nhẹ, dường như là “Ngu Cơ”. Cô đi qua, nhưng không phát hiện ra chúng tôi. Tim tôi đập thình thịch, cùng Lý Ngôn Tiếu trốn vào trong chăn.
Chúng tôi mặt đối mặt nằm trên giường, rút nửa cái đầu vào chăn, che miệng cười trộm. Lý Ngôn Tiếu đề nghị: “Chúng ta chơi trò chơi đi, xem ai không không chớp mắt lâu hơn.”
Tôi nhỏ giọng nói: “Được.”
Trận đấu bắt đầu, thế là chúng tôi dốc sức liều mạng không chớp mắt. Mắt tôi thỉnh thoảng có chuyển động nhưng không chớp, cũng không có cảm giác cay mắt gì. Tôi cảm thấy cuộc đấu này tôi cầm chắc phần thắng.
Giữ như vậy chừng nửa phút, tôi cảm thấy Lý Ngôn Tiếu đã sắp chịu hết nổi, trong lòng vô cùng vui vẻ. Đột nhiên bàn tay anh chớp nhoáng lướt qua trước mắt tôi, thấp giọng kêu lên: “Hù!”
Tôi bị anh dọa cho hoảng, toàn thân co rút ra sau, kết quả hai mắt chớp một cái.
Lý Ngôn Tiếu nhìn tôi thành ra cái dạng này, che chăn cười đến cái giường cũng lắc lư theo. Tôi cách một lớp chăn đập anh một cái, nói: “Anh chơi xấu! Nhão nhoẹt, trứng tráng, tráng tráng đến nhà ga!”
Anh cưỡng từ đoạt lý: “Chiến tranh không từ bất cứ thủ đoạn nào.”
“Lúc anh hù em nhất định cũng đã chớp mắt rồi.”
“Được, anh nhận thua.” Rốt cuộc anh cũng không cười nữa, “Chúng ta chơi lại, xem ai nín cười lâu hơn!”
Tôi đồng ý.
Chúng tôi hắng thanh hắng giọng, thở sâu vài hơi, sau đó vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu trận đấu. Chúng tôi nghiêm mặt nằm đối diện nhau, như vậy thôi đã rất buồn cười rồi, mà Lý Ngôn Tiếu cứ hết làm xấu đến lè lưỡi nhát ma, lại làm ra động tác run rẩy co giật, còn học kinh kịch diễn cảnh vuốt râu. Nói thật nhìn anh rất buồn cười, tôi nhịn đến mức thở không nổi, véo đùi một cái để nhịn xuống không cười.
Lúc Lý Ngôn Tiếu bắt đầu hết cách với tôi, bên nhà chú thím đột nhiên truyền đến một tiếng tru “Ô NGAO ——”. Đó là giọng của Vương Câu Đắc Nhi.
Tôi và Lý Ngôn Tiếu không hẹn mà cùng sửng sốt, sau đó mưa xuân cũng muốn văng ra, chịu không nổi cười lên, hai chúng tôi dùng chăn che miệng cười khúc khích, cái giường cũng bắt đầu kẽo kẹt kêu lên.
Cười đủ rồi, Lý Ngôn Tiếu nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế?”
“Sao em biết được.” Lý Ngôn Tiếu có một ý nghĩ rất buồn cười, đó là nhà tôi có xảy ra chuyện gì thì cứ chạy đến hỏi tôi, tôi nhất định sẽ biết rõ ràng.
“Chắc Canh Vân vẫn chưa ngủ.” Tôi nói, “Cậu ấy ngủ trễ lắm, bây giờ —— chắc chắn đang chơi với Nữu Nhi.”
“Ôi… Cười chết anh rồi…” Lý Ngôn Tiếu lại muốn cười, có vẻ lúc nãy vẫn chưa cười đã.
Tôi đột nhiên nổi máu nhiều chuyện: “Anh biết không, chắc chắn Canh Vân rất thích Nữu Nhi.”
“Sao?” Lý Ngôn Tiếu cũng không kinh ngạc, “Em cũng nhìn ra sao?”
“Được rồi.” Lý Ngôn Tiếu nhìn tôi, “Vậy em thích ai?”
“Em…?” Tôi bĩu môi, “Không có.”
“Không có?”
“Ừ.”
Lý Ngôn Tiếu liền nói: “Một nam một nữ, đi cùng một chỗ! Có nhìn thấy không, sờ sờ rốn nhỏ!”
Tôi vui vẻ: “Anh cũng biết cái này?”
“Đương nhiên.” Ánh mắt anh lấp lánh nhìn tôi.
Tôi đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: “Anh biết “Môi hôn môi, tay nắm tay” không?”
“Biết.” Anh khẽ gật đầu.
“Anh nói…” Tôi thần thần bí bí ghé sát vào anh: “Canh Vân và Nữu Nhi có gì hay không?”
“Anh cảm thấy Nữu Nhi không thích Canh Vân, nhưng ngược lại rất thích em.”
Mặt tôi nóng rần lên: “Không phải nói cái này, anh nói xem hai người họ có nắm tay hay gì gì chưa ấy.”
“Em nghĩ đi đâu rồi.” Anh bật cười, đẩy tôi một cái, tôi liền lật ngửa xuống giường, “Em mới có chín tuổi thôi đấy.”
Tôi không để ý đến anh, lần nữa xáp tới bên cạnh nói: “Môi hôn môi có cảm giác thế nào nhỉ? Anh có cùng với ai hôn nhau chưa?”
“Anh hôn với ai chứ?”
Tôi nghiêng đầu nghĩ: “Ví dụ như em này.”
Lý Ngôn Tiếu nghiêm túc nhìn tôi, nói như khiêu khích: “Thế em tới đây.”
“Được.” Tôi vui vẻ, liền tiến sát đến miệng anh.
Lúc này Lý Ngôn Tiếu ngược lại rất luống cuống, cầm chăn che miệng lại: “Em chơi thật đấy à?”
“Chứ không lẽ chơi giả?”
Thế là tôi lại sấn tới, nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc của anh, đem môi mình áp sát vào môi anh. Chúng tôi đều bất động, duy trì động tác này trong chốc lát, tôi buông anh ra rồi nằm xuống lần nữa, nghi ngờ nói: “Đâu có cảm giác gì đâu.”
Lý Ngôn Tiếu sờ sờ môi, nhìn tôi cười không ngừng.
Tôi cảm thấy nghi hoặc: “Hình như không phải thế này, không có một chút cảm giác gì…”
“Ngủ đi.” Anh vỗ đầu tôi, “Không còn sớm nữa.”
“Ừ. Nhưng mà…”
“Ngủ.”
“Em biết rồi, nhưng mà em…”
“Ngủ nhanh!”
“…”
Ngày hôm sau, Lý Á Hàn rời đi, trước khi đi anh ta còn liếc tôi một cái, tôi hiểu ý của anh ta là không cho tôi lén bỏ trốn.
Lần tiễn đưa này không có nhớ nhung thương cảm, Lý Ngôn Tiếu đứng bên cạnh tôi, từ đầu tới cuối dùng cánh tay ôm vai tôi, giống như cố ý để Lý Á Hàn nhìn thấy. Lúc này Lý Ngôn Tiếu vẫn còn chút trẻ con, tôi cảm thấy rất buồn cười.
Lý Á Hàn đi rồi, tôi và Lý Ngôn Tiếu đều thở phào một hơi trong lòng.
Môi hôn môi, tay nắm tay là bài hát dân ca của vùng Tây Bắc cao nguyên Hoàng Thổ. Nghe bài hát ở đây.
/30
|