“Đệ muốn báo thù!” Cung Viễn Hạ hai mắt dấy lên cừu hận nồng đậm, nhìn chằm chằm Cung Viễn Hàm trầm giọng nói:“Dám thương tổn đại ca, đệ tuyệt đối không buông tha bất cứ kẻ nào.” Cung Viễn Hàm vẫy tay với hắn,thản nhiên nói:“Đệ ghé tai lại đây.” Cung Viễn Hạ tới gần, ghé sát tai bên môi y. Cung Viễn Hàm nâng tay ngăn trở môi, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng phân phó vài câu, chỉ thấy Cung Viễn Hạ biểu tình đầu tiên là hung hăng gật đầu, sau đó bỗng nhiên chọn mi, cuối cùng khóe mắt run rẩy vài cái, sau đó xoay mặt nhìn Cung Viễn Hàm nói:“Nhị ca, như vậy cũng thật quá tàn ác đi.” Cung Viễn Hàm lại chọn mi cười:“Sợ cái gì, chúng ta làm, tới lúc đó đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người của Quỷ Vực Môn là được.” (Hàm ca…bó tay)
Cung Viễn Hạ nhíu mày nói:“Nhưng…… Ái Đức Ngự Thư sẽ không nguyện ý nhận trách nhiệm này đi?” Cung Viễn Hàm cầm đóa hoa sen, nghiêng đầu cười khẽ:“Không muốn thì thế nào, ta sợ hắn tới tìm ta sao?” “Nhị ca nói phải, Viễn Hạ lập tức đi chuẩn bị.” Cung Viễn Hạ gật đầu, xoay người đi hai bước, lại quay lại nhìn thoáng qua nhị ca nhà mình, xem ra nhị ca đối với việc Mạt Nhất thấy chết không cứu, cũng rất là căm tức a. Bất quá so với hắn hành động nông nổi, y lại tâm tư kín đáo, suy nghĩ sâu sắc, hồi nhỏ đã có người từng nói: Cung gia nhị công tử có một viên linh lung tâm can, người nọ…… nói rất đúng a. Cung Viễn Hạ cảm thán thật sâu: Đắc tội ai cũng không thể đắc tội nhị ca giảo hoạt gian trá a, bằng không, nói không chừng khi nào đó, hắn vừa cười vừa đâm một đao sau lưng mi. Cung Viễn Hạ đi rồi, Cung Viễn Hàm lại một mình đứng bên cạnh ao sen,cặp mắt ôn nhu bình tĩnh nhìn hoa sen kiều diễm trong ao, mãi cho đến khi mặt trời lặn Tây Sơn, hắn mới xoay người rời đi, một đường thẳng hướng Cung gia bảo nam uyển, dọc theo đường đi, vô số người hầu cung kính cúi đầu hành lễ, dùng ánh mắt ngưỡng mộ vụng trộm nhìn hắn, hắn ôn nhu cười gật đầu, đối đãi từng hạ nhân đều thân thiết như thế. Đẩy cửa phòng chính ở nam uyển ra, một tỳ nữ thanh tú xoay lại, hơi hơi nhún người:“Nhị thiếu gia tốt lành.” Hai lão nhân tuổi già cũng đứng dậy, ôm quyền hành lễ với hắn:“Nhị thiếu gia.” Hắn nâng tay một chút, ôn nhu nói:“Hai vị Thái y không cần đa lễ, đại ca của ta hiện nay tình trạng thế nào?” “Hồi nhị thiếu gia.” Cung gia đương nhiệm ngự dụng thái y, Triệu Thái y ,tay vuốt chòm râu nói:“Đại thiếu gia nay sốt cao không lùi, hôn mê bất tỉnh. Tình huống không lạc quan a.” Cung Viễn Hàm đi đến trước giường trong buồng, nhìn nam tử anh tuấn trên chiếc giường gỗ khắc hoa, hai gò má vốn no đủ vì bệnh lâu đã hõm xuống thật sâu, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, đôi môi bởi vì khô ráo đã bong ra một chút, ánh mắt gắt gao nhắm, ngay cả chân mày cũng gắt gao nhăn lại cùng một chỗ. Lạc Nhạn ngồi ở bên giường, một tay đang cầm chén thuốc, một tay dùng thìa, từng chút từng chút uy thuốc cho hắn. Cung Viễn Hàm hạ mắt, cầm đóa hoa sen trong tay nhẹ nhàng đặt ở đầu giường hắn, nhẹ giọng nói:“Để ta.” “Vâng.” Lạc Nhạn ôn nhu đứng lên, đem chén thuốc cùng thìa đưa cho hắn, Cung Viễn Hàm ngồi xuống, học theo động tác của Lạc Nhạn vừa cẩn thận uy hắn uống thuốc, vừa trầm giọng hỏi:“Triệu Thái y có thể có phương pháp?” “Lão thân hổ thẹn, đại thiếu gia chìm xuống nước quá lâu, có thể sống vốn đã là kỳ tích, huống hồ trước khi rơi xuống nước,lại bị trọng thương, lão thân đã dốc toàn lực, có thể tỉnh lại hay không thật sự là phải xem vận số của đại công tử……” “Ba!” một tiếng, chén thuốc trong tay Cung Viễn Hàm bỗng nhiên rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang chói tai, hắn cúi đầu đưa lưng về phía mọi người, không ai có thể nhìn trộm biểu tình hiện tại của hắn. Đám người trong phòng toàn bộ đều bị dọa, trong lòng run lên, nhóm tỳ nữ cuống quít quỳ xuống, run giọng nói:“Nhị thiếu gia bớt giận.” Hai vị Thái y cũng bị dọa mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân khẽ run nhìn hắn. Cung Viễn Hàm ngẩng lên,chậm rãi quay đầu, miệng vẫn mỉm cười, vẫn là vẻ ôn nhu trước sau như một:“Thật có lỗi, trượt tay một chút.” Đảo mắt nhìn Lạc Nhạn nói:“Lại đi sắc một chén thuốc khác tới đây.” “Dạ.” Lạc Nhạn cuống quít lui ra. “Làm phiền hai vị Thái y suy nghĩ xem có thể còn có biện pháp. Viễn Hàm cảm tạ.” “Không dám, không dám, lão thân nhất định đem hết toàn lực.” Cung Viễn Hàm gật gật đầu, ánh mắt có chút ảm đạm, khẽ phất tay nói:“Đều đi xuống đi.” “Vâng.” Người hầu trong phòng cùng kêu lên đáp ứng, sau đó có thứ tự rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Trong phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh, qua một hồi lâu, mãi cho đến khi sắc trời nhìn không thấy một tia ánh sáng, Cung Viễn Hàm bỗng nhiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, tối nay, không có sao, ngay cả đám chim chóc trên ngọn cây cũng không có tinh thần, cúi đầu, cuộn thành một đám đen nhỏ. Trong phòng tối đen, Cung Viễn Hàm thu hồi ánh mắt, nhìn người trên giường, người trên giường vẫn nằm vô thanh vô tức, nhíu chặt mày, có lẽ hắn ngủ cũng không thoải mái. Cung Viễn Hàm nhẹ giọng nói:“Đại ca, huynh thích nhất hoa sen nở.” Hắn cầm lấy đóa hoa sen ở đầu giường, nhẹ nhàng chạm, sâu kín nói:“Huynh không nên nằm ở đây, huynh hẳn là nên cùng Ưu Nhi, đứng bên hồ sen, xem hoa sen phấn hồng, lá sen xanh biếc, cùng nhau cười như ánh mặt trời tháng bảy vậy, sáng lạn chói mắt……” Hắn ánh mắt ôn nhu, khóe môi mang cười thành một mảnh:“Ta biết đại tẩu không ở đây, huynh không muốn tỉnh. Không sao, ta hiện tại phải đi đón nàng trở về, tính ngày, chờ nàng trở lại , hạt sen cũng đã tới lúc chín.” Hắn đứng dậy, đem hoa sen đặt lại bên Cung Viễn Tu, cười yếu ớt nói:“Đến lúc đó…… cùng đi hái đi.” Một trận gió đêm theo ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo hương vị đặc hữu của ngày mùa hè, một đám đom đóm bay trước cửa sổ , chợt lóe chợt lóe , đặc biệt xinh đẹp. Phía trước trên bàn trang điểm còn vài trang sức vụn vặt của Vu Thịnh Ưu, nghĩ đến nàng, ánh mắt Cung Viễn Hàm hơi hơi tối sầm lại. Hắn nhớ rõ, ngày đó bầu trời thực xanh, thực nóng,ngay cả một cơn gió cũng không có. Khi hắn đánh bại mười mấy sát thủ đuổi theo tới chỗ đó, trên bờ sông đầy bùn đất bị máu tươi nhuộm thành màu nâu, tâm hắn mạnh mẽ trầm xuống, bên tai truyền đến thanh âm Viễn Hạ ôm thân thể đại ca khóc tê tâm liệt phế, khi hắn thấy sắc mặt xanh tím của đại ca, toàn thân cứng ngắc, tay chân lạnh lẽo…… Ngay cả hắn cũng không biết làm sao, đứng ở một bên, không thể tới gần, không dám tới gần…… Sau lại, nếu không phải Hồ lão thái y được hắn đưa tới kịp thời dùng một viên Hồi Mệnh Đan cứu Cung Viễn Tu, hậu quả thật sự là chỉ nghĩ tới đã không chịu nổi. Nhưng sau đó, đại ca bệnh tình lại tăng thêm, vẫn hôn mê bất tỉnh. “Đại ca……” Cung Viễn Hàm nhẹ nhàng kêu một tiếng, lại không nói được gì, nhưng áy náy cùng đau đớn trong mắt đã bán đứng cảm giác của hắn không còn một mảnh. Ngoài cửa truyền đến tiếng Lạc Nhạn gõ cửa:“Nhị thiếu gia, thuốc đã sắc xong.” “Ừm, vào đi.” Cung Viễn Hàm đạm mạc đáp ứng. Lạc Nhạn đẩy cửa mà vào, cẩn thận đi đến bên giường, đưa thuốc qua, Cung Viễn Hàm không nhận lấy, thản nhiên nói:“Ngươi làm đi.” “Vâng.” Lạc Nhạn nhu thuận lên tiếng trả lời. Nhìn Lạc Nhạn uy thuốc từng chút một xong, hắn mới xoay người rời khỏi phòng, trong nháy mắt cửa đóng lại, hắn không chú ý tới ngón tay Cung Viễn Tu hơi hơi giật giật . Khi hắn rời khỏi Cung Gia Bảo, đã là đêm khuya, chỉ thấy bên ngoài Bảo, đông nghẹt, tất cả đều là hộ vệ Cung Gia Bảo một thân hắc y, mọi người ngồi trên lưng ngựa, sát khí tung hoành, uy phong lẫm lẫm. Chính giữa đám hộ vệ, một Hãn Huyết bảo mã, ngẩng đầu ưỡn ngực, trên lưng ngựa một người ngồi ngay ngắn, đúng là Cung gia tam thiếu Cung Viễn Hạ. Cung Viễn Hàm chọn mi cười, người hầu đưa một Trân Châu bảo mã đến trước mặt hắn, Cung Viễn Hàm xoay người lên ngựa, động tác tao nhã lại không mất đi sự lưu loát, ngồi vào chỗ của mình ,vung tay nói:“Xuất phát!” Roi ngựa mạnh mẽ quất xuống, bảo mã xông ra ngoài giống như tên bắn! Đám hộ vệ cũng ngay ngắn trật tự theo phía sau, trong chốc lát, màn đêm yên tĩnh bị tiếng vó ngựa cộp cộp không dứt quấy nhiễu, đám chim chóc đang ngủ say cũng vội vàng vỗ cánh, bay về phía thiên không. Bên kia Một đám người cũng không ít hơn đám hộ vệ của Cung gia, ở dưới chân núi chờ xuất phát, chính giữa đám hộ vệ này có một lều trại lớn màu vàng. Trong lều trại,một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng cất lên:“Môn chủ, người của Cung gia đã xuất phát.” “Tốt, chúng ta cũng xuất phát!” Thanh âm dễ nghe, mang theo một tia tà ác. “Tuân lệnh.” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng hồi đáp. “Fu fu fu ~ lão bà đại nhân, ta đến đây, ta đến đây ~ ta tới cứu nàng……! Chờ ta!” Trong lều trại, một thân ảnh hoa chân múa tay vui sướng hoan hô . “A khiếm! A khiếm!” Bị nhốt tại lồng sắt, Vu Thịnh Ưu dùng sức đánh hai cái hắt xì, nhu nhu mũi, bỗng nhiên toàn thân lạnh run một cái…… Đánh một cái hắt xì là có người mắng, hai cái là có người nhớ, nhưng là ai nhớ ta? A! Nhất định là Viễn Tu, nhất định là Viễn Tu đang nghĩ tới ta ! Trừ bỏ hắn sẽ không có người nào mãnh liệt tơ vương như vậy, cho dù có, nàng cũng không cảm ứng được a, đây là sức mạnh của tình yêu a! (hố hố,sức mạnh của tình yêu đó tỷ) “Nhị tẩu, nhị tẩu.” Vu Thịnh Ưu vỗ lan can kêu. Xuân Tình giương mắt:“Sao?” “Muội vừa rồi đánh hai cái hắt xì!” “Sau đó?” “Hắc hắc.” Vu Thịnh Ưu ngây ngốc cười:“Nhất định là tướng công nhà muội nhớ muội ! Hắn không chết! Muội cảm giác được .” Xuân Tình hí mắt mỉm cười:“Vậy là tốt rồi.” “Nhị tẩu, tướng công nhà muội nhất định sẽ đến cứu muội.” Vu Thịnh Ưu mê mê mở to mắt, vẻ mặt mộng ảo nói:“Hắn nhất định sẽ cưỡi bạch mã tới cứu muội, tựa như vương tử vậy.” Xuân Tình nhìn Vu Thịnh Ưu, ánh mắt cười càng rõ :“Vậy công chúa cố gắng chờ đợi nga.” Vu Thịnh Ưu dùng sức gật đầu:“Vâng! Muội chờ ! Hì hì.” Nhịn không được lại ngây ngốc nở nụ cười. Viễn Tu thân ái ! Ta chờ ngươi tới cứu ta nga! Đúng lúc này, dưới hố truyền đến tiếng kêu kinh hỉ của tứ sư huynh:“Luyện tốt lắm! Dược luyện tốt lắm!” Vẻ ôn nhã ngày thường đã sớm không thấy , trên mặt chỉ còn lại có tươi cười cuồng nhiệt. “Thật sự? Ta xem xem.” Thành Hoa Khanh vẻ mặt tham lam chạy vội đến, đoạt lấy hai viên thuốc trong tay tứ sư huynh, không dám tin giơ nó lên xem, hai viên thuốc màu vàng kim lớn bằng đầu ngón tay, tản ra quang mang nhàn nhạt:“A…… Đây là thuốc trường sinh bất lão a!” Hắn đem viên thuốc để sát vào mũi ngủi ngửi, vẻ mặt mê say, ngước mắt lên:“Không vội ! Không vội !” Giương mắt, ánh mắt âm ngoan nhìn Vu Thịnh Ưu, miệng tà ác cười nói:“Người tới, đem Vu Thịnh Ưu mang lại đây.” “Tuân lệnh!” Vu Thịnh Ưu có chút sợ hãi lui về phía sau, lui tới chỗ sâu nhất trong lồng, không muốn bị tóm ra! Đừng giỡn, nàng chờ không kịp mất! Vương tử a! Mau tới cứu nàng nha! Nàng cũng không muốn cùng tên biến thái này trường sinh bất lão!
Cung Viễn Hạ nhíu mày nói:“Nhưng…… Ái Đức Ngự Thư sẽ không nguyện ý nhận trách nhiệm này đi?” Cung Viễn Hàm cầm đóa hoa sen, nghiêng đầu cười khẽ:“Không muốn thì thế nào, ta sợ hắn tới tìm ta sao?” “Nhị ca nói phải, Viễn Hạ lập tức đi chuẩn bị.” Cung Viễn Hạ gật đầu, xoay người đi hai bước, lại quay lại nhìn thoáng qua nhị ca nhà mình, xem ra nhị ca đối với việc Mạt Nhất thấy chết không cứu, cũng rất là căm tức a. Bất quá so với hắn hành động nông nổi, y lại tâm tư kín đáo, suy nghĩ sâu sắc, hồi nhỏ đã có người từng nói: Cung gia nhị công tử có một viên linh lung tâm can, người nọ…… nói rất đúng a. Cung Viễn Hạ cảm thán thật sâu: Đắc tội ai cũng không thể đắc tội nhị ca giảo hoạt gian trá a, bằng không, nói không chừng khi nào đó, hắn vừa cười vừa đâm một đao sau lưng mi. Cung Viễn Hạ đi rồi, Cung Viễn Hàm lại một mình đứng bên cạnh ao sen,cặp mắt ôn nhu bình tĩnh nhìn hoa sen kiều diễm trong ao, mãi cho đến khi mặt trời lặn Tây Sơn, hắn mới xoay người rời đi, một đường thẳng hướng Cung gia bảo nam uyển, dọc theo đường đi, vô số người hầu cung kính cúi đầu hành lễ, dùng ánh mắt ngưỡng mộ vụng trộm nhìn hắn, hắn ôn nhu cười gật đầu, đối đãi từng hạ nhân đều thân thiết như thế. Đẩy cửa phòng chính ở nam uyển ra, một tỳ nữ thanh tú xoay lại, hơi hơi nhún người:“Nhị thiếu gia tốt lành.” Hai lão nhân tuổi già cũng đứng dậy, ôm quyền hành lễ với hắn:“Nhị thiếu gia.” Hắn nâng tay một chút, ôn nhu nói:“Hai vị Thái y không cần đa lễ, đại ca của ta hiện nay tình trạng thế nào?” “Hồi nhị thiếu gia.” Cung gia đương nhiệm ngự dụng thái y, Triệu Thái y ,tay vuốt chòm râu nói:“Đại thiếu gia nay sốt cao không lùi, hôn mê bất tỉnh. Tình huống không lạc quan a.” Cung Viễn Hàm đi đến trước giường trong buồng, nhìn nam tử anh tuấn trên chiếc giường gỗ khắc hoa, hai gò má vốn no đủ vì bệnh lâu đã hõm xuống thật sâu, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, đôi môi bởi vì khô ráo đã bong ra một chút, ánh mắt gắt gao nhắm, ngay cả chân mày cũng gắt gao nhăn lại cùng một chỗ. Lạc Nhạn ngồi ở bên giường, một tay đang cầm chén thuốc, một tay dùng thìa, từng chút từng chút uy thuốc cho hắn. Cung Viễn Hàm hạ mắt, cầm đóa hoa sen trong tay nhẹ nhàng đặt ở đầu giường hắn, nhẹ giọng nói:“Để ta.” “Vâng.” Lạc Nhạn ôn nhu đứng lên, đem chén thuốc cùng thìa đưa cho hắn, Cung Viễn Hàm ngồi xuống, học theo động tác của Lạc Nhạn vừa cẩn thận uy hắn uống thuốc, vừa trầm giọng hỏi:“Triệu Thái y có thể có phương pháp?” “Lão thân hổ thẹn, đại thiếu gia chìm xuống nước quá lâu, có thể sống vốn đã là kỳ tích, huống hồ trước khi rơi xuống nước,lại bị trọng thương, lão thân đã dốc toàn lực, có thể tỉnh lại hay không thật sự là phải xem vận số của đại công tử……” “Ba!” một tiếng, chén thuốc trong tay Cung Viễn Hàm bỗng nhiên rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang chói tai, hắn cúi đầu đưa lưng về phía mọi người, không ai có thể nhìn trộm biểu tình hiện tại của hắn. Đám người trong phòng toàn bộ đều bị dọa, trong lòng run lên, nhóm tỳ nữ cuống quít quỳ xuống, run giọng nói:“Nhị thiếu gia bớt giận.” Hai vị Thái y cũng bị dọa mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân khẽ run nhìn hắn. Cung Viễn Hàm ngẩng lên,chậm rãi quay đầu, miệng vẫn mỉm cười, vẫn là vẻ ôn nhu trước sau như một:“Thật có lỗi, trượt tay một chút.” Đảo mắt nhìn Lạc Nhạn nói:“Lại đi sắc một chén thuốc khác tới đây.” “Dạ.” Lạc Nhạn cuống quít lui ra. “Làm phiền hai vị Thái y suy nghĩ xem có thể còn có biện pháp. Viễn Hàm cảm tạ.” “Không dám, không dám, lão thân nhất định đem hết toàn lực.” Cung Viễn Hàm gật gật đầu, ánh mắt có chút ảm đạm, khẽ phất tay nói:“Đều đi xuống đi.” “Vâng.” Người hầu trong phòng cùng kêu lên đáp ứng, sau đó có thứ tự rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Trong phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh, qua một hồi lâu, mãi cho đến khi sắc trời nhìn không thấy một tia ánh sáng, Cung Viễn Hàm bỗng nhiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, tối nay, không có sao, ngay cả đám chim chóc trên ngọn cây cũng không có tinh thần, cúi đầu, cuộn thành một đám đen nhỏ. Trong phòng tối đen, Cung Viễn Hàm thu hồi ánh mắt, nhìn người trên giường, người trên giường vẫn nằm vô thanh vô tức, nhíu chặt mày, có lẽ hắn ngủ cũng không thoải mái. Cung Viễn Hàm nhẹ giọng nói:“Đại ca, huynh thích nhất hoa sen nở.” Hắn cầm lấy đóa hoa sen ở đầu giường, nhẹ nhàng chạm, sâu kín nói:“Huynh không nên nằm ở đây, huynh hẳn là nên cùng Ưu Nhi, đứng bên hồ sen, xem hoa sen phấn hồng, lá sen xanh biếc, cùng nhau cười như ánh mặt trời tháng bảy vậy, sáng lạn chói mắt……” Hắn ánh mắt ôn nhu, khóe môi mang cười thành một mảnh:“Ta biết đại tẩu không ở đây, huynh không muốn tỉnh. Không sao, ta hiện tại phải đi đón nàng trở về, tính ngày, chờ nàng trở lại , hạt sen cũng đã tới lúc chín.” Hắn đứng dậy, đem hoa sen đặt lại bên Cung Viễn Tu, cười yếu ớt nói:“Đến lúc đó…… cùng đi hái đi.” Một trận gió đêm theo ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo hương vị đặc hữu của ngày mùa hè, một đám đom đóm bay trước cửa sổ , chợt lóe chợt lóe , đặc biệt xinh đẹp. Phía trước trên bàn trang điểm còn vài trang sức vụn vặt của Vu Thịnh Ưu, nghĩ đến nàng, ánh mắt Cung Viễn Hàm hơi hơi tối sầm lại. Hắn nhớ rõ, ngày đó bầu trời thực xanh, thực nóng,ngay cả một cơn gió cũng không có. Khi hắn đánh bại mười mấy sát thủ đuổi theo tới chỗ đó, trên bờ sông đầy bùn đất bị máu tươi nhuộm thành màu nâu, tâm hắn mạnh mẽ trầm xuống, bên tai truyền đến thanh âm Viễn Hạ ôm thân thể đại ca khóc tê tâm liệt phế, khi hắn thấy sắc mặt xanh tím của đại ca, toàn thân cứng ngắc, tay chân lạnh lẽo…… Ngay cả hắn cũng không biết làm sao, đứng ở một bên, không thể tới gần, không dám tới gần…… Sau lại, nếu không phải Hồ lão thái y được hắn đưa tới kịp thời dùng một viên Hồi Mệnh Đan cứu Cung Viễn Tu, hậu quả thật sự là chỉ nghĩ tới đã không chịu nổi. Nhưng sau đó, đại ca bệnh tình lại tăng thêm, vẫn hôn mê bất tỉnh. “Đại ca……” Cung Viễn Hàm nhẹ nhàng kêu một tiếng, lại không nói được gì, nhưng áy náy cùng đau đớn trong mắt đã bán đứng cảm giác của hắn không còn một mảnh. Ngoài cửa truyền đến tiếng Lạc Nhạn gõ cửa:“Nhị thiếu gia, thuốc đã sắc xong.” “Ừm, vào đi.” Cung Viễn Hàm đạm mạc đáp ứng. Lạc Nhạn đẩy cửa mà vào, cẩn thận đi đến bên giường, đưa thuốc qua, Cung Viễn Hàm không nhận lấy, thản nhiên nói:“Ngươi làm đi.” “Vâng.” Lạc Nhạn nhu thuận lên tiếng trả lời. Nhìn Lạc Nhạn uy thuốc từng chút một xong, hắn mới xoay người rời khỏi phòng, trong nháy mắt cửa đóng lại, hắn không chú ý tới ngón tay Cung Viễn Tu hơi hơi giật giật . Khi hắn rời khỏi Cung Gia Bảo, đã là đêm khuya, chỉ thấy bên ngoài Bảo, đông nghẹt, tất cả đều là hộ vệ Cung Gia Bảo một thân hắc y, mọi người ngồi trên lưng ngựa, sát khí tung hoành, uy phong lẫm lẫm. Chính giữa đám hộ vệ, một Hãn Huyết bảo mã, ngẩng đầu ưỡn ngực, trên lưng ngựa một người ngồi ngay ngắn, đúng là Cung gia tam thiếu Cung Viễn Hạ. Cung Viễn Hàm chọn mi cười, người hầu đưa một Trân Châu bảo mã đến trước mặt hắn, Cung Viễn Hàm xoay người lên ngựa, động tác tao nhã lại không mất đi sự lưu loát, ngồi vào chỗ của mình ,vung tay nói:“Xuất phát!” Roi ngựa mạnh mẽ quất xuống, bảo mã xông ra ngoài giống như tên bắn! Đám hộ vệ cũng ngay ngắn trật tự theo phía sau, trong chốc lát, màn đêm yên tĩnh bị tiếng vó ngựa cộp cộp không dứt quấy nhiễu, đám chim chóc đang ngủ say cũng vội vàng vỗ cánh, bay về phía thiên không. Bên kia Một đám người cũng không ít hơn đám hộ vệ của Cung gia, ở dưới chân núi chờ xuất phát, chính giữa đám hộ vệ này có một lều trại lớn màu vàng. Trong lều trại,một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng cất lên:“Môn chủ, người của Cung gia đã xuất phát.” “Tốt, chúng ta cũng xuất phát!” Thanh âm dễ nghe, mang theo một tia tà ác. “Tuân lệnh.” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng hồi đáp. “Fu fu fu ~ lão bà đại nhân, ta đến đây, ta đến đây ~ ta tới cứu nàng……! Chờ ta!” Trong lều trại, một thân ảnh hoa chân múa tay vui sướng hoan hô . “A khiếm! A khiếm!” Bị nhốt tại lồng sắt, Vu Thịnh Ưu dùng sức đánh hai cái hắt xì, nhu nhu mũi, bỗng nhiên toàn thân lạnh run một cái…… Đánh một cái hắt xì là có người mắng, hai cái là có người nhớ, nhưng là ai nhớ ta? A! Nhất định là Viễn Tu, nhất định là Viễn Tu đang nghĩ tới ta ! Trừ bỏ hắn sẽ không có người nào mãnh liệt tơ vương như vậy, cho dù có, nàng cũng không cảm ứng được a, đây là sức mạnh của tình yêu a! (hố hố,sức mạnh của tình yêu đó tỷ) “Nhị tẩu, nhị tẩu.” Vu Thịnh Ưu vỗ lan can kêu. Xuân Tình giương mắt:“Sao?” “Muội vừa rồi đánh hai cái hắt xì!” “Sau đó?” “Hắc hắc.” Vu Thịnh Ưu ngây ngốc cười:“Nhất định là tướng công nhà muội nhớ muội ! Hắn không chết! Muội cảm giác được .” Xuân Tình hí mắt mỉm cười:“Vậy là tốt rồi.” “Nhị tẩu, tướng công nhà muội nhất định sẽ đến cứu muội.” Vu Thịnh Ưu mê mê mở to mắt, vẻ mặt mộng ảo nói:“Hắn nhất định sẽ cưỡi bạch mã tới cứu muội, tựa như vương tử vậy.” Xuân Tình nhìn Vu Thịnh Ưu, ánh mắt cười càng rõ :“Vậy công chúa cố gắng chờ đợi nga.” Vu Thịnh Ưu dùng sức gật đầu:“Vâng! Muội chờ ! Hì hì.” Nhịn không được lại ngây ngốc nở nụ cười. Viễn Tu thân ái ! Ta chờ ngươi tới cứu ta nga! Đúng lúc này, dưới hố truyền đến tiếng kêu kinh hỉ của tứ sư huynh:“Luyện tốt lắm! Dược luyện tốt lắm!” Vẻ ôn nhã ngày thường đã sớm không thấy , trên mặt chỉ còn lại có tươi cười cuồng nhiệt. “Thật sự? Ta xem xem.” Thành Hoa Khanh vẻ mặt tham lam chạy vội đến, đoạt lấy hai viên thuốc trong tay tứ sư huynh, không dám tin giơ nó lên xem, hai viên thuốc màu vàng kim lớn bằng đầu ngón tay, tản ra quang mang nhàn nhạt:“A…… Đây là thuốc trường sinh bất lão a!” Hắn đem viên thuốc để sát vào mũi ngủi ngửi, vẻ mặt mê say, ngước mắt lên:“Không vội ! Không vội !” Giương mắt, ánh mắt âm ngoan nhìn Vu Thịnh Ưu, miệng tà ác cười nói:“Người tới, đem Vu Thịnh Ưu mang lại đây.” “Tuân lệnh!” Vu Thịnh Ưu có chút sợ hãi lui về phía sau, lui tới chỗ sâu nhất trong lồng, không muốn bị tóm ra! Đừng giỡn, nàng chờ không kịp mất! Vương tử a! Mau tới cứu nàng nha! Nàng cũng không muốn cùng tên biến thái này trường sinh bất lão!
/74
|