12 Nữ Thần

Chương 230 - Chương 230: Thanh Tẩy

/270


Nhìn Dương trong lúc sắp gục ngã lại chợt tỏa ra ánh sáng vàng kim sáng rực, Tà Linh tỏ ra kinh ngạc: Hoàng niệm? Sao lại nhiều đến vậy?

Hắc niệm của Nghịch Thiên kiếm tương đồng với Tà Linh, còn Hoàng niệm lại đối lập với Hắc niệm, vậy mà lại tồn tại trên cùng một người, lại còn đủ mạnh để khiến Tà Linh cảm thấy nguy hiểm, điều này khiến ánh mắt Tà Linh nhìn Dương không còn chút ý khinh thường nào nữa...

Quả nhiên là ngươi không nên tồn tại. Lạnh lùng nói, sau đó trên tay Tà Linh xuất hiện một thanh kiếm hư hư thực thực.

Khác với Bình Thường mất trí, Dương hiện tại có thể nhận ra hình dạng của thanh kiếm kia: hình dạng thanh kiếm kia giống hệt hình dạng của chiêu Thiên Kiếm Ảnh trên Thuận Thiên Kiếm, khác ở chỗ thanh kiếm này trông thật hơn và có thêm chút phần u tối so với Thiên Kiếm Ảnh mà Sùng Hạo và Dương từng sử dụng.

Nhưng có Hoàng niệm thì sao? Nhận ra Thiên Kiếm Ảnh thì sao? Dương vẫn gục xuống, há miệng phun ra một ngụm máu đen, ngụm máu này tụ lại thành lưỡi kiếm Nghịch Thiên quen thuộc. Rồi Dương cảm thấy mi mắt nặng trĩu, muốn sụp xuống nhưng lại cố mở mắt to ra vì hắn biết khi nhắm mắt, hắn sẽ trở lại thành một Bình Thường ngây thơ vô hại...

Lúc Dương đang cố gắng trấn tỉnh, Tà Linh đã đâm kiếm thẳng về phía giữa trán hắn: Vĩnh biệt...

Khi mũi kiếm tiến nhanh về phía trán Dương, cuối cùng hắn cũng chống đỡ không nổi, mi mắt hắn khép lại...

Mũi kiếm nhọn hoắc đâm đến, chạm vào...

Và lóe sáng. Là ánh sáng vàng kim lóe sáng rực rỡ nơi tiếp xúc giữa mũi kiếm của Tà Linh và một chấm vàng vừa xuất hiện giữa trán Dương. (Dương Quá mọc tay update lên chế độ Dương Tiễn cmnr???)

Cửu Phẩm Liên Hoa tâm! Sao nó lại mạnh lên nhiều như vậy? Nó lấy niệm từ đâu ra? Tà Linh giật mình nhận ra hạt sen trên trán Dương, càng giật mình hơn khi nhận ra uy lực của hạt sen hiện tại đã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với lúc Bình Thường vừa lấy được.

Vậy thì sao? Ta cũng mạnh lên! Tà Linh nhếch môi nói, thanh kiếm trên tay vẫn tiếp tục đâm mạnh vào hạt sen, dù chưa đâm thủng hạt sen nhưng cũng khiến ánh sáng từ hạt sen hơi mờ đi đôi chút.

Trong lúc này, mi mắt Dương bắt đầu hé ra, nhưng con ngươi đen láy trên mắt hắn ngày thường đã đổi sang màu vàng kim.

Nhìn ánh mắt của Dương, Tà Linh thầm cảm thấy kì quái, bởi vì không chỉ màu mắt thay đổi mà cả ánh mắt lẫn nét mặt Dương cũng thay đổi, không còn vẻ tà dị tinh ranh mà trở lại giống với lúc trước khi hắn dùng đến Nghịch Thiên kiếm, giống với ánh mắt khi hắn lao ra cứu Tà Linh lúc đang giả thành một đứa bé, một ánh mắt rất bình thường.

Dương hiện tại không còn là một Bình Thường lấy lại đầy đủ ký ức, nhưng cũng không phải là một Dương mất sạch ký ức, mà là một Bình Thường mơ hồ có lại ký ức. Khác biệt? Chính là ở tính cách.

Bình Thường nhìn Tà Linh, hắn biết những gì xảy ra trước khi hắn tỉnh lại nên cũng biết sự nguy hiểm của Tà Linh, và biết cả thân phận thật sự của vị sư phụ bí ẩn mà hắn luôn tôn thờ, chính là một phiên bản khác của chính hắn.

Kiếm của Tà Linh vẫn cố đâm vào hạt sen vàng, đồng thời hai xúc tua từ cơ thể hắn cũng bắn ra đâm vào Bình Thường.

Nguy hiểm ập đến khiến Bình Thường giật mình, hắn giơ hay tay ra định chụp lấy hai xúc tua. Khoảnh khắc sắp va chạm, hai tay Bình Thường đột nhiên đổi thành màu vàng ánh kim và mạnh mẽ tóm chặt hai xúc tua của Tà Linh.

Kim Cang Kim Thể? Nhìn hai bàn tay của Bình Thường trở nên mạnh mẽ sau khi hóa thành tay vàng, Tà Linh lại thêm ngạc nhiên, không phải ngạc nhiên vì Kim Cang Kim Thể quá lợi hại mà vì một kẻ có niệm yếu ớt như Bình Thường lại dùng được đến tầng Kim Thể mạnh mẽ của Kim Cang Thể này.

Chính Bình Thường cũng ngạc nhiên, hắn chỉ luyện Kim Cang thể gần đây và còn chưa luyện đươc Kim Cang Đồng Thể, chỉ dùng để tăng một chút độ cứng cho cơ thể, vậy mà giờ lại dùng được đến Kim Cang Kim Thể vượt xa Kim Cang Đồng Thể.

Là nhờ Cửu Phẩm Liên Hoa tâm! Cả Bình Thường và Tà Linh cùng đoán ra nguyên do, nhưng ngay sau đó, Bình Thường ôm đầu rống lên đau đớn.

GAAAA!!!

Cơn đau đầu búa bổ khiến Bình Thường quỳ sụp xuống, hắn có cảm giác như có thứ chất gì đó đang từ khắp cơ thể chảy thẳng vào não, khiến não hắn như sắp nổ tung vì quá tải.

Trong lúc Bình Thường ôm đầu gào thét, cơ thể nhiễm độc nặng nề của hắn cũng có dấu hiệu biến đổi, chất độc vốn lan khắp cơ thể bắt đầu di chuyển lên đầu, từ chân trở lên, những nơi không còn nhiễm độc liền có dấu hiệu hồng hào trở lại, còn từ đầu trở xuống, chất độc càng tập trung lên thì phía trên càng trở nên đen đúa hơn.

Tà Linh nhìn Bình Thường với vẻ mắt kích động pha lẫn phân vân, Tà Linh biết Cửu Phẩm Liên Hoa ngoài là chìa khóa Phật Cảnh còn có và năng lực lợi hại, một trong số đó là năng lực khiến Tà Linh bị trấn áp suốt nhiều năm qua, Thanh Tẩy.

Thanh tẩy tạp niệm, thanh tẩy ô uế, thanh tẩy độc tố, và quá trình đó đang diễn ra trên cơ thể Bình Thường, và nếu quá trình Thanh Tẩy này không diễn ra ngay lập tức, thì Bình Thường, cũng là Dương, vốn đã kiệt sức, sẽ không còn chống cự nổi độc tính của Phân Hương Thần Đan và chết vì nhiễm độc.

Vậy vì lí do gì mà không ra tay giết chết Bình Thường? Vì quá trình Thanh Tẩy này có lợi cho Bình Thường và càng có lợi cho chính Tà Linh. Thay vì phí sức ra tay giết chết Bình Thường vốn đang được Cửu Phẩm Liên Hoa tâm toàn lực bảo vệ, thì Tà Linh có thể chờ Cửu Phẩm Liên Hoa tâm thanh trừ độc tính ra khỏi cơ thể Bình Thường, khi đó hắn có thể hấp thụ toàn bộ độc tính được thải ra mà không tốn chút sức, còn Cửu Phẩm Liên Hoa tâm lại phải tiêu hao lớn sau quá trình thanh tẩy, khi đó diệt trừ cả hai đối với Tà Linh mà nói là quá dễ dàng.

Đối với Bình Thường, giữa chết ngay lập tức vì độc đan và thanh tẩy rồi bị Tà Linh giết chết cũng không khác nhau là bao, chỉ khác giữa chết sớm hay muộn. Nhưng có người không muốn hắn chết sớm, là người đã dùng chính nguồn sống của bản thân làm nguồn sức mạnh cho Cửu Phẩm Liên Hoa, là người chân chính kế thừa Cửu Phẩm Liên Hoa, là người đã kích hoạt năng lực Thanh Tẩy của Cửu Phẩm Liên Hoa, là người mà Bình Thường gọi là đại sư tỷ, Lãnh Sương.

Thông qua bức tượng phật trong ngôi đình dưới gốc bồ đề, Lãnh Sương có thể nhận ra tình hình của Bình Thường. Biết Bình Thường đang cận kề cái chết, Lãnh Sương phải chọn lựa giữa kích hoạt Thanh Tẩy kéo dài mạng sống cho Bình Thường hoặc chờ Bình Thường chết để bảo toàn sức mạnh của Cửu Phẩm Liên Hoa tâm đối phó Tà Linh.

Một nửa Lãnh Sương là xá lợi của Diệu Vân, đứng trên lập trường của Diệu Vân thì khống chế Tà Linh là ưu tiên hàng đầu. Nhưng đó chỉ là một nửa, và chính bản thân Lãnh Sương cũng không nhận ra rằng, một nửa còn lại trong nàng thậm chí đặc biệt hơn nửa còn lại... Và nửa này muốn Bình Thường, chính là Dương, phải sống.

Trong lúc một luồng khí đen u ám đang dần thoát ra khỏi đầu Bình Thường, ngôi đình dưới gốc bồ đề dần tan biến, chỉ còn lại Lãnh Sương đứng dưới gốc bồ đề, tay cầm một bức tượng phật vàng to bằng nắm tay, hướng mắt về một hướng xa, nàng cất bước rời đi, bước đến đâu, khung cảnh dần thay đổi đến đó, phía sau lưng nàng chỉ còn lại vùng đất hoang vu chết chóc.

Đúng vị trí ngôi đình mà Lãnh Sương vừa rời đi, lại có ba bóng người hiện ra, gồm Hoài Bão, Phong Linh nhi và thân thể hư hư ảo ảo của Kiếm Linh.

Hoài Bão cầm Sắc Mệnh Chi Bảo ấn trong tay, mặt hắn tái nhợt, còn Kiếm Linh đã thoát khỏi xiền xích do Tà Linh yểm lên, đấy là nhờ Hoài Bão mượn sức mạnh Mộc Tinh Xương Cuồng, kích hoạt Thần Ma Vô Lệ - Mộc Tinh Biến để giải cứu Kiếm Linh.

Nhìn khung cảnh biến đổi về hiện trạng hoang tàn, Kiếm Linh nói: Phật Cảnh đang đóng lại...

Hoặc là chủ nhân của Cửu Phẩm Liên Hoa đã bại, hoặc là người này đóng Phật Cảnh để dồn toàn lực quyết chiến với Tà Linh.

Nghe Kiếm Linh nói, Hoài Bão và Phong Linh Nhi nhìn nhau, họ đến đây là để tìm Cửu Phẩm Liên Hoa vì nghe tin rằng món bảo vật này có năng lực Thanh Tẩy, năng lực đủ mạnh để xóa bỏ tình trạng bất thường của Phong Linh Nhi.

Tình huống cấp bách, ba người Hoài Bão, Linh Nhi và Kiếm Linh vội vã đuổi theo hướng khung cảnh đang dần tan biến.

Dọc đường đi, Kiếm Linh thấy Hoài Bão đôi khi liếc nhìn hắn nên định hỏi, nhưng chưa hỏi thì Hoài Bão đã hiểu ý nên trả lời: Vì thấy hình dạng của ngài lại nhớ đến một người quen, tên là Sùng Hạo, sư phụ bảo hắn là con trai của Lạc Long Quân...

Kiếm Linh gật gù: Vậy sao... Không hiểu sao nhìn ngươi ta cũng liên tưởng đến một người, dù ngươi không có chút điểm nào giống hắn...

Vậy sao? Là ai? Hoài Bão tò mò.

Kiếm Linh đáp: Hắn tự xưng là Vô Thiên Phong Ba, từng đến đây dạo chơi...

Vô Thiên Phong Ba? Chưa từng nghe qua... Hoài Bão lắc đầu.

Trong lúc đó, tại một nơi khác trong vùng hoang tàn của Phật Cảnh, một vết nứt không gian hiện ra và hai người bước vào theo một thanh kiếm trong suốt...

Nhìn sơ xung quanh, Kim Quy hoài niệm: Hà... lần trước đến đây không giúp được gì cho anh bạn, lần này ngươi kêu gọi, hẳn là muốn đánh lớn à...

Sùng Hạo đứng cạnh Thần Kim Quy, lên tiếng hỏi: Người bạn nào của sư phụ có thể kêu gọi Thuận Thiên kiếm?

Kim Quy nhíu mày như đang nghe ngóng gì đó rồi cười đáp: À... Hình như không chỉ có một, mà còn có vài người quen cũ, hà hà...

/270

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status