Tại dinh thự nhà họ Dương.
“Guy… Guy…”
Bella hét rống cả lên, khóc đến khan cổ, nước mắt giàn giụa khi thấy đứa em trai mình bỏ nhà ra đi. Cố gắng níu kéo giữ chân nó lại thì bị quản gia Sò ngăn lại.
Dương Gia Guy là tên thật của Hồng Quân, cái tên Quân chỉ là tên giả trong hồ sơ của cậu hiện tại, vì tránh sự truy sát của những băng đảng tổ chức xã hội đen khác, vì gia đình cậu thuộc tổ chức ngầm trăm anh thế phiệt tiếng tăm, ai cũng biết.
“Thiếu gia đi học, có phải đi đánh trận đâu mà tiểu thư lại khóc cái gì chứ. Cậu ấy chỉ là chuyển ra tự lập thôi, vì nhà xa so với trường nên cậu ấy chuyển đến khu chung cư cho gần trường. Con cứ làm như nó không về vậy.”
Ông Sò càu nhàu đủ kiểu.
“Bác nói cái gì?” Bella lớn giọng, trừng mắt nhìn ông ấy, gằn giọng: “Bác không trù ẻo thằng Guy của chúng ta… Chỉ là, bởi vì nó chưa bao giờ xa nhà lâu như vậy…”
Ông Sò thở phắt một cái, nhíu mày đáp:
“Vì con nên nói mới muốn rời khỏi cái nhà này đấy! Con bảo vệ nó quá mức cần thiết, nếu không, sao nó phải ra ngoài ở chứ?”
Ngay lập tức Bella lên tiếng phản bác lại:
“Bác nói sao chứ? Nó đi ra ngoài ở đều do bác cả đấy, ba con ở bên Trung Quốc mà biết thì thế nào đây.
Bác còn bảo nó phải can đảm và mạnh mẽ nữa… Nó vốn dĩ là cái thằng chuyên gia đánh nhau, gây chuyện đấy bác à… Không khéo lỡ có thằng nào hiên ngang đâm chết nó, thì con như gia tộc nhà họ dương không có ai nối dõi hết đó… Nó đi đều tại bác cả…”
“Ờ… Ờ… Là tại bác cả, sao nào… Con có biết, việc con đi theo nó khắp mọi nơi khiến nó thành trò cười cho bạn bè cùng trường, con có biết không?”
Hồng Quân chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm vì không biết chiến tranh giữa bác Sò và chị gái Bella của cậu khi nào mới hồi kết đây.
“Làm trò cười cái gì chứ?” Bella gằn giọng đáp.
“Cười việc không biết con là vợ nó hay mẹ nó hay là chị nó nữa… Haha… thật tức cười…”
“Đủ rồi, hai người đừng cãi nhau nữa.”
Hồng Quân lớn giọng với vẻ mặt tức tối, khi hai người họ cứ cãi vã như chó với mèo vậy.
Cậu nhìn chị gái mình và bác Sò với ánh mắt nghiêm túc, khẽ đưa tay chào tạm biệt họ:
“Em đi đây, chị hai. Bác Sò, chăm sóc chị hai hộ con, coi chừng chị ấy luôn đi, đừng để chị ấy cho người theo dõi giám sát con 24 trên 24 giờ nữa, con cũng có sự riêng tư của mình. Còn nhờ bác hết cả đấy!”
Nói rồi, Quân nhanh chóng quay người phóng đi thật nhanh trước khi chị mình nổi trận lôi đình sau khi nghe cậu nói những lời vừa rồi.
“Này, Guy… Guy… mau đứng lại cho chị…” Bella hét toáng lên nhưng vô ích.
Kể từ bây giờ, cậu có thể được tự do tiêng của mình, không còn sự bảo bọc, quản thúc của chị gái mình nữa, thoát khỏi chị ấy giống như thoát khỏi lồng chim vậy.
…
Tối tại quán coffee House.
“Này Quân, ông chuyển ra ở riêng thật đấy à… Mà sắp sửa thi đại học rồi, ông tính học gì hay qua Trung Quốc du học?”
Bảo Châu hỏi giọng đều đều, nâng tách capuchino uống vài ngụm.
“Chưa biết, nhưng tôi sẽ không qua Trung Quốc, có muốn qua cũng chẳng qua được vì mẹ tôi không cho qua.”
Quân đáp, khẽ vụt ra tiếng thở dài, ánh mắt nhìn đi đâu đó ngoài đường phố tấp nập.
“Lý do?”
“Sợ kẻ thù giết chết!” Quân đáp lạnh tanh, vẻ mặt bình thản như không có gì lo lắng nhưng thực chất trong thân tâm cậu cũng có phần lo sợ.
Bảo Châu nghe thôi cũng thoáng rùng mình vì cô hiểu gia thế của Quân không phải dạng vừa, đã vậy còn là tổ chức đen trong thế giới ngầm sẽ không tránh khỏi việc gây thù trút oán.
Chợt đôi đồng tử của Hồng Quân giãn rộng khi thấy chất lỏng sánh màu đỏ chảy từ trong cánh mũi của Bảo Châu, anh cất giọng:
“Này, chảy máu cam rồi kìa… Bị sao vậy? Không khỏe sao?”
Bảo Châu vội lấy tay quệt đi, nhìn vết máu dính trên ngón tay, cô nở nụ cười gượng gạo:
“Chắc do thức khuya học bài nên mới bị chảy máu cam thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi là đủ rồi.”
Dạo gần trước cô thường cảm thấy choáng váng, nhức đầu liên hồi còn buồn nôn nữa, nhìn đâu cũng thấy mờ hẳn đi. Sau đó thấy sắc mặt mình hốc hác đi nhiều, nên cô đã di đến bệnh viện khám và một sự thật phũ phàng giáng xuống đầu cô, cô bị u não cần phải phẫu thuật gấp nhưng tỉ lệ thành công không cao. Cô cứ
thế gắng gượng tới đâu hay tới đó.
Hồng Quân chỉ “Ừm” một tiếng, ánh mắt nhìn Bảo Châu với vẻ hoài nghi.
…
Tại khu chung cư Phồn Hoa.
Hồng Quân đang đứng một mình trên sân thượng, ánh mắt nhìn ngắm khung cảnh thành phố về đêm trong tiết trời se lạnh, mái tóc đen khẽ bay lòa xòa trong gió, khuôn mặt cậu cũng gió mà lạnh lùng không gợn một cảm xúc.
“Ting”
Tin nhắn điện thoại tới, cậu mở máy ra xem.
“Em ăn tối chưa? Nơi ở mới thế nào hả? Này em ở một mình được không vậy Quân? Gọi điện cho chị khi nhận được tin nhắn nhé.” Chị Bella.
Hồng Quân vụt ra tiếng thở dài, nhét điện thoại vào túi quần. Biết chị gái mình quan tâm lo lắng là cho cậu nhưng cứ như vậy cậu sẽ bao giờ tự đứng dậy được khi vấp ngã.
“Sao anh lại tình cờ gặp em trong giây phút đẹp nhất này?”
Bất chợt cậu nghe một giọng nói dịu nhẹ cất lên đâu đó gần đây. Cậu quay lại thì bắt gặp Anh Phương đang ngồi trên tấm phảng gỗ đọc sách một cách chăm chú. Cậu đứng sau tấm mền được phơi trên giá treo đồ. Cậu có đôi chút ngạc nhiên không ngờ rằng lại ở cùng chung khu chung cư Phồn Hoa này.
Làn gió thổi thoảng qua khẽ làm bay làn tóc đen dài của Phương trong gió.
“Vì giây phút này, em đã cầu xin ông trời 500 năm rồi. Cầu xin cho vận mệnh trần tục của chúng ta. Ông trời đã định cho em làm một cái cây, mọc bên cạnh con đường mà anh sẽ đi qua. Dưới ánh nắng mặt trời, hoa nở rộ. Mỗi bông hoa nở ra, hy vọng về quá khứ của em sống dậy. Khi anh đến gần, nghe kĩ đi, những chiếc lá khẽ run rẫy này là sự mong mỏi tha thiết của em. Và cuối cùng anh lại đi qua một cách vô tình. Đằng sau anh, những cánh hoa đang rơi… Bạn ạ, đó không phải là những cánh hoa, đó là trái tim khô héo của tôi…”
Chợt tiếng chuông điện thoại của Quân reo lên, làm cho cả hai đều giật cả mình.
“Ôi trời ơi, ăn trộm. Anh hai ơi…”
Anh Phương hét toáng lên với vẻ mặt hốt hoảng. Theo phản xạ, cô vớ lấy cái cây gỗ gần đó lao tới đánh tới tấp, khi Quân không may vấp phải cái chăn ngã phịch xuống nền, lôi luôn cái chăn phủ xuống, che khuất cả mặt mũi, làm cậu chẳng kịp phản kháng gì mà hứng những cái đánh đau điếng.
“Ăn trộm đó!”
“Chờ đã!” Quân ra sức lớn giọng.
“Là ăn trộm! Ăn trộm nè anh hai ơi!”
“Chờ đã!”
Lúc này, Phương mới dừng tay lại. Quân hất tung cái chăn ra khỏi đầu, mặt mày nhăn nhó nhìn Phương. Điều đó khiến cô há hốc mồm trợn mắt ngạc nhiên nhìn cậu.
“Ăn trộm? Nó đâu? Để anh xem thằng khốn đó nào!”
Vừa lúc Bách Du chạy lên, cầm theo cây chổi nhựa xông tới đánh Quân không ngừng nghỉ, làm cậu lại một lần nữa hứng chịu những cú trời đánh mà chẳng kịp lên tiếng nói câu nào.
“Trời ơi!”
Quân đứng vùng dậy với vẻ mặt vừa đau đớn vừa bực bình gầm giọng nói:
“Tôi ở căn hộ 302!”
“Sao cơ? Căn 302 hả? Vậy là cậu là người mới chuyển vào?”
Bách Du ngạc nhiên nói, ánh mắt trân trân nhìn Quân như người ngoài hành tinh vậy.
Phương ngơ ngác, đưa tay chỉ về phía Quân đáp:
“Cậu cũng ở căn đối diện sao?”
“Bộp”
“Á, đau em!”
Phương đưa tay xoa lấy đầu mình khi bị Bách Du cốc ngay đầu một cái đau điếng.
“Nhìn coi em đã làm gì! Em phải nhìn cho kỹ rồi mới la toáng lên chứ.”
Bách Du mắng Phương một mách rồi quay sang nhìn Quân với vẻ mặt ái ngại đáp:
“Xin lỗi cậu!”
…
Hiện tại thì Quân đang ngồi ngẩn ngơ trên tấm phảng, tay sờ lấy vết bầm ngay bên gò má, sau khi lãnh những cái đánh trời ơi đất hỡi kia.
Phương ngại ngùng e dè đi tới bên Quân, nhẹ giọng nói:
“Tôi xin lỗi. Tôi có mang trứng cho cậu nè!”
Nói rồi, Phương cầm quả trứng lăn chỗ vết bầm cho Quân nhưng cậu lại giành lấy, thì không may quả trứng rơi xuống nền vỡ nát. Đó không phải trứng chín mà trứng sống!
“Thôi chết!” Phương lúng túng không biết làm gì.
Quân trừng ánh mắt sắc lạnh đáng sợ nhìn cô lớn giọng:
“Nhỏ nghĩ nhỏ đang làm gì vậy hả?”
“Ôi.. tôi xin lỗi lần nữa mà… Khăn đây… xin lỗi mà…”
Phương vội chụp lấy cái khăn có sẵn trên phảng lau cho Quân, vẻ mặt hiện rõ sự xấu hổ.
Bách Du dở khóc dở cười bó tay với đứa em gái vụng về, ngốc nghếch của mình. Cố nhịn cười, tỏ ra nghiêm túc đáp:
“Anh Phương à, đó là miếng dẻ rách mà.”
Phương như đứng hình, đơ như cây cơ khi nghe anh mình nói, bỏ ngay cái khăn ra khỏi gương mặt thanh tú của Quân mà cảm thấy bối rối.
“Làm sao đây? Tôi xin lỗi.”
Quân thở phắt một cái, đứng dậy nhìn Phương với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Phương vậy rồi đi khỏi đây một cách thẳng thừng, không nói không rằng.
“Anh biết đó là miếng dẻ sao không nói cho em biết? Trời ơi… quê muốn chết đây này…”
Phương quay sang trách móc anh mình như đúng rồi vậy.
“Cái con nhỏ này… anh có biết đâu mà nói cho mày… mà có biết thì mày cũng đã lấy lau mặt cho nó rồi còn gì…”
/56
|