Trời xanh mấy trắng, gió thổi hiu hiu, chim chóc líu lo ca hát trên cành. Trong sân đình, một già một trẻ đang nghiêm túc vừa thưởng trà vừa bàn “đại sự” thì…
- TÊN Ô QUY VƯƠNG BÁT ĐẢN NÀO NÓI LÃO TỬ CÓ THAI !!!
Giọng nói “chấn động trời xanh” vang lên, hai người run tay làm vỡ chén trà. CỰ GIẢI cùng SONG NGƯ đang luyện chữ trong phòng giật mình kéo ra nguyên đường mực đen thui phá hỏng luôn tác phẩm sắp hoàn thành, BẢO BẢO đang “nghiên cứu” đồ cổ liền buông tay làm vỡ đồ, SONG TỬ và THIÊN BÌNH đang đi dạo trong hoa viên nói chuyện đột nhiên lạnh gáy, chỉ có XỬ NỮ đang dạy bảo NHÂN MÃ nghe tiếng hét, hết sức bình tĩnh cầm chén trà lên uống một ngụm rồi đặt xuống, bảo trì hình tượng “tiểu thư ưu nhã” nói với NHÂN MÃ đang té ngửa dưới sàn:
- Chúng ta qua đó xem (bạn XỬ thật là VIP)
Còn Triệu đại tướng quân sau khi phát tiết xong liền câm họng, trên cổ gác một thanh kiếm. THIÊN YẾT mặt hầm hầm nhìn XÀ PHU, gằn từng chữ một :
- Chuột. Nhắt. Hả ???
- Uy…uy…uy, ngươi phải biết phân biệt thời thế nha. Lúc nãy ta nói vậy là để giúp ngươi che giấu mà, với lại bây giờ không phải lúc nói chuyện này đâu – XÀ PHU xua hai tay, nở nụ cười “hiền lành” không dấu vết lùi ra phía cửa vài bước.
- Muốn chết cứ tiếp tục lùi – MA KẾT chỉ mũi kiếm vào lưng XÀ PHU, hai mắt xẹt lửa bắn ra hai cái động trên lưng người phía trước.
XÀ PHU đổ mồ hôi lạnh, bắt đầu tìm kiếm cầu cứu.
Mục tiêu 1 : Triệu Lam.
Triệu Lam nhìn ánh mắt “thâm tình” của bạn XÀ liền quay đầu đi : “Hoàng thượng, không phải ta không giúp ngươi, là ngươi tự làm tự chịu, huống chi hai đứa nó khủng bố như vậy, ta muốn giúp cũng không giúp được”
XÀ PHU : “Đồ tiểu nhân, chờ đó, ta cho ngươi lãnh đủ”
Mục tiêu 2 : Thu Hương.
Thu Hương nghe tiếng hét chạy vào phòng, vừa vào đã gặp ngay ánh mắt “nhớ nhung quyến luyến” của XÀ PHU. Thu Hương liếc một vòng đánh giá tình hình, sau đó :
- Tướng quân, tổng quản đang chờ ngài ở hậu viện.
- A, ta tới ngay.
Triệu Lam chộp được cơ hội chạy trốn liền bỏ chạy, để cho ba người có “không gian riêng tư” mà xử lý vấn đề.
“Ầm…ầm…xoẹt…á…”
Khi 10 người còn lại và lão quản gia đến nơi chỉ thấy cửa phòng đóng kín cộng với những âm thanh kích thích trí tưởng tượng bay cao bay xa.
- Đại bá, chuyện gì vậy ? – KIM NGƯU.
Triệu Lam bị tiếng “đại bá” làm cho ruột gan mát mẻ, vui vẻ kể lại từ đầu tới đuôi cho mọi người.
- Con rắn đó giỏi thật, chọc trúng cái vảy ngược của hai tên đó – SONG TỬ.
- Ừ, chọn con gì không chọn lại chọn đúng “chuột nhắt”, tên này đúng là rất có tiềm chất chọc điên người khác – SỬ TỬ
- Khoan, hai đứa nói vậy là sao ? – Triệu Lam ngu ngơ nhìn hai người.
- Chuyện là vầy, hai tên đó đời này ghét nhất một loài động vật chính là CHUỘT – NHÂN MÃ.
- Hả ??? – Triệu Lam, Thu Hương cùng lão quản gia còn có KIM NGƯU đơ mặt tập thể.
- Chuyện này kể ra rất dài, đợt đó KIM NGƯU không có mặt – BẠCH DƯƠNG.
- Không lẽ là lần thám hiểm nhà ma gì gì đó ? – KIM NGƯU hỏi lại, câu nhớ mang máng lúc nhỏ có một lần đám bạn rủ đi thám hiểm nhà ma. Khổ cái lúc nhỏ cậu lại rất rất là sợ ma cho nên ở nhà, không biết lần đó xảy ra chuyện gì.
- Ừ, là lần đó – BẢO BÌNH.
- Nè, nhà ma gì vậy ? - Triệu Lam.
- Lúc nhỏ, gần nhà hai tên đó có một ngôi nhà hoang, người ta đồn là nhà ma – SỬ TỬ.
- Đại bá, người nghĩ xem, trẻ con nghe nhà ma là phải né xa mười thước, đằng này hai tên đó lại tinh lực dư thừa, kéo nhau đi tìm hiểu – BẠCH DƯƠNG.
- Lúc đó, bọn con cũng có đi theo, căn nhà đó ma đâu không thấy, chỉ thấy toàn là chuột – THIÊN BÌNH.
- Đúng vậy, nhớ lại lúc đó, căn nhà thì tối om, lâu lâu lại có mấy con chuột chạy vụt qua. Sau lần đó chị em với em gặp ác mộng tới mấy ngày luôn – SONG NGƯ.
- Cái chính không phải chỗ này, lúc đó đi tới nửa đường rồi, lúc XỬ NỮ nói dơ mà bỏ về trước, rồi GIẢI với NGƯ cũng đi theo, còn có tụi này đi chung với hai tên đó thôi. Lúc đó đang đi, NHÂN MÃ đạp trúng chỗ nào đó, cửa tầng hầm đột nhiên mở ra, y như phim ma vậy – SONG TỬ.
- Tụi này đã cảnh báo, kêu hai tên đó quay lại đi, ai biết hai đứa đó không thấy quan tài không đổ lệ, cứ thế mà bước vào – NHÂN MÃ.
Mấy bạn sao khác trên mặt đột nhiên hiện ra thần sắc kinh tởm, giống như phải nuốt sống nguyên bầy gián vậy.
- Sao nữa ? – Thu Hương.
- Biết trong đó có gì không ? – BẢO BÌNH vừa nói vừa làm ra vẻ thần bí.
Ba người kia lắc đầu.
- Chuột chết, trải đầy sàn nhà. Chỗ đó có lẽ từng bị ngập, mấy con chuột đó toàn bộ chết đuối, xác chuột thối rữa nhão nhoẹt bám đầy trên sàn – BẢO BÌNH.
Triệu Lam, Thu Hương cùng lão quản gia nghe xong, mặt từ từ chuyển trắng, rồi chuyển xanh, ba người cùng cầm chúng trà lên uống để tránh nôn.
- Có điều chỉ nhiêu đó thì chưa đủ, hai tên không sợ trời không sợ đất kia cứ vậy mà đi qua, đi một hồi thì tới một căn phòng tối thui khác. Lúc đó đèn tự nhiên tắt, hai người đó không thấy đường đi cứ vậy mà vấp té – BẠCH DƯƠNG.
- Ủa, có khúc đó hả ? – THIÊN BÌNH.
- Có, tại chị thấy nguyên bãi xác chuột xong thì vội vàng chạy ra nên không biết – NHÂN MÃ.
- Có điều, chỉ té thì không nói, đằng này hai người đó ập ngay lên nguyên một đàn chuột. Cứ tường tượng cảm giác bị mấy chục con chuột bò qua bò lại trên người, trước mắt lại có nguyên cái đầu chuột bự chảng, người lớn còn chịu không nổi huống chi mấy đứa nhóc – BẠCH DƯƠNG.
- Hai tên đó hét lên một tiếng dọa mấy con chuột chạy hết ra ngoài, tụi này còn tưởng có ma thiệt liền phóng hết lực chạy ra. Hai người kia chạy còn nhanh hơn, rõ ràng chạy sau mà ra trước – SƯ TỬ.
- Hai người đó chạy nhanh dữ lắm, lúc đó mình tưởng có ma nên chạy vô xem thử, ai ngờ gặp hai tên đó phóng ra rồi bị kéo theo luôn - BẢO BÌNH nhớ lại vẫn thấy tiếc, ở lại chút nữa không chừng được gặp ma rồi.
- Em còn muốn chạy vô xem nữa hả ? – BẠCH DƯƠNG đen mặt nhìn BẢO BÌNH đang hiện lên thần sắc tiếc nuối.
- Chứ sao, đâu phải lúc nào cũng có cơ hội thấy ma, gặp một chút thì có mất miếng thịt nào đâu – BẢO BÌNH cúi đầu, nét mặt còn hiện rõ vẻ tiếc hận.
BẠCH DƯƠNG nhìn BẢO BẢO, nhất thời không nói được gì. Xem ra sau này phải giáo dục lại tư tưởng của cô mới được (nhắm nổi không ???)
- Không ngờ hai người kia cũng có điểm yếu nha – KIM NGƯU sờ cằm nói.
- KIM NGƯU, cậu sẽ không cho rằng hai tên đó vì vậy mà sợ chuột chứ ? – SONG TỬ.
- Bộ không phải sao ? – KIM NGƯU ttừng mắt nhìn SONG TỬ. Gặp qua chuyện như vậy ai mà không bị ám ảnh tâm lý chứ.
- Sai. Bọn họ không sợ mà là nảy sinh ác cảm. Chỉ cần người khác trước mặt họ nhắc tới chữ “chuột”, bảo đảm bọn họ sẽ lên cơn chém người – TIỂU SONG phất quạt, ra vẻ chuyên nghiệp giảng giải.
Những người còn lại : “Giỡn sao, loại người gì vậy. Không phải, đã qua trình độ tiếp thu của con người rồi, hai tên đó là loại sinh vật hắc ám kinh khủng tới mức nào nga~”
Lúc này, tiếng động bên trong đã im lặng. THIÊN BÌNH liếc CỰ GIẢI và XỬ NỮ một cái, hai người hết sức hiểu ý mà lên gõ cửa (chỉ có hai bạn này là bảo đảm 100% không bị chém).
- MA KẾT, THIÊN YẾT, hai người xong chưa, bọn em vào được không ?
Bên trong lại im lặng một hồi. Lát sau vọng ra giọng nói của XÀ PHU :
- Các tiểu mĩ nhân tốt nhất là tới phòng khách đi, một lát nữa chúng ta sẽ sang.
Mọi người nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đợi thêm một lát, cánh cửa liền mở ra. Ba người cùng nhau ra ngoài.
- Chưa bao giờ được đánh thoải mái như hôm nay – THIÊN YẾT vừa xoay cổ vừa nói.
- Đúng vậy, lâu lâu đánh hết sức thật là khỏe – MA KẾT vừa xoay khớp tay vừa nói.
- Công phu hai ngươi thực tốt, ta cũng chưa bao giờ đánh đến gân cốt thư sướng như hôm nay, sau này có cơ hội chúng ta lại đánh tiếp – XÀ PHU vừa xoa bóp đầu vai vừa nói.
- Tốt – hai người kia đồng thanh.
Sau đó ba người vừa nói chuyện vừa đi về hướng phòng khách, bộ dạng như hận không thể gặp nhau sớm hơn.
- Đây là cái gì ? – KIM NGƯU chỉa chỉa ba người kia quay sang hỏi những người khác.
- Sáng nay bọn họ hình như vẫn còn là kẻ thù nha – THIÊN BÌNH
- Hay là đánh tới phát khùng rồi ? – BẢO BÌNH
- BẢO BẢO, CẬU NÓI AI KHÙNG – CỰ GIẢI và XỬ NỮ cùng hét lên
- Này, ai giải thích cho tớ tình hình này đi – NHÂN MÃ
- Theo em nghĩ… - SONG NGƯ xoay lọn tóc trong tay.
Tất cả mọi người cùng nhìn về phía TIỂU NGƯ
- Đây chắc chắc là truyền thuyết của câu : “Không đánh không thành bằng hữu nha”
Mọi người im lặng suy nghĩ, sau đó liền gật đầu
- Quả nhiên là vậy.
- TÊN Ô QUY VƯƠNG BÁT ĐẢN NÀO NÓI LÃO TỬ CÓ THAI !!!
Giọng nói “chấn động trời xanh” vang lên, hai người run tay làm vỡ chén trà. CỰ GIẢI cùng SONG NGƯ đang luyện chữ trong phòng giật mình kéo ra nguyên đường mực đen thui phá hỏng luôn tác phẩm sắp hoàn thành, BẢO BẢO đang “nghiên cứu” đồ cổ liền buông tay làm vỡ đồ, SONG TỬ và THIÊN BÌNH đang đi dạo trong hoa viên nói chuyện đột nhiên lạnh gáy, chỉ có XỬ NỮ đang dạy bảo NHÂN MÃ nghe tiếng hét, hết sức bình tĩnh cầm chén trà lên uống một ngụm rồi đặt xuống, bảo trì hình tượng “tiểu thư ưu nhã” nói với NHÂN MÃ đang té ngửa dưới sàn:
- Chúng ta qua đó xem (bạn XỬ thật là VIP)
Còn Triệu đại tướng quân sau khi phát tiết xong liền câm họng, trên cổ gác một thanh kiếm. THIÊN YẾT mặt hầm hầm nhìn XÀ PHU, gằn từng chữ một :
- Chuột. Nhắt. Hả ???
- Uy…uy…uy, ngươi phải biết phân biệt thời thế nha. Lúc nãy ta nói vậy là để giúp ngươi che giấu mà, với lại bây giờ không phải lúc nói chuyện này đâu – XÀ PHU xua hai tay, nở nụ cười “hiền lành” không dấu vết lùi ra phía cửa vài bước.
- Muốn chết cứ tiếp tục lùi – MA KẾT chỉ mũi kiếm vào lưng XÀ PHU, hai mắt xẹt lửa bắn ra hai cái động trên lưng người phía trước.
XÀ PHU đổ mồ hôi lạnh, bắt đầu tìm kiếm cầu cứu.
Mục tiêu 1 : Triệu Lam.
Triệu Lam nhìn ánh mắt “thâm tình” của bạn XÀ liền quay đầu đi : “Hoàng thượng, không phải ta không giúp ngươi, là ngươi tự làm tự chịu, huống chi hai đứa nó khủng bố như vậy, ta muốn giúp cũng không giúp được”
XÀ PHU : “Đồ tiểu nhân, chờ đó, ta cho ngươi lãnh đủ”
Mục tiêu 2 : Thu Hương.
Thu Hương nghe tiếng hét chạy vào phòng, vừa vào đã gặp ngay ánh mắt “nhớ nhung quyến luyến” của XÀ PHU. Thu Hương liếc một vòng đánh giá tình hình, sau đó :
- Tướng quân, tổng quản đang chờ ngài ở hậu viện.
- A, ta tới ngay.
Triệu Lam chộp được cơ hội chạy trốn liền bỏ chạy, để cho ba người có “không gian riêng tư” mà xử lý vấn đề.
“Ầm…ầm…xoẹt…á…”
Khi 10 người còn lại và lão quản gia đến nơi chỉ thấy cửa phòng đóng kín cộng với những âm thanh kích thích trí tưởng tượng bay cao bay xa.
- Đại bá, chuyện gì vậy ? – KIM NGƯU.
Triệu Lam bị tiếng “đại bá” làm cho ruột gan mát mẻ, vui vẻ kể lại từ đầu tới đuôi cho mọi người.
- Con rắn đó giỏi thật, chọc trúng cái vảy ngược của hai tên đó – SONG TỬ.
- Ừ, chọn con gì không chọn lại chọn đúng “chuột nhắt”, tên này đúng là rất có tiềm chất chọc điên người khác – SỬ TỬ
- Khoan, hai đứa nói vậy là sao ? – Triệu Lam ngu ngơ nhìn hai người.
- Chuyện là vầy, hai tên đó đời này ghét nhất một loài động vật chính là CHUỘT – NHÂN MÃ.
- Hả ??? – Triệu Lam, Thu Hương cùng lão quản gia còn có KIM NGƯU đơ mặt tập thể.
- Chuyện này kể ra rất dài, đợt đó KIM NGƯU không có mặt – BẠCH DƯƠNG.
- Không lẽ là lần thám hiểm nhà ma gì gì đó ? – KIM NGƯU hỏi lại, câu nhớ mang máng lúc nhỏ có một lần đám bạn rủ đi thám hiểm nhà ma. Khổ cái lúc nhỏ cậu lại rất rất là sợ ma cho nên ở nhà, không biết lần đó xảy ra chuyện gì.
- Ừ, là lần đó – BẢO BÌNH.
- Nè, nhà ma gì vậy ? - Triệu Lam.
- Lúc nhỏ, gần nhà hai tên đó có một ngôi nhà hoang, người ta đồn là nhà ma – SỬ TỬ.
- Đại bá, người nghĩ xem, trẻ con nghe nhà ma là phải né xa mười thước, đằng này hai tên đó lại tinh lực dư thừa, kéo nhau đi tìm hiểu – BẠCH DƯƠNG.
- Lúc đó, bọn con cũng có đi theo, căn nhà đó ma đâu không thấy, chỉ thấy toàn là chuột – THIÊN BÌNH.
- Đúng vậy, nhớ lại lúc đó, căn nhà thì tối om, lâu lâu lại có mấy con chuột chạy vụt qua. Sau lần đó chị em với em gặp ác mộng tới mấy ngày luôn – SONG NGƯ.
- Cái chính không phải chỗ này, lúc đó đi tới nửa đường rồi, lúc XỬ NỮ nói dơ mà bỏ về trước, rồi GIẢI với NGƯ cũng đi theo, còn có tụi này đi chung với hai tên đó thôi. Lúc đó đang đi, NHÂN MÃ đạp trúng chỗ nào đó, cửa tầng hầm đột nhiên mở ra, y như phim ma vậy – SONG TỬ.
- Tụi này đã cảnh báo, kêu hai tên đó quay lại đi, ai biết hai đứa đó không thấy quan tài không đổ lệ, cứ thế mà bước vào – NHÂN MÃ.
Mấy bạn sao khác trên mặt đột nhiên hiện ra thần sắc kinh tởm, giống như phải nuốt sống nguyên bầy gián vậy.
- Sao nữa ? – Thu Hương.
- Biết trong đó có gì không ? – BẢO BÌNH vừa nói vừa làm ra vẻ thần bí.
Ba người kia lắc đầu.
- Chuột chết, trải đầy sàn nhà. Chỗ đó có lẽ từng bị ngập, mấy con chuột đó toàn bộ chết đuối, xác chuột thối rữa nhão nhoẹt bám đầy trên sàn – BẢO BÌNH.
Triệu Lam, Thu Hương cùng lão quản gia nghe xong, mặt từ từ chuyển trắng, rồi chuyển xanh, ba người cùng cầm chúng trà lên uống để tránh nôn.
- Có điều chỉ nhiêu đó thì chưa đủ, hai tên không sợ trời không sợ đất kia cứ vậy mà đi qua, đi một hồi thì tới một căn phòng tối thui khác. Lúc đó đèn tự nhiên tắt, hai người đó không thấy đường đi cứ vậy mà vấp té – BẠCH DƯƠNG.
- Ủa, có khúc đó hả ? – THIÊN BÌNH.
- Có, tại chị thấy nguyên bãi xác chuột xong thì vội vàng chạy ra nên không biết – NHÂN MÃ.
- Có điều, chỉ té thì không nói, đằng này hai người đó ập ngay lên nguyên một đàn chuột. Cứ tường tượng cảm giác bị mấy chục con chuột bò qua bò lại trên người, trước mắt lại có nguyên cái đầu chuột bự chảng, người lớn còn chịu không nổi huống chi mấy đứa nhóc – BẠCH DƯƠNG.
- Hai tên đó hét lên một tiếng dọa mấy con chuột chạy hết ra ngoài, tụi này còn tưởng có ma thiệt liền phóng hết lực chạy ra. Hai người kia chạy còn nhanh hơn, rõ ràng chạy sau mà ra trước – SƯ TỬ.
- Hai người đó chạy nhanh dữ lắm, lúc đó mình tưởng có ma nên chạy vô xem thử, ai ngờ gặp hai tên đó phóng ra rồi bị kéo theo luôn - BẢO BÌNH nhớ lại vẫn thấy tiếc, ở lại chút nữa không chừng được gặp ma rồi.
- Em còn muốn chạy vô xem nữa hả ? – BẠCH DƯƠNG đen mặt nhìn BẢO BÌNH đang hiện lên thần sắc tiếc nuối.
- Chứ sao, đâu phải lúc nào cũng có cơ hội thấy ma, gặp một chút thì có mất miếng thịt nào đâu – BẢO BÌNH cúi đầu, nét mặt còn hiện rõ vẻ tiếc hận.
BẠCH DƯƠNG nhìn BẢO BẢO, nhất thời không nói được gì. Xem ra sau này phải giáo dục lại tư tưởng của cô mới được (nhắm nổi không ???)
- Không ngờ hai người kia cũng có điểm yếu nha – KIM NGƯU sờ cằm nói.
- KIM NGƯU, cậu sẽ không cho rằng hai tên đó vì vậy mà sợ chuột chứ ? – SONG TỬ.
- Bộ không phải sao ? – KIM NGƯU ttừng mắt nhìn SONG TỬ. Gặp qua chuyện như vậy ai mà không bị ám ảnh tâm lý chứ.
- Sai. Bọn họ không sợ mà là nảy sinh ác cảm. Chỉ cần người khác trước mặt họ nhắc tới chữ “chuột”, bảo đảm bọn họ sẽ lên cơn chém người – TIỂU SONG phất quạt, ra vẻ chuyên nghiệp giảng giải.
Những người còn lại : “Giỡn sao, loại người gì vậy. Không phải, đã qua trình độ tiếp thu của con người rồi, hai tên đó là loại sinh vật hắc ám kinh khủng tới mức nào nga~”
Lúc này, tiếng động bên trong đã im lặng. THIÊN BÌNH liếc CỰ GIẢI và XỬ NỮ một cái, hai người hết sức hiểu ý mà lên gõ cửa (chỉ có hai bạn này là bảo đảm 100% không bị chém).
- MA KẾT, THIÊN YẾT, hai người xong chưa, bọn em vào được không ?
Bên trong lại im lặng một hồi. Lát sau vọng ra giọng nói của XÀ PHU :
- Các tiểu mĩ nhân tốt nhất là tới phòng khách đi, một lát nữa chúng ta sẽ sang.
Mọi người nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đợi thêm một lát, cánh cửa liền mở ra. Ba người cùng nhau ra ngoài.
- Chưa bao giờ được đánh thoải mái như hôm nay – THIÊN YẾT vừa xoay cổ vừa nói.
- Đúng vậy, lâu lâu đánh hết sức thật là khỏe – MA KẾT vừa xoay khớp tay vừa nói.
- Công phu hai ngươi thực tốt, ta cũng chưa bao giờ đánh đến gân cốt thư sướng như hôm nay, sau này có cơ hội chúng ta lại đánh tiếp – XÀ PHU vừa xoa bóp đầu vai vừa nói.
- Tốt – hai người kia đồng thanh.
Sau đó ba người vừa nói chuyện vừa đi về hướng phòng khách, bộ dạng như hận không thể gặp nhau sớm hơn.
- Đây là cái gì ? – KIM NGƯU chỉa chỉa ba người kia quay sang hỏi những người khác.
- Sáng nay bọn họ hình như vẫn còn là kẻ thù nha – THIÊN BÌNH
- Hay là đánh tới phát khùng rồi ? – BẢO BÌNH
- BẢO BẢO, CẬU NÓI AI KHÙNG – CỰ GIẢI và XỬ NỮ cùng hét lên
- Này, ai giải thích cho tớ tình hình này đi – NHÂN MÃ
- Theo em nghĩ… - SONG NGƯ xoay lọn tóc trong tay.
Tất cả mọi người cùng nhìn về phía TIỂU NGƯ
- Đây chắc chắc là truyền thuyết của câu : “Không đánh không thành bằng hữu nha”
Mọi người im lặng suy nghĩ, sau đó liền gật đầu
- Quả nhiên là vậy.
/49
|