Trong khu rừng đen tối, một bóng dáng đen tuyền với đôi cánh lớn như một loài chim được bao phủ bởi ánh trăng đang bay trên không trung nhưng khi nhìn gần, có thể nhìn ra, bóng dáng đó mang hình dáng một con người.
Song Hoàng lượn trên không trung, đôi cánh vỗ nhẹ từng đợt dùng sức gió đưa cơ thể anh lên cao, bay vút lên bầu trời đầy sao sáng. Hình ảnh người con trai với mái tóc hơi dài được hất tung lên, lất phất bay, tô nét cho khuôn mặt góc cạnh và đôi môi đang mím lại, sau lưng là đôi cánh đen đang vỗ nhẹ cánh theo nhịp, để người đó có thể bay lên cao, ngắm nhìn toàn cảnh ở phía dưới. Cảnh tượng này thật sự rất đẹp, đẹp đến mức không cách nào thốt nên lời.
Anh tỉ mỉ, cẩn thận quan sát phía dưới. Anh đang cố tìm những ngọn núi lửa trong rừng mà còn cách nào đơn giản hơn cách bay lên mà tìm? Nhưng, sau khi bay lên rồi, anh mới phát hiện ra rằng, trong khu rừng bí hiểm này, có tới ba núi lửa khác nhau. Chẳng lẽ phải tìm từng ngọn núi lửa một sao? Leo không còn thời gian nữa. Phải làm sao đây...
Đôi lông mày hơi dày chau lại với nhau, phía dưới là đôi đồng tử đang căng thẳng.
Anh mở tấm giấy cũ kia ra.
"Khu rừng của sói được lựa chọn
Hang động lửa không được phát hiện
Chu Tước cẩn thận che đi hỏa và hoàng kim sắc
Ngủ vùi với thời gian và chờ đợi."
Tấm giấy ố vàng, cũ, sờn và rách nát, trên mảnh giấy chỉ vỏn vẹn bống câu thơ nhưng với chúng, có thể biết được vị trí Chu Tước chọn lựa, đặc điểm của vị trí. Câu khiến anh đau đầu nhất là câu thứ ba, "che đi hỏa và hoàng kim sắc" tức nghĩa là sẽ giấu đi ánh sáng đỏ và vàng rực do khí của thần thú phát ra, như vậy làm sao có thể phát hiện ra vị trí của Chu Tước?
Trong lúc suy nghĩ, đôi mắt anh bỗng thấy chói mắt liền nhìn về phía Tây khu rừng.
Đằng xa, ánh nắng chói chang cùng với mặt trời đỏ rực viên pha lê máu được kết tinh thanh khiết nhất, từ từ nhô lên khỏi những vòm cây, soi rọi cả một vùng.
Trời đã sáng rồi?
Khuôn mặt Song Hoàng bất giác trắng bệch. Anh có thể tới từng núi lửa để kiếm tìm nhưng Leo thì không còn thời gian. Cô ấy có thể chết!
Bình tĩnh! Song Hoàng tự nói với bản thân, không được phép để mất bình tĩnh như vậy, anh phải bình tĩnh lại.
Song Hoàng quay đầu, nhìn về ba ngọn núi lửa, từng cái một. Tất cả đều được ánh sáng mặt trời rực rỡ màu vàng chói mắt bao phủ.
Khoan!
Song Hoàng quay đầu.
Ngọn núi lửa kia, không được chiếu sáng!
Anh mở to đôi mắt như không thể tin nổi, nhìn về phía ngọn núi lửa, ngọn núi lửa đó cao nhất, mà cũng gần vị trí mặt trời đang mọc nhất, làm thế nào mà nó không sáng lên cùng với bầu trời vàng nhạt?
"Chu Tước cẩn thận che đi hỏa và hoàng kim sắc"
Cẩn thận che đi hỏa và hoàng kim sắc....
Che đi hỏa và hoàng kim sắc...
Song Hoàng mở to mắt! Đôi cánh vỗ mạnh một cái, hướng thẳng về phía ngọn núi lửa đó!
Chính là nó!
Anh cắn chặt răng.
Nó chính là nơi Chu Tước đang trú ẩn!
Leo sẽ được cứu!
Song Hoàng chẳn mất nhiều thời gian để bay tới ngọn núi lửa đó, anh bay một vòng quanh ngọn núi lửa. Kì quái, tại sao lại không có cửa vào? Đáng ra phải có cửa vào núi lửa chứ?
Anh thở dốc, vỗ mạnh cánh bay thêm một vòng nữa, vẫn không thấy.
Được, nếu vậy, trực tiếp vào miệng núi lửa luôn.
Đôi cánh lần nữa vỗ mạnh bay thẳng vào miệng núi lửa đang ngừng hoạt động.
Nơi đây thật sự rất tối khiến cho anh không nhìn thấy được gì, lại thêm sự cản trở do sức mạnh của Chu Tước, anh không thể nào sử dụng lửa được, xem ra phải dùng âm nhãn thôi.
Song Hoàng do vampire sinh ra, chỉ được phát hiện hai sức mạnh, là lửa và âm nhãn. Âm nhãn là đôi mắt tối, ẩn bên trong đôi đồng tử bên ngoài, khi sử dụng có thể nhìn thấy được tất cả mọi thứ dù cho đang trong bóng tối, quá chói mắt hay bụi bay mù mịt, âm nhãn đều có khả năng thích nghi với môi trường bên ngoài.
Song Hoàng nhắm mắt lại, lầm bầm:
- Khai triển âm nhãn!
Trong sự tăm tối, một tia sáng lóe lên nhưng rồi lại nhanh chóng vụt tắt.
Đã khai mở âm nhãn thành công.
Song Hoàng lúc này đã có thể nhìn được mọi thứ, nhưng việc này lại khiến anh khó chịu. Song Hoàng khẽ cau mày. Trong đây không có gì giống với trong miệng của núi lửa, mà chỉ là một cái hố không đáy, anh đập cánh mạnh hơn, bay thẳng xuống.
~o0o~
- Ngủ đi. - Gemini nhẹ nhàng đặt Leo lên chiếc giường màu xám tro, nhẹ nhàng nói với cô.
Anh nhíu mày.
Cả người Leo nóng bừng.
Máu của Gemini tuy kiềm được sự phát triển và tiêu diệt độc tố nhưng lại không hoàng toàn, sau một thời gian cơ thể của cô lại nóng bừng lên, khó thở.
Đôi mắt Gemini tối sầm. Chẳng lẽ khi máu anh được hòa vào cơ thể cô, nó sẽ không còn tác dụng nữa?
Chết tiệt!
Gemini đập mạnh tay xuống chiếc bàn gỗ.
"Uỳnh!" - Chiếc bàn gỗ được điêu khắc cẩn thận và tỉ mỉ với những bông hoa được mài bằng đá hết sức tinh xảo vỡ tan.
Gemini nghiến răng.
- Song... Tử...?
Leo khô khốc mở miệng. Khỉ thật, cô thậm chí còn không nói được tên ngài rõ ràng.
Gemini ngước mắt nhìn cô, đôi môi mỏng mím chặt lại.
Anh dùng mở chiếc tủ ở hầm giường, lấy ra những chiếc ống kim tiêm bằng sắt lạnh lẽo, như chính tâm hồn của chủ nhân nó, anh cầm lấy một cái, đâm thẳng vào cổ tay mình.
"Phập"
Leo mở to mắt, căng thẳng nhìn anh.
Chủ nhân... Ngài định làm gì?
Leo trân trân mắt nhìn anh. Nhìn anh lấy máu của mình bơm vào ống kim tiêm, rút ra. Nhìn anh đổ từng mililit máu đó vào chiếc ly rượu vang đỏ thẫm luôn được đặt trên giường. Cô nhìn anh. Nhìn anh lặp lại việc đó trong cơn giận dữ, đến khi chiếc ly không thể chứa thêm một giọt máu nào nữa.
Anh nâng mặt cô lên, thật nhẹ nhàng, động tác bên ngoài có vẻ là mạnh bạo nhưng thật ra, chỉ có cô mới biết nó dịu dàng thế nào...
Chiếc li được đưa đến môi cô.
- Uống đi.
Cô ngoan ngoãn làm theo lời anh. Cô từng chút từng chút một nuốt vào dòng máu ấm áp lạ thường trong cơ thể anh. Cảm giác dòng máu ấm nóng tràn vào khoang miệng, chảy xuống dạ dày rồi lại thấm ra ngoài, hòa toan vào từng tế bào của cơ thể cô.
Nhiệt độ dần hạ xuống...
Gemini khẽ thở phào, đặt chiếc ly xuống, vẫn còn khoảng năm phần sáu lượng máu ban đầu, khi nào cô chuyển biến tệ sẽ cho cô uống.
Gemini nhẹ nhàng đặt Leo xuống nệm, cẩn thận luồn mái tóc của cô vào tay anh, vuốt nhẹ. Sự phẫn nộ và bi ai thống lĩnh cơ thể anh. Anh không muốn nhìn cô đau khổ và mệt mỏi như thế này...
Anh muốn giúp cô nhưng anh biết anh không thể. Vì thứ duy nhất có thể giúp cô chính là thứ con người kia đang đi tìm, Chu Tước.
Song Hoàng lượn trên không trung, đôi cánh vỗ nhẹ từng đợt dùng sức gió đưa cơ thể anh lên cao, bay vút lên bầu trời đầy sao sáng. Hình ảnh người con trai với mái tóc hơi dài được hất tung lên, lất phất bay, tô nét cho khuôn mặt góc cạnh và đôi môi đang mím lại, sau lưng là đôi cánh đen đang vỗ nhẹ cánh theo nhịp, để người đó có thể bay lên cao, ngắm nhìn toàn cảnh ở phía dưới. Cảnh tượng này thật sự rất đẹp, đẹp đến mức không cách nào thốt nên lời.
Anh tỉ mỉ, cẩn thận quan sát phía dưới. Anh đang cố tìm những ngọn núi lửa trong rừng mà còn cách nào đơn giản hơn cách bay lên mà tìm? Nhưng, sau khi bay lên rồi, anh mới phát hiện ra rằng, trong khu rừng bí hiểm này, có tới ba núi lửa khác nhau. Chẳng lẽ phải tìm từng ngọn núi lửa một sao? Leo không còn thời gian nữa. Phải làm sao đây...
Đôi lông mày hơi dày chau lại với nhau, phía dưới là đôi đồng tử đang căng thẳng.
Anh mở tấm giấy cũ kia ra.
"Khu rừng của sói được lựa chọn
Hang động lửa không được phát hiện
Chu Tước cẩn thận che đi hỏa và hoàng kim sắc
Ngủ vùi với thời gian và chờ đợi."
Tấm giấy ố vàng, cũ, sờn và rách nát, trên mảnh giấy chỉ vỏn vẹn bống câu thơ nhưng với chúng, có thể biết được vị trí Chu Tước chọn lựa, đặc điểm của vị trí. Câu khiến anh đau đầu nhất là câu thứ ba, "che đi hỏa và hoàng kim sắc" tức nghĩa là sẽ giấu đi ánh sáng đỏ và vàng rực do khí của thần thú phát ra, như vậy làm sao có thể phát hiện ra vị trí của Chu Tước?
Trong lúc suy nghĩ, đôi mắt anh bỗng thấy chói mắt liền nhìn về phía Tây khu rừng.
Đằng xa, ánh nắng chói chang cùng với mặt trời đỏ rực viên pha lê máu được kết tinh thanh khiết nhất, từ từ nhô lên khỏi những vòm cây, soi rọi cả một vùng.
Trời đã sáng rồi?
Khuôn mặt Song Hoàng bất giác trắng bệch. Anh có thể tới từng núi lửa để kiếm tìm nhưng Leo thì không còn thời gian. Cô ấy có thể chết!
Bình tĩnh! Song Hoàng tự nói với bản thân, không được phép để mất bình tĩnh như vậy, anh phải bình tĩnh lại.
Song Hoàng quay đầu, nhìn về ba ngọn núi lửa, từng cái một. Tất cả đều được ánh sáng mặt trời rực rỡ màu vàng chói mắt bao phủ.
Khoan!
Song Hoàng quay đầu.
Ngọn núi lửa kia, không được chiếu sáng!
Anh mở to đôi mắt như không thể tin nổi, nhìn về phía ngọn núi lửa, ngọn núi lửa đó cao nhất, mà cũng gần vị trí mặt trời đang mọc nhất, làm thế nào mà nó không sáng lên cùng với bầu trời vàng nhạt?
"Chu Tước cẩn thận che đi hỏa và hoàng kim sắc"
Cẩn thận che đi hỏa và hoàng kim sắc....
Che đi hỏa và hoàng kim sắc...
Song Hoàng mở to mắt! Đôi cánh vỗ mạnh một cái, hướng thẳng về phía ngọn núi lửa đó!
Chính là nó!
Anh cắn chặt răng.
Nó chính là nơi Chu Tước đang trú ẩn!
Leo sẽ được cứu!
Song Hoàng chẳn mất nhiều thời gian để bay tới ngọn núi lửa đó, anh bay một vòng quanh ngọn núi lửa. Kì quái, tại sao lại không có cửa vào? Đáng ra phải có cửa vào núi lửa chứ?
Anh thở dốc, vỗ mạnh cánh bay thêm một vòng nữa, vẫn không thấy.
Được, nếu vậy, trực tiếp vào miệng núi lửa luôn.
Đôi cánh lần nữa vỗ mạnh bay thẳng vào miệng núi lửa đang ngừng hoạt động.
Nơi đây thật sự rất tối khiến cho anh không nhìn thấy được gì, lại thêm sự cản trở do sức mạnh của Chu Tước, anh không thể nào sử dụng lửa được, xem ra phải dùng âm nhãn thôi.
Song Hoàng do vampire sinh ra, chỉ được phát hiện hai sức mạnh, là lửa và âm nhãn. Âm nhãn là đôi mắt tối, ẩn bên trong đôi đồng tử bên ngoài, khi sử dụng có thể nhìn thấy được tất cả mọi thứ dù cho đang trong bóng tối, quá chói mắt hay bụi bay mù mịt, âm nhãn đều có khả năng thích nghi với môi trường bên ngoài.
Song Hoàng nhắm mắt lại, lầm bầm:
- Khai triển âm nhãn!
Trong sự tăm tối, một tia sáng lóe lên nhưng rồi lại nhanh chóng vụt tắt.
Đã khai mở âm nhãn thành công.
Song Hoàng lúc này đã có thể nhìn được mọi thứ, nhưng việc này lại khiến anh khó chịu. Song Hoàng khẽ cau mày. Trong đây không có gì giống với trong miệng của núi lửa, mà chỉ là một cái hố không đáy, anh đập cánh mạnh hơn, bay thẳng xuống.
~o0o~
- Ngủ đi. - Gemini nhẹ nhàng đặt Leo lên chiếc giường màu xám tro, nhẹ nhàng nói với cô.
Anh nhíu mày.
Cả người Leo nóng bừng.
Máu của Gemini tuy kiềm được sự phát triển và tiêu diệt độc tố nhưng lại không hoàng toàn, sau một thời gian cơ thể của cô lại nóng bừng lên, khó thở.
Đôi mắt Gemini tối sầm. Chẳng lẽ khi máu anh được hòa vào cơ thể cô, nó sẽ không còn tác dụng nữa?
Chết tiệt!
Gemini đập mạnh tay xuống chiếc bàn gỗ.
"Uỳnh!" - Chiếc bàn gỗ được điêu khắc cẩn thận và tỉ mỉ với những bông hoa được mài bằng đá hết sức tinh xảo vỡ tan.
Gemini nghiến răng.
- Song... Tử...?
Leo khô khốc mở miệng. Khỉ thật, cô thậm chí còn không nói được tên ngài rõ ràng.
Gemini ngước mắt nhìn cô, đôi môi mỏng mím chặt lại.
Anh dùng mở chiếc tủ ở hầm giường, lấy ra những chiếc ống kim tiêm bằng sắt lạnh lẽo, như chính tâm hồn của chủ nhân nó, anh cầm lấy một cái, đâm thẳng vào cổ tay mình.
"Phập"
Leo mở to mắt, căng thẳng nhìn anh.
Chủ nhân... Ngài định làm gì?
Leo trân trân mắt nhìn anh. Nhìn anh lấy máu của mình bơm vào ống kim tiêm, rút ra. Nhìn anh đổ từng mililit máu đó vào chiếc ly rượu vang đỏ thẫm luôn được đặt trên giường. Cô nhìn anh. Nhìn anh lặp lại việc đó trong cơn giận dữ, đến khi chiếc ly không thể chứa thêm một giọt máu nào nữa.
Anh nâng mặt cô lên, thật nhẹ nhàng, động tác bên ngoài có vẻ là mạnh bạo nhưng thật ra, chỉ có cô mới biết nó dịu dàng thế nào...
Chiếc li được đưa đến môi cô.
- Uống đi.
Cô ngoan ngoãn làm theo lời anh. Cô từng chút từng chút một nuốt vào dòng máu ấm áp lạ thường trong cơ thể anh. Cảm giác dòng máu ấm nóng tràn vào khoang miệng, chảy xuống dạ dày rồi lại thấm ra ngoài, hòa toan vào từng tế bào của cơ thể cô.
Nhiệt độ dần hạ xuống...
Gemini khẽ thở phào, đặt chiếc ly xuống, vẫn còn khoảng năm phần sáu lượng máu ban đầu, khi nào cô chuyển biến tệ sẽ cho cô uống.
Gemini nhẹ nhàng đặt Leo xuống nệm, cẩn thận luồn mái tóc của cô vào tay anh, vuốt nhẹ. Sự phẫn nộ và bi ai thống lĩnh cơ thể anh. Anh không muốn nhìn cô đau khổ và mệt mỏi như thế này...
Anh muốn giúp cô nhưng anh biết anh không thể. Vì thứ duy nhất có thể giúp cô chính là thứ con người kia đang đi tìm, Chu Tước.
/38
|