Bạch Dương thức dậy cảm thấy trong người mệt lả ra,liên tục mấy ngày nay đã vậy nhưng hôm nay cô còn ói nữa.
Bạch Dương xuống nhà,mọi người đã đi hết chỉ còn Thiên Yết ở nhà,Sư Tử đêm qua đã không về. Cô tự hỏi mình đã làm gì để anh nổi giận?
Bạch Dương thay đồ rồi ra ngoài. Cô đến bệnh viện. Ngồi chờ bên ngoài cô thấy có những cô gái hay phụ nữ tay ẵm con vẻ mặt hạnh phúc yêu thương hoặc lo lắng vì đứa bé bệnh. Bạch Dương bất giác mỉm cười,cô cũng muốn được như họ. Hạnh phúc của người con gái là được làm mẹ.
Bạch Dương tự hỏi nếu làm mẹ rồi thì cuộc sống cô sẽ thay đổi như thế nào?
Đột nhiên cô nhớ đến Sư Tử. Nhớ đến khuôn mặt cùng giọng nói lạnh lùng,nóng giận đó. Bạch Dương càng thấy sợ,cô không biết mình đã làm gì sai? Hay anh đang xảy ra chuyện gì?
Mọi thứ cứ vây lấy suy nghĩ của Bạch Dương khiến tâm trí cô không còn để ý đến xung quanh,bác sĩ kêu tên cô đến lần thứ 3 cô mới nghe. Vội vã đi vào trong.
-Cô thấy trong người thế nào?
-Cháu thấy nhức đầu,bụng đau và buồn nôn.
Sau đó Bác sĩ khám cho cô rồi bảo:
-Cô có thai 5 tuần rồi.
-Dạ?
Bạch Dương không tin vào tai mình.
-Cô có thai 5 tuần rồi.
Câu nói của Bác sĩ cứ lập đi lập lại trong đầu Bạch Dương. Cô ra khỏi bệnh viện,trong đầu vẫn còn lẩng quẩn câu nói đó.
Có thai sao?
Bạch Dương dừng lại ở một cây cầu lộng gió. Cô nhìn xuống mặt nước êm ả,tự lòng suy nghĩ rằng đứa con này sẽ làm anh vui chứ?
Bạch Dương muốn gọi cho anh biết nhưng cô không dám,chứ khuôn mặt lãnh khốc đó ám ảnh cô.
Bạch Dương chạm nhẹ bụng mình,khẽ thở dài rồi quay bước đi,dặn lòng hãy quên đi buồn phiền.
Về tới nhà cô thấy Thiên Yết ngồi đó nhìn cô cười.
-Em mới đi đâu về vậy? Có đói không?
Nhìn thấy Thiên Yết,Bạch Dương như không kiềm được cảm xúc. Cô chạy đến ôm Thiên Yết bật khóc.
-Em sao vậy?-Thiên Yết hoảng hốt nhìn cô.
-Em có thai-Bạch Dương khóc nấc lên.
-Vậy thì tốt chứ sao lại khóc?
-Nhưng...Sư Tử...anh ấy...
Thiên Yết như hiểu ra lý do. Cũng phải hôm qua chính Sư Tử đã nói không muốn gặp Bạch Dương,bây giờ thì làm sao con bé vui nổi chứ.
-Em kể chuyện hôm qua lại cho chị nghe đi,chắc chắn phải có chuyện gì với em và Sư Tử-Thiên Yết lau nước mắt,dỗ dành Bạch Dương.
-Hôm qua,em nói lên thư viện lấy sách,nhưng lúc đó cô giáo gọi tới phòng nên em mới đi về hơi lâu. Lúc về thì thấy tay Sư Tử đầy máu,vẻ mặt tức giận rồi bỏ đi.
-Sư Tử không bao giờ trút giận lên em cả nhưng hôm qua thực sự em không biết anh ấy xảy ra chuyện gì.
Thiên Yết ngẫm nghĩ về chuyện này Thật sự Sư Tử rất lạ giống như đã thấy một việc gì đó không hay nhưng Bạch Dương chỉ đến phòng giáo viên mà giáo viên trường 2 đứa toàn là nữ,không thể có chuyện thân mật khác.
-Chị đừng nói chuyện này cho ai hết được không?
-Ừ,chị biết rồi,em lên phòng đi-Thiên Yết gật đầu.
Bạch Dương lên phòng,ngồi trên giường,ánh mắt miên man nhìn ra ngoài lúc này cô không nghĩ được gì nữa,đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Tự nhiên một nỗi sợ dưng lên trong Bạch Dương đó là anh không chấp nhận đứa con này.
Cô sợ anh sẽ lập lại giọng nói băng lãnh của ngày hôm qua. Nó ám ảnh cô tới tận sâu tâm trí.
Ánh mắt cô chạm đến khung hình trên tủ kế bên giường. Vương tay cầm lấy nó,đó là tấm hình cô và anh chụp chung trong lần đầu đi chơi. Cô ngắm nhìn khuôn mặt anh,nụ cười anh,ánh mắt anh nó thật sự ấm áp.
Bụng Bạch Dương quặng đau nhưng cô không để tâm đến,lúc này cô chỉ nhớ đến Sư Tử,nhớ anh mà thôi.
Anh đang ở đâu vậy? Sao lại không về? Em thật sự muốn biết em đã làm gì sai,em thật sự muốn biết anh đang nghĩ gì?
Mọi thứ trong đầu Bạch Dương chỉ duy nhất hình ảnh Sư Tử,cô cứ suy nghĩ đến thiếp đi từ lúc nào không hay.
Lúc đó cánh cửa mở ra,chàng trai đó bước vào,mái tóc rối bù,quần áo xộc xệch,người đầy mùi rượu. Bước đến giường,nhìn cô đang nằm ngủ ở đó.
Thật sự tôi đang tự hỏi... Em có đang phản bội tôi không?
Tôi tự hỏi trước giờ em đã thực lòng hay lừa dối?
Tôi cũng tự hỏi em yêu tôi như thế nào?
Tôi biết suy nghĩ tôi không thể đọc và lòng người tôi không thể thấu. Tôi muốn biết rằng hôm qua những thứ tôi thấy là thực hay chỉ do tôi lầm.
Tôi thật sự không muốn nói lời xa em...
Sư Tử kéo mền lại cho Bạch Dương,anh ngồi dựa vào chân giường suy nghĩ. Thật sự hình ảnh hôm qua không thể nào anh quên,người đó rõ là cô,làm sao anh lầm được chứ? Càng nghĩ đến cơn nóng giận trong anh càng dưng cao,Sư Tử bước ra khỏi phòng vì anh không muốn tổn thương cô,ít nhất là lúc này.
Sư Tử ra ngoài,rảo bước trên những con phố đông người nhưng anh cảm thấy lạc lõng vì không có Bạch Dương kế bên cười nói.
Mỗi lúc đi như vậy bên anh lúc nào cũng có cô dường như đã thành một thói quen không thể thiếu nữa. Nhưng hiện tại Sư Tử không muốn gặp cô.
Trong lòng anh đang tự dằn vặt,tự đấu tranh nhưng hiện thực vẫn luôn bao lấy tâm trí anh. Hình trong điện thoại anh chụp được hôm qua,rõ khuôn mặt cô. Sư Tử hận lúc đó không vào giết chết tên đó... Nhưng chính Bạch Dương đã nói cô yêu hắn...
Càng nghĩ càng hận,Sư Tử không còn gì để thoái giải. Anh mất người anh yêu thương nhất rồi...
Nụ cười đó là giả dối.
Lời yêu thương là giả dối.
Và con người cũng là giả dối.
Tất cả đều là giả dối!
Vậy ra trước giờ là em cam chịu thân phận mà dối lừa tôi. Yêu tôi sao? Nói dối... nhưng tôi hận mình không thể giết chết em... Tôi hận mình yêu em quá nhiều. Tôi hận chính mình lắm em có biết không? Nhưng cũng là vì tôi yêu em... Đáng ra tôi không nên...không nên chút nào
Sư Tử thật sự khóc nhưng anh gạt ngay giọt nước đầu tiên. Anh muốn khóc vì người đã phản bội mình. Trong lòng Sư Tử bây giờ chỉ còn mỗi sự căm tức và thù hận chính người con gái anh đã yêu bằng cả trái tim.
Nhưng bây giờ đã không còn gì để nói nữa...
Bạch Dương xuống nhà,mọi người đã đi hết chỉ còn Thiên Yết ở nhà,Sư Tử đêm qua đã không về. Cô tự hỏi mình đã làm gì để anh nổi giận?
Bạch Dương thay đồ rồi ra ngoài. Cô đến bệnh viện. Ngồi chờ bên ngoài cô thấy có những cô gái hay phụ nữ tay ẵm con vẻ mặt hạnh phúc yêu thương hoặc lo lắng vì đứa bé bệnh. Bạch Dương bất giác mỉm cười,cô cũng muốn được như họ. Hạnh phúc của người con gái là được làm mẹ.
Bạch Dương tự hỏi nếu làm mẹ rồi thì cuộc sống cô sẽ thay đổi như thế nào?
Đột nhiên cô nhớ đến Sư Tử. Nhớ đến khuôn mặt cùng giọng nói lạnh lùng,nóng giận đó. Bạch Dương càng thấy sợ,cô không biết mình đã làm gì sai? Hay anh đang xảy ra chuyện gì?
Mọi thứ cứ vây lấy suy nghĩ của Bạch Dương khiến tâm trí cô không còn để ý đến xung quanh,bác sĩ kêu tên cô đến lần thứ 3 cô mới nghe. Vội vã đi vào trong.
-Cô thấy trong người thế nào?
-Cháu thấy nhức đầu,bụng đau và buồn nôn.
Sau đó Bác sĩ khám cho cô rồi bảo:
-Cô có thai 5 tuần rồi.
-Dạ?
Bạch Dương không tin vào tai mình.
-Cô có thai 5 tuần rồi.
Câu nói của Bác sĩ cứ lập đi lập lại trong đầu Bạch Dương. Cô ra khỏi bệnh viện,trong đầu vẫn còn lẩng quẩn câu nói đó.
Có thai sao?
Bạch Dương dừng lại ở một cây cầu lộng gió. Cô nhìn xuống mặt nước êm ả,tự lòng suy nghĩ rằng đứa con này sẽ làm anh vui chứ?
Bạch Dương muốn gọi cho anh biết nhưng cô không dám,chứ khuôn mặt lãnh khốc đó ám ảnh cô.
Bạch Dương chạm nhẹ bụng mình,khẽ thở dài rồi quay bước đi,dặn lòng hãy quên đi buồn phiền.
Về tới nhà cô thấy Thiên Yết ngồi đó nhìn cô cười.
-Em mới đi đâu về vậy? Có đói không?
Nhìn thấy Thiên Yết,Bạch Dương như không kiềm được cảm xúc. Cô chạy đến ôm Thiên Yết bật khóc.
-Em sao vậy?-Thiên Yết hoảng hốt nhìn cô.
-Em có thai-Bạch Dương khóc nấc lên.
-Vậy thì tốt chứ sao lại khóc?
-Nhưng...Sư Tử...anh ấy...
Thiên Yết như hiểu ra lý do. Cũng phải hôm qua chính Sư Tử đã nói không muốn gặp Bạch Dương,bây giờ thì làm sao con bé vui nổi chứ.
-Em kể chuyện hôm qua lại cho chị nghe đi,chắc chắn phải có chuyện gì với em và Sư Tử-Thiên Yết lau nước mắt,dỗ dành Bạch Dương.
-Hôm qua,em nói lên thư viện lấy sách,nhưng lúc đó cô giáo gọi tới phòng nên em mới đi về hơi lâu. Lúc về thì thấy tay Sư Tử đầy máu,vẻ mặt tức giận rồi bỏ đi.
-Sư Tử không bao giờ trút giận lên em cả nhưng hôm qua thực sự em không biết anh ấy xảy ra chuyện gì.
Thiên Yết ngẫm nghĩ về chuyện này Thật sự Sư Tử rất lạ giống như đã thấy một việc gì đó không hay nhưng Bạch Dương chỉ đến phòng giáo viên mà giáo viên trường 2 đứa toàn là nữ,không thể có chuyện thân mật khác.
-Chị đừng nói chuyện này cho ai hết được không?
-Ừ,chị biết rồi,em lên phòng đi-Thiên Yết gật đầu.
Bạch Dương lên phòng,ngồi trên giường,ánh mắt miên man nhìn ra ngoài lúc này cô không nghĩ được gì nữa,đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Tự nhiên một nỗi sợ dưng lên trong Bạch Dương đó là anh không chấp nhận đứa con này.
Cô sợ anh sẽ lập lại giọng nói băng lãnh của ngày hôm qua. Nó ám ảnh cô tới tận sâu tâm trí.
Ánh mắt cô chạm đến khung hình trên tủ kế bên giường. Vương tay cầm lấy nó,đó là tấm hình cô và anh chụp chung trong lần đầu đi chơi. Cô ngắm nhìn khuôn mặt anh,nụ cười anh,ánh mắt anh nó thật sự ấm áp.
Bụng Bạch Dương quặng đau nhưng cô không để tâm đến,lúc này cô chỉ nhớ đến Sư Tử,nhớ anh mà thôi.
Anh đang ở đâu vậy? Sao lại không về? Em thật sự muốn biết em đã làm gì sai,em thật sự muốn biết anh đang nghĩ gì?
Mọi thứ trong đầu Bạch Dương chỉ duy nhất hình ảnh Sư Tử,cô cứ suy nghĩ đến thiếp đi từ lúc nào không hay.
Lúc đó cánh cửa mở ra,chàng trai đó bước vào,mái tóc rối bù,quần áo xộc xệch,người đầy mùi rượu. Bước đến giường,nhìn cô đang nằm ngủ ở đó.
Thật sự tôi đang tự hỏi... Em có đang phản bội tôi không?
Tôi tự hỏi trước giờ em đã thực lòng hay lừa dối?
Tôi cũng tự hỏi em yêu tôi như thế nào?
Tôi biết suy nghĩ tôi không thể đọc và lòng người tôi không thể thấu. Tôi muốn biết rằng hôm qua những thứ tôi thấy là thực hay chỉ do tôi lầm.
Tôi thật sự không muốn nói lời xa em...
Sư Tử kéo mền lại cho Bạch Dương,anh ngồi dựa vào chân giường suy nghĩ. Thật sự hình ảnh hôm qua không thể nào anh quên,người đó rõ là cô,làm sao anh lầm được chứ? Càng nghĩ đến cơn nóng giận trong anh càng dưng cao,Sư Tử bước ra khỏi phòng vì anh không muốn tổn thương cô,ít nhất là lúc này.
Sư Tử ra ngoài,rảo bước trên những con phố đông người nhưng anh cảm thấy lạc lõng vì không có Bạch Dương kế bên cười nói.
Mỗi lúc đi như vậy bên anh lúc nào cũng có cô dường như đã thành một thói quen không thể thiếu nữa. Nhưng hiện tại Sư Tử không muốn gặp cô.
Trong lòng anh đang tự dằn vặt,tự đấu tranh nhưng hiện thực vẫn luôn bao lấy tâm trí anh. Hình trong điện thoại anh chụp được hôm qua,rõ khuôn mặt cô. Sư Tử hận lúc đó không vào giết chết tên đó... Nhưng chính Bạch Dương đã nói cô yêu hắn...
Càng nghĩ càng hận,Sư Tử không còn gì để thoái giải. Anh mất người anh yêu thương nhất rồi...
Nụ cười đó là giả dối.
Lời yêu thương là giả dối.
Và con người cũng là giả dối.
Tất cả đều là giả dối!
Vậy ra trước giờ là em cam chịu thân phận mà dối lừa tôi. Yêu tôi sao? Nói dối... nhưng tôi hận mình không thể giết chết em... Tôi hận mình yêu em quá nhiều. Tôi hận chính mình lắm em có biết không? Nhưng cũng là vì tôi yêu em... Đáng ra tôi không nên...không nên chút nào
Sư Tử thật sự khóc nhưng anh gạt ngay giọt nước đầu tiên. Anh muốn khóc vì người đã phản bội mình. Trong lòng Sư Tử bây giờ chỉ còn mỗi sự căm tức và thù hận chính người con gái anh đã yêu bằng cả trái tim.
Nhưng bây giờ đã không còn gì để nói nữa...
/176
|