Cự Giải đi lanh quanh trong khu vườn của căn biệt thự,cô thả hồn theo từng khúc nhạc trong điện thoại.
Ngồi lên xích đu khẽ nhắm đôi mắt lại cảm nhận làn gió nhẹ nhàng thổi qua
Cuộc sống yên bình đối với cô đã quá đỗi bình thường. Từ nhỏ đã là 1 tiểu thư danh giá,sống trong xa hoa nhung lụa nhưng yên bình đâu lúc nào cũng hạnh phúc... Đối với cô đó là 1 khoảng trống cô độc. Cô chỉ có mỗi bạn thân là Song Tử hàng ngày an ủi cô bạn bất hạnh của mình và lấy đó làm an ủi cho mình chí ít còn hơn người ta
Cự Giải. Ừ là tiểu thư,là con nhà cao sang nhưng mấy ai hiểu được cô tiểu thư có vẻ ngoài vui vẻ,yêu kiều ấy lại là 1 con người cô đơn,cuộc sống nhàm chán đến chẳng muốn sống nữa.
Cô đơn lạnh lắm mấy ai biết?
Cô đơn buồn lắm,có ai hiểu không?
Cô đơn sợ lắm,có ai thấu không?
Cô đơn cần lắm một nụ cười,có ai cho không?
Cô đơn cần một lời nói yêu thương,ai ở bên chứ?
Cự Giải cứ sống nhàm nhạ cho đến khi cô gặp Bảo Bình,anh đã cho cô tất cả những gì cô thiếu,không để cô thiệt thòi,không để cô một mình,quan tâm hết mọi thứ,dành cho cô cái tốt nhất. Chỉ cần anh là cô hạnh phúc,không cần anh là ai chỉ cần anh là người yêu cô và anh là người cô yêu thôi
-Cự Giải
Cự Giải đang miên mang suy nghĩ thì có ai gọi cô,giật mình mở đôi mắt nhìn người đó
-Bạch Dương? Chị gọi em có gì không ạ?-Cự Giải cười
-Không,chị thấy em ngồi đây,nắng lên cao rồi bệnh thì khổ-Bạch Dương vuốt mái tóc xanh biển của Cự Giải
Cự Giải cười trong nhà Bạch Dương là người luôn quan tâm mọi người 1 cách đặc biệt luôn khiến cho mọi người thấy thân thuộc. Cự Giải luôn cảm thấy dễ chịu khi ở gần Bạch Dương
-Em không sao đâu-Cự Giải
-Nhưng em cũng nên vào trong đi Bảo Bình đang cần gặp em đó-Bạch Dương mỉm cười
-Vâng-Cự Giải đứng lên bước vào trong. Cô đến phòng làm việc của Bảo Bình
-Anh gọi em có gì không?-Cự Giải
-Không,anh chỉ muốn hỏi em ăn sáng chưa thôi,tối hôm qua anh về khuya-Bảo Bình vươn tay ôm lấy Cự Giải vào lòng
-À...hôm qua anh đi đâu?-Cự Giải quay lại nhìn Bảo Bình
-Anh ở công ty-Bảo Bình
-Léng phéng là thành thái giám đó nha-Cự Giải cầm cây kéo đe doạ
-Ấy...bỏ xuống không có hàng xài ráng chịu-Bảo Bình cầm lại cây kéo cười trừ
-Anh đi nghỉ đi,dậy sớm làm gì?-Cự Giải
-Anh biết rồi,để anh làm xong rồi ngủ-Bảo Bình có vẻ mệt mỏi nhìn vào máy tính
-Thôi ngủ đi Bảo Bảo-Cự Giải vẫn năn nỉ
-Thế công việc ai làm cho anh đây?-Bảo Bình cười
-Em làm-Cự Giải vẫn kiên quyết
-Em làm gì?-Bảo Bình
-Không biết nhưng anh đi ngủ đi,không tối nay xuống đất nằm đấy-Cự Giải đành dùng chiêu cuối
-Không còn lựa chọn khác?-Bảo Bình ỉu xìu
-Không còn-Cự Giải khẳng định
-Ừ thôi anh đi-Bảo Bình đứng dậy đi đến giường nằm đúng như Cự Giải nghĩ anh đã rất mệt vừa nằm là đã ngủ. Cô nhìn anh khẽ cười
Cự Giải mở điện thoại ra
-15/2,hôm may là sinh nhật Bảo Bình-Cự Giải ở nụ cười
Cô liền chạy xuống nhà dưới,hiền tại nhà không có ai Bạch Dương thì đi đâu mất rồi. Cự Giải vào bếp nhanh tay làm một chiếc bánh sinh nhật nhỏ cho Bảo Bình rồi đi ra ngoài mua cho anh một món quà đặc biệt
Cự Giải đến khu mua sắm bước vào nơi bán nhưng món đồ sang trọng và bắt đầu lựa chọn.
-Cự Giải-Giọng nói khiến Cự Giải giật mình
-Ngọc Lam...-Cự Giải quay lại ngạc nhiên
-Không ngờ lại gặp chị ở đây-Ngọc Lam cất giọng nói ẻo lả lên
-Ừ-Cự Giải vẫn chẳng để tâm mấy
-Một năm bỏ nhà theo họ Triệu thấy sao hả?-Ngọc Lam nói giọng mỉa mai
-Ý cô là sao?-Cự Giải nhíu mày
-Xớ cái thứ bỏ nhà theo trai,chẳng đáng trong dòng tộc,không biết sao cậu chưa trụt xuất chị-Ngọc Lam khinh bỉ
-Tôi cũng nói cho cô biết,tôi ở nhà Bảo Bình có sự đông ý của cha,đỡ hơn cô...mới 15 tuổi đầu đã lẵng lơ quán bar,lên giường chả biết bao nhiêu trai,cô mới là người bị trụt xuất chứ không phải tôi. Với lại nếu có thể quan hệ với họ Triệu thì gia tộc sẽ phát triển, thử hỏi tôi với cô ai hơn ai?-Cự Giải cười khinh bỉ
-Chị dám nói với tôi như vậy hả?-Ngọc Lam tức bực đến tím mặt
-Sao tôi lại không dám chứ-Cự Giải nói giọng miệt mỉa
-Chị...được lắm,tôi coi chị hóng hách bao lâu-Ngọc Lam nói rồi bỏ đi
Cự Giải liếc khinh bỉ rồi bước tới quầy tính tiền,thanh toán món hàng của mình.
Cự Giải đi về trên đường,bỗng có 1 chiếc xe sang trọng dừng lại bước ra là 1 người đàn ông cao tuổi
-Cha..!-Cự Giải khẽ gọi
-Lên xe nói chuyện-Ông lạnh lùng
Cự Giải chỉ im lặng và lên xe
-Có chuyện gì không cha?-Cự Giải vào vấn để
-Cha muốn nhờ con một việc
-Việc gì thưa cha?-Cự Giải
-Cha muốn...nhờ con cho Ngọc Lam ở nhờ bên con một thời gian
-Tại sao ạ?-Cự Giải có vẻ bất đồng
-Vì cha muốn con giáo quấn nó lại,có được không con?
-Chuyện đó con không quyết định được,con cần hỏi ý kiến Bảo Bình-Cự Giải thở dài
-Ừm cha đợi câu trả lời của con
Rồi chiếc xe chay về căn biệt thự của Triệu gia. Cự Giải chào tạm biệt cha rồi đi vào trong
-Em về rồi đây-Cự Giải mở cửa phòng ra
-Chào em-Bảo Bình nhìn cô nở nụ cười
-Em có quà cho anh này-Cự Giải đưa một chiếc hộp màu đen cho Bảo Bình
-Dịp gì cơ?-Bảo Bình nhìn Cự Giải
-Anh không nhớ hôm nay là sinh nhật anh sao?-Cự Giải ngạc nhiên nhìn Bảo Bình
-Hả....À,anh quên công việc bận quá nên anh cũng không nhớ-Bảo Bình cười trừ
-Em có làm bánh cho anh rồi,mở quà đi-Cự Giải ôm lấy Bảo Bình
Bảo Bình mở cái hộp đen ra là 1 chiếc đồng hồ màu đen sang trọng
-Cảm ơn em-Bảo Bình ôm Cự Giải vào lòng
-Anh... Em có chuyện muốn hỏi ý anh-Cự Giải
-Em nói đi-Bảo Bình gật đầu
-Lúc nãy em có gặp cha,cha hỏi có thể cho Ngọc Lam qua ở nhờ 1 thời gian nói thẳng là để giáo huấn lại nó,em hỏi ý anh thế nào?-Cự Giải
-Em thì sao? Có muốn không?-Bảo Bình hỏi lại vì anh biết Cự Giải và Ngọc Lam có mâu thuẫn từ trước
-Em không biết nhưng cha đã lên tiếng thì em cũng đồng ý-Cự Giải mệt mỏi
-Vậy thì cứ cho cô ta ở đi-Bảo Bình xoa đầu Cự Giải
-Nhưng em sợ cái tính lẵng lơ của con bé đó-Cự Giải bỉu môi
-Em sợ nó quyến rũ ai trong nhà này sao?-Bảo Bình cười khẩy
-Ai biết được-Cự Giải nhún vai
-Thôi không sao đâu,đừng có lo lắng nữa cô nhóc-Bảo Bình hôn lên tóc Cự Giải trấn an
-Anh lúc nào cũng vô tư quá ha,thôi em đi chuẩn bị bữa tối,lát em mang bánh lên cho anh-Cự Giải cười rồi đi ra ngoài
Thật sự cô đang có linh cảm không tốt mấy cho vấn đề nay nhưng cũng không thể bỉ mặc Ngọc Lam sa thân làm ô danh gia tộc mà mọi người cất công gầy dựng được. Đúng là khó xử.
Cự Giải còn lo sợ cô sẽ mất đi người mà mình thương yêu nhất... Nỗi sợ lớn nhất trong tim cô hiện tại là anh, Bảo Bình!
Ngồi lên xích đu khẽ nhắm đôi mắt lại cảm nhận làn gió nhẹ nhàng thổi qua
Cuộc sống yên bình đối với cô đã quá đỗi bình thường. Từ nhỏ đã là 1 tiểu thư danh giá,sống trong xa hoa nhung lụa nhưng yên bình đâu lúc nào cũng hạnh phúc... Đối với cô đó là 1 khoảng trống cô độc. Cô chỉ có mỗi bạn thân là Song Tử hàng ngày an ủi cô bạn bất hạnh của mình và lấy đó làm an ủi cho mình chí ít còn hơn người ta
Cự Giải. Ừ là tiểu thư,là con nhà cao sang nhưng mấy ai hiểu được cô tiểu thư có vẻ ngoài vui vẻ,yêu kiều ấy lại là 1 con người cô đơn,cuộc sống nhàm chán đến chẳng muốn sống nữa.
Cô đơn lạnh lắm mấy ai biết?
Cô đơn buồn lắm,có ai hiểu không?
Cô đơn sợ lắm,có ai thấu không?
Cô đơn cần lắm một nụ cười,có ai cho không?
Cô đơn cần một lời nói yêu thương,ai ở bên chứ?
Cự Giải cứ sống nhàm nhạ cho đến khi cô gặp Bảo Bình,anh đã cho cô tất cả những gì cô thiếu,không để cô thiệt thòi,không để cô một mình,quan tâm hết mọi thứ,dành cho cô cái tốt nhất. Chỉ cần anh là cô hạnh phúc,không cần anh là ai chỉ cần anh là người yêu cô và anh là người cô yêu thôi
-Cự Giải
Cự Giải đang miên mang suy nghĩ thì có ai gọi cô,giật mình mở đôi mắt nhìn người đó
-Bạch Dương? Chị gọi em có gì không ạ?-Cự Giải cười
-Không,chị thấy em ngồi đây,nắng lên cao rồi bệnh thì khổ-Bạch Dương vuốt mái tóc xanh biển của Cự Giải
Cự Giải cười trong nhà Bạch Dương là người luôn quan tâm mọi người 1 cách đặc biệt luôn khiến cho mọi người thấy thân thuộc. Cự Giải luôn cảm thấy dễ chịu khi ở gần Bạch Dương
-Em không sao đâu-Cự Giải
-Nhưng em cũng nên vào trong đi Bảo Bình đang cần gặp em đó-Bạch Dương mỉm cười
-Vâng-Cự Giải đứng lên bước vào trong. Cô đến phòng làm việc của Bảo Bình
-Anh gọi em có gì không?-Cự Giải
-Không,anh chỉ muốn hỏi em ăn sáng chưa thôi,tối hôm qua anh về khuya-Bảo Bình vươn tay ôm lấy Cự Giải vào lòng
-À...hôm qua anh đi đâu?-Cự Giải quay lại nhìn Bảo Bình
-Anh ở công ty-Bảo Bình
-Léng phéng là thành thái giám đó nha-Cự Giải cầm cây kéo đe doạ
-Ấy...bỏ xuống không có hàng xài ráng chịu-Bảo Bình cầm lại cây kéo cười trừ
-Anh đi nghỉ đi,dậy sớm làm gì?-Cự Giải
-Anh biết rồi,để anh làm xong rồi ngủ-Bảo Bình có vẻ mệt mỏi nhìn vào máy tính
-Thôi ngủ đi Bảo Bảo-Cự Giải vẫn năn nỉ
-Thế công việc ai làm cho anh đây?-Bảo Bình cười
-Em làm-Cự Giải vẫn kiên quyết
-Em làm gì?-Bảo Bình
-Không biết nhưng anh đi ngủ đi,không tối nay xuống đất nằm đấy-Cự Giải đành dùng chiêu cuối
-Không còn lựa chọn khác?-Bảo Bình ỉu xìu
-Không còn-Cự Giải khẳng định
-Ừ thôi anh đi-Bảo Bình đứng dậy đi đến giường nằm đúng như Cự Giải nghĩ anh đã rất mệt vừa nằm là đã ngủ. Cô nhìn anh khẽ cười
Cự Giải mở điện thoại ra
-15/2,hôm may là sinh nhật Bảo Bình-Cự Giải ở nụ cười
Cô liền chạy xuống nhà dưới,hiền tại nhà không có ai Bạch Dương thì đi đâu mất rồi. Cự Giải vào bếp nhanh tay làm một chiếc bánh sinh nhật nhỏ cho Bảo Bình rồi đi ra ngoài mua cho anh một món quà đặc biệt
Cự Giải đến khu mua sắm bước vào nơi bán nhưng món đồ sang trọng và bắt đầu lựa chọn.
-Cự Giải-Giọng nói khiến Cự Giải giật mình
-Ngọc Lam...-Cự Giải quay lại ngạc nhiên
-Không ngờ lại gặp chị ở đây-Ngọc Lam cất giọng nói ẻo lả lên
-Ừ-Cự Giải vẫn chẳng để tâm mấy
-Một năm bỏ nhà theo họ Triệu thấy sao hả?-Ngọc Lam nói giọng mỉa mai
-Ý cô là sao?-Cự Giải nhíu mày
-Xớ cái thứ bỏ nhà theo trai,chẳng đáng trong dòng tộc,không biết sao cậu chưa trụt xuất chị-Ngọc Lam khinh bỉ
-Tôi cũng nói cho cô biết,tôi ở nhà Bảo Bình có sự đông ý của cha,đỡ hơn cô...mới 15 tuổi đầu đã lẵng lơ quán bar,lên giường chả biết bao nhiêu trai,cô mới là người bị trụt xuất chứ không phải tôi. Với lại nếu có thể quan hệ với họ Triệu thì gia tộc sẽ phát triển, thử hỏi tôi với cô ai hơn ai?-Cự Giải cười khinh bỉ
-Chị dám nói với tôi như vậy hả?-Ngọc Lam tức bực đến tím mặt
-Sao tôi lại không dám chứ-Cự Giải nói giọng miệt mỉa
-Chị...được lắm,tôi coi chị hóng hách bao lâu-Ngọc Lam nói rồi bỏ đi
Cự Giải liếc khinh bỉ rồi bước tới quầy tính tiền,thanh toán món hàng của mình.
Cự Giải đi về trên đường,bỗng có 1 chiếc xe sang trọng dừng lại bước ra là 1 người đàn ông cao tuổi
-Cha..!-Cự Giải khẽ gọi
-Lên xe nói chuyện-Ông lạnh lùng
Cự Giải chỉ im lặng và lên xe
-Có chuyện gì không cha?-Cự Giải vào vấn để
-Cha muốn nhờ con một việc
-Việc gì thưa cha?-Cự Giải
-Cha muốn...nhờ con cho Ngọc Lam ở nhờ bên con một thời gian
-Tại sao ạ?-Cự Giải có vẻ bất đồng
-Vì cha muốn con giáo quấn nó lại,có được không con?
-Chuyện đó con không quyết định được,con cần hỏi ý kiến Bảo Bình-Cự Giải thở dài
-Ừm cha đợi câu trả lời của con
Rồi chiếc xe chay về căn biệt thự của Triệu gia. Cự Giải chào tạm biệt cha rồi đi vào trong
-Em về rồi đây-Cự Giải mở cửa phòng ra
-Chào em-Bảo Bình nhìn cô nở nụ cười
-Em có quà cho anh này-Cự Giải đưa một chiếc hộp màu đen cho Bảo Bình
-Dịp gì cơ?-Bảo Bình nhìn Cự Giải
-Anh không nhớ hôm nay là sinh nhật anh sao?-Cự Giải ngạc nhiên nhìn Bảo Bình
-Hả....À,anh quên công việc bận quá nên anh cũng không nhớ-Bảo Bình cười trừ
-Em có làm bánh cho anh rồi,mở quà đi-Cự Giải ôm lấy Bảo Bình
Bảo Bình mở cái hộp đen ra là 1 chiếc đồng hồ màu đen sang trọng
-Cảm ơn em-Bảo Bình ôm Cự Giải vào lòng
-Anh... Em có chuyện muốn hỏi ý anh-Cự Giải
-Em nói đi-Bảo Bình gật đầu
-Lúc nãy em có gặp cha,cha hỏi có thể cho Ngọc Lam qua ở nhờ 1 thời gian nói thẳng là để giáo huấn lại nó,em hỏi ý anh thế nào?-Cự Giải
-Em thì sao? Có muốn không?-Bảo Bình hỏi lại vì anh biết Cự Giải và Ngọc Lam có mâu thuẫn từ trước
-Em không biết nhưng cha đã lên tiếng thì em cũng đồng ý-Cự Giải mệt mỏi
-Vậy thì cứ cho cô ta ở đi-Bảo Bình xoa đầu Cự Giải
-Nhưng em sợ cái tính lẵng lơ của con bé đó-Cự Giải bỉu môi
-Em sợ nó quyến rũ ai trong nhà này sao?-Bảo Bình cười khẩy
-Ai biết được-Cự Giải nhún vai
-Thôi không sao đâu,đừng có lo lắng nữa cô nhóc-Bảo Bình hôn lên tóc Cự Giải trấn an
-Anh lúc nào cũng vô tư quá ha,thôi em đi chuẩn bị bữa tối,lát em mang bánh lên cho anh-Cự Giải cười rồi đi ra ngoài
Thật sự cô đang có linh cảm không tốt mấy cho vấn đề nay nhưng cũng không thể bỉ mặc Ngọc Lam sa thân làm ô danh gia tộc mà mọi người cất công gầy dựng được. Đúng là khó xử.
Cự Giải còn lo sợ cô sẽ mất đi người mà mình thương yêu nhất... Nỗi sợ lớn nhất trong tim cô hiện tại là anh, Bảo Bình!
/176
|