Anubis được lệnh đến một nơi cách tổ chức khá xa. Khi anh đến,cô đã chờ sẵn ở đó.
-Đến rồi sao-Cô cất giọng,vẫn quay lưng về phía anh.
-Vâng-Anubis kính cẩn trả lời.
-Thật sự không nhận ra tôi sao?-Cô quay người lại,dưới ánh hoàng hôn người con gái ấy càng trở nên uỷ mị,xinh đẹp đến lạ thường,khuôn mặt trang điểm sắc sảo,mái tóc bạch kim được buộc cao,ánh mắt thách đố nhìn về phía anh.
Anh sững người,người con gái trước mặt với ngoại hình đó rất quen thuộc,cảm giác lại đau nhói xuất hiện trong anh. Anh biết,nhưng anh không dám chắc chắn. Thực ra không muốn thừa nhận điều đó.
-Sư Tử,hết kịch rồi-Cô nhếch môi,tiến lại gần anh. Cả hai nhìn nhau,ánh mắt cô khiến anh khá lúng túng.
-Anh thật sự không nhận ra tôi?-Cô nghiêng đầu hỏi.
Khẽ nở nụ cười có chút chua sót.
-Tôi chỉ trang điểm kỹ một chút mà đã không nhận ra sao?
-Không phải tôi không nhận ra-Anh tháo bỏ vết sẹo nguỵ trang trên mặt,chậm rãi nói-chỉ là tôi không muốn thừa nhận điều đó.
Cô nhìn anh thật kỹ,trong tim khẽ rung lên,cảm giác nhói đau làm tim cô quặn thắt,cố bình tĩnh,nở nụ cười khẩy.
-Vậy sao? Dù sao thì chúng ta cũng hội ngộ cố nhân. Lần trươc anh may mắn thoát khỏi đám cháy đó,nhưng lần này thì không-Cô rút súng,nở nụ cười khinh khỉnh nhìn anh.
Sư Tử vẫn đứng yên,anh cười khẩy,anh liếc nhìn cô-Có bản lĩnh không?
Cô không trả lời,ngòm súng vẫn hướng về anh. Cô biết mình không thể làm điều đó,lý do cô một mình hẹn anh đến đây,nơi cách xa tổ chức cũng là vì anh.
-Mau bỏ súng xuống-Thiên Bình xuất hiện với rất nhiều tên khác phía sau anh,họ là người của Triệu gia.
Cô vứt súng,nở nụ cười,dơ tay lên chịu thua. Về phía Sư Tử anh như nhận ra điều gì đó,anh nhìn người của anh trói tay cô lại và đưa lên xe,trong lòng anh có chút gì đó đau lòng.
Họ đưa cô vào nhà giam như bao tù nhân khác. Đã phạm phải Triệu gia chỉ có chết,cô biết điều đó,nhưng cô không hề sợ càng không hối hận vì quyết định của mình,vì chỉ có cách này mới giúp cô trọn vẹn với cả hai bên.
-Bạch Dương-Tiếng nói trầm vang lên.
-Là anh sao?-Cô ngước mặt lên,trong bóng tối chỉ có vài ánh sáng mờ nhạt rọi vào gương mặt anh.
Anh im lặng,tiếng cánh cửa tù giam mở ra,anh bước đến ngồi cạnh cô.
Cả hai im lặng,không gian yên tĩnh,nhịp tim như chẳng còn chung nhịp vì người lo sợ sẽ xa rời,người như đã chấp nhận điều đó,chẳng còn luyến tiếc dù còn rất yêu.
-Tại sao em làm vậy?-Sư Tử lên tiếng,giọng nói vẫn trầm ấm.
-Vì em là người của ST Hell và là người yêu anh rất nhiều-Bạch Dương nhẹ nhàng trả lời,kèm theo nụ cười gượng gạo.
-Anh có muốn nghe em kể lại tất cả không?
-Em nói đi.
-Anh nhớ ngày mình gặp nhau chứ? Mọi thứ đều được sắp đặt,chẳng có ai là đứa trẻ mồ côi được rao bán cả,tất cả chỉ là vở kịch được dựng lên mà thôi,người tài xế chở anh đến chợ đen đêm đó cũng là người của ST Hell. Có lẽ ông ấy đã nói gì với anh nên anh đã lọt bẫy dễ dàng như vậy.
-Ông ấy không nói gì cả. Anh cũng không hiểu vì sao lúc đó anh lại làm như thế.
-Sau khi em chấp nhận làm người của anh,mọi thứ như được sắp xếp cẩn thận,mọi thông tin về công ty em đều nắm giữ,nhưng có lẽ đó chẳng là gì,mọi thứ tổ chức cố gắng lật đổ Triệu gia dù là bạch đạo hay hắc đạo cũng không thể,các anh xoay sở rất nhanh chúng em chẳng thể trở tay. Còn về Thiên Yết sải thai thì cái đó là do Ngọc Lam,cô ấy cũng là thành viên của tổ chức. Việc em ở thư viện do một người khác giả dạng,kể cả việc Song Tử đâm Thiên Bình cũng vậy,tất cả là do người của tổ chức làm. Ma Kết cũng như em,cô ấy là Hestia,nhưng chắc giờ Nhân Mã đã biết rồi. Lý do vì sao Thiên Bình biết được chỗ chúng ta và vì sao em chỉ 1 mình gặp anh,đó là vì em muốn bảo vệ anh. Em không muốn phản bội tổ chức cũng không muốn tône thương anh dù có đủ khả năng hay không. Đám cháy hôm đó là do tổ chức gây ra nhưng em kh hiểu vì sao anh lại thoát được-Bạch Dương chậm rãi kể lại cho Sư Tử nghe.
-Thực ra đó cũng là kế hoạch của Kim Ngưu và anh,tất cả ngừơi trong Triệu gia không ai biết,để anh vờ chết xâm nhập vào ST sẽ dễ hơn, nhưng anh không ngờ hôm đó lại chạm phải 1 tên của tổ chức ST. Đáng ra sẽ có 1 người thay anh,sau đó sẽ được cho cái xác đó là anh,mọi thứ Kim Ngưu và anh đã sắp xếp kỹ càng cho tới khi thấy 1 tên lính đó,bọn anh đã bắt nó thế cho cái xác kia.-Sư Tử nói rồi quay sang Bạch Dương-Vì sao lại chấp nhận điều đó chứ? Em làm vậy vì gì?
Bạch Dương,cô im lặng chỉ cười mỉm.
-Anh biết không,em chả tiếc gì khi là người của anh,lúc đầu em chỉ nghĩ là nhiệm vụ,vì em mang ơn họ 1 mạng thì có thể dùng cả 1 đời để trả. Cái duy nhất em không ngờ đó là em đã yêu anh và có con với anh-Dòng nước mắt lăn xuống gương mặt cô nhưng nụ cười đó vẫn không tắt,ánh mắt yêu thương và đau lòng nhìn anh.
Ánh mắt đó vẫn không thay đổi,kể cả lòng dạ cũng chẳng hề đổi, chỉ là họ không còn can đảm để vượt qua nỗi đau trước mắt. Không phải là không đủ chỉ là số phận quá khắc nghiệt,phận họ đã như vậy,không ai muốn rời xa nhưng duyên số đã chết rồi.
Tình yêu của hai người là thế,cay đắng,dày vò và hối tiếc. Họ tự hỏi có thể một lần nữa yêu nhau không? Nhưng câu trả lời là không,dù ở bất kỳ phía nào cũng như vậy.
Nhân gian này vô thường lắm em à. Yêu thì đã sao? Vì nhau thì đã sao? Duyên có phận không thì cuộc tình chẳng thể ở bên nhau.
Ừ chúng ta yêu nhau,yêu nhiều đến mức bất chấp mọi thứ,địa vị,mạng sống,tiền tài nhưng bất chấp như thế cuối cùng cũng chỉ là hai chữ: Ly Biệt.
-Đến rồi sao-Cô cất giọng,vẫn quay lưng về phía anh.
-Vâng-Anubis kính cẩn trả lời.
-Thật sự không nhận ra tôi sao?-Cô quay người lại,dưới ánh hoàng hôn người con gái ấy càng trở nên uỷ mị,xinh đẹp đến lạ thường,khuôn mặt trang điểm sắc sảo,mái tóc bạch kim được buộc cao,ánh mắt thách đố nhìn về phía anh.
Anh sững người,người con gái trước mặt với ngoại hình đó rất quen thuộc,cảm giác lại đau nhói xuất hiện trong anh. Anh biết,nhưng anh không dám chắc chắn. Thực ra không muốn thừa nhận điều đó.
-Sư Tử,hết kịch rồi-Cô nhếch môi,tiến lại gần anh. Cả hai nhìn nhau,ánh mắt cô khiến anh khá lúng túng.
-Anh thật sự không nhận ra tôi?-Cô nghiêng đầu hỏi.
Khẽ nở nụ cười có chút chua sót.
-Tôi chỉ trang điểm kỹ một chút mà đã không nhận ra sao?
-Không phải tôi không nhận ra-Anh tháo bỏ vết sẹo nguỵ trang trên mặt,chậm rãi nói-chỉ là tôi không muốn thừa nhận điều đó.
Cô nhìn anh thật kỹ,trong tim khẽ rung lên,cảm giác nhói đau làm tim cô quặn thắt,cố bình tĩnh,nở nụ cười khẩy.
-Vậy sao? Dù sao thì chúng ta cũng hội ngộ cố nhân. Lần trươc anh may mắn thoát khỏi đám cháy đó,nhưng lần này thì không-Cô rút súng,nở nụ cười khinh khỉnh nhìn anh.
Sư Tử vẫn đứng yên,anh cười khẩy,anh liếc nhìn cô-Có bản lĩnh không?
Cô không trả lời,ngòm súng vẫn hướng về anh. Cô biết mình không thể làm điều đó,lý do cô một mình hẹn anh đến đây,nơi cách xa tổ chức cũng là vì anh.
-Mau bỏ súng xuống-Thiên Bình xuất hiện với rất nhiều tên khác phía sau anh,họ là người của Triệu gia.
Cô vứt súng,nở nụ cười,dơ tay lên chịu thua. Về phía Sư Tử anh như nhận ra điều gì đó,anh nhìn người của anh trói tay cô lại và đưa lên xe,trong lòng anh có chút gì đó đau lòng.
Họ đưa cô vào nhà giam như bao tù nhân khác. Đã phạm phải Triệu gia chỉ có chết,cô biết điều đó,nhưng cô không hề sợ càng không hối hận vì quyết định của mình,vì chỉ có cách này mới giúp cô trọn vẹn với cả hai bên.
-Bạch Dương-Tiếng nói trầm vang lên.
-Là anh sao?-Cô ngước mặt lên,trong bóng tối chỉ có vài ánh sáng mờ nhạt rọi vào gương mặt anh.
Anh im lặng,tiếng cánh cửa tù giam mở ra,anh bước đến ngồi cạnh cô.
Cả hai im lặng,không gian yên tĩnh,nhịp tim như chẳng còn chung nhịp vì người lo sợ sẽ xa rời,người như đã chấp nhận điều đó,chẳng còn luyến tiếc dù còn rất yêu.
-Tại sao em làm vậy?-Sư Tử lên tiếng,giọng nói vẫn trầm ấm.
-Vì em là người của ST Hell và là người yêu anh rất nhiều-Bạch Dương nhẹ nhàng trả lời,kèm theo nụ cười gượng gạo.
-Anh có muốn nghe em kể lại tất cả không?
-Em nói đi.
-Anh nhớ ngày mình gặp nhau chứ? Mọi thứ đều được sắp đặt,chẳng có ai là đứa trẻ mồ côi được rao bán cả,tất cả chỉ là vở kịch được dựng lên mà thôi,người tài xế chở anh đến chợ đen đêm đó cũng là người của ST Hell. Có lẽ ông ấy đã nói gì với anh nên anh đã lọt bẫy dễ dàng như vậy.
-Ông ấy không nói gì cả. Anh cũng không hiểu vì sao lúc đó anh lại làm như thế.
-Sau khi em chấp nhận làm người của anh,mọi thứ như được sắp xếp cẩn thận,mọi thông tin về công ty em đều nắm giữ,nhưng có lẽ đó chẳng là gì,mọi thứ tổ chức cố gắng lật đổ Triệu gia dù là bạch đạo hay hắc đạo cũng không thể,các anh xoay sở rất nhanh chúng em chẳng thể trở tay. Còn về Thiên Yết sải thai thì cái đó là do Ngọc Lam,cô ấy cũng là thành viên của tổ chức. Việc em ở thư viện do một người khác giả dạng,kể cả việc Song Tử đâm Thiên Bình cũng vậy,tất cả là do người của tổ chức làm. Ma Kết cũng như em,cô ấy là Hestia,nhưng chắc giờ Nhân Mã đã biết rồi. Lý do vì sao Thiên Bình biết được chỗ chúng ta và vì sao em chỉ 1 mình gặp anh,đó là vì em muốn bảo vệ anh. Em không muốn phản bội tổ chức cũng không muốn tône thương anh dù có đủ khả năng hay không. Đám cháy hôm đó là do tổ chức gây ra nhưng em kh hiểu vì sao anh lại thoát được-Bạch Dương chậm rãi kể lại cho Sư Tử nghe.
-Thực ra đó cũng là kế hoạch của Kim Ngưu và anh,tất cả ngừơi trong Triệu gia không ai biết,để anh vờ chết xâm nhập vào ST sẽ dễ hơn, nhưng anh không ngờ hôm đó lại chạm phải 1 tên của tổ chức ST. Đáng ra sẽ có 1 người thay anh,sau đó sẽ được cho cái xác đó là anh,mọi thứ Kim Ngưu và anh đã sắp xếp kỹ càng cho tới khi thấy 1 tên lính đó,bọn anh đã bắt nó thế cho cái xác kia.-Sư Tử nói rồi quay sang Bạch Dương-Vì sao lại chấp nhận điều đó chứ? Em làm vậy vì gì?
Bạch Dương,cô im lặng chỉ cười mỉm.
-Anh biết không,em chả tiếc gì khi là người của anh,lúc đầu em chỉ nghĩ là nhiệm vụ,vì em mang ơn họ 1 mạng thì có thể dùng cả 1 đời để trả. Cái duy nhất em không ngờ đó là em đã yêu anh và có con với anh-Dòng nước mắt lăn xuống gương mặt cô nhưng nụ cười đó vẫn không tắt,ánh mắt yêu thương và đau lòng nhìn anh.
Ánh mắt đó vẫn không thay đổi,kể cả lòng dạ cũng chẳng hề đổi, chỉ là họ không còn can đảm để vượt qua nỗi đau trước mắt. Không phải là không đủ chỉ là số phận quá khắc nghiệt,phận họ đã như vậy,không ai muốn rời xa nhưng duyên số đã chết rồi.
Tình yêu của hai người là thế,cay đắng,dày vò và hối tiếc. Họ tự hỏi có thể một lần nữa yêu nhau không? Nhưng câu trả lời là không,dù ở bất kỳ phía nào cũng như vậy.
Nhân gian này vô thường lắm em à. Yêu thì đã sao? Vì nhau thì đã sao? Duyên có phận không thì cuộc tình chẳng thể ở bên nhau.
Ừ chúng ta yêu nhau,yêu nhiều đến mức bất chấp mọi thứ,địa vị,mạng sống,tiền tài nhưng bất chấp như thế cuối cùng cũng chỉ là hai chữ: Ly Biệt.
/176
|