Sư Tử sải bước giữa bầu trời mùa đông London,anh ngước nhìn bầu trời rồi thở dài một tiếng.
Sao lúc này lại cô đơn thế? Tại sao trái tim lại cô quạnh như thế chứ?
Sư Tử lấy điện thoại ra,vẫn là mục tin nhắn đó,vẫn là cái tên người nhận đó và vẫn là những dòng tin nhắn cuối đã đọc đi đọc lại hơn trăm lần,cuối cùng là dòng tin nhắn mãi sẽ không gửi và cũng sẽ chẳng ai nhận được nữa : Đã lâu không gặp,tôi nhớ em .
Đưa tay che đi đôi mắt đã lưng tròng,anh chợt cười,anh đã khóc sao? Tại sao chứ? Phải quen rồi chứ sao lại như mới thế? Cảm giác này đau quá,đau đến thở không nổi.
Tôi ước mình như đứa con nít,sẽ oà khóc thật to cho đến khi thấy đủ,thấy hết buồn thì thôi,chứ không khổ sở ngăn dòng tuyến lệ tuông rơi như thế này đâu. Tôi thống khổ quá đúng không? Tôi đã quá ngu ngốc,nhưng thật ra tôi cũng chỉ là con người và tôi biết đau
Lầm lủi đi về khách sạn,đường về nay sao dài thế? Hay tại mình đang bơ vơ đây? Ha ha,bơ vơ sao? Ai biết được,chỉ có cái buốt giá mới biết mình đang thế nào thôi.
Cố đi thật nhanh để tránh cái cô đơn đang xâm chiếm con tim,chỉ cần về và vùi đầu vào công việc bề bộn kia thì sẽ quên cảm giác này thôi.
À mình phải về để kiệp giờ nữa chứ,sắp tới rồi,sẽ khóc chứ? Ha ha ha
Sư Tử về khách sạn và bước vào phòng mình,chầm chậm bước tới bàn làm việc. Anh vùi đầu vào công việc điên loạn kia. Chẳng quan tâm bên ngoài kia... đến khi gục ngủ quên bên đống việc không hồi kết kia.
1 giờ sau bỗng tiếng chuông báo cháy vang lên,Sư Tử giật mình đôi chút,nhưng cũng nhanh chóng mở cửa ra kiểm tra,lửa đã lang đến tầng của anh.
Sư Tử nhanh chân chạy ra,khỉ thật sao lại có thể như vậy?
Sư Tử chạy đến chân cầu thang thì một thanh gỗ rơi xuống chắn ngang lối anh,sau đó thêm một thanh nữa và... Chẳng còn biết điều gì tiếp theo đó.
Ngoài sân bay.
Bảo Bình vừa đáp cánh xuống phi trường lập tức được lái đến khách sạn nhưng trước khi đến anh chợt nghe trên đài của xe rằng: Vừa xảy ra vụ cháy lớn ở khách sạn SeaO,hiện đã được dập tắt,có 12 người bị thương,những hành khách ở dưới sảnh do hôm nay có buổi khiêu vũ dưới sảnh nên đã may mắn an toàn...
-Gì chứ? Mau lái đến đó ngay-Bảo Bình hét lên ra lệnh,còn mình thì vội vã bấm số gọi cho Sư Tử. Nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng sau 1 tràng dài đổ chuông.
Bảo Bình điên tiết gọi liên tục và không ngừng hối thúc tên tài xế tăng tốc. Đến nơi,mọi thứ chỉ còn đống hoang tàn,anh thì vội đi hỏi những bác sĩ gần đó thì họ nói rằng hiện tại chỉ có những người bị thương ở đây. Bảo Bình lia mắt thật nhanh qua những người kia thì vẫn không có Sư Tử trong này,cảm thấy an tâm một chút,hy vọng anh đang ở trong đám người an toàn hoặc vẫn chưa về khách sạn.
Bảo Bình nhanh chóng đi kiểm tra những vị khách dưới sảnh dù anh biết Sư Tử thì không thích tiệc tùng nên khả năng xuống sảnh là rất thấp,nhưng cậu vẫn hy vọng.
-Mau gọi đến công ty xem nhanh lên-Bảo Bình ra lệnh cho tên thư ký đi theo mình.
Cậu vẫn lóng ngóng chờ tin Sư Tử,lòng không ngừng cầu nguyện,từng giọt mồ hôi chảy ướt gương mặt điển trai kia dù thời tiết ở đây rất lạnh.
-Thưa,ở công ty nói rằng giám đốc đã về từ lâu rồi.
Nhận được tin đó Bảo Bình như chẳng còn gì để hy vọng,nhưng anh vẫn ương bướng với niềm tin của mình cho tới khi mọi thứ sụp đổ khi đội cứu hoả khiêng ra một xác chết đã cháy đen kia,chỉ vương lại chút thịt thôi
Bảo Bình liền chạy đến cái xác đó nhưng chẳng có gì thẩm định đó là Sư Tử cả,anh liền tìm tới tên chủ khách sạn và kêu ông ta kiểm tra có bao nhiêu vị khách.
-Vâng có 968 vị khách trong khách sạn nhưng giờ chỉ có 967 người thôi.
-Có ai trả phòng trong ngày hôm nay không?
-Dạ thưa không.
Cùng lúc một bác sĩ chạy đến và nói rằng xác đó là của Sư Tử.
-Có chắc chắn không?-Bảo Bình gằng giọng khiến mọi người ai cũng hoảng sợ. Hầu như mọi người đều nhận ra Bảo Bình và đoán biết rằng người họ Triệu hoặc ai đó liên quan đến họ chính là cái xác đen kia.
-Vâng.
Bảo Bình nắm chặt lòng bàn tay,khách sạn SeaO này thuộc trong sự quản lý của Triệu gia,trước giờ luôn làm việc chắc chắn,dù có đám cháy nhưng có lượng nhân viên không phải nhỏ và thiết bị báo cháy đặt khắp nơi như thế chẳng nhẽ không ai biết sao?
-Lập tức báo cho Chủ Tịch-Bảo Bình ra lệnh cho thư ký,sau đó quay lại với bác sĩ-Bảo quản cái xác đó cho đến khi tôi quay lại-Bảo Bình nói rồi nhanh chóng lên xe.
Nhất định là hắn,mình đã chậm 1 bước. Chúng ta đã chậm một bước rồi Xử Nữ -Bảo Bình nắm chặt bàn tay cố gắng kiềm chế sự tức giận trong mình,ánh mắt anh long lên nhưng tia đỏ tức giận.
Tao sẽ không để yên,quân khốn kiếp
-----------------
-Ares,chắc ngươi biết tin tức mới từ Triệu gia chứ?-Một người đàn ông trung niên ngồi xoay lưng ghế,cất giọng khàn lên.
-Vâng.
-Có vẻ ngươi không được vui?
-Không có.
-Hestia,tiếp theo tới lượt ngươi mau giải quyết cho xong đi,đừng để mọi thứ chậm trễ.
-Vâng-Hestia đi ra,Ares cũng nối bước theo.
-Ngu ngốc-Hắn cười ngạo nghễ.
Ares đi lên sân thượng của tổ chức,đứng đó cảm nhận làn gió mạnh mang cái lạnh buốt thấu tim kia.
-Như vậy sẽ rất lạnh-Một giọng nói nữ vang lên và khoác lên người Ares một áo khoác.
-Cảm ơn,Hestia.
-Đau lắm đúng không?-Hestia nhìn Ares.
-Không,đó là điều chúng ta phải làm,không có quyền đau buồn-Ares cười nhếch mép.
-Ừ,không có quyền lựa chọn-Hestia cười cùng dòng nước mắt khẽ lăn xuống.
-Cứng rắn lên,đó là số phận,chúng ta không có quyền lựa chọn,nhưng chúng ta đã sai lầm một thứ,nhưng rồi sẽ qua thôi-Ares cười nhưng đôi mắt đó như cố chôn giấu sự hỗn loạn của tâm hồn.
-Ares, dù có là người mạnh mẽ thật,nhưng đừng tự dối làm gì-Hestia nói rồi quay đi,chỉ còn Ares.
Nhìn bầu trời đầy sao kia,thở dài rồi khẽ nói-Không phải Mars* đã mạnh mẽ như thế sao? Người đã không có sự lựa chọn,ta cũng nên chấp nhận thôi.
*Mars:Mars là con trai cả của thần tối cao Zeus và nữ thần Hera.là thần của chiến tranh, thần của các chiến binh và của các trận đánh khốc liệt. Mars được xem là vị thần có khả năng quyết định thắng bại của mọi cuộc chiến. Mars còn có tên gọi khác trong Hy Lạp... Ares,là tên chính thức của vị thần này.
Sao lúc này lại cô đơn thế? Tại sao trái tim lại cô quạnh như thế chứ?
Sư Tử lấy điện thoại ra,vẫn là mục tin nhắn đó,vẫn là cái tên người nhận đó và vẫn là những dòng tin nhắn cuối đã đọc đi đọc lại hơn trăm lần,cuối cùng là dòng tin nhắn mãi sẽ không gửi và cũng sẽ chẳng ai nhận được nữa : Đã lâu không gặp,tôi nhớ em .
Đưa tay che đi đôi mắt đã lưng tròng,anh chợt cười,anh đã khóc sao? Tại sao chứ? Phải quen rồi chứ sao lại như mới thế? Cảm giác này đau quá,đau đến thở không nổi.
Tôi ước mình như đứa con nít,sẽ oà khóc thật to cho đến khi thấy đủ,thấy hết buồn thì thôi,chứ không khổ sở ngăn dòng tuyến lệ tuông rơi như thế này đâu. Tôi thống khổ quá đúng không? Tôi đã quá ngu ngốc,nhưng thật ra tôi cũng chỉ là con người và tôi biết đau
Lầm lủi đi về khách sạn,đường về nay sao dài thế? Hay tại mình đang bơ vơ đây? Ha ha,bơ vơ sao? Ai biết được,chỉ có cái buốt giá mới biết mình đang thế nào thôi.
Cố đi thật nhanh để tránh cái cô đơn đang xâm chiếm con tim,chỉ cần về và vùi đầu vào công việc bề bộn kia thì sẽ quên cảm giác này thôi.
À mình phải về để kiệp giờ nữa chứ,sắp tới rồi,sẽ khóc chứ? Ha ha ha
Sư Tử về khách sạn và bước vào phòng mình,chầm chậm bước tới bàn làm việc. Anh vùi đầu vào công việc điên loạn kia. Chẳng quan tâm bên ngoài kia... đến khi gục ngủ quên bên đống việc không hồi kết kia.
1 giờ sau bỗng tiếng chuông báo cháy vang lên,Sư Tử giật mình đôi chút,nhưng cũng nhanh chóng mở cửa ra kiểm tra,lửa đã lang đến tầng của anh.
Sư Tử nhanh chân chạy ra,khỉ thật sao lại có thể như vậy?
Sư Tử chạy đến chân cầu thang thì một thanh gỗ rơi xuống chắn ngang lối anh,sau đó thêm một thanh nữa và... Chẳng còn biết điều gì tiếp theo đó.
Ngoài sân bay.
Bảo Bình vừa đáp cánh xuống phi trường lập tức được lái đến khách sạn nhưng trước khi đến anh chợt nghe trên đài của xe rằng: Vừa xảy ra vụ cháy lớn ở khách sạn SeaO,hiện đã được dập tắt,có 12 người bị thương,những hành khách ở dưới sảnh do hôm nay có buổi khiêu vũ dưới sảnh nên đã may mắn an toàn...
-Gì chứ? Mau lái đến đó ngay-Bảo Bình hét lên ra lệnh,còn mình thì vội vã bấm số gọi cho Sư Tử. Nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng sau 1 tràng dài đổ chuông.
Bảo Bình điên tiết gọi liên tục và không ngừng hối thúc tên tài xế tăng tốc. Đến nơi,mọi thứ chỉ còn đống hoang tàn,anh thì vội đi hỏi những bác sĩ gần đó thì họ nói rằng hiện tại chỉ có những người bị thương ở đây. Bảo Bình lia mắt thật nhanh qua những người kia thì vẫn không có Sư Tử trong này,cảm thấy an tâm một chút,hy vọng anh đang ở trong đám người an toàn hoặc vẫn chưa về khách sạn.
Bảo Bình nhanh chóng đi kiểm tra những vị khách dưới sảnh dù anh biết Sư Tử thì không thích tiệc tùng nên khả năng xuống sảnh là rất thấp,nhưng cậu vẫn hy vọng.
-Mau gọi đến công ty xem nhanh lên-Bảo Bình ra lệnh cho tên thư ký đi theo mình.
Cậu vẫn lóng ngóng chờ tin Sư Tử,lòng không ngừng cầu nguyện,từng giọt mồ hôi chảy ướt gương mặt điển trai kia dù thời tiết ở đây rất lạnh.
-Thưa,ở công ty nói rằng giám đốc đã về từ lâu rồi.
Nhận được tin đó Bảo Bình như chẳng còn gì để hy vọng,nhưng anh vẫn ương bướng với niềm tin của mình cho tới khi mọi thứ sụp đổ khi đội cứu hoả khiêng ra một xác chết đã cháy đen kia,chỉ vương lại chút thịt thôi
Bảo Bình liền chạy đến cái xác đó nhưng chẳng có gì thẩm định đó là Sư Tử cả,anh liền tìm tới tên chủ khách sạn và kêu ông ta kiểm tra có bao nhiêu vị khách.
-Vâng có 968 vị khách trong khách sạn nhưng giờ chỉ có 967 người thôi.
-Có ai trả phòng trong ngày hôm nay không?
-Dạ thưa không.
Cùng lúc một bác sĩ chạy đến và nói rằng xác đó là của Sư Tử.
-Có chắc chắn không?-Bảo Bình gằng giọng khiến mọi người ai cũng hoảng sợ. Hầu như mọi người đều nhận ra Bảo Bình và đoán biết rằng người họ Triệu hoặc ai đó liên quan đến họ chính là cái xác đen kia.
-Vâng.
Bảo Bình nắm chặt lòng bàn tay,khách sạn SeaO này thuộc trong sự quản lý của Triệu gia,trước giờ luôn làm việc chắc chắn,dù có đám cháy nhưng có lượng nhân viên không phải nhỏ và thiết bị báo cháy đặt khắp nơi như thế chẳng nhẽ không ai biết sao?
-Lập tức báo cho Chủ Tịch-Bảo Bình ra lệnh cho thư ký,sau đó quay lại với bác sĩ-Bảo quản cái xác đó cho đến khi tôi quay lại-Bảo Bình nói rồi nhanh chóng lên xe.
Nhất định là hắn,mình đã chậm 1 bước. Chúng ta đã chậm một bước rồi Xử Nữ -Bảo Bình nắm chặt bàn tay cố gắng kiềm chế sự tức giận trong mình,ánh mắt anh long lên nhưng tia đỏ tức giận.
Tao sẽ không để yên,quân khốn kiếp
-----------------
-Ares,chắc ngươi biết tin tức mới từ Triệu gia chứ?-Một người đàn ông trung niên ngồi xoay lưng ghế,cất giọng khàn lên.
-Vâng.
-Có vẻ ngươi không được vui?
-Không có.
-Hestia,tiếp theo tới lượt ngươi mau giải quyết cho xong đi,đừng để mọi thứ chậm trễ.
-Vâng-Hestia đi ra,Ares cũng nối bước theo.
-Ngu ngốc-Hắn cười ngạo nghễ.
Ares đi lên sân thượng của tổ chức,đứng đó cảm nhận làn gió mạnh mang cái lạnh buốt thấu tim kia.
-Như vậy sẽ rất lạnh-Một giọng nói nữ vang lên và khoác lên người Ares một áo khoác.
-Cảm ơn,Hestia.
-Đau lắm đúng không?-Hestia nhìn Ares.
-Không,đó là điều chúng ta phải làm,không có quyền đau buồn-Ares cười nhếch mép.
-Ừ,không có quyền lựa chọn-Hestia cười cùng dòng nước mắt khẽ lăn xuống.
-Cứng rắn lên,đó là số phận,chúng ta không có quyền lựa chọn,nhưng chúng ta đã sai lầm một thứ,nhưng rồi sẽ qua thôi-Ares cười nhưng đôi mắt đó như cố chôn giấu sự hỗn loạn của tâm hồn.
-Ares, dù có là người mạnh mẽ thật,nhưng đừng tự dối làm gì-Hestia nói rồi quay đi,chỉ còn Ares.
Nhìn bầu trời đầy sao kia,thở dài rồi khẽ nói-Không phải Mars* đã mạnh mẽ như thế sao? Người đã không có sự lựa chọn,ta cũng nên chấp nhận thôi.
*Mars:Mars là con trai cả của thần tối cao Zeus và nữ thần Hera.là thần của chiến tranh, thần của các chiến binh và của các trận đánh khốc liệt. Mars được xem là vị thần có khả năng quyết định thắng bại của mọi cuộc chiến. Mars còn có tên gọi khác trong Hy Lạp... Ares,là tên chính thức của vị thần này.
/176
|