Sư Tử tỉnh giấc đã giữa đêm,đôi mắt nhíu lại vì ánh sáng từ cây đèn trong phòng chiếu vào,nhẩm chắc là do mình ngủ quên đã không tắt điện.
Ngồi dậy dựa lưng vào thành giường,đôi mắt vẫn nhắm hờ. Hình như vẫn chưa tỉnh thì phải. Một chút thì nhìn đồng hồ treo tường lẩm bẩm
-3 giờ sáng thôi sao.
Thở dài chán chường,vì giờ ngủ lại cũng không được,Sư Tử anh là người khó ngủ,đã thức thì khó ngủ lại,nhưng hiện tại nếu ra ngoài thì tên vệ sĩ kia phải đi theo,muốn hóng gió cũng không thoái mái,mà thật tình hiện tại cũng không biết nên đi đâu.
Sư Tử bước đến gần cửa ban công trong phòng,mở cửa bước ra,không khí ở đây thật lạnh,nhưng anh thích lạnh này. Tự nhiên cảm thấy thật dễ chịu,nếu như người khác đã vội vã lấy áo khoác rồi. Tự tán thưởng mình chịu đựng cao.
Anh nhìn lớp sương mù dày đặc trên bầu trời đen,cùng cái lạnh hiện tại đang bao phủ lấy anh,tự dưng lòng lại cảm giác buồn vô tận.
Phải,là anh lại nhớ đến cô gái ấy. Ừ,đã lâu rồi,đã lâu không gặp lại cô,nhưng anh vẫn biết cô hiện tại ra sao. Haha,đã từ bỏ nhưng vẫn theo dõi cuộc sống của người ta như thế,có phải quá luỵ tình không? Nếu để người ngoài biết một tổng tài cao cao tại thượng như anh đây mà lại rơi vào trạng thái hệ luỵ chắc là buồn cười lắm.
Nhưng anh yêu cô nhiều... Thật sự là rất nhiều. Nhiều đến nỗi không biết bao giờ mới vơi đi,mà thôi từ bỏ cái ý định vơi bớt đi,hiện tại anh chỉ thấy bản thân yêu cô nhiều chứ không hề vơi đi chút nào. Thật khó mà quên người gắn bó lâu,cùng nhau lâu ngày thành một thói quen lẫn cả tình cảm.
-Thật sự,tôi cũng chịu đựng rất cao đấy. Thật thống khổ.
Đứng một lúc,Sư Tử quyết định ra ngoài. Ừ,thôi ra ngoài cho đỡ buồn chán.
Mở cửa phòng,không biết có phải trùng hợp không nhưng Xử Nữ hình như cũng có ý ra ngoài.
-Anh
Sư Tử nhìn Xử Nữ trưng trưng.
-Anh định ra ngoài-Xử Nữ cười nói.
-Em cũng vậy.
Rồi cả hai ra ngoài. Tên vệ sĩ tất nhiên là không hay biết thì phải.
Cả hai bước chậm trên con đường hiện tại chỉ 3 giờ 25 sáng của London. Không khí lạnh làm người ta vừa thích vừa khó chịu.
-Em có hứng thú đi lung tung từ khi nào thế?
Phá tan bầu không khí yên ắng,Xử Nữ cất tiếng hỏi.
-Em thấy chán nên đi lòng vòng. Dù sao đến đây cũng gần 1 tuần nhưng ngoài đến công ty và đi ăn vặt vảnh thì không đi đâu cả.
-Anh thấy em thay đổi nhiều,đôi lúc anh thấy cũng thật lạ.
Sư Tử dừng lại,ngước đôi mắt nhìn Xử Nữ,khẽ nhíu mày rồi bật cười.
-Ý anh là em giống kẻ giả danh em trai anh sao?
-Cũng có thể đấy-Xử Nữ gật đầu.
-Vì?
-Vì em là người khá kén chọn,đột nhiên lại thoái mái thật lạ. Trước đây em chỉ ăn ở nhà,rất kén ăn bên ngoài,bên ngoài ăn chỉ đúng một nhà hàng ngoài ra có đi đâu cũng không chịu. Vả lại,em rất khó tính,không thích là không thích. Rất ghét ai đi theo mình. Nhưng đột nhiên lại thay tính đổi nết,ăn đâu cũng ăn,lại không kén chọn và chuyện hồi sáng em nói giúp cho tên vệ sĩ kia đến giờ anh vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Sư Tử im lặng lắng nghe Xử Nữ nói,anh đã thay đổi vậy sao? Thật bất ngờ.
-Em cũng không biết,trước đây em cảnh giác mọi thứ rất cao,đề phòng tất cả,không để bản thân sai phạm điều gì, nhưng tự nhiên bây giờ em muốn thoải mái một thời gian ngắn,sau đó lại quay lại là em của trước kia thôi,anh đừng lo-Sư Tử nhẹ hững,ánh mắt vô định trong không trung.
-Anh thích em như thế hơn. Thật dễ gần.
-Haha,sát thủ dễ gần là đâm đầu vào chết. Em không muốn mãn sinh sớm đâu.
Sư Tử cười lớn. Anh trai anh đang nói những lời gì đây,không phải chính anh luôn nhắc đi nhắc lại phải cảnh giác này nọ sao. Thật trêu người.
-Sư Tử à,anh hỏi thật có phải em vì Bạch Dương mà thay đổi. Lúc có em ấy,em đã thay đổi,lúc rời đi còn thay đổi nhiều hơn.
-Phải nói sao nhỉ? Em không thay đổi vì cô ấy mà là cô ấy thay đổi em. Em thật sự muốn quay lại con người trước đây của mình,nhưng có lẽ bên cô ấy khá lâu nên khó bỏ những thói quen hiện tại.
-Nếu không được thì đừng bỏ,dù sao như vậy cũng tốt mà.
Xử Nữ vỗ vai Sư Tử,ý vừa động viên vừa trêu chọc.
-Thôi chúng ta tìm nơi nào ăn đi.
Cả hai đi đến một quán ăn 24/24 trong khu vực gần khách sạn.
Xử Nữ thì vô tư ăn uống,có vẻ anh đói. Dạo này anh ăn cũng không ngon do lo nhiều công việc. Dù sao hiện tại cũng giải quyết xong phần nhiệm vụ của mình,xong 1 nửa công việc,sẵn tiện sang đây nên thoải mái tận hưởng một tí.
Sư Tử thì ăn vậy thôi,đói thì có đói thật nhưng trong lòng vẫn còn bận suy nghĩ về người con gái ấy. Anh lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Anh ước gì lúc này được nhìn thấy tuyết nhỉ? À hình như nó đang rơi mà.
Anh ước gì có thể cùng em đến đây. Em rất thích tuyết.
Em nói tuyết rất đẹp,khi thấy tuyết rơi có nghĩa là ai đó đang nhớ mình. Vậy em có nhớ anh không?
Còn anh thì... Anh nhớ em...
Nhớ em lắm. Yêu em lắm.
Sao anh lại không thể dứt thế này? Ngày em đi anh đã không kịp níu giữ,giờ lạ hối hận như thế này đây.
Giờ anh chỉ có thể nhìn em từ xa,hay thông qua lời của vệ sĩ anh bí mật cho theo bảo vệ em. Anh chẳng can đảm đến gần em nữa. Anh thật hèn nhát. Nhưng anh thật sự không đủ can đảm thấy em rơi nước mắt nữa. Xin lỗi em.
Em này... Tuyết cũng là một ước nguyện,anh ước em sẽ luôn hạnh phúc dù không có anh ngay bên cạnh.
Hãy luôn mỉm cười,nụ cười của nắng mai mà anh đã say mãi không dứt.
Xin lỗi và cảm ơn em... Người con gái từng là của anh.
Ngồi dậy dựa lưng vào thành giường,đôi mắt vẫn nhắm hờ. Hình như vẫn chưa tỉnh thì phải. Một chút thì nhìn đồng hồ treo tường lẩm bẩm
-3 giờ sáng thôi sao.
Thở dài chán chường,vì giờ ngủ lại cũng không được,Sư Tử anh là người khó ngủ,đã thức thì khó ngủ lại,nhưng hiện tại nếu ra ngoài thì tên vệ sĩ kia phải đi theo,muốn hóng gió cũng không thoái mái,mà thật tình hiện tại cũng không biết nên đi đâu.
Sư Tử bước đến gần cửa ban công trong phòng,mở cửa bước ra,không khí ở đây thật lạnh,nhưng anh thích lạnh này. Tự nhiên cảm thấy thật dễ chịu,nếu như người khác đã vội vã lấy áo khoác rồi. Tự tán thưởng mình chịu đựng cao.
Anh nhìn lớp sương mù dày đặc trên bầu trời đen,cùng cái lạnh hiện tại đang bao phủ lấy anh,tự dưng lòng lại cảm giác buồn vô tận.
Phải,là anh lại nhớ đến cô gái ấy. Ừ,đã lâu rồi,đã lâu không gặp lại cô,nhưng anh vẫn biết cô hiện tại ra sao. Haha,đã từ bỏ nhưng vẫn theo dõi cuộc sống của người ta như thế,có phải quá luỵ tình không? Nếu để người ngoài biết một tổng tài cao cao tại thượng như anh đây mà lại rơi vào trạng thái hệ luỵ chắc là buồn cười lắm.
Nhưng anh yêu cô nhiều... Thật sự là rất nhiều. Nhiều đến nỗi không biết bao giờ mới vơi đi,mà thôi từ bỏ cái ý định vơi bớt đi,hiện tại anh chỉ thấy bản thân yêu cô nhiều chứ không hề vơi đi chút nào. Thật khó mà quên người gắn bó lâu,cùng nhau lâu ngày thành một thói quen lẫn cả tình cảm.
-Thật sự,tôi cũng chịu đựng rất cao đấy. Thật thống khổ.
Đứng một lúc,Sư Tử quyết định ra ngoài. Ừ,thôi ra ngoài cho đỡ buồn chán.
Mở cửa phòng,không biết có phải trùng hợp không nhưng Xử Nữ hình như cũng có ý ra ngoài.
-Anh
Sư Tử nhìn Xử Nữ trưng trưng.
-Anh định ra ngoài-Xử Nữ cười nói.
-Em cũng vậy.
Rồi cả hai ra ngoài. Tên vệ sĩ tất nhiên là không hay biết thì phải.
Cả hai bước chậm trên con đường hiện tại chỉ 3 giờ 25 sáng của London. Không khí lạnh làm người ta vừa thích vừa khó chịu.
-Em có hứng thú đi lung tung từ khi nào thế?
Phá tan bầu không khí yên ắng,Xử Nữ cất tiếng hỏi.
-Em thấy chán nên đi lòng vòng. Dù sao đến đây cũng gần 1 tuần nhưng ngoài đến công ty và đi ăn vặt vảnh thì không đi đâu cả.
-Anh thấy em thay đổi nhiều,đôi lúc anh thấy cũng thật lạ.
Sư Tử dừng lại,ngước đôi mắt nhìn Xử Nữ,khẽ nhíu mày rồi bật cười.
-Ý anh là em giống kẻ giả danh em trai anh sao?
-Cũng có thể đấy-Xử Nữ gật đầu.
-Vì?
-Vì em là người khá kén chọn,đột nhiên lại thoái mái thật lạ. Trước đây em chỉ ăn ở nhà,rất kén ăn bên ngoài,bên ngoài ăn chỉ đúng một nhà hàng ngoài ra có đi đâu cũng không chịu. Vả lại,em rất khó tính,không thích là không thích. Rất ghét ai đi theo mình. Nhưng đột nhiên lại thay tính đổi nết,ăn đâu cũng ăn,lại không kén chọn và chuyện hồi sáng em nói giúp cho tên vệ sĩ kia đến giờ anh vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Sư Tử im lặng lắng nghe Xử Nữ nói,anh đã thay đổi vậy sao? Thật bất ngờ.
-Em cũng không biết,trước đây em cảnh giác mọi thứ rất cao,đề phòng tất cả,không để bản thân sai phạm điều gì, nhưng tự nhiên bây giờ em muốn thoải mái một thời gian ngắn,sau đó lại quay lại là em của trước kia thôi,anh đừng lo-Sư Tử nhẹ hững,ánh mắt vô định trong không trung.
-Anh thích em như thế hơn. Thật dễ gần.
-Haha,sát thủ dễ gần là đâm đầu vào chết. Em không muốn mãn sinh sớm đâu.
Sư Tử cười lớn. Anh trai anh đang nói những lời gì đây,không phải chính anh luôn nhắc đi nhắc lại phải cảnh giác này nọ sao. Thật trêu người.
-Sư Tử à,anh hỏi thật có phải em vì Bạch Dương mà thay đổi. Lúc có em ấy,em đã thay đổi,lúc rời đi còn thay đổi nhiều hơn.
-Phải nói sao nhỉ? Em không thay đổi vì cô ấy mà là cô ấy thay đổi em. Em thật sự muốn quay lại con người trước đây của mình,nhưng có lẽ bên cô ấy khá lâu nên khó bỏ những thói quen hiện tại.
-Nếu không được thì đừng bỏ,dù sao như vậy cũng tốt mà.
Xử Nữ vỗ vai Sư Tử,ý vừa động viên vừa trêu chọc.
-Thôi chúng ta tìm nơi nào ăn đi.
Cả hai đi đến một quán ăn 24/24 trong khu vực gần khách sạn.
Xử Nữ thì vô tư ăn uống,có vẻ anh đói. Dạo này anh ăn cũng không ngon do lo nhiều công việc. Dù sao hiện tại cũng giải quyết xong phần nhiệm vụ của mình,xong 1 nửa công việc,sẵn tiện sang đây nên thoải mái tận hưởng một tí.
Sư Tử thì ăn vậy thôi,đói thì có đói thật nhưng trong lòng vẫn còn bận suy nghĩ về người con gái ấy. Anh lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Anh ước gì lúc này được nhìn thấy tuyết nhỉ? À hình như nó đang rơi mà.
Anh ước gì có thể cùng em đến đây. Em rất thích tuyết.
Em nói tuyết rất đẹp,khi thấy tuyết rơi có nghĩa là ai đó đang nhớ mình. Vậy em có nhớ anh không?
Còn anh thì... Anh nhớ em...
Nhớ em lắm. Yêu em lắm.
Sao anh lại không thể dứt thế này? Ngày em đi anh đã không kịp níu giữ,giờ lạ hối hận như thế này đây.
Giờ anh chỉ có thể nhìn em từ xa,hay thông qua lời của vệ sĩ anh bí mật cho theo bảo vệ em. Anh chẳng can đảm đến gần em nữa. Anh thật hèn nhát. Nhưng anh thật sự không đủ can đảm thấy em rơi nước mắt nữa. Xin lỗi em.
Em này... Tuyết cũng là một ước nguyện,anh ước em sẽ luôn hạnh phúc dù không có anh ngay bên cạnh.
Hãy luôn mỉm cười,nụ cười của nắng mai mà anh đã say mãi không dứt.
Xin lỗi và cảm ơn em... Người con gái từng là của anh.
/176
|