Thiên Bình và Song Tử về đến nhà,Thiên Bình thì bỏ lên phòng trước còn Song Tử thì ngập ngừng từ từ bước vào nhà.
-Em đi đâu cả ngày vậy?-Ma Kết nhíu mày hỏi Song Tử.
Song Tử im lặng,gương mặt biểu hiện rõ sự lúng túng.
-Thôi em lên lầu đi,cũng khuya lắm rồi-Thiên Yết cười dịu dàng.
Song Tử cuối chào rồi bước lên phòng.
-Chị...-Ma Kết nhìn Thiên Yết còn cô chỉ cười hiền.
-Tụi nó là con nít em ạ.
-Lúc nãy em thấy Thiên Bình có vẻ không ổn lắm,Song Tử thì lúng ta lúng túng. Không biết có chuyện gì với nó không-Ma Kết thở dài.
-Trước giờ Thiên Bình chưa bao giờ nặng lời với Song nhi nên chị nghĩ chắc không sao đâu.
-Sao hai chị chưa ngủ? Có chuyện gì sao?-Cự Giải từ trên lầu bước xuống.
-Không phải hai chị mà là Song Tử và Thiên Bình. Con bé Song Tử đi đâu tới bây giờ mới về,còn Thiên Bình có vẻ tức giận-Thiên Yết nhún vai.
-Từ lúc đi với Thiên Bình vào lễ tang của An Ny về thì nó cứ làm sao ấy,em hỏi gì cũng lắc đầu,không biết có chuyện gì không nữa-Cự Giải cũng thở dài ngao ngán.
Ai khi thấy sắc mặt Thiên Bình không tốt đều lo lắng,vì trước giờ Thiên Bình ít khi biểu lộ sự khó chịu,tức giận ra mặt nhất là đối với Song Tử....
Song Tử e dè mở cửa phòng bước vào.
-Ngồi xuống đi,chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng.
Cả hai ngồi xuống sofa,im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
-Em thấy mệt chưa? Khi bên tôi em thấy chán chưa? Em mất niềm tin chưa?-Thiên Bình nhìn xoáy sâu vào đôi mắt Song Tử,khiến cô lúng túng cuối mặt xuống.
-Tôi đang tự hỏi là em đang nghĩ gì?
-Em...-Song Tử ngập ngừng,ánh mắt nhìn xuống đất như kẻ có tội.
-Em muốn làm sao?
-Em không muốn gì cả,không gì cả. Chỉ là...bình yên-Song Tử ngước mắt nhìn Thiên Bình,đây là lần thứ 2 cô nói với anh điều đó.
-Vậy ngày mai em hãy đi tìm bình yên cho chính mình đi-Thiên Bình nói rồi đứng lên bước ra khỏi phòng,chỉ còn lại Song Tử ngồi đó.
Ngày mai,em sẽ rời xa anh,chúng ta xa nhau dễ vậy à? Yêu rồi rời bỏ dễ vậy sao? Bình yên sao? Bình yên của em là anh nhưng bây giờ nó lạc đâu rồi?
-------------
Lê bước chân lên phòng,Bạch Dương mệt mỏi nằm xuống,cô vẫn khóc,đôi mắt cay sưng húp lên,từng tiếng nấc nghẹn thắt tận vào tim.
Bạch Dương không biết Sư Tử sẽ nghĩ gì nữa,anh đã mệt mỏi rồi sao? Cô hình như cũng vậy. Cả hai đã quá mệt mỏi,cô nhận ra rằng đôi lúc yêu rất nhiều nhưng bên nhau mà gây cho nhau sự mệt mỏi,chán nản thì có lẽ là nên...dừng lại,sẽ tốt hơn.
Nhưng Bạch Dương không muốn xa Sư Tử,cô yêu anh đến nỗi không biết từ bao giờ đó đã là một thói quen thấm sâu vào máu,vào tâm lẫn trí cô.
Lẫn quẫng trong tâm trí cô đều là anh,ngay lúc này đau đớn cũng vẫn là anh. Dù hạnh phúc hay buồn đau tất cả cô đều chỉ nghĩ về anh,chẳng phải là than trách,nhưng có lẽ từ lâu anh là động lực sống của cô,duy nhất còn lại trên thế gian nghiệt ưu này.
Nằm đó,cô chợt nghe tiếng bước chân khe khẽ trên cầu thang,nhắm mắt giả vờ như đã ngủ từ lâu,cô biết anh đã vào đến phòng,ngồi cạnh bên cô nhưng tuyệt nhiên không nói lời nào cả.
Ánh mắt nhìn chằm vào người con gái đã ngủ từ bao giờ,lòng Sư Tử thấy sao thật trống rỗng. Ngày trước, người ấy còn là của anh nhưng sao hôm nay xa lạ quá. Sư Tử cảm nhận được tình yêu trong anh vẫn còn nhiều nhưng cô đã vơi đi bao nhiêu rồi?
Sư Tử vuốt nhẹ mái tóc bạch kim rối bời kia,nhẹ nhàng lấy vài sợi tóc vướng trên khuôn mặt cô. Anh cảm thấy thật khác biệt,lúc trước là nụ cười mỗi khi anh vén tóc còn bây giờ là những giọt nước mắt đọng lại cùng niềm đau không thể chôn sâu nữa.
Anh có thể nói rằng em đi đi,hãy đi tìm bình yên của riêng em,nơi bình yên không có anh,vì anh là bão táp, phong ba, nghiệt ngã. Em cứ đi,đi đến nơi em cảm thấy hạnh phúc. Em hãy quên anh. Anh có đủ can đảm đến nói không? Xin lỗi nhưng thật ra anh không thể giữ em trong nghiệt phận,em xứng đáng có được cuộc sống bình yên,nhàn nhạ như bao người khác. Anh xin lỗi vì đã lấy đi thanh xuân của em,nhưng không vì thế mà ích kỷ,cố chấp gây cho em đau khổ nữa. Ngày mai Mặt Trời lên chúng ta sẽ xa nhau,đêm nay anh sẽ ngồi đây ngắm nhìn em lần sau cuối,để ngày mai em sẽ theo bình mình mà đi còn anh sẽ lùi về phía hoàng hôn như đã định. Tạm biệt em...
Cuộc sống nghiệt ngã quá nhỉ?
Đôi lúc yêu muốn giữ người bên ta nhưng không chịu đựng được khi thấy người đau đớn,thôi thì người hãy chứ an lạc ở nơi bình yên,còn đau đớn ta chấp nhận chịu chỉ cần người không còn phiền muộn.
Gió đêm hiu hắt ánh trăng tàn,nụ cười dập tắt giữ biển khơi. Tay nắm chặt bỗng lạc giữa phố đông,em ở đâu sao không thấy? Phải chăng chúng ta không còn là của nhau nên tay kia không còn sức giữ nữa?
----------------
Thiên Yết lặng yên nhìn vào khoảng hư không bên ngoài cửa sổ. Ánh mắt buồn cụp hàng mi xuống,đây đã là đêm thứ bao nhiêu cô chờ anh như thế rồi? Tuy không biết hôm nay anh sẽ về anh lại qua đêm tại công ty,nhưng Thiên Yết vẫn kiên nhẫn đợi chờ.
Đêm nay lạnh quá,sau cơn mưa để lại hơi lạnh cùng sương đêm,Thiên Yết càng thấy lạnh khi không có anh. Không phải lạnh vì hơi sương, mà lạnh vì thiếu vắng anh.
Thiên Yết tựa đầu vào cửa sổ lạnh,đôi mắt nhắm lại,cảm nhận hơi lạnh vương trên mặt kính cửa sổ,gần như nó chẳng lạnh bằng lòng cô như bây giờ.
Nỗi nhớ người thương tuy gần nhưng lại xa thật đau lòng nhưng cô chấp nhận tất cả,chỉ vì cô yêu anh,thật ra không biết là gì,cảm giác yêu đã qua rồi,giờ là thương. Cô thương anh.
Thương đến quặng lòng,thương đến thắt con tim lại,thương đến quên mất bản thân mình,thương đến nỗi chờ đợi anh gần như là thói quen không thể thay đổi,thương anh, mặc dù không gần bên nhưng chỉ cần nghĩ đến anh cũng thấy vui và hạnh phúc.
Người đời cho rằng chỉ cần ngừơi mình yêu ngoài ra không cần thứ gì khác là nói dối,nhưng với Thiên Yết là thật,cô thương và chỉ cần Kim Ngưu an vui bên cô là được,còn thứ khác như vật chất đối với cô chỉ là hư vô. Cô chỉ cần người mang lại ánh sáng và yêu thương cho cuộc sống của cô,người sẵn sàng bên cô,dù cô là ai đi nữa.
Thiên Yết nhắm mắt suy nghĩ về nhiều chuyện đến ngủ quên lúc nào không hay.
-Chào em,anh về rồi-Người con trai với đôi tay lạnh vì hơi sương bước đến gần cô,khẽ đặt lên trán Thiên Yết cái hôn nhẹ rồi mỉm cười.
-Ngủ ngon.
Anh đặt cô xuống giường,kéo mền ngay ngắn cho cô. Thiên Yết vì đã ngủ say,chắc là vì mệt,nên không hề biết anh đã về với cô.
Bình yên của anh là em... Thương em cô bé của đêm lạnh
-Em đi đâu cả ngày vậy?-Ma Kết nhíu mày hỏi Song Tử.
Song Tử im lặng,gương mặt biểu hiện rõ sự lúng túng.
-Thôi em lên lầu đi,cũng khuya lắm rồi-Thiên Yết cười dịu dàng.
Song Tử cuối chào rồi bước lên phòng.
-Chị...-Ma Kết nhìn Thiên Yết còn cô chỉ cười hiền.
-Tụi nó là con nít em ạ.
-Lúc nãy em thấy Thiên Bình có vẻ không ổn lắm,Song Tử thì lúng ta lúng túng. Không biết có chuyện gì với nó không-Ma Kết thở dài.
-Trước giờ Thiên Bình chưa bao giờ nặng lời với Song nhi nên chị nghĩ chắc không sao đâu.
-Sao hai chị chưa ngủ? Có chuyện gì sao?-Cự Giải từ trên lầu bước xuống.
-Không phải hai chị mà là Song Tử và Thiên Bình. Con bé Song Tử đi đâu tới bây giờ mới về,còn Thiên Bình có vẻ tức giận-Thiên Yết nhún vai.
-Từ lúc đi với Thiên Bình vào lễ tang của An Ny về thì nó cứ làm sao ấy,em hỏi gì cũng lắc đầu,không biết có chuyện gì không nữa-Cự Giải cũng thở dài ngao ngán.
Ai khi thấy sắc mặt Thiên Bình không tốt đều lo lắng,vì trước giờ Thiên Bình ít khi biểu lộ sự khó chịu,tức giận ra mặt nhất là đối với Song Tử....
Song Tử e dè mở cửa phòng bước vào.
-Ngồi xuống đi,chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng.
Cả hai ngồi xuống sofa,im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
-Em thấy mệt chưa? Khi bên tôi em thấy chán chưa? Em mất niềm tin chưa?-Thiên Bình nhìn xoáy sâu vào đôi mắt Song Tử,khiến cô lúng túng cuối mặt xuống.
-Tôi đang tự hỏi là em đang nghĩ gì?
-Em...-Song Tử ngập ngừng,ánh mắt nhìn xuống đất như kẻ có tội.
-Em muốn làm sao?
-Em không muốn gì cả,không gì cả. Chỉ là...bình yên-Song Tử ngước mắt nhìn Thiên Bình,đây là lần thứ 2 cô nói với anh điều đó.
-Vậy ngày mai em hãy đi tìm bình yên cho chính mình đi-Thiên Bình nói rồi đứng lên bước ra khỏi phòng,chỉ còn lại Song Tử ngồi đó.
Ngày mai,em sẽ rời xa anh,chúng ta xa nhau dễ vậy à? Yêu rồi rời bỏ dễ vậy sao? Bình yên sao? Bình yên của em là anh nhưng bây giờ nó lạc đâu rồi?
-------------
Lê bước chân lên phòng,Bạch Dương mệt mỏi nằm xuống,cô vẫn khóc,đôi mắt cay sưng húp lên,từng tiếng nấc nghẹn thắt tận vào tim.
Bạch Dương không biết Sư Tử sẽ nghĩ gì nữa,anh đã mệt mỏi rồi sao? Cô hình như cũng vậy. Cả hai đã quá mệt mỏi,cô nhận ra rằng đôi lúc yêu rất nhiều nhưng bên nhau mà gây cho nhau sự mệt mỏi,chán nản thì có lẽ là nên...dừng lại,sẽ tốt hơn.
Nhưng Bạch Dương không muốn xa Sư Tử,cô yêu anh đến nỗi không biết từ bao giờ đó đã là một thói quen thấm sâu vào máu,vào tâm lẫn trí cô.
Lẫn quẫng trong tâm trí cô đều là anh,ngay lúc này đau đớn cũng vẫn là anh. Dù hạnh phúc hay buồn đau tất cả cô đều chỉ nghĩ về anh,chẳng phải là than trách,nhưng có lẽ từ lâu anh là động lực sống của cô,duy nhất còn lại trên thế gian nghiệt ưu này.
Nằm đó,cô chợt nghe tiếng bước chân khe khẽ trên cầu thang,nhắm mắt giả vờ như đã ngủ từ lâu,cô biết anh đã vào đến phòng,ngồi cạnh bên cô nhưng tuyệt nhiên không nói lời nào cả.
Ánh mắt nhìn chằm vào người con gái đã ngủ từ bao giờ,lòng Sư Tử thấy sao thật trống rỗng. Ngày trước, người ấy còn là của anh nhưng sao hôm nay xa lạ quá. Sư Tử cảm nhận được tình yêu trong anh vẫn còn nhiều nhưng cô đã vơi đi bao nhiêu rồi?
Sư Tử vuốt nhẹ mái tóc bạch kim rối bời kia,nhẹ nhàng lấy vài sợi tóc vướng trên khuôn mặt cô. Anh cảm thấy thật khác biệt,lúc trước là nụ cười mỗi khi anh vén tóc còn bây giờ là những giọt nước mắt đọng lại cùng niềm đau không thể chôn sâu nữa.
Anh có thể nói rằng em đi đi,hãy đi tìm bình yên của riêng em,nơi bình yên không có anh,vì anh là bão táp, phong ba, nghiệt ngã. Em cứ đi,đi đến nơi em cảm thấy hạnh phúc. Em hãy quên anh. Anh có đủ can đảm đến nói không? Xin lỗi nhưng thật ra anh không thể giữ em trong nghiệt phận,em xứng đáng có được cuộc sống bình yên,nhàn nhạ như bao người khác. Anh xin lỗi vì đã lấy đi thanh xuân của em,nhưng không vì thế mà ích kỷ,cố chấp gây cho em đau khổ nữa. Ngày mai Mặt Trời lên chúng ta sẽ xa nhau,đêm nay anh sẽ ngồi đây ngắm nhìn em lần sau cuối,để ngày mai em sẽ theo bình mình mà đi còn anh sẽ lùi về phía hoàng hôn như đã định. Tạm biệt em...
Cuộc sống nghiệt ngã quá nhỉ?
Đôi lúc yêu muốn giữ người bên ta nhưng không chịu đựng được khi thấy người đau đớn,thôi thì người hãy chứ an lạc ở nơi bình yên,còn đau đớn ta chấp nhận chịu chỉ cần người không còn phiền muộn.
Gió đêm hiu hắt ánh trăng tàn,nụ cười dập tắt giữ biển khơi. Tay nắm chặt bỗng lạc giữa phố đông,em ở đâu sao không thấy? Phải chăng chúng ta không còn là của nhau nên tay kia không còn sức giữ nữa?
----------------
Thiên Yết lặng yên nhìn vào khoảng hư không bên ngoài cửa sổ. Ánh mắt buồn cụp hàng mi xuống,đây đã là đêm thứ bao nhiêu cô chờ anh như thế rồi? Tuy không biết hôm nay anh sẽ về anh lại qua đêm tại công ty,nhưng Thiên Yết vẫn kiên nhẫn đợi chờ.
Đêm nay lạnh quá,sau cơn mưa để lại hơi lạnh cùng sương đêm,Thiên Yết càng thấy lạnh khi không có anh. Không phải lạnh vì hơi sương, mà lạnh vì thiếu vắng anh.
Thiên Yết tựa đầu vào cửa sổ lạnh,đôi mắt nhắm lại,cảm nhận hơi lạnh vương trên mặt kính cửa sổ,gần như nó chẳng lạnh bằng lòng cô như bây giờ.
Nỗi nhớ người thương tuy gần nhưng lại xa thật đau lòng nhưng cô chấp nhận tất cả,chỉ vì cô yêu anh,thật ra không biết là gì,cảm giác yêu đã qua rồi,giờ là thương. Cô thương anh.
Thương đến quặng lòng,thương đến thắt con tim lại,thương đến quên mất bản thân mình,thương đến nỗi chờ đợi anh gần như là thói quen không thể thay đổi,thương anh, mặc dù không gần bên nhưng chỉ cần nghĩ đến anh cũng thấy vui và hạnh phúc.
Người đời cho rằng chỉ cần ngừơi mình yêu ngoài ra không cần thứ gì khác là nói dối,nhưng với Thiên Yết là thật,cô thương và chỉ cần Kim Ngưu an vui bên cô là được,còn thứ khác như vật chất đối với cô chỉ là hư vô. Cô chỉ cần người mang lại ánh sáng và yêu thương cho cuộc sống của cô,người sẵn sàng bên cô,dù cô là ai đi nữa.
Thiên Yết nhắm mắt suy nghĩ về nhiều chuyện đến ngủ quên lúc nào không hay.
-Chào em,anh về rồi-Người con trai với đôi tay lạnh vì hơi sương bước đến gần cô,khẽ đặt lên trán Thiên Yết cái hôn nhẹ rồi mỉm cười.
-Ngủ ngon.
Anh đặt cô xuống giường,kéo mền ngay ngắn cho cô. Thiên Yết vì đã ngủ say,chắc là vì mệt,nên không hề biết anh đã về với cô.
Bình yên của anh là em... Thương em cô bé của đêm lạnh
/176
|