Bạch Dương đi lang thang trên con phố đông người,hôm nay cô xuất viện,thật ra là tự ý đi. Bạch Dương muốn đi thật xa,đi đến nơi nào đó cho khuây khoả nhưng không biết đi đâu,cứ bước đi mặc kệ nơi này là đâu.
Điện thoại Bạch Dương reo rất nhiều,đến nóng máy nhưng cô vẫn không bắt,cô biết là anh gọi,anh lo nhưng hiện tại cô muốn một mình. Bạch Dương cứ lẳng lặng đi như cái xác không hồn,ánh mắt nhìn về vô định,tâm trạng dồn về hư không.
Cứ bước theo quán tính tới khi đến căn nhà trên đồi mà Sư Tử xây cho cô và anh để khi có thời gian sẽ đến chơi, nhưng không có cơ hội nào cùng anh đến cả,vì anh cứ bận hết chuyện này đến chuyện khác,sáng đi tối khuya về mệt mỏi. Nhưng chẳng trách anh. Bạch Dương lấy chìa khoá mở và bước vào,cũng may là lúc nào cũng mang theo chìa khoá bên người.
Bước vào trong,cảnh vật được bày trí đơn giản,hoà nhã trong thật dễ chịu. Bạch Dương bước lên lầu,vào căn phòng cửa sổ hướng ra ngoài,cô mở cánh cửa sổ từng đợt gió ùa vào,mái tóc bạch kim bay trong gió,đôi mắt khép lại cảm nhận sự yên bình đến lạ thường.
Bạch Dương không biết đã bao lâu mình không cảm nhận được sự tĩnh lặng,bình yên như thế. Lòng bỗng nhẹ hẳn đi một chút muộn phiền,lo âu.
Điên thoại Bạch Dương nãy giờ vẫn chưa lúc nào là ngừng rung lên,nhưng cô hình như đã quên hẳn nó,cứ tiếp tục hoà vào sự yên bình của chính mình.
Gió bất thổi về lòng người,xô dạt nỗi nhớ mong. Từng lời chưa nói ra đã vội đi,biết ai mà đến nơi người đi.... Tự hỏi trong tâm ta là gì? Trong trí người nghĩ gì? Chúng ta đến đâu là hết duyên?
-------------------
Nhân Mã đã hai ngày không về nhà,anh bận đến lao sức. Lảo đảo đi về phía sofa ngồi phịch xuống, lấy tay xoa hai thái dương,mắt nhắm vẫn thấy đau nhức.
Nhắm mắt lại rồi thiếp ngủ lúc nào cũng không biết,cứ mê mê nửa thức nửa ngủ đi,người mệt mỏi nặng nề,Nhân Mã cảm thấy lả người hẳn ra,cứ thế mà ngủ...
Mẹ... Mẹ... Mẹ đang ở đâu? Mẹ ơi đừng... Đừng bỏ con,con cô đơn lắm,mẹ ơi
-MẸ-Nhân Mã bật dậy,thở hồng hộc,mồ hôi lạnh tuông ra,ướt hết khuôn mặt anh.
-Nhân Mã,anh ổn chứ? Anh gặp ác mộng sao?
-Ma Kết,em đến lúc nào vậy? Anh không sao-Nhân Mã ngồi thẳng người dậy,mệt mỏi nhìn Ma Kết.
-Em thấy lo nên đến xem anh thế nào-Ma Kết lau mồ hôi cho Nhân Mã.
-Anh ổn mà-Nhân Mã cười trừ.
-Anh sốt và suy nhược cơ thể,anh ổn là ổn thế nào?-Ma Kết nhíu mày.
-Anh...
-Thôi anh đừng nói nữa,anh chỉ toàn phủ nhận sự thật sức khoẻ của anh. Anh có thể nói dối được ai nhưng em thì không.
-Ma Kết,anh ổn mà chỉ đau đầu thôi,một lát sẽ hết em đừng lo.
-Anh bảo em đừng lo á? Thế sao anh không tự lo cho bản thân để em đừng lo nữa?
-Thôi thôi,được rồi anh chịu thua.
-Anh ăn đi rồi uống thuốc,xong ngủ một chút đi rồi làm tiếp. Sư Tử có nói là một nửa giấy tờ cứ để Sư Tử lo,anh đừng ôm hết-Ma Kết đưa thức ăn cho Nhân Mã cùng những viên thuốc.
-Ừ mà nó đi đâu rồi? Lúc nãy anh tưởng nó xuống phòng marketing chứ.
-Em cũng không biết,khi vừa đến đây em thấy Sư Tử có vẻ rất vội,chỉ kiệp nói nhiêu đó với em rồi đi,hình như gấp gáp lắm.
-Vậy à...-Nhân Mã thở dài trong rất lo lắng điều gì đó-Thôi đưa đây để anh uống thuốc-Nhân Mã cầm lấy viên thuốc của Ma Kết đưa cho.
Ma Kết chăm sóc Nhân Mã cho đến khi anh ngủ lại. Cô ngồi một lát rồi bước đến cửa sổ trong phòng.
Ma Kết chăm chú ngắm nhìn dòng người ra về từ công sở,những chiếc xe cũng vơi dần đi. Đã muộn lắm rồi,ai cũng muốn về với gia đình của mình,Ma Kết cũng từng như thế nhưng bây giờ chắc sẽ không như vậy nữa,cô chẳng còn nhà để về,từ lúc chuyển tiền cho mẹ thì bà ấy gần như mất tích,không liên lạc được,cứ như không tồn tại vậy,người thân duy nhất của cô cũng rời bỏ cô mà đi không một lời nào cả,khúc ruột tàn nhẫn vậy sao? Nhưng cũng may bên cô còn có Nhân Mã,tuy anh không dành thời gian cho Ma Kết nhiều nhưng trong thâm tâm cô anh vẫn luôn là người yêu thương cô thật lòng nhất.
Bên Nhân Mã,cô chưa từng cảm thấy mình cô đơn hay lạc lõng như trước,anh cho cô cảm giác gần như đã dập tắt từ lâu trong suy nghĩ và cảm nhận của Ma Kết.
Nhưng càng yêu anh,càng cần anh,thói quen có anh trong cuộc sống càng làm Ma Kết lo sợ một ngày nào đó anh sẽ đi,đi khỏi cuộc đời cô và để một lần nữa cô lạc lõng trong thế giới này.
Lương duyên giữa cô và anh đến bất ngờ thì có đột ngột rời đi không?
Em không biết từ khi nào em sợ mất anh đến như vậy. Cuộc sống và thanh xuân em dành cả cho anh,yêu anh bằng cả tâm trí. Nên em sợ,sợ lắm cảm giác cô đơn,trống vắng nếu anh rời đi. Sợ lắm mỗi tối không anh thật lạnh lẽo. Em sợ phải sống lại những tháng ngày lạc lõng giữa phố đông người. Em sợ cảm giác bất chợt thấy hình bóng anh giữa đám đông nhưng cuối cùng là nhầm lẫn. Em sợ không thấy nụ cười anh cùng em. Sợ nhiều thứ nhưng cái em sợ nhất là... Mất anh, mất anh đau lắm... Mất anh tàn nhẫn lắm và mất anh cô đơn lắm
Ai sẽ cùng ta đi đến suốt cuộc đời?
Là ai?
Là anh hay chỉ mình em?
Người ngày mai vội xa hay sẽ đến đây thật nhanh để rồi đi rồi tiếc?
Ai sẽ đi qua và ở lại trong cuộc đời em?
Em chỉ mong đó là anh. Người đến thật nhanh nhưng sẽ ở lại chứ không vội đi qua.
Em đã yêu anh rất nhiều,thật sự rất nhiều...
--------------------
Lại một đêm nữa Xử Nữ thức bên cạnh giường Song Ngư,đã không biết bao đêm như thế rồi,kể từ lúc cô như vậy đây.
Mắt Xử Nữ thâm quầng,gương mặt xanh xao,anh chắc mệt mỏi lắm. Xử Nữ cũng muốn ngủ một chút để tâm tịnh hơn nhưng mỗi lần nhắm mắt anh lại thấy hình ảnh Song Ngư rời xa mình, rồi giật mình tỉnh giấc càng khiến Xử Nữ mệt mỏi hơn.
Anh đến phòng Bác Sĩ phụ trách điều trị cho Song Ngư để biết tình hình hiện tại của cô đã ra sao.
-Tôi nghĩ cô ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi,vì não bộ và các mạch cũng như sự nhận thức đã hoạt động lại tốt. Chỉ là không biết bao giờ,cái đó phải tuỳ vào số phận và thời gian.
Sau khi nói chuyện với bác sĩ,Xử Nữ trở về phòng với Song Ngư.
Lòng anh hỗn độn cảm xúc lo lắng lẫn âu sầu.
Đã lâu anh không thấy nụ cười và giọng nói ấm áp của cô. Anh nhớ cô nhiều lắm.
Song Ngư đang nằm đó nhưng anh mong rằng ngay lúc này cô sẽ tỉnh lại cùng anh nói cười,Xử Nữ mệt mỏi vì phải chờ đợi trong lo sợ của bản thân lắm rồi.
Anh sợ ngày mai Mặt Trời vẫn lên nhưng nụ cười cô không hé nở. Anh sợ Mặt Trăng xuất hiện nhưng ánh mắt không nhìn anh nữa...
Ai sẽ là Mặt Trời làm em nở nụ cười?
Ai sẽ là Mặt Trăng khiến em phải dõi theo?
Trong anh đang mong chờ em. Trở về với anh,chúng ta cùng nhìn nhau rồi nở nụ cười giữa dàn Loa Kèn thương nhớ.
Loa Kén tàn rồi nở còn em rời đi thì có quay về với anh không? Bao lâu nữa? Bao lâu nữa anh sẽ lại nắm đôi tay ngày ấy?
Em sắp về từ đâu,anh vẫn chờ em... Mở mắt và nở nụ cười hoa Đán. Loa Kèn cũng đợi em thương nhớ bao ngày.
Người hãy về nơi ta đợi,dẫu ngày mai người lại đi,thì hôm nay xin hãy cười,nụ cười Mặt Trời toả hoa Đán cùng ta...
Điện thoại Bạch Dương reo rất nhiều,đến nóng máy nhưng cô vẫn không bắt,cô biết là anh gọi,anh lo nhưng hiện tại cô muốn một mình. Bạch Dương cứ lẳng lặng đi như cái xác không hồn,ánh mắt nhìn về vô định,tâm trạng dồn về hư không.
Cứ bước theo quán tính tới khi đến căn nhà trên đồi mà Sư Tử xây cho cô và anh để khi có thời gian sẽ đến chơi, nhưng không có cơ hội nào cùng anh đến cả,vì anh cứ bận hết chuyện này đến chuyện khác,sáng đi tối khuya về mệt mỏi. Nhưng chẳng trách anh. Bạch Dương lấy chìa khoá mở và bước vào,cũng may là lúc nào cũng mang theo chìa khoá bên người.
Bước vào trong,cảnh vật được bày trí đơn giản,hoà nhã trong thật dễ chịu. Bạch Dương bước lên lầu,vào căn phòng cửa sổ hướng ra ngoài,cô mở cánh cửa sổ từng đợt gió ùa vào,mái tóc bạch kim bay trong gió,đôi mắt khép lại cảm nhận sự yên bình đến lạ thường.
Bạch Dương không biết đã bao lâu mình không cảm nhận được sự tĩnh lặng,bình yên như thế. Lòng bỗng nhẹ hẳn đi một chút muộn phiền,lo âu.
Điên thoại Bạch Dương nãy giờ vẫn chưa lúc nào là ngừng rung lên,nhưng cô hình như đã quên hẳn nó,cứ tiếp tục hoà vào sự yên bình của chính mình.
Gió bất thổi về lòng người,xô dạt nỗi nhớ mong. Từng lời chưa nói ra đã vội đi,biết ai mà đến nơi người đi.... Tự hỏi trong tâm ta là gì? Trong trí người nghĩ gì? Chúng ta đến đâu là hết duyên?
-------------------
Nhân Mã đã hai ngày không về nhà,anh bận đến lao sức. Lảo đảo đi về phía sofa ngồi phịch xuống, lấy tay xoa hai thái dương,mắt nhắm vẫn thấy đau nhức.
Nhắm mắt lại rồi thiếp ngủ lúc nào cũng không biết,cứ mê mê nửa thức nửa ngủ đi,người mệt mỏi nặng nề,Nhân Mã cảm thấy lả người hẳn ra,cứ thế mà ngủ...
Mẹ... Mẹ... Mẹ đang ở đâu? Mẹ ơi đừng... Đừng bỏ con,con cô đơn lắm,mẹ ơi
-MẸ-Nhân Mã bật dậy,thở hồng hộc,mồ hôi lạnh tuông ra,ướt hết khuôn mặt anh.
-Nhân Mã,anh ổn chứ? Anh gặp ác mộng sao?
-Ma Kết,em đến lúc nào vậy? Anh không sao-Nhân Mã ngồi thẳng người dậy,mệt mỏi nhìn Ma Kết.
-Em thấy lo nên đến xem anh thế nào-Ma Kết lau mồ hôi cho Nhân Mã.
-Anh ổn mà-Nhân Mã cười trừ.
-Anh sốt và suy nhược cơ thể,anh ổn là ổn thế nào?-Ma Kết nhíu mày.
-Anh...
-Thôi anh đừng nói nữa,anh chỉ toàn phủ nhận sự thật sức khoẻ của anh. Anh có thể nói dối được ai nhưng em thì không.
-Ma Kết,anh ổn mà chỉ đau đầu thôi,một lát sẽ hết em đừng lo.
-Anh bảo em đừng lo á? Thế sao anh không tự lo cho bản thân để em đừng lo nữa?
-Thôi thôi,được rồi anh chịu thua.
-Anh ăn đi rồi uống thuốc,xong ngủ một chút đi rồi làm tiếp. Sư Tử có nói là một nửa giấy tờ cứ để Sư Tử lo,anh đừng ôm hết-Ma Kết đưa thức ăn cho Nhân Mã cùng những viên thuốc.
-Ừ mà nó đi đâu rồi? Lúc nãy anh tưởng nó xuống phòng marketing chứ.
-Em cũng không biết,khi vừa đến đây em thấy Sư Tử có vẻ rất vội,chỉ kiệp nói nhiêu đó với em rồi đi,hình như gấp gáp lắm.
-Vậy à...-Nhân Mã thở dài trong rất lo lắng điều gì đó-Thôi đưa đây để anh uống thuốc-Nhân Mã cầm lấy viên thuốc của Ma Kết đưa cho.
Ma Kết chăm sóc Nhân Mã cho đến khi anh ngủ lại. Cô ngồi một lát rồi bước đến cửa sổ trong phòng.
Ma Kết chăm chú ngắm nhìn dòng người ra về từ công sở,những chiếc xe cũng vơi dần đi. Đã muộn lắm rồi,ai cũng muốn về với gia đình của mình,Ma Kết cũng từng như thế nhưng bây giờ chắc sẽ không như vậy nữa,cô chẳng còn nhà để về,từ lúc chuyển tiền cho mẹ thì bà ấy gần như mất tích,không liên lạc được,cứ như không tồn tại vậy,người thân duy nhất của cô cũng rời bỏ cô mà đi không một lời nào cả,khúc ruột tàn nhẫn vậy sao? Nhưng cũng may bên cô còn có Nhân Mã,tuy anh không dành thời gian cho Ma Kết nhiều nhưng trong thâm tâm cô anh vẫn luôn là người yêu thương cô thật lòng nhất.
Bên Nhân Mã,cô chưa từng cảm thấy mình cô đơn hay lạc lõng như trước,anh cho cô cảm giác gần như đã dập tắt từ lâu trong suy nghĩ và cảm nhận của Ma Kết.
Nhưng càng yêu anh,càng cần anh,thói quen có anh trong cuộc sống càng làm Ma Kết lo sợ một ngày nào đó anh sẽ đi,đi khỏi cuộc đời cô và để một lần nữa cô lạc lõng trong thế giới này.
Lương duyên giữa cô và anh đến bất ngờ thì có đột ngột rời đi không?
Em không biết từ khi nào em sợ mất anh đến như vậy. Cuộc sống và thanh xuân em dành cả cho anh,yêu anh bằng cả tâm trí. Nên em sợ,sợ lắm cảm giác cô đơn,trống vắng nếu anh rời đi. Sợ lắm mỗi tối không anh thật lạnh lẽo. Em sợ phải sống lại những tháng ngày lạc lõng giữa phố đông người. Em sợ cảm giác bất chợt thấy hình bóng anh giữa đám đông nhưng cuối cùng là nhầm lẫn. Em sợ không thấy nụ cười anh cùng em. Sợ nhiều thứ nhưng cái em sợ nhất là... Mất anh, mất anh đau lắm... Mất anh tàn nhẫn lắm và mất anh cô đơn lắm
Ai sẽ cùng ta đi đến suốt cuộc đời?
Là ai?
Là anh hay chỉ mình em?
Người ngày mai vội xa hay sẽ đến đây thật nhanh để rồi đi rồi tiếc?
Ai sẽ đi qua và ở lại trong cuộc đời em?
Em chỉ mong đó là anh. Người đến thật nhanh nhưng sẽ ở lại chứ không vội đi qua.
Em đã yêu anh rất nhiều,thật sự rất nhiều...
--------------------
Lại một đêm nữa Xử Nữ thức bên cạnh giường Song Ngư,đã không biết bao đêm như thế rồi,kể từ lúc cô như vậy đây.
Mắt Xử Nữ thâm quầng,gương mặt xanh xao,anh chắc mệt mỏi lắm. Xử Nữ cũng muốn ngủ một chút để tâm tịnh hơn nhưng mỗi lần nhắm mắt anh lại thấy hình ảnh Song Ngư rời xa mình, rồi giật mình tỉnh giấc càng khiến Xử Nữ mệt mỏi hơn.
Anh đến phòng Bác Sĩ phụ trách điều trị cho Song Ngư để biết tình hình hiện tại của cô đã ra sao.
-Tôi nghĩ cô ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi,vì não bộ và các mạch cũng như sự nhận thức đã hoạt động lại tốt. Chỉ là không biết bao giờ,cái đó phải tuỳ vào số phận và thời gian.
Sau khi nói chuyện với bác sĩ,Xử Nữ trở về phòng với Song Ngư.
Lòng anh hỗn độn cảm xúc lo lắng lẫn âu sầu.
Đã lâu anh không thấy nụ cười và giọng nói ấm áp của cô. Anh nhớ cô nhiều lắm.
Song Ngư đang nằm đó nhưng anh mong rằng ngay lúc này cô sẽ tỉnh lại cùng anh nói cười,Xử Nữ mệt mỏi vì phải chờ đợi trong lo sợ của bản thân lắm rồi.
Anh sợ ngày mai Mặt Trời vẫn lên nhưng nụ cười cô không hé nở. Anh sợ Mặt Trăng xuất hiện nhưng ánh mắt không nhìn anh nữa...
Ai sẽ là Mặt Trời làm em nở nụ cười?
Ai sẽ là Mặt Trăng khiến em phải dõi theo?
Trong anh đang mong chờ em. Trở về với anh,chúng ta cùng nhìn nhau rồi nở nụ cười giữa dàn Loa Kèn thương nhớ.
Loa Kén tàn rồi nở còn em rời đi thì có quay về với anh không? Bao lâu nữa? Bao lâu nữa anh sẽ lại nắm đôi tay ngày ấy?
Em sắp về từ đâu,anh vẫn chờ em... Mở mắt và nở nụ cười hoa Đán. Loa Kèn cũng đợi em thương nhớ bao ngày.
Người hãy về nơi ta đợi,dẫu ngày mai người lại đi,thì hôm nay xin hãy cười,nụ cười Mặt Trời toả hoa Đán cùng ta...
/176
|