Sư Tử thức dậy,nhìn quanh phòng tìm kiếm hình ảnh quen thuộc nhưng không thấy.
-Đã hai ngày rồi-Sư Tử xoa hai thái dương của mình.
Sư Tử bước xuống giường,đi đến cửa sổ mở nó ra. Anh hướng mắt ra bên ngoài,đầu gục trên khung cửa sổ,ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định.
-Sư Tử à,em sao vậy?-Nhân Mã vỗ vai Sư Tử.
-Anh... Bạch Dương là ai vậy?-Sư Tử hướng đôi mắt xám khói về Nhân Mã.
Nhân Mã hơi khựng một chút rồi trả lời-Là người em yêu hơn cả bản thân.
-Tại sao em lại không nhớ? Nó thật mờ nhạt.
-Em bị tai nạn,mất trí nhớ tạm thời. Lúc va chạm trong tâm trí em nhớ về ai nhiều nhất thì sẽ mất đi ký ức về người đó.
-Em thật mệt mỏi,cô ấy là ai? Lúc em gặp Tử Dương và hình của cô gái tên Bạch Dương,em cảm giác hai người là một-Sư Tử mở điện thoại nhìn vào đó,anh ngắm cô gái tên Bạch Dương đó.
-Từ từ em sẽ nhớ lại nhưng đừng cố gắng quá sức sẽ đau đầu đấy-Nhân Mã xoa đầu Sư Tử như lúc nhỏ anh hay làm. Đã lâu rồi không lập lại.
-Vâng. Mọi người vẫn ổn chứ anh?
-Không ổn chút nào. Trong gia đình mình đã có người lẻn vào giả làm Ma Kết bỏ thuốc phá thai vào thức ăn của Thiên Yết dẫn đến xảy thai. Song Ngư và Thiên Bình bị đâm, Cự Giải và Bảo Bình vẫn an toàn nhưng anh không chắc-Nhân Mã ảm đạm ngồi xuống,đôi mắt tím than mệt mỏi nhắm lại.
-Trá hình,sát thủ luôn phải biết hoán đổi-Sư Tử chậm rãi nói.
-Anh biết,nhưng mọi thứ đã quá phức tạp,cứ từng người vào viện thế chẳng hay chút nào.
-Có bao giờ anh nghĩ là quả báo không? Nó giống như lúc mẹ chúng ta bị chính chồng mình đem ra làm vật thế thân,chết từng người từng người,chết từ từ đau đớn. Bây giờ những người chúng ta yêu thương lần lượt gặp tai nạn,từng người một,từ từ cái đau đớn lại dâng lên-Sư Tử nhếch mép môi,ánh mắt xám khói khép lại cảm nhận nỗi đau đó.
-Mọi thứ đã do số phận sắp đặt,chúng ta chỉ cố gắng bảo vệ chính người mình yêu mà thôi-Nhân Mã cười khẩy.
Những thứ thảm thương cứ dần đến,không chậm cũng không nhanh nhưng đủ gây sát thương cho thể sát lẫn tinh thần. Không ai có thể tránh khỏi,dù có lật mặt được cũng không chắc ai sống ai chết. Tất cả đều do số phận cả.
Nhân Mã mệt mỏi sau một đêm dài tại trại giam của Triệu gia. Anh nằm trên giường của Sư Tử thiếp đi. Riêng Sư Tử vẫn thức,anh nhẹ nhàng tiến lại gần Nhân Mã kéo mền cẩn thận rồi ra khỏi phòng.
Bước trên dãy hành lang đông người,cái ồn ào bên ngoài hành lang bệnh viện vốn đã quen thuộc nhưng Sư Tử không thích sự ồn ào,anh tiến lên sân thượng,nơi chỉ có một mình và gió bất mà thôi.
Ngồi trên sân thượng,anh khép hờ đôi mắt,vẫn không định bỏ cuộc nhớ ra cô gái tên Bạch Dương đó. Từng hồi ký ức mờ nhạt,gấp khúc xuất hiện trong đầu Sư Tử.
Một khu chợ đen hiện ra,trong đó là một cô gái yếu ớt,gương mặt không chút biểu cảm,ánh mắt vô định vào không trung...
Đêm đó,cô gái xa lạ đó thuộc về của riêng anh. Nhưng đối với anh là một trò chơi tiêu khiển.
- Anh không đi làm sao? Anh đói không?
Nhưng khi anh thấy nụ cười đó,ánh mắt đó anh như bị hút hồn vào cô. Người con gái trong sáng,tinh khiết. Và anh yêu cô...
Hình ảnh thư viện hiện ra... Cô gái đó... Như phá tan con tim của anh.
- Em yêu...anh...aaa
- Hơn Sư Tử đúng không?
- V...vâng...ưm
Tiếng rên rỉ dục vọng,lời khẳng định vô tình. Tất cả như đã tắt ngấm.
Rầm
Đau...nhưng không còn cảm giác.
Tổn thương...nhưng không còn khóc.
-A-Sư Tử xoa hai thái dương của mình.
-Là em... Người tôi đã yêu và cũng là người làm tôi đau nhưng tại sao đến lúc này tôi vẫn yêu em,ngày càng sâu đậm như vậy?
-Tôi tự hỏi tại sao tôi chưa bao giờ quên được em? Ngay lúc này,tôi hận em như thế nhưng sao tôi càng yêu em hơn?
Sư Tử nghĩ tới đây tự cười cho mình là kẻ si tình không lối thoát.
Vì sao tôi lại muốn gặp em đến thế? Tôi yêu em đến thế? Tại sao chúng ta lại yêu nhau? Em có thấu sự đau khổ của tôi không? Tôi tự hỏi tại sao em làm vậy? Bao nhiêu câu hỏi cứ vây lấy tâm trí tôi. Tôi ước mình đừng cố nhớ ra em làm gì,để rồi tự vác u sầu vào mình. Tôi rốt cuộc vẫn yêu em,vẫn muốn tìm em,vẫn mong gặp em. Tại sao vậy? Tôi đang nghĩ gì đây? Thật sự tôi muốn gì tôi cũng không biết,trong tâm trí tôi cứ xuất hiện hình bóng của em,để tôi cứ đấu tranh với bản thân.
Ngày đó anh yêu cô.
Ngày đó anh thấy cô bội phản anh.
Ngày đó anh tưởng rằng đã quên cô.
Nhưng hôm nay anh lại nhớ cô.
Nhưng hôm nay anh lại yêu cô.
Và lại muốn gặp cô.
Tổn thương thật nhiều,lý trí mang nỗi hận và chối từ nhưng con tim mang yêu thương và đau khổ.
Tất cả là gì? Sao anh không có sự lựa chọn? Sao phải tự đấu tránh với bản thân vì cô?
Ừ chỉ là vì anh yêu cô nhưng... Cũng đau đớn vì cô.
-Đã hai ngày rồi-Sư Tử xoa hai thái dương của mình.
Sư Tử bước xuống giường,đi đến cửa sổ mở nó ra. Anh hướng mắt ra bên ngoài,đầu gục trên khung cửa sổ,ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định.
-Sư Tử à,em sao vậy?-Nhân Mã vỗ vai Sư Tử.
-Anh... Bạch Dương là ai vậy?-Sư Tử hướng đôi mắt xám khói về Nhân Mã.
Nhân Mã hơi khựng một chút rồi trả lời-Là người em yêu hơn cả bản thân.
-Tại sao em lại không nhớ? Nó thật mờ nhạt.
-Em bị tai nạn,mất trí nhớ tạm thời. Lúc va chạm trong tâm trí em nhớ về ai nhiều nhất thì sẽ mất đi ký ức về người đó.
-Em thật mệt mỏi,cô ấy là ai? Lúc em gặp Tử Dương và hình của cô gái tên Bạch Dương,em cảm giác hai người là một-Sư Tử mở điện thoại nhìn vào đó,anh ngắm cô gái tên Bạch Dương đó.
-Từ từ em sẽ nhớ lại nhưng đừng cố gắng quá sức sẽ đau đầu đấy-Nhân Mã xoa đầu Sư Tử như lúc nhỏ anh hay làm. Đã lâu rồi không lập lại.
-Vâng. Mọi người vẫn ổn chứ anh?
-Không ổn chút nào. Trong gia đình mình đã có người lẻn vào giả làm Ma Kết bỏ thuốc phá thai vào thức ăn của Thiên Yết dẫn đến xảy thai. Song Ngư và Thiên Bình bị đâm, Cự Giải và Bảo Bình vẫn an toàn nhưng anh không chắc-Nhân Mã ảm đạm ngồi xuống,đôi mắt tím than mệt mỏi nhắm lại.
-Trá hình,sát thủ luôn phải biết hoán đổi-Sư Tử chậm rãi nói.
-Anh biết,nhưng mọi thứ đã quá phức tạp,cứ từng người vào viện thế chẳng hay chút nào.
-Có bao giờ anh nghĩ là quả báo không? Nó giống như lúc mẹ chúng ta bị chính chồng mình đem ra làm vật thế thân,chết từng người từng người,chết từ từ đau đớn. Bây giờ những người chúng ta yêu thương lần lượt gặp tai nạn,từng người một,từ từ cái đau đớn lại dâng lên-Sư Tử nhếch mép môi,ánh mắt xám khói khép lại cảm nhận nỗi đau đó.
-Mọi thứ đã do số phận sắp đặt,chúng ta chỉ cố gắng bảo vệ chính người mình yêu mà thôi-Nhân Mã cười khẩy.
Những thứ thảm thương cứ dần đến,không chậm cũng không nhanh nhưng đủ gây sát thương cho thể sát lẫn tinh thần. Không ai có thể tránh khỏi,dù có lật mặt được cũng không chắc ai sống ai chết. Tất cả đều do số phận cả.
Nhân Mã mệt mỏi sau một đêm dài tại trại giam của Triệu gia. Anh nằm trên giường của Sư Tử thiếp đi. Riêng Sư Tử vẫn thức,anh nhẹ nhàng tiến lại gần Nhân Mã kéo mền cẩn thận rồi ra khỏi phòng.
Bước trên dãy hành lang đông người,cái ồn ào bên ngoài hành lang bệnh viện vốn đã quen thuộc nhưng Sư Tử không thích sự ồn ào,anh tiến lên sân thượng,nơi chỉ có một mình và gió bất mà thôi.
Ngồi trên sân thượng,anh khép hờ đôi mắt,vẫn không định bỏ cuộc nhớ ra cô gái tên Bạch Dương đó. Từng hồi ký ức mờ nhạt,gấp khúc xuất hiện trong đầu Sư Tử.
Một khu chợ đen hiện ra,trong đó là một cô gái yếu ớt,gương mặt không chút biểu cảm,ánh mắt vô định vào không trung...
Đêm đó,cô gái xa lạ đó thuộc về của riêng anh. Nhưng đối với anh là một trò chơi tiêu khiển.
- Anh không đi làm sao? Anh đói không?
Nhưng khi anh thấy nụ cười đó,ánh mắt đó anh như bị hút hồn vào cô. Người con gái trong sáng,tinh khiết. Và anh yêu cô...
Hình ảnh thư viện hiện ra... Cô gái đó... Như phá tan con tim của anh.
- Em yêu...anh...aaa
- Hơn Sư Tử đúng không?
- V...vâng...ưm
Tiếng rên rỉ dục vọng,lời khẳng định vô tình. Tất cả như đã tắt ngấm.
Rầm
Đau...nhưng không còn cảm giác.
Tổn thương...nhưng không còn khóc.
-A-Sư Tử xoa hai thái dương của mình.
-Là em... Người tôi đã yêu và cũng là người làm tôi đau nhưng tại sao đến lúc này tôi vẫn yêu em,ngày càng sâu đậm như vậy?
-Tôi tự hỏi tại sao tôi chưa bao giờ quên được em? Ngay lúc này,tôi hận em như thế nhưng sao tôi càng yêu em hơn?
Sư Tử nghĩ tới đây tự cười cho mình là kẻ si tình không lối thoát.
Vì sao tôi lại muốn gặp em đến thế? Tôi yêu em đến thế? Tại sao chúng ta lại yêu nhau? Em có thấu sự đau khổ của tôi không? Tôi tự hỏi tại sao em làm vậy? Bao nhiêu câu hỏi cứ vây lấy tâm trí tôi. Tôi ước mình đừng cố nhớ ra em làm gì,để rồi tự vác u sầu vào mình. Tôi rốt cuộc vẫn yêu em,vẫn muốn tìm em,vẫn mong gặp em. Tại sao vậy? Tôi đang nghĩ gì đây? Thật sự tôi muốn gì tôi cũng không biết,trong tâm trí tôi cứ xuất hiện hình bóng của em,để tôi cứ đấu tranh với bản thân.
Ngày đó anh yêu cô.
Ngày đó anh thấy cô bội phản anh.
Ngày đó anh tưởng rằng đã quên cô.
Nhưng hôm nay anh lại nhớ cô.
Nhưng hôm nay anh lại yêu cô.
Và lại muốn gặp cô.
Tổn thương thật nhiều,lý trí mang nỗi hận và chối từ nhưng con tim mang yêu thương và đau khổ.
Tất cả là gì? Sao anh không có sự lựa chọn? Sao phải tự đấu tránh với bản thân vì cô?
Ừ chỉ là vì anh yêu cô nhưng... Cũng đau đớn vì cô.
/176
|