Cự Giải dụi mắt tỉnh dậy, cô không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra. Chỉ biết lúc đó, máy bay phát nổ, tất cả mọi người chạy tán loạn.
- Các cậu tỉnh rồi à?
Thiên Yết lên tiếng khi thấy những người bạn của mình đã tỉnh dậy. Mọi người mở mắt ra, vô thức tìm kiếm hình bóng của người vừa nói câu lúc nãy - Thiên Yết. Nhưng tất cả những gì họ thấy chỉ là Bạch Dương đang đứng quay lưng về phía họ. Rất đặc biệt. Hình như Bạch Dương có cái gì đó khác trước.
- Các cậu! Tớ đã quan sát và tìm kiếm chung quanh nơi này cùng Thiên Yết. Chúng ta đang ở trong một khu rừng. Mấy trăm dặm quanh đây đều là cây cối um tùm. Theo như những gì đã thấy, có lẽ chúng ta đã "xuyên không".
- Xuyên không? - Kim Ngưu tròn mắt. Cô không biết đây là cái thể loại gì.
- Ừ. Có thể hiểu như dịch chuyển tức thời đấy. - Bạch Dương dừng lại rồi nhíu mày nhìn các bạn của mình. Thấy trên mặt ai cũng tỏ vẻ ngu ngơ, cậu nói tiếp:
- Xuyên không rất ít khi xảy ra nhưng không phải là không có. Giống như dịch chuyển tức thời, nó đưa ta đến một khoảng không gian và thời gian khác chỉ trong tích tắc. Trường hợp của chúng ta, tớ nghĩ nó đưa đến cổ đại, cái thời đại chỉ có trong sách vở bởi vì khu rừng này còn rất nguyên thủy không thể là hiện đại hay tương lai. Tớ nói vậy, các cậu có hiểu không?
Cả bọn đưa mắt nhìn nhau. Chưa kịp nói gì, Thiên Yết nhảy từ trên cây xuống, cậu rút kiếm ra:
- Ai chưa hiểu thì ra đây tớ giải thích cho.
Người nào người đó mặt mày tím xanh như tàu lá chuối trước lời đe dọa của Thiên Yết.
- Tớ... tớ... chúng tớ... hiểu... hiểu hết... rồi mà...
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong bụng cả bọn thầm nghĩ: "Cậu ta nói vậy thử hỏi còn ai dám mở miệng không hiểu?"
- Và điều quan trọng nhất. - Bạch Dương tiếp tục giảng đạo. - Chúng ta bị lạc rồi. Lạc mất sáu người bạn gồm Song Tử, Xử Nữ, Nhân Mã, Bảo Bình, Song Ngư và cuối cùng "người yêu" của Thiên Yết là Ma Kết.
Từ "người yêu" Bạch Dương hạ thấp giọng nhỏ tí. Cự Giải kéo Kim Ngưu đến hỏi:
- Người yêu là sao???
Bạch Dương ghé sát vào tai hai cô bạn của mình thì thầm:
- Thì đó, cậu không thấy là khi thiếu "nó", thằng điên kia cứ nổi khùng vô cớ hả?
- Có lí, chắc là thiếu "người yêu" nên nhớ mới sinh khùng như vậy.
Kim Ngưu gật gù nhận xét. Đúng lúc đó, Thiên Yết nhìn chằm chằm ba người:
- Các cậu đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế nhỉ?
- Hơ hơ. Chúng tớ có nói gì đâu, cậu biết rõ còn hỏi. Các cậu, chúng ta nói gì nhỉ?
Bạch Dương giả ngu, Cự Giải với Kim Ngưu cũng hùa theo, gật đầu lia lịa. Thiên Yết khẽ lườm rồi quay đi.
- Mọi người! - Sư Tử hầm hừ lên tiếng. - Cái mái tóc này là kiệt tác của ai hả?
Chính xác thì cậu đã ấm ức từ nãy, từ cái lúc mở mắt ra và bây giờ thì hết nhịn nổi. Mái tóc đỏ của cậu vốn được vuốt keo dựng ngược lên rất đẹp và điệu nghệ vậy mà giờ chỉ là một mớ lù xù.
- Haizz... Chắc là kiệt tác của tên "thần kinh" Bảo bình đây mà. Nhìn xem, tóc ai cũng dài ra.
Cự Giải thở dài, mái tóc của cô rất dài rồi, giờ lại mọc thêm. Quả thật cực kì vướng víu.
- Tớ nhất định sẽ tính sổ với cậu ta - Sư Tử gầm ghè.
- Thôi thôi, chuyện tóc tai để sau, giờ tính sao?
Thiên Bình lên tiếng sau một hồi im lặng lắng nghe. Tất cả mọi người cùng nhìn nhau rồi lại nhìn nhau mà vẫn không ra câu trả lời.
- Đi chơi chứ còn sao nữa. - Kim Ngưu hồn nhiên đề nghị.
Sư Tử gật đầu, tâm trạng đã tốt lên rất nhiều so với lúc nãy khi thấy mái tóc mình vẫn giữ nguyên màu. Dù không biết Bảo Bình làm thế nào nhưng như vậy cũng coi được:
- Dù sao chúng ta cũng may mắn lắm mới được ngược thời gian. Hay vừa tìm các cậu ấy vừa đi chơi vậy?
- Oa...lần đầu tiên được tận hưởng cảm giác này. Cứ như đôi giày đi vào trong truyện của Doraemon nhỉ? Tớ phấn khích quá đi.
Cự Giải nhảy lên vui mừng. Cô đã thay đổi một trăm tám mươi độ so với khi nãy, nảy ra ý định "nhất định phải quậy nơi này đã đời".
- Khoan mừng. Trước tiên chúng ta phải thay đổi trang phục với cách xưng hô nếu không lại rước họa vào thân.
Đang lúc Cự Giải cực kì vui mừng, Thiên Yết dội ngay gáo nước lạnh vào cô nhóc khiến khuôn mặt cô ngay lập tức ỉu xìu như bánh đa nhúng nước.
- Hay để tớ trộm đồ về dùng nhá. - Kim Ngưu vui vẻ.
- Ăn trộm là không tốt. - Sư Tử giảng giải đến đây thì thấy mấy ánh mắt kinh dị nhìn mình vội vàng sửa. - Nhưng những kẻ dốt mới không đi ăn trộm.
Cả nhóm bật cười, nói như Sư Tử thì họ quá thông minh. Đột nhiên Cự Giải nhớ ra:
- Chúng ta không biết đường làm sao đi?
- Ngốc ạ! - Thiên Bình cốc đầu Cự Giải. - Tớ với Kim Ngưu đi trước, các cậu đợi ở ngoài rừng.
Giọng Thiên Bình nhẹ nhàng khác hẳn với mọi lần, cô nhanh chóng kéo tay Kim Ngưu đi. Hai bóng dáng nhanh chóng biến mất giữa màn đêm tăm tối. Bạch Dương chỉ kịp gọi theo:
- Đi cẩn thận!
---0O0---
- Đây là phủ tri huyện đúng không? - Thiên Bình đứng trên mái nhà, cười cười hỏi.
- Ừ! Chắc ông ta ăn hối lộ. Dân thì nghèo mà nhà ông ta lại giàu có,to lớn thế này.
- Cậu vào đi, tớ sẽ lo dọn dẹp. Nhanh nhé! - Thiên Bình gật đầu tính toán.
- Ok!
Kim Ngưu phi xuống dưới, phải thừa nhận nhà tên quan này thuộc lại đồ sộ, không phải là trên cả đồ sộ vì chỗ nào cũng thấy vàng bạc. Cô nhanh chóng lẻn đi lấy những thứ cần thiết.
Vì Kim Ngưu không lỡ bỏ rơi món nào (chính xác là thấy món nào cũng hay hay nên không bỏ) nên cô nàng vơ hết những gì mình thấy. Cho đến lúc đi ra, đã là cả một núi đồ. Vì cái núi đồ, vô tình cô làm tên quan thức giấc.
Hắn trợn mắt nhìn Kim Ngưu sau đó hét lên:
- Bớ người ta, quân bay đâu...
XOẸT.
Cả người tên quan đổ xuống, đầu lìa khỏi cổ. Đôi mắt hắn vẫn trợn lên kinh hoàng, trên người hắn còn có bông hoa hồng được cắm giữa tim. Thiên Bình lạnh lùng nhìn cái xác, cô vẫy tay ra hiệu cho Kim Ngưu đi trước. Kim Ngưu vừa ra ngoài thì cả đám người xông vào. Tên nào cũng hung tợn nhìn Thiên Bình, đao kiếm sáng loáng. Cô khẽ xoay cổ tay, trổ tài múa kiếm. Thật không may cho lũ người này, cô đang ngứa tay thì lại xông vào.
Xong xuôi, Thiên Bình đuổi theo Kim Ngưu. Hai người nhanh chóng rời đi không một dấu vết.
Đến chỗ hẹn, cả bọn kinh ngạc khi thấy Kim Ngưu vác bao nhiêu đồ về mà trên kiếm của Thiên Bình vẫn còn vết máu.
- Các cậu đi trộm đồ hay đi giết người cướp của đấy?
Sư Tử lên tiếng. Cậu chẳng biết phải nói sao với hai người này. Đây mà gọi là trộm ư?
- Cậu giết bao nhiêu người rồi hả Thiên Bình?
Thiên Yết mỉm cười hỏi. Thiên Bình quay đi, cô đến chỗ dòng suối. Cô dừng lại rửa kiếm phớt lờ câu nói của Sư Tử mà đáp:
- Tầm 20 người.
- Vậy có tên nào to không?
Bạch Dương nghi ngờ hỏi. Cậu sợ với tính cách của Thiên Bình chỉ e là...
- Không, toàn tên bé tẹo, thị vệ gì đâu mà như con muỗi. Chả đã tay chút nào.
Trong giọng nói của Thiên Bình có chút bực tức làm ai đó lạnh sống lưng. Bạch Dương dở khóc dở cười vì Thiên Bình hiểu nhầm ý cậu.
- Ý tớ là người có chức quyền kia kìa. Nếu mấy cậu trộm của dân lành thì đã không có mấy thứ kia.
- A! Hình như có một ông quan tri phủ hay tri huyện gì đó.
Kim Ngưu ngẫm nghĩ rồi nói. Thiên Bình rửa kiếm xong quay lại, ánh mắt băn khoăn:
- Có chuyện gì vậy?
- Các cậu... hừ!
Bạch Dương tức giận với sự ngây thơ không đáng có của các bạn mình. Cậu chỉ vào đống đồ Kim Ngưu mang về.
- Các cậu mau thay đồ rồi rời khỏi đây mau. Rắc rối lớn rồi.
Cả bọn không hiểu gì nhưng cũng nhanh chóng làm theo. So với bọn họ, Bạch Dương hiểu biết hơn nhiều về thế giới này, làm việc tất nhiên phải có lí do.
Tất cả thay đồ xong đi ra. Chẳng biết Sư Tử kiếm đâu ra mấy con ngựa bảo mọi người cưỡi đi cho nhanh.
- Cậu lấy đâu ra vậy? - Cự Giải tròn mắt.
- À, ở đằng kia, mấy con ngựa buộc ở đó.
- Vậy là cậu ăn trộm? - Kim Ngưu vui vẻ.
- Không, tớ chỉ mượn thôi.
- Mọi người đi thôi. - Bạch Dương nóng ruột giục mọi người.
- Nhưng tớ không biết cưỡi ngựa.
Cự Giải e dè lên tiếng, cô cúi mặt xuống, tránh ánh mắt của cả nhóm.
- Tớ cũng... chưa cưỡi ngựa thành thạo.
Kim Ngưu đỏ mặt, ấp úng nói. Cả bọn nhìn nhau không biết phải làm sao. Có bốn con ngựa nhưng lại có sáu người. Tính sao?
- Thế này đi, Thiên Bình với Cự Giải chung một ngựa, Bạch Dương với Sư Tử mỗi người một ngựa. Tớ sẽ dạy Kim Ngưu cưỡi ngựa.
Thiên Yết lên tiếng sau một hồi băn khoăn suy nghĩ. Cả nhóm im lặng rồi gật đầu. Ba ngựa, bốn người đi trước. Thiên Yết cùng Kim Ngưu đuổi theo sau. Vừa cưỡi ngựa, Thiên Yết vừa kiên nhẫn dạy Kim Ngưu cho tới khi cô có thể dùng được. Quả nhiên, Kim Ngưu học rất nhanh, Thiên Yết nhảy khỏi ngựa, nói vọng theo:
- Lát tớ đuổi theo sau. Yên tâm nhé!
Kim Ngưu gật đầu hiểu ý rồi cưỡi ngựa lao về phía trước. Thiên Yết nhìn xung quanh rồi cậu dùng khinh công nhảy lên cái cây bên đường ngủ. Dù sao thì khinh công của cậu thuộc hàng "thượng thừa" lát đuổi theo tụi kia cũng chẳng sao. Nghĩ vậy cậu nhắm mắt lại, nghỉ ngơi cho đến khi gốc cây truyền đến tiếng ồn ào:
- Các ngươi mau truy lùng thật kĩ hung thủ giết tri huyện đại nhân, sẽ có thưởng.
- Tuân lệnh!
Cả nhóm người bắt đầu lùng sục. Thiên Yết đen mặt lại, cậu không cần biết là ai, chỉ cần phá rối yên tĩnh của cậu, cậu phải giết hết.
Ánh mắt cậu sắc lạnh, chỉ còn lại màu chết chóc. Thiên Yết vung kiếm giết từng tên lính khiến bọn họ không kịp la lên một tiếng. Sau đó, vì đã mất hứng thú ngủ cậu đuổi theo các bạn của mình. Thiên Yết đuổi kịp các bạn của mình. Cậu lên tiếng:
- Quan binh bắt đầu đuổi theo rồi các cậu. Chúng ta sẽ đi đến trời sáng rồi dừng chân. Tớ sẽ đi trước và đánh dấu.
Thiên Yết nói xong vụt đi. Cả bọn chỉ biết lắc đầu rồi đuổi theo dấu hiệu cậu để lại. Tên này chuyên làm theo ý mình!
Dừng chân ở một quán nhỏ. Thiên Yết đợi bạn của mình, đúng như cậu nghĩ, chỉ ít phút sau năm người kia đã đuổi đến nơi. Vừa xuống ngựa, Cự Giải đã than vãn:
- Ôi... mệt chết mất!
- Cậu chỉ ngồi thôi mà cũng than là sao? - Sư Tử khó hiểu.
- Cậu không biết đó thôi, Thiên Bình lao nhanh lắm! Tớ ngồi mà muốn rớt tim ra ngoài luôn. - Cự Giải thở dài.
Vừa lúc đó Thiên Bình bước ra cô nhíu mày:
- Có chuyện gì sao?
- Không, không có gì đâu ha ha. Tớ khen cậu cưỡi ngựa giỏi đó mà. - Cự Giải phân bua cười trừ nhưng trong lòng lai nghĩ khác. " Không có chuyện mới lạ, sắp đột quỵ tới nơi rồi mà cậu còn hỏi câu đấy".
- Tớ khát quá! Chúng ta vào luôn chứ đứng đây làm gì? - Kim Ngưu thở dài nhìn mọi người.
- Vào thôi. Tớ cũng khát, đói nữa.
Bạch Dương lên tiếng rồi đi vào. Cả nhóm vui vẻ theo sau. Quán trà này tuy nhỏ nhưng cũng khá sạch sẽ. Khách cũng được coi là đông nhưng vẫn giữ cho quán được một vẻ không gian yên tĩnh tối thiểu.
Nhưng khi cả nhóm bước vào, quán bắt đầu xôn xao lên. Tên tiểu nhị cũng không dám lại gần. Thiên Yết nhìn quanh một lượt rồi đập kiếm xuống bàn:
- Ai muốn chết thì ra đây!
Ngay lập tức câu nói hiệu nghiệm. Tất cả khách trong quán sợ run lên. Tên tiểu nhị lập cập chạy đến. Cả người vẫn run run rồi chạy biến đi chuẩn bị mọi thứ cho sáu người "kì quặc".
- Ở đây mất tự nhiên quá các cậu.
Kim Ngưu dò xét rồi lên tiếng. Cũng phải thôi, sáu người ai cũng xanh đỏ tím vàng, tóc lòe xòe ai mà không sợ.
- Bọn họ chạy hết rồi kìa. Cậu ác quá đấy Thiên Yết. - Thiên Bình cười tươi rồi đột nhiên cô quay ngoắt một trăm tám mươi độ, gằn giọng. - Phải ác hơn nữa kìa.
Trong quán còn lắc đác mấy người nhưng nghe đến câu nói của Thiên Bình thì chạy hết không còn một ai. Có người còn bỏ mất chiếc giày của mình mà không dám quay lại.
- Ê, xong chúng ta ra ngoài chơi nhé! - Cự Giải hào hứng.
- Tớ muốn đi cắt tóc. - Sư Tử than vãn rồi giật mình nghĩ lại. - Mà thôi! để đó làm bằng chứng hỏi tội tên Bảo Bình.
- Các cậu tỉnh rồi à?
Thiên Yết lên tiếng khi thấy những người bạn của mình đã tỉnh dậy. Mọi người mở mắt ra, vô thức tìm kiếm hình bóng của người vừa nói câu lúc nãy - Thiên Yết. Nhưng tất cả những gì họ thấy chỉ là Bạch Dương đang đứng quay lưng về phía họ. Rất đặc biệt. Hình như Bạch Dương có cái gì đó khác trước.
- Các cậu! Tớ đã quan sát và tìm kiếm chung quanh nơi này cùng Thiên Yết. Chúng ta đang ở trong một khu rừng. Mấy trăm dặm quanh đây đều là cây cối um tùm. Theo như những gì đã thấy, có lẽ chúng ta đã "xuyên không".
- Xuyên không? - Kim Ngưu tròn mắt. Cô không biết đây là cái thể loại gì.
- Ừ. Có thể hiểu như dịch chuyển tức thời đấy. - Bạch Dương dừng lại rồi nhíu mày nhìn các bạn của mình. Thấy trên mặt ai cũng tỏ vẻ ngu ngơ, cậu nói tiếp:
- Xuyên không rất ít khi xảy ra nhưng không phải là không có. Giống như dịch chuyển tức thời, nó đưa ta đến một khoảng không gian và thời gian khác chỉ trong tích tắc. Trường hợp của chúng ta, tớ nghĩ nó đưa đến cổ đại, cái thời đại chỉ có trong sách vở bởi vì khu rừng này còn rất nguyên thủy không thể là hiện đại hay tương lai. Tớ nói vậy, các cậu có hiểu không?
Cả bọn đưa mắt nhìn nhau. Chưa kịp nói gì, Thiên Yết nhảy từ trên cây xuống, cậu rút kiếm ra:
- Ai chưa hiểu thì ra đây tớ giải thích cho.
Người nào người đó mặt mày tím xanh như tàu lá chuối trước lời đe dọa của Thiên Yết.
- Tớ... tớ... chúng tớ... hiểu... hiểu hết... rồi mà...
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong bụng cả bọn thầm nghĩ: "Cậu ta nói vậy thử hỏi còn ai dám mở miệng không hiểu?"
- Và điều quan trọng nhất. - Bạch Dương tiếp tục giảng đạo. - Chúng ta bị lạc rồi. Lạc mất sáu người bạn gồm Song Tử, Xử Nữ, Nhân Mã, Bảo Bình, Song Ngư và cuối cùng "người yêu" của Thiên Yết là Ma Kết.
Từ "người yêu" Bạch Dương hạ thấp giọng nhỏ tí. Cự Giải kéo Kim Ngưu đến hỏi:
- Người yêu là sao???
Bạch Dương ghé sát vào tai hai cô bạn của mình thì thầm:
- Thì đó, cậu không thấy là khi thiếu "nó", thằng điên kia cứ nổi khùng vô cớ hả?
- Có lí, chắc là thiếu "người yêu" nên nhớ mới sinh khùng như vậy.
Kim Ngưu gật gù nhận xét. Đúng lúc đó, Thiên Yết nhìn chằm chằm ba người:
- Các cậu đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế nhỉ?
- Hơ hơ. Chúng tớ có nói gì đâu, cậu biết rõ còn hỏi. Các cậu, chúng ta nói gì nhỉ?
Bạch Dương giả ngu, Cự Giải với Kim Ngưu cũng hùa theo, gật đầu lia lịa. Thiên Yết khẽ lườm rồi quay đi.
- Mọi người! - Sư Tử hầm hừ lên tiếng. - Cái mái tóc này là kiệt tác của ai hả?
Chính xác thì cậu đã ấm ức từ nãy, từ cái lúc mở mắt ra và bây giờ thì hết nhịn nổi. Mái tóc đỏ của cậu vốn được vuốt keo dựng ngược lên rất đẹp và điệu nghệ vậy mà giờ chỉ là một mớ lù xù.
- Haizz... Chắc là kiệt tác của tên "thần kinh" Bảo bình đây mà. Nhìn xem, tóc ai cũng dài ra.
Cự Giải thở dài, mái tóc của cô rất dài rồi, giờ lại mọc thêm. Quả thật cực kì vướng víu.
- Tớ nhất định sẽ tính sổ với cậu ta - Sư Tử gầm ghè.
- Thôi thôi, chuyện tóc tai để sau, giờ tính sao?
Thiên Bình lên tiếng sau một hồi im lặng lắng nghe. Tất cả mọi người cùng nhìn nhau rồi lại nhìn nhau mà vẫn không ra câu trả lời.
- Đi chơi chứ còn sao nữa. - Kim Ngưu hồn nhiên đề nghị.
Sư Tử gật đầu, tâm trạng đã tốt lên rất nhiều so với lúc nãy khi thấy mái tóc mình vẫn giữ nguyên màu. Dù không biết Bảo Bình làm thế nào nhưng như vậy cũng coi được:
- Dù sao chúng ta cũng may mắn lắm mới được ngược thời gian. Hay vừa tìm các cậu ấy vừa đi chơi vậy?
- Oa...lần đầu tiên được tận hưởng cảm giác này. Cứ như đôi giày đi vào trong truyện của Doraemon nhỉ? Tớ phấn khích quá đi.
Cự Giải nhảy lên vui mừng. Cô đã thay đổi một trăm tám mươi độ so với khi nãy, nảy ra ý định "nhất định phải quậy nơi này đã đời".
- Khoan mừng. Trước tiên chúng ta phải thay đổi trang phục với cách xưng hô nếu không lại rước họa vào thân.
Đang lúc Cự Giải cực kì vui mừng, Thiên Yết dội ngay gáo nước lạnh vào cô nhóc khiến khuôn mặt cô ngay lập tức ỉu xìu như bánh đa nhúng nước.
- Hay để tớ trộm đồ về dùng nhá. - Kim Ngưu vui vẻ.
- Ăn trộm là không tốt. - Sư Tử giảng giải đến đây thì thấy mấy ánh mắt kinh dị nhìn mình vội vàng sửa. - Nhưng những kẻ dốt mới không đi ăn trộm.
Cả nhóm bật cười, nói như Sư Tử thì họ quá thông minh. Đột nhiên Cự Giải nhớ ra:
- Chúng ta không biết đường làm sao đi?
- Ngốc ạ! - Thiên Bình cốc đầu Cự Giải. - Tớ với Kim Ngưu đi trước, các cậu đợi ở ngoài rừng.
Giọng Thiên Bình nhẹ nhàng khác hẳn với mọi lần, cô nhanh chóng kéo tay Kim Ngưu đi. Hai bóng dáng nhanh chóng biến mất giữa màn đêm tăm tối. Bạch Dương chỉ kịp gọi theo:
- Đi cẩn thận!
---0O0---
- Đây là phủ tri huyện đúng không? - Thiên Bình đứng trên mái nhà, cười cười hỏi.
- Ừ! Chắc ông ta ăn hối lộ. Dân thì nghèo mà nhà ông ta lại giàu có,to lớn thế này.
- Cậu vào đi, tớ sẽ lo dọn dẹp. Nhanh nhé! - Thiên Bình gật đầu tính toán.
- Ok!
Kim Ngưu phi xuống dưới, phải thừa nhận nhà tên quan này thuộc lại đồ sộ, không phải là trên cả đồ sộ vì chỗ nào cũng thấy vàng bạc. Cô nhanh chóng lẻn đi lấy những thứ cần thiết.
Vì Kim Ngưu không lỡ bỏ rơi món nào (chính xác là thấy món nào cũng hay hay nên không bỏ) nên cô nàng vơ hết những gì mình thấy. Cho đến lúc đi ra, đã là cả một núi đồ. Vì cái núi đồ, vô tình cô làm tên quan thức giấc.
Hắn trợn mắt nhìn Kim Ngưu sau đó hét lên:
- Bớ người ta, quân bay đâu...
XOẸT.
Cả người tên quan đổ xuống, đầu lìa khỏi cổ. Đôi mắt hắn vẫn trợn lên kinh hoàng, trên người hắn còn có bông hoa hồng được cắm giữa tim. Thiên Bình lạnh lùng nhìn cái xác, cô vẫy tay ra hiệu cho Kim Ngưu đi trước. Kim Ngưu vừa ra ngoài thì cả đám người xông vào. Tên nào cũng hung tợn nhìn Thiên Bình, đao kiếm sáng loáng. Cô khẽ xoay cổ tay, trổ tài múa kiếm. Thật không may cho lũ người này, cô đang ngứa tay thì lại xông vào.
Xong xuôi, Thiên Bình đuổi theo Kim Ngưu. Hai người nhanh chóng rời đi không một dấu vết.
Đến chỗ hẹn, cả bọn kinh ngạc khi thấy Kim Ngưu vác bao nhiêu đồ về mà trên kiếm của Thiên Bình vẫn còn vết máu.
- Các cậu đi trộm đồ hay đi giết người cướp của đấy?
Sư Tử lên tiếng. Cậu chẳng biết phải nói sao với hai người này. Đây mà gọi là trộm ư?
- Cậu giết bao nhiêu người rồi hả Thiên Bình?
Thiên Yết mỉm cười hỏi. Thiên Bình quay đi, cô đến chỗ dòng suối. Cô dừng lại rửa kiếm phớt lờ câu nói của Sư Tử mà đáp:
- Tầm 20 người.
- Vậy có tên nào to không?
Bạch Dương nghi ngờ hỏi. Cậu sợ với tính cách của Thiên Bình chỉ e là...
- Không, toàn tên bé tẹo, thị vệ gì đâu mà như con muỗi. Chả đã tay chút nào.
Trong giọng nói của Thiên Bình có chút bực tức làm ai đó lạnh sống lưng. Bạch Dương dở khóc dở cười vì Thiên Bình hiểu nhầm ý cậu.
- Ý tớ là người có chức quyền kia kìa. Nếu mấy cậu trộm của dân lành thì đã không có mấy thứ kia.
- A! Hình như có một ông quan tri phủ hay tri huyện gì đó.
Kim Ngưu ngẫm nghĩ rồi nói. Thiên Bình rửa kiếm xong quay lại, ánh mắt băn khoăn:
- Có chuyện gì vậy?
- Các cậu... hừ!
Bạch Dương tức giận với sự ngây thơ không đáng có của các bạn mình. Cậu chỉ vào đống đồ Kim Ngưu mang về.
- Các cậu mau thay đồ rồi rời khỏi đây mau. Rắc rối lớn rồi.
Cả bọn không hiểu gì nhưng cũng nhanh chóng làm theo. So với bọn họ, Bạch Dương hiểu biết hơn nhiều về thế giới này, làm việc tất nhiên phải có lí do.
Tất cả thay đồ xong đi ra. Chẳng biết Sư Tử kiếm đâu ra mấy con ngựa bảo mọi người cưỡi đi cho nhanh.
- Cậu lấy đâu ra vậy? - Cự Giải tròn mắt.
- À, ở đằng kia, mấy con ngựa buộc ở đó.
- Vậy là cậu ăn trộm? - Kim Ngưu vui vẻ.
- Không, tớ chỉ mượn thôi.
- Mọi người đi thôi. - Bạch Dương nóng ruột giục mọi người.
- Nhưng tớ không biết cưỡi ngựa.
Cự Giải e dè lên tiếng, cô cúi mặt xuống, tránh ánh mắt của cả nhóm.
- Tớ cũng... chưa cưỡi ngựa thành thạo.
Kim Ngưu đỏ mặt, ấp úng nói. Cả bọn nhìn nhau không biết phải làm sao. Có bốn con ngựa nhưng lại có sáu người. Tính sao?
- Thế này đi, Thiên Bình với Cự Giải chung một ngựa, Bạch Dương với Sư Tử mỗi người một ngựa. Tớ sẽ dạy Kim Ngưu cưỡi ngựa.
Thiên Yết lên tiếng sau một hồi băn khoăn suy nghĩ. Cả nhóm im lặng rồi gật đầu. Ba ngựa, bốn người đi trước. Thiên Yết cùng Kim Ngưu đuổi theo sau. Vừa cưỡi ngựa, Thiên Yết vừa kiên nhẫn dạy Kim Ngưu cho tới khi cô có thể dùng được. Quả nhiên, Kim Ngưu học rất nhanh, Thiên Yết nhảy khỏi ngựa, nói vọng theo:
- Lát tớ đuổi theo sau. Yên tâm nhé!
Kim Ngưu gật đầu hiểu ý rồi cưỡi ngựa lao về phía trước. Thiên Yết nhìn xung quanh rồi cậu dùng khinh công nhảy lên cái cây bên đường ngủ. Dù sao thì khinh công của cậu thuộc hàng "thượng thừa" lát đuổi theo tụi kia cũng chẳng sao. Nghĩ vậy cậu nhắm mắt lại, nghỉ ngơi cho đến khi gốc cây truyền đến tiếng ồn ào:
- Các ngươi mau truy lùng thật kĩ hung thủ giết tri huyện đại nhân, sẽ có thưởng.
- Tuân lệnh!
Cả nhóm người bắt đầu lùng sục. Thiên Yết đen mặt lại, cậu không cần biết là ai, chỉ cần phá rối yên tĩnh của cậu, cậu phải giết hết.
Ánh mắt cậu sắc lạnh, chỉ còn lại màu chết chóc. Thiên Yết vung kiếm giết từng tên lính khiến bọn họ không kịp la lên một tiếng. Sau đó, vì đã mất hứng thú ngủ cậu đuổi theo các bạn của mình. Thiên Yết đuổi kịp các bạn của mình. Cậu lên tiếng:
- Quan binh bắt đầu đuổi theo rồi các cậu. Chúng ta sẽ đi đến trời sáng rồi dừng chân. Tớ sẽ đi trước và đánh dấu.
Thiên Yết nói xong vụt đi. Cả bọn chỉ biết lắc đầu rồi đuổi theo dấu hiệu cậu để lại. Tên này chuyên làm theo ý mình!
Dừng chân ở một quán nhỏ. Thiên Yết đợi bạn của mình, đúng như cậu nghĩ, chỉ ít phút sau năm người kia đã đuổi đến nơi. Vừa xuống ngựa, Cự Giải đã than vãn:
- Ôi... mệt chết mất!
- Cậu chỉ ngồi thôi mà cũng than là sao? - Sư Tử khó hiểu.
- Cậu không biết đó thôi, Thiên Bình lao nhanh lắm! Tớ ngồi mà muốn rớt tim ra ngoài luôn. - Cự Giải thở dài.
Vừa lúc đó Thiên Bình bước ra cô nhíu mày:
- Có chuyện gì sao?
- Không, không có gì đâu ha ha. Tớ khen cậu cưỡi ngựa giỏi đó mà. - Cự Giải phân bua cười trừ nhưng trong lòng lai nghĩ khác. " Không có chuyện mới lạ, sắp đột quỵ tới nơi rồi mà cậu còn hỏi câu đấy".
- Tớ khát quá! Chúng ta vào luôn chứ đứng đây làm gì? - Kim Ngưu thở dài nhìn mọi người.
- Vào thôi. Tớ cũng khát, đói nữa.
Bạch Dương lên tiếng rồi đi vào. Cả nhóm vui vẻ theo sau. Quán trà này tuy nhỏ nhưng cũng khá sạch sẽ. Khách cũng được coi là đông nhưng vẫn giữ cho quán được một vẻ không gian yên tĩnh tối thiểu.
Nhưng khi cả nhóm bước vào, quán bắt đầu xôn xao lên. Tên tiểu nhị cũng không dám lại gần. Thiên Yết nhìn quanh một lượt rồi đập kiếm xuống bàn:
- Ai muốn chết thì ra đây!
Ngay lập tức câu nói hiệu nghiệm. Tất cả khách trong quán sợ run lên. Tên tiểu nhị lập cập chạy đến. Cả người vẫn run run rồi chạy biến đi chuẩn bị mọi thứ cho sáu người "kì quặc".
- Ở đây mất tự nhiên quá các cậu.
Kim Ngưu dò xét rồi lên tiếng. Cũng phải thôi, sáu người ai cũng xanh đỏ tím vàng, tóc lòe xòe ai mà không sợ.
- Bọn họ chạy hết rồi kìa. Cậu ác quá đấy Thiên Yết. - Thiên Bình cười tươi rồi đột nhiên cô quay ngoắt một trăm tám mươi độ, gằn giọng. - Phải ác hơn nữa kìa.
Trong quán còn lắc đác mấy người nhưng nghe đến câu nói của Thiên Bình thì chạy hết không còn một ai. Có người còn bỏ mất chiếc giày của mình mà không dám quay lại.
- Ê, xong chúng ta ra ngoài chơi nhé! - Cự Giải hào hứng.
- Tớ muốn đi cắt tóc. - Sư Tử than vãn rồi giật mình nghĩ lại. - Mà thôi! để đó làm bằng chứng hỏi tội tên Bảo Bình.
/6
|