Lời tác giả: Vì ta thấy cứ một chương hai cặp đôi thì sẽ loạn và mất đất diễn. Nên ta quyết định sẽ dành cho mỗi cặp hai chương, không lo mất chỗ diễn và gấp khúc bất chợt nữa nhé!.
Bạch Tử khoanh chân, ánh mắt nổi lửa nheo chặt nhìn vào thiên hạ nhỏ. Mộc Mã cuối gằm mặt, hai tay nghịch tà áo, miệng chu chu làm vẻ vô tội, khóe mắt không nhận lỗi còn hếch cao trách cứ. Hắn nhìn nàng mà cáu gắt, nhịp roi xuống đất làm Mã giật bắn người né qua một bên, giương mắt hạnh giận hờn liếc hắn.
- Nàng còn không biết mình sai à?.
- Tiểu Mã vô tội mà, ta thật sự là bị trúng độc, trong lúc đó ta rất sợ nên đã...
- Muốn hồng hạnh?.
Lời nói của Bạch Tử cắt ngang giọng cãi bướng của Mã nhi, nàng lắc đầu nguầy nguậy, khóe mắt ánh lên sự ấm ức, phách lối tủi thân không thèm suy nghĩ:
- Ta với chàng có là phê thê đâu mà hồng hạnh xuất tường.
Bỗng nhiên, mâu quang của hắn bắn ra ngàn tia sét đánh thẳng vào tim nàng, Mã biết mình lỡ lời nên rất hối lỗi mà bò đến gần, ngồi trước mặt hắn, hai tay nàng đặt lên bàn tay đầy gân xanh, bóp chặt cây roi của Tử. Mộc Mã dè chừng, đề phòng và dùng lời ăn tiếng ngọt:
- Ta không phải cố ý nói như thế đâu. Ta xin lỗi, chàng là ngọc hoàng thượng đế mà ta ngàn năm đợi chờ, sao ta có thể làm chuyện có lỗi với chàng được chứ?.
Nhếch môi, Bạch Tử rút mạnh bàn tay bị nàng cấu chặt, ánh mắt nàng thoáng sợ hãi làm hắn tức cười, đưa tay choàng qua người Mã khiến nàng xoay thân tựa lưng vào lòng hắn. Ôn nhu đầy mê tình, hắn tà mị phả hơi thở ấm nóng từ sau gáy tai Mã Mã. Nàng bất chợt rùng mình, cảm giác lạ lẫm, tê rần như có dòng điện vừa khó chịu vừa thoải mái chạy dọc nơi sống lưng. Hé môi Mã nhi thở dốc đầy mê luyến ái, nàng nhắm mắt hưởng thụ từng xúc cảm mà đôi môi hắn mang lại.
Đặt đôi môi xuống cần cổ trắng ngần, Bạch Tử lướt nhẹ trên từng đường nét, bất chợt hôn xương quai xanh Mã, rồi lại đưa lên gáy tai mút nhẹ. Mộc Mã rên lên kích tình, đôi tay thả lỏng cùng cơ thể biến đổi không ngừng, hơi thở Mộc Mã biến đổi khôn lường, lúc như ngưng trọng, lại liên tục nhấp nhô bờ ngực sữa trong lớp y phục rườm rà.
Đôi tay ma quái của hắn cũng nhẹ nhàng thoát đi từng mảnh vải trên người nàng, đến khi thân thể trần trụi, ửng hồng mịn màng như lụa nằm trong lòng. Bạch Tử liền ẵm nàng đưa lên giường, tháo dây buộc màn, hắn nở nụ cười ái muội cùng nàng hòa nhập vào sau bức màn ấy.
Tiếng thở dốc vang lên không ngừng, Mã Mã cào nhẹ lên tấm lưng Bạch Tử, đôi mắt lim dim hưởng thụ từng đợt thâm nhập của Tử ca. Hắn nhấp nhẹ rồi lại nhanh, từng bước khuấy động bên trong cô bé ẩm ướt, từng đợt thủy triều trào dâng về trong mê tình. Mộc Mã sướng tê người, nàng ưỡn thân thể lên cao, đôi gò bồng ánh tuyết căng mọng kiêu hãnh, hắn cuối người mút nhẹ vào nhũ hoa hồng nhạt. Choàng tay ôm chặt quanh hông Mã nhi, Bạch Tử hoạt động bờ mông hắn nhanh hơn, từng cú hít như muốn đem nàng trở lại tầng mây phiêu bồng lần nữa.
- Nàng thật đẹp!.
Hắn gồng người, cảm thán vẻ e thẹn dưới thân và rồi hắn lấp đầy bên trong nàng. Cả hai cùng thở dốc đầy thỏa mãn, hắn vẫn còn bên trong Mã Mã, khuôn mặt nằm giữa đôi tuyết hảo đầy sức mê hoặc, đưa tay, hắn vừa vân vê vừa nói:
- Giờ thì độc trong người nàng đã được giải rồi.
Mộc Mã đang say đắm, thoải mái nhắm mi tiệp, nghe hắn nói mà lòng nàng chợt tỉnh táo, hoảng hốt:
- Còn chàng, giúp ta giải độc, chẳng phải chàng sẽ...
- Ta bách độc bất xâm.
Cắt ngang lời tiểu yêu tinh ngang bướng, đôi mắt hắn ánh lên sự tiếu ý, khóe môi cong nhẹ thành một đường hoàn hảo, yêu chiều mà nhướng người nằm bên cạnh nàng, ấp ủ ôm lấy thiên hạ bé nhỏ vào lòng:
- Ngày mai đi với ta đến Hạ Tử Cung tìm Cung chủ.
- Hử? Để làm gì?.
Đôi mắt long lanh chiếu rọi vạn vật, Mộc Mã ngây ngô nhìn hắn khó hiểu. Bạch Tử ôm nhu, vén tóc mai tán loạn của nàng qua một bên tai:
- Một người bằng hữu cũ, ta muốn nhờ nàng ấy giúp đỡ.
- Là nữ nhi?.
Mã Mã không biết vì sao người đàn ông mới biết được một hai hôm, làm tình hai lần lại làm nàng ghen nhỉ? Nhắc tới bạn hữu mà mâu quang hắn như hướng về phía xa xăm, thơ mộng và như nhớ về hồi ức nào đó rất tốt đẹp vậy. Nheo mày, Mã nhi hểnh mũi xinh lên cao chứng tỏ đang xì khói, hai thân thể da thịt cọ sát làm nàng càng thêm nghi vấn, có phải chăng hắn và cung chủ ấy cũng từng thế này?.
- Nàng ăn giấm chua sao? Ta yêu nàng Tiểu Mã.
Hắn hôn lên chóp mũi Mộc Mã, khiến nàng đỡ giận gật đầu tin lời hắn, nhưng vẫn dùng ánh mắt liếc xéo khó chịu. Bạch Tử hắn mà làm chuyện có lỗi với nàng thì... Nàng sẽ biến mất, vĩnh viễn tránh xa hắn.
Và chuyện không thể tránh khỏi đã đến... Đường đi đến Hạ Tử Cung rất dài và gian khổ, nếu một mình hắn đi thì chưa đến bảy ngày sẽ về, nhưng còn đèo theo một nữ tử vô dụng thì mười lăm ngày mới có thể chạm vào cửa.
Một tháng sau.
Mộc Mã cầm trên tay những cây trâm hồ điệp óng ánh màu máu tươi, miệng nàng nở nụ cười quỷ dị đến rợn óc, khóe mắt đau thương, nhìn kẻ bội tình mà bi ai đau đớn. Khóe môi Mã nhi rớm hàng máu dài đã tanh khô, cả thân thể lẫn bộ bạch y cũng trở nên kinh diễm trong màu huyết sắc.
Nàng ngửa cổ cười điên dại, giọng nói âm tiên đến cứa nát trái tim Bạch Tử:
- Bạch Tử Hồn, ta đã nghĩ, đã tin chàng yêu ta. Nhưng ngày hôm nay ta lại nhận ra mình quá ngốc, một hạ chưởng vung lên mà chàng đã tặng, ta khắc cốt ghi tâm, từ ngày hôm nay ta và chàng ân đoạn nghĩa tuyệt.
Mộc Mã nói xong cũng là lúc nàng quay người lao đầu xuống vách núi cao không thấy đáy, lớp sương mù dày đặc bao phủ, nuốt chửng nàng. Bạch Tử dùng khinh công bay đến cố nắm lấy đôi tay buông thả của Mã nhi, nhưng đã không kịp nữa rồi, nàng đã hòa nhập vào làn sương mờ ảo, biến mất khỏi tầm mắt hắn. Hắn liều mạng nâng người nhảy cùng nàng nhưng Hạ Nhạc giữ lại, ghì chặt hắn:
- Nếu ngươi nhảy xuống, dù có thần tiên cũng tan xương nát thịt thôi. Đây là Vọng Ưu.
- Buông ra, ta phải đi tìm Tiểu Mã, dù có chết ta cũng phải chuộc lỗi. Ta không thể mất nàng ấy.
Điểm lấy huyệt đạo của Hạ Nhạc, Bạch Tử quay đầu lạnh nhạt lao thẳng xuống vực thẳm Vọng Ưu, nơi được gọi là Quỷ Cốc Vô Tình, không ai có thể trở lại từ đó. Không một ai, không một thần tiên sống nào, chỉ âm hồn quỷ dữ lưu lạc khắp trần gian mà thôi.
Hạ Nhạc trừng mắt nhìn Bạch Tử biến mất, trái tim nàng tan nát, đau thương, hắn chưa bao giờ nhìn đến nàng, nghĩ đến nàng. Và vì lòng đố kị nàng đã khiến hắn biến mất mãi mãi.
Mộc Mã giật mình mở choàng đôi mắt hạnh, nàng đau đớn nhìn quanh, mọi thứ giống như một bãi chiến trường, các mảnh vỡ máy bay văng tung tóe, nơi cánh còn đang xẹt ra những tia lửa chưa dứt, ôm mũi vì khói quá nhiều, nàng ngó quanh và xác định đây là chiếc máy bay đã đưa nàng cùng các tỷ đến Italia. Nhưng tại sao không thấy bóng dáng ai cả, thân thể của tất cả mọi người đâu rồi.
Nàng đi quanh máy bay cố tìm xem bọn họ có văng ra ngoài máy bay không, nhưng gần một giờ đồng, nàng vẫn không tìm thấy bóng dáng của ai cả. Đưa tay lên ngực trái, nàng đau đớn kéo áo xuống, năm dấu tay in hằn thương tâm. Mã nhi ngồi sụp xuống đám cỏ, vùi mặt vào lòng bàn tay mà khóc thét. Tại sao hắn lại làm như thế với nàng? Nàng đã tin tưởng hắn đến như thế cơ mà?.
Tử Dai từ đâu xuất hiện, hắn hiền hòa đặt đôi tay lên vai nàng, Mộc Mã ngẩng đầu nhìn xoáy vào đôi ngươi thâm trầm ấy, một làn khói trắng tựa sương mù vây kín, chúng bao bọc lấy thân thể của nàng và... Mọi thứ biến mất...
- Mã nhi...
Giọng nói thân quen vang lên bên tai, nàng cố gắng nâng mí mắt để nhìn rõ, nhưng sao mờ ảo quá? Hình như bóng hình đó là Mộc Giải, chắc là nàng đã chết rồi.
Cười lạnh với lòng, đến cuối cùng hắn vẫn bỏ rơi Mã Mã, hắn từ trước tới giờ vẫn luôn tương tư, thầm thương về Hạ Nhạc. Người mà vài tiếng trước cùng hắn hòa nhập trên giường trúc, nắm lấy tay nhau thỏa mãn dục vọng. Và hắn đã nói...
- Hạ Nhạc, chưa ai mang cho ta cảm giác mê mẩn như nàng.
Câu nói vang vọng trong tâm thức của Mã nhi, bao lâu nay nàng trên giường của hắn là không đủ, nàng không bằng Hạ Nhạc, không thể cho hắn cảm giác tuyệt đối. Ngu xuẩn.
Bạch Tử khoanh chân, ánh mắt nổi lửa nheo chặt nhìn vào thiên hạ nhỏ. Mộc Mã cuối gằm mặt, hai tay nghịch tà áo, miệng chu chu làm vẻ vô tội, khóe mắt không nhận lỗi còn hếch cao trách cứ. Hắn nhìn nàng mà cáu gắt, nhịp roi xuống đất làm Mã giật bắn người né qua một bên, giương mắt hạnh giận hờn liếc hắn.
- Nàng còn không biết mình sai à?.
- Tiểu Mã vô tội mà, ta thật sự là bị trúng độc, trong lúc đó ta rất sợ nên đã...
- Muốn hồng hạnh?.
Lời nói của Bạch Tử cắt ngang giọng cãi bướng của Mã nhi, nàng lắc đầu nguầy nguậy, khóe mắt ánh lên sự ấm ức, phách lối tủi thân không thèm suy nghĩ:
- Ta với chàng có là phê thê đâu mà hồng hạnh xuất tường.
Bỗng nhiên, mâu quang của hắn bắn ra ngàn tia sét đánh thẳng vào tim nàng, Mã biết mình lỡ lời nên rất hối lỗi mà bò đến gần, ngồi trước mặt hắn, hai tay nàng đặt lên bàn tay đầy gân xanh, bóp chặt cây roi của Tử. Mộc Mã dè chừng, đề phòng và dùng lời ăn tiếng ngọt:
- Ta không phải cố ý nói như thế đâu. Ta xin lỗi, chàng là ngọc hoàng thượng đế mà ta ngàn năm đợi chờ, sao ta có thể làm chuyện có lỗi với chàng được chứ?.
Nhếch môi, Bạch Tử rút mạnh bàn tay bị nàng cấu chặt, ánh mắt nàng thoáng sợ hãi làm hắn tức cười, đưa tay choàng qua người Mã khiến nàng xoay thân tựa lưng vào lòng hắn. Ôn nhu đầy mê tình, hắn tà mị phả hơi thở ấm nóng từ sau gáy tai Mã Mã. Nàng bất chợt rùng mình, cảm giác lạ lẫm, tê rần như có dòng điện vừa khó chịu vừa thoải mái chạy dọc nơi sống lưng. Hé môi Mã nhi thở dốc đầy mê luyến ái, nàng nhắm mắt hưởng thụ từng xúc cảm mà đôi môi hắn mang lại.
Đặt đôi môi xuống cần cổ trắng ngần, Bạch Tử lướt nhẹ trên từng đường nét, bất chợt hôn xương quai xanh Mã, rồi lại đưa lên gáy tai mút nhẹ. Mộc Mã rên lên kích tình, đôi tay thả lỏng cùng cơ thể biến đổi không ngừng, hơi thở Mộc Mã biến đổi khôn lường, lúc như ngưng trọng, lại liên tục nhấp nhô bờ ngực sữa trong lớp y phục rườm rà.
Đôi tay ma quái của hắn cũng nhẹ nhàng thoát đi từng mảnh vải trên người nàng, đến khi thân thể trần trụi, ửng hồng mịn màng như lụa nằm trong lòng. Bạch Tử liền ẵm nàng đưa lên giường, tháo dây buộc màn, hắn nở nụ cười ái muội cùng nàng hòa nhập vào sau bức màn ấy.
Tiếng thở dốc vang lên không ngừng, Mã Mã cào nhẹ lên tấm lưng Bạch Tử, đôi mắt lim dim hưởng thụ từng đợt thâm nhập của Tử ca. Hắn nhấp nhẹ rồi lại nhanh, từng bước khuấy động bên trong cô bé ẩm ướt, từng đợt thủy triều trào dâng về trong mê tình. Mộc Mã sướng tê người, nàng ưỡn thân thể lên cao, đôi gò bồng ánh tuyết căng mọng kiêu hãnh, hắn cuối người mút nhẹ vào nhũ hoa hồng nhạt. Choàng tay ôm chặt quanh hông Mã nhi, Bạch Tử hoạt động bờ mông hắn nhanh hơn, từng cú hít như muốn đem nàng trở lại tầng mây phiêu bồng lần nữa.
- Nàng thật đẹp!.
Hắn gồng người, cảm thán vẻ e thẹn dưới thân và rồi hắn lấp đầy bên trong nàng. Cả hai cùng thở dốc đầy thỏa mãn, hắn vẫn còn bên trong Mã Mã, khuôn mặt nằm giữa đôi tuyết hảo đầy sức mê hoặc, đưa tay, hắn vừa vân vê vừa nói:
- Giờ thì độc trong người nàng đã được giải rồi.
Mộc Mã đang say đắm, thoải mái nhắm mi tiệp, nghe hắn nói mà lòng nàng chợt tỉnh táo, hoảng hốt:
- Còn chàng, giúp ta giải độc, chẳng phải chàng sẽ...
- Ta bách độc bất xâm.
Cắt ngang lời tiểu yêu tinh ngang bướng, đôi mắt hắn ánh lên sự tiếu ý, khóe môi cong nhẹ thành một đường hoàn hảo, yêu chiều mà nhướng người nằm bên cạnh nàng, ấp ủ ôm lấy thiên hạ bé nhỏ vào lòng:
- Ngày mai đi với ta đến Hạ Tử Cung tìm Cung chủ.
- Hử? Để làm gì?.
Đôi mắt long lanh chiếu rọi vạn vật, Mộc Mã ngây ngô nhìn hắn khó hiểu. Bạch Tử ôm nhu, vén tóc mai tán loạn của nàng qua một bên tai:
- Một người bằng hữu cũ, ta muốn nhờ nàng ấy giúp đỡ.
- Là nữ nhi?.
Mã Mã không biết vì sao người đàn ông mới biết được một hai hôm, làm tình hai lần lại làm nàng ghen nhỉ? Nhắc tới bạn hữu mà mâu quang hắn như hướng về phía xa xăm, thơ mộng và như nhớ về hồi ức nào đó rất tốt đẹp vậy. Nheo mày, Mã nhi hểnh mũi xinh lên cao chứng tỏ đang xì khói, hai thân thể da thịt cọ sát làm nàng càng thêm nghi vấn, có phải chăng hắn và cung chủ ấy cũng từng thế này?.
- Nàng ăn giấm chua sao? Ta yêu nàng Tiểu Mã.
Hắn hôn lên chóp mũi Mộc Mã, khiến nàng đỡ giận gật đầu tin lời hắn, nhưng vẫn dùng ánh mắt liếc xéo khó chịu. Bạch Tử hắn mà làm chuyện có lỗi với nàng thì... Nàng sẽ biến mất, vĩnh viễn tránh xa hắn.
Và chuyện không thể tránh khỏi đã đến... Đường đi đến Hạ Tử Cung rất dài và gian khổ, nếu một mình hắn đi thì chưa đến bảy ngày sẽ về, nhưng còn đèo theo một nữ tử vô dụng thì mười lăm ngày mới có thể chạm vào cửa.
Một tháng sau.
Mộc Mã cầm trên tay những cây trâm hồ điệp óng ánh màu máu tươi, miệng nàng nở nụ cười quỷ dị đến rợn óc, khóe mắt đau thương, nhìn kẻ bội tình mà bi ai đau đớn. Khóe môi Mã nhi rớm hàng máu dài đã tanh khô, cả thân thể lẫn bộ bạch y cũng trở nên kinh diễm trong màu huyết sắc.
Nàng ngửa cổ cười điên dại, giọng nói âm tiên đến cứa nát trái tim Bạch Tử:
- Bạch Tử Hồn, ta đã nghĩ, đã tin chàng yêu ta. Nhưng ngày hôm nay ta lại nhận ra mình quá ngốc, một hạ chưởng vung lên mà chàng đã tặng, ta khắc cốt ghi tâm, từ ngày hôm nay ta và chàng ân đoạn nghĩa tuyệt.
Mộc Mã nói xong cũng là lúc nàng quay người lao đầu xuống vách núi cao không thấy đáy, lớp sương mù dày đặc bao phủ, nuốt chửng nàng. Bạch Tử dùng khinh công bay đến cố nắm lấy đôi tay buông thả của Mã nhi, nhưng đã không kịp nữa rồi, nàng đã hòa nhập vào làn sương mờ ảo, biến mất khỏi tầm mắt hắn. Hắn liều mạng nâng người nhảy cùng nàng nhưng Hạ Nhạc giữ lại, ghì chặt hắn:
- Nếu ngươi nhảy xuống, dù có thần tiên cũng tan xương nát thịt thôi. Đây là Vọng Ưu.
- Buông ra, ta phải đi tìm Tiểu Mã, dù có chết ta cũng phải chuộc lỗi. Ta không thể mất nàng ấy.
Điểm lấy huyệt đạo của Hạ Nhạc, Bạch Tử quay đầu lạnh nhạt lao thẳng xuống vực thẳm Vọng Ưu, nơi được gọi là Quỷ Cốc Vô Tình, không ai có thể trở lại từ đó. Không một ai, không một thần tiên sống nào, chỉ âm hồn quỷ dữ lưu lạc khắp trần gian mà thôi.
Hạ Nhạc trừng mắt nhìn Bạch Tử biến mất, trái tim nàng tan nát, đau thương, hắn chưa bao giờ nhìn đến nàng, nghĩ đến nàng. Và vì lòng đố kị nàng đã khiến hắn biến mất mãi mãi.
Mộc Mã giật mình mở choàng đôi mắt hạnh, nàng đau đớn nhìn quanh, mọi thứ giống như một bãi chiến trường, các mảnh vỡ máy bay văng tung tóe, nơi cánh còn đang xẹt ra những tia lửa chưa dứt, ôm mũi vì khói quá nhiều, nàng ngó quanh và xác định đây là chiếc máy bay đã đưa nàng cùng các tỷ đến Italia. Nhưng tại sao không thấy bóng dáng ai cả, thân thể của tất cả mọi người đâu rồi.
Nàng đi quanh máy bay cố tìm xem bọn họ có văng ra ngoài máy bay không, nhưng gần một giờ đồng, nàng vẫn không tìm thấy bóng dáng của ai cả. Đưa tay lên ngực trái, nàng đau đớn kéo áo xuống, năm dấu tay in hằn thương tâm. Mã nhi ngồi sụp xuống đám cỏ, vùi mặt vào lòng bàn tay mà khóc thét. Tại sao hắn lại làm như thế với nàng? Nàng đã tin tưởng hắn đến như thế cơ mà?.
Tử Dai từ đâu xuất hiện, hắn hiền hòa đặt đôi tay lên vai nàng, Mộc Mã ngẩng đầu nhìn xoáy vào đôi ngươi thâm trầm ấy, một làn khói trắng tựa sương mù vây kín, chúng bao bọc lấy thân thể của nàng và... Mọi thứ biến mất...
- Mã nhi...
Giọng nói thân quen vang lên bên tai, nàng cố gắng nâng mí mắt để nhìn rõ, nhưng sao mờ ảo quá? Hình như bóng hình đó là Mộc Giải, chắc là nàng đã chết rồi.
Cười lạnh với lòng, đến cuối cùng hắn vẫn bỏ rơi Mã Mã, hắn từ trước tới giờ vẫn luôn tương tư, thầm thương về Hạ Nhạc. Người mà vài tiếng trước cùng hắn hòa nhập trên giường trúc, nắm lấy tay nhau thỏa mãn dục vọng. Và hắn đã nói...
- Hạ Nhạc, chưa ai mang cho ta cảm giác mê mẩn như nàng.
Câu nói vang vọng trong tâm thức của Mã nhi, bao lâu nay nàng trên giường của hắn là không đủ, nàng không bằng Hạ Nhạc, không thể cho hắn cảm giác tuyệt đối. Ngu xuẩn.
/28
|