Tô Tinh đem cánh hoa đang ngậm kia nhai nát, tiếp theo dùng sức cắn hơi mạnh, cắn một chút vào đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu, ngưng tụ thành một huyết đoàn nhỏ bằng ngón cái trước mắt. Huyết đoàn kết hợp với bản mệnh tâm hoa xảy ra phản ứng, ám quang bắt đầu khởi động, dưới sự thao túng của Tô Tinh đem huyết đoàn này nhỏ vào lưỡi kiếm. Máu huyết vừa tiếp xúc với phi kiếm đang ở trạng thái dịch thể lập tức thẩm thấu vào trong đó, biến mất vô tung vô ảnh.
Sau đó lại tiếp tục cắn một cánh hoa, theo tuần tự cũng nhỏ máu huyết vào tất cả mười hai thanh kiếm, dùng thần niệm khóa lại. Mười hai thanh phi kiếm từ từ rung động, Tô Tinh lập tức cảm thấy như linh hồn bị hút đi, biết bản mạng tâm hoa đã phát huy tác dụng, Tô Tinh hít một hơi thật sâu.
Làm xong việc này, Tô Tinh lại dựa theo phương pháp luyện chế Kim hành phi kiếm, đem tất cả các tài liệu đều nhập vào bên trong mười hai phôi kiếm. Sau đó lại dùng tử khí luyện chế, tiếp đến là lúc khắc tên cho phi kiếm, Tô Tinh ngừng lại nghĩ nghĩ, nếu đã là Tê Thiên Kim Giao thì gọi là Tê Thiên thôi.
Chữ Tê Thiên lập tức xuất hiện ngay trên chuôi kiếm. Tiếp theo, dùng thần thức khắc ấn lên phi kiếm một ít pháp trận phù chú nhỏ mà hắn cũng không hiểu cho lắm, tóm lại không dám qua loa bước nào cả.
Thế là lại qua năm ngày nữa, chỉ thấy Tô Tinh đứng ở trong trận, chung quanh là mười hai thanh hoàng kim phi kiếm trôi nổi. Phi kiếm bên ngoài dát vàng lóng lánh, không hề có chút tỳ vết nào. Mũi kiếm có một lớp vảy rồng mơ hồ có thể thấy được, giống như sóng cuộn mà đắp lên, thoạt nhìn tạo hình có vẻ kỳ lạ. Mấy phi kiếm kia như có linh tính, múa tít lên, một mảng sáng màu vàng khiến người ta chói mắt.
Sau khi Tô Tinh dùng Long tiên chân thủy và tử khí để luyện lần cuối cùng, thì cũng là lúc đại công cáo thành, Tô Tinh khẽ niệm thần chú, hắn dùng ý thức điều khiển mười hai thanh phi kiếm như chính cánh tay mình, cứ giống như chỉ cần phất tay liền mang theo khí thế phá núi láp biển.
Vì luyện chế mười hai thanh Tê Thiên này, Tô Tinh gần như muốn phá sản, nếu không có một trăm ức của Sài Linh kia trợ giúp, chỉ sợ đều sẽ thiếu hụt, tâm huyết bao lâu cuối cùng cũng không uổng phí.
- Cũng không biết phi kiếm mạnh tới mức nào nhỉ?.
Tô Tinh tự hỏi, đánh vài đường kiếm.
- Để tại hạ thử một chút với thiếu chủ đi.
Lâm Anh Mi xung phong đứng ra.
- Không được.
Tô Tinh thấy Lâm Anh Mi còn chưa hoàn toàn khôi phục, làm sao lại nỡ cho nàng luyện cùng.
- Đây là điều tại hạ nên làm.
Lâm Anh Mi lắc đầu.
- Để cho thiếp thân cùng chơi với ngươi đi.
Thanh âm băng lãnh cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Mọi người quay đầu lại, thấy vẫn Vũ Tư U nãy giờ vẫn đang suy nghĩ đột nhiên mở mắt, nàng tao nhã đứng dậy, mái tóc dài như lưu thủy dậy sóng uốn lượn. Vuốt ve bạch huyền lân hổ bên cạnh lập tức đi tới chỗ đất trống. Theo mức độ khôi phục một tháng gần đây, hôm nay Vũ Tư U cũng đã hoàn toàn khỏe lại, mà ngay cả tinh võ đều thuận tiện luyện thành Tam Tinh.
- Tư U?
Lâm Anh Mi nhíu mày.
- Võ Tòng muội muội lợi hại như vậy, hay là thôi đi.
Ngô Tâm Giải cười hắc hắc. Hiển nhiên đối với Thiên Thương tinh Hành Giả này có sự đề phòng
- Ngươi sợ sao?
Vũ Tư U nhìn thoáng qua Anh Mi, rồi ánh mắt lại chăm chú nhìn Tô Tinh, khóe miệng có một tia đùa cợt.
- Có Võ Tư U ngươi cùng ta luyện kiếm, thật sự là cầu còn không được.
Tô Tinh nóng lòng muốn thử, chuyện khác hắn không để ý gì tới.
Thấy Tô Tinh nói như vậy, những người khác cũng không có gì để nói nữa, lùi ra xa để khoảng trống cho hai người. Nơi này là động phủ của Tô Tinh, Vũ Tư U bản lãnh có lớn thêm nữa cũng không làm gì được Tô Tinh.
Đôi mắt Vũ Tư U mang theo lãnh ý, một loại cảm giác áp bức phả ngay vào mặt.
Tô Tinh âm thầm đề phòng, mười hai thanh phi kiếm trong người như cảm giác được áp lực của Võ Tòng mà vùng lên.
- Ngươi ra tay đi, thiếp thân không thèm chiếm tiện nghi của ngươi.
Vũ Tư U tùy ý nói.
- Vậy không khách khí rồi.
Tô Tinh nhấc tay một cái.
Tê Thiên lập tức bắn ra ngoài, mười hai đạo phong mang kim quang cơ hồ trong nháy mắt sẽ giết chết Vũ Tư U trước mắt, chỉ thấy thân ảnh nàng nhoáng lên một cái, có lẽ nàng căn bản không hề lo lắng, bàn chân chỉ xê dịch nhẹ nhàng, bóng vẫn ở nguyên tại chỗ mà đã tránh được phi kiếm.
Thật nhanh!
Tô Tinh thấy Vũ Tư U trong nháy mắt liền thoát khỏi ngăn trở của phi kiếm, trong lòng kinh ngạc, nắm chặt pháp quyết, phi kiếm hóa thành kim ti(tơ vàng).bầu trời lập tức xuất hiện một kim sắc đại võng(một cái lưới lớn màu vàng kim), phi kiếm chưa tới, phong mang đã tới trước. Võ Tư U xuất ra nhiều tàn ảnh, nhưng Tê Thiên không hề sơ hở, từng mảnh từng mảnh gần sát nhau, kim quang lóng lánh như thủy ngân chiếu lên người Vũ Tư U.
Leng keng!
Tiếng vang thanh thúy của vũ khí va chạm.
Mộtt hanh trường kiếm Mặc trung điểm tuyết xuất hiện trên tay Vũ Tư U, trong mắt hành giả hiện lên sự đề phòng.
Tô Tinh Thần niệm khẽ động, kim mang giống như ngân hà rơi xuống, mười hai thanh Tê Thiên trải qua sự tôi luyện của Tô Tinh. Mỗi một tài liệu đều là đỉnh cấp, phi kiếm bình thường làm sao có thể so sánh. Chỉ thấy hoa văn Long lân trên phi kiếm sáng lên, kiếm khí hóa thành những sợi tơ trải rộng, cho dù có đứng cách trăm mét, phong mang của kiếm khí vẫn có thể thụ được. Đám người Ngô Tâm Giải vừa mừng vừa sợ, vội vàng lui ra phía sau mở ra tinh lực bảo hộ.
Ở trong Thiên Cương Địa Sát Tử Vi Ngũ Hành kiếm, Kim hành kiếm vốn là "Chủ công" kiếm quyết tuyệt đỉnh, một khi sử dụng đương nhiên sẽ có uy lực khiến cho người ta sợ hãi, cho dù chỉ là Tinh Hà tu vi, nhưng ở trong mắt Vũ Tư U,sát khí của nó so với Thái thượng ngọc thanh kiếm quyết sâu hơn nhiều.
Vũ Tư U không dám coi thường, hắc khí bạch mang của Quý Sương Yêu Liên đan xen vào nhau, tam tinh thiên võ, cũng đủ để địch lại Tinh Hà kỳ kiếm quyết. Nhưng khi đối mặt với sự tiến công hung mãnh của " Tê Thiên Kiếm quyết", Vũ Tư U cư nhiên nhất thời bị công kích cường đại này áp bức, không thể đột phá.
Đồng tử lãnh diễm dường như có chút không tin nổi co rút lại.
Vũ Tư U quát một tiếng, hai mũi kiếm chợt xoay tròn. Kiếm phong rốt cục đỡ được Tê Thiên đang chém tới. Nàng tung người một cái, vọt cao đến trên đỉnh đầu Tô Tinh, Quý Sương Yêu Liên muốn đánh xuống đầu.
Tô Tinh vội vàng lùi lại, Kiếm khí của Quý Sương Yêu Liên truyền đến vẫn chạm tới khiến thân thể phát đau, liên tiếp đánh ra hai kiếm quyết, Vũ Tư U đang muốn tiếp tục công kích. Một loạt kim quang dày đặc ngăn ở trước mặt nàng.
- Đi!
Tô Tinh ra lệnh.
Kiếm quang ào đến giao chiến với Quý Sương Yêu Liên.
Hai người cứ đấu như vậy mấy chục hiệp liền. Bản mệnh kiếm quyết của Tô Tinh vừa mới luyện hóa còn chưa điều khiển được như ý muốn, không dễ để khống chế. Nhưng cho dù như thế thì uy lực của "Tê Thiên" cũng đã vượt xa dự kiến. Mười hai thanh Tê Thiên kiếm lúc xoắn lại, lúc vây lấy, lúc chém, lúc thì bổ xuống, chiêu thức của phi kiếm liên tục biến hóa khôn lường. Mỗi một kiếm rơi xuống đều mangtheo sức mạnh như Long ngâm gào thét, quả nhiên là chân linh bắt đầu khởi động, kiếm ý lạnh thấu xương.
Cũng không thể nói Vũ Tư U phản kích bất lợi, không hổ là Hành giả lãnh diễm vạn pháp cấp tám, đối đầu với sự công phá mạnh mẽ như vậy của Tê Thiên, mà tư thái vẫn không hề nôn nóng, bình lặng như nước, mỗi một lần ra tay, mỗi một lần Quý Sương Yêu Liên đem theo gió tuyết đều phiêu dật thoải mái.
Tam Tinh thiên võ đúng là lợi hại đến mức không lời nào để tả, Tô Tinh cũng cảm thấy có chút khó chống đỡ nổi.
Trong mắt Vũ Tư U xuất hiện một tia quỷ dị.
Tô Tinh cắn chặt răng, xuất ra kiếm quyết, mười hai thanh kiếm Tê Thiên xông lên trời cao rồi hạ xuống vạn đạo tơ vàng, Tô Tinh chỉ tay, phi kiếm ngay lập tức ly khai khỏi chung quanh Vũ Tư U, nhưng một giây sau lại tấn công nàng từ bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, dường như tràn ngập phi kiếm.
- Tê Thiên kiếm trận!
Khóe miệng Vũ Tư U vẽ lên một đười cong, cười lạnh, đó là một nụ cười đắc thắng.
Không tốt!
Trong lòng Tô Tinh chợt lạnh.
Vũ Tư U nắm Quý Sương Yêu Liên, đối mặt với phi kiếm đang phóng tới không lúng túng chút nào, đột nhiên dùng sức chém xuống hư không.
Keng!.
Mộtl oại thanh âm như núi băng vỡ vụn.
Một đóa hoa sen màu đen yêu dị như bị nhát chém kia của Vũ Tư U làm cho chớp động.
Kim quang khi chạm đến người nàng, thì như bị một tấm lá chắn vô hình đều bị đánh rơi xuống, động phủ như nổi lên một trận địa chấn, một đường hắc tuyết xẹt qua,chỉ thấy tóc dài phấp phới. Tô Tinh ngạc nhiên, nhưng Vũ Tư U đã đánh tới trước mặt, chỗ nàng lướt qua, hắc liên rơi đầy.
Đám người Ngô Tâm Giải sắc mặt đại biến.
- Tư U!
Lâm Anh Mi vội vàng xông tới.
Nhưng đã vô phương ngăn cản.
Đây chính là Hoàng giai chiến pháp thứ hai của Thiên Thương tinh.
"Thập lý yêu liên hàng long!"
Lúc Vũ Tư U phát lực, Tô Tinh chỉ cảm thấy lành lạnh sau gáy, kiếm phong của Quý Sương Yêu Liên đã ghé ngay vào cổ. Tô Tinh muốn sử dụng độn pháp, nhưng toàn thân bây giờ giống như bị băng tuyết yêu liên khóa chặt một chỗ, không dùng lực được. Vũ Tư U tay phải cầm kiếm để ở cổ Tô Tinh, tay trái vặn bả vai chế trụ hắn, sau đó thân thể di chuyển lên phía trước, tựa vào trên người Tô Tinh, không ngừng đẩy Tô Tình lùi lại.
Hai người cao gần bằng nhau, hai cặp mắt cùng đối diện, mùi hương u lan của Vũ Tư U xông vào cánh mũi, hai tròng mắt lạnh lùng diễm lệ của nàng ta gần ngay trước mắt, tuy rằng thoạt nhìn lạnh lùng tột độ, nhưng Tô Tình cũng nhìn ra có gì đó khó hiểu trong ánh mắt ấy.
Đẩy lùi như vậy, Vũ Tư U đã trực tiếp đẩy Tô Tinh ngả lên biên giới hư không của động phủ.
Bộ ngực căng tròn ủa Vũ Tư U dựa sát vào lòng Tô Tinh, lúc này lãnh diễm Hành Giả dường như không để ý tới động tác thân mật này, đôi môi đỏ mọng ghé vào bên tai Tô Tinh, lạnh lùng nói:
- Cùng Anh Mi giải trừ khế ước, nếu không thiếp thân sẽ giết ngươi ngay bây giờ!
Kiếm phong dí xuống, cổ xuất hiện một vết máu.
- Vẻ mặt này cũng không tệ a.
Tô Tinh không cảm thấy nguy hiểm mà cười trêu nàng.
- Ngươi cho là thiếp thân không dám làm thế sao?
Ngữ khí Vũ Tư U mỏng nhẹ như tơ, quấn lấy khiến người ta không thể nào thoải mái.
- Tuyệt đối tin.
Tô Tinh còn thật sự nói:
- Anh Mi có thể có bằng hữu như vậy, ta cũng rất vui mừng.
- Không cần dùng lời ngon tiếng ngọt nói với thiếp thân.
Vũ Tư U sửng sốt, ngữ khí càng thêm băng diễm.
- Võ Tòng, ngươi làm gì thế! Mau buông công tử ra!
- Vũ Tư U!
Những người khác cũng chạy tới, bạch huyền lân hổ vọt ra, khiến mấy vị mỹ thiếu nữ không thể tiến lại.
Một đạo băng ảnh bổng nhiên vọt vào, khóe mắt Vũ Tư U khé liếc thân ảnh kia, cắn môi, buông lỏng Tô Tinh, lùi về sau, nàng không muốn đánh nữa, ít nhất nếu đối tượng là người đó.
Lâm Anh Mi nắm trong tay Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương, ánh mắt băng lãnh phức tạp.
- Anh Mi, ngươi cần gì phải như thế!
Vũ Tư U thở dài.
Lâm Anh Mi đang muốn đánh về phía trước, Tô Tinh vỗ vỗ bả vai của nàng, tránh chonàng xúc động.
- Anh Mi, nếu muội muốn giải trừ khế ước với ta thì lúc nào cũng có thể.
Lâm Anh Mi sửng sốt, lập tức hiểu được ý của Vũ Tư U, nàng quay đầu nhìn Hành Giả, nói:
- Vũ Tư U, ngươi cho là tại hạ là bị bắt ép sao?
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Vũ Tư U lạnh lùng nói. Nàng làm sao tin được Thiên Hùng tinh sẽ cam tâm tình nguyện ký hạ khế ước.
- Thiếu chủ là vì muốn cứu tại hạ mới có thể ký hạ khế ước đó.
Lâm Anh Mi nói rõ ràng từng chứ:
- Khế ước mà hạ cùng thiếu chủ ký, chính là hôn ước!
- Cái gì?
Vũ Tư U chấn động, đừng nói là đã vượt quá xa tưởng tượng của nàng. Mà mấy người Yến Ất Chân, Ngô Tâm Giải cũng lộ ra khiếp sợ, trước kia các nàng vẫn không hiểu vì sao Thiên Hùng tinh lại kí khế ước, cũng đã nhiều lần đoán thử, nhưng mà nói đến "Bởi vì muốn cứu Lâm Anh Mi mà ký hạ hôn ước" thì trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới.
- Không có khả năng, Anh Mi ngươi vì cái gì phải nói tốt cho nam nhân này.
Biểu tình của Vũ Tư U có chút khó coi.
- Ngươi cho là tại hạ lừa ngươi sao?
Ngữ khí của Lâm Anh Mi kiên quyết, không hề có chút nào giả dối:
- Thiếu chủ là vì cứu tại hạ mới có thể ký hạ khế ước này. Sau đó thiếu chủ cũng đồng ý giải trừ khế ước. Nhưng Tư U, ngươi cảm thấy Anh Mi là hạng người vong ân phụ nghĩa sao?
- Hắn nhất định đã dùng thủ đoạn bỉ ổi gì đó. Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Vũ Tư U nói những lời này, bản thân cũng biết là không phải, bởi vì điều kiện thứ ba để hôn ước thành công là khế chủ quan tâm Tinh Tướng mà không có ham muốn hạ khế ước, đối với Lâm Anh Mi, Vũ Tư U cũng biết điều đó, nếu như quả thật có dùng thủ đoạn bỉ ổi gì, Thiên Hùng chắc chắn sẽ rõ ràng.
- Vũ Tư U, ngươi hãy nghe cho kỹ! Tại hạ Lâm Anh Mi cả đời này đều là nữ nhân của thiếu chủ!
Lâm Anh Mi nói một cách quyết đoán, âm vang cả động phủ, từng chữ từng chữ một rất rõ rãng, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Ngô Tâm Giải chỉ cảm thấy cái gì là ngàn năm ước hẹn, bỉ dực hoàng tuyền(sát cánh hoàng tuyền, cái này giống như chap 159), cũng không so được với lời tuyên ngôn đanh thép này của Lâm Anh Mi.
Sau đó lại tiếp tục cắn một cánh hoa, theo tuần tự cũng nhỏ máu huyết vào tất cả mười hai thanh kiếm, dùng thần niệm khóa lại. Mười hai thanh phi kiếm từ từ rung động, Tô Tinh lập tức cảm thấy như linh hồn bị hút đi, biết bản mạng tâm hoa đã phát huy tác dụng, Tô Tinh hít một hơi thật sâu.
Làm xong việc này, Tô Tinh lại dựa theo phương pháp luyện chế Kim hành phi kiếm, đem tất cả các tài liệu đều nhập vào bên trong mười hai phôi kiếm. Sau đó lại dùng tử khí luyện chế, tiếp đến là lúc khắc tên cho phi kiếm, Tô Tinh ngừng lại nghĩ nghĩ, nếu đã là Tê Thiên Kim Giao thì gọi là Tê Thiên thôi.
Chữ Tê Thiên lập tức xuất hiện ngay trên chuôi kiếm. Tiếp theo, dùng thần thức khắc ấn lên phi kiếm một ít pháp trận phù chú nhỏ mà hắn cũng không hiểu cho lắm, tóm lại không dám qua loa bước nào cả.
Thế là lại qua năm ngày nữa, chỉ thấy Tô Tinh đứng ở trong trận, chung quanh là mười hai thanh hoàng kim phi kiếm trôi nổi. Phi kiếm bên ngoài dát vàng lóng lánh, không hề có chút tỳ vết nào. Mũi kiếm có một lớp vảy rồng mơ hồ có thể thấy được, giống như sóng cuộn mà đắp lên, thoạt nhìn tạo hình có vẻ kỳ lạ. Mấy phi kiếm kia như có linh tính, múa tít lên, một mảng sáng màu vàng khiến người ta chói mắt.
Sau khi Tô Tinh dùng Long tiên chân thủy và tử khí để luyện lần cuối cùng, thì cũng là lúc đại công cáo thành, Tô Tinh khẽ niệm thần chú, hắn dùng ý thức điều khiển mười hai thanh phi kiếm như chính cánh tay mình, cứ giống như chỉ cần phất tay liền mang theo khí thế phá núi láp biển.
Vì luyện chế mười hai thanh Tê Thiên này, Tô Tinh gần như muốn phá sản, nếu không có một trăm ức của Sài Linh kia trợ giúp, chỉ sợ đều sẽ thiếu hụt, tâm huyết bao lâu cuối cùng cũng không uổng phí.
- Cũng không biết phi kiếm mạnh tới mức nào nhỉ?.
Tô Tinh tự hỏi, đánh vài đường kiếm.
- Để tại hạ thử một chút với thiếu chủ đi.
Lâm Anh Mi xung phong đứng ra.
- Không được.
Tô Tinh thấy Lâm Anh Mi còn chưa hoàn toàn khôi phục, làm sao lại nỡ cho nàng luyện cùng.
- Đây là điều tại hạ nên làm.
Lâm Anh Mi lắc đầu.
- Để cho thiếp thân cùng chơi với ngươi đi.
Thanh âm băng lãnh cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Mọi người quay đầu lại, thấy vẫn Vũ Tư U nãy giờ vẫn đang suy nghĩ đột nhiên mở mắt, nàng tao nhã đứng dậy, mái tóc dài như lưu thủy dậy sóng uốn lượn. Vuốt ve bạch huyền lân hổ bên cạnh lập tức đi tới chỗ đất trống. Theo mức độ khôi phục một tháng gần đây, hôm nay Vũ Tư U cũng đã hoàn toàn khỏe lại, mà ngay cả tinh võ đều thuận tiện luyện thành Tam Tinh.
- Tư U?
Lâm Anh Mi nhíu mày.
- Võ Tòng muội muội lợi hại như vậy, hay là thôi đi.
Ngô Tâm Giải cười hắc hắc. Hiển nhiên đối với Thiên Thương tinh Hành Giả này có sự đề phòng
- Ngươi sợ sao?
Vũ Tư U nhìn thoáng qua Anh Mi, rồi ánh mắt lại chăm chú nhìn Tô Tinh, khóe miệng có một tia đùa cợt.
- Có Võ Tư U ngươi cùng ta luyện kiếm, thật sự là cầu còn không được.
Tô Tinh nóng lòng muốn thử, chuyện khác hắn không để ý gì tới.
Thấy Tô Tinh nói như vậy, những người khác cũng không có gì để nói nữa, lùi ra xa để khoảng trống cho hai người. Nơi này là động phủ của Tô Tinh, Vũ Tư U bản lãnh có lớn thêm nữa cũng không làm gì được Tô Tinh.
Đôi mắt Vũ Tư U mang theo lãnh ý, một loại cảm giác áp bức phả ngay vào mặt.
Tô Tinh âm thầm đề phòng, mười hai thanh phi kiếm trong người như cảm giác được áp lực của Võ Tòng mà vùng lên.
- Ngươi ra tay đi, thiếp thân không thèm chiếm tiện nghi của ngươi.
Vũ Tư U tùy ý nói.
- Vậy không khách khí rồi.
Tô Tinh nhấc tay một cái.
Tê Thiên lập tức bắn ra ngoài, mười hai đạo phong mang kim quang cơ hồ trong nháy mắt sẽ giết chết Vũ Tư U trước mắt, chỉ thấy thân ảnh nàng nhoáng lên một cái, có lẽ nàng căn bản không hề lo lắng, bàn chân chỉ xê dịch nhẹ nhàng, bóng vẫn ở nguyên tại chỗ mà đã tránh được phi kiếm.
Thật nhanh!
Tô Tinh thấy Vũ Tư U trong nháy mắt liền thoát khỏi ngăn trở của phi kiếm, trong lòng kinh ngạc, nắm chặt pháp quyết, phi kiếm hóa thành kim ti(tơ vàng).bầu trời lập tức xuất hiện một kim sắc đại võng(một cái lưới lớn màu vàng kim), phi kiếm chưa tới, phong mang đã tới trước. Võ Tư U xuất ra nhiều tàn ảnh, nhưng Tê Thiên không hề sơ hở, từng mảnh từng mảnh gần sát nhau, kim quang lóng lánh như thủy ngân chiếu lên người Vũ Tư U.
Leng keng!
Tiếng vang thanh thúy của vũ khí va chạm.
Mộtt hanh trường kiếm Mặc trung điểm tuyết xuất hiện trên tay Vũ Tư U, trong mắt hành giả hiện lên sự đề phòng.
Tô Tinh Thần niệm khẽ động, kim mang giống như ngân hà rơi xuống, mười hai thanh Tê Thiên trải qua sự tôi luyện của Tô Tinh. Mỗi một tài liệu đều là đỉnh cấp, phi kiếm bình thường làm sao có thể so sánh. Chỉ thấy hoa văn Long lân trên phi kiếm sáng lên, kiếm khí hóa thành những sợi tơ trải rộng, cho dù có đứng cách trăm mét, phong mang của kiếm khí vẫn có thể thụ được. Đám người Ngô Tâm Giải vừa mừng vừa sợ, vội vàng lui ra phía sau mở ra tinh lực bảo hộ.
Ở trong Thiên Cương Địa Sát Tử Vi Ngũ Hành kiếm, Kim hành kiếm vốn là "Chủ công" kiếm quyết tuyệt đỉnh, một khi sử dụng đương nhiên sẽ có uy lực khiến cho người ta sợ hãi, cho dù chỉ là Tinh Hà tu vi, nhưng ở trong mắt Vũ Tư U,sát khí của nó so với Thái thượng ngọc thanh kiếm quyết sâu hơn nhiều.
Vũ Tư U không dám coi thường, hắc khí bạch mang của Quý Sương Yêu Liên đan xen vào nhau, tam tinh thiên võ, cũng đủ để địch lại Tinh Hà kỳ kiếm quyết. Nhưng khi đối mặt với sự tiến công hung mãnh của " Tê Thiên Kiếm quyết", Vũ Tư U cư nhiên nhất thời bị công kích cường đại này áp bức, không thể đột phá.
Đồng tử lãnh diễm dường như có chút không tin nổi co rút lại.
Vũ Tư U quát một tiếng, hai mũi kiếm chợt xoay tròn. Kiếm phong rốt cục đỡ được Tê Thiên đang chém tới. Nàng tung người một cái, vọt cao đến trên đỉnh đầu Tô Tinh, Quý Sương Yêu Liên muốn đánh xuống đầu.
Tô Tinh vội vàng lùi lại, Kiếm khí của Quý Sương Yêu Liên truyền đến vẫn chạm tới khiến thân thể phát đau, liên tiếp đánh ra hai kiếm quyết, Vũ Tư U đang muốn tiếp tục công kích. Một loạt kim quang dày đặc ngăn ở trước mặt nàng.
- Đi!
Tô Tinh ra lệnh.
Kiếm quang ào đến giao chiến với Quý Sương Yêu Liên.
Hai người cứ đấu như vậy mấy chục hiệp liền. Bản mệnh kiếm quyết của Tô Tinh vừa mới luyện hóa còn chưa điều khiển được như ý muốn, không dễ để khống chế. Nhưng cho dù như thế thì uy lực của "Tê Thiên" cũng đã vượt xa dự kiến. Mười hai thanh Tê Thiên kiếm lúc xoắn lại, lúc vây lấy, lúc chém, lúc thì bổ xuống, chiêu thức của phi kiếm liên tục biến hóa khôn lường. Mỗi một kiếm rơi xuống đều mangtheo sức mạnh như Long ngâm gào thét, quả nhiên là chân linh bắt đầu khởi động, kiếm ý lạnh thấu xương.
Cũng không thể nói Vũ Tư U phản kích bất lợi, không hổ là Hành giả lãnh diễm vạn pháp cấp tám, đối đầu với sự công phá mạnh mẽ như vậy của Tê Thiên, mà tư thái vẫn không hề nôn nóng, bình lặng như nước, mỗi một lần ra tay, mỗi một lần Quý Sương Yêu Liên đem theo gió tuyết đều phiêu dật thoải mái.
Tam Tinh thiên võ đúng là lợi hại đến mức không lời nào để tả, Tô Tinh cũng cảm thấy có chút khó chống đỡ nổi.
Trong mắt Vũ Tư U xuất hiện một tia quỷ dị.
Tô Tinh cắn chặt răng, xuất ra kiếm quyết, mười hai thanh kiếm Tê Thiên xông lên trời cao rồi hạ xuống vạn đạo tơ vàng, Tô Tinh chỉ tay, phi kiếm ngay lập tức ly khai khỏi chung quanh Vũ Tư U, nhưng một giây sau lại tấn công nàng từ bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, dường như tràn ngập phi kiếm.
- Tê Thiên kiếm trận!
Khóe miệng Vũ Tư U vẽ lên một đười cong, cười lạnh, đó là một nụ cười đắc thắng.
Không tốt!
Trong lòng Tô Tinh chợt lạnh.
Vũ Tư U nắm Quý Sương Yêu Liên, đối mặt với phi kiếm đang phóng tới không lúng túng chút nào, đột nhiên dùng sức chém xuống hư không.
Keng!.
Mộtl oại thanh âm như núi băng vỡ vụn.
Một đóa hoa sen màu đen yêu dị như bị nhát chém kia của Vũ Tư U làm cho chớp động.
Kim quang khi chạm đến người nàng, thì như bị một tấm lá chắn vô hình đều bị đánh rơi xuống, động phủ như nổi lên một trận địa chấn, một đường hắc tuyết xẹt qua,chỉ thấy tóc dài phấp phới. Tô Tinh ngạc nhiên, nhưng Vũ Tư U đã đánh tới trước mặt, chỗ nàng lướt qua, hắc liên rơi đầy.
Đám người Ngô Tâm Giải sắc mặt đại biến.
- Tư U!
Lâm Anh Mi vội vàng xông tới.
Nhưng đã vô phương ngăn cản.
Đây chính là Hoàng giai chiến pháp thứ hai của Thiên Thương tinh.
"Thập lý yêu liên hàng long!"
Lúc Vũ Tư U phát lực, Tô Tinh chỉ cảm thấy lành lạnh sau gáy, kiếm phong của Quý Sương Yêu Liên đã ghé ngay vào cổ. Tô Tinh muốn sử dụng độn pháp, nhưng toàn thân bây giờ giống như bị băng tuyết yêu liên khóa chặt một chỗ, không dùng lực được. Vũ Tư U tay phải cầm kiếm để ở cổ Tô Tinh, tay trái vặn bả vai chế trụ hắn, sau đó thân thể di chuyển lên phía trước, tựa vào trên người Tô Tinh, không ngừng đẩy Tô Tình lùi lại.
Hai người cao gần bằng nhau, hai cặp mắt cùng đối diện, mùi hương u lan của Vũ Tư U xông vào cánh mũi, hai tròng mắt lạnh lùng diễm lệ của nàng ta gần ngay trước mắt, tuy rằng thoạt nhìn lạnh lùng tột độ, nhưng Tô Tình cũng nhìn ra có gì đó khó hiểu trong ánh mắt ấy.
Đẩy lùi như vậy, Vũ Tư U đã trực tiếp đẩy Tô Tinh ngả lên biên giới hư không của động phủ.
Bộ ngực căng tròn ủa Vũ Tư U dựa sát vào lòng Tô Tinh, lúc này lãnh diễm Hành Giả dường như không để ý tới động tác thân mật này, đôi môi đỏ mọng ghé vào bên tai Tô Tinh, lạnh lùng nói:
- Cùng Anh Mi giải trừ khế ước, nếu không thiếp thân sẽ giết ngươi ngay bây giờ!
Kiếm phong dí xuống, cổ xuất hiện một vết máu.
- Vẻ mặt này cũng không tệ a.
Tô Tinh không cảm thấy nguy hiểm mà cười trêu nàng.
- Ngươi cho là thiếp thân không dám làm thế sao?
Ngữ khí Vũ Tư U mỏng nhẹ như tơ, quấn lấy khiến người ta không thể nào thoải mái.
- Tuyệt đối tin.
Tô Tinh còn thật sự nói:
- Anh Mi có thể có bằng hữu như vậy, ta cũng rất vui mừng.
- Không cần dùng lời ngon tiếng ngọt nói với thiếp thân.
Vũ Tư U sửng sốt, ngữ khí càng thêm băng diễm.
- Võ Tòng, ngươi làm gì thế! Mau buông công tử ra!
- Vũ Tư U!
Những người khác cũng chạy tới, bạch huyền lân hổ vọt ra, khiến mấy vị mỹ thiếu nữ không thể tiến lại.
Một đạo băng ảnh bổng nhiên vọt vào, khóe mắt Vũ Tư U khé liếc thân ảnh kia, cắn môi, buông lỏng Tô Tinh, lùi về sau, nàng không muốn đánh nữa, ít nhất nếu đối tượng là người đó.
Lâm Anh Mi nắm trong tay Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương, ánh mắt băng lãnh phức tạp.
- Anh Mi, ngươi cần gì phải như thế!
Vũ Tư U thở dài.
Lâm Anh Mi đang muốn đánh về phía trước, Tô Tinh vỗ vỗ bả vai của nàng, tránh chonàng xúc động.
- Anh Mi, nếu muội muốn giải trừ khế ước với ta thì lúc nào cũng có thể.
Lâm Anh Mi sửng sốt, lập tức hiểu được ý của Vũ Tư U, nàng quay đầu nhìn Hành Giả, nói:
- Vũ Tư U, ngươi cho là tại hạ là bị bắt ép sao?
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Vũ Tư U lạnh lùng nói. Nàng làm sao tin được Thiên Hùng tinh sẽ cam tâm tình nguyện ký hạ khế ước.
- Thiếu chủ là vì muốn cứu tại hạ mới có thể ký hạ khế ước đó.
Lâm Anh Mi nói rõ ràng từng chứ:
- Khế ước mà hạ cùng thiếu chủ ký, chính là hôn ước!
- Cái gì?
Vũ Tư U chấn động, đừng nói là đã vượt quá xa tưởng tượng của nàng. Mà mấy người Yến Ất Chân, Ngô Tâm Giải cũng lộ ra khiếp sợ, trước kia các nàng vẫn không hiểu vì sao Thiên Hùng tinh lại kí khế ước, cũng đã nhiều lần đoán thử, nhưng mà nói đến "Bởi vì muốn cứu Lâm Anh Mi mà ký hạ hôn ước" thì trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới.
- Không có khả năng, Anh Mi ngươi vì cái gì phải nói tốt cho nam nhân này.
Biểu tình của Vũ Tư U có chút khó coi.
- Ngươi cho là tại hạ lừa ngươi sao?
Ngữ khí của Lâm Anh Mi kiên quyết, không hề có chút nào giả dối:
- Thiếu chủ là vì cứu tại hạ mới có thể ký hạ khế ước này. Sau đó thiếu chủ cũng đồng ý giải trừ khế ước. Nhưng Tư U, ngươi cảm thấy Anh Mi là hạng người vong ân phụ nghĩa sao?
- Hắn nhất định đã dùng thủ đoạn bỉ ổi gì đó. Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Vũ Tư U nói những lời này, bản thân cũng biết là không phải, bởi vì điều kiện thứ ba để hôn ước thành công là khế chủ quan tâm Tinh Tướng mà không có ham muốn hạ khế ước, đối với Lâm Anh Mi, Vũ Tư U cũng biết điều đó, nếu như quả thật có dùng thủ đoạn bỉ ổi gì, Thiên Hùng chắc chắn sẽ rõ ràng.
- Vũ Tư U, ngươi hãy nghe cho kỹ! Tại hạ Lâm Anh Mi cả đời này đều là nữ nhân của thiếu chủ!
Lâm Anh Mi nói một cách quyết đoán, âm vang cả động phủ, từng chữ từng chữ một rất rõ rãng, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Ngô Tâm Giải chỉ cảm thấy cái gì là ngàn năm ước hẹn, bỉ dực hoàng tuyền(sát cánh hoàng tuyền, cái này giống như chap 159), cũng không so được với lời tuyên ngôn đanh thép này của Lâm Anh Mi.
/767
|