Tiểu Bắc chẳng thèm quan tâm tới Khả Khả, ngoan ngoãn ngồi xuống trước bàn.
Khả Khả tức giận lườm Tiểu Bắc, cũng về bàn mình ngồi xuống.
Lý Tranh Diễn hai ngón tay đánh vào nhau kêu tách một cái liền có người mang tới một tập tài liệu, túi tài liệu vẫn được gói và dán kín, Lý Tranh Diễn giơ túi tài liệu lên đưa qua đưa lại cho mọi người chứng kiến biểu thị rằng vẫn được bảo mật.
“Buổi khảo thí ngày hôm nay có ba vòng, ai thắng trước hai vòng thì người đó được coi là thắng.”
Lý Tranh Diễn mở túi đề thi ra.
Lương Nặc nhìn nét mặt Tiểu Bắc nghiêm nghị không chút biểu cảm, lưng ngồi thẳng đứng như núi thái sơn, cô thở dài: “Trước đây rõ ràng còn là một cậu bé nhút nhát, sao mà lại thay đổi nhiều như thế chứ!”
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô vuốt mái tóc cô ra đằng sau gáy sau đó kéo đầu cô ngả vào vai mình, thấp giọng nói: “Em nghĩ xem em có bao nhiêu thời gian ở bên cạnh con, con nó sự thay đổi như vậy thì có gì mà lạ đâu!”
Lương Nặc cảm thấy sau gáy buồn buồn, quay quay người biểu thị anh hãy đứng yên.
“Đừng ngọ nguậy, mọi người đông thế này em cứ thế còn ra cái gì?”
Lương Nặc: “........”
Rõ ràng anh mới là người không biết xấu hổ mà!
Khả Khả nhìn bài thi được đưa cho mình và Tiểu Bắc, cúi đầu liếc nhìn qua một lượt cả bài thi, rất nhiều câu hỏi cô bé đã được ba cô cho học thuộc trước đó!
Thế này có được coi là gian lận quá không nhỉ?
“Ba ơi, Ba...”
Lý Tranh Diễn nghiêm mặt lại: “Bây giờ ta đang là giám thị coi thi, đừng có nhận bừa người thân!”
“......” Khả Khả bĩu bĩu môi: “Ba nói là có ba vòng, vòng một kiểm tra vậy phía sau là gì ạ?”
Lý Tranh Diễn liếc nhìn Tiểu Bắc trầm mặc không nói lời nào, anh cười như không cười: “Chẳng phải lát nữa sẽ biết à?”
...........
Tiểu Bắc và Khả Khả bây giờ đều đang học mẫu giáo, chuẩn bị lên lớp một, vì vậy, độ khó của đề thi đều nằm trong nội dung chương trình của tiểu học, có thêm một số câu hỏi về số học, đề thi được thiết kế theo mô tuýp giống ở trường học.
Hia đứa trẻ đều ngồi làm bài rất nghiêm túc.
Thời gian kiểm tra là một giờ đồng hồ, Tiểu Bắc chỉ cần có 30 phút đã làm xong, lúc cậu nộp bài nhìn Khả Khả đang đơ người ra: “Anh đã làm xong rồi? không kiểm tra lại à? chắc chắn là có sai sót....”
Tiểu Bắc sắc mặt không thay đổi: “Em cứ nộp bài đi rồi sẽ biết.”
Lý Tranh Diễn hắng giọng hai tiếng, nhắc nhở: “Ngoan ngoãn làm bài của mình đi, đừng quan tâm người khác làm gì!”
Khả Khả nghe thấy vậy lại ngoan ngoãn cúi đầu xuống làm bài.
Cô bé phải thắng Tiểu Tiểu Bắc, không thể thua được, nếu thua thì sau này không thể gả cho cậu mất.
Thời gian qua đi dần dần, Khả Khả nhìn câu hỏi cuối cùng, lắc đầu, rõ ràng là cô đã học thuộc rồi mà nhỉ, nhưng đáp án là gì? Sao lại quên mất thế này?
Tinh tinh.....
“Hết thời gian làm bài, nộp bài!”
Giọng nói nghiêm khắc của Lý Tranh Diễn vang lên, Khả Khả nheo mày chỉ có thể viết bừa vào đó một con số.
Sẽ chấm bài ngay tại chỗ, điểm của cả hai sẽ rất nhanh được công bố.
“Bao nhiêu điểm?” Kỷ Sênh nhướn cổ nhìn theo: “Ôi! Khả Khả, không ngờ con lại được 93 điểm đấy? trước đây chưa bao giờ vượt quá 65 mà! Lý Tranh Diễn, có phải anh gian lận không đấy?”
Lý Tranh Diễn cười như không cười, bàn tay luồn qua eo Kỷ Sênh lôi cô lại gần: “Bà xã, trước mặt người khác mà bóc trần chồng mình như thế có vẻ không được hay lắm nhỉ?”
“Đúng là không tốt!” Kỷ Sênh lúng túng cười, dùng lực gỡ tay anh ra: “Nhưng sẽ không công bằng với Tiểu Bắc.”
“Không cần công bằng.” Tiểu Bắc đột nhiên nói tiếp lời, cậu nói vẻ lạnh lùng: “Kể cả có nhắm mắt làm con cũng có thể thắng em ấy!”
Điểm của Tiểu Bắc không nhiều không ít, tối đa 100 điểm.
Đúng là có tư cách để nói câu nói vừa rồi.
Khả Khả giằng lấy bài thi trên tay, nhìn chằm chằm Tiểu Bắc: “Coi thường em à? chẳng phải là 100 điểm sao? Có gì mà tự hào thế chứ! ba từng nói thất bại là mẹ thành công!”
Tiểu Bắc thư thái và nhẹ nhàng đưa cánh tay lên chỉnh lại tay áo rồi khẽ phủi nhẹ hai cái.
“Anh được 100 điểm là vì bài thi chỉ có 100 điểm, còn em được 93 điểm là vì khả năng của em chỉ có thế mà thôi.”
Cậu bé vừa dứt lời, mọi người có mặt ở đó đều choáng váng.
Đột nhiên, Bắc Minh Dục cười hả hê sung sướng: “Chẳng phải thích xe sao? Tặng con một chiếc AstonMartin, đợi tới khi con thành niên thì lái!”
Khả Khả đột nhiên giậm chân tức giận, dụi đầu vào lòng Lý Tranh Diễn.
Lương Nặc có vẻ hơi ái ngại, cô liếc mắt nhìn hai cha con, vội vàng giải thích: “Khả Khả, Tiểu Bắc không phải có ý đó, ý của anh ấy là....”
“Thôi bỏ đi, kiểm tra trước đã!” Kỷ Sênh sợ càng nói càng rối, vội cướp lời: “Kiểm tra xong có gì muốn nói thì nói luôn một thể.”
Xem ra phải cân nhắc kĩ lưỡng chuyện hôn ước của hai đứa trẻ này.
Lý Tranh Diễn cười hắt ra một tiếng, rồi bế Khả Khả lên.
“Ngoan ngoãn làm bài kiểm tra, phía sau còn hai vòng nữa cơ mà!”
Vòng thứ hai, Lý Tranh Diễn nói rằng cho hai bạn nhỏ tự do phát huy, nhưng có giới hạn về chủ đề.
Và chủ đề đó là: Nhảy!
Lương Nặc lặng lẽ ngước mắt lên trời.
Khả Khả thì lại có vẻ rất vui mừng, vênh mặt lên đỡ lấy chiếc váy công chúa ra điệu bộ sẵn sàng trước mắt tất cả mọi người, rồi các điệu nhảy từ múa bụng, nhảy latinh, đều được kết hợp lại với nhau để biểu diễn.
Hết một bài, Khả Khả giống như một cô công chúa kiêu ngạo, đắc ý nhìn Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc mím chặt môi, không động đậy gì.
Bảo cậu nhảy?
Bắc Minh Dục cũng nheo mày lại: “Lý Tranh Diễn, cậu đừng có quá đáng quá!”
“Làm gì có đâu, con trai cậu lợi hại lắm mà, nhắm mắt cũng có thể thắng Khả Khả cơ mà!” Lý Tranh Diễn cười giống như một con hồ li tinh, trong ánh mắt là sự đắc ý, Khả Khả cũng hay tay chống hông nhìn Tiểu Bắc: “Tiểu Tiểu Bắc anh mau nhảy đi, ba vòng thắng hai vòng, nhảy xong nói không chừng anh thắng đấy, như thế sẽ không phải thi vòng ba nữa.”
Tiểu Bắc nắm hai tay thành nắm đấm: “Vòng này con nhận thua.”
“Hoan hô hoan hô!” Khả Khả vui mừng nhảy lên vỗ tay, mái tóc giả thỉnh thoảng cũng bay lên.
Lý Tranh Diễn cười: “Tiểu tử, vòng này là để nói cho con biết, thế nào được gọi là đừng có chủ quan!”
Bắc Minh Dục cười lạnh lùng: “Vòng sau để hai đứa thi đấm bốc xem, ai đấm bốc mạnh hơn thì người đó thắng, Kỷ Sênh, thấy thế nào hả?”
Kỷ Sênh bị gọi tên, có chút hối hận vì đã tới đây xem hai đứa trẻ thi thố, cô lặng lẽ luồn tay ra phía sau lưng Lý Tranh Diễn véo mạnh cho anh một cái, cau mày lại nói: “Lại có chiêu cổ quái gì đấy hả? ra đề cho nó cẩn thận vào, chuyện của hai đứa nhỏ, anh giở trò làm gì? Thua thì thua, Tiểu Bắc vốn dĩ chỉ thích chơi không thích học rồi!”
Lý Tranh Diễn nghiến răng chịu đựng, an ủi bà xã: “Em bỏ tay ra hãy.”
“Anh nói xem đề thi là gì trước hãy?”
Lý Tranh Diễn có chút do dự, thực sự không muốn con gái lại thua Tiểu Bắc, nhưng Khả Khả còn biết gì nữa đâu?
“Anh do dự cái gì hả? mau nói?” Kỷ Sênh lại dùng lực, véo vào vùng thịt chỗ eo anh, vặn thành một vòng, Lý Tranh Diễn nói nhanh: “Không ra đều gì kì lạ cả, vòng thứ ba là vòng quyết định thăng thua, sẽ kiểm tra năng lực bắt chước của hai đứa, hoàn toàn tách khỏi kiến thức hiện có, như thế đã được chưa?”
Lương Nặc và Kỷ Sênh bốn mắt nhìn nhau, Bắc Minh Dục gật đầu: “Kiểm tra thế nào?”
“Nghệ thuật trà đạo!”
Bắc Minh Dục bước lên phía trước nói: “Hai gia đình chúng ta đều không thích trà lắm, hai đứa trẻ này từ trước tới nay cũng chưa bao giờ tiếp xúc với nghệ thuật trà đạo, nếu đã đấu một một với nhau, vòng cuối cùng tôi cũng không gian lận làm gì, xem xem đứa nào làm khá hơn, tôi sẽ cho người thực hiện hoàn chỉnh việc pha trà, hai đứa học theo, cuối cùng ai pha trà thơm nhất, thì người đó là người thắng cuộc.”
“Được!” Bắc Minh Dục gật đầu, nhìn Tiểu Bắc: “Có vấn đề gì không?”
Tiểu Bắc lắc đầu: “Chỉ cần không ra đề kì quái con thế nào cũng được!”
Khả Khả nhăn mặt lại.
Ba mình chẳng phải lúc trước đã đưa mình đến trà lầu à?