CHƯƠNG 47 THÁO CHIẾC NHẪN RA CHO TA
Vú Hà là người bình thường đã rất nghiêm khắc, cũng không mấy khi nghịch điện thoại, ngoài việc nghe gọi ra. Điện thoại bỗng rung lên, là tin nhắn ,mở ra vú Hà thẫn người ra hồi lâu.
Đến tuổi ấy rồi, không biết ai còn gửi cho Vú Hà mấy tin nhắn hình ảnh chả đâu vào đâu.
Nhưng nhìn kỹ một chút, càng nhìn vú Hà càng cảm thấy người phụ nữ trong tấm hình rất quen, các dây thần kinh trên đầu bỗng nhiên giật mạnh, bà ta nhanh chóng chạy đi tìm Bắc Minh phu nhân: “Phu nhân, thiếu phu nhân.... cô ấy đi cùng với một người đàn ông vào buổi tối, đã thế lại còn gửi hình ảnh thân mật thế này tới điện thoại của con.”
Bắc minh phu nhân đang ngồi uống chà và nhấm nháp vài thứ điểm tâm, chuẩn bị đi nghỉ , nghe được những lời như vậy liền tức giận: “Cái gì? Đàn ông? Gan cô ta to thật đấy.”
“Vú Hà, đây có đúng là thiếu phu nhân không?”
Do góc chụp nên phu nhân và vú Hà đều thực sự nhìn không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng người phụ nữ trong tấm ảnh đích thị là Lương Nặc, không thể sai, vú Hà gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng là thiếu phu nhân ạ.”
“Đồ khốn! Đã đến nước này rồi còn dám nói với ta là bên ngoài không có người đàn ông nào khác!” Bắc Minh phu nhân tức giận vứt điện thoại xuống bàn, ánh mắt rực lửa: “Đi lôi cô ta về đây cho ta, ta phải dạy cho cô ta một bài học, thế nào là quy tắc gia tộc.”
Không đầy một tiếng đồng hồ! Chú Trương liền đưa Lương Nặc về tới biệt thự nhà Bắc Minh.
Lúc xuống xe, chú Trương còn có ý tốt nhắc nhở Lương Nặc không nên đấu khẩu với phu nhân, Lương Nặc vâng dạ gật đầu không biết đã xảy ra chuyện gì, kết quả vừa đi bước chân vào đại sảnh cô đã bị vú Hà giáng cho một đòn bắt quỳ xuống đất.
“Cô xem xem cô đã làm cái việc đẹp mặt gì đây?” Lão phu nhân đem điện thoại của Vú Hà vứt vào cô.
Lương Nặc nhìn vào những tấm hình trên điện thoại, giật mình sợ hãi mắt mở tròn:
“Những bức ảnh này từ đâu tới vậy?” Rõ ràng là cô cùng tên trai bao đó!
Phản ứng của cô càng thêm phần khẳng định những tấm hình kia là thật.
Mặc dù hai người trong hình không có hành động gì tỏ ra quá thân mật nhưng người đàn ông lạ mặt đó đang lôi cô đi mà cô không có bất kỳ phản ứng gì, chịu đi theo anh ta, chỉ riêng điểm này, Bắc Minh phu nhân đã nổi trận lôi đình như muốn ăn thịt cô rồi.
Bắc Minh phu nhân nhìn cô cười lạnh lùng: “Đã có gan làm mà còn sợ ta biết à?”
Lương Nặc quỳ dưới đất, ưỡn thẳng lưng lên nhìn lão phu nhân: “Không phải vậy ạ, phu nhân, con cũng đã nói qua với cô, tối hôm đó con bị mấy tên lưu manh quấy rầy, chính người bạn này đã cứu con, con và người đàn ông này thật sự trong sạch, con không làm gì có lỗi với thiếu gia cả!”
Bắc Minh phu nhân nheo mày, bà ta nhìn hình ảnh người đàn ông trong bức ảnh cũng từng nghĩ qua đó là Bắc Minh Dục.
Nhưng cháu trai bà chỉ thích những nơi yên tĩnh, không có việc gì thì cũng chỉ có thể cùng bạn bè đi tới câu lạc bộ cao cấp Giang Nam tụ tập, tuyệt đối sẽ không bao giờ tới những câu lạc bộ như thế này.
Chiếc nhẫn gắn đá quý màu xanh trên bàn tay Lương Nặc phát ra thứ ánh sáng lấp lánh, nhìn thấy nó Bắc minh phu nhân càng cảm thấy trong lòng phiền não, không biết chiếc nhẫn do tổ tông để lại đã được bà đeo vào tay đúng người hay chưa?
“Tháo chiếc nhẫn trên tay ra cho ta, trước khi ta làm rõ sự việc ngày hôm nay thì cô không xứng đáng để đeo nó!”
Vú Hà tuân mệnh quỳ xuống trước mặt Lương Nặc bắt đầu tháo chiếc nhẫn ra, hành động của bà ta rất dã man, mục đích duy nhất là làm sao để tháo được chiếc nhẫn mà không để ý rằng bà ta lôi mạnh tới mức ngón tay Lương Nặc đã xước cả ra, có cả những mảng da nhỏ bám vào chiếc nhẫn, nhưng chiếc nhẫn trước sau vẫn không chịu rời khỏi tay cô.
“Phu nhân, không tháo ra được ạ.” Vú Hà dùng hết sức để lôi ra đến mức trán ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn không hoàn thành nhiệm vụ, nheo mày nhăn mặt nhìn phu nhân nói.
Sắc mặt Bắc Minh phu nhân bỗng trở nên tối tăm, nhìn Lương Nặc rồi lại liếc nhìn chiếc nhẫn, dường như bà ta đang nghĩ xem có phải dùng một biện pháp cứng rắn hơn để lấy được chiếc nhẫn ra, nhìn ánh mắt bà Lương Nặc vô cùng sợ hãi, chỉ sợ bà ta bảo Vú Hà chặt ngón tay cô ra để lấy chiếc nhẫn.
“Phu nhân, xin cô hãy tin con, con một lòng một dạ đối với thiếu gia, những bức ảnh đó là do có người muốn hãm hại con!”
“Cô muốn làm gì để chứng minh?”
“Con...” Lương Nặc không chịu khuất phục, cô cắn môi, cơ thể mảnh mai gầy yêu quỳ trong đại sảnh nhìn thật đáng thương, cô lấy hết dũng khí nói: “Con chấp nhận hình phạt theo quy tắc của gia tộc, con cũng đồng ý quỳ trong từ đường một ngày một đêm, chỉ mong phu nhân hãy tin con!”
Bà ta thở mạnh một tiếng “Hừ”, khi mà chưa chắc chắn xem người đàn ông trong bức ảnh có phải Bắc Minh Dục hay không, hình phạt bà ta dành cho cô cũng không đến nỗi quá đáng sợ: “Được rồi, cô bây giờ đã là người phụ nữ của Bắc Minh Dục, trước mắt cô vào từ đường quỳ ở đấy cho ta, đợi thiếu gia về sẽ xử lý cô!”
Vú Hà đưa Lương Nặc vào Từ đường, từng cơn gió lạnh lẽo lùa thổi vào khuôn mặt cô trong căn phòng u ám tối om, khuôn mặt Lương Nặc nhăn nhó, quỳ trước các tấm bài vị.
Gần đây cô đúng là có duyên với từ đường, mới mấy hôm đã lại trở lại nơi này.
Nghĩ lại, những bức ảnh đó rõ ràng là ở câu lạc bộ PUB, ai đã là người chụp nó và gửi cho Bắc Minh phu nhân?
*
Hôm đó Bắc Minh Dục cùng với đối tác làm ăn bàn công chuyện tới rất muộn, sau bữa cơm tiếp rượu đối tác anh cũng không về biệt thực mà đi thẳng tới căn chung cư, trong cơn mơ hồ, anh dường như mơ thấy Lương Nặc đang quỳ trong một căn phòng tối đen như mực khóc nức nở.
Lật người đi lật lại không thể ngủ say, từ trên giường ngồi dậy, với lấy chiếc điện thoại nhìn xem mấy giờ, lúc đó là 4 giờ sáng.
Gãi gãi lông mày, anh quyết định đi sang phòng sách đọc tài liệu.
Sáng ngày hôm sau, Bắc Minh Dục liền nhận được điện thoại của vú Hà: “Thiếu gia, cậu bây giờ có bận lắm không ạ?”
“Cũng bình thường, có việc gì thế?”
“Tối qua có người gửi cho lão phu nhân mấy bức ảnh chụp thiếu phu nhân nắm tay một người đàn ông lạ mặt, lão phu nhân tức giận đem phu nhân phạt quỳ ở từ đường, từ tối qua tới giờ cũng không ai dám đi xem thiếu phu nhân thế nào.”
“Người đàn ông lạ mặt?” Bắc Minh Dục thẫn người ra, sau đó là cơn tức giận nhưng được kìm nén.
Đúng là gan to thật đấy!
Vừa mới hôm nào còn nói với anh là phải giữ khoảng cách, nào là sẽ không bao giờ ngoại tình, thế mà bây giờ vừa mới quay mặt đi đã cùng người đàn ông khác nắm tay? Coi anh là cái gì không biết?!
“Đúng vậy ạ, lão phu nhân nói đợi thiếu gia về sẽ xử lý tiếp.”
“Cô ta quỳ trong từ đường từ tối qua đến giờ à?”
“Đúng vậy, bắt đầu từ chiều tối ngày hôm qua bị nhốt trong đó rồi ạ!”
Bắc Minh Dục suy nghĩ một lát rồi nói: “Thả cô ta ra hãy, các việc khác đợi tôi về nói sau.”
“Cái này....” Vú Hà có chút do dự muốn chống lại lệnh anh ta, vì phu nhân vẫn còn đang tức giận mà đã thả cô ta ra?
“Nếu cô tôi có hỏi thì bảo tôi bảo vậy, vú làm theo lời tôi nói là được!”
“Vâng.” Vú Hà gật gật đầu.
*
Sau khi Ngô Mộng Dao gửi ảnh cho Lương Vân, Châu Thụy tỏ ra vô cùng tức giận và khinh bỉ người phụ nữ đó, còn Lương Vân thì thỏa mãn vui mừng khỏi phải nói, Lương Vân hẹn gặp Ngô Mộng Dao ở quán cà phê phía sau thư viện trường.
“Chỉ cần cô làm việc cho tôi, tôi nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với cô.”
Ngô Mộng Dao cắn môi, việc phản bội bạn cùng phòng như thế này, ít nhiều cũng làm cho cô ta có cảm giác bất an, trong con mắt có chút do dự, nói : “Ngô Đồng nói nhà anh ấy sắp xếp cho anh ấy đi xem mặt, đều là các cô gái con nhà danh giá quyền quý, tôi không muốn mất anh ấy, cô có thể giúp tôi lần cuối cùng này không?”
Lương Vân vừa nghe thấy vậy có chút giật mình, nhìn Mộng Dao cười: “Không ngờ cô cũng có bản lĩnh thật đấy, loại công tử như Ngô Đồng cũng quyến rũ được rồi cơ à?”
Ban đầu Lương Vân muốn Mộng Dao giúp cô ta ăn cắp bản thiết kế của Lương Nặc với điều kiện sẽ trả cho Mộng Dao một khoản tiền, lúc hai người giao tiền thì Lương Vân gặp Châu Thụy đi cùng vài người bạn công tử cũng đến đó tụ tập, Ngô Mộng Dao nhân cơ hội đó yêu cầu Lương Vân giới thiệu cô cho mấy tên công tử nhà giàu.
Lương Vân cảm thấy Ngô Mộng Dao cũng xinh đẹp nhưng chắc gì đã có được cái bản lĩnh đó, cho nên không nghĩ nhiều liền đồng ý, nhưng không ngờ hôm nay một trong số mấy tên công tử đó bị cô ta quyến rũ rồi.
Ngô Đồng cũng được xem là công tử con nhà giàu có ở đất Hải Thành, đến Lương gia cũng phải nhường gia đình anh ta vài phần.
Lương Vân suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, để tôi bảo Châu Thụy nghe ngóng xem thế nào. Rồi tìm cách lấy địa điểm xem mặt của Ngô Đồng cho cô, cũng mong giúp được cô vì nếu cô và Ngô Đồng mà ở bên nhau thì cũng có lợi cho cả hai ta.”
“Được, về việc cô ăn cắp bản thiết kế của Lương Nặc đem đi dự thi, tôi sẽ chôn chặt trong lòng, cũng sẽ không để lộ bất cứ bằng chứng gì giúp Lương Nặc có thể lật lại ván cờ này.”
“Cái gì mà ăn cắp bản thiết kế của cô ta, đấy rõ ràng là bản thiết kế của tôi!”
Ngô Mộng Dao cười tươi roi rói cầm lấy tay Lương Vân, thay đổi cách xưng hô: “Đúng, đó chính là bản thiết kế của cậu, Lương Nặc cả ngày chỉ biết giả bộ ngây thơ trong trắng, non nớt yếu ớt, từ trước tới nay đều là cô ta ăn cắp bản thiết kế của cậu.”
Hai người nắm lấy tay nhau, trong đầu ai cũng nghĩ tới sẽ phải làm gì để có lợi cho mình nhất.
/520
|