“Bà thực sự cho rằng kế hoạch của bản thân hoàn thiện tới mức không chút sơ hở?” Thẩm Tịch Nam đột nhiên nói.
“Ngươi có ý gì?” đại thái thái chất vấn.
Thẩm Tịch Nam ánh mắt dần dần trầm xuống, nhuộm lên đó một cảm giác đau thường: “Kể từ sau cái ngày ba mất đi bà độc chiếm toàn quyền, bắt đầu từ ngày đó, tất cả mọi người của Thẩm gia đều sống dưới cái bóng của bà, Thẩm Cách được coi như thái tử, giống như một con chó cắn càn nhằm vào tôi, kể từ lúc đó tôi đã bắt đầu ngấm ngầm thề với trời đất rằng sẽ có một ngày tôi bắt bà phải trả lại gấp trăm ngàn lần những gì tôi phải trải qua!”
Nói xong, anh ta dừng lại vài giây, ánh mắt nhìn như muốn thiêu sống đại thái thái, rồi tiếp tục nói: “Ở bên cạnh bà bao nhiêu năm như vậy, những thủ đoạn của bà chẳng lẽ tôi còn không rõ?”
Đại thái thái sắc mặt vẫn không thay đổi: “Thế thì sao nào?”
“Bà tưởng chỉ có mình bà biết trong rượu có độc à?” Đặng Tử Manh vuốt vuốt mái tóc dài hất ra phía sau, đứng lên, lên tiếng với giọng điệu chỉ mình cô ta có: “Thẩm Cách cái tên thần kinh đó, một ngày tôi cũng không muốn nhìn thấy anh ta nữa, bà không ngu đến mức cho rừng tôi không có bất kì mục đích gì khi giữ anh ta lại chứ?”
“Ta sớm đã biết cô là cái hạng chẳng ra gì rồi!” đại thái thái thở hắt ra một tiếng lạnh lùng: “Có điều không ngờ được rằng, hai người các người đóng giả mà lại thành thật! Thẩm Tịch Nam, ta còn tưởng với tính cách kiêu ngạo của người, sau khi thoát khỏi sự khống chế của ta, việc đầu tiên đó chính là đường ai nấy đi với Đặng Tử Manh đấy!”
Dây thần kinh trên trán và hai thái dương của Thẩm Tịch Nam đang giật lên đùng đùng.
“Đúng thế!” Đặng Tử Manh thấy vậy, huýt sáo một tiếng rồi nói: “Anh ấy đúng là muốn đường ai nấy đi, nhưng đáng tiếc không có cách nào, những người đàn ông mà kĩ năng giường chiếu tốt hơn anh ấy đúng là thật khó tìm được trong thời nay, bà nói xem sao tôi lại nỡ buông tay chứ?”
“Đồ không biết liêm xỉ!”
Đặng Tử Manh nhếch mép cười, bị mắng thế quen rồi cô ta cũng chẳng thèm để ý tới câu nói đó.
Bắc Minh Dục nói tiếp vào: “Mẹ cả, mẹ vì bảo vệ bí mật rằng mẹ mất đi khả năng sinh sản vì vậy mẹ đã hại chết mẹ hai và người nhà của mẹ hai, lại còn khống chế giá cổ phiếu của Thẩm gia, bây giờ thậm chí còn muốn mưu sát mọi người? mẹ đúng thật là độc ác!”
“Vậy thì đã làm sao?” ánh mắt bà ta vẫn sáng lên: “Từ xưa tới này, làm gì có kẻ nào làm được việc lớn mà không giẫm lên xương của một đống người để bò lên?”
Trong đầu Lương Nặc đột nhiên lóe lên một ý nghĩ đáng sợ!
Đặng Vũ cũng cất lời chất vấn vào giây phút đó: “Chị dâu, cái chết của anh cả có phải cũng do chị hại không?”
“Không phải!” đại thái thái mở miệng trả lời phủ nhận rất nhanh: “Tôi yêu ông ấy như thế, sao lại có thể hại ông ấy chứ? ngược lại Bắc Minh Dục, tôi đối với con trai nó tốt như vậy, tôi thậm chí còn bỏ cả việc truy sát nó, nhưng nó lại vẫn muốn trở về Âu Thành! Đây là do các người ép tôi, đừng có trách tôi.....”
Bắc Minh Dục bật cười khinh bỉ, trên mặt là sự thoải mái không chút sợ hãi.
“Mẹ cả, người đang làm nhưng trời đang nhìn đấy, mẹ ra tay với những thủ đoạn ác độc như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng thôi!”
“Vậy thì chúng ta hãy xem xem, là tôi nhanh gặp báo ứng hơn hay các ngươi sẽ chết sớm hơn!”
“Con tin con mệnh lớn!” Bắc Minh Dục lập tức kéo Lương Nặc ôm chặt vào lòng, nheo mắt lại nhìn đại thái thái nói: “Mấy lần đại nạn mà không chết, chắc chắn sẽ có phúc!”
Tim Lương Nặc đập thình thịch, trong lòng như đang có sóng lớn, đây là địa bàn của đại thái thái, bên ngoài kể cả có khách khứa nhưng đám vệ sĩ chắc sẽ không phản bà ta đâu chứ?
Thật sự không biết Bắc Minh Dục từ đâu mà có được sự bình tĩnh như vậy?
Dường như không hề có chuyện gì xảy ra.
Ngay sau đó, anh đột nhiên lại đi rót một lý rượu hướng về phía đại thái thái nâng ly, sau đó một ngụm uống hết, tiếp đó rút điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình hiện ta chức năng ghi âm.
Anh ấn nút cho chạy đoạn vừa ghi âm.
【Mẹ cả, mẹ vì bảo vệ bí mật rằng mẹ mất đi khả năng sinh sản vì vậy mẹ đã hại chết mẹ hai và người nhà của mẹ hai, lại còn khống chế giá cổ phiếu của Thẩm gia, bây giờ thậm chí còn muốn mưu sát mọi người? mẹ đúng thật là độc ác!】
【Từ xưa tới này, làm gì có kẻ nào làm được việc lớn mà không giẫm lên xương của một đống người để bò lên?】
Anh cười cười: “Xin lỗi, con nhất thời ngứa tay, vì vậy từ khi lên thuyền con đã bắt đầu ghi âm lại rồi!”
Đại thái thái đột nhiên trợn trừng mắt: “Chẳng trách dám bước lên đây như thế, hóa ra là ngươi đều có sự chuẩn bị cả rồi! có điều không trúng độc là có thể rời khỏi đây sao? Nằm mơ!”
“Chị dâu, chúng tôi cũng không có ác ý gì!” Đặng Vũ đúng lúc lên tiếng, nói với ngữ khí ôn hòa: “Chị việc gì cứ phải ép nhau như thế?”
“Ta tin ông cũng là cái đồ mắt mù tai điếc rồi!” nói xong, bà ta quay đầu nhìn Phúc Bác nói: “Ra tay!”
“Vâng!”
Phúc Bác lập tức rút điện thoại trong túi ra gọi đi một cuộc, sau khi kết nói chỉ nói một câu có thể ra tay rồi.
Tít tít tít....
Một thứ âm thanh inh ỏi vang lên hòa lẫn với tiếng bước châm rầm rầm chạy tới mỗi lúc nghe một gần hơn.
Lương Nặc lo lắng sẽ bị kẹt lại ở đây, lập tức ôm chặt lấy cánh tay Bắc Minh Dục.
Bắc Minh Dục cúi đầu nhìn cô vẻ an ủi , khẽ vỗ vào tay cô: “Không vội, lát nữa sẽ tặng em một niềm vui bất ngờ!”
Ngay sau đó cửa phòng được đá từ bên ngoài vào, đại thái thái đang đắc ý: “Nếu độc mà không chết thì ta sẽ tiễn các người thẳng lên trời, yên tâm, biển sâu sẽ nhấn chìm đá và các ngươi xuống đáy biển, hàng trăm năm sau khi sợi dây gắn kết đó đứt ra có thể sẽ có người phát hiện ra xương cốt của các ngươi đấy!”
“Ai phát hiện ra xương cốt của ai còn chưa chắc đâu?”
Một giọng nói nhẹ nhàng, thân mật lọt vào tai mọi người, Lương Nặc giật mình, cô quay đầu ra cửa nhìn, chỉ nhìn thấy ở ngoài cửa là Lý Tranh Diễn đang mặc một bộ vest màu trắng bạc, một tay cho vào túi quần còn tay kia đang kẹp một điếu thuốc, bước chân từ từ tiến vào trong.
“Lý thiếu gia!” Lương Nặc vui mừng reo lên.
Lý Tranh Diễn cười cười: “Tiểu Nặc Nặc, người đàn ông của em không cho em ăn cơm à? sao lại gầy thành ra thế này? Không xinh bằng ngày trước rồi!”
Lương Nặc chưa kịp phản ứng lại ngay, lúng túng nhìn chằm chằm anh ta: “Chẳng trách Kỷ Sênh phải đưa Khả Khả ra khỏi nhà, mồm anh vẫn thối như xưa!”
“Rời khỏi nhà? Không sai, gan cũng to hơn rồi đấy, đợi anh lát nữa trở về sẽ xử lý bọn họ.”
Lý Tranh Diễn tuy vẫn cười, nhưng trên người anh đã đều phát ra một cảm giác lạnh lùng.
Hình như thực sự tức giận rồi.
Đại thái thái ngạc nhiên, kinh sợ nhìn Lý Tranh Diễn, nheo mày chặt lại hỏi: “Anh là ai? Sao lại ở đây? Vệ sĩ của tôi đâu?”
“Vệ sĩ?” Lý Tranh Diễn độc mồm độc miệng nhằm vào đại thái thái: “Ý bà muốn nói tới cái lũ vô dụng ở ngoài kia á? Ha ha, chỉ phẩy tay một cái là xử xong chúng nó rồi, tôi cứ nghĩ đại thái thái của Thẩm gia là một nhân vật lợi hại thế nào mà để cho lão Bắc ông bạn tôi đây phải chiến đấu lâu như thế cơ?”
“Ngươi....”
Bắc Minh Dục vô cùng hài lòng về thái độ tức giận lồng ngực nhảy lên kia của đại thái thái, nha giúp Lý Tranh Diễn giới thiệu: “Mẹ cả, đây là bạn con Lý Tranh DIễn, năm xưa ở Hải Thành mẹ mưu sát con còn tha cho cậu ấy đấy, mẹ còn có ấn tượng gì không?”
“Là ngươi?” Đại thái thái nét mặt trở lên lạnh lùng, ngữ điệu thay đổi: “Bắc Minh Dục, ngươi cứ nghĩ ngươi thắng chắc rồi à? phí lời với ta nhiều thế làm gì, câu nào cũng kích bác ta già rồi không còn tác dụng gì à, vậy ngươi có phát hiện ra trong buổi tiệc ngày hôm nay có một người từ đầu tới cuối vẫn chưa hề xuất hiện không?!”
Đặng Vũ ngay lập tức phản ứng: “Là đại thiếu gia!”
Lương Nặc lại lo lắng: “Bà bảo hắn ta làm gì rồi?”
Bắc Minh Dục đột nhiên nắm chặt lấy hai tay cô.
“Ghi âm sẽ trả lại cho mẹ, cũng sẽ thả mẹ ra, mẹ bảo Thẩm Cách thả Tiểu Bắc, Khả Khả và Kỷ Sênh ra.”
Chỉ có như vậy thì đại thái thái mới không hề có một chút sợ hãi nào thế này.