Phúc Bác với tư cách là một người bên cạnh đại thái thái mười mấy năm nay, đương nhiên ông ta cũng có tham gia.
Khi ông ta nhìn thấy Bắc Minh Dục và Lương Nặc đường hoàng bước vào phòng hội nghị, liền giao việc sắp xếp lại cho người giúp việc và ông ta nhanh bước tiến tới trước mặt hai người, cung kính nhưng nghiêm khắc nói: “Đại thái thái đã dặn dò, hôm nay những người không có liên quan sẽ không được vào.”
“Tôi là tam thiếu gia của Thẩm gia, năm xưa khi cha tôi bất ngờ mất đi, tất cả tài sản của Thẩm gia đều do mẹ cả nắm giữ, nhưng về góc độ pháp luật mà nói, chúng tôi đều là người thừa kế bậc nhất.” Bắc Minh Dục cười như không cười: “Bây giờ tập đoàn lớn mạnh như vậy, chẳng lẽ tới tư cách vào đây cũng không có sao?”
Phúc Bác vẫn đang nghĩ xem phải trả lời thế nào thì Đặng Vũ bước tới, đặt một tay lên vai Bắc Minh Dục.
“Cháu trai, đã lâu quá không gặp, nghe nói cháu bị thương ở tang lễ của nhị thái thái à? có sao không?”
Bắc Minh Dục quay đầu lại nhìn thấy Đặng Vũ, nheo mày nói: “Chú Đặng, sao chú lại ở đâu vậy?”
“Những người kiểm tra giấy sở hữu cổ phần ở cửa đúng là làm ăn tắc trách!” Phúc Bác nở nụ cười gượng gạo, hơi cúi người nói: “Đặng tổng, năm xưa khi ông và Đỗ tổng có chút xích mích nên đã tự xin ra khỏi tập đoàn, khi đó cổ phần đã bán hết đi rồi, hôm nay hội nghị này....”
“Tôi không có tư cách tham gia?”
Đặng Vũ cũng vẫn nở nụ cười nhưng không hiền hòa nữa, trong đôi mắt lạnh lùng ẩn chứa đầy mưu mô, nhìn chằm chằm vào Phúc Bác.
Phúc Bác vội vàng xin lỗi: “Tôi đi gọi đại thái thái.”
“Không cần đâu!” Đặng Vuc gọi ông ta lại: “Không cần gọi chị dâu làm gì, toàn bộ cổ phần của Đỗ Minh Hàn đều quy về tôi rồi, nếu đến tôi cũng không có tư cách tham gia hội nghị cổ đông, vậy thì Phúc Bác, chẳng phải ông càng là người phải cút khỏi đây à?”
“Cái gì?” đại thái thái không biết từ khi nào đã đứng phía sau lưng Đặng Vũ, nghe thấy vậy giật mình hỏi: “Chú hai, chú nói là chú ba tất cả cổ phần đã bán cho chú rồi sao? Chẳng trách, trước khi chú ấy chết tôi đã đi tìm chú ấy bảo chú ấy bán lại cổ phần cho tôi nhưng chú ấy sống chết không nghe.”
Đặng Vũ khẽ cười: “Chị dâu chê cười rồi, Minh Hàn dù gì cũng là anh em hơn hai mươi năm với em, số cổ phần đó là do anh ấy cho em đấy chứ!”
Lương Nặc hoài nghi không hiểu, khẽ lặng lẽ kéo tay áo của Bắc Minh Dục.
Bắc Minh Dục nhìn cô khẽ lắc đầu, tỏ ý cũng không biết gì cả.
Đại thái thái cũng không nói gì thêm, ánh mắt lại hướng về phía Bắc Minh Dục: “Tam thiếu gia cũng có được cổ phần của ai vậy?”
Xung quanh đã có vài cổ đông vây quanh họ xem rồi.
Bắc Minh Dục trả lời lệch đi: “Sống bao nhiêu năm như vậy, con cũng muốn mở rộng tầm mắt, xem xem hội nghị cao nhất của tập đoàn thế nào!”
“Ha ha....” đại thái thái cười lạnh lùng, đúng lúc đó người phục vụ nói hội trường đã được sắp xếp chuẩn bị xong xuôi, mọi người cũng đến gần đủ rồi, đại thái thái bèn chỉ tay lên hàng ghế thứ nhất trên bục nói: “Vậy thì ta sẽ cho con thỏa ước mong một lần.”
.............
Lương Nặc cùng với Bắc Minh Dục đều ngồi trên hàng ghế chủ tịch.
Nhìn xuống bên dưới từng hàng từng hàng người ngồi, ăn mặc đều rất phi phàm, thân phận tôn quý, nói chuyện toàn nhắc tới trăm tỷ, thậm chí ngàn tỷ, trong lòng Lương Nặc thầm nghĩ: quả nhiên chỉ có một từ - quyền thế.
Một khĩ đã có được thì không nỡ buông tay ra.
Đại thái thái với tư cách chủ tịch hội đồng quản trị, đầu tiên là báo cáo tổng kết tình hình hoạt động kinh doanh của tập đoàn trong vòng một năm qua, cùng với những điểm còn hạn chế cần khắc phục, đồng thời đưa ra một số ý kiến và quyết sách mới.
Sau đó là nhắc tới những biến động gần đây nhất của tập đoàn, việc Đỗ Minh Hàn chết, Thẩm Cách vì thât vọng quá mà bị điên, vì vậy và trong hội đồng vốn dĩ có 9 người nay chỉ còn lại có 7 người, trong đó có hai người là Thẩm Tịch Nam và đại thái thái.
Nhưng Thẩm Tịch Nam thì chỉ là một con cờ của đại thái thái, vì vậy mọi người đều chẳng thèm quan tâm tới anh ta.
Đại thái thái khi nhắc tới tên của hai người trong thành viên hội đồng quản trị, nhưng trước khi tiến hành bỏ phiếu, lại gặp phải sự phản đối của một số thành viên.
“Đại thái thái, dù chưa nói tới những lời đồn đại bên ngoài có phải là thật hay không, tam thiếu gia dù gì cũng là thiếu gia của Thẩm gia, hơn nữa lúc trước đại thiếu gia gặp phải tin đồn không hay, cũng là cậu ấy đứng ra gánh vác, những ngày qua, đối với tập đoàn, cậu ấy cũng đã có rất nhiều đóng góp, mọi người đều thấy và đều công nhận, tại sao bà lại không nhắc đến tên cậu ấy để đưa vào hội đồng quản trị?”
Người này từ trước tới nay trong mắt chỉ có tiền, chỉ cần có thể kiếm tiền ông ta từ trước tới nay đều chẳng thèm quan tâm tới cuộc đấu tranh nội bộ của Thẩm gia.
Nhưng lúc này, lại nói giúp cho Bắc Minh Dục....
Đại thái thái sắc mặt không thay đổi: “Hội đồng quản trị tập đoàn Thẩm gia từ trước tới này đều chọn những người có năng lực, hiền tài, ông nói tam thiếu gia vì tập đoàn mà có nhiều cống hiến nhưng tại sao tôi lại không nhìn thấy nhỉ?”
Người đàn ông đó nhìn Bắc Minh Dục , nói: “Tam thiếu gia, chẳng bằng tự cậu đứng lên nói đi, tôi gia rồi, không thích tranh đầu với người khác, người ta chỉ cần nói một hai câu là liền phản bác lại tất cả những gì tôi nói.....”
Những thành viên khác cũng quay mặt nhìn nhau, sau đó cùng quay ra nhìn đại thái thái, rồi lại nhìn Bắc Minh Dục.
Đột nhiên sắc mặt của đại thái thái sầm xuống.
“Nếu ông Trần đã nói con có cống hiến, vậy thì con hãy đứng lên nói đi!”
Bắc Minh Dục khẽ cười đứng lên, cúi người vô cùng lịch sự và lễ phép, rồi mới nói: “Nói ra thì cũng thật áy nát, tuy tôi là tam thiếu gia của tập đoàn, nhưng từ bao nhiêu năm nay tôi đúng là không vì tập đoàn làm gì cả, may mà có mẹ cả cho tôi cơ hội này.”
Anh còn có ý dừng lại một lúc rồi mới từ từ nói tiếp: “Đầu tiên là về việc nợ xấu của các doanh nghiệp đối vớitập đoàn trong những năm qua!”
“Số tiền nợ xấu đó thực ra cũng không đáng là bao, hơn nữa là lại Thẩm Cách bảo con đi thu,sao công lao lại được tính lên người con à? ”
“Chính vì là nợ xấu, thời gian dài nên lợi tức cũng nhiều lên, nhiều đơn gộp lại mới nhau, số tiền cũng lên tới hàng tỷ, như thế vẫn chẳng đáng là bao sao?” Bắc Minh Dục cũng không giấu diếm, nói tieeos: “Anh cả nói là để tôi đi thu, nhưng trước đây anh ấy cũng đã phái vô số những người quản lý các cấp đi rồi.”
Đúng lúc này ông Trần gật đầu: “Không sao, giống như tam thiếu gia đi đòi được những khoản nợ lâu năm như thế, đại thiếu gia đúng là không so được.”
“Ha ha...” đại thái thái cười khinh khỉnh, nói: “Mới có thế thôi à, còn gì nữa không?”
“Trong thời gian tôi đảm nhiệm chức vụ trợ lý của anh cả, đưa ra rất nhiều các sách lược có lợi cho tập đoàn, lại thích hợp với tình hình phát triển của tập đoàn, hơn nữa, sau khi anh cả gặp chuyện, để giữ được danh tiếng cho tập đoàn, tôi đã đứng ra nhận tội thay cho anh ấy, cuối cùng, tôi nhờ vào các mối quan hệ bạn bè để có được sự hợp tác với tập đoàn tài chính của Nhật Bản, việc còn lại bây giờ chỉ đợi mẹ cả gật đầu ký tên vào hợp đồng là xong! Tôi tin, chỉ cần tin tức tốt này được truyền ra ngoài, những cổ đông đang mất niềm tin vào tập đoàn sẽ lại khôi phục niềm tin như trước kia.”
Đại thái thái còn chưa phát biểu, ông Trần bèn vỗ tay đứng lên nói: “Tam thiếu gia, chúng tôi tin tưởng cậu.”
Ông Trần chẳng quan tâm gì tới đấu tranh nội bộ vì vậy địa vị của ông ta trong lòng các cổ đông là rất được tin tưởng, cũng là một thành viên hội đồng quản trị có uy tín, ông ta vừa dứt lời, liền có người tiếp theo sau đó cũng vỗ tay vào nói: “Tam thiếu gia đúng là tuổi trẻ tài cao.”
“Hơn chắc đại thiếu gia rồi, tôi cũng đồng ý để tam thiếu gia gia nhập vào hội đồng quản trị.”
“Vậy thì còn có tôi nữa!” đại thái thái nhìn các cổ đông dường như họ đang ào ào nổi dậy, bèn lập tức nói: “Còn có một vị thành viên hội đồng quản trị nữa, vậy mọi người cảm thấy ai thích hợp? Tôi thấy....”
Bà ta còn chưa dứt lời, một người ngồi bên cạnh luôn trong trạng thái quan sát đột nhiên đứng lên cắt ngang lời bà ta.
“Minh Hàn trước khi mất đi có viết một bức thư đề cử, vừa nãy mọi người đang nói tới chuyện tam thiếu gia nên tôi không tiện nói, bây giờ,....mời mọi người hãy đọc bức thư của ông ấy!” Ánh mắt Đặng Vũ ươn ướt hơi nhòe đi, thái độ rõ ràng: “Minh Hàn cũng dành cả nửa đời người để lo cho tập đoàn, tôi cũng hi vọng được kế thừa ý chí của ông ấy, làm cho tập đoàn càng ngày càng tốt hơn.”