CHƯƠNG 312: PHẪU THUẬT PHÁ THAI
Văn phòng luật sư được thuê ở tầng bảy của một tòa nhà, cô vốn dĩ muốn đi thang máy xuống dưới nhưng vì sau khi khóc, hai mắt sưng húp lại đỏ ngầu nên cô đã cùng với người phụ nữ câm đi cầu thang bộ.
Bắc Minh Dục và lão phu nhân cùng với vú Hà đương nhiêu là đi cầu thang máy, hai bên cách nhau một khoảng cách không gần cũng không xa.
ở cổng cầu thang bộ sau đó, vú Hà đột nhiên chạy ra nhằm về hướng cô đi.
Lương Nặc lập tức lùi mình về phía sau, người phụ nữ câm cũng sợ sệt lo lắng đỡ lấy cô.
“A! Lương tiểu thư à? tôi không nhìn thấy cô, cô thế nào rồi? không nên vội chứ....” vú Hà lớn tiếng nói, quay về phía có Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, xin lỗi tôi đã va phải Lương tiểu thư rồi, mau gọi bác sĩ...”
Bắc Minh Dục nheo mày nhưng lại rất nhanh trở về trạng thái bình thường, ánh mắt anh lóe qua sự thương xót.
“Dù sao thì cũng chỉ là đồ dã chủng, chết đi rồi thì đã sao?”
Lão phu nhân mỉm cười sung sướng, giơ tay ra hiệu: “Thôi bỏ đi, nói gì thì nói cũng là một mạng người, để ta gọi điện thoại...”
Bắc Minh Dục đi thẳng không quay đầu lại.
Lương Nặc ôm lấy bụng, nhìn anh bình thản bước đi, một sự thù hẳn sôi lên trong cô: “Bắc Minh Dục, tôi nguyền rủa anh, cả đời này đều không bao giờ có được hạnh phúc, cô độc đến già cũng không có con!”
Đó là con của anh, sao anh lại có thể nói là dã chủng?
Mắng xong một câu như vậy, trước mắt cô tối đen lại, cô ngất xỉu đi.
Bắc Minh Dục dừng chân lại một giây sau đó tiếp tục bước đi như không có chuyện gì xảy ra.
............
Khi tỉnh lại, cô đang nằm trong bệnh viện, Lý đạo trưởng không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh giường cô, ngón tay không ngưng bấm bấm, mồm thì lẩm bẩm niệm chú.
“Sao rồi? đã li hôn rồi, bản mệnh của cô ta sẽ không có ảnh hưởng gì nữa chứ?”
Lão phu nhân đứng bên cạnh sốt sắng hỏi.
Người phụ nữ câm cũng đứng bên cạnh giường cô, nhìn những người đứng cạnh với ánh mắt phòng bị hơn bao giờ hết.
Lý đạo trưởng dường như có chút do dự, một lúc mới nói: “Vẫn còn có ảnh hưởng!”
“Cái gì?” Lão phu nhân tức giận, mắng Lý đạo trưởng một tràng: “Rõ ràng ông nói kết hôn sẽ có ảnh hưởng, đeo chiếc nhẫn của tổ tiên để lại cũng có ảnh hưởng, bây giờ cô ta chia tay với Minh Dục rồi không còn chút liên hệ gì vậy mà vẫn còn ảnh hưởng ?! Lý đạo trưởng, có phải bấy lâu nay ông đang đùa tôi không?
Lý đạo trưởng toát mồ hôi hột, lập tức thay đổi lời nói: “Không không không, lão phu nhân hiểu nhầm ý của bần đạo rồi.”
“Vậy ý ông là gì?!”
“Ý bần đạo là, đứa trẻ trong bụng cô ta.”
“Ông muốn nói...”
Lý đạo trưởng gật đầu, nói rất nghiêm túc: “Thiếu phu nhân cô ta không ngoại tình, đứa trẻ này chính là con của thiếu gia, tuy thiếu gia hiểu nhầm rằng nó không phải nhưng trên thực tế thì đây chính là mối liên hệ, chỉ cần đứa trẻ còn ở đó một ngày thì thiếu phu nhân vẫn còn ảnh hưởng tới vận mệnh của Bắc Minh gia.”
Lão phu nhân có chút do dự: “Đó là con của Minh Dục...?”
Vú Hà cũng không đành lòng: “Phu nhân, thiếu gia rất hiếm khi chạm vào người phụ nữ khác, cơ hội mang thai là vô cùng hiếm hoi, nếu làm thế này với đứa trẻ thì sau này phu nhân muốn bế cháu....”
“Vú Hà, không thể nói như vậy được, thiếu gia vẫn còn trẻ, bây giờ việc quan trọng nhất là giúp thiếu gia và phu nhân quay trở lại công ty, đợi sau này khi mà đã ổn định lại rồi, mang thai chẳng phải là dễ thôi à? lại nói thêm, bây giờ thụ tinh nhân tạo có ở khắp mọi nơi....”
“Lão phu nhân....”
“Thôi được rồi, có gì mà phải cãi nhau?” lão phu nhân do dự một lát, quay đầu hỏi vú Hà: “Đi tìm bác sĩ lấy kết quả báo cáo, ta muốn biết chính xác đứa trẻ trong bụng cô ta là con trai hay con gái!”
“....Vâng!”
Vú Hà đi tìm bác sĩ mà không vui vẻ gì, trước khi đi bà ta còn ném cho Lý đạo trưởng cái nhìn căm tức, ông ta đáp lại bà bằng một nụ cười lạnh lùng, dường như không hề lo lắng về kết quả kiểm tra.
Khi vú Hà cầm tập báo cáo kết quả đi về thong dong, lão phu nhân như trợn trừng mắt lên nhìn bà ta.
“Kết quả thế nào?”
Vú Hà đem tập báo cáo giao nộp cho Bắc Minh phu nhân, bà ta nhìn Lương Nặc với ánh mắt bất lực.
Lương Nặc nhìn nét mặt của vú Hà và Lý đạo trưởng là có thể biết được kết quả, đứa bé trong bụng cô...là một bé gái!
Quả nhiên, lão phu nhân khi thấy được kết quả, mặt bà ta lạnh tanh đi.
“Là cái bụng của cô không biết đường giành lấy cơ hội, trách được ai!”
Lão phu nhân nói chỉ đủ để bà ta nghe thấy, Lương Nặc không biết bà ta nói gì nhưng cũng có thể cảm nhận được rằng cô sẽ phải phá thai khi nhìn phản ứng do dự của vú Hà.
Cô lập tức ngồi dậy: “Chúng tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, tôi sẽ không phá thai đâu, lão phu nhân bà bỏ ngay cái ý nghĩ đó đi.”
“Ngăn cô ta lại!”
Lão phu nhân ra lệnh cho vệ sĩ đứng ở cửa chặn cô lại, người phụ nữ câm chạy tới trước mặt Lương Nặc để bảo vệ cô nhưng hai người họ không thể chạy được ra ngoài vì sự chênh lệch về thể lực là quá lớn.
Mấy tên vệ sĩ ghì người Lương Nặc xuống giường, lão phu nhân nhìn cô từ đầu tới chân: “cái bụng này của cô cũng đã sáu tháng rồi, nếu cô không chịu hợp tác, phá thai hoặc là đùa với cái mạng của cô, cô tốt nhất hãy ngoan ngoãn đi....”
Lý đạo trưởng cười đắc ý: “Để tôi đi liên hệ bác sĩ sắp xếp làm phẫu thuật.”
“Đứng lại!” vú Hà đột nhiên gầm lên: “Đây dù gì cũng là cốt nhục của thiếu gia, ông – một người ngoài tốt nhất là đừng có nhúng tay vào.”
Lý đạo trưởng nhếch mép cười, lão phu nhân cũng đưa ánh mắt liếc về phía ông ta, nói: “Lý đạo trưởng, mấy ngày nay ông không cần tới bệnh viện nữa!”
Lý đạo trưởng nghiến răng tức giận, chỉ có thể hậm hực rời đi.
Hơn mười phút sau, vú Hà thông báo với cô: “Phẫu thuật phá thai được sắp xếp vào lúc bốn rưỡi chiều, cô hãy giữ lấy tinh thần cho tốt, đứa bé này...đã được định sẵn có duyên và không có phận với thiếu gia.”
.............
Bệnh viện này được sở hữu bởi Lý Tranh Diễn, điều duy nhất Lương Nặc có thể nghĩ đó là không ai có thể cứu cô lúc này ngoài Lý Tranh Diễn.
Vì vậy, cô lén lút mượn điện thoại của y tá, nhờ cô ta gọi điện cho viện trưởng, lại nhờ vả viện trưởng đi tìm Lý Tranh Diễn, hơn nữa còn nói dối đứa trẻ này chính là con của Lý Tranh Diễn.
Đương nhiên viện trưởng không tin.
Dù gì thì Lương Nặc cũng là vợ của Bắc Minh Dục, mà Bắc Minh Dục và Lý Tranh Diễn lại là bạn tốt của nhau.
Nhưng Lương Nặc nhắc đến việc bây giờ lão phu nhân đang muốn cô phá thai bỏ đứa trẻ đi càng nhanh càng tốt, vì vậy mà viện trưởng có phần nghi ngờ, đúng lúc này, điện thoại của Lý Tranh Diễn gọi đến.
“Lý thiếu gia?”
“Có phải Lương Nặc đang ở trong bệnh viện chúng ta không?”
Viện trưởng ngạc nhiên, vội vàng gật đầu: “Cô ấy thực sự đang mang thai đứa con của thiếu gia sao?”
“Đó là con tôi!” Bắc Minh Dục không kìm nén được, hét lên, rồi giật lấy chiếc điện thoại trong tay Lý Tranh Diễn, anh ra lệnh cho viện trưởng: “Không cần biết lão phu nhân bảo các người làm gì, các người cũng không được làm, lặng lẽ để cho Lương Nặc và người phụ nữ câm kia một lối thoát, những cái khác không cần quan tâm....”
Anh sẽ phái người ở bên ngoài tiếp ứng cho cô, đưa cô tới một nơi an toàn.
“Cái này...?”
Viện trưởng ngạc nhiên hết sức!
Lý Tranh Diễn dặn dò: “Làm theo những gì ông bạn tôi nói đi!”
Tắt máy xong, Lý Tranh Diễn nhìn Bắc Minh Dục, giơ chân đá vào chân ông bạn: “Nếu cậu đã quan tâm cô ấy thế này thì tại sao không đi nói rõ với cô ấy? người như lão phu nhân sẽ không tha cho cái mạng cô ấy đâu.”
“Không thể được!” Bắc Minh Dục lắc đầu, trong ánh mắt che giấu sự lo lắng: “Đằng sau Lương Bác Văn nhất định có ai đó giật dây, đó mới là người đạo diễn tất cả những chuyện này, nếu tôi và Lương Nặc có bất kì liên hệ gì với nhau thì hắn ta nhất định sẽ tìm cách dùng cô ấy để đối phó với tôi.”
Lý Tranh Diễn cười như không cười: “Cậu nói xem cậu đã làm những gì mà đắc tội nhiều người thế chứ?”
“Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai?”
Ánh mắt Lý Tranh Diễn nhìn xa xăm về phía xa, khẽ cười lạnh lùng không ra tiếng, cũng không nói thêm gì.
/520
|