CHƯƠNG 281: EM NGOAN MỘT CHÚT ĐI NÀO
Nằm trên giường cô khẽ thở dài, Lương Nặc lăn người về phía cạnh giường cầm lấy chiếc điện htoaij, gửi đi một tin nhắn: “Thiếu gia, khi nào anh về?”
Một lúc lâu sau, cô đợi mãi không thấy có tin nhắn hồi âm.
Lương Nặc cũng không hề tức giận, chỉ cần nghĩ tới việc Ba cô sắp trở về, cả người cô cứ lâng lâng như đang bay vậy.
Vứt điện thoại vào một bên, Lương Nặc chùm kín chăn đi ngủ.
Trong lòng cô nghĩ cha cô sắp trở về rồi, cô phải nhanh chóng quay lại Hải Thành để thu dọn phòng cho cha cô, mua quần áo giày dép nữa, còn phải chuyển nhượng cổ phần cho ông....
Bắc Minh Dục lái xe ra ngoài nhưng không biết đi đâu, anh lượn lờ phố hai vòng, cảm thấy có chút buồn bực, anh liền rút cho túi ra một điều thuốc.
Điện thoại để bên cạnh rung lên báo có tin nhắn, anh liếc mắt nhìn nhưng không trả lời.
Một lát sau, điện thoại cũng không hề có phản ứng gì nữa.
Người đàn ông không thể không nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại.
Cũng không biết đường gọi cho anh một cuộc điện thoại?
Trong lúc đang suy nghĩ, anh liền châm lửa đốt điếu thuốc, hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, một tay gác lên cánh cửa, ánh mắt nhìn vô định.
Từ khi chuẩn bị muốn có con anh đã cai thuốc rồi.
Có điều bây giờ, anh gần như bị nghiện mất rồi.
Khi thư ký Tôn gọi điện tới và nói rằng đã điều tra được một số tin tức thì Bắc Minh Dục đã hút hết hai điếu thuốc, sau đó anh liền đi tới chỗ hẹn với thu ký Tôn.
Thư ký Tôn đưa một tập tài liệu cho Bắc Minh Dục.
“Thiếu gia, Lương Bác Văn có khả năng là có vấn đề thật sự, ở đây có một bức ảnh cho thấy năm ngoái ông ấy đã từng xuất hiện ở tòa nhà của trung tâm thương mại Thanh Thành, nhưng phía nhà tù lại nói rõ rằng ông ra chưa từng có được bất kì sự đặc xá nào để có thể ra ngoài.”
Điều này có thể giải thích cho việc vì sao lúc trước thủ hạ của Lương Vân nói rằng đã nhìn thấy Lương Bác Văn ở Thanh Thành.
Bắc Minh Dục liền dập điếu thuốc đang hút dở: “Còn có tin tức gì nữa không?”
“Tìm hiểu qua về hòn đảo ông ta nói rồi, mười năm trước đúng là đã xảy ra một vụ án mạng, nguyên nhân cũng đúng như ông ta nói, chỉ là hộ dân mà liên quan tới sự việc này thì đã di dân đi nơi khác rồi.”
Suy nghĩ một lát, Bắc Minh Dục giao: “Đi quan hệ thế nào đó để tìm cách cho ông ta sớm ra ngoài.”
“Thiếu gia, chẳng phải anh đang lo lắng ông ta có vấn đề à?”
“Để ông ta quang minh chính đại ra ngoài mới có thể nhìn rõ được rốt cuộc trong hộp hồ lô ông ta đã bán những thuốc gì, còn nữa, tính từ lúc ông ta được ra ngoài, anh hãy tìm người đi theo ông ta 24/24 cho tôi.”
......
Lương Nặc nửa đêm chưa ngủ say liền đi uống ít rượu, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, cô còn mơ thấy mình lúc nhỏ.
Khi còn nhỏ, cô đã nuôi một con chó vô cùng đáng yêu, đó là con chó cô nhặt bên đường mang về, cha cô sau khi đi làm về thường cùng cô chơi đùa với con chó nhỏ.
Trong nhà lúc nào cũng rộn rã tiếng cười.
Trong lúc đang mơ mơ màng màng, Lương Nặc nhìn thấy bộ mặt tối sầm sì của Bắc Minh Dục, giống như người khác nợ anh tiền không trả vậy.
Lương Nặc chớp chớp mắt, ngáp ngắn ngáp dài: lúc nhỏ anh làm gì đã xuất hiện, sao có thể xuất hiện trong giấc mơ của cô?
Khuo khuo tay sau đó Lương Nặc tiếp tục mơ giấc mơ đẹp.
“Dậy nấu bữa sáng đi, bây giờ đã mấy giờ rồi?”
Chiếc chăn bị giật ra, Lương Nặc nghe thấy có người đang nói.
“Đừng động đậy!” Lương Nặc cứ nghĩ rằng đó là con chó lúc nhỏ của cô đang cắn vào chân cô, cô giơ chân lên khẽ đạp, miệng lẩm bẩm: “Chó con, em ngoan một chút đi nào, lát nữa chị sẽ chơi cùng em nhé!”
Bàn chân đó may mà đạp vào vai Bắc Minh Dục, anh ngước mắt lên nhìn thấy bàn chân nhỏ nhắn của cô.
Sắc mặt anh đột nhiên tối sầm lại.
Đột nhiên anh hất chân cô ra, nói lạnh lùng: “Lương Nặc, em mà không dậy anh sẽ làm cho em cả tháng đều....”
“Ba? Ba trở về rồi?”
Lương Nặc đang nằm mơ giấc mơ ngọt ngào, mắt vẫn còn đang díu vào nhau, đột nhiên ngắt lời Bắc Minh Dục.
Bắc Minh Dục: “.......”
Lương Nặc trên giường quay đầu hết bên này tới bên kía, cô ngóc đầu dậy lại dùi đầu vào lòng Bắc Minh Dục, mắt hơi đỏ nói: “hu hu...Ba à! Con nhớ Ba lắm, sao Ba có thể bỏ con ở lại những mười năm...có điều vẫn may, sau này Ba đều có thể ở bên cạnh con rồi!”
Cô cứ khóc một lát rồi lại cười rồi lại khóc, giống như kẻ say rượu vậy.
Bắc Minh Dục có tốt tính đến mấy cũng chỉ dừng lại ở đây.
Tức giận, anh lôi cô xuống nền nhà rồi cười lạnh lùng: “Anh mà già đến mức ấy à? Đến mức thành Ba em rồi? Bây giờ em mà tỉnh dậy xem, anh bóp chết em luôn!”
Nói rồi anh hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
Người phụ nữ này, nói câu nào câu ấy cũng không rời được người cha là tên tội phạm giết người!
Chủ yếu là cô đã như quên hoàn toàn anh!
Lương Nặc vẫn còn chưa tỉnh, cô nằm dưới sàn nhà vò vò đầu, miệng lại không kìm được mà kêu lên: “Ba, con lạnh....”
Đến gần trưa cô mới từ từ tỉnh táo hơn, đột nhiên mở mắt nhìn bốn bề.
Sao lại lăn cả xuống đất thế này?
Lúc này, điện thoại cô đột nhiên vang lên tiếng chuôn, cô vội vàng đứng lên đi nhận điện thoại, đối phương dùng giọng nói với ngữ điệu công thức nói với cô rằng Lương Bác Văn ở trong trại biểu hiện tốt, ba ngày sau là có thể ra ngoài.
Lương Nặc đứng đơ ra một lúc lâu mới có thể tỉnh lại để nói câu cảm ơn.
Cúp máy xong, phản ứng đầu tiên của cô là chia sẻ tin tức tốt lành này với Bắc Minh Dục, nhưng không kể cô gọi bao nhiêu cuộc, vẫn không có người nghe máy.
Chỉ có thể gọi điện cho thư ký Tôn, nhưng xung quanh tiếng nói có vẻ phức tạp ồn ào.
“Thư ký Tôn, thiếu gia bây giờ đang ở đâu vậy?”
Thư ký Tôn liếc mắt nhìn Bắc minh Dục đang ngồi cạnh uống rượu, nói: “Thah Thành có công ty con của tập đoàn, thiếu gia đang bận bên đó.”
“Ồ.... anh đang ở đâu mà ồn thế?” Lương Nặc chỉ tiện mồm hỏi một câu rồi lại cười: “Ba ngày nữa anh có thể cho tôi mượn xe được không?”
“Thiếu phu nhân có việc gì à?”
“Có, Ba tôi ra tù rồi, tôi muốn đi đón ông ấy!”
Thư ký Tôn: “Thiếu gia chắc là rất vui lòng cùng đi với thiếu phu nhân.”
Lương Nặc bĩu môi: “Anh ấy như uống nhầm thuốc rồi, tôi gửi tin nhắn cũng không trả lời, chẳng cần anh ấy đi cùng, ngộ nhỡ Ba tôi lại cảm thấy anh ấy không tốt với tôi thì làm thế nào?”
Thư ký Tôn lẩm bẩm: “Đúng là...nồi nào úp vung đấy!”
“Ai gọi đến vậy?” Bắc Minh Dục rõ ràng biết là ai mà vẫn cố tình hỏi.
“Là....thiếu phu nhân ạ, hỏi anh khi nào về, cô ấy gọi điện gửi tin nhắn cho anh anh đều không trả lời, không bắt máy.”
“Anh tưởng tôi bị điếc đấy à?”
Rõ ràng anh đều nghe thấy rồi, người phụ nữ đó, trong lòng cô ấy bây giờ chỉ có cha cô ấy thôi.
Bắc Minh Dục lại hơi hối hận vì đã tìm cách để đưa Lương Bác Văn ra, anh nhìn thư ký Tôn: “Anh nói xem bây giờ có thể đưa Lương Bác Văn vào tù chịu án thêm mười năm nữa không?”
Thư ký Tôn: “.......”
Nếu vậy thì chắc chắn thiếu phu nhân sẽ bóp chết anh.
Có điều những lời thế này chẳng dại gì mà nói ra.
Ba ngày chớp mắt đã qua, hôm qua Lương Nặc đã nhắc thư ký Tôn nhớ mang xe tới cho cô mượn, cho nên, tám giờ sáng cô đã đứng ở cửa trại giam đợi.
Gió lúc này vẫn còn khá lạnh, gió tạt vào mặt rát cả đi.
Cổng lớn nhà giam luôn được đóng kín, chỉ có vài người canh gác đứng ngoài cửa, trong lòng cô vừa hồi hộp vừa lo lắng, cô đi đi lại lại.
Thư ký Tôn gửi trộm cho Bắc Minh Dục một tin nhắn: “Thiếu gia, anh thật sự không tới à?”
“Lắm mồm!”
Bắc Minh Dục chỉ nhắn lại có hai chứ, thư ký Tôn cũng không dám nhiều lời thêm, chỉ an phận làm tài xế.
Két két....
Cánh cửa sắt lớn đột nhiên bị người kéo ra, Lương Nặc nghe thấy tiếng động liền quay đầu vào nhìn, người đàn ông trung niên với khuôn mặt hốc hác và trầm ngâm từ từ bước ra ngoài, người bước đi hơi gù gù, nhưng tất cả không thể làm lu mờ đi khuôn mặt với những nét anh tú.
Là Ba!
Hôm nay ông ấy mặc không phải bộ quần áo tù nhân mà là bộ vest Lương Nặc gửi vào trước đó, vì quá gầy, tóc mới mọc đầy trên đầu, trên lưng còn đeo một ba lô hành lí, vì vậy nhìn ông có chút buồn cười.
Trong lòng Lương Nặc thấy thương xót, cô chạy lên chào đón cha mình.
“Ba...Ba...!”
/520
|