Sau khi ra khỏi trạm y tế, thư ký Tôn quan tâm tới vết thương của Bắc Minh Dục, anh ta hỏi: “Thiếu gia, vết thương này của thiếu gia...có cần xử lý chút không?”
Bắc Minh Dục xắn tay áo lên, nhìn chằm chằm vào vết thương vẫn đang thấm máu cả ra áo, khóe môi đột nhiên nở một nụ cười xảo quyệt.
“Không cần!”
Lương Nặc khi đi ra khỏi nhà, như theo phản xạ, cô thỉnh thoảng lại quay đầu ra phía sau nhìn, liên tiếp một hai ngày liền, cô luôn có cảm giác có người đi theo cô, nhưng môi lần quay đầu lại nhìn thì lại không phát hiện ra điều gì bất thường.
Liễu Tiêu Hàn thấy vậy liền hỏi cô: “Có phải cậu vẫn bị ám ảnh bởi hôm gặp sói hoang không?”
Lương Nặc ngần ngừ: “Lẽ nào tớ thực sự bị rơi vào trạng thái ảo giác?”
“Trời....” Liễu Tiêu Hàn không vui xua xua tay: “Không được cái tên Bắc Minh Dục cặn bã kia kích động là cậu lại thành ra thế này à?”
“Á được! cậu cười tớ!?”
Lương Nặc tức giận định cho cô bạn một trận nhưng ý nghĩ trong đầu cô vẫn cứ lởn vởn không thôi.
Ngày hôm sau, Lương Nặc cùng với Liễu Tiêu Hàn lên thị trấn mua một ít đồ dùng hàng ngày, trên đường đi qua một con sông nhỏ được dùng đá kè hai bờ lại, bên cạnh có một người phụ nữ đang dạy dỗ con mình: “Đã bảo con là không được tới đây chơi mà còn dám tới à? Sao không nghe lời thế hả?”
Người phụ nữ vừa nói vừa ra tay đánh vào mông đứa trẻ.
Đứa trẻ khóc òa lên.
Người phụ nữ lại nói tiếp: “Nước ở đây sâu như thế, lần trước lớp phó đời sống của lớp con chỉ vì nó mà mất mạng, thế mà con còn dám tới đây chơi à?”
Lương Nặc liếc mắt nhìn dòng nước, đúng là sâu thật, sau đó cô liền cùng với Liễu Tiêu Hàn về nhà và không để ý nữa, hai người còn đặc biệt tìm chọn mua loại bánh mềm cho bà Vương.
Trước khi rời khỏi nhà bà Vương, cô còn liếc mắt nhìn thư ký Tôn rồi nói: “Thư ký Tôn, thiếu gia nhà anh vẫn ở trên huyện cùng với các vị lãnh đạo à?”
Thư ký Tôn cười như con rô bốt: “Thiếu gia quyết định quyên góp một khoản tiền vì thế đương nhiên phải cùng với các vị lãnh đạo thảo luận bàn bạc rồi.”
Lương Nặc đáp lại anh với một nụ cười như anh cười với cô và không nói thêm gì.
Buổi chiều, cô lại đi lên thị trấn, lại đi qua khúc sông mà lúc sáng gặp người phụ nữ mắng đứa con, hai bên bờ sông hoang sơ chẳng có cây cối gì, chỉ có nơi cô đứng là có hai cái cây lớn.
Ngoài chỗ cô đứng ra thì những nơi khác không dễ để ấn nấp.
Lương Nặc quay đầu nhìn chăm chú bốn phía, chắc chắn rằng không có người mà cô vẫn nghĩ đang theo dõi cô, cô bèn nhanh chóng chạy lại một gốc cây to nhất nấp vào đằng sau, ngồi im đó đợi.
Thời gian từng giây từng phút qua đi, bên cạnh từng lượt người đi qua đi lại, cô chăm chú quan sát từng người một, trước sau vẫn không hề có người mà cô đang nghi ngờ.
Nửa tiếng đồng hồ qua đi, một tiếng đồng hồ qua đi...
Lương Nặc tròn xoe mắt nhìn vào đồng hồ, chiếc kim giây và kim phút cứ từng vòng từng vòng chạy, cô tự cười bản thân mình: “Hóa ra đúng là mình bị ảo giác thật?”
Anh sao có thể lại đi theo dõi cô chứ?
Lương Nặc thở dài, quyết định về nhà ngủ một giấc cho thư thái đầu óc, nhưng đúng này cô lại nhìn thấy một người phụ nữ tầm tuổi cô đang đi tới bên bờ sống, sau đó nhắm mắt lại, hai tay giang ngang định thả người xuống dòng sông.
Tùm....
Nước bắn lên tung tóe bốn phía, người đi đường trong giây lát bị thu hút sức chú ý.
“Người đâu, cứu mạng, có người bị ngã xuống nước rồi.....”
“Nhanh tới cứu người!”
Người đi đường ào ào kéo tới, Lương Nặc cũng sợ hãi tiến lại gần hơn nhưng mọi người bao quanh khu đó rất đông, cô không chui được lại gần, chỉ có thể đứng ở vòng ngoài cùng nhướn người lên xem.
Đúng lúc này, có người xông lên, vội vàng kéo tay một người qua đường đang tò mò đứng đó xem: “Người ngã xuống nước nhìn như thế nào vậy?”
Người đi đường đơ người ra, sau đó nói với vẻ đáng tiếc: “Là một cô gái chắc chưa được hai mươi tuổi, đúng là không biết gặp phải chuyện gì mà lại thả mình xuống sông như thế? Cậu xem, chẳng thấy đầu đâu nữa rồi.....”
Ánh mắt người đàn ông hướng xuống dòng nước sâu như tìm kiếm điều gì, cô gái đã chìm trôi xuống dòng sông, mái tóc dài lềnh phềnh trên dòng nước, giống như một bức tranh nhưng không nhìn thấy khuôn mặt.
Đột nhiên, người đi đường nhìn thấy người đàn ông vội vàng tháo giày ra, nhướn người về phía trước rồi cũng nhảy tùm xuống sông.
“Người đàn ông này là ai? Sao chưa gặp bao giờ nhỉ? Không biết có bơi giỏi không nữa?”
“Nhìn bộ dạng lo lắng sốt sắng đó của cậu ta, nói không chừng cô gái vừa nhảy sông là vì cậu ta mà nhảy cũng nên! Nhưng tôi nhìn rõ rành rằng cô gái đó tự nhảy xuống mà....”
Lương Nặc rẽ đám người chui lại gần hơn, đúng lúc đó nhìn thấy Bắc Minh Dục đang nhảy xuống sông.
Động tác rất nhanh và dứt khoát, giống như một con chim đại bàng, ánh mắt sâu hoắm lại, thái độ bình tĩnh không chút do dự, Lương Nặc đột nhiên lấy tay bịt miệng mình lại, cô chỉ sợ bản thân mình sẽ hét lên.
Bắc Minh Dục rất nhanh đã bơi được tới gần cô gái, dang tay ôm lấy kẹp sát vào người mình, anh vội vàng vén mái tóc dài đó ra để nhìn cho rõ khuôn mặt, khi mà nhìn rõ khuôn mặt đó không phải như mình tưởng anh đã thở phào nhẹ nhõm.
Thị lực của Lương Nặc rất tốt, cô chớp chớp mắt nhìn rõ từng hành động và cả phản ứng của Bắc Minh Dục.
Cái thở phào nhẹ nhõm đó không thể nào mà cô lại không nhìn thấy.
Con tim cô đột nhiên như có gì đè nặng xuống, cô cảm thấy nhói đau, khó chịu.
Đúng là anh ấy....
Hóa ra, cô đã đoán không sai.
Khi Bắc Minh Dục phát hiện cô gái mà anh đang ôm bơi vào bờ kia không phải là Lương Nặc, mới đầu anh thấy nhẹ nhõm nhưng sau đó thì là cảm giác chế trách, nếu không phải nhìn thấy cô ta trong tình trạng trước bờ vực của cái chết thì có thể anh đã vứt mặc xác cô ta rồi.
Bắc Minh Dục vừa ôm chặt lấy cô gái vừa bơi vào bờ, ánh mắt anh đảo quanh trong đám người đang đứng chờ đợi trên kia như đang tìm kiếm gì đó.
Đột nhiên, ánh mắt anh bắt gặp một đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn anh trân trân.
Hai tay Lương Nặc vẫn đang tự bịt chặt lấy mồm mình, sau khi ánh mắt gặp nhau, cô nhanh chóng quay đầu đi, giả vờ như không biết gì rồi lại cố đi ra ngoài như lúc cố đi vào.
Nhưng người đứng xung quanh thực sự là rất đông và kín mít, một lúc sau mà cô vẫn không làm thế nào chen ra ngoài được.
Bắc Minh Dục thấy vậy, anh càng cố bơi vào bờ nhanh nhất có thể, vết thương trên bả vai lúc này như đã bị bong tấm băng gạc ra, máu bắt đầu chảy, anh cảm thấy rất đau nhưng càng thế anh lại càng có động lực để bơi vào bờ nhanh hơn.
Lương Nặc khó khăn lắm mới chen ra khỏi đám đông, nhưng chân cô lại lảo đảo rồi ngã xuống đất.
“Aaa....”
Bắc Minh Dục đã vào tới bờ, anh nhanh chóng bò lên, đám người lại túm lại sát hơn, cô gái đã rơi vào trạng thái hôn mê, có người đề nghị: “Chàng trai, làm người tốt thì làm tới cùng, cậu đưa cô ấy tới bệnh viện đi....”
“Đúng vậy, cậu tốt bụng như thế, hoặc là hô hấp nhân tạo cho cô ấy trước đi!”
Bắc Minh Dục nheo mày, không nói gì, xông lên tự mở đường chạy ra khỏi đám đông, Lương Nặc đã chạy đi khá xa rồi, ánh mắt anh tối sầm lại, không nói lời nào mà chỉ cố gắng đuổi theo cô.
........
Lương Nặc đâm đầu chạy về phía trước, cũng không biết rốt cuộc bản thân đang nghĩ gì.
Rõ ràng cô luôn muốn kiểm chứng xem người đi theo cô có phải Bắc Minh Dục không nhưng khi phát hiện ra đúng là anh thì cô lại có ý định trốn tránh.
“Lương Nặc! Đứng lại cho anh....”
Bắc Minh Dục cách cô không gần cũng không xa, anh nghiến răng rồi hét lớn phía sau, Lương Nặc lại chạy càng nhanh hơn, có điều vừa nãy bị ngã nên chân hơi đau, cô chạy thêm được một lúc nữa thì cảm thấy không còn đủ sức lực nữa.
Còn người đang đuổi theo phía sau thì không ngừng cố gắng tăng tốc, rất nhanh đã gần đuổi kịp.
Cuối cùng, trên một ngã tư nhỏ, Bắc Minh Dục đã đuổi kịp được cô, anh kéo cô ôm chặt vào lòng, cô cố để thoát khỏi vòng tay anh.
“Bắc.....”
“Đừng nói gì....! Để anh ôm một lát....chỉ một lát thôi....”
/520
|