Lương Nặc trong lòng cảm động nói: “Lúc đó tớ chỉ liên lạc được với Kỷ Sênh.”
“Thôi bỏ đi! Nhìn cậu thảm thế này bỏ qua cho cậu đấy!” Liễu Tiêu Hàn đẩy tay vào ngực Lương Nặc nói sau đó nhìn xung quanh bốn phía: “Một khi tên chồng cũ không biết xấu hổ của cậu phát hiện ra người ngồi trên xe của ĐỔng Hàn Thanh chỉ là hàng giả thì hắn ta sẽ lập tức cho người đi kiểm tra vé máy bay và vé tàu, vì vậy cậu không thể dùng chứng minh thư để mua vé được, lát nữa cậu hãy ra cửa mua lấy hai tờ vé của bọn cò mồi ấy....”
Lương Nặc nghe xong hai mắt tròn xoe, lại cảm thấy Liễu Tiêu Hàn đến thật kịp thời.
“Đúng rồi, dựa vào thế lực của anh ta thì chỉ cần vài cuộc điện thoại là đã biết tớ đi đâu.”
“Thế mới nói vẫn là tớ thông minh?” Liễu Tiêu Hàn khoác vai cô cười tự đắc, Lương Nặc cũng cười theo, khen ngợi cô bạn: “Đúng thế, cậu thông minh nhất, có điều...cậu đeo ba lô làm gì?”
“Thì mình xách ba lô lên và đi thôi!”
Liễu Tiêu Hàn nói rất tự nhiên.
Lương Nặc ngạc nhiên: “Cậu....cậu..lẽ nào cậu muốn đi cùng tớ?”
“Đúng vậy, không hoan nghênh à?”
“Không phải, thế nhưng đi như tớ là bị ép, bất lực quá, không còn cách nào khác mới phải thế này, lại còn nhỡ cả việc học hành, cậu thì vốn dĩ đang yên ổn, sao lại...việc gì phải đi cùng tớ?”
“Giống nhau cả thôi! ” Liễu Tiêu Hàn đưa tay lau nước mắt, rồi nấc lên nói: “Tất cả đều là do mẹ của anh rể tớ, trước đây chỉ nói bóng nói gió rồi thỉnh thoảng mắng mỏ vài câu, bây giờ thì khác rồi, giờ chỉ thiếu cái đuổi tớ đi thôi, tớ thì thấy anh rể tớ dùng dằng không quyết, ngày nào cũng phải suy nghĩ, lựa chọn giữa mẹ anh ấy và tớ, tớ thế này cũng là đi cho khuây khỏa!”
“Thế còn việc học?”
“Yên tâm đi, Kỷ Sênh sẽ giúp cậu xin nghỉ!”
Hai người đi mua một ít đồ ăn vặt cho vào ba lô, sau đó đi mua hai tờ vé của bọn cò mồi rồi lên tàu đi về một vùng quê – nơi mà trước kia 2 từng sinh sống.
Xuất phát từ ga tàu Hải Thành, phải ngồi tổng cộng bốn giờ đồng hồ, thực ra ngồi xe cũng tầm đó nhưng không thoải mái và an toàn bằng ngồi tàu.
Trước khi lên tàu, Lương Nặc dùng điện thoại công cộng gọi cho Lương Vân.
“Chị!”
“Em làm sao thế hả? Bắc Minh Dục đã nói em không việc gì rồi, lẽ nào không biết gọi cho chị một cuộc điện thoại à? Mấy ngày hôm nay cứ như bị mất tích vậy!” Lương Vân nói với vẻ không vui: “Còn nữa, mẹ nói em sắp phải đi học rồi, mẹ sớm đã chuẩn bị những đồ dùng cần thiết cho em tới trường rồi, có thời gian thì về nhà mang đi nhé!”
Lương Nặc thấy cay hết sống mũi, nghẹn ngào.
Lương phu nhân tuy ác mồm, nói lời có vẻ khó nghe nhưng thực ra trong lòng thì không tới nỗi xấu như thế!
“Vâng vâng!” Lương Nặc cố nói bình thường, Lương Vân nghe thấy giọng nói nghẹn ngào, nheo mày hỏi: “Khóc đấy à?”
“Đâu ạ!” Lương Nặc vội vàng lau khô nước mắt, chớp chớp mắt nói: “Bây giờ em đang không ở Hải Thành, em sẽ nhờ Kỷ Sênh xin nghỉ học cho em mấy ngày, chị bảo mẹ không phải lo cho em đâu!”
“Lại có mâu thuẫn gì với Bắc Minh Dục à?”
“Chị, bọn em chia tay rồi!”
Lương Vân đơ người ra một lúc, đột nhiên cười lớn: “Chị sớm đã nói rồi, cỏ ăn lại thì khongon ngon đâu, chia tay thì chia tay, tạm thời đi ra ngoài cho khuây khỏa cũng được, không đủ tiền thì nói với chị một câu.”
Lương Nặc im lặng hồi lâu sau đó gật đầu.
Tàu đã vào ga, tiếng còi tàu vang lên một lúc sau đó bỏ lại Hải Thành mà chạy về một nơi xa tít....
Cùng lúc này, thủ hạ của Lý Tranh DIễn đã chặn lại thành công chiếc xe của Đổng Hàn Thanh, khi Bắc Minh Dục kịp tới nơi, Đổng Hàn Thanh nho nhã thanh lịch mở cửa xe từ từ bước xuống.
“Tôi sớm đã nói rồi anh muốn dễ dàng đưa cô ấy đi á? Đó là điều không thể!”
Bắc Minh Dục cười lạnh lùng, đi thẳng tới cửa sau xe kéo cánh cửa ra, Kỷ Sênh thò đầu ra ngoài, cười tươi rói chào hỏi: “Hi, Bắc Minh thiếu gia, không ngờ nhanh như thế chúng ta lại gặp nhau?”
“Lương Nặc, ra đây!”
Bắc Minh Dục đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn Kỷ Sênh mà hướng ánh mắt vào trong xe ra lệnh lạnh lùng.
Kỷ Sênh cười nhếch mép. Từ trên xe bước xuống, sự lạnh lùng trong đôi mắt không thể nào che giấu nổi.
Người phụ nữ ngồi trong xe không có bất kỳ phản ứng nào.
Bắc Minh Dục sắp hết kiên nhẫn, anh thở dài: “Anh bảo em xuống xe, đừng ép anh đến bắt em....”
Đổng Hàn Thanh nhìn bộ dạng của Bắc Minh Dục lúc này anh ta cũng cảm thấy hả giận, kéo lại tay áo, rồi nhẹ nhàng nói: “Xuống đi, đừng để Bắc Minh thiếu gia phải cáu, người ta đã dành ra bao nhiêu công sức như thế để chặn chúng ta lại, cũng không dễ dàng gì.”
Bắc Minh Dục đột nhiên nhìn Đổng Hàn Thanh với ánh mắt đầy thù hằn: “Việc của chúng tôi không cần anh phải chõ mõm vào!”
Lời anh vừa dứt, quả nhiên người phụ nữ ngồi trong xe bắt đầu có sự di chuyển từ từ, lúc nãy gọi thế nào cô ấy cũng không phản ứng gì, nhưng Đổng Hàn Thanh vừa nói một hai câu cô ấy đã chịu đi ra, điều này làm cho Bắc Minh Dục càng thấy tức tối hơn.
Song, khi người phụ nữ nở trên môi nụ cười như đã được tập dượt từ trước xuất hiện trước mặt Bắc Minh Dục.
Toàn thân anh run lên cầm cập.
“Cô là ai?”
Người phụ nữ vẫn cười tươi: “Vừa nãy anh luôn miệng gọi tôi ra chẳng lẽ không biết tôi là ai à?”
Đồng tử mắt Bắc Minh Dục mở rộng, quay đầu nhìn Đổng Hàn Thanh: “Anh chơi tôi?”
“Đâu có!” Đổng Hàn Thanh trước sau vẫn giữ nguyên nụ cười đắc ý, trả lời: “Tôi đã bao giờ nói người ngồi trên xe là Lương Nặc đâu, là do anh cứ đuổi theo suốt dọc đường đấy chứ.”
Bắc Minh Dục hoài nghi: “Ở nhà vệ sinh khi các người dừng lại! Sớm anh đã bài binh bố trận?”
“Không dám!Chỉ là đổi một người mà thôi.”
“Mẹ kiếp, được lắm!”
Bắc Minh Dục tức giận như vạc dầu đang sôi, anh đập tay đập chân vào xe của Đổng Hàn Thanh, chiếc xe rung lên không ngừng, người phụ nữ đứng đó có chút sợ hãi, lập tức lùi về phía sau hai bước giữ một khoảng cách nhất định với Bắc Minh Dục.
“Đừng có nóng quá như thế, tôi mới đổi xe không lâu, đã hỏng đi lại....”
“Đừng có thách thức tôi, người đâu?”
“Anh muốn nói Lương tiểu thư à? Cô ấy là người tự do, có quyền đi bất cứ nơi nào cô ấy muốn, xin lỗi, tôi không giúp gì được.”
Mạch máu trong mắt Bắc Minh Dục như được huy động để đỏ hết lên, lại một cú đạp nữa vào xe, miệng anh hét lên: “Đổng Hàn Thanh, anh đang công khai tuyên chuyến với tôi?”
“Tôi cứ nghĩ chúng ta sớm đã khai chiến rồi?” Đổng Hàn Thanh cười không vui vẻ gì, Bắc Minh Dục đột nhiên hắt ra một tiếng rồi thu chân về, lườm Đổng Hàn Thanh và Kỷ Sênh nói: “Nói với Lương Nặc tốt nhất là hãy trốn tới chân trời góc bể vào bằng không, tôi nhất định sẽ bắt được cô ấy về!”
Nói xong, anh lại đem một đoàn người hùng hổ rời đi.
Kỷ Sênh thở phào một hơi: “Tôi còn cứ tưởng nhỡ lời một câu là đánh nhau rồi cơ!”
“Bây giờ chắc là anh ta còn bận đi tìm người!” Đổng Hàn Thanh nhìn đồng hồ, đã tầm tám giờ tối rồi, chỉ tay vào xe anh ta nói: “Lên xe đi, để tôi đưa cô về trước.”
“Không cần đâu, tự tôi bắt xe được.”
Kỷ Sênh nói xong liền cầm túi đi thẳng, vừa đi được mấy bước thì điện thoại trong túi liền rung lên, cô rút điện thoại ra xem, không hề tỏ ra bất ngờ - đó là Lý Tranh Diễn.
“Vở kịch lấy giả thay thật này thú vị không?”
Kỷ Sênh trong giây lát mím chặt môi: “Anh sớm đã biết rồi?”
“Người của tôi không phải kẻ ngốc.”
“Vậy sao anh không nói cho Bắc Minh Dục...?”
“Cô muốn chơi như vậy thì tôi sao lại nỡ lòng vạch trần ra?” Lý Tranh Diễn cười như không cười: “Hơn nữa, ông bạn tôi cũng nên nếm mùi thất bại chứ.”
Kỷ Sênh hắt ra một tiếng: “Anh vẫn luôn là một tên không biết xấu hổ!”
“Chín giờ, tôi ở nhà đợi cô!”
Sau khi tắt điện thoại đi, Kỷ Sênh nhìn lên bầu trời không biết nói gì, cô tự véo má mình để lộ ra hai vết đỏ trên má, sau đó thở dài.
Cũng không biết Lương Nặc bọn họ bây giờ ở đâu?
Số điện thoại, chắc là cũng đổi rồi?
/520
|