CHƯƠNG 235 : ẢNH CƯỚI BỊ LÀM BẨN
Cô đột nhiên như bị phát điên lên đem khung ảnh úp xuống sàn nhà, mắt mở to nhất có thể dường như không tin vào những gì mình vừa thấy, lại đột nhiên chạy lại bịt chặt mắt Bắc Minh Dục: “Không được nhìn....ảnh cưới bị bẩn rồi, anh đừng nhìn, đừng nhìn!”
Bắc Minh Dục bị cô bịt chặt mắt lại, trong đầu anh lại hiện ra một hình ảnh nào đó đã ám ảnh anh từ lâu.
Trên mặt bức ảnh cưới dán một tờ ảnh lớn, đó chính là cảnh Lương Nặc bị anh nằm ép lên người trong một phòng khám.
Chỉ có điều, trên tấm ảnh, mặt anh đã được chỉnh sửa qua, khó lòng nhận biết được người đàn ông đó chính là anh.
Hơi thở của anh trong giây phút này dường như cũng nghẹt lại.
Lương Nặc có ấn tượng nhất định đối với việc xảy ra ở phòng khám tư đó nhưng cô thì lại không biết gì cả.
Bắc Minh Dục ôm chặt Lương Nặc vào lòng, bàn tay nhỏ bé của cô vẫn đang sợ hãi cố gắng che mắt anh lại, anh để cô làm vậy không phản ứng gì, chỉ giả vờ hoài nghi nói: “Ảnh cưới bẩn rồi á? Bẩn rồi thì thôi anh không nhìn nữa, đợi lúc em làm cho nó sạch rồi thì anh xem cũng được.”
Lương Nặc mím chặt môi lại, trước kia sau khi bị Thẩm Ưu bắt cóc, cô đã cảm nhận được ranh giới giữa sự sống và cái chết, trong đầu cô dần dần hiện ra hình ảnh cô bị người ta làm cho hôn mê sau đó đưa tới một phòng khám.
Khi đó cô đúng là bị một người đàn ông lạ mặt cưỡng bức.
Kể cả sự việc này đã trở thành quá khứ rồi nhưng nó vẫn như một mũi kim đâm vào tim cô mỗi khi nhớ lại.
Bây giờ những bức ảnh liên quan tới phòng khám đó đột nhiên lộ ra, nó giống như một quả bom hẹn giờ sẵn, một mình Lương Nặc không thể loại bỏ nó mà còn chột dạ, không dám để quả bom đó bị phơi ra ngoài ánh sáng.
Ngộ nhỡ không lâu nữa, người đàn ông này lại đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô....
Cô không dám tiếp tục nghĩ thêm nữa!
Khuôn mặt Lương Nặc trắng bệch ra, đột nhiên bỏ tay trên mắt anh ra, lùi về phía sau từng bước từng bước chậm rãi, ánh mắt như có ý rút lui.
Cho dù sự thật đã chứng minh rằng cô nên đem sự việc này nói rõ với Bắc Minh Dục , cô nên chỉ vào bức ảnh mà giải thích, thế nhưng...cô không làm được.
Ánh mắt Bắc Minh Dục đột nhiên như được bao phủ bởi sự tội lỗi, anh nhìn Lương Nặc, nắm lấy tay cô nhẹ nhàng, ấm áp lôi cô vào trong lòng mình.
“Anh không biết hiện giờ em đang nghĩ gì nhưng hãy dừng lại mọi suy nghĩ! Chúng ta sẽ ở bên nhau, em đã đồng ý với anh cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa em cũng sẽ không rời xa anh, bây giờ em lại đang nghĩ gì thế?”
“Anh nhìn thấy rồi à?” Lương Nặc cảm thấy hơi thở không được thông, hai tay cô đặt trước ngực anh để cố gắng giữ khoảng cách giữa hai người: “Có phải anh nhìn thấy hết rồi không?”
“Đúng thế!” Bắc Minh Dục gật đầu.
Lương Nặc khóc lên nức nở: “Sao anh không mắng em? Em cũng không biết người đàn ông đó là ai....bức ảnh đó sao đột nhiên lại xuất hiện? Anh mắng em đi, hay là anh đánh em cũng được.....”
“Anh không mắng em, anh cũng không đánh em!” Bắc Minh Dục bỗng dưng như mềm yếu hơn, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Đây tất cả đều không phải lỗi của em, anh không quan tâm, không biết trước đây đã xảy ra chuyện gì, anh đều không quan tâm.”
“Nhưng em quan tâm!” Mũi Lương Nặc cay sè đỏ ửng lê, cô đập tay vào ngực anh: “Bị người ta cưỡng bức, chụp những bức ảnh chẳng ra gì, chặt đứt tay....em như thế đấy, làm sao có thể xứng với anh? Anh rõ ràng xứng đáng có được người tốt hơn....là lỗi của em, là do em không cẩn thận giữ gìn....”
Bắc Minh Dục đột nhiên bẻ cong người cô xuống, đôi môi anh đặt lên môi cô không hề nhẹ nhàng như ánh mắt của anh.
Anh rất muốn nói với cô rằng người đàn ông đó chính là anh.
Nhưng trước mắt nếu nói ra chỉ có phản tác dụng, chỉ làm cô thêm kích động mà thôi.
Lương Nặc vùng vẫy muốn thoát khỏi anh, nước mắt lăn dài trên má.
“Không muốn....anh bỏ em ra.”
Bắc Minh Dục chẳng thèm quan tâm tới hành động và lời nói của cô, ngược lại anh càng cố chấp hôn cô mãnh liệt hơn, động tác cũng lỗ mãng chẳng kém những lần trước đó, hai người giằng co nhau tới nỗi, môi của cả hai đều sước, chảy máu ra....
Nụ hôn vẫn đang tiếp tục, cả người cô bất động vì bị anh ôm chặt lấy.
Vừa xấu hổ vừa thấy áy náy, trong sự bất lực, cô chỉ có thể lặng lẽ khóc mặc anh làm gì thì làm.
Một lúc lâu sau khung cảnh đó mới được kết thúc, cằm anh đặt lên vai cô, anh nói nhẹ nhàng ngọt ngào nhưng cũng đầy tình thương: “Sự việc không phải như em nghĩ đâu, kể cả toàn thân em trên dưới đều là khuyết điển, chỉ cần có một điểm làm cho anh lay động thì em chính là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được.”
Lương Nặc ngốc nghếch nhìn anh, cô nghe xong anh nói câu nói đó thì khóc càng nức nở hơn.
Cô còn không lỡ rời xa hơn anh.
Bắc Minh Dục cố gắng kiềm chế, thấp giọng dỗ dành cô: “Đừng khóc nữa, ngoan ngoãn đi ngủ đi, đợi tới sáng mai khi tỉnh dậy thì chẳng có việc gì nữa cả, chúng ta sẽ đều ổn cả thôi.”
“Thế nhưng....”
“Chẳng lẽ trải qua bao nhiêu chuyện như thế, em vẫn còn cảm thấy anh chê em không còn trong trắng?”
Chưa bao giờ Lương Nặc cảm thấy áy náy và tự trách mình như bây giờ, nước mắt cô vẫn rơi không ngừng, càng lau đi lại càng rơi, cô vội vàng gật đầu: “Em luôn tin anh, nhưng em sợ có người sẽ lợi dụng những điều không tốt về em để đả kích anh, em cứ ở cùng với anh thì giống như một quả bom hẹn giờ sẵn vậy...trước đây những bức ảnh không đẹp kia bị lộ ra, phu nhân sớm đã tuyên bố em không còn là vợ anh nữa, trên mạng trang nào cũng nói là em cắm sừng anh, có người cười nhạo em, em đều nhìn thấy hết rồi....”
Bắc Minh Dục khẽ nheo mày, có chút cáu kỉnh nói: “Những lời đồn đại vớ vẩn đó đối với anh mà nói thì chẳng có nghĩa lý gì, chỉ cần em không lùi bước thì anh cũng chẳng quan tâm, thế thì sao nào?”
Lương Nặc vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Bắc Minh Dục liền nói luôn: “Thôi đi ngủ một giấc.”
“Chưa...em...em muốn đi bóc cái tờ anh đó ra đã.”
“Không cần, lát nữa anh làm, em đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Để tự em làm, có được không?”
Lương Nặc nắm chặt lấy tay Bắc Minh Dục, ánh mắt đáng thương nhưng kiên định nhìn anh.
Tờ ảnh đó thực ra là dán bên trên của bức ảnh cưới, chắc là rất dễ để có thể bóc ra, so với việc đi ngủ nhưng để Bắc Minh Dục nhìn thấy bức ảnh khó coi đó thì chẳng bằng cô tự mình đi bóc nó ra.
Cho dù anh luôn miệng nói rằng không quan tâm, nhưng làm gì có người đàn ông nào không quan tâm tới việc vợ mình bị người khác đã từng chạm vào?
Đặc biệt anh lại là người nổi tiếng tự cao ngạo mạn.
Thế nhưng giờ phút này, Bắc Minh Dục lại là người sợ Lương Nặc lại gần bức ảnh hơn ai hết, anh lo lắng rằng cô sẽ nhận ra, theo suy nghĩ đó, anh từ chối cô một cách triệt để: “Anh không hi vọng em sẽ sống mãi trong cái bóng của quá khứ, nghe lời anh, đi nghỉ đi.”
Lương Nặc cắn môi nhìn anh hồi lâu mới chịu khẽ gật đầu.
“Thiếu gia, anh sẽ tìm ra được người đàn ông đó không?”
“Đương nhiên.”
“Nếu hắn ta đã có thể đem bức ảnh đó dán lên ảnh cưới của chúng ta, vậy thì hắn ta nhất định ở gần chúng ta thôi, thiếu gia....nếu anh tìm ra được hắn là ai, anh nhất định phải nói với em, được không?”
Cổ Bắc Minh Dục như nghẹn lại, tiếng nói hơi run rẩy: “Nếu biết được người đàn ông đó là ai, em sẽ làm gì?”
“Hắn ta hại đời em, bây giờ lại còn muốn phá hoại tình cảm của hai chúng ta....” Lương Nặc nghiến chặt răng lại, ánh mắt tràn đầy sự hận thù: “Hắn ta đáng chết!!”
Bắc Minh Dục nhìn Lương Nặc chằm chằm, trong đầu anh có những suy nghĩ phức tạp.
“Được.”
Khi Lương Nặc đi tắm, Bắc Minh Dục lại đem khung ảnh lật lại, nhìn vào bức ảnh đã được chỉnh sửa qua, khuôn mặt anh nhăn dúm lại, hình ảnh này đúng với hình ảnh trong đoạn video được quay ở phòng khám.
Biết được việc bọn họ đi chụp ảnh cưới, lại có thể ra tay với ảnh cưới của họ...người đó chính là Bắc Minh phu nhân – không có gì phải nghi ngờ nữa.
Lần này bà ta không trực tiếp để lộ mặt anh ra, chắc là chỉ muốn cảnh cáo anh.
/520
|