CHƯƠNG 204 : NÓI RA SỰ THẬT
Lương Nặc suýt xoa, có chút tiếc của: “Em đã phải cố tình không luộc chín quá rồi mà nhỉ!”
Cô cầm chiếc hộp lại: “Thôi bỏ đi, không ăn nữa vậy....”
“Ăn, sao lại không ăn?”
Bắc Minh Dục cướp lại chiếc hộp trên tay cô, dưới ánh mắt có chút ngại ngùng của Lương Nặc, anh từ từ cắn một miếng.
Không gian trong chiếc xe có phần chật hẹp, ánh đèn đường màu vàng chiếu xuống cùng với đèn xe chiếu sáng cho hai người, họ ngồi cạnh nhau thật gần, vị thơm của bánh chẻo cũng lan tỏa khắp xe, lượn mờ quanh mũi cả hai.
Bắc Minh Dục ăn nhanh khủng khiếp, chưa đầy năm phút đã ăn hết cả hộp, anh đặt chiếc hộp xuống, thấy mũi Lương Nặc đỏ cả lên, hai tay thì lạnh ngắt, anh cầm lấy tay cô đưa lên gần miệng hà hơi vào cho ấm.
Lương Nặc thấy hơi buồn buồn vì hơi thở thổi vào, cô bật cười.
“Em cứ tưởng tối nay anh sẽ ở biệt thự để cùng phu nhân đón giao thừa?”
“Không muốn anh đến à?”
“Không phải thế!” Lương Nặc ngả đầu vào vai anh, cười hạnh phúc nói: “Em đang nghĩ lát nữa sẽ gọi điện cho anh chúc tết.”
Nhắc tới điện thoại, trong đầu cô nhanh chóng xuất hiện hình ảnh tối qua cô nhận được tin nhắn, sắc mặt có chút biến đổi, không còn vui như lúc trước.
Bắc Minh Dục thấy tay cô đã ấm hơn, anh dang tay ôm lấy cô, đôi môi anh chạy khắp từ tai rồi dần dần xuống cổ cô.
Lương Nặc tim đập nhanh hơn, vội nói: “Em còn chưa nói chúc mừng năm mới!”
“Ừm, chúc mừng năm mới!”
Bắc Minh Dục nói như để cho xong rồi quay ra khóa chặt môi cô lại, hay tay vòng qua gáy cô đẩy cô nằm xuống ghế.
Mặt Lương Nặc nóng hết lên, cô không phản kháng lại anh nhưng cố nói: “Đừng...đừng làm thế ở đây....lát nữa em còn phải về....về nhà!”
Bắc Minh Dục không nói gì, hơi thở càng lúc càng như không kiểm soát được.
Nghe thấy cô nói vậy, anh không có thêm hành động nào quá đáng hơn nhưng nhất định không chịu rời môi cô ra.
Tiếng pháo ngoài đường không ngừng vang lên, trong xe hơi ấm cũng càng lúc càng tăng lên.
Nụ hôn anh đã trao thì khó lòng mà kiểm soát được, anh ôm thêm cô một lúc rồi mới nói: “Nếu biết trước lát nữa em về thì anh đã đưa em đến ngự cảnh viên rồi.”
Lương Nặc đỏ mặt, đẩy anh ra lườm yêu không nói gì.
........
Chương trình đón xuân đến gần cuối Lương phu nhân cũng không còn hào hứng như lúc đầu nữa mà gọi điện nói chuyện với bạn đánh bài vài câu rồi chuẩn bị đi vào bếp xem xem, đợi Lương Vân về.
Kết quả vừa vào tới bếp Lương phu nhân liền phát hiện bánh chẻo không còn cái nào nữa, trong nồi cũng chỉ còn lại nước luộc, bên cạnh chỉ còn vỏ bánh và nhân bánh chưa bao.
“Lương Nặc!” Lương phu nhân tức giận kêu cả họ tên Lương Nặc lên, một lúc mà không có ai đáp lại lời bà.
Bà ta hùng hổ đi lên lầu, gọi cửa mãi mà cũng không có phản ứng gì bên trong, bà ta lại rên lên: “Bảo con phần chị con mấy cái thế mà lại ăn hết rồi? ăn xong đến nồi cũng không rửa, ai dạy con những cái này đấy hả?”
Mắng xong một thôi một hồi cũng không có ai đáp lại, bà ta chỉ có thể thở dài một hơi rồi lại đi xuống bếp bao bánh chẻo.
Một lúc lâu, bầu không khí trong xe vẫn hết sức ấm áp.
“Thiếu...thiếu gia, em có một chuyện muốn nói với anh.” Lương Nặc lấy hết dũng khí đang định chuẩn bị mở miệng thì Bắc Minh Dục đưa tay lên che miệng cô lại: “Anh cũng có một chuyện muốn nói với em.”
Lương Nặc đỡ lấy cằm anh, đôi mắt ướt át nhưng lại kiên định hơn bình thương: “Em...sự việc này em đã giấu trong lòng rất lâu rồi, em không biết nên nói với anh thế nào...anh....anh đừng nói gì vội, đợi em nói xong đã có được không?”
Những bức ảnh kia đã được gửi tới điện thoại của cô thì sớm muộn gì cũng xuất hiện dưới con mắt của Bắc Minh Dục, so với việc bị động chờ bại lộ chẳng bằng cô nên chủ động tự mình nói với anh.
Bắc Minh Dục khẽ nheo mày lại, cảm thấy có gì đó không bình thương.
“Em nói đi!”
“Thực ra, trước đây khi em bị Thẩm Ưu bắt cóc đi, cô ấy luôn cho rằng em chính là thủ phạm dẫn đến cuộc hôn nhân không hạnh phúc của cô ấy và Đổng Hàn Thanh, vì vậy, cô ấy...cô ấy muốn phá hoại em.”
“Anh biết, khi đó nếu chẳng phải anh đã tới kịp thời thì bây giờ em có mà em đã là đống xương khô.” Bắc Minh Dục lạnh lùng có chút tức giận nói: “Rơi xuống vách núi, có kết cục như vậy cũng đáng đời cho cô ta.”
“Không...không phải vậy,” Lương Nặc không nhịn được, hai mắt đỏ ngầu lên, đột nhiên nắm chặt lấy tay anh, với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Cái em muốn nói không phải cái đó, Thẩm Ưu cô ấy....cô ấy.”
“Sao thế?” Bắc Minh Dục thắc mắc: “Cô ta đã làm gì em à?”
“Cô ấy....cô ấy đã tìm bốn tên.....”
Tít tít tít....
Lại một lần nữa trong giờ phút then chốt một cuộc điện thoại được gọi đến, Lương Nặc nhìn thấy là cuộc gọi của Lương phu nhân nhưng cũng tắt máy luôn, quyết tâm đem việc này nói rõ với Bắc Minh Dục, cô hít thở thật sâu, cân bằng lại tâm lý, cắn răng nói: “Thẩm Ưu thực ra từ đầu đã tìm bốn tên ăn mày để cưỡng bức em!”
Trong xe chợt trở nên im ắng lạ thường, con tim hai người cũng dường như ngừng đập.
Lương Nặc lo lắng nhìn vào khuôn mặt của Bắc Minh Dục, chỉ sợ anh có biểu hiện gì chê bai ruồng bỏ cô.
Cái tâm lý chờ đợi đó cứ giống như đợi vào chỗ chết vậy.
Cô muốn thú thực với anh nhưng trong chiếc xe với bầu không khí u ám đau khổ này, cố gắng để nói với anh mọi thứ chỉ mong anh đừng khinh bỉ cô, đừng chê bai cô nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng cô liền thấy vô cùng sợ hãi...
Bắc Minh Dục trong giây phút ngắn ngủi đã liếc mắt nhìn cô từ đầu tới chân một lượt như thể thăm dò cô.
Vào giây phút anh đang định nói gì đó thì Lương Nặc lại vội vàng giải thích: “Nhưng chúng đã không làm được gì! Thật đấy.... Những tên ăn mày đó đã không làm được gì, em đã nói em có em bé, sau này cô ta cũng sẽ có con, nếu cô ta hại thêm một mạng người thì sau này con cô ta sẽ là người gánh tội, nghe tới đó cuối cùng cô ta cũng không cho những tên ăn mày đó động vào em....anh phải tin em, em thực sự không hề bị những tên ăn mày đó làm nhục, em không hề phản bội anh....em....”
Tít tít tít....
Lại là điện thoại của Lương phu nhân, lần này bà ta có vẻ kiên quyết hơn, cô cứ tắt đi là bà ta lại gọi lại ngay.
Lương Nặc với tâm trí rối bời, lại không biết thái độ Bắc Minh Dục rốt cục là như thế nào, cô cúi gằm mặt xuống không dám nhìn anh, mắt lại đỏ ngầu lên.
Cô đang định đem điện thoại tắt máy đi, quyết định đợi anh phản ứng thế nào, thì đúng lúc đó, một bàn tay ấm áp đặt lên tay cô.
Lương Nặc ngẩng đầu đối diện với đôi đồng tử mắt sâu hoắm của Bắc Minh Dục: “Không cần tắt máy.”
“Thiếu gia, anh....”
“Có gì mà phải khóc? Chẳng phải là bọn đó không làm gì được em còn gì? Anh tin em là được phải không? Khóc nhìn rõ xấu!”
Bàn tay đưa lên má cô lau những giọt nước mắt kia đi, nhưng trong lời nói vẫn có chút bực dọc: “Có điều sự việc này tại sao em không sớm nói với anh? Sớm nói với anh thì bốn tên ăn mày đó một tên cũng không thoát.”
Khi đó Thẩm Ưu gặp nạn, trong xe chỉ có thi thể một mình cô ta, tung tích bốn tên ăn mày đó không biết thế nào.
Dưới mắt bị anh lau làm cho hơi rát.
Lương Nặc vốn dĩ muốn nói tới những bức ảnh đáng xấu hổ kia nhưng nhìn bộ dạng anh thế này cô lại sợ hãi: “Em...em sợ....”
Lau một lúc nước mắt đều đã được lau khô.
Bắc Minh Dục khẽ kéo lỏng chiếc cà vạt ra, nhìn cô chằm chằm: “Em về tước đi, mẹ em chắc chắc là tức giận rồi đấy!”
“Có phải anh chê em rồi không?”
Bắc Minh Dục liếc nhìn cô, khuôn mặt anh tú có chút khó coi: “Làm gì có!”
“Vậy tại sao anh....”
“Em về trước đi!” Bắc Minh Dục đột nhiên gằn giọng nói.
/520
|