CHƯƠNG 187 BẮC MINH THIẾU GIA ANH THẬT HÀO PHÓNG
Lương Nặc trong lòng nghĩ, dù sao thì mắt cô cũng đang sưng húp thế này, kể cả có nói là tới xin việc thì cũng sớm bị đuổi đi, cô liền gật gật đầu: “Ừm, tôi tới tham gia phỏng vấn xin việc!”
“Vậy thì đi theo tôi, đừng có lượn lờ ở đây nữa.”
Người nhân viên đưa cô tới một phòng làm việc ở một khu khá độc lập, trong phòng có một người đàn ông với sắc mặt nghiêm khắc đang ngồi đó, đôi mắt ông ta sáng tròn sau cặp kính.
“Giám đốc, cô ấy tới xin việc.”
“Xin viêc?” giám đốc nheo mày có chút không vui: “Chẳng phải đã nói là ba giờ chiều à? Sao cô không có chút giờ giấc làm việc thế hả?”
“Không phải.” Lương Nặc bị giọng nói ồm ồm nghiêm khắc của ông ta dọa cho sợ hãi, vội vàng giải thích: “Buổi sáng tôi dù gì cũng không có việc gì làm nên muốn đến xem xem câu lạc bộ Giang Nam thế nào, cho nên mới đến sớm.”
“Đúng vậy, giám đốc, lúc nãy nếu không phải em hỏi cô ta thì cô ta còn không tới xin việc ấy.”
“Vậy thì được rồi!” người giám đốc lướt nhìn cô một lượt, nói chế nhạo: “Ngực không đủ to, eo lại không nhỏ, mông thì không lớn, mắt thì khó nhìn muốn chết đi, cô ra khỏi nhà không soi gương à? Có biết chỗ này là câu lạc bộ cao cấp không? Không phải hàng quán vỉa hè đâu nhé!”
Lương Nặc bị ông ta chê bai trách móc đủ điều, cô cắn chặt môi, an ủi bản thân: “Không sao, sớm cô đã biết bản thân sẽ không bị nhận mà bị đuổi đi rồi.”
Kết quả người giám đốc lại đổi ngữ khí: “Có điều cô có cái lợi là tuổi còn nhỏ, giả bộ non tơ cũng có thể khách hàng sẽ thích, cô có tài nghệ gì không?”
Lương Nặc lúc này chỉ muốn đấm cho ông ta một quả, nhưng vẫn trả lời thành thực: “Tôi biết 1 chút piano.”
“Chỗ chúng tôi không có piano cho cô đánh.”
Người giám đốc với giọng đanh thép, chỉ vào phía sau cánh cửa nói: “Bên trong có một số bộ đồ, cô vào mặc thử rồi đi ra đây tôi xem nào!”
“Bộ đồ?”
Lương Nặc tròn xoe mắt.
“Mặc quần áo hàng ngày thế này tôi làm sao nhìn ra các đường cong trên người cô?”
Phản ứng đầu tiên của cô là nắm lấy cổ áo, lắc đầu từ chối: “Tôi đột nhiên nhớ ra ở nhà còn có việc, thôi để ba giờ chiều tôi lại đến.”
“Cô đùa tôi đấy à?” tên giám đốc đột nhiên tức giận trợn trừng mắt nhìn Lương Nặc.
“Xin lỗi, tôi thực sự....”
Tên giám đốc hét lên: “Đi thay đồ.”
“Không được.” Lương Nặc nắm chặt lấy cổ áo, nhìn nét mặt làm người khác như săp chảy ra của tên giám đốc, lại cũng sợ lát nữa ông ta sẽ tìm mấy tên bảo vệ đến bắt cô thay đồ, cô muốn quay đầu bỏ chạy: “Tôi không muốn xin việc nữa.”
Tên giám đốc đơ người ra: “Sao tự nhiên lại chạy? Đứa con gái này có phải có ý định gì xấu xa? Nhanh bắt cô ta lại.”
Câu lạc bộ cao cấp Giang Nam là nơi ăn chơi bậc nhất ở Hải Thành, thường có nhà báo phóng viên đến điều tra ngầm, cũng có những đối tượng cùng ngành đến tìm điểm xấu của họ.
Lương Nặc tối qua uống rượu, mắt thì cũng đang không được thoải mái, vừa chạy chưa được mấy bước đã bị bắt lại.
Tên giám đốc ngạo nghễ bước vòng quanh người cô, mới đầu thì nghịch tóc cô hất lên, sau đó hắn bất ngờ túm lấy tóc cô hất ngược lên: “Nói, ai phái cô tới đây? Cô tới đây với mục đích gì?”
“Tôi là....”
“Các người đang làm gì?”
Lương Nặc đang đinhh nói thân phận của bản thân thì một giọng nói sắc lạnh đanh thép truyền tới.
Cô quanh đầu ra nhìn thì phát hiện ra người nói đó chính là Diệp Thành minh, tối qua Lý Tranh DIễn đã nói với anh ta thân phận của cô, Lương Nặc nhìn anh ta với ánh mắt cầu cứu.
Diệp Thành Minh nhanh chân đi tới trước mặt tên giám đốc, thái độ không vui chút nào, nói: “Các người biết đây là ai không? Còn không nhanh bỏ tay ra!”
Tên giám đốc dường như không nể nang: “Anh Diệp, đây là sự việc nội bộ của câu lạc bộ chúng tôi, không biết đây là ai, chúng tôi đều phải hỏi cho rõ ràng.”
Bốp.
Diệp Thành Minh giơ tay đấm thẳng vào mặt tên giám đốc, làm hắn ta loạng choạng, khi đứng vững lại, hắn ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thành Minh, nghiến răng nói: “Anh DIệp, tôi tôn trọng anh là khách hàng của câu lạc bộ, anh đừng có mà không biết điều như thế!”
“Đây là Bắc Minh thiếu phu nhân!” Diệp Thành Minh đá tên bảo vệ đang giữ cô ra, đỡ cô lên, tôn kính nói: “Thiếu phu nhân, là do tôi tắc trách, tối qua lẽ ra tôi nên cho người đi cùng thiếu phu nhân mới phải.”
Tên bảo vệ vẫn còn đang nằm dưới đất chưa đứng dậy, Lương Nặc nhìn mà hốt hoảng.
Tối qua lần đầu gặp Diệp Thành Minh, cô thấy anh ta là người thân thiện hiền lành, nhưng ở thời khắc này, Diệp Thành Minh chẳng khác nào một tên bạo lực dã man, cô vẫn chưa hoàn hồn, chỉ sau khi tên giám đốc ngạc nhiên, kính cẩn xin lỗi cô.
“Cô là Bắc Minh thiếu phu nhân? Xin...xin lỗi, tôi có mắt như mù, tôi không biết thân phận của cô, tôi đáng chết, đáng chết!”
Tên giám đốc tự giơ tay vả vào mặt mình liên hồi, Lương Nặc áy náy vội vàng nói: “Không không không, cũng là lỗi cuart ôi, xin lỗi giám đốc, chỉ là một sự hiểu lầm, xin anh thứ lỗi!”
“Cô nói gì vậy, là chúng tôi không tiếp đãi thiếu phu nhân tử tế, cầu xin thiếu phu nhân đại nhân đại lượng, đừng chấp với bọn tiểu nhân chúng tôi làm gì....”
Diệp Thành Minh đợi tên giám đốc xin lỗi xong, mới nói với Lương Nặc: “Thiếu phu nhân, sao cô lại ở đây? Cô không phải giờ này nên ở ngự cảnh viên à?”
“Tôi....tôi không tìm thấy thiếu gia.” Lương Nặc thấp giọng nói.
“Vậy thiếu phu nhân bây giờ có muốn đi tới tập đoàn đợi thiếu gia không? Tôi đưa cô qua đó?”
“Không cần đâu, tôi muốn về Lương gia trước!”
Lương Nặc vội vàng cắt lời anh ta sao đó bước đi như chạy chốn khỏi câu lạc bộ, cô tự mình bắt xe về Lương gia.
*
Bắc Minh Dục mơ thấy Lương Nặc trở về, hai người họ tưng bừng như mùa xuân, nhưng anh nôn nao thức dậy, vừa quay người liền cảm nhận thấy bên tay mình thứ gì đó mềm mềm, anh lấy tay cọ sát thêm để cảm nhận, chưa kịp phát hiện ra điều gì thì mùi nước hoa nồng nặc sộc lên mũi.
Mũi bắt đầu có cảm giác ngứa, anh từ từ mở mắt.
“Thiếu gia, anh tỉnh rồi....”
Một người phụ nữ với đường nét trên khuôn mặt rất giống Lương Nặc đang nũng nịu nắm lấy cằm anh, một tay thì vòng qua gáy anh, đôi mắt nhìn vào anh quyến rũ, lại còn cười điệu đà, bên dưới khuôn mặt ấy là bộ ngực trắng hồng lấp ló trong tà áo mỏng.
Sự việc tối qua sau khi uống rượu say hiện lên trong đầu anh, anh dường như tưởng người phụ nữ này chính là Lương Nặc.
“Cút ra ngoài!”
Bắc Minh Dục tức giận hét lên.
Người phụ nữ quấn lấy chăn tiến sát lại gần hơn Bắc Minh Dục, khuôn mặt nũng nịu ngại ngùng: “Anh đúng là xấu chết mất thôi, đêm qua giày vò người ta sống đi chết lại, sáng nay vừa mới tỉnh đã đuổi người ta đi?”
Tay Bắc Minh Dục đang bỏ chăn ra bỗng dừng lại: “Cô nói cái gì?”
Người phụ nữ cười e thẹn, bàn tay vuốt ve ngực anh: “lẽ nào anh quên hết rồi? Tối qua chúng ta đã vui vẻ như thế nào!”
Dây thần kinh thái dương Bắc Minh Dục giật lên đùng đùng, anh dường như ý thức được đã xảy ra chuyện gì, anh lấy chân đá người phụ nữ ra khỏi giường: “Đừng động vào tôi!”
“Bụp!” tiếng bụp vang lên khi cơ thể người phụ nữ vừa chạm xuống nền nhà.
Cô ta đứng lên, nheo mày nói: “Thiếu gia, lẽ nào nhanh như thế anh đã quên mất những gì tốt đẹp của em?”
Bắc Minh Dục ấn tay vào trán đứng lên, nhanh chóng mặc quần áo vào, lạnh lùng nhìn người phụ nữ: “Cô hãy nhớ lấy, giữa chúng ta không hề xảy ra bất cứ chuyện gì!”
Người phụ nữ nhếch mép cười: “Chúng ta tối qua rõ ràng là....”
“Tôi nói không có là không có.”
Bắc Minh Dục cũng không thật chắc chắn tối qua rốt cuộc giữa bọn họ có xảy ra chuyện gì không, dường như anh chỉ nằm mơ thấy rằng anh nằm ngủ cùng Lương Nặc, nhưng sau khi tỉnh cơn mơ thì nhìn thấy một khuôn mặt giống với Lương Nặc mà lại không phải là cô.
Anh ăn mặc chỉnh tề xong, từ trong túi rút ra một tờ ngân phiếu, tùy ý viết vào một dãy số rồi đưa cho cô ta: “Từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, cũng đừng có nói là cô quen biết với tôi, bằng không, tôi sẽ cho cô phải hối hận vì đã gặp tôi đấy!”
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào tờ ngân phiếu với một hàng dài số 0, cô ta đơ người ra một lát mới khẽ cười.
Cô ta hôn lên tờ ngân phiếu, nháy mắt nói: “Bắc thiếu gia, anh đúng là hào phóng thật đấy!”
Có điều, hai người họ đã nói trước là sau này sẽ không gặp nhau nữa.
/520
|