CHƯƠNG 172:ĐÀN ÔNG PHẢI CHUẨN BỊ TRƯỚC
Trong tầm mắt của Lương Nặc không phải là khách sạn giống như mọi người trong đoàn cô nói, đó chỉ là một căn gác nhỏ, nằm bên cạnh một con đường không lớn, người đi lại cũng không phải rất đông, còn có tiếng người rao bán hàng hóa.
“Không phải nói là đi....đi về khách sạn à?” Lương Nặc lo lắng, nhìn anh với ánh mắt cảnh giác: “Anh đưa tôi tới đây làm gì?”
Lẽ nào, vì cô trước khi đi Pháp không thèm tới chào anh một câu đã bỏ đi, bây giờ anh muốn tính sổ chuyện đó với cô?
Lương Nặc vẫn nhớ rất rõ ràng, Bắc Minh Dục giống y đúc như một tên “Tiểu nhân” làm gì cũng có nợ có trả, thích tính sổ với người khác.
Bắc Minh Dục liếc nhìn cô, nói chế giễu: “Ở cái môi trường tồi tàn như thế này em nghĩ có thể có khách sạn tốt được à? Căn gác nhỏ này là nơi người phụ trách mỏ khai thác kim cương vừa mới quét dọn lại cho tôi tới ở, em nghĩ là tôi định làm gì em?”
“Tôi không phải nói môi trường tồi tàn.....!
Khách sạn ít nhất còn có người, căn gác nhỏ này nhìn có vẻ như chẳng có ai, nếu xảy ra chuyện gì, cô có hét lên chắc cũng chả có ai quan tâm tới cô.”
“Vào trong đi.”
Bắc Minh Dục mở cánh cửa xe ra nói với ngữ khí chẳng vui vẻ gì, lôi Lương Nặc ra rồi kéo cô vào trong căn gác nhỏ, cô không kịp có bất kỳ phản ứng gì.
Diện tích căn gác nhìn từ bên ngoài thì có vẻ lớn nhưng vào trong mới thấy thực ra cũng bình thường nếu không muốn nói là chật, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, hơn nữa, phòng khách thì bé tí còn phòng ngủ thì lớn hơn nhiều, phòng khách có một chiếc bàn trà và một chiếc ghế sô pha đặt sát vào nhau, nhìn càng có cảm giác chật chội.
“Tôi đói rồi.” Bắc Minh Dục vừa thay giầy vừa nói: “Tìm xem bếp ở đâu sau đso làm cho tôi thứ gì đó ăn đi.”
Lương Nặc đột nhiên tránh xa anh ra, bởi câu nói này làm cô thấy cay cay sống mũi.
Lương Nặc trong vô thức nhớ lại những hình ảnh trước đây khi anh nói những câu như thế này ở ngự cảnh viên, anh đã từng không biết bao lần đưa ra yêu cầu như vậy với cô, nhưng hôm nay, yêu cầu này có nghĩa gì đâu, nó chẳng giống với ngày xưa nữa.
“Anh đã nói anh là chủ của mỏ khai thác kim cương cơ mà, vậy thì thuộc hạ của anh sẽ rất muốn lấy lòng anh đấy, anh bảo bọn họ mang đồ ăn đến cho anh, hôm nay tôi cũng mệt rồi.”
“Mang đồ ăn đến cho tôi?” Bắc Minh Dục nhìn cô từ đầu đến chân: “Nói như kiểu em không ăn ấy nhỉ?”
“Tôi....tôi không ăn cũng được.”
Lương Nặc lấy tay xoa xoa bụng, dù sao thì nhìn đói một đêm cũng không sao.
“Nhanh lên!” Bắc Minh Dục lấy chân đá nhẹ vào chân cô, giục: “Không dậy đi nâu cơm thì cẩn thận bây giờ tôi xử lí em đấy! mà nói thực lòng nhé, tôi và em chẳng phải thân thích, cũng chẳng phải thù địch gì, em hôm nay lại lấy trộm kim cương của tôi, tôi còn chưa xử phạt em đấy!”
“Anh rõ ràng biết là tôi không phải người lấy trộm kim cương của anh!” Lương Nặc trừng mắt nhìn anh.
“Em đi guốc trong bụng tôi đấy à? Sao mà biết rõ tôi nghĩ gì?” Bắc Minh Dục cười: “Tôi chỉ biết là chính mắt mình nhìn thấy viên kim cương lăn ra từ tay em!”
“Anh....”
“Đi hay không đi?”
Bắc Minh Dục đứng trước mặt cô, ánh mắt ép người, Lương Nặc nhìn anh chằm chằm mà cũng không có cách nào khác là đứng dậy đi vào bếp nấu cơm.
Bắc Minh Dục cười đắc ý, nằm xuống ghế sô pha, hai tay đan vào nhau vắt ra sau gáy, hai chân gác lên nhau đặt lên chiếc bàn trà rất thoải mái, thư giãn.
Có phải là thật không, một tháng rồi, tâm trạng tốt tới mức khó mà có được.
Chưa được mấy phút, Lương Nặc vụng về từ bếp đi ra, vẫn còn mang trên người chiếc tạp dề, nói: “Trong bếp đến nguyên liệu nấu ăn cũng không có thì nấu cơm gì chứ?”
“Không có nguyên liệu gì?” Bắc Minh Dục nhăn mặt, nheo mày.
“Không tin thì anh tự vào mà xem.”
Chắc là người phụ trách mỏ khai thác không ngờ rằng không chủ của anh sẽ tự nấu cơm ăn.
Lương Nặc rút chiếc điện thoại từ trong túi xách mình ra, đang định gọi đồ ăn từ bên ngoài: “Không phải là tôi không nấu mà là không có gì để nấu, tôi giờ đói lắm rồi, muốn mua chút gì đó từ bên ngoài về ăn, anh... anh tự giải quyết cái dạ dày của anh đi!”
Bắc Minh Dục đứng lên từ ghế sô pha, tiến lên phía trước giật lấy điện thoại của cô, cởi dây chiếc tạp dề trên người cô xuống vứt ra một bên, đi ra phía ngoài, vừa đi vừa nói: “Ở đây đều là các quán nhỏ, gọi bên ngoài không đảm bảo vệ sinh.”
“Anh muốn ra ngoài ăn cơm? Vậy thì...trả điện thoại đây cho tôi.” Lương Nặc chạy theo anh.
Bắc Minh Dục đang đi đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn cô: “Đi mua nguyên liệu về nấu cơm.”
Lương Nặc không ngờ anh lại dừng bước, Bắc Minh Dục vừa quay lại thì Lương Nặc cũng va vào anh,cơ thể hai người chạm vào nhau, đột nhiên những hồi ức ngày xưa lại tràn về, mặt cô đỏ lên.
Bắc Minh Dục nheo nheo mắt nhìn cô cười mà không nói gì cả.
Lương Nặc lập tức quay đầu đi hướng khác, chẳng còn quan tâm tới chiếc điện thoại mà vừa nãy muốn lấy về nữa, cô đi thẳng tới chỗ tủ giầy, đeo giầy vào và chạy ra bên ngoài, Bắc Minh Dục khẽ cười rồi đi theo sau.
..............
Bắc Minh Dục không muốn đi ra chợ để phải nghe mấy bà mấy cô mời chào, anh kéo tay cô đi thẳng tới siêu thị, chọn vài loại thực phẩm đơn giản, đa số đều để Lương Nặc chọn, Bắc Minh Dục chỉ đi theo không ý kiến gì.
Chọn xong mọi thứ, Bắc Minh Dục đột nhiên hỏi: “Đồ dùng hàng ngày của em để đâu?”
“Hình như....đều để trong khách sạn rồi!”
“Đi mua một ít đi.”
“Thế còn của anh?” Lương Nặc bộc phát nói ra theo phản xạ nhưng nói xong thì cô lại hối hân, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô như muốn nhốt cô lại vậy, anh cười cười rồi xoa đầu cô: “Đương nhiên cũng là do em mua rồi.”
Cô đang muốn từ chối thì Bắc Minh Dục đưa tay ra, tỏ ý thực phẩm để anh cầm.
Cô cắn môi, chỉ có thể đi mua những đồ dùng cá nhân hàng ngày cho hai người.
Khi thanh toán tiền, Bắc Minh Dục nhanh chóng rút thẻ ra thanh toán, anh lấy tay lật đi lật lại như tìm gì đó trong đống đồ Lương Nặc mua, nheo nheo mày, rồi đưa túi thực phẩm cho cô nói: “Tôi nhớ ra còn một thứ vẫn chưa mua, em ở đây đợi nhé.”
Một lúc sau Bắc Minh Dục mới cầm một chiếc túi màu đen đi ra, không biết bên trong là thứ gì.
“Đây là cái gì?” Lương Nặc nhất thời tò mò hỏi.
“Thứ đàn ông nhất định phải chuẩn bị trước.”
Bắc Minh Dục ngạo mạn buộc chiếc túi đen lại không nói rõ là thứ gì, Lương Nặc đột nhiên nhớ tới... một thứ, mặt cô vừa nhăn lại vừa xấu hổ.
Lẽ nào anh ta còn nghĩ anh với cô sẽ xảy ra chuyện gì à?
Quay về căn gác, Lương Nặc bĩu môi đi nấu cơm, Bắc Minh Dục cũng tự giác mang đồ dùng cá nhân của hai người để vào trong nhà tắm, xong xuôi đâu đấy, anh nhìn mình trong gương xoay người đi xoay người lại, cố ý cởi mấy chiếc cúc áo sơ mi ở ngực ra, cơ bắp trên ngực lúc ẩn lúc hiện, rồi lại kéo tay áo lên đến phần củi trỏ để lộ ra đôi cánh tay gợi cảm.
Xoa xoa đầu cho tóc không còn vào nếp, với khuôn mặt lạnh lùng gợi cảm anh nhìn mình trong gương.
ừm, quả nhiên là đẹp trai hơn nhiều rồi!
Lương Nặc nấu xong cơm tối thì đi ra tìm người, phát hiện Bắc Minh Dục đang nằm trên giường, hai chân vắt lên nhau, cúc áo ngực mở ra, cơ thể anh đột nhiên như đập vào mắt cô, cô vội vàng quay đầu đi chỗ khác, đi ra cửa giả vờ gõ cửa.
“ Dậy ăn cơm, cơm nấu xong rồi!”
Bắc Minh Dục liếc nhìn cô: “Cái gường này cũng không tới nỗi nào, nằm thoải mái thật đấy.”
Lương Nặc không nói gì, đi thẳng ra phòng khách chuẩn bị bát đũa.
Ba món ăn một món canh, đều là những món ăn đơn giản mà thường ngày vẫn ăn, Bắc Minh Dục cũng không soi mói bắt bẻ gì món ăn cô nấu nhưng tới khi gắp thức ăn không biết là vô tình hay cố ý mà tí lại chạm vào cánh tay hoặc cổ tay cô.
Mấy lần liên tiếp, Lương Nặc thấy khó chịu rồi ngồi tránh sang một bên, tránh xa anh một chút.
Bắc Minh Dục cười thầm, đứng hẳn lên để chọn thức ăn, thậm chí còn cố ý vòng qua lưng Lương Nặc, gần như cả người cô nằm trọn trong vòng tay anh, hơi thở ấm áp của anh phả vào gáy cô, cô co người lại, đúng lúc định đứng lên cho anh một trận thì anh lại dừng lại, ngồi xuống ăn đồ ăn ngon lành.
Lương Nặc xị mặt ra, đặt bát đũa cái phịch rồi nói: “Tôi ăn xong rồi, anh tự ăn một mình đi.”
/520
|