CHƯƠNG 164:CÁC NGƯỜI MỚI LÀ KẺ ĂN CẮP
Cuối tháng, Lương Nặc và Delia mỗi người phải dựa theo yêu cầu của Rio để thiết kế một sản phẩm phù hợp với yêu cầu của khách hàng sau đó nộp lại cho Rio, ông ta dùng ánh mắt nhỏ nhen soi mói liếc nhìn hai tờ giấy.
“Các cô có thể ra ngoài được rồi!”
Lương Nặc nhìn ra được động tác tùy tiện của Rio dành cho hai bản thiết kế, cô có chút khó chịu nói: “Thầy Rio, nếu cuối cùng tác phẩm của em không được khách hàng chọn, em muốn hỏi, bản thiết kế này sẽ được xử lý như thế nào?”
“Cô muốn bán cho người khác?” Rio ngẩng đầu nhìn Lương Nặc.
“Không phải vậy.” Lương Nặc lắc đầu: “Mỗi tác phẩm đều là đứa con tinh thần đối với em, nếu lần này khách hàng không chọn tác phẩm của em nhưng em vẫn muốn trân trọng cất giữ nó.”
Rio nhếch mép cười: “Nếu cô đủ thông minh thì khách hàng sẽ chọn cô.”
“Em ngu ngốc.” Lương Nặc nói thẳng không suy nghĩ.
Bây giờ Rio và Delia đã cùng một chiến tuyến rồi, thường xuyên chỉ điểm cô phải làm cái này làm cái kia, nhưng làm người xấu thì đẩy cho Delia còn Rio thì luôn nấp đằng sau làm danh hiệu người tốt, muốn dùng quy tắc ngầm với cô, ông ta nhìn cô với ánh mắt như thể cô không mặc gì vậy.
Càng như vậy Lương Nặc càng ghét Rio.
Hai ngày sau.
Rio thông báo cho Lương Nặc và Delia tới công ty, nói rằng đã quyết định dùng bản thiết kế của ai, lúc gọi điện, thái độ của Rio không tới nỗi nào, Lương Nặc lờ mờ cảm thấy lần này có khả năng cao là ông ta đã dùng bản thiết kế của cô.
Tới khi đến công ty, nhìn thấy bản thảo thì đúng là bản thiết kế của cô, từ những phác thảo cơ bản tới màu sắc đều dựa theo ý tưởng thiết kế của cô.
Rio sau khi tuyên bố xong kết quả liền bảo Delia ra ngoài.
Lương Nặc và Rio cùng nhau ở trong một căn phòng, Rio bơi mình qua chiếc bàn tiến lại gần Lương Nặc rồi đột nhiên ôm chặt lấy cô.
Lương Nặc hét lên một tiếng, liền bị Rio lấy tay bịt chặt miệng lại.
“Không ngờ tiềm năng của một người phụ nữ đông phương như cô lại lớn đến vậy? Tác phẩm của cô rất có không gian phát triển, chỉ cần cô đồng ý đi theo tôi, sau này, tôi sẽ làm cho cô trở thành một trong những nhà thiết kế trang sức nổi tiếng thế giới.”
Lương Nặc vùng vẫy muốn thoát ra khỏi bàn tay ông ta, Rio cảm nhận được sự chống trả của cô mà từ từ bỏ cô ra, Lương Nặc đang chuẩn bị chạy ra phía cửa bỏ đi thì Rio lại nói: “Cô tưởng khách hàng chọn tác phẩm của cô thì điều đó có nghĩa là tác phẩm của cô sẽ trở nên nổi tiếng à?”
“Ông....ý ông là gì?”
Đồng tử mắt Lương Nặc mở rộng ra, cô đột nhiên dừng bước, quay ngoắt đầu lại nhìn ôn ta.
“Khách hàng tìm tôi thiết kế đương nhiên là vì sự tài hoa và sự nổi tiếng của tôi, cô là một thực tập sinh nhỏ bé, có bản lĩnh gì để làm cho khách hàng tin rằng cái thứ này là do cô tạo ra? Có điều cô yên tâm, chỉ cần cô đồng ý với tôi, tôi có thể nói với khách hàng, cô chính là nhà thiết kế thứ hai của tác phẩm này!”
“Nhà thiết kế thứ nhất liền biến thành ông?” Lương Nặc nhếch mép khinh bỉ, cắn chặt răng nhìn ông ta căm hận.
“Lẽ nào không phải à? Những ngày này, tất cả mọi người đều nhìn thấy tôi vì bộ tác phẩm này mà tốn bao công sức!”
“Ông thật ghê tởm!” Lương Nặc không đắn đo do dự mà bóc trần sự giả tạo của ông ta: “Tôi thực sự hối hận vì khi trước khi công ty phân tôi đi theo ông tôi lại không phản kháng, ông đúng là đồ cặn bã!”
“Choang....”
Cửa phòng làm việc bị Delia đá vào, cô ta hùng hùng hổ hổ đi vào, rồi túm lấy quần áo cô, lớn tiếng mắng mỏ: “Cô đúng là cái đồ đàn bà không biết xấu hổ, dám trong phòng làm việc để quyến rũ cấp trên, được lắm, tôi phải nói với ông chủ, tôi phải để tất cả mọi người biết cái bản mặt thật của người phụ nữ đông phương rẻ tiền như cô!”
Rio nhếch mép cười đắc ý lạnh lùng trong giây lát, hai tay ôm lấy ngực mình lùi về phía sau.
Do giọng của Delia vang lên lanh lảnh nên những người cùng tầng đều bị thu hút đến xem, mọi người đứng trước cửa phòng làm việc Rio chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Lương Nặc, tôi từ trước tới nay đều rất trong sạch, sao cô lại có thể quyến rũ tôi như thế, cô hãy còn nhỏ, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội! Lần này, tôi tuyệt đối không thể đồng ý cùng cô giao dịch da thịt, quyền nổi tiếng cũng không thể cho cô được!”
Rio nói dõng dạc từng từ một, những lời bình luận từ phía ngoài ào ào vang lên, dùng ánh mắt khinh miệt nhạo báng nhìn Lương Nặc
Lương Nặc nắm lấy cổ áo vừa bị Delia giật ra, nhìn chằm chằm vào hai kẻ đê tiện mà không nói thành lời: “Các người...các người....”
Delia vẫn được đà trách móc: “Cô đúng là làm mất mặt người đông phương! Tôi phải để ông chủ biết để ông ấy đuổi cô đi!”
“Lương Nặc....”Michelson nghe thấy trên tầng ồn ào cũng liền chạy lên, nhìn thấy Lương Nặc bị hai người bọn họ chỉ tay trách móc la mắng, anh nheo mày lại, nghi ngờ chạy vào hỏi: “Thầy Rio, Delia, xảy ra chuyện gì vậy?”
Delia cười lạnh lùng khinh khỉnh, nhìn Michelson: “Là cậu à? Câu tới đúng lúc lắm. Cậu vẫn luôn yêu thầm cái đứa con gái đông phương ấy, tôi nói cho cậu hay, chỉ cần cậu có tiền là cô ta có thể lên giương với cậu! Cô ta chính là kẻ có thể bán xác thịt đấy! Thế thì mới dám dùng quy tắc ngầm để nhằm muốn có được quyền tác phẩm nổi tiếng.”
“Không phải vậy!” Lương Nặc tức giận xông vào cô ta, vật cô ta xuống: “Cô câm mồm lại ngay! Tôi không hề làm chuyện đó! Chính cô, cô mới là người dùng quy tắc ngầm, tôi nhìn thấy hết rồi, hai người đã làm gì ở phòng nghỉ trưa tôi đều thấy hết....chính các người mới là kẻ ăn cắp, tác phẩm đó chính là của tôi, là cô và Rio hại tôi!”
Delia không ngờ Lương Nặc sẽ xông lên, cả người cô ta đã bị Lương Nặc đẩy nằm dập xuống nền nhà.
Lương Nặc ngồi lên bụng cô ta, một tay nắm lấy tóc cô ta, một tay túm lấy quần áo- những chiêu thường thấy khi phụ nữ đánh nhau.
“Điên rôi! Bước ra khỏi người tôi....cứu mạng....cứu mạng....bỏ tôi ra!”
Rio không hành động gì như thể ông ta không hề có liên quan, chỉ lạnh lùng giương mắt nhìn cảnh tượng này: “Lương Nặc, tôi không ngờ tôi bỏ công bỏ sức ra dạy dỗ cô bao nhiêu lâu như thế mà cô lại có thể ngậm máu phun người, nói rằng tôi ăn cắp tác phẩm của cô?”
“Bụp bụp bụp.”
Lương Nặc đỏ mày đỏ mặt lên, dường như đem hết những uất ức tức giận bao lâu nay đều trút hết ra, cô liều mạng đánh nhau cùng với Delia, ánh mắt Delia cũng đầy thù hận, dồn hết sức đẩy Lương Nặc ra, nhanh chóng đứng lên phản công lại.
Michelson nhìn Rio và hai người phụ nữ đang đánh nhau với ánh mắt hoài nghi.
Anh không biết trong số bọn họ ai nói lời mới là sự thật?
Lần này Delia ép Lương Nặc nằm dưới sàn nhà, giơ cao tay đang định dùng lực nhằm thẳng mặt Lương Nặc tát cho cô cái tát trời giáng, Michelson như được thức tỉnh, anh nhanh chóng túm lấy tay Delia: “Dừng tay!”
Mắt Delia trợn trừng căm tức: “Bỏ tay ra! Cô ta chính là một con điếm, cậu còn muốn bảo vệ cô ta?”
“Không phải vậy” Lương Nặc một tay nắm lấy tay cô ta đang giữ trên cổ cô cố hét lớn.
Dường như cô bao nhiêu ngày phải kìm nén sự uất ức giờ mới bật ra, nước mắt bắt đầu lăn trên má, Michelson nhìn thấy thần sắc cùng ánh mắt đấy, anh nheo mày nói với Delia: “Tôi tin cô ấy!”
“Cậu.....”
Rio cười hắt ra một tiếng lạnh lùng, cướp lời của Delia: “Vị thực tập sinh à! Ý cậu là tôi đã lấy trộm bản thiết kế của thực tập sinh Lương Nặc làm tác phẩm của mình?”
“Tôi tin vào trực giác của tôi!” Michelson không nhìn vào ông ta để trả lời.
Anh đỡ Lương Nặc đứng lên, Lương Nặc phẫn nộ lau nước mắt trên khóe mắt, nhìn Michelson vô cùng cảm động nói: “Cảm ơn! Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi! Tôi thực sự không dùng quy tắc ngầm, càng không hề hãm hại bọn họ.”
Rio cười nhạt: “Lương Nặc, đến bây giờ cô vẫn không chịu thừa nhận lỗi sai của mình?”
“Chúng ta đi gặp ông chủ, tôi tin, ông chủ của C&A có thể làm chủ chô tôi, trả lại sự trong sạch cho tôi!” Lương Nặc kiên định không rời, còn Rio thì vẫn tự kiêu tự mãn: “Chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.”
/520
|