CHƯƠNG 160:RAU NON THÌ CẢ ĐÀN LỢN VÂY QUANH
Lương Nặc nheo mày: “Tôi nói lại lần nữa, tôi không phải vì có cửa sau mới tới được, người đàn ông ban nãy chỉ là một người bạn của tôi mà thôi.”
Delia nhướn mày chế nhạo: “Làm được mà còn sợ bị người khác nói? Có điều cũng phải công nhận rằng người đàn ông đó rất đẹp trai, hợp với cô....đúng là, rau non thì được cả đàn lợn vây quanh!”
“Cô hãy chú ý ngôn từ của mình!”
Lương Nặc thực sự cảm thấy bị xúc phạm.
Delia vậy mà nhếch mép cười, kiêu ngạo nói: “Công phu trên giường của người đàn ông đó chắc cũng không tôi đúng không? Thế này đi, chỉ cần cô giới thiệu anh ta cho tôi, sau này tôi sẽ không gây phiền phức cho cô nữa, tôi còn có thể làm chị em tốt với cô! Còn nếu anh ta thực sự là người đàn ông của cô, vậy thì chúng ta dùng chung cũng chẳng sao!”
Lương Nặc thực sự quá bất ngờ trước lời đề nghị của cô ta.
“Xin lỗi, Cô đang nói gì tôi nghe không hiểu, tôi còn có việc phải làm, tạm biệt.”
“Đứng lại.” Delia nhất định không chịu buông tha, chỉ vào mặt Lương Nặc rồi lớn tiếng mắng: “Cô tưởng cô là cái loại tài sắc gì chứ? chẳng qua cũng chỉ là cái ngữ rẻ tiền, tôi để cô giới thiệu anh ta cho tôi là đã nể mặt cô lắm rồi, cô đừng có tưởng là tôi sợ cô.....”
Lương Nặc không thèm quan tâm tới cô ta, cầm chổi quét nhà dọn dẹp, đem rác trong phòng Rio thu gom gọn vào một góc.
Delia tức tới nỗi mặt mày đỏ tía lên: “Đồ phụ nữ đông phương rẻ tiền, cô dám không coi tôi ra gì à?”
Bụp.
Lương Nặc đột nhiên vứt chiếc chổi và mo hót rác trên tay xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô ta nói: “Tất cả các dân tộc đều bình đẳng như nhau, cô dựa vào cái gì mà cô nghĩ cô hơn tôi một bậc? Sự tài hoa, năng lực, hay quyền thế? Một thứ cô cũng không có, cô dựa vào cái gì mà coi thường người đông phương chúng tôi?! Tôi cảnh cáo cô, tôi không phản kích lại cô vì tôi thấy đó là điều không đáng và không cần thiết, nếu lần sau cô còn mắng dân tộc tôi nữa, tôi sẽ không khách khí với cô đâu!”
“Cô.....”
Delia vốn dĩ còn muốn nói thêm gì đó nhưng nhìn vào ánh mắt sắc lạnh như dao của Lương Nặc – ánh mắt uy hiếp của người ở địa vị mà cô ta cho là thấp kém hơn nhìn cô ta thì từ trước tới nay cô ta chưa bao giờ nhìn thấy, trong lòng cô ta có chút hoảng loạn, cắn môi không dám nói thêm điều gì.
“Delia, bút chì của tôi đâu?”
Lúc này Rio đi vào phòng làm việc, dường như không hề chú ý tới không khí không bình thường trong phòng, coi như Lương Nặc không hề tồn tại, ông ta chỉ phân việc cho Delia.
Delia cắn môi ấm ức đi lấy bút chì đưa cho ông ta.
Lương Nặc liếc nhìn trộm Rio, cái giây phút đó cô cảm thấy sự xuất hiện của ông ta lúc đó quả là rất trùng hợp, rất đúng lúc, nhưng ngẩng đầu lên nhìn ông ta thì vẫn là sự biểu cảm lạnh lùng vô cảm thường ngày trên khuôn mặt, ngồi ung dung trước bàn làm việc.
Xem ra là do bản thân cô nghĩ nhiều quá rồi.
Hai ngày sau.
Delia đột nhiên được đồng ý tham gia thiết kế cùng với Rio, còn những công việc linh tinh lặt vặt trước kia của cô ta lại được giao cho Lương Nặc cùng với những việc lặt vặt khác, thông qua sự rèn luyện trong mấy ngày qua, dường như cô đã nắm bắt được những kĩ năng cơ bản để đối mặt với những công việc không tên.
Có những lúc, cô nghe được Delia cùng với Rio thảo luận về các kiến thức thiết kế, Lương Nặc lại tự mình suy đoán: liệu có phải đúng như lời Liễu Tiêu Hàn nói không, ông ta để hai người cô làm những việc vặt chính là để khảo nghiệm học sinh của mình.
Delia đã thông qua bài khảo nghiệm của ông ta còn bản thân cô thì chưa, vậy là, cô càng nỗ lực hơn khi làm mọi việc dù là việc vặt, bao gồm cả việc phô tô tài liệu.
Buổi trưa, có hai tiếng để nghỉ trưa.
Lý Tranh DIễn nói dự án trong tay anh ta hôm nay đã được bàn xong, quyết định đi tìm cô để chúc mừng thành công, còn đặc biệt phái người lái xe tới đón cô, Lương Nặc cũng không từ chối, đúng lúc gần đây mệt mỏi, cần phải bổ sung thêm năng lượng.
“Lý thiếu gia, nếu công việc của anh đã xong thì chắc rất nhanh sẽ về nước thôi đúng không?”
“Sao hả? Tiểu Nặc Nặc không muốn anh đi?” Lý Tranh Diễn cười như một con hồ li đang giở trò trêu ghẹo, trên tay còn cầm cốc rượu vang lắc qua lắc lại: “Nếu em không muốn anh đi, thì anh có thể cố gắng ở lại thêm hai ngày.....nói cho cùng, bên này cũng không có phụ nữ xinh đẹp để phục vụ anh!”
Phụ nữ xinh đẹp....
Lương Nặc đột nhiên nhớ tới Delia, hình như cô ta mê mẩn Lý Tranh Diễn, hai ngày nay cứ luẩn quẩn quanh cô chính là vì muốn lợi dụng cô để tiếp cận Lý Tranh Diễn.
“Trên đường phố thiếu gì các cô gái xinh đẹp!”
“Bẩn.” Lý Tranh Diễn nhướn mày nghiêng đầu về một bên, ánh mắt nhìn xa xăm: “Anh vẫn thích hàng phải sạch sẽ nguyên đai nguyên kiện hơn.”
Lương Nặc khinh bỉ nhìn anh ta: “Toàn đi hại con nhà người ta!”
“Hello.....” vừa dứt lời, căn phòng hai người đang ngồi bên trong bị người ở phía ngoài đẩy cửa ra, Delia mặc một chiếc váy hay dây dài chùm xuống tận dưới chân, bên ngoài khoác một chiếc áo dạ cũng dài màu đen, cười tươi đưa đẩy ngồi xuống ngay cạnh Lương Nặc, ánh mắt đưa tình nói: “Lương Nặc, cậu cũng thật là, ra ngoài ăn cơm ngon như vậy mà cũng không gọi bạn bè!”
Lương Nặc đơ người ra, chưa kịp nói gì thì lại nghe thấy cô ta nói với Lý Tranh Diễn: “Chào anh, em là đồng nghiệp của Lương Nặc, anh chắc là bạn trai của cô ấy?”
Lý Tranh DIễn liếc nhìn Lương Nặc một cái rồi cười mỉm, nhanh chóng nắm lấy tay của Delia, vuốt ve tay cô ta rất nhẹ nhàng, Delia mặt bắt đầu đỏ lên.
“Em tên là Delia, còn anh?”
“Anh thì thích được người khác gọi là Lý Thiếu gia.”
“Lý thiếu gia...” ánh mắt Delia dường như chỉ nhìn thấy mỗi Lý Tranh Diễn, cô ta dùng lực nắm chặt bàn tay anh ta, với một sự ám thị sâu sắc: “Ở gần nhà em mới mở một khách sạn 5 sao, thật may em có hai vé miễn phí thể nghiệm, nếu Lý thiếu gia có hứng thì cùng em đi thử xem thế nào?”
“Thế nhưng, anh còn đang ăn cơm cùng với bạn!”
Lý Tranh Diễn vẫn giữ nụ cười trên môi nhìn Delia.
“Vậy thì chúng ta đợi cô ấy ăn xong rồi đi?”
“Thế nhưng anh không muốn đi xa như thế.”
“Vậy....vậy chẳng bằng chúng ta tìm một khách sạn gần đây là được rồi?”
“Khách sạn yên tĩnh quá, anh thích nơi nào náo nhiệt một chút.”
“Đi quán bar!” Lý Tranh Diễn đã tìm nhiều lí do để từ chối mà Delia thì vẫn cố tình tìm mọi cách năn nỉ, cô ta cắn môi nói: “Gần đây có một quán Bar cao cấp, Lý thiếu gia.....đi cùng người ta đi mà....”
“Tiểu Nặc Nặc? ” Lý Tranh Diễn cười như không cười, gượng ép nói: “Đồng nghiệp của em nhiệt tình khó từ chối quá, em có muốn đi không?”
Lương Nặc rất muốn nhắc nhở Lý Tranh DIễn rằng Delia không phải loại phụ nữ bình thường, nhưng lại nghĩ tới tính cách ham vui nhưng cũng xảo quyệt của Lý Tranh Diễn,.... Delia cứ coi như là loại hồ ly cũng khó có thể làm gì được anh ta, vậy là cô không nhắc nhở gì.
“Buổi tối tôi còn có việc, tôi không đi đâu, hai người...đi đi....anh cẩn thận chút.”
Cuối cùng, Lương Nặc không nhịn được đã nhắc nhở Lý Tranh Diễn một câu.
Lý Tranh DIễn khẽ nháy mắt với cô: “Tiểu Nặc Nặc nói thế là không yên tâm về anh à?”
“Không....” dưới con mắt chờ đợi của Lương Nặc, cô nhanh chóng ăn cơm sau đó tìm một lý do rời khỏi nhà hàng, đi thẳng về nhà, trèo lên giường chìm sâu vào giấc ngủ.
*
Tại Hải Thành.
Bắc Minh Dục đang họp thông qua video với các đối tác làm ăn ở nước ngoài, thân thể có chút khó chịu, liên tục khịt khịt mũi.
Về tới căn biệt thự, không khí thật lạnh lẽo.
Cho dù vú Hà và lão phu nhân dùng những thái độ nhẹ nhàng, quan tâm, cùng với sự mãn nguyện để đối đãi với anh nhưng mỗi khi nhìn cái thái độ mãn nguyện của họ Bắc Minh Dục càng cảm thấy khó chịu.
“Ăn nhiều một chút, con hôm nào cũng làm việc tới nửa đêm, cứ như thế này, người sắp gầy như que củi rồi đấy!” Bắc Minh phu nhân nhẹ nhàng quan tâm nói, rồi liếc mắt ra hiệu cho vú Hà để bà ta lại mang thêm đồ ăn lên.
“Thiếu gia, đây là món vịt nướng làm theo kiểu Pháp, phu nhân đặc biệt dặn nhà bếp làm riêng cho thiếu gia.”
“Kiểu Pháp?”
Sắc mặt Bắc Minh Dục đột nhiên trầm lắng xuống.
/520
|