CHƯƠNG 147:BỎ RƠI CÔ
Lương Nặc sau khi ăn xong bữa tối cũng không gọi điện thêm cho Bắc Minh Dục, ngoan ngoãn lên giường đi ngủ.
Lúc nửa đêm, đột nhiên trên giường xuất hiện một cơ thể to lớn.
“Aaaa...”
Lương Nặc nửa mơ nửa tỉnh bị Bắc Minh Dục hoàn toàn chiếm hữu, không làm chủ được bản thân cũng dang tay ôm chặt lấy eo anh: “Anh...sao anh lại đột nhiên về vào giờ này?”
“Cô tỉnh rồi thì về thôi!”
Bắc Minh Dục như thể điên cuồng lên, so với những lần trước còn lỗ mãng hơn thế, cùng cô trải qua những cảm xúc ngọt ngào của tình yêu theo cách của riêng anh.
Một đêm hoan lạc hạnh phúc dùng hết sức lực của cả hai con người trẻ tuổi.
Lương Nặc nằm trên giường thở hổn hển nghe rõ tiếng thở của cô, cố ép bản thân quên đi sự việc về Bắc Minh phu nhân, chỉ biết cố gắng tận hưởng cảm xúc hạnh phúc ngay lúc này.
“Sao...sao anh vẫn chưa bỏ ra?”
“Đừng động đậy!” Bắc Minh Dục ôm chặt lấy cô, mơn man đôi môi, mái tóc cô: “Còn động là còn làm tới đấy!”
“Đáng ghét!” Lương Nặc đẩy anh ra, không thèm để ý tới lời anh nói.
Bắc Minh Dục lật người tiến lên, dùng hành động để chứng minh cho lời nói của mình, nửa tiếng sau, Lương Nặc tới sức lực để mở mắt nhìn anh cũng không còn nữa, vốn dĩ vốn chìm vào giấc ngủ rồi nhưng những hành động của anh làm cô muốn ngủ cũng không ngủ được.
“Hay là...anh ra ngoài trước đi, sáng mai em còn phải dậy sớm đi học nữa!”
“Xin nghỉ đi, nói là người nhà bị bệnh!”
“Sao người nhà bệnh mà em lại xin nghỉ được! Bản thân em có ốm đâu.”
“...Thì chăm sóc người bị bệnh, vậy nên phải xin nghỉ, đồ ngốc!” Lương Nặc bị anh dụ dỗ, sau đó cô tỏ thái độ không thèm quan tâm tới anh nhưng anh vẫn không buông tha cho cô, còn nói: “Trong này thật ấm quá!”
Khuôn mặt Lương Nặc đỏ lên nhìn như đang ngồi trước đống lửa, vội vàng kéo chăn lên che kín đầu.
Cô lẩm bẩm: “Nhưng như thế này em ngủ thế nào được?”
Bắc Minh Dục cười cười, bàn tay vuốt ve đôi chăn đang lòi ra khỏi chăn của cô, sau đó kéo cả chiếc chăn chùm vào người mình, mái dài của cô chạm vào mặt anh như vuốt ve chiếc mũi cao dọc dừa, hơi ấm hai người truyền sang nhau.
Lương Nặc đợi một lúc không thấy anh có thêm phản ứng gì, liền từ từ kéo chăn ra khỏi đầu, tò mò thắc mắc nhìn vào khuôn mặt đẫm mồ hôi của anh, trên môi vẫn còn nở một nụ cười.
Rất hiếm khi hai người xong việc mà vẫn còn ngọt ngào thế này.
Hai người nhìn vào mắt nhau một lúc lâu, Lương Nặc không biết có phải vì buồn ngủ quá rồi không mà cô cứ thế chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại, trên giường đã trống không, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, mặt trời đã lên cao.
“Thôi chết, muộn mất rồi.”
Lương Nặc vội bò ra khỏi giương đi đánh răng rửa mặt, mở cửa ra liền nhìn thấy Bắc Minh Dục đang bày ra một bàn đồ ăn sáng, anh nheo mày : “Tôi còn tưởng em không đi học đấy, nhanh lại đây ăn sáng thôi.”
Lương Nặc nhìn đồng hồ rồi lắc đầu: “Em trên đường mua cái bánh bao ăn là được rồi, nếu không chắc chắn sẽ bị muộn.”
“Lại ăn đi, tôi có chuyện muốn nói với em!”
Bắc Minh Dục với nét mặt tỏ ra rất nghiêm trọng, Lương Nặc trong lòng cũng có đoán biết được phần nào.
Nếu anh quyết định đuổi cô đi, vậy thì, cô cũng sẽ đồng ý với quyết định của anh.
Lương Nặc đặt chiếc cặp xuống, ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, nói nghiêm túc: “Vậy anh nói đi, em đang nghe đây.”
“Cô mang trọng bệnh, một trong những nguyên nhân là do tôi mà dẫn tới, cho nên...”
Cho dù sớm đã đoán biết được rồi nhưng Lương Nặc nghe thấy chính miệng Bắc Minh Dục nói ra trong lòng cô có cảm thấy chua xót, đau khổ khó mà chấp nhận được, cô cắn chặt răng, nuốt nước bọt, ép bản thân phải thật bình tĩnh.
“Em hiểu ý anh rồi, chỉ cần anh đồng ý đem bản hợp đồng trước đây em ký với Bắc Minh gia trả lại cho em, về sau...em sẽ không tới làm phiền anh nữa, buổi chiều, sau khi tan học em sẽ quay về thu dọn đồ đạc, chuyển về Lương gia.”
Bắc Minh Dục cau mày lại, anh vẫn còn chưa nói hết lời.
Lương Nặc nhìn khuôn mặt tối sầm của Bắc Minh Dục có vẻ như có chuyện gì đó không vui, không nói gì.
Lương Nặc cắn chặt môi, nói với giọng chắc nịch: “Vậy nên, thiếu gia, xin hãy cho em một chút thời gian, em đảm bảo, tới khi anh lại kết hôn, em nhất định sẽ tìm cách tháo được chiếc nhẫn này ra dù có phải chặt đứt tay.”
“Ha ha! Em muốn lấy lại cái bản hợp đồng đó thế à?” Bắc Minh Dục cười lạnh lùng chế giễu.
Lương Nặc đơ người ra không hiểu: “Ý anh là....”
Lẽ nào anh không muốn trả lại bản hợp đồng sau đó để cô đi à? Mà là dùng bản hợp đồng đó để giữ cô lại, để cô từ vị trí của một người vợ chính thức chuyển tới vị trí của một người tình trong bóng tối? Thậm chí...không thể cùng nhau có cuộc sống bình thường?!
“Em càng muốn đòi lại tôi lại càng không trả.”
“Anh....” Lương Nặc cắn chặt môi, nhìn anh chằm chằm: “Đúng là không đáng mặt đàn ông!”
Cô cũng sẽ không mở tròn mắt để nhìn anh cưới người phụ nữ khác, mà bản thân....chỉ tồn tại với danh nghĩa bị người đời mắng chửi là kẻ thứ ba, là bồ nhí.
Bắc Minh Dục ngồi xuống trước mặt cô, từ tốn ăn sáng, nói lạnh lùng: “Cái này không phải em quyết là được, hợp đồng còn ở trong tay tôi ngày nào thì ngày đó em vẫn là ngườ của Bắc Minh gia, phải nghe lời tôi cả đời! Bây giờ, chưa có sự đồng ý của tôi, em ngoài việc đến trường thì không được đi đâu khác.”
“Anh dựa vào cái gì chứ?”
Lương Nặc đột nhiên đứng lên, trong tay vẫn còn cầm đôi đũa, hai mắt trừng trừng nhìn anh.
“Em thừa nhận là em hại phu nhân lâm trọng bệnh, hại anh phải vào tù, hại tập đoàn Bắc Minh bị điều tra, thế nhưng, em đã quyết định rời xa anh càng xa càng tốt, anh dựa vào cái gì mà vẫn muốn dùng hợp đồng để ràng buộc em? lẽ nào là muốn giày vò em? thế nhưng, anh cũng đừng quên, Lý đạo trưởng đã nói, bản mệnh của em đã thay đổi, chỉ cần anh bên cạnh em một ngày thôi, thì ngày đó nguy hiểm rình rập anh càng nhiều.”
Bắc Minh Dục nhăn mặt lại, anh đã nghe hiểu lời cô nói.
“Em đang nói linh tinh cái gì thế hả? Tôi giày vò em lúc nào hả? Nếu lời Lý đạo trưởng đáng tin như vậy sao em không đi nhận ông ta làm sư phụ để làm đồ đệ của ông ta? Ý tôi là bây giờ phu nhân không thể chịu được kích động dù là nhỏ, sau này chúng ta kín đáo một chút, cố gắng đừng có đi làm Cô tức giận, em cũng đừng xuất hiện trước mặt Cô làm gì.”
Lương Nặc đột nhiên mở tròn mắt, không tin vào tai mình, nói: “Anh...anh không phải muốn đuổi em đi à?”
“Đồ thần kinh, là em vừa mới nghe được nửa câu đã tự suy diễn.” Bắc Minh Dục nhìn cô cười chế nhạo. Lương Nặc đáp lại: “Anh không phải vì phu nhân mà muốn bỏ rơi em? chỉ là muốn chúng ta kín đáo một chút?”
Sau sự tuyệt vọng, con tim Lương Nặc lại sáng lên niềm vui.
Vừa mới lúc trước, cô còn tưởng bản thân mình đã đi vào ngõ hẻm tối đen như mực không tìm thấy đường ra nữa, chỉ có thể ở trong đó mà lần mò lối đi, nhưng bây giờ, Bắc Minh Dục lại nói với cô, chỉ cần cô đứng lên là có thể đi trên con đường lớn.
Sự chuyển biến có sự thay đổi quá lớn này làm cô vui phát khóc, cô cảm động mà khóc òa lên.
“Khóc gì mà khóc, tôi cũng không có bắt nạt em!” Bắc Minh Dục nhìn đôi mắt đỏ ngấn nước của Lương Nặc, không thể không nheo mày, lại nói: “Lời của Lý đạo trưởng tôi chưa bao giờ tin cả, có điều Cô rất sùng bái, cho nên, cho tới khi em sinh được con trai, chắc là em sẽ không thể quang minh chính đại mà xuất hiện trước mặt cô được.”
“Sinh....con trai?”
Lương Nặc lại đơ người ra một lát.
Bắc Minh Dục lại nhìn cô với ánh mắt chế giễu: “Chả nhẽ em muốn cả cuộc đời này đều sống trong bóng tối, chỉ cần em sinh con ra, sự chú ý của Cô sẽ không nằm vào em nữa và đương nhiên không vì em mà cô sẽ lại sinh bệnh.”
“Thế nhưng....lẽ nào phu nhân không biết chúng ta vẫn còn...vẫn còn qua lại với nhau?”
/520
|