CHƯƠNG 131:VỢ TÔI TÔI TỰ CỨU
Ánh mắt Kỷ Sênh sáng lên: “Hội trưởng! Chúng tôi trước khi xuất phát đều nhớ số điện thoại của hội trưởng!”
Vừa dứt lời, cô nhanh chóng ấn gọi cho hội trưởng, nhưng câu trả lời cô nhận được làm cô có cảm giác tội lỗi hơn bất cứ chuyện gì, rồi giận bản thân mình, sau cùng là hốt hoảng.
Hội trưởng nói: “Một giờ trước cậu ấy đi ra ngoài để tìm cậu rồi mà, chúng tôi phát hiện ra có hiện tượng sạt lở đã thu xếp đồ đạc rời đi rồi, Lương Nặc cậu ấy.....chúng tôi không liên lạc được với cậu ấy, rất xin lỗi.
“Sao các cậu có thể bỏ rơi cậu ấy?”
Hội trưởng trầm mặc hồi lâu rồi mới nói vẻ bất lực: “Đất đá sạt lở như thế, lẽ nào không tìm thấy cô ấy chúng tôi vẫn phải ngồi đây chờ chết à?”
Nói xong hội trưởng cúp luôn điện thoại, Kỷ Sênh tức điên người chửi vài câu, suýt chút nữa còn quẳng cả điện thoại đi nhưng cô nhớ ra là điện thoại của Bắc Minh Dục rồi liền đưa nó trả lại anh.
“Tôi đi tìm người!” Kỷ Sênh nói: “Cô ấy là vì đi tìm tôi mà tách ra với cả hội, bây giờ hội trưởng đã cùng mọi người rời khỏi nơi đó rồi....kể cả phải chết, tôi cũng không để cô ấy phải một mình.”
Bắc Minh Dục chẳng thèm quan tâm tới lời Kỷ Sênh, cầm lấy điện thoại rồi quay người bước đi, trước khi bước đi, Kỷ Sênh nhìn thấy anh lại đang gọi điện cho ai đó.
Cô thở dài không ra tiếng.
Trong mắt anh đúng là chỉ có mình Lương Nặc.
*
Lương Nặc cầm đèn pin đi quanh đó tìm gọi Kỷ Sênh nhưng không thấy tiếng trả lời, cứ đi cứ đi cuối cùng không biết đi tới đâu, ban ngày cô cũng chỉ đi loanh quanh tứ phía gần đó, huống hồ bây giờ là đêm chỉ nhìn thấy lờ mờ với tầm nhìn rất ngắn, càng không phân biệt được đâu là hướng Bắc Nam.
Đường đi nhiều đất đá cùng với nước mưa nên rất trơn.
Chân cô vấp phải một hòn đá nên đã ngã sụp xuống đất, cơn đau kéo dài từ bàn chân lên đến cơ thể rồi lên tới đầu, quần áo thì vừa ướt vừa bẩn.
Mắt Lương Nặc ướt đi không phải vì nước mưa mà vì đau và sợ.
Cô cắn môi cố gắng đứng lên, cúi người lấy tay sờ vào vết thương kiểm tra xem tình hình vết thương thế nào.
Một lớp da bị bong ra, sước sát cũng không phải nhẹ, máu đỏ bắt đầu chảy ra.
Thời tiết càng lúc càng trở nên xấu hơn, Lương Nặc giơ tay áo lên lau mắt, cô ép mình phải đứng vững và bước tiếp về phía trước, đúng lúc đó, ở một nơi không xa truyền đến một thứ âm thanh lớn rồi cô cảm nhận thấy mặt đất rung lên như bị động đất vậy.
Nước ở dưới chân vẫn ào ào chảy, xối qua cả bàn chân cô!
Cô cầm chắc chiếc đèn pin trong tay soi về tứ phía, ánh nhìn bỗng bị kéo lại bở một hiện tượng cô chưa bao giờ gặp! Trời ạ! Sạt lở đất đá! Cả đời cô chưa bao giờ gặp phải hiện tượng này.
Lương Nặc vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên há hốc mồm!
Làm thế nào bây giờ?
Bây giờ có chạy cũng không kịp rồi, nhưng nếu cứ đứng như trời trồng ở đây thì cũng chỉ chờ chết mà thôi.
Không được!
Cô mới 20 tuổi, cô còn chưa có con, cô còn phải giúp Bắc Minh Dục không để anh phát bệnh vào đêm trăng rằm hàng tháng, cô sao có thể dễ đang chết ở đây được? Lần trước bị Thẩm Ưu bắt cóc, rồi bị bỏ rơi mấy ngày như vậy mà cô còn không chết, lần này nhất định cũng không thể chết được!
Lương Nặc cắn chặt môi, hai mắt trừng trừng nhìn đất đá đang sạt lở xuống, mưa cũng xối xả, gió càng lúc càng thổi dữ dội hơn, cái kiểu thời tiết đúng như là đang muốn ăn tươi nuốt sống mọi thứ.
Cô vội vàng đảo mắt nhìn bốn hướng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một cái cây cổ thụ lớn, cô chạy bán sống bán chết qua đó, rồi nghĩ đây là con đường sống cuối cùng mà cố gắng leo lên cây, vừa mới lên được chỗ gốc mấu đầu tiên của cái cây, ôm chắc lấy một cành cây thì đất đá ào đến.
Lương Nặc chưa bao giờ trải qua việc sạt lở, trước đây cũng chưa bao giờ tưởng tượng xem khi sạt lở sẽ khủng khiếp như thế nào.
Vậy mà bây giờ, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cô đã tự thân cảm nhận được cái sự khốc liệt khủng khiếp của sự sạt lở đất đá mà những cái cây hàng trăm năm tuổi như thế này đã phải trải qua trong rừng. Cuối cùng cô mới cảm nhận được cái cây cũng như đang bị nghiêng về một hướng, cô bỗng ý thức được rằng: sinh mệnh của cô, có thể sẽ bị phó mặc cho nơi đồng không mông quạnh hoang vắng này.
Khủng khiếp hơn đó là, nếu khi những đất đá này bị khô đi thì thi thể của cô rất có thể sẽ không được người ta đào lên nữa.
Cái cây càng ngày càng nghiêng lệch hẳn về một hướng.
Lương Nặc ôm chặt hơn lấy cành cây, cơ thể cô cũng dần dần cảm nhận được mình đang chạm vào bùn đất. Đất đá ào ào tràn xuống, mỗi lúc một mạnh hơn, cuốn đi tất cả những thực vật yếu ở bé nhỏ trên bề mặt đất. Lương Nặc sợ tới mức sắp ngất đi được, nhưng cô cố gắng cắn chặt môi, không cho phép bản thân được bỏ cuộc.
Cô nhất định phải sống.
Cùng thời khắc đó.
Bên trên ngọn núi một chiếc trực thăng quân sự đang bay lơ lửng chiếu ánh đèn từ từ khắp bốn phía, thư ký Tôn ngồi bên trên rất chăm chú nhìn theo ánh sáng được chiếu xuống bên dưới nhằm tìm kiến tung tích của Lương Nặc, đột nhiên, ông nhìn thấy trên một cây cổ thụ lớn đang nghiêng mình đi là một cô gái đang ôm chặt lấy cành cây sợ hãi.
Cô nhìn như một con gấu kola, điệu bộ của cô nhìn mà không biết diễn tả bằng từ gì.
“Thiếu gia, tìm thấy rồi! Tìm thấy thiếu phu nhân rồi! Thiếu gia nhìn kìa, ở trên cây cổ thụ kia.”
Thư ký Tôn như nhướn cả nửa người ra ngoài để chắc chắn.
Bắc Minh Dục chẹp chẹp môi suy nghĩ tìm cách giải quyết, anh nhìn chằm chằm vào cơ thể Lương Nặc đang như ngoắc trên cây mà sắp bị nhấn chìm, hơi thở anh có chút gấp gáp và anh quyết định cởi chiếc áo khóa ngoài ra, mắt vẫn hướng về phía cô không chớp.
“Thiếu gia, không được! Phu nhân sẽ không cho phép cậu liều cả tính mạng mình như thế này, để tôi đi....” thư ký Tôn lo lắng muốn ngăn Bắc Minh Dục lại.
Bắc Minh Dục vẫn nhất quyết cởi áo ra rồi vứt cho thư ký Tôn, ánh mắt càng trở nên kiên định: “Vợ tôi tôi tự cứu, nếu không thế thì tôi tới đây làm cái gì?”
Nói xong, anh lấy sợ dây thừng thắt quanh eo mình, hai tay nắm chắc sợi dây rồi nhảy xuống, nhìn anh như một con đại bàng mạnh mẽ với tư thế oai hùng không sợ hãi.
“Thiếu gia!”
Thư ký Tôn hét lớn, chỉ biết nhìn chằm chằm Bắc Minh Dục nhảy xuống.
Trong sự bất lực, thư ký Tôn chỉ biết nhìn vào sợi dây thừng, hi vọng sẽ không có bất kỳ sai sót gì xảy ra.
*
Đất đá đã đang dâng lên từ gốc cây lên đến thân cây, Lương Nặc cũng cảm thấy cái cây thỉnh thoảng lại rung lên, nghiêng về một phía, dường như nó cũng không thể chống đỡ được bao lâu nữa thì sẽ bị đống đất đá kia nuốt chửng, cô sợ hãi cảm giác như đang phải chịu một áp lực ghê ghớm nào đó, hơi thở cô không được đều nhịp, ngực như đang có viên đá lớn đè lên rất khó chịu, đầu óc thì hỗn loạn không nghĩ được gì.
“Kỷ Sênh....” Cô cắn chặt môi: “Không biết giờ này cậu ấy thế nào rồi?”
Nghĩ lung tung một hồi lâu, cô lại nhớ về Bắc Minh Dục, trong đầu cô tràn gập hình bóng anh, rồi những sự việc xảy ra gần đây, đặc biệt là lần cô bị bắt cóc nhốt ở nhà xưởng cũ kĩ vừng ngoài ô – hình ảnh của anh trong đầu cô trước khi chìm vào cơn hôn mê.
Không biết, lần này anh có giống với vị thần trong lúc nguy cấp đón cô đi?
Bùn đất đã ngập lên tận ngực cô, Lương Nặc cố gắng nhướn người lên cao hơn nhưng lực ép vào người cô càng ngày càng lớn, cô không làm sao có thể thở được bình thường.
Dần dần, cô gần như rơi vào trạng thái mơ hồ.
Đột nhiên, dường như cô nhìn thấy trên bầu trời có một con chim lớn đang bay hướng về phía cô, tốc độ nhanh đến mức chóng mặt, rồi nhanh chóng ôm lấy cô lôi cô ra khỏi đống bùn đất, đưa cô bay lên cao.
Đồng tử mắt Lương Nặc không thể tập trung vào một vật gì cụ thể, cô chỉ biết làm theo bản năng, cố gắng ôm chặt lấy người đang ở cạnh mình, cô thều thào: “Có phải anh không?....nếu thực sự là anh, .....tôi....tôi đồng ý tha thứ...được không?”
“Mở mắt ra! Không được ngủ!!”
Đôi môi với hơi ấm được truyền từ anh sang cô.....
Nửa giờ đồng hồ sau.
Trên một ngọn núi với địa hình tương đối cao và an toàn, chiếc máy bay trực thăng đỗ yên tĩnh tại một nơi không xa.
Bắc Minh Dục đang dựa người mình vào một cái cây, toàn thân anh ướt đẫm, những giọt nước chảy từ tóc rơi xuống mặt, hai chân duỗi sõng trên mặt đất còn Lương Nặc thì nằm bất động, đầu cô gối lên đùi anh, khuôn mặt trắng cắt không còn giọt máu, người lạnh ngắt lại.
“Thiếu gia!”
Thư ký Tôn vội vàng từ trên chiếc trực thăng chạy xuống phi nhanh tới chỗ hai người, nhìn thấy hai người vẫn bình yên vô sự ông mới thở dài nhẹ nhõm.
“Thời tiết tồi tệ quá, trực thăng không dám bay trở lại nữa...cũng tốt, chúng ta có thể trú ẩn trên máy bay, thiếu gia, hay là chúng ta đưa thiếu phu nhân lên trực thăng đi, ở bên ngoài với cái thời tiết quái quỷ này chắc sớm đóng băng mất thôi. ”
“Ừm!”
/520
|