- Dịch tổng, anh có hỏi gì cũng vô ích, tôi chả biết gì cả! - Phát hiện Dịch Quân siết cổ áo mình chặt hơn, Chấn Nam rành rọt - Sao nào, anh định giết chết tôi à? Thôi được, cứ làm đi, ở ngay trước cổng nhà của Lăng gia!
Thật, nếu không kìm chế hẳn Dịch Quân đã dùng hai tay siết cổ tay bác sĩ cứng đầu này tới chết rồi!
Tất nhiên hắn không thể làm vậy, chưa kể hắn hiểu rõ, Chấn Nam đã ngoan cố tới dường này thì dù có tra hỏi cỡ nào anh ta cũng chẳng hé lời về Hâm Đình.
Bình tĩnh hơn, Dịch Quân hỏi một câu khác:
- Vậy thì trả lời câu này: Yên Yên được chôn cất ở đâu? Đừng nói rằng mày không biết! Năm đó, chính mày đã gây mê nhóm người Hải Vương, rồi cùng Hâm Đình đem xác Yên Yên rời khỏi bệnh viện! Nhất định là đem con bé đi chôn cất!
- Đúng thế, nhưng tôi sẽ không nói cho Dịch tổng biết nơi chôn cất Yên Yên! - Tiêu Chấn Nam quyết liệt dù nghe Dịch Quân đổi qua xưng hô đầy đe dọa.
- Tiêu Chấn Nam! Đừng có ép người quá đáng!
- Chính Dịch tổng mới là ép người quá đáng! Là chính anh nghi ngờ và chối bỏ Yên Yên, gián tiếp gây ra cái chết của con bé! Tìm mộ của Yên Yên, để làm gì, anh muốn xin con bé tha thứ ư?
Dịch Quân bất động, chất giọng hùng hồn từ Tiêu Chấn Nam như dội thẳng vào trái tim rỉ máu của hắn, những lời lẽ mạnh mẽ lẫn nghiệt ngã!
Gạt mạnh tay Dịch Quân ra, Tiêu Chấn Nam đứng thẳng dậy đồng thời sửa quần áo cho ngay ngắn, liếc mắt nhìn dáng vẻ yên lặng như đang chìm trong nỗi đau riêng của hắn, tiếp theo chẳng nói thêm lời nào nữa mà vào trong xe hơi lái đi.
Dịch Quân đứng một lúc lâu, để lòng bình lặng xuống, rất nhanh thấy Hải Vương xuất hiện bên cạnh, hỏi ngay:
- Dịch tổng, thế nào rồi? Tôi thấy Tiêu Chấn Nam lái xe đi nên chạy tới chỗ anh.
- Anh ta chẳng nói ra cái gì cả, tung tích của Hâm Đình lẫn mộ Yên Yên ở đâu...
- Vậy thì việc tìm ra Tiêu Chấn Nam xem như công cốc.
- Cũng không hẳn. - Hít sâu một hơi, bấy giờ Dịch Quân mới quay qua nhìn anh chàng vệ sĩ - Khi tôi hỏi Đạm Nhã có phải Hâm Đình không, ánh mắt Tiêu Chấn Nam đã thay đổi rất nhanh. Thêm nữa, anh ta đã tránh né câu hỏi ấy, nếu thực sự Đạm Nhã và Hâm Đình là hai người khác nhau thì tại sao không trả lời? Cho nên, sự im lặng này càng chứng tỏ suy luận của tôi về Đạm Nhã là đúng!
- Cho dù là thế nhưng nếu không có chứng cứ thì cô Đạm vẫn sẽ không thừa nhận.
Dịch Quân gật đầu và hiểu rõ điều đó, Đạm Nhã nếu thực sự là Hâm Đình thì cô đang che giấu thân phận, mục đích là gì thì chưa rõ, cũng có thể cô chưa muốn tha thứ cho hắn hoặc là đang dày vò hắn cũng nên.
Mặc dù đã gặp lại Tiêu Chấn Nam, suy luận Đạm Nhã chính là Hâm Đình chiếm hết 95% rồi, tuy nhiên như Hải Vương nói, nếu không có chứng cứ cụ thể thì hắn khó lòng mà ép Đạm Nhã thừa nhận!
… Đang ngồi trầm tư trong tiệm cafe, Đạm Nhã cứ nhìn ra ngoài tấm kính lớn, vô số bóng người lướt qua trước mắt. Cô đội nón kết đen, trên người mặc áo thun tay dài và quần jean, trông cách ăn mặc quá đỗi bình thường như vậy chứng tỏ không muốn bị người khác dễ dàng nhìn ra mình.
Chuông điện thoại reo, cô bắt máy, bên kia đầu dây là chất giọng một người đàn ông:
- Là tôi, Chấn Nam đây.
- Sao hôm nay bác sĩ Will lại tự gọi tên cũ...
- Dịch Quân phát hiện ra tôi rồi!
Câu trả lời ngắn gọn dứt khoát từ Tiêu Chấn Nam cắt ngang lời Đạm Nhã, trong một chốc ánh mắt cô trở nên bất động. Nén nhịp thở nặng nề xuống, cô hỏi cộc lốc:
- Khi nào?
- Mới sáng nay thôi. Chẳng ngờ được, tôi trốn kỹ như thế, thậm chí chỉ có ông bà Lăng, Lăng Giang và quản gia mới thấy được mặt tôi, còn những người khác thì tôi che khẩu trang, ấy thế mà tai mắt của Dịch Quân vẫn phát hiện ra được!
- Lăng gia là dòng họ khá có tiếng, dễ bị nhiều người chú ý và âm thầm tìm hiểu, chưa kể chuyện tôi và Lăng Giang đính hôn càng khiến Dịch Quân thêm để ý Lăng gia, chuyện anh bị bại lộ chỉ là sớm muộn. Anh ta đã nói gì với anh?
- Tất nhiên là về chuyện tôi có bỏ trốn cùng Hâm Đình không? Hâm Đình hiện tại đang ở đâu? Đạm Nhã cô có phải là Hâm Đình? Và, cả mộ phần Yên Yên nữa.
- Dịch Quân hắn có tư cách hỏi về nơi chôn cất con bé sao? - Đạm Nhã buồn cười, có chút gì đó tê tái, sau đó tiếp - Tôi chắc chắn anh sẽ không trả lời những câu hỏi đó, thế mà Dịch Quân vẫn dễ dàng để cho anh đi à?
Lần này tới lượt Tiêu Chấn Nam bật cười qua điện thoại, còn tỏ ra khó hiểu:
- Ngoài việc để tôi đi thì Dịch Quân có thể làm gì tôi? Giết người à hay đánh tôi một trận nên thân, con người Dịch tổng không phải như vậy! Nhưng mà cho dù tôi im lặng thì đoán rằng anh ta cũng đã phần nào biết ra thân phận thực của cô rồi. Đạm Nhã, cần phải nhanh tay lên để hoàn thành kế hoạch.
- Tôi hiểu, chỉ là có vài chuyện tới giờ tôi vẫn chưa rõ lắm...
Đạm Nhã ngừng lại, trong đầu nhớ đến bìa hồ sơ ADN trong két sắt của Dịch Quân. Nó khiến cô phát hiện ra những sự thật trong quá khứ mà cô chưa hề biết tới! Cô nghe giọng Chấn Nam cất lên lần nữa, vẫn kiểu dò xét:
- Rõ ràng là cô chưa nỡ! Sao nào, sau ba năm gặp lại, Dịch Quân vẻ như rất hối hận đau khổ, còn điên cuồng tìm kiếm Hâm Đình, đồng thời đối với Đạm Nhã thì bảo vệ chăm sóc chu toàn, nên đã khiến cô xiêu lòng ư?
- Anh đừng nói nữa, vấn đề không ở Dịch Quân mà là chuyện khác... Tôi hiểu rồi, kế hoạch vẫn sẽ diễn ra như dự tính!
Thật, nếu không kìm chế hẳn Dịch Quân đã dùng hai tay siết cổ tay bác sĩ cứng đầu này tới chết rồi!
Tất nhiên hắn không thể làm vậy, chưa kể hắn hiểu rõ, Chấn Nam đã ngoan cố tới dường này thì dù có tra hỏi cỡ nào anh ta cũng chẳng hé lời về Hâm Đình.
Bình tĩnh hơn, Dịch Quân hỏi một câu khác:
- Vậy thì trả lời câu này: Yên Yên được chôn cất ở đâu? Đừng nói rằng mày không biết! Năm đó, chính mày đã gây mê nhóm người Hải Vương, rồi cùng Hâm Đình đem xác Yên Yên rời khỏi bệnh viện! Nhất định là đem con bé đi chôn cất!
- Đúng thế, nhưng tôi sẽ không nói cho Dịch tổng biết nơi chôn cất Yên Yên! - Tiêu Chấn Nam quyết liệt dù nghe Dịch Quân đổi qua xưng hô đầy đe dọa.
- Tiêu Chấn Nam! Đừng có ép người quá đáng!
- Chính Dịch tổng mới là ép người quá đáng! Là chính anh nghi ngờ và chối bỏ Yên Yên, gián tiếp gây ra cái chết của con bé! Tìm mộ của Yên Yên, để làm gì, anh muốn xin con bé tha thứ ư?
Dịch Quân bất động, chất giọng hùng hồn từ Tiêu Chấn Nam như dội thẳng vào trái tim rỉ máu của hắn, những lời lẽ mạnh mẽ lẫn nghiệt ngã!
Gạt mạnh tay Dịch Quân ra, Tiêu Chấn Nam đứng thẳng dậy đồng thời sửa quần áo cho ngay ngắn, liếc mắt nhìn dáng vẻ yên lặng như đang chìm trong nỗi đau riêng của hắn, tiếp theo chẳng nói thêm lời nào nữa mà vào trong xe hơi lái đi.
Dịch Quân đứng một lúc lâu, để lòng bình lặng xuống, rất nhanh thấy Hải Vương xuất hiện bên cạnh, hỏi ngay:
- Dịch tổng, thế nào rồi? Tôi thấy Tiêu Chấn Nam lái xe đi nên chạy tới chỗ anh.
- Anh ta chẳng nói ra cái gì cả, tung tích của Hâm Đình lẫn mộ Yên Yên ở đâu...
- Vậy thì việc tìm ra Tiêu Chấn Nam xem như công cốc.
- Cũng không hẳn. - Hít sâu một hơi, bấy giờ Dịch Quân mới quay qua nhìn anh chàng vệ sĩ - Khi tôi hỏi Đạm Nhã có phải Hâm Đình không, ánh mắt Tiêu Chấn Nam đã thay đổi rất nhanh. Thêm nữa, anh ta đã tránh né câu hỏi ấy, nếu thực sự Đạm Nhã và Hâm Đình là hai người khác nhau thì tại sao không trả lời? Cho nên, sự im lặng này càng chứng tỏ suy luận của tôi về Đạm Nhã là đúng!
- Cho dù là thế nhưng nếu không có chứng cứ thì cô Đạm vẫn sẽ không thừa nhận.
Dịch Quân gật đầu và hiểu rõ điều đó, Đạm Nhã nếu thực sự là Hâm Đình thì cô đang che giấu thân phận, mục đích là gì thì chưa rõ, cũng có thể cô chưa muốn tha thứ cho hắn hoặc là đang dày vò hắn cũng nên.
Mặc dù đã gặp lại Tiêu Chấn Nam, suy luận Đạm Nhã chính là Hâm Đình chiếm hết 95% rồi, tuy nhiên như Hải Vương nói, nếu không có chứng cứ cụ thể thì hắn khó lòng mà ép Đạm Nhã thừa nhận!
… Đang ngồi trầm tư trong tiệm cafe, Đạm Nhã cứ nhìn ra ngoài tấm kính lớn, vô số bóng người lướt qua trước mắt. Cô đội nón kết đen, trên người mặc áo thun tay dài và quần jean, trông cách ăn mặc quá đỗi bình thường như vậy chứng tỏ không muốn bị người khác dễ dàng nhìn ra mình.
Chuông điện thoại reo, cô bắt máy, bên kia đầu dây là chất giọng một người đàn ông:
- Là tôi, Chấn Nam đây.
- Sao hôm nay bác sĩ Will lại tự gọi tên cũ...
- Dịch Quân phát hiện ra tôi rồi!
Câu trả lời ngắn gọn dứt khoát từ Tiêu Chấn Nam cắt ngang lời Đạm Nhã, trong một chốc ánh mắt cô trở nên bất động. Nén nhịp thở nặng nề xuống, cô hỏi cộc lốc:
- Khi nào?
- Mới sáng nay thôi. Chẳng ngờ được, tôi trốn kỹ như thế, thậm chí chỉ có ông bà Lăng, Lăng Giang và quản gia mới thấy được mặt tôi, còn những người khác thì tôi che khẩu trang, ấy thế mà tai mắt của Dịch Quân vẫn phát hiện ra được!
- Lăng gia là dòng họ khá có tiếng, dễ bị nhiều người chú ý và âm thầm tìm hiểu, chưa kể chuyện tôi và Lăng Giang đính hôn càng khiến Dịch Quân thêm để ý Lăng gia, chuyện anh bị bại lộ chỉ là sớm muộn. Anh ta đã nói gì với anh?
- Tất nhiên là về chuyện tôi có bỏ trốn cùng Hâm Đình không? Hâm Đình hiện tại đang ở đâu? Đạm Nhã cô có phải là Hâm Đình? Và, cả mộ phần Yên Yên nữa.
- Dịch Quân hắn có tư cách hỏi về nơi chôn cất con bé sao? - Đạm Nhã buồn cười, có chút gì đó tê tái, sau đó tiếp - Tôi chắc chắn anh sẽ không trả lời những câu hỏi đó, thế mà Dịch Quân vẫn dễ dàng để cho anh đi à?
Lần này tới lượt Tiêu Chấn Nam bật cười qua điện thoại, còn tỏ ra khó hiểu:
- Ngoài việc để tôi đi thì Dịch Quân có thể làm gì tôi? Giết người à hay đánh tôi một trận nên thân, con người Dịch tổng không phải như vậy! Nhưng mà cho dù tôi im lặng thì đoán rằng anh ta cũng đã phần nào biết ra thân phận thực của cô rồi. Đạm Nhã, cần phải nhanh tay lên để hoàn thành kế hoạch.
- Tôi hiểu, chỉ là có vài chuyện tới giờ tôi vẫn chưa rõ lắm...
Đạm Nhã ngừng lại, trong đầu nhớ đến bìa hồ sơ ADN trong két sắt của Dịch Quân. Nó khiến cô phát hiện ra những sự thật trong quá khứ mà cô chưa hề biết tới! Cô nghe giọng Chấn Nam cất lên lần nữa, vẫn kiểu dò xét:
- Rõ ràng là cô chưa nỡ! Sao nào, sau ba năm gặp lại, Dịch Quân vẻ như rất hối hận đau khổ, còn điên cuồng tìm kiếm Hâm Đình, đồng thời đối với Đạm Nhã thì bảo vệ chăm sóc chu toàn, nên đã khiến cô xiêu lòng ư?
- Anh đừng nói nữa, vấn đề không ở Dịch Quân mà là chuyện khác... Tôi hiểu rồi, kế hoạch vẫn sẽ diễn ra như dự tính!
/114
|