Dịch Quân quay qua thấy Hâm Đình đang đứng trên bậc tam cấp nhìn hắn, và bóng dáng cô con gái nhỏ chạy ào đến.
- Ba Quân đến công ty ạ? Ba cho con cùng đi theo nha.
Yên Yên ôm lấy chân ba, ngửa mặt cười nhe cả hàm răng sữa trắng bóc. Dịch Quân hướng mắt xuống đứa trẻ đáng yêu, muốn nở nụ cười dịu dàng với nó nhưng lại chỉ bày ra một vẻ mặt lạnh lùng dửng dưng, tiếp theo hỏi:
- Sao hôm nay dậy sớm vậy?
- Là con muốn được ba Quân chở tới trường đó. Ba thấy con giỏi không?
- Được rồi, mau lên xe đi.
- Con muốn ba ẵm con lên xe cơ.
- Lớn từng tuổi này rồi, đừng nhõng nhẽo nữa.
Trước cảnh Dịch Quân thì lạnh nhạt còn Yên Yên cứ ôm chân hắn mà đòi ẵm, Hâm Đình liền bước nhanh tới, đỡ lấy con gái. Cô bảo nó đừng làm phiền ba, mau mau đến trường kẻo trễ học! Cô bé bốn tuổi xụ mặt, ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Dịch Quân thờ ờ vào trong xe hơi mà lòng nó buồn hiu...
Suốt trên đường đi, mặc cho hai mẹ con Hâm Đình nói chuyện với nhau, Dịch Quân vẫn im lặng, mắt cứ nhìn ra ngoài cửa kính xe. Dù đang cười đùa cùng Yên Yên nhưng Hâm Đình vẫn chú ý tới dáng vẻ xa cách của hắn dành cho con gái.
Lúc Yên Yên chào đời, vốn dĩ Dịch Quân rất vui vẻ, thường xuyên bế nó. Đứa con gái này phải nói là may mắn khi khiến cho một người lạnh lùng như Dịch tổng có thể yêu chiều như vậy. Tình thương mà hắn dành cho Yên Yên suốt ba năm tiếp theo vẫn thế, nhưng rồi khoảng một năm nay thì xuất hiện sự thay đổi kỳ lạ...
Dịch Quân không còn ôm Yên Yên nữa, mấy câu hỏi thăm càng ít đi chứ đừng nói tới chuyện chơi đùa cùng con gái. Hắn tỏ ra xa cách, thậm chí mỗi khi Yên Yên ở gần hay nũng nịu ôm ba thì hắn hờ hững lạnh nhạt như muốn đẩy ra.
Hâm Đình đã quan sát điều này suốt thời gian dài rồi, rõ ràng Dịch Quân đã không còn yêu thương Yên Yên như trước. Cô tự hỏi, lý do gì khiến hắn lạnh nhạt với con bé như thế? Có lẽ nào, hắn ngày càng ghét vợ nên mới đâm ra ghét lây con gái? Nhưng vốn dĩ hắn đã ghét cô từ lâu rồi mà vẫn thương yêu Yên Yên đó thôi...
Xe hơi dừng lại, Hâm Đình nghe Dịch Quân dặn vệ sĩ Đài Cương cứ đưa phu nhân và cô chủ đến trường mẫu giáo, còn hắn thì bước xuống xe.
Ánh mắt Hâm Đình dõi theo hắn tiến về phía ngôi biệt thự kín cổng cao tường sang trọng gần đó, và cánh cổng liền mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp cùng cô con gái nhỏ năm tuổi, hớn hở chạy ra!
Hâm Đình trông rất rõ khung cảnh, Dịch Quân dịu dàng ôm lấy cô ta, sau đó cúi xuống bế lấy đứa bé, âu yếm hôn lên gò má bầu bĩnh ấy. Bọn họ, mới trông thật giống một gia đình hạnh phúc!
Hâm Đình nhìn qua Yên Yên, phát hiện con bé đang chăm chú nhìn cái cảnh ba Quân vui vẻ cười đùa với hai mẹ con khác chứ không phải là mẹ Đình và nó. Đôi mắt trẻ thơ đó trở nên buồn bã vô cùng!
Trái tim nhói đau hệt như bị kim châm chích, Hâm Đình nhanh chóng ôm Yên Yên vào lòng, để con bé đừng nhìn mãi cảnh tượng xót xa kia nữa. Cô bảo Đài Cương mau chạy xe đi!
Và khi xe vừa lăn bánh, Hâm Đình còn bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ kia hướng thẳng về phía mình, cùng vành môi kéo nhếch lên ra điều thỏa mãn. Cô ta khoác tay Dịch Quân, cùng cô bé nọ, họ đi vào trong biệt thự.
Đây chính là lý do mà Dịch Quân hắn chẳng bao giờ yêu Hâm Đình và cũng là điều mà Hâm Nhi nhất quyết sống chết không muốn làm dâu Dịch gia!
Dịch Quân, vị tổng tài trẻ có thể hô mưa gọi gió trên thương trường, trước khi cưới Hâm Đình thì đã có người phụ nữ khác, chẳng những thế còn có cả con gái riêng!
Ban đầu Hâm Đình cũng chưa rõ sự tình, vì cũng chỉ nghe phong thanh đồn đại mà thôi. Mãi tới khi bước chân vào Dịch gia khoảng vài tuần thì cô mới biết toàn bộ vụ việc không chỉ là lời đồn mà là sự thật: Dịch Quân yêu người phụ nữ xinh đẹp tên Thịnh Mỹ Kỳ, nhưng chẳng rõ lý do gì (đồn đại là xuất thân cô ta thấp kém) mà Dịch Nghiễm kịch liệt phản đối con trai cưới Mỹ Kỳ!
Dù vậy, Dịch Quân vẫn không từ bỏ, tiếp tục yêu đương săn sóc, về sau cô ta sinh cho hắn đứa con gái và gọi tên ở nhà là Ruby. Đứa trẻ này ra đời một năm thì Dịch Quân bị ép phải cưới Hâm Đình.
Dịch Nghiễm đã không thừa nhận Thịnh Mỹ Kỳ thì càng không nhìn nhận Ruby, mặc cho Dịch Quân vẫn qua lại với cô ta cho đến tận bây giờ.
Với Hâm Đình mà nói, cảm giác như chồng mình công khai nuôi thêm một cô tình nhân bên ngoài vậy. Thậm chí hắn còn mua biệt thự, xe hơi, sắm sửa cho mẹ con Mỹ Kỳ chẳng thiếu thứ gì! Đến cả Yên Yên có món đồ chơi đắt tiền bao nhiêu thì Ruby cũng sẽ có một món y hệt thế!
Tình cảnh này, người ngoài nhìn vào Dịch gia sẽ nói Dịch tổng có hai cô vợ: Hâm Đình là vợ lớn, Thịnh Mỹ Kỳ là vợ nhỏ! Dù Mỹ Kỳ đến trước nhưng do Hâm Đình được Dịch Nghiễm cưới hỏi đàng hoàng nên cô ở vai vế trên cái người họ Thịnh kia, kẻ mà mãi mãi chẳng được thừa nhận danh phận!
Dịch Quân không cho Hâm Đình gặp Thịnh Mỹ Kỳ nhiều. Dù thế, cả hai vẫn có vài lần chạm mặt nhau trong khoảng thời gian năm năm qua.
Xinh đẹp, quyến rũ nóng bỏng, giỏi chiều chuộng đàn ông, kinh nghiệm giường chiếu... bất cứ thứ gì Mỹ Kỳ đó cũng hơn Hâm Đình. Phải chăng vì vậy mà Dịch Quân vẫn mãi yêu thương cô ta?
Hâm Đình chỉ cảm thấy, Thịnh Mỹ Kỳ không phải loại phụ nữ đơn giản!
- Mẹ Đình ơi, sao ba Quân không ôm con giống như ôm chị Ruby vậy mẹ?
Yên Yên hỏi nhỏ xíu, kéo tâm trí Hâm Đình trở lại thực tại. Cô khẽ cúi nhìn đứa con gái nhỏ vùi mặt vào ngực mình, chính nó cũng nhận rõ thái độ lạnh nhạt của ba!
- Không phải đâu, là do chị Ruby bị bệnh đó, nên ba sẽ ôm chị ấy nhiều hơn chút.
- Thật hả mẹ? Chứ không phải là ba hết thương con sao?
- Ba Quân đến công ty ạ? Ba cho con cùng đi theo nha.
Yên Yên ôm lấy chân ba, ngửa mặt cười nhe cả hàm răng sữa trắng bóc. Dịch Quân hướng mắt xuống đứa trẻ đáng yêu, muốn nở nụ cười dịu dàng với nó nhưng lại chỉ bày ra một vẻ mặt lạnh lùng dửng dưng, tiếp theo hỏi:
- Sao hôm nay dậy sớm vậy?
- Là con muốn được ba Quân chở tới trường đó. Ba thấy con giỏi không?
- Được rồi, mau lên xe đi.
- Con muốn ba ẵm con lên xe cơ.
- Lớn từng tuổi này rồi, đừng nhõng nhẽo nữa.
Trước cảnh Dịch Quân thì lạnh nhạt còn Yên Yên cứ ôm chân hắn mà đòi ẵm, Hâm Đình liền bước nhanh tới, đỡ lấy con gái. Cô bảo nó đừng làm phiền ba, mau mau đến trường kẻo trễ học! Cô bé bốn tuổi xụ mặt, ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Dịch Quân thờ ờ vào trong xe hơi mà lòng nó buồn hiu...
Suốt trên đường đi, mặc cho hai mẹ con Hâm Đình nói chuyện với nhau, Dịch Quân vẫn im lặng, mắt cứ nhìn ra ngoài cửa kính xe. Dù đang cười đùa cùng Yên Yên nhưng Hâm Đình vẫn chú ý tới dáng vẻ xa cách của hắn dành cho con gái.
Lúc Yên Yên chào đời, vốn dĩ Dịch Quân rất vui vẻ, thường xuyên bế nó. Đứa con gái này phải nói là may mắn khi khiến cho một người lạnh lùng như Dịch tổng có thể yêu chiều như vậy. Tình thương mà hắn dành cho Yên Yên suốt ba năm tiếp theo vẫn thế, nhưng rồi khoảng một năm nay thì xuất hiện sự thay đổi kỳ lạ...
Dịch Quân không còn ôm Yên Yên nữa, mấy câu hỏi thăm càng ít đi chứ đừng nói tới chuyện chơi đùa cùng con gái. Hắn tỏ ra xa cách, thậm chí mỗi khi Yên Yên ở gần hay nũng nịu ôm ba thì hắn hờ hững lạnh nhạt như muốn đẩy ra.
Hâm Đình đã quan sát điều này suốt thời gian dài rồi, rõ ràng Dịch Quân đã không còn yêu thương Yên Yên như trước. Cô tự hỏi, lý do gì khiến hắn lạnh nhạt với con bé như thế? Có lẽ nào, hắn ngày càng ghét vợ nên mới đâm ra ghét lây con gái? Nhưng vốn dĩ hắn đã ghét cô từ lâu rồi mà vẫn thương yêu Yên Yên đó thôi...
Xe hơi dừng lại, Hâm Đình nghe Dịch Quân dặn vệ sĩ Đài Cương cứ đưa phu nhân và cô chủ đến trường mẫu giáo, còn hắn thì bước xuống xe.
Ánh mắt Hâm Đình dõi theo hắn tiến về phía ngôi biệt thự kín cổng cao tường sang trọng gần đó, và cánh cổng liền mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp cùng cô con gái nhỏ năm tuổi, hớn hở chạy ra!
Hâm Đình trông rất rõ khung cảnh, Dịch Quân dịu dàng ôm lấy cô ta, sau đó cúi xuống bế lấy đứa bé, âu yếm hôn lên gò má bầu bĩnh ấy. Bọn họ, mới trông thật giống một gia đình hạnh phúc!
Hâm Đình nhìn qua Yên Yên, phát hiện con bé đang chăm chú nhìn cái cảnh ba Quân vui vẻ cười đùa với hai mẹ con khác chứ không phải là mẹ Đình và nó. Đôi mắt trẻ thơ đó trở nên buồn bã vô cùng!
Trái tim nhói đau hệt như bị kim châm chích, Hâm Đình nhanh chóng ôm Yên Yên vào lòng, để con bé đừng nhìn mãi cảnh tượng xót xa kia nữa. Cô bảo Đài Cương mau chạy xe đi!
Và khi xe vừa lăn bánh, Hâm Đình còn bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ kia hướng thẳng về phía mình, cùng vành môi kéo nhếch lên ra điều thỏa mãn. Cô ta khoác tay Dịch Quân, cùng cô bé nọ, họ đi vào trong biệt thự.
Đây chính là lý do mà Dịch Quân hắn chẳng bao giờ yêu Hâm Đình và cũng là điều mà Hâm Nhi nhất quyết sống chết không muốn làm dâu Dịch gia!
Dịch Quân, vị tổng tài trẻ có thể hô mưa gọi gió trên thương trường, trước khi cưới Hâm Đình thì đã có người phụ nữ khác, chẳng những thế còn có cả con gái riêng!
Ban đầu Hâm Đình cũng chưa rõ sự tình, vì cũng chỉ nghe phong thanh đồn đại mà thôi. Mãi tới khi bước chân vào Dịch gia khoảng vài tuần thì cô mới biết toàn bộ vụ việc không chỉ là lời đồn mà là sự thật: Dịch Quân yêu người phụ nữ xinh đẹp tên Thịnh Mỹ Kỳ, nhưng chẳng rõ lý do gì (đồn đại là xuất thân cô ta thấp kém) mà Dịch Nghiễm kịch liệt phản đối con trai cưới Mỹ Kỳ!
Dù vậy, Dịch Quân vẫn không từ bỏ, tiếp tục yêu đương săn sóc, về sau cô ta sinh cho hắn đứa con gái và gọi tên ở nhà là Ruby. Đứa trẻ này ra đời một năm thì Dịch Quân bị ép phải cưới Hâm Đình.
Dịch Nghiễm đã không thừa nhận Thịnh Mỹ Kỳ thì càng không nhìn nhận Ruby, mặc cho Dịch Quân vẫn qua lại với cô ta cho đến tận bây giờ.
Với Hâm Đình mà nói, cảm giác như chồng mình công khai nuôi thêm một cô tình nhân bên ngoài vậy. Thậm chí hắn còn mua biệt thự, xe hơi, sắm sửa cho mẹ con Mỹ Kỳ chẳng thiếu thứ gì! Đến cả Yên Yên có món đồ chơi đắt tiền bao nhiêu thì Ruby cũng sẽ có một món y hệt thế!
Tình cảnh này, người ngoài nhìn vào Dịch gia sẽ nói Dịch tổng có hai cô vợ: Hâm Đình là vợ lớn, Thịnh Mỹ Kỳ là vợ nhỏ! Dù Mỹ Kỳ đến trước nhưng do Hâm Đình được Dịch Nghiễm cưới hỏi đàng hoàng nên cô ở vai vế trên cái người họ Thịnh kia, kẻ mà mãi mãi chẳng được thừa nhận danh phận!
Dịch Quân không cho Hâm Đình gặp Thịnh Mỹ Kỳ nhiều. Dù thế, cả hai vẫn có vài lần chạm mặt nhau trong khoảng thời gian năm năm qua.
Xinh đẹp, quyến rũ nóng bỏng, giỏi chiều chuộng đàn ông, kinh nghiệm giường chiếu... bất cứ thứ gì Mỹ Kỳ đó cũng hơn Hâm Đình. Phải chăng vì vậy mà Dịch Quân vẫn mãi yêu thương cô ta?
Hâm Đình chỉ cảm thấy, Thịnh Mỹ Kỳ không phải loại phụ nữ đơn giản!
- Mẹ Đình ơi, sao ba Quân không ôm con giống như ôm chị Ruby vậy mẹ?
Yên Yên hỏi nhỏ xíu, kéo tâm trí Hâm Đình trở lại thực tại. Cô khẽ cúi nhìn đứa con gái nhỏ vùi mặt vào ngực mình, chính nó cũng nhận rõ thái độ lạnh nhạt của ba!
- Không phải đâu, là do chị Ruby bị bệnh đó, nên ba sẽ ôm chị ấy nhiều hơn chút.
- Thật hả mẹ? Chứ không phải là ba hết thương con sao?
/114
|