“Không có chuyện gì cả, ngày lễ tớ đến nhà dì, nghĩ cậu cũng sống gần nên thử tìm đến thôi.”
Quý Thành Dương chống một tay lên mép cửa, anh bỗng cười cười, thoáng chút bất lực: “Thế thì vào nhà ngồi chơi một lát đã.” Anh mở tủ giày, lấy một đôi dép đi trong nhà dành cho khách đặt xuống đất.
Lưu Vãn Hạ đi vào, vừa mới cúi xuống để thay giày liền nhìn thấy Kỷ Ức.
Lưu Vãn Hạ thoáng sững lại, cảm thấy rất quen, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra, hóa ra chính là cô bé hôm ấy. “Chào em!”
“Chào chị.” Kỷ Ức dịu dàng đáp.
Cô nghĩ một lát rồi chạy vào bếp rót một cốc nước nóng.
Cô đang định bưng ra ngoài thì chợt nhận ra đãi khách thế này thật qua đơn giản, cô đi ra phòng khách, hỏi người phụ nữ vừa mới ngồi xuống ghế sô pha rằng: “Chị muốn uống trà hay cà phê?” Khi nghe thấy câu này, Lưu Vãn Hạ cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường, đây là tư thái chủ nhà chứ không phải “cũng là khách” như Lưu Vãn Hạ đã nghĩ lúc đầu.
“Trà đi, cảm ơn…” Cô không nhớ ra nổi tên của Kỷ Ức.
“Kỷ Ức.” Kỷ Ức mỉm cười.
“Ngại quá, đã lâu không gặp nên chị tự nhiên chẳng nhớ ra tên em.” Giọng nói của Lưu Vãn Hạ dịu dàng như dòng nước, “Lần trước gặp, em vẫn còn mặc áo đồng phục trường Phụ Trung, em... đã tốt nghiệp cấp ba chưa?”
“Em tốt nghiệp rồi, chuẩn bị lên năm hai đại học.”
Kỷ Ức nói xong liền quay vào bếp, lát sau cô bưng một tách trà ra, đặt xuống chiếc bàn kính.
Cô đưa cho Quý Thành Dương một tách cà phê.
Lưu Vãn Hạ liếc nhìn Quý Thành Dương, nhưng anh chẳng hề có biểu hiện gì khác biệt, thậm chí còn khẽ nói với Kỷ Ức rằng, nếu cô không muốn ở đây thì có thể vào phòng làm việc của anh mà đọc sách hoặc tìm bộ phim nào đó để xem, lát nữa tiễn khách xong anh sẽ vào với cô. Kỷ Ức cũng cảm thấy chẳng có chuyện gì để nói với một người phụ nữ xa lạ nên ngoan ngoãn đi vào trong.
Hai người đều có vẻ rất tự nhiên, thành ra một người khách không mời như Lưu Vãn Hạ bỗng trở nên ngượng ngùng bối rối.
Khi nãy cô đang dạo phố thì chợt nghĩ đến chuyện lần trước Quý Thành Dương đưa mình về đến ngã tư, Lưu Vãn Hạ cũng từng nghe anh nhắc đến tên khu nhà anh ở, nên cô chỉ định thử vận may. Cô tin vào duyên phân, Quý Thành Dương và cô từng là bạn học thời cấp ba, bây giờ lại cùng làm việc tại một đài truyền hình, vậy là đã có một loại duyên phận nào đó rồi. Hơn nữa cô càng tim tưởng vào sự nỗ lực, đôi khi duyên phận rất mỏng manh, cần có sự nỗ lực của con người...
Cô ngồi xuống ghế sô pha, căn cứ vào sự nhạy cảm của phụ nữ,cô nhận ra trong căn nhà này chỗ nào cũng có dấu vết của một cô gái. Thậm chí khi cô ngồi ở đây, cũng có thể trông thấy bên dưới chiếc bàn thủy tinh là một quyển giáo trình tiếng anh năm thứ nhất đại học. Cô bối rối thu ánh mắt về, theo như sự hiểu biết của cô đối với Quý Thành Dương từ trước đến nay, anh hoàn toàn không phải là loại đàn ông ỷ vào thành tựu nho nhỏ trong công việc của mình mà tìm kiếm những cô bé trẻ trung để bù đắp cho tuổi thanh xuân đã mất. Hơn nữa, cô bé này lúc ở bệnh viện có vẻ giống như thân thích của anh hơn.
Là thân thích ư?
Lưu Vãn Hạ phỏng đoán, cô chầm chậm xoay chiếc cốc trong tay mình: “ Không ngờ cô bé ấy đã lớn thế này rồi!” Cô cười, “Lúc gặp ở bệnh viện, cô bé vẫn còn rất nhỏ.”
Anh bất ngờ mỉm cười, nói: “Phải đấy.”
Câu trả lời chỉ có hai từ. Hẳn đề tài mà cô đưa ra khiến anh thấy rất khó xử.
Cô nhanh chóng thay đổi nội dung nói chuyện, bắt đầu trao đổi với anh về chuyến đi Irap sắp phải khởi hành. Hành động quân sự của nước Mỹ đối với Irap chỉ duy trì hơn hai mươi ngày là đã tuyên bố kết thúc, tiếp sau đây sẽ là trận trường kỳ.
“Thời kỳ này là đáng sợ nhất!” Lưu Vãn Hạ nói, “Bất kỳ lúc náo cũng có thể xảy ra những xung đột trong phạm vi nhỏ... Cậu suy nghĩ lại, rồi chờ tình hình chiến trận xem sao?”
Quý Thành Dương ngồi trên chiếc ghế sô pha màu xanh đậm. Khi anh nói về những chuyện này thường khiến người khác cảm thấy cực kí lạnh nhạt, những ngón tay khe khẽ mân mê những hoa văn trên chiếc cốc cà phê, anh đáp: “Loại chiến tranh phi lý như thế này có lẽ rất khó có phóng viên Mỹ nào vào trong chiến trường được, mới hơn hai mươi ngày mà đã ném xuống hơn hai ngàn quả tên lửa cùng năm trăm đầu hạt nhân. Người Mỹ đúng là định cho nổ tan tành già nửa Irap... Nhưng tất cả những số liệu này đều do Mỹ tự công bố.” Quý Thành Dương khi gặp những vấn đề này thường sẽ nói nhiều hơn, anh bỗng mỉm cười, “Thê thảm đến mức nào, chúng ta phải tự đi vào mới có thể biết được. Bây giờ là thời điểm thích hợp nhất, người Mỹ cho rằng họ đã giành được chiến thắng toàn diện, chúng ta vừa hay có thể vào xem họ để lại những gì.”
Sự thực.
Đó chính là những gì mà kí giả mặt trận theo đuổi, sự thực.
“Trận chiến này còn rất lâu mới kết thúc.” Quý Thành Dương bỗng nói.
Người Mỹ đến bao giờ rút khỏi Irap? Chẳng ai biết được. Anh cũng không biết mình sẽ phải ở lại Irap bao nhiêu lâu, lần sau về nước là khi nào.
Lưu Vãn Hạ nói với anh thêm vài câu liền vội vã cáo từ. Cô bỗng cảm thấy mình thật nực cười, hấp tấp đến thăm nhưng lại xảy ra chuyện bất ngờ, hơn nữa chuyện bất ngờ này... Cô đã từng nghĩ đến chuyện có thể sẽ gặp người bạn gái mà anh đã nhắc tới nhưng cũng không đến nỗi khó xử thế này.
Quý Thành Dương tiễn cô ra đến cửa, nhìn thang máy rồi nói: “Trong nhà tớ đang có một cô bé, tớ không yên tâm để cô bé này ở nhà một mình nên không tiễn cậu nữa.”
Lưu Vãn Hạ siết nhẹ dây túi xách trong tay, chợt mỉm cười: “Phải rồi, trong nhà có một cô bé thường không mấy an tâm.”
Kỷ Ức trông có vẻ còn nhỏ, đang ở độ tuổi chênh vênh giữa thiếu nữ và phụ nữ, nhưng dù sao cũng chẳng còn là cô bé khiến người khác “không an tâm” để ở nhà một mình, nhưng Quý Thành Dương lại có thể nói ra một cách đầy thản nhiên.
Cô chưa từng thấy Quý Thành Dương như thế này.
Lưu Vãn Hạ bước vào chiếc thang máy vắng tanh, khi cánh cửa dần khép, cô nhìn thấy cửa nhà Quý Thành Dương đóng lại. Cô bỗng nghĩ đến chuyện ngày xưa, hồi ấy các bạn nữ trong lớp bảo vệ người con trai tên Quý Thành Dương này lắm, nếu các cô bạn lớp khác đến hỏi thăm thì tất cả đều nhất loạt im lặng tuyệt đối không để lộ chuyện gì, thậm chí còn ngăn chặn cả những bức thư mà các em lớp dưới gửi đến.
Quý Thành Dương là giấc mộng thiếu nữ của rất nhiều cô gái trường Phụ Trung khi ấy.
Lẽ nào, anh thật sự cũng giống với những người đàn ông bình thường khác, say đắm những mê hoặc tuổi trẻ?
Đôi khi những gì nhìn thấy, chưa chắc đã là sự thật.
Quý Thành Dương nhìn ra sự ngờ vực phỏng đoán của người bạn học cũ này, nhưng anh chẳng có ý định giải thích. Chuyện trình bày giải thích này chỉ cần làm với những người cần thiết là được rồi. Buồn vui gì, nói cho cùng cũng chỉ bản thân hay biết.
Quý Thành Dương đóng cửa lại, mang những chiếc cốc đã dùng trong phòng khách vào bếp, sau khi rửa sạch sẽ anh liền cho vào trong tủ sát trùng, cài đặt giờ xong mới đi vào phòng làm việc. Kỷ Ức thật sự rất nghe lời, cô đang cầm một cuốn sách nằm trên giường gần đây anh mới lắp trong phòng làm việc, cong người theo một tư thế tự nhiên dễ chịu.
Rõ ràng cô đã nghe thấy tiếng Quý Thành Dương bước vào, nhưng chẳng hề lên tiếng mà lật sang trang tiếp theo. Thực ra cô cũng không biết mình đang đọc những gì, cả buổi tối cô chẳng cho vào đầu nổi một chữ nào, hầu hết là vì chuyện của Noãn Noãn, phần còn lại là vì vị khách bất ngờ đang ngồi ngoài phòng khách kia. Cô suy nghĩ lung tung rất lâu, nhưng dần dần chỉ toàn la chuyện của Noãn Noãn.
Cô thậm chí còn lên kế hoạch, sau khi tìm thấy Noãn Noãn và tâm sự kĩ càng, cô k đang ngồi ngoài phòng khách kia. Cô suy nghĩ lung tung rất lâu, nhưng dần dần chỉ toàn la chuyện của Noãn Noãn.
Cô thậm chí còn lên kế hoạch, sau khi tìm thấy Noãn Noãn và tâm sự kĩ càng, cô hy vọng có thể giúp đỡ được cho bạn mình.
Trại cai nghiện... Trại cai nghiện của Bắc Kinh nằm ở đâu?
Cô không hề hay biết rằng, cuộc trò chuyện với Lưu Vãn Hạ khi nãy khiến cho cảm giác không an tâm, thậm chí không nỡ rời xa tận sâu trong lòng Quý Thành Dương trở nên mãnh liệt vô cùng. Lúc này đây, khi cô nằm trên giường mà anh vẫn thường ngủ và không hề che giấu những đường cong cơ thể, quả thực là một thử thách quá lớn đối với anh.
“Khách của anh về rồi à?” Kỷ Ức dù biết nhưng vẫn cố tình hỏi.
“Về rồi.” Quý Thành Dương cũng bất lực.
Anh ngồi xuống bên cạnh Kỷ Ức, lật cuốn sách trong tay cô, chẳng biết cô lại tìm thấy cuốn sách này từ góc nào của phòng trữ sách nữa, bên gối là thanh đánh dấu trang. Kỷ Ức ậm ừ, định hỏi nhưng chẳng biết phải mở lời thế nào, ngay lúc đó cô lại nghe thấy tiếng báo tin nhắn điện thoại của Quý Thành Dương. Anh có vẻ chẳng buồn để tâm, nhưng Kỷ Ức với giác quan thứ sáu của phụ nữ liền cảm thấy tin nhắn này chắc chắn liên quan đến người khách khi nãy của anh. Cô thò tay lục chiếc điện thoại trong túi quần anh và lôi ra ngoài.
Lưu Vãn Hạ.
Màn hình điện thoại quả nhiên hiển thị cái tên này.
“Chị ấy còn gửi tin nhắn cho anh này.”
Quý Thành Dương liếc nhìn gương mặt nho nhỏ của cô: “Em muốn xem thì xem đi, không phải do dự.”
Kỷ Ức lập tức mỉm cười, cô mở ra đọc: Cô bé ở nhà cậu khi nãy, là bạn gái của của cậu phải không?
Kỷ Ức đọc kĩ từng chữ, đọc đi đọc lại hai lần rồi mới trả điện thoại cho anh. Quý Thành Dương nhận ra cô có vẻ không được vui, anh chẳng nói gì mà chỉ nhanh chóng gõ câu trả lời “Phải” vào chiếc điện thoại mà cô vẫn đang cầm trên tay. Sau đó anh rút điện thoại từ tay cô rồi ném lên chiếc ghế sô pha ở phía đằng xa.
Nhưng chiếc điện thoại không rơi đúng chỗ, nó trượt xuống khỏi ghế sô pha và rơi đánh cạch xuống dưới sàn nhà.
“Rơi rồi.” Kỷ Ức chỉ tay về phía điện thoại, khẽ nói, “Anh ném như thế thì sẽ hỏng thật đấy.”
“Từ lúc về nhà đến giờ tinh thần em có vẻ không yên, em đang suy nghĩ chuyện gì thế?” Quý Thành Dương chẳng hề bận tâm đến chuyện cô nói mà hỏi thẳng vào vấn đề, chỉ ra điểm khác thường của cô.
“Chẳng nghĩ gì cả.” Kỷ Ức giữ kín miệng, cô dụi đầu, gối lên chân Quý Thành Dương rồi ngửa mặt nhìn anh, “Chỉ là em gặp bạn cũ, bỗng thấy có chút xúc động, sao em đã tốt nghiệp cấp ba rồi?”
Đúng là đến khi đã qua, mới cảm thấy cấp ba chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất.
Có áp lực, có động lực, có những cạnh tranh lành mạnh, có những thứ không gì sau này có thể bù đắp được... Cô vốn định dùng lý do này để che mắt anh, nhưng lại ngẫm ra chuyện này nên cũng không khỏi đa sầu đa cảm.
“ Sau nghỉ lễ mùng Một tháng Năm, anh sẽ đi Iraq.” Quý Thành Dương bỗng nói.
Kỷ Ức sững lại, ngơ ngác nhìn anh: “Sao bây giờ anh mới nói cho em biết?”
Anh cười: “Chẳng phải anh đang báo trước cho em đó ư?”
“Chẳng hề báo trước gì cả!” Suốt buổi tối nay tâm trạng vốn đã ủ rũ của Kỷ Ức giờ đã bị anh cho rơi xuống vực sâu thăm thẳm, ấm ức không nói nổi thành lời, “Mấy ngày nữa là anh đi rồi, thế này mà cũng là báo trước à?”
Hơn nữa có phải đi công tác bình thường hay đi du lịch thế giới đâu, anh đi đến nơi nguy hiểm nhất đấy chứ.
Cô chẳng hề được chuẩn bị tâm lý gì cả thì anh chợt nói với cô rằng, anh sắp phải đi rồi, phải đến Irap, đối mặt với mưa bom bão đạn, khổ sở vô cùng. Tất cả những cảm xúc bỗng chốc trào dâng, Kỷ Ức càng thêm ấm ức, hòa lẫn với tâm trạng không muốn rời xa còn cả những lo âu...
Nào phải chỉ là vực thẳm, tâm trạng cô bây giờ chẳng khác nào đang ở dưới địa ngục.
Đôi mắt Kỷ Ức chầm chậm chớp mấy cái, cô muốn ngồi dậy khỏi chân anh.
Chính vẻ mặt ấm ức này của cô đã mạnh mẽ cắt đứt sợi dây thần kinh căng thẳng suốt buổi tối của Quý Thành Dương. Anh dùng cánh tay đè cô xuống, không để cô ngồi dậy, Kỷ Ức hơi bĩu môi, cô cảm thấy cánh mũi mình cay cay, chẳng muốn cất lời.
Nhưng vị trí mà cánh tay anh đè xuống lại cực kỳ nhạy cảm.
Cả hai người đều đã nhận ra, cô không dám cử động, còn anh đang do dự, nhưng cũng chỉ là chuyện xảy ra trong vài giây, Quý Thành Dương liền buông tay ra.
Cô cứ ngỡ anh đã thả cho mình đi khỏi, cô chống hai tay xuống giường ngồi thẳng dậy: “Lần sau đừng như thế này nữa... Ít nhất cũng phải cho em biết từ trước nửa tháng.” Cô khẽ nói.
Quý Thành Dương cũng biết cách xử lý của mình có vấn đề, nhưng anh chẳng tìm được thời điểm nào thích hợp. Cho dù nói với cô vào lúc nào cũng đều có kết quả giống nhau, thá để cho cô biết muộn, thời gian cô buồn bã cũng sẽ ngắn lại một chút.
Anh đến gần cô, định xin lỗi .
Nhưng khi nắm lấy cổ tay cô, cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay khiến sự kiên trì không chịu vượt qua giới hạn của anh trong suốt thời gian qua bỗng chốc sụp đổ. Lời nói của anh biến thành hành động, anh khóa lấy môi cô và hôn cô thật sâu.
Kỷ Ức vẫn đang thất thần vì tin tức anh sắp phải ra chiến trường.
Đôi mắt cô khẽ chớp chớp, nhưng lại rất nhanh chóng khép lại.
Quý Thành Dương cũng không hiểu mình rốt cuộc muốn như thế nào, tay anh cứ liên tục vuốt ve cổ tay, cánh tay và phần vai gầy bên dưới chiếc áo cộc tay của cô. Kỷ Ức áp sát gần tới anh, đây không còn là lần đầu tiên họ hôn nhau, hai tháng qua, hai người đã có một vài nụ hôn và những tiếp xúc cơ thể ngắn ngủi, nhưng đều dừng lại trong thời điểm thích hợp.
Thế nhưng lần này cực kỳ khác biệt.
Quý Thành Dương dùng bàn tay để cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô, anh siết chặt lấy eo cô kéo vào trong lòng, bàn tay liên tục vuốt ve sống lưng.
“Lần sau anh sẽ nói sớm cho em biết, đừng giận nữa nhé.” Anh bế cô ngồi lên chân mình.
Đến mức độ nào?
Rốt cuộc là được phép đến mức độ nào?
Tư tưởng của anh hoàn toàn bị mê hoặc bởi người người trước mặt này, cô bé con, cô gái của anh. Quý Thành Dương có ham muốn được chiếm hữu không hề mới mẻ nhưng cực kỳ trực tiếp của đàn ông. Anh muốn cô trở thành người phụ nữ của mình. Anh đặt cô nằm xuống giường, cởi bỏ quần áo của cô. Đây là lần đầu tiên anh được vuốt ve từng milimet trên khắp cơ thể cô, eo, chân, trong bàn tay trong đáy mắt đều là làn da mềm mại mịn màng.
Kỷ Ức bất giác đón nhận, cơ thể cô áp sát anh.
Chất vải anh mặc trên người khẽ cọ nhẹ vào cơ thể cô, tê dại, khiến cô bỗng nhiên trở lên ngơ ngác.
Chính sự đón nhận này khiến anh ý loạn tình mê.
Quý Thành Dương cuối cùng cũng cảm nhận được sự đau khổ khi không giải tỏa được ham muốn. Anh đặt lên môi Kỷ Ức một nụ hôn vỗ về đầy dịu dàng rồi đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, lát sau, cô liền nghe thấy tiếng nước chảy vang lên từ phòng tắm.
Kỷ Ức thu mình trong chiếc chăn mỏng trên giường, lắng nghe tiếng nước chảy mà càng cảm thấy cơ thể mình nóng hơn. Cô chui hẳn vào trong chăn, ôm đầu gối.Trái tim cô dương như đã được lấp đầy bởi cảm giác hạnh phúc đang trào dâng.
Vừa nghe tiếng Quý Thành Dương tắm, cô vừa nghĩ, sau này biết phải làm sao đây?
Đâu thể để anh tắm mãi được?
Chiếc điện thoại dưới sàn nhà bỗng nhiên réo vang.
Cô chạy đến nhặt chiếc điện thoại lên xem, Nguyễn Thục Bình, đó là tên của mẹ Quý Noãn Noãn. Kỷ Ức đoán, muộn thế này mà bà còn gọi điện, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Tim cô bỗng thắt lại, thấp thỏm cầu mong đó không phải là chuyện liên quan đến Noãn Noãn.
Cô mặc quần áo rồi cầm điện thoại đến cửa phòng tắm: “Mẹ của Noãn Noãn gọi.”
Quý Thành Dương tắt vòi nước.
Kỷ Ức dựa vào tường phòng tắm, cô có thể nhìn thấy một dáng người cao cao đang đi ra qua lớp kính thủy tinh mờ. Cánh cửa bỗng nhiên bật mở, cả người Quý Thành Dương được che phủ bởi màn khói mỏng do mới tắm nước nóng xong, anh đi chân đất bước ra ngoài.
Anh chỉ quấn tạm chiếc khăn tắm màu xanh đậm quanh eo.
Cô nhìn lồng ngực trần của anh mà thoáng sững sờ, khung cảnh khi nãy lại nổi lên, đặc biệt là khi đôi mắt anh cụp xuống nhìn cô như thế này.
“Mẹ Noãn Noãn gọi.” Cô nhắc lại, né tránh đối mắt với anh và nhét chiếc điện thoại vào tay anh, “Nhất định là có việc gấp, anh gọi lại mau đi.” Cô nói dứt lời, liền chạy mất.
Quý Thành Dương bật cười, lúc nãy khi nhét điện thoại cho anh, những đầu ngón tay cô vô tình chạm phải lòng bàn tay anh, tê tê mềm mềm, cú như đụng phải một nhánh cỏ đuôi chó bên vệ đường.
Anh đã cùng cô chơi những trò đó chưa nhỉ? Đã tết con thỏ cho cô chưa?
Hai người họ quen biết thực sự qua sớm, nếu có thì anh cũng chẳng thể nào nhớ rõ được.
Anh xoay điện thoại trong tay, đắn đo một lát rồi khẽ hắng giọng và gọi lại cho mẹ Noãn Noãn.
Cuộc điện thoại rất ngắn nhưng lượng thông tin thì rất lớn.
Kỷ Ức vừa mới thu dọn xong chiếc giường anh ngủ hằng đêm liền nhìn thấy Quý Thành Dương đã thay quần áo sạch sẽ và vơ lấy chìa khóa xe định ra ngoài: “Anh về nhà một chuyến.” Anh nói vậy.
Kỷ Ức vốn đã suy nghĩ nhiều về chuyện của Noãn Noãn, nay thấy anh vội vã đi như vậy thì càng có dự cảm không lành.
Nhưng cô chưa kịp hỏi, anh đã nhặt chiếc áo khoác vứt trên ghế sô pha từ tối rồi mở cửa và đi khỏi.
Anh đi chuyến này đến gần hết đêm. Kỷ Ức tiếp tục đọc sách, cô lật đi lật lại cuốn sách trong tay rồi mơ màng thiếp đi lúc nào không biết, nào ngờ không phải chính Quý Thành Dương đánh thức cô dậy mà lại là cuộc điện thoại từ anh. Kỷ Ức không bật đèn, cô nghe máy bằng giọng hơi khàn khàn.
“Tây Tây.” Giọng Quý Thành Dương hơi trầm, “Em có biết bạn trai hiện tại của Noãn Noãn không? Em đã gặp cậu ta chưa?”
Kỷ Ức giật mình lập tức tỉnh táo lại, cô im lặng vài giây liền đáp: “Em gặp rồi.”
“Em có biết địa chỉ nhà cậu ta không?”
Địa chỉ nhà ư?
Nhà của Tiêu Tuấn nằm ở trung tâm thành phố, rất dễ nhận ra, cô chỉ cần đến một lần là tuyệt đối không quên được. Nhưng cô không dám nói, không biết vì sao, nhưng trong tiềm thức cô cảm thấy không được nói cho anh.
Trái tim cô đập thình thịch, cô đáp qua loa: “Em quên rồi, em mới đến đó có một lần.”
Quý Thành Dương cũng chẳng hỏi thêm gì nữa, chỉ dặn cô đi ngủ, có lẽ anh phải đến sáng mới về nhà được. Khi cuộc điện thoại này kết thúc, Kỷ Ức làm sao có thể ngủ được nữa, cô liên tục trở mình trên giường như một con cá vàng lật trong chảo. Cô càng nằm càng thấy nóng, càng cảm thấy bức bối khó chịu
Trời vừa sáng, cô nghe thấy tiếng động ngoài cửa nên vội vã bật dậy khỏi giường.
Khi cô chạy vào phòng khách, Quý Thành Dương đã ném áo khoác sang một bên, anh ngồi xuống và chìm cả người vào trong ghế sô pha, mệt đến mức không muốn mở mắt ra nữa. Anh chầm chậm ngửi thấy mùi thơm dịu dàng êm ái trên người cô nên đưa tay anh ra.
Quý Thành Dương cảm nhận bàn tay mềm mại của cô đặt vào tay anh, nhiệt độ vừa thích hợp.
Anh nắm bàn tay cô trong lòng bàn tay mình, chậm rãi nói cho cô nghe những chuyện đã sảy ra tối qua. Tuy anh biết cách giáo dục Noãn Noãn của gia đình có vấn đề, nhưng cũng cho rằng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì to tát cả. Thế nhưng sự việc tối qua đã hoàn toàn lật đổ tất cả mọi nhận thức của anh,bắt đầu bằng chuyện chị dâu gọi điện nói rằng, Noãn Noãn đã ba ngày liền không đến trường, không tìm thấy nó đâu. Thế nên mới có cuộc gọi giữa đêm khuya này.
Nhưng, khi anh gọi điện thoại cho Kỷ Ức thì bố của Noãn Noãn đã đích thân tìm ra địa chỉ. Quý Thành Dương đến sau, lúc ấy Noãn Noãn đã bị đánh đến mức không thể đứng dậy nổi. Cậu trai kia cũng bị đánh đến mặt mũi máu me đầm đìa. Cũng may Quý Thành Dương xuất hiện ngăn cản, anh không nói câu nào, gạt đám lính dưới quyền của bố Noãn Noãn ra, thậm chí còn cưỡng ép đẩy bố Noãn Noãn sang một bên, bế bổng cô bé lên và đưa đến thẳng nhà ông nội Noãn Noãn. Khi anh đưa Noãn Noãn đi, cô bé đã không còn khóc nữa, chỉ ngồi im, dù bị đưa đến đâu cũng chỉ ngồi im.
Vì sợ trở về đại viện xẽ gây ảnh hưởng quá lớn, nên tất cả mọi chuyện đều xử lý ở nhà ông nội Noãn Noãn.
Suốt đêm hôm ấy, bầu không khí rất bức bối.
Lúc đầu, ông cụ cũng giận vô cùng, còn gào lên bắt bố Noãn Noãn phải về trả lời, tại sao lại ra tay nặng đến thế này, cho dù bọn trẻ có sống chung với nhau thì cũng phải bình tĩnh nói chuyện chứ không phải là ra tay. Đến cuối cùng mới biết rằng lúc bố Noãn Noãn tìm đến nơi, cậu trai kia đang lên cơn nghiện, Noãn Noãn ở bên cạnh vừa khóc vừa khuyên nhủ, khung cảnh qua đỗi kích động mới khiến bố Noãn Noãn ra tay nặng đến thế. Họ không nói gì nhiều, lập tức để mẹ Noãn Noãn đưa cô ra nước ngoài, vừa hay những thủ tục xuất ngoại cũng đã làm xong. Vốn dĩ gia đình định để đến tháng Mười nhập học mới đưa Noãn Noãn đi, nhưng vì chuyện tối qua nên mọi người đã quyết định sẽ đưa cô đi ngay.
Quý Thành Dương cố gắng dùng những câu chữ ngắn gọn, thật bình tĩnh để tường thuật lại chuyện tối qua, Kỷ Ức bỗng nhiên đứng dậy, anh mở mắt, không chờ cô mở lời đã cắt ngang: “Em không gặp được Noãn Noãn đâu, vé máy bay đã đặt xong rồi, họ sẽ đi ngay.”
“Chuyến bay lúc nào?” Kỷ Ức cuống cuồng nhìn anh.
“Tây Tây…” Anh miễn cưỡng nở một nụ cười để vỗ về và cũng đầy xin lỗi, “Đừng đi, chuyện này em cứ coi như không hề hay biết.”
Đây là chuyện xấu trong nhà.
Và cũng là một vết thương của Quý Noãn Noãn.
Cho dù có một ngày Kỷ Ức biết được toàn bộ câu chuyện, cũng nhất định phải do Quý Noãn Noãn đích thân nói cho cô hay.
Lúc này đây, tốt nhất hãy giấu chuyện này sâu trong trái tim, đóng kín lại vô thời hạn.
Cô hiểu ý của Quý Thành Dương, hơn nữa Noãn Noãn thậm chí còn không cho cô biết chuyện Tiêu Tuấn nghiện hút, Noãn Noãn vẫn chưa vượt qua được chuyện của cô. Tiêu Tuấn, Quý Thành Dương, hai con người này chính là bí mật riêng của hai cô bé. Người bạn thân thiết lớn lên bên nhau, cười vui đùa giỡn, ngủ chung giường, đắp chung một chăn còn phải tranh đi giành lại ngày nào, giờ đây bỗng khoảng cách giữa họ cứ như hai đầu của thế giới.
Cuối cùng, cô chỉ có thể lựa chọn nhắn tin cho Noãn Noãn: Tớ nói chuyện có nhắc đến câu, tớ nói với cậu ấy rằng Noãn Noãn đang giận tớ, nên mới không đến. Nhưng lần sau cậu nhất định phải cùng tớ đến tham gia họp lớp đấy nhé. À phải, lớp trưởng nói cậu nợ cậu ấy một trăm tệ, tớ đã trả giúp cậu rồi.
Cô ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng ngủ, Quý Thành Dương thật sự đã rất mệt. Chắc chắn buổi tối hôm qua vẫn còn rất nhiều chuyện, nhưng anh chẳng thể kể tỉ mỉ cho cô nghe được. Đây là lần đầu tiên Quý Thành Dương ngủ say trên chiếc giường trong phòng ngủ kể từ khi cô đến ở tại nhà anh.
Cô thất thần nhìn anh một lát mới đặt điện thoại xuống, đi rót cốc nước nóng.
Khi quay lại, cô trông thấy trên màn hình điện thoại có một tin nhắn gửi đến.
Tim cô đập loạn nhịp.
Cô mở ra xem, quả thực là tin nhắn trả lời của Noãn Noãn:
Viện cớ càng lúc càng tệ, ở bên cạnh chú út của tớ càng ngày càng chẳng có đầu óc gì cả.
Ngữ điệu rát thoải mái, cứ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, dù Noãn Noãn không hề biết chuyện Quý Thành Dương đã tận mắt chứng kiến từ đầu đến cuối… Kỷ Ức vội vã đặt chiếc cốc thủy tinh xuống sàn nhà bên cạnh ghế sô pha, cô cầm điện thoại lên, định trả lời bạn nhưng viết tới viết lui bao nhiêu câu rồi lại xóa… Rất nhanh sau đó, điện thoại của cô lại rung lên trong lòng bàn tay.
Quý Noãn Noãn gửi thêm một tin nhắn nữa: Không cần phải suy nghĩ xem nên an ủi tớ như thế nào. Ngày mai tớ bay rồi, đợi mọi chuyện xong xuôi tớ sẽ liên lạc với cậu.
Kỉ Ức đáp: Ừm, được.
Cô không dám gửi thêm bất kỳ một chữ nào, chỉ sợ khiến bạn lại suy nghĩ.
Khi bỏ điện thoại xuống, viên đá từ đầu tới cuối vẫn đang đè nặng lên trái tim cô kể từ khi Quý Thành Dương trở về lúc sáng sớm, hay nói cách khác là kể từ cuộc điện thoại cuối cùng giữa hai người, đã dần dần tan biến. Kỷ Ức khẽ khàng trèo lên giường, kéo chiếc chăn mỏng ra và chui vào lòng Quý Thành Dương. Anh ngủ rất say nhưng vẫn kéo eo cô lại gần, áp cô vào lòng, vào ngực mình và ngủ tiếp.
Nhắm mắt lại.
Trong cánh mũi toàn là mùi hương trên người Quý Thành Dương.
Tay cô, chầm chậm luồn xuống dưới ống tay áo phông của anh để chạm vào sống lưng và eo.
Phải thực sự chạm vào làn tay anh như thế này cô mới cảm thấy an tâm. Hơn nữa ở trong hoàn cảnh này, những động chạm lúc ngủ phần lớn thể hiện sự dựa dẫm những người yêu nhau, không hề liên quan gì đến ham muốn.
“Sao em có vẻ vui thế?” Anh lười biếng mở lời, khẽ hỏi.
“Noãn Noãn trả lời tin nhắn của em rồi, bạn ấy chắc là... không có vấn đề gì lớn.” Kỷ Ức cười, cô dụi mặt vào lớp vải mềm mại trên người anh, “Bạn ấy trả lời em, tức là đã không sao rồi!”
Anh bị cảm xúc của cô lây lan nên tâm trạng cũng trở nên sáng sủa hơn.
Quý Thành Dương dùng ngón tay nâng cằm Kỷ Ức lên, nhìn ngắm những niềm vui tóa ra nơi đầu mày cuối mắt, cả chiếc răng nanh nho nhỏ lộ ra nữa. Anh cúi xuống đưa đầu lưỡi liếm nhẹ lên chiếc răng nanh và cả bờ môi mềm mại của cô.
Cuộc sống này đúng là thay đổi chỉ trong giây lát.
Càng ngày, anh càng cảm thấy, con người không phải là thần, vĩnh viễn cũng không thể nào dự đoán được bất kì tai nạn nào. Cảm xúc này anh chỉ có khi trên chiến trường, còn bây giờ, nó bắt đầu trở nên mãnh liệt hơn trong cuộc sống của anh.
Quý Thành Dương thừa nhận anh có hơi muốn tranh thủ. Hoàn toàn tranh thủ lúc tâm trạng cô vui vẻ, dùng tình yêu bao phủ lấy cô, như chính lúc này đây.
Anh không nói với cô rằng, trước khi anh về, Noãn Noãn đã hỏi anh rằng tại sao lại ở bên Kỷ Ức, lẽ nào là mê luyến nhất thời với sắc xuân thiếu nữ? Đáp án của anh rất trực tiếp: Những chuyện giữa anh và Kỷ Ức đã quá nhiều năm, không thể vào tái diễn được, cũng không ai có tư cách hay cơ hội để thay thế. Thế nên bắt buộc là cô gái này, bắt buộc phải yêu, và cũng bắt buộc cả một đời.
Chuyện của Noãn Noãn cũng càng khiến ông nội kiên quyết nhất định bắt anh phải ở lại trong nước, không cho phép anh dược tiếp tục công việc của kí giả mặt trận vừa nguy hiểm vừa không an toàn nữa. Lý tưởng và hiện thực một lần nữa xung đột dữ dội, những ký ức hồi nhỏ trước khi anh về nhà họ Kỷ đều không ngừng tuôn ra trong đáy lòng anh, trong đầu óc anh.
Một bên là lý tưởng, một bên là tình cảm, không chỉ tình thân mà còn có cả tình yêu.
Trên đường trở về, anh không phải chưa cười nhạo bản thân, mày đâu phải phóng viên mặt trận đầu tiên, và cũng không phải là người cuối cùng. Đường đường một đấng nam nhi tại sao tự nhiên lại băn khoăn những chuyện tình cảm nam nữ như thế này?
Nhưng lúc này đây, một người đàn ông dù có trái tim sắt đá đến mấy cũng sẽ bị tình yêu khiến cho mềm như nhung.
Cô gái mà tôi yêu, xin hãy tha thứ cho sự ích kỉ của tôi. Không chỉ riêng em, mà đây cũng là tình yêu đầu tiên và cũng là duy nhất mà tội từng nếm trải trong suốt cuộc đời này. Sẽ có những băn khoăn, nhung nhớ, yêu thương, dựa dẫm, và cũng sẽ có những bất an, ghen tị, bực bội, khát vọng, tất cả những cảm xúc đều bất định, đều mới mẻ, đều cuồng nhiệt.
Bởi vì yêu sâu đậm nên đã mất đị cảm giác an toàn từ rất lâu.
Trong giây phút này đây, tình yêu áp đảo tất cả mọi tư duy lý tưởng, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ kiên định nhất rằng: Nếu như anh có thể sống lâu đến thế thì nhất định sẽ bên em đến đầu bạc răng long.
Sau kì nghỉ mùng Một tháng Năm, Kỷ Ức về trường, còn Quý Thành Dương rời khỏi Trung Quốc.
Lúc đi, anh nói với Kỷ Ức rằng, lần này để có thể xuất phát sớm, anh không dùng tư cách là phóng viên của đài truyền hình. Quý Thành Dương đã từ chức và cùng với một người bạn trong kí túc xá hồi đại học được mời đến làm phóng viên đặc biệt của một tòa soạn. Đây là những dặn dò rất ngắn gọn, trước nay anh vốn rất ít nói với cô về chuyện công việc, nguyên nhân chủ yếu là vì sợ cô càng hiểu biết nhiều thì áp lực tâm lý càng nặng nề hơn.
Thời điểm anh ra chiến trường xa xôi lần này vẫn gần sinh nhật anh như những lần trước.
Thời gian đầu khi anh mới đến Irap, ăn ở vẫn được đảm bảo, tối hôm sinh nhật, anh đặc biệt nói chuyện điện thoại một tiếng với Kỷ Ức. Cô dặn anh, tuyệt đối không được cúp máy, sau đó đặt điện thoại lên đàn piano, chơi rất thuần thục bài Angel. Thật sự rất thuần thục, dù sao đó cũng không phải là một khúc nhạc quá khó.
Quan trọng là, trong ký ức của Quý Thành Dương, Kỷ Ức không hề được học piano một cách bài bản.
Anh cầm điện thoại, nghe cô đàn xong, sau đó lại thấy tiếng Kỷ Ức nhấc điện thoại lên, hỏi anh: “Anh thích không?” Khi nói, giọng cô hơi gấp gáp, rõ ràng đang qua căng thẳng.
“Em đặc biệt học à?”
“Ừm.” Kỷ Ức khẽ đáp, “Em luyện lâu lắm rồi đấy, chỉ sợ đàn không hay. Người dạy em còn nói, bài này rất đơn giản... Nhưng em nào đã học đàn piano bao giờ đâu... Có được không anh?”
“Không tồi.” Quý Thành Dương ngồi trên cửa sổ, nhìn nơi đất khách quê người dưới ánh trăng.
Anh nhớ, nếu như không phải vì anh kiên trì lý tưởng này thì bây giờ, có lẽ bản thân đã cùng với Tô Nhan và Vương Hạo Nhiên tham gia một dàn nhạc nào đó và trở thành một nghệ sĩ trẻ. Anh vẫn còn nhớ, sau khi chụp ảnh chung ngày đoạt giải, có người khen ngợi những đứa trẻ là họ, rằng sau này nhất định sẽ đứng ở nơi tập trung ánh mắt của mọi người, giành được những tràng pháo tay cùng vinh dự cao nhất.
Thế nhưng, dường như kết quả lại hoàn toàn trái ngược.
Nghề nghiệp của anh hiện giờ là nấp sau những tiêu điểm, trở thành một đôi mắt để chứng kiến tất cả những chuyện này.
“Anh có nhớ đã cho em nghe bài hát này khi nào không?”
“Là khi nào?” Anh thật sự không còn nhớ nữa.
“Là... lần đầu tiên em đến quán bar, anh đến đón em và Noãn Noãn về nhà, lúc anh nhốt bọn em trong xe đã mở bài này.” Kỷ Ức thì nhớ rất kĩ, cô còn đặc biệt xem bộ phim gốc chỉ vì bài hát này.
Giọng nói của Kỷ Ức thấp thoáng không cam tâm.
Quý Thành Dương cười, bừng tỉnh, anh không khỏi dịu giọng dỗ dành cô: “Phải rồi, anh nhớ ra rồi!”
“Anh thích bài hát này có phải vì lời của nó không?” Kỷ Ức tò mò hỏi.
“Lời bài hát à?” Quý Thành Dương hồi tưởng lại lời bài hát một lượt.
Đại khái anh có thể đoán được ý cô ám chỉ câu này:
In the arms of the angel,
Fly away from here,
From this dark, cold hotel room and the endlessness that you fear.
You are pulled from the wreckage of your silent reverie,
You are in the arms of the angel.
May you find some comfort here.
Từ trong vòng tay của thiên thần tung bay khỏi mảnh đất này, xa rời những căn phòng khách sạn tối đen, lạnh lẽo cùng những nỗi sợ hãi khôn cùng. Kéo em ra khỏi những mảnh vụn của những mộng tưởng âm thầm. Chỉ mong em có thể tìm thấy sự vỗ về trong vòng tay thiên thần.
Nhìn vầng trăng nơi vùng đất xa lạ bên ngoài cửa sổ, anh không còn nhớ lúc đầu khi nghe thấy những lời này đã suy nghĩ những gì, hoặc anh căn bản chẳng hề có những suy nghĩ nhạy cảm đến thế. Nhưng bây giờ, khi cô hỏi, anh bỗng cảm thấy quả thật là như vậy, mong muốn thế giới này có sự tồn tại của thượng đế, của thiên thần để có thể mang những người dân thường đang liên tục rơi vào vùng bom đạn và đối diện với cái chết rời khỏi đây, rời khỏi địa ngục trần gian này.
Bởi vì có mặt trăng chiếu sáng, nên bóng anh trải xuống sàn nhà cũng rất dài, càng trở nên cao gầy hơn: “Có lẽ vậy nhưng giờ anh quên rồi, bài hát ấy đã lâu quá rồi.”
“Chúc mừng sinh nhật.” Giọng Kỷ Ức đặc biệt dịu dàng.
Quý Thành Dương cười, anh cúi đầu nhìn những dấu vết lấm tấm trên cửa sổ vì năm tháng, nói: “Anh nghe thấy rồi.”
“Còn nữa.” Kỷ Ức cân nhắc rất lâu, cuối cùng mới mở lời: “Em yêu anh, rất yêu!”
Bỗng nhiên có người gõ cửa, bạn cùng phòng gọi tên anh. Gần đây họ đang đợi để phỏng vấn người Mỹ, nhưng rất khó khăn. Phóng viên các nước đều đang đóng đô ở đây để chờ đợi được phỏng vấn ngắn. Trước khi vội vã cúp máy, anh dặn Kỷ Ức rằng: “Có thể anh sẽ ngày càng ít gọi cho em hơn, khi nào tiện anh sẽ liên lạc với em qua email.”
Kỷ Ức đáp “Vâng.” Anh cúp máy, khi ra khỏi phòng người bạn kua nói rằng phóng viên Pháp đã mang đến một tin, có thể có cơ hội phỏng vấn, nhưng cũng chỉ là có thể mà thôi....
Tháng Năm trôi qua, mùa hạ đến rất nhanh chóng.
Kỷ Ức học tiếng Tây Ban Nha, vô cũng nỗ lực tự học tiếng Ả Rập. Cô cảm thấy, say này nếu muốn trở thành kí giả ngoại trú thì nhất định tiếng Ả Rập sẽ rất đắt giá. Mục tiêu của cô rất rõ ràng, phấn đấu cứ như vẫn đang học lớp mười hai. Thế nên dù hạ qua, thu qua, đông lại tới, cô cũng chẳng có mấy cảm giác.
Email của Quý Thành Dương càng ngày càng ít.
Năm ấy, khi Bắc Kinh đón trận tuyết đầu tiên, cô thấp thỏm nhận ra, đã hai mươi ngày trôi qua anh không có bất cứ tin tức gì. Ngày nào cô cũng gửi email thông báo tình hình, nhưng lần nào cô cũng chỉ nhận được email trả lời tự động như sau: “ Gotujit, thanks. Yang.”
Cảm giác thấp thỏm này đã có từ rất lâu, từ mùa hè, email của anh vô cùng ít, đồng thời cũng rất ngắn gọn. Anh không bao giờ trả lời thư, mà chỉ đơn giản là báo bình an.
Một đêm khuya nọ, cô nhìn email trả lời tự động trong hộp thư mà không thể nào chịu nổi nữa, phải gọi ngay cho Quý Noãn Noãn lúc này đang ở Anh. Bên đó đang là giờ ăn tối, Quý Noãn Noãn vừa nhai thức ăn trong miệng, vừa trốn vào trong phòng thì thầm nói chuyện với cô. Sau khi nghe câu hỏi của cô, Noãn Noãn thoáng suy nghĩ rồi đáp: “Không có chuyện gì đâu, mấy ngày trước mẹ tớ gọi điện về nhà vẫn nhắc đến chú út mà, mẹ nói rằng vẫn luôn nhận được email nói bình an của chú.”
“Luôn luôn ư? Không phải là email trả lời tự động à?”
“Không đâu, nếu là email trả lời tự động thì ai chẳng nhận ra.” Quý Noãn Noãn tiếp tục hạ giọng vỗ về, “Chú tớ là như thế đấy, lúc làm việc thì không còn là người nữa, cậu quen rồi sẽ ổn thôi. Lúc cậu vẫn chưa bắt đầu với chú ấy, chú ấy thường xuyên biến mất không tin tức suốt nửa năm trời, khiến ông nội liên tục nổi cáu mắng người...”
Noãn Noãn tiếp tục nói, cứ như thể cô đang chuyện bé xé ra to.
Thật sự là cô đã chuyện bé xé ra to chăng?
Kì thi cuối kì sắp đến gần, cô sợ quá nhớ Quý Thành Dương nên không dám ở lại nhà anh mà chỉ ở trong ký túc xá. Bạn cùng phòng Lục Ảnh năm nay cũng không về nhà nên cùng cô đón năm mới. Cô bạn ấy nghe nói Kỷ Ức tốt nghiệp trường Phụ Trung, hỏi cô ấy có thể đưa cô ấy đến trường Phụ Trung thăm thú được không.
Trong kỳ nghỉ đông, hai người cũng không có chuyện gì quan trọng nên Kỷ Ức liền dẫn bạn về trường chơi, vừa hay gặp đúng lúc đoàn nhạc sắp phải thi đấu nên đã xếp lịch tập trung luyện tập trong kỳ nghĩ nghỉ động. Kỷ Ức dẫn Lục Ảnh vào trong: “Đây là đoàn nhạc giao hưởng, trước kia tớ thuộc đoàn nhạc dân tộc của trường...”
Sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc gọi tên cô.
Lưng Kỷ Ức cứng đờ, cô quay đầu lại theo thói quen, mỉm cười: “Thầy Lỗ.”
“Lúc nãy thầy nhìn thấy em còn định hỏi xem sao em không đi cùng đoàn nhạc đấy?” Thầy Lỗ cười, “Mất một lúc thầy mới nhớ ra là em đã tốt nghiệp rồi, năm thứ nhất hả?”
“Năm hai rồi ạ.”
Thầy giáo bật cười.
Họ đứng trước cửa phòng tập, cô nghe thấy có người đang chơi đàn bên trong, Kỷ Ức ngơ ngẩn cô cảm thấy từng mảnh ký ức bỗng chốc nối liền vào nhau, dường như đã từng có cảnh tượng giống như thế này, cô cũng đứng ở nơi đây, nói chuyện với người thầy giáo trong đoàn nhạc này, sau đó quay đầu lại liền trông thấy Quý Thành Dương đang đánh đàn piano.
Nhưng, lần này quay đầu lại, cô chỉ nhìn thấy một cậu bé còn khá trẻ.
“Học sinh này quá ưu tú, vừa hay đoàn nhạc giao hưởng muốn có thêm một người chơi đàn piano nên nhận cậu bé này vào.” Sắc mặt thầy Lỗ rất vui vẻ, “Sau Quý Thành Dương, đây là học sinh xuất sắc nhất mà thầy từng biết. Quý Thành Dương...” Thầy bỗng nhìn cô, “Thầy nhớ, hồi em còn học ở đây, Quý Thành Dương về và nói rằng cậu ấy ở cùng một viện với em, là chú út em à?”
“Cũng không hẳn.” Kỷ Ức đáp qua loa, “Là hàng xóm đồng thời là chú ruột của bạn thân em.”
Người thầy này thật lòng yêu mến Quý Thành Dương nên bắt đầu mở rộng chủ đề nói chuyện với Kỷ Ức. Thầy gặng hỏi cuộc sống, công việc của anh sau khi tốt nghiệp, thậm chí còn quan tâm đến cả chuyện tình cảm nữa. Kỷ Ức càng đáp càng thấy không thoải mái, cô nhớ anh quá, từ tháng Năm đến tháng Một là đã gần tám tháng rồi, sắp đến sinh nhật cô, anh đang ở nơi đâu? Chẳng lẽ anh không có nổi thời gian để trả lời một email hay sao?
Do thầy giáo hỏi qua kĩ càng, nên người bạn đại học của cô cũng lắng nghe rất chăm chú.
Sau khi Kỷ Ức trở về trường, thì tâm trạng càng thêm bất an, cô liên tục cập nhật hòm thư, muốn gửi thêm cho anh một email nữa, nhưng lại sợ anh thật sự không có thời gian để trả lời thư cho mình, nếu gửi liên tục những email không có gì quan trọng sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của anh, đâu phải cô chưa từng nhìn thấy hòm thư điện tử ngập đầy email của anh. Cô áp mặt xuống bàn, nhắm mắt, nhớ đến buổi sáng đưa anh ra sân bay.
Buổi sáng hôm ấy, không biết có vị lãnh đạo nào cũng khởi hành nên đường cao tốc ra sân bay đã bị phong tỏa.
Cuối cùng cô cũng không kiềm chế được, phải gửi đi một email đặc biệt ngắn:
Ngày 20.1 là sinh nhật em rồi đấy, anh nhất định phải dành thời gian để trả lời email cho em, báo cho em anh vẫn bình an.
Tây Tây.
Ngón tay trỏ đặt trên con chuột máy tính, nhưng mãi vẫn không nhấn xuống để gửi thư đi, một lát sau, cô lại sửa:
Anh dành thời gian trả lời email cho em đi, báo bình an.
Tây Tây.
Như thế này chắc đã đủ ngắn rồi chứ nhỉ?
Cô suy nghĩ, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt liền gửi thư đi.
Thế nhưng nào ngờ, bức thư ấy cũng chỉ là một viên đá ném xuống biển sâu.
Đến ngày Hai mươi tháng Một, cô nhận được điện thoại của Quý Noãn Noãn, sáng sớm hôm ấy cô vẫn không từ bỏ việc cập nhật hờm thư. Quý Noãn Noãn chúc cô sinh nhật vui vẻ, đồng thời còn oán thán rằng muốn được về ăn Tết Âm lịch, muốn được ngắm pháo bông ở quảng trường. Cô ậm ừ đáp, chẳng mấy tập trung, có vẻ không hề hứng thú, không muốn nói chuyện.
Mãi đến lúc gần cúp máy, cô mới giả vờ vô tình hỏi: “Mai là Giao thừa rồi, Quý Thành Dương không chúc Tết ông nội cậu à?”
Quý Noãn Noãn bảo cô đợi, sau đó vòng vèo khéo léo hỏi mẹ, rồi mới trử lời cô: “Hình như chú ấy rất bận, nhưng tối qua đã gửi email báo bình an và chúc Tết luôn rồi. Chú ấy bận lắm, chẳng có thời gian trả lời email. Hình như tất cả đều là email được hẹn giờ gửi.”
“Ừm.” Kỷ Ức nhìn xuống bàn phím.
“Ngày mai cậu có về nahf không? Giao thừa chắc vẫn phải về chứ?” Quý Noãn Noãn hỏi.
“Về chứ, cháu nội về nhà chúc Tết, ít nhất cũng phải ngủ lại một tối, cùng đón Giao thừa chào tuổi mới, sáng mùng Một ăn sủi cảo rồi mới đi được!”
“Mẹ tớ bảo tớ an ủi cậu, nhưng tớ nghĩ mãi mà cũng chẳng biết phải an ủi cậu như thế nào, mãi mới nghĩ ra, không sao đâu Tây Tây, sau này cậu lấy chú út thì tớ sẽ không cần phải về đó nữa, người nhà tớ sẽ cưng chiều cậu.”
Cô cười.
Những lời này Noãn Noãn nói cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ bị mẹ đang ở bên ngoài nghe thấy.
Hai người tuy thi thoảng vẫn nhắc đến Quý Thành Dương, nhưng đều cực kỳ cẩn trọng, dù sao mối tình này vẫn là một bí mật có thể gây ra sóng gió lớn, là bí mật chỉ có mấy người được biết.
Sáng Giao thừa, trước khi rời khỏi ký túc xá, cô vẫn cập nhật hòm thư với tinh thần bất ổn.
Hòm thư này được đăng ký chỉ để dành riêng cho việc trao đổi thư với Quý Thành Dương, nên chỉ cần mở ra là sẽ thấy một loạt email trả lời tự động. Anh rất ít trả lời email, nhưng cô không nỡ xóa những email trả lời tự động kia đi.
Trong hòm thư, có số “1” màu đỏ nổi bật, khiến trái tim cô lập tức hồi sinh.
Cô vội vã ngồi xuống, mở email mới nhận được ra:
“Chúc mừng năm mới, sinh nhật hạnh phúc!
Quý Thành Dương.
Quý Thành Dương chống một tay lên mép cửa, anh bỗng cười cười, thoáng chút bất lực: “Thế thì vào nhà ngồi chơi một lát đã.” Anh mở tủ giày, lấy một đôi dép đi trong nhà dành cho khách đặt xuống đất.
Lưu Vãn Hạ đi vào, vừa mới cúi xuống để thay giày liền nhìn thấy Kỷ Ức.
Lưu Vãn Hạ thoáng sững lại, cảm thấy rất quen, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra, hóa ra chính là cô bé hôm ấy. “Chào em!”
“Chào chị.” Kỷ Ức dịu dàng đáp.
Cô nghĩ một lát rồi chạy vào bếp rót một cốc nước nóng.
Cô đang định bưng ra ngoài thì chợt nhận ra đãi khách thế này thật qua đơn giản, cô đi ra phòng khách, hỏi người phụ nữ vừa mới ngồi xuống ghế sô pha rằng: “Chị muốn uống trà hay cà phê?” Khi nghe thấy câu này, Lưu Vãn Hạ cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường, đây là tư thái chủ nhà chứ không phải “cũng là khách” như Lưu Vãn Hạ đã nghĩ lúc đầu.
“Trà đi, cảm ơn…” Cô không nhớ ra nổi tên của Kỷ Ức.
“Kỷ Ức.” Kỷ Ức mỉm cười.
“Ngại quá, đã lâu không gặp nên chị tự nhiên chẳng nhớ ra tên em.” Giọng nói của Lưu Vãn Hạ dịu dàng như dòng nước, “Lần trước gặp, em vẫn còn mặc áo đồng phục trường Phụ Trung, em... đã tốt nghiệp cấp ba chưa?”
“Em tốt nghiệp rồi, chuẩn bị lên năm hai đại học.”
Kỷ Ức nói xong liền quay vào bếp, lát sau cô bưng một tách trà ra, đặt xuống chiếc bàn kính.
Cô đưa cho Quý Thành Dương một tách cà phê.
Lưu Vãn Hạ liếc nhìn Quý Thành Dương, nhưng anh chẳng hề có biểu hiện gì khác biệt, thậm chí còn khẽ nói với Kỷ Ức rằng, nếu cô không muốn ở đây thì có thể vào phòng làm việc của anh mà đọc sách hoặc tìm bộ phim nào đó để xem, lát nữa tiễn khách xong anh sẽ vào với cô. Kỷ Ức cũng cảm thấy chẳng có chuyện gì để nói với một người phụ nữ xa lạ nên ngoan ngoãn đi vào trong.
Hai người đều có vẻ rất tự nhiên, thành ra một người khách không mời như Lưu Vãn Hạ bỗng trở nên ngượng ngùng bối rối.
Khi nãy cô đang dạo phố thì chợt nghĩ đến chuyện lần trước Quý Thành Dương đưa mình về đến ngã tư, Lưu Vãn Hạ cũng từng nghe anh nhắc đến tên khu nhà anh ở, nên cô chỉ định thử vận may. Cô tin vào duyên phân, Quý Thành Dương và cô từng là bạn học thời cấp ba, bây giờ lại cùng làm việc tại một đài truyền hình, vậy là đã có một loại duyên phận nào đó rồi. Hơn nữa cô càng tim tưởng vào sự nỗ lực, đôi khi duyên phận rất mỏng manh, cần có sự nỗ lực của con người...
Cô ngồi xuống ghế sô pha, căn cứ vào sự nhạy cảm của phụ nữ,cô nhận ra trong căn nhà này chỗ nào cũng có dấu vết của một cô gái. Thậm chí khi cô ngồi ở đây, cũng có thể trông thấy bên dưới chiếc bàn thủy tinh là một quyển giáo trình tiếng anh năm thứ nhất đại học. Cô bối rối thu ánh mắt về, theo như sự hiểu biết của cô đối với Quý Thành Dương từ trước đến nay, anh hoàn toàn không phải là loại đàn ông ỷ vào thành tựu nho nhỏ trong công việc của mình mà tìm kiếm những cô bé trẻ trung để bù đắp cho tuổi thanh xuân đã mất. Hơn nữa, cô bé này lúc ở bệnh viện có vẻ giống như thân thích của anh hơn.
Là thân thích ư?
Lưu Vãn Hạ phỏng đoán, cô chầm chậm xoay chiếc cốc trong tay mình: “ Không ngờ cô bé ấy đã lớn thế này rồi!” Cô cười, “Lúc gặp ở bệnh viện, cô bé vẫn còn rất nhỏ.”
Anh bất ngờ mỉm cười, nói: “Phải đấy.”
Câu trả lời chỉ có hai từ. Hẳn đề tài mà cô đưa ra khiến anh thấy rất khó xử.
Cô nhanh chóng thay đổi nội dung nói chuyện, bắt đầu trao đổi với anh về chuyến đi Irap sắp phải khởi hành. Hành động quân sự của nước Mỹ đối với Irap chỉ duy trì hơn hai mươi ngày là đã tuyên bố kết thúc, tiếp sau đây sẽ là trận trường kỳ.
“Thời kỳ này là đáng sợ nhất!” Lưu Vãn Hạ nói, “Bất kỳ lúc náo cũng có thể xảy ra những xung đột trong phạm vi nhỏ... Cậu suy nghĩ lại, rồi chờ tình hình chiến trận xem sao?”
Quý Thành Dương ngồi trên chiếc ghế sô pha màu xanh đậm. Khi anh nói về những chuyện này thường khiến người khác cảm thấy cực kí lạnh nhạt, những ngón tay khe khẽ mân mê những hoa văn trên chiếc cốc cà phê, anh đáp: “Loại chiến tranh phi lý như thế này có lẽ rất khó có phóng viên Mỹ nào vào trong chiến trường được, mới hơn hai mươi ngày mà đã ném xuống hơn hai ngàn quả tên lửa cùng năm trăm đầu hạt nhân. Người Mỹ đúng là định cho nổ tan tành già nửa Irap... Nhưng tất cả những số liệu này đều do Mỹ tự công bố.” Quý Thành Dương khi gặp những vấn đề này thường sẽ nói nhiều hơn, anh bỗng mỉm cười, “Thê thảm đến mức nào, chúng ta phải tự đi vào mới có thể biết được. Bây giờ là thời điểm thích hợp nhất, người Mỹ cho rằng họ đã giành được chiến thắng toàn diện, chúng ta vừa hay có thể vào xem họ để lại những gì.”
Sự thực.
Đó chính là những gì mà kí giả mặt trận theo đuổi, sự thực.
“Trận chiến này còn rất lâu mới kết thúc.” Quý Thành Dương bỗng nói.
Người Mỹ đến bao giờ rút khỏi Irap? Chẳng ai biết được. Anh cũng không biết mình sẽ phải ở lại Irap bao nhiêu lâu, lần sau về nước là khi nào.
Lưu Vãn Hạ nói với anh thêm vài câu liền vội vã cáo từ. Cô bỗng cảm thấy mình thật nực cười, hấp tấp đến thăm nhưng lại xảy ra chuyện bất ngờ, hơn nữa chuyện bất ngờ này... Cô đã từng nghĩ đến chuyện có thể sẽ gặp người bạn gái mà anh đã nhắc tới nhưng cũng không đến nỗi khó xử thế này.
Quý Thành Dương tiễn cô ra đến cửa, nhìn thang máy rồi nói: “Trong nhà tớ đang có một cô bé, tớ không yên tâm để cô bé này ở nhà một mình nên không tiễn cậu nữa.”
Lưu Vãn Hạ siết nhẹ dây túi xách trong tay, chợt mỉm cười: “Phải rồi, trong nhà có một cô bé thường không mấy an tâm.”
Kỷ Ức trông có vẻ còn nhỏ, đang ở độ tuổi chênh vênh giữa thiếu nữ và phụ nữ, nhưng dù sao cũng chẳng còn là cô bé khiến người khác “không an tâm” để ở nhà một mình, nhưng Quý Thành Dương lại có thể nói ra một cách đầy thản nhiên.
Cô chưa từng thấy Quý Thành Dương như thế này.
Lưu Vãn Hạ bước vào chiếc thang máy vắng tanh, khi cánh cửa dần khép, cô nhìn thấy cửa nhà Quý Thành Dương đóng lại. Cô bỗng nghĩ đến chuyện ngày xưa, hồi ấy các bạn nữ trong lớp bảo vệ người con trai tên Quý Thành Dương này lắm, nếu các cô bạn lớp khác đến hỏi thăm thì tất cả đều nhất loạt im lặng tuyệt đối không để lộ chuyện gì, thậm chí còn ngăn chặn cả những bức thư mà các em lớp dưới gửi đến.
Quý Thành Dương là giấc mộng thiếu nữ của rất nhiều cô gái trường Phụ Trung khi ấy.
Lẽ nào, anh thật sự cũng giống với những người đàn ông bình thường khác, say đắm những mê hoặc tuổi trẻ?
Đôi khi những gì nhìn thấy, chưa chắc đã là sự thật.
Quý Thành Dương nhìn ra sự ngờ vực phỏng đoán của người bạn học cũ này, nhưng anh chẳng có ý định giải thích. Chuyện trình bày giải thích này chỉ cần làm với những người cần thiết là được rồi. Buồn vui gì, nói cho cùng cũng chỉ bản thân hay biết.
Quý Thành Dương đóng cửa lại, mang những chiếc cốc đã dùng trong phòng khách vào bếp, sau khi rửa sạch sẽ anh liền cho vào trong tủ sát trùng, cài đặt giờ xong mới đi vào phòng làm việc. Kỷ Ức thật sự rất nghe lời, cô đang cầm một cuốn sách nằm trên giường gần đây anh mới lắp trong phòng làm việc, cong người theo một tư thế tự nhiên dễ chịu.
Rõ ràng cô đã nghe thấy tiếng Quý Thành Dương bước vào, nhưng chẳng hề lên tiếng mà lật sang trang tiếp theo. Thực ra cô cũng không biết mình đang đọc những gì, cả buổi tối cô chẳng cho vào đầu nổi một chữ nào, hầu hết là vì chuyện của Noãn Noãn, phần còn lại là vì vị khách bất ngờ đang ngồi ngoài phòng khách kia. Cô suy nghĩ lung tung rất lâu, nhưng dần dần chỉ toàn la chuyện của Noãn Noãn.
Cô thậm chí còn lên kế hoạch, sau khi tìm thấy Noãn Noãn và tâm sự kĩ càng, cô k đang ngồi ngoài phòng khách kia. Cô suy nghĩ lung tung rất lâu, nhưng dần dần chỉ toàn la chuyện của Noãn Noãn.
Cô thậm chí còn lên kế hoạch, sau khi tìm thấy Noãn Noãn và tâm sự kĩ càng, cô hy vọng có thể giúp đỡ được cho bạn mình.
Trại cai nghiện... Trại cai nghiện của Bắc Kinh nằm ở đâu?
Cô không hề hay biết rằng, cuộc trò chuyện với Lưu Vãn Hạ khi nãy khiến cho cảm giác không an tâm, thậm chí không nỡ rời xa tận sâu trong lòng Quý Thành Dương trở nên mãnh liệt vô cùng. Lúc này đây, khi cô nằm trên giường mà anh vẫn thường ngủ và không hề che giấu những đường cong cơ thể, quả thực là một thử thách quá lớn đối với anh.
“Khách của anh về rồi à?” Kỷ Ức dù biết nhưng vẫn cố tình hỏi.
“Về rồi.” Quý Thành Dương cũng bất lực.
Anh ngồi xuống bên cạnh Kỷ Ức, lật cuốn sách trong tay cô, chẳng biết cô lại tìm thấy cuốn sách này từ góc nào của phòng trữ sách nữa, bên gối là thanh đánh dấu trang. Kỷ Ức ậm ừ, định hỏi nhưng chẳng biết phải mở lời thế nào, ngay lúc đó cô lại nghe thấy tiếng báo tin nhắn điện thoại của Quý Thành Dương. Anh có vẻ chẳng buồn để tâm, nhưng Kỷ Ức với giác quan thứ sáu của phụ nữ liền cảm thấy tin nhắn này chắc chắn liên quan đến người khách khi nãy của anh. Cô thò tay lục chiếc điện thoại trong túi quần anh và lôi ra ngoài.
Lưu Vãn Hạ.
Màn hình điện thoại quả nhiên hiển thị cái tên này.
“Chị ấy còn gửi tin nhắn cho anh này.”
Quý Thành Dương liếc nhìn gương mặt nho nhỏ của cô: “Em muốn xem thì xem đi, không phải do dự.”
Kỷ Ức lập tức mỉm cười, cô mở ra đọc: Cô bé ở nhà cậu khi nãy, là bạn gái của của cậu phải không?
Kỷ Ức đọc kĩ từng chữ, đọc đi đọc lại hai lần rồi mới trả điện thoại cho anh. Quý Thành Dương nhận ra cô có vẻ không được vui, anh chẳng nói gì mà chỉ nhanh chóng gõ câu trả lời “Phải” vào chiếc điện thoại mà cô vẫn đang cầm trên tay. Sau đó anh rút điện thoại từ tay cô rồi ném lên chiếc ghế sô pha ở phía đằng xa.
Nhưng chiếc điện thoại không rơi đúng chỗ, nó trượt xuống khỏi ghế sô pha và rơi đánh cạch xuống dưới sàn nhà.
“Rơi rồi.” Kỷ Ức chỉ tay về phía điện thoại, khẽ nói, “Anh ném như thế thì sẽ hỏng thật đấy.”
“Từ lúc về nhà đến giờ tinh thần em có vẻ không yên, em đang suy nghĩ chuyện gì thế?” Quý Thành Dương chẳng hề bận tâm đến chuyện cô nói mà hỏi thẳng vào vấn đề, chỉ ra điểm khác thường của cô.
“Chẳng nghĩ gì cả.” Kỷ Ức giữ kín miệng, cô dụi đầu, gối lên chân Quý Thành Dương rồi ngửa mặt nhìn anh, “Chỉ là em gặp bạn cũ, bỗng thấy có chút xúc động, sao em đã tốt nghiệp cấp ba rồi?”
Đúng là đến khi đã qua, mới cảm thấy cấp ba chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất.
Có áp lực, có động lực, có những cạnh tranh lành mạnh, có những thứ không gì sau này có thể bù đắp được... Cô vốn định dùng lý do này để che mắt anh, nhưng lại ngẫm ra chuyện này nên cũng không khỏi đa sầu đa cảm.
“ Sau nghỉ lễ mùng Một tháng Năm, anh sẽ đi Iraq.” Quý Thành Dương bỗng nói.
Kỷ Ức sững lại, ngơ ngác nhìn anh: “Sao bây giờ anh mới nói cho em biết?”
Anh cười: “Chẳng phải anh đang báo trước cho em đó ư?”
“Chẳng hề báo trước gì cả!” Suốt buổi tối nay tâm trạng vốn đã ủ rũ của Kỷ Ức giờ đã bị anh cho rơi xuống vực sâu thăm thẳm, ấm ức không nói nổi thành lời, “Mấy ngày nữa là anh đi rồi, thế này mà cũng là báo trước à?”
Hơn nữa có phải đi công tác bình thường hay đi du lịch thế giới đâu, anh đi đến nơi nguy hiểm nhất đấy chứ.
Cô chẳng hề được chuẩn bị tâm lý gì cả thì anh chợt nói với cô rằng, anh sắp phải đi rồi, phải đến Irap, đối mặt với mưa bom bão đạn, khổ sở vô cùng. Tất cả những cảm xúc bỗng chốc trào dâng, Kỷ Ức càng thêm ấm ức, hòa lẫn với tâm trạng không muốn rời xa còn cả những lo âu...
Nào phải chỉ là vực thẳm, tâm trạng cô bây giờ chẳng khác nào đang ở dưới địa ngục.
Đôi mắt Kỷ Ức chầm chậm chớp mấy cái, cô muốn ngồi dậy khỏi chân anh.
Chính vẻ mặt ấm ức này của cô đã mạnh mẽ cắt đứt sợi dây thần kinh căng thẳng suốt buổi tối của Quý Thành Dương. Anh dùng cánh tay đè cô xuống, không để cô ngồi dậy, Kỷ Ức hơi bĩu môi, cô cảm thấy cánh mũi mình cay cay, chẳng muốn cất lời.
Nhưng vị trí mà cánh tay anh đè xuống lại cực kỳ nhạy cảm.
Cả hai người đều đã nhận ra, cô không dám cử động, còn anh đang do dự, nhưng cũng chỉ là chuyện xảy ra trong vài giây, Quý Thành Dương liền buông tay ra.
Cô cứ ngỡ anh đã thả cho mình đi khỏi, cô chống hai tay xuống giường ngồi thẳng dậy: “Lần sau đừng như thế này nữa... Ít nhất cũng phải cho em biết từ trước nửa tháng.” Cô khẽ nói.
Quý Thành Dương cũng biết cách xử lý của mình có vấn đề, nhưng anh chẳng tìm được thời điểm nào thích hợp. Cho dù nói với cô vào lúc nào cũng đều có kết quả giống nhau, thá để cho cô biết muộn, thời gian cô buồn bã cũng sẽ ngắn lại một chút.
Anh đến gần cô, định xin lỗi .
Nhưng khi nắm lấy cổ tay cô, cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay khiến sự kiên trì không chịu vượt qua giới hạn của anh trong suốt thời gian qua bỗng chốc sụp đổ. Lời nói của anh biến thành hành động, anh khóa lấy môi cô và hôn cô thật sâu.
Kỷ Ức vẫn đang thất thần vì tin tức anh sắp phải ra chiến trường.
Đôi mắt cô khẽ chớp chớp, nhưng lại rất nhanh chóng khép lại.
Quý Thành Dương cũng không hiểu mình rốt cuộc muốn như thế nào, tay anh cứ liên tục vuốt ve cổ tay, cánh tay và phần vai gầy bên dưới chiếc áo cộc tay của cô. Kỷ Ức áp sát gần tới anh, đây không còn là lần đầu tiên họ hôn nhau, hai tháng qua, hai người đã có một vài nụ hôn và những tiếp xúc cơ thể ngắn ngủi, nhưng đều dừng lại trong thời điểm thích hợp.
Thế nhưng lần này cực kỳ khác biệt.
Quý Thành Dương dùng bàn tay để cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô, anh siết chặt lấy eo cô kéo vào trong lòng, bàn tay liên tục vuốt ve sống lưng.
“Lần sau anh sẽ nói sớm cho em biết, đừng giận nữa nhé.” Anh bế cô ngồi lên chân mình.
Đến mức độ nào?
Rốt cuộc là được phép đến mức độ nào?
Tư tưởng của anh hoàn toàn bị mê hoặc bởi người người trước mặt này, cô bé con, cô gái của anh. Quý Thành Dương có ham muốn được chiếm hữu không hề mới mẻ nhưng cực kỳ trực tiếp của đàn ông. Anh muốn cô trở thành người phụ nữ của mình. Anh đặt cô nằm xuống giường, cởi bỏ quần áo của cô. Đây là lần đầu tiên anh được vuốt ve từng milimet trên khắp cơ thể cô, eo, chân, trong bàn tay trong đáy mắt đều là làn da mềm mại mịn màng.
Kỷ Ức bất giác đón nhận, cơ thể cô áp sát anh.
Chất vải anh mặc trên người khẽ cọ nhẹ vào cơ thể cô, tê dại, khiến cô bỗng nhiên trở lên ngơ ngác.
Chính sự đón nhận này khiến anh ý loạn tình mê.
Quý Thành Dương cuối cùng cũng cảm nhận được sự đau khổ khi không giải tỏa được ham muốn. Anh đặt lên môi Kỷ Ức một nụ hôn vỗ về đầy dịu dàng rồi đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, lát sau, cô liền nghe thấy tiếng nước chảy vang lên từ phòng tắm.
Kỷ Ức thu mình trong chiếc chăn mỏng trên giường, lắng nghe tiếng nước chảy mà càng cảm thấy cơ thể mình nóng hơn. Cô chui hẳn vào trong chăn, ôm đầu gối.Trái tim cô dương như đã được lấp đầy bởi cảm giác hạnh phúc đang trào dâng.
Vừa nghe tiếng Quý Thành Dương tắm, cô vừa nghĩ, sau này biết phải làm sao đây?
Đâu thể để anh tắm mãi được?
Chiếc điện thoại dưới sàn nhà bỗng nhiên réo vang.
Cô chạy đến nhặt chiếc điện thoại lên xem, Nguyễn Thục Bình, đó là tên của mẹ Quý Noãn Noãn. Kỷ Ức đoán, muộn thế này mà bà còn gọi điện, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Tim cô bỗng thắt lại, thấp thỏm cầu mong đó không phải là chuyện liên quan đến Noãn Noãn.
Cô mặc quần áo rồi cầm điện thoại đến cửa phòng tắm: “Mẹ của Noãn Noãn gọi.”
Quý Thành Dương tắt vòi nước.
Kỷ Ức dựa vào tường phòng tắm, cô có thể nhìn thấy một dáng người cao cao đang đi ra qua lớp kính thủy tinh mờ. Cánh cửa bỗng nhiên bật mở, cả người Quý Thành Dương được che phủ bởi màn khói mỏng do mới tắm nước nóng xong, anh đi chân đất bước ra ngoài.
Anh chỉ quấn tạm chiếc khăn tắm màu xanh đậm quanh eo.
Cô nhìn lồng ngực trần của anh mà thoáng sững sờ, khung cảnh khi nãy lại nổi lên, đặc biệt là khi đôi mắt anh cụp xuống nhìn cô như thế này.
“Mẹ Noãn Noãn gọi.” Cô nhắc lại, né tránh đối mắt với anh và nhét chiếc điện thoại vào tay anh, “Nhất định là có việc gấp, anh gọi lại mau đi.” Cô nói dứt lời, liền chạy mất.
Quý Thành Dương bật cười, lúc nãy khi nhét điện thoại cho anh, những đầu ngón tay cô vô tình chạm phải lòng bàn tay anh, tê tê mềm mềm, cú như đụng phải một nhánh cỏ đuôi chó bên vệ đường.
Anh đã cùng cô chơi những trò đó chưa nhỉ? Đã tết con thỏ cho cô chưa?
Hai người họ quen biết thực sự qua sớm, nếu có thì anh cũng chẳng thể nào nhớ rõ được.
Anh xoay điện thoại trong tay, đắn đo một lát rồi khẽ hắng giọng và gọi lại cho mẹ Noãn Noãn.
Cuộc điện thoại rất ngắn nhưng lượng thông tin thì rất lớn.
Kỷ Ức vừa mới thu dọn xong chiếc giường anh ngủ hằng đêm liền nhìn thấy Quý Thành Dương đã thay quần áo sạch sẽ và vơ lấy chìa khóa xe định ra ngoài: “Anh về nhà một chuyến.” Anh nói vậy.
Kỷ Ức vốn đã suy nghĩ nhiều về chuyện của Noãn Noãn, nay thấy anh vội vã đi như vậy thì càng có dự cảm không lành.
Nhưng cô chưa kịp hỏi, anh đã nhặt chiếc áo khoác vứt trên ghế sô pha từ tối rồi mở cửa và đi khỏi.
Anh đi chuyến này đến gần hết đêm. Kỷ Ức tiếp tục đọc sách, cô lật đi lật lại cuốn sách trong tay rồi mơ màng thiếp đi lúc nào không biết, nào ngờ không phải chính Quý Thành Dương đánh thức cô dậy mà lại là cuộc điện thoại từ anh. Kỷ Ức không bật đèn, cô nghe máy bằng giọng hơi khàn khàn.
“Tây Tây.” Giọng Quý Thành Dương hơi trầm, “Em có biết bạn trai hiện tại của Noãn Noãn không? Em đã gặp cậu ta chưa?”
Kỷ Ức giật mình lập tức tỉnh táo lại, cô im lặng vài giây liền đáp: “Em gặp rồi.”
“Em có biết địa chỉ nhà cậu ta không?”
Địa chỉ nhà ư?
Nhà của Tiêu Tuấn nằm ở trung tâm thành phố, rất dễ nhận ra, cô chỉ cần đến một lần là tuyệt đối không quên được. Nhưng cô không dám nói, không biết vì sao, nhưng trong tiềm thức cô cảm thấy không được nói cho anh.
Trái tim cô đập thình thịch, cô đáp qua loa: “Em quên rồi, em mới đến đó có một lần.”
Quý Thành Dương cũng chẳng hỏi thêm gì nữa, chỉ dặn cô đi ngủ, có lẽ anh phải đến sáng mới về nhà được. Khi cuộc điện thoại này kết thúc, Kỷ Ức làm sao có thể ngủ được nữa, cô liên tục trở mình trên giường như một con cá vàng lật trong chảo. Cô càng nằm càng thấy nóng, càng cảm thấy bức bối khó chịu
Trời vừa sáng, cô nghe thấy tiếng động ngoài cửa nên vội vã bật dậy khỏi giường.
Khi cô chạy vào phòng khách, Quý Thành Dương đã ném áo khoác sang một bên, anh ngồi xuống và chìm cả người vào trong ghế sô pha, mệt đến mức không muốn mở mắt ra nữa. Anh chầm chậm ngửi thấy mùi thơm dịu dàng êm ái trên người cô nên đưa tay anh ra.
Quý Thành Dương cảm nhận bàn tay mềm mại của cô đặt vào tay anh, nhiệt độ vừa thích hợp.
Anh nắm bàn tay cô trong lòng bàn tay mình, chậm rãi nói cho cô nghe những chuyện đã sảy ra tối qua. Tuy anh biết cách giáo dục Noãn Noãn của gia đình có vấn đề, nhưng cũng cho rằng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì to tát cả. Thế nhưng sự việc tối qua đã hoàn toàn lật đổ tất cả mọi nhận thức của anh,bắt đầu bằng chuyện chị dâu gọi điện nói rằng, Noãn Noãn đã ba ngày liền không đến trường, không tìm thấy nó đâu. Thế nên mới có cuộc gọi giữa đêm khuya này.
Nhưng, khi anh gọi điện thoại cho Kỷ Ức thì bố của Noãn Noãn đã đích thân tìm ra địa chỉ. Quý Thành Dương đến sau, lúc ấy Noãn Noãn đã bị đánh đến mức không thể đứng dậy nổi. Cậu trai kia cũng bị đánh đến mặt mũi máu me đầm đìa. Cũng may Quý Thành Dương xuất hiện ngăn cản, anh không nói câu nào, gạt đám lính dưới quyền của bố Noãn Noãn ra, thậm chí còn cưỡng ép đẩy bố Noãn Noãn sang một bên, bế bổng cô bé lên và đưa đến thẳng nhà ông nội Noãn Noãn. Khi anh đưa Noãn Noãn đi, cô bé đã không còn khóc nữa, chỉ ngồi im, dù bị đưa đến đâu cũng chỉ ngồi im.
Vì sợ trở về đại viện xẽ gây ảnh hưởng quá lớn, nên tất cả mọi chuyện đều xử lý ở nhà ông nội Noãn Noãn.
Suốt đêm hôm ấy, bầu không khí rất bức bối.
Lúc đầu, ông cụ cũng giận vô cùng, còn gào lên bắt bố Noãn Noãn phải về trả lời, tại sao lại ra tay nặng đến thế này, cho dù bọn trẻ có sống chung với nhau thì cũng phải bình tĩnh nói chuyện chứ không phải là ra tay. Đến cuối cùng mới biết rằng lúc bố Noãn Noãn tìm đến nơi, cậu trai kia đang lên cơn nghiện, Noãn Noãn ở bên cạnh vừa khóc vừa khuyên nhủ, khung cảnh qua đỗi kích động mới khiến bố Noãn Noãn ra tay nặng đến thế. Họ không nói gì nhiều, lập tức để mẹ Noãn Noãn đưa cô ra nước ngoài, vừa hay những thủ tục xuất ngoại cũng đã làm xong. Vốn dĩ gia đình định để đến tháng Mười nhập học mới đưa Noãn Noãn đi, nhưng vì chuyện tối qua nên mọi người đã quyết định sẽ đưa cô đi ngay.
Quý Thành Dương cố gắng dùng những câu chữ ngắn gọn, thật bình tĩnh để tường thuật lại chuyện tối qua, Kỷ Ức bỗng nhiên đứng dậy, anh mở mắt, không chờ cô mở lời đã cắt ngang: “Em không gặp được Noãn Noãn đâu, vé máy bay đã đặt xong rồi, họ sẽ đi ngay.”
“Chuyến bay lúc nào?” Kỷ Ức cuống cuồng nhìn anh.
“Tây Tây…” Anh miễn cưỡng nở một nụ cười để vỗ về và cũng đầy xin lỗi, “Đừng đi, chuyện này em cứ coi như không hề hay biết.”
Đây là chuyện xấu trong nhà.
Và cũng là một vết thương của Quý Noãn Noãn.
Cho dù có một ngày Kỷ Ức biết được toàn bộ câu chuyện, cũng nhất định phải do Quý Noãn Noãn đích thân nói cho cô hay.
Lúc này đây, tốt nhất hãy giấu chuyện này sâu trong trái tim, đóng kín lại vô thời hạn.
Cô hiểu ý của Quý Thành Dương, hơn nữa Noãn Noãn thậm chí còn không cho cô biết chuyện Tiêu Tuấn nghiện hút, Noãn Noãn vẫn chưa vượt qua được chuyện của cô. Tiêu Tuấn, Quý Thành Dương, hai con người này chính là bí mật riêng của hai cô bé. Người bạn thân thiết lớn lên bên nhau, cười vui đùa giỡn, ngủ chung giường, đắp chung một chăn còn phải tranh đi giành lại ngày nào, giờ đây bỗng khoảng cách giữa họ cứ như hai đầu của thế giới.
Cuối cùng, cô chỉ có thể lựa chọn nhắn tin cho Noãn Noãn: Tớ nói chuyện có nhắc đến câu, tớ nói với cậu ấy rằng Noãn Noãn đang giận tớ, nên mới không đến. Nhưng lần sau cậu nhất định phải cùng tớ đến tham gia họp lớp đấy nhé. À phải, lớp trưởng nói cậu nợ cậu ấy một trăm tệ, tớ đã trả giúp cậu rồi.
Cô ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng ngủ, Quý Thành Dương thật sự đã rất mệt. Chắc chắn buổi tối hôm qua vẫn còn rất nhiều chuyện, nhưng anh chẳng thể kể tỉ mỉ cho cô nghe được. Đây là lần đầu tiên Quý Thành Dương ngủ say trên chiếc giường trong phòng ngủ kể từ khi cô đến ở tại nhà anh.
Cô thất thần nhìn anh một lát mới đặt điện thoại xuống, đi rót cốc nước nóng.
Khi quay lại, cô trông thấy trên màn hình điện thoại có một tin nhắn gửi đến.
Tim cô đập loạn nhịp.
Cô mở ra xem, quả thực là tin nhắn trả lời của Noãn Noãn:
Viện cớ càng lúc càng tệ, ở bên cạnh chú út của tớ càng ngày càng chẳng có đầu óc gì cả.
Ngữ điệu rát thoải mái, cứ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, dù Noãn Noãn không hề biết chuyện Quý Thành Dương đã tận mắt chứng kiến từ đầu đến cuối… Kỷ Ức vội vã đặt chiếc cốc thủy tinh xuống sàn nhà bên cạnh ghế sô pha, cô cầm điện thoại lên, định trả lời bạn nhưng viết tới viết lui bao nhiêu câu rồi lại xóa… Rất nhanh sau đó, điện thoại của cô lại rung lên trong lòng bàn tay.
Quý Noãn Noãn gửi thêm một tin nhắn nữa: Không cần phải suy nghĩ xem nên an ủi tớ như thế nào. Ngày mai tớ bay rồi, đợi mọi chuyện xong xuôi tớ sẽ liên lạc với cậu.
Kỉ Ức đáp: Ừm, được.
Cô không dám gửi thêm bất kỳ một chữ nào, chỉ sợ khiến bạn lại suy nghĩ.
Khi bỏ điện thoại xuống, viên đá từ đầu tới cuối vẫn đang đè nặng lên trái tim cô kể từ khi Quý Thành Dương trở về lúc sáng sớm, hay nói cách khác là kể từ cuộc điện thoại cuối cùng giữa hai người, đã dần dần tan biến. Kỷ Ức khẽ khàng trèo lên giường, kéo chiếc chăn mỏng ra và chui vào lòng Quý Thành Dương. Anh ngủ rất say nhưng vẫn kéo eo cô lại gần, áp cô vào lòng, vào ngực mình và ngủ tiếp.
Nhắm mắt lại.
Trong cánh mũi toàn là mùi hương trên người Quý Thành Dương.
Tay cô, chầm chậm luồn xuống dưới ống tay áo phông của anh để chạm vào sống lưng và eo.
Phải thực sự chạm vào làn tay anh như thế này cô mới cảm thấy an tâm. Hơn nữa ở trong hoàn cảnh này, những động chạm lúc ngủ phần lớn thể hiện sự dựa dẫm những người yêu nhau, không hề liên quan gì đến ham muốn.
“Sao em có vẻ vui thế?” Anh lười biếng mở lời, khẽ hỏi.
“Noãn Noãn trả lời tin nhắn của em rồi, bạn ấy chắc là... không có vấn đề gì lớn.” Kỷ Ức cười, cô dụi mặt vào lớp vải mềm mại trên người anh, “Bạn ấy trả lời em, tức là đã không sao rồi!”
Anh bị cảm xúc của cô lây lan nên tâm trạng cũng trở nên sáng sủa hơn.
Quý Thành Dương dùng ngón tay nâng cằm Kỷ Ức lên, nhìn ngắm những niềm vui tóa ra nơi đầu mày cuối mắt, cả chiếc răng nanh nho nhỏ lộ ra nữa. Anh cúi xuống đưa đầu lưỡi liếm nhẹ lên chiếc răng nanh và cả bờ môi mềm mại của cô.
Cuộc sống này đúng là thay đổi chỉ trong giây lát.
Càng ngày, anh càng cảm thấy, con người không phải là thần, vĩnh viễn cũng không thể nào dự đoán được bất kì tai nạn nào. Cảm xúc này anh chỉ có khi trên chiến trường, còn bây giờ, nó bắt đầu trở nên mãnh liệt hơn trong cuộc sống của anh.
Quý Thành Dương thừa nhận anh có hơi muốn tranh thủ. Hoàn toàn tranh thủ lúc tâm trạng cô vui vẻ, dùng tình yêu bao phủ lấy cô, như chính lúc này đây.
Anh không nói với cô rằng, trước khi anh về, Noãn Noãn đã hỏi anh rằng tại sao lại ở bên Kỷ Ức, lẽ nào là mê luyến nhất thời với sắc xuân thiếu nữ? Đáp án của anh rất trực tiếp: Những chuyện giữa anh và Kỷ Ức đã quá nhiều năm, không thể vào tái diễn được, cũng không ai có tư cách hay cơ hội để thay thế. Thế nên bắt buộc là cô gái này, bắt buộc phải yêu, và cũng bắt buộc cả một đời.
Chuyện của Noãn Noãn cũng càng khiến ông nội kiên quyết nhất định bắt anh phải ở lại trong nước, không cho phép anh dược tiếp tục công việc của kí giả mặt trận vừa nguy hiểm vừa không an toàn nữa. Lý tưởng và hiện thực một lần nữa xung đột dữ dội, những ký ức hồi nhỏ trước khi anh về nhà họ Kỷ đều không ngừng tuôn ra trong đáy lòng anh, trong đầu óc anh.
Một bên là lý tưởng, một bên là tình cảm, không chỉ tình thân mà còn có cả tình yêu.
Trên đường trở về, anh không phải chưa cười nhạo bản thân, mày đâu phải phóng viên mặt trận đầu tiên, và cũng không phải là người cuối cùng. Đường đường một đấng nam nhi tại sao tự nhiên lại băn khoăn những chuyện tình cảm nam nữ như thế này?
Nhưng lúc này đây, một người đàn ông dù có trái tim sắt đá đến mấy cũng sẽ bị tình yêu khiến cho mềm như nhung.
Cô gái mà tôi yêu, xin hãy tha thứ cho sự ích kỉ của tôi. Không chỉ riêng em, mà đây cũng là tình yêu đầu tiên và cũng là duy nhất mà tội từng nếm trải trong suốt cuộc đời này. Sẽ có những băn khoăn, nhung nhớ, yêu thương, dựa dẫm, và cũng sẽ có những bất an, ghen tị, bực bội, khát vọng, tất cả những cảm xúc đều bất định, đều mới mẻ, đều cuồng nhiệt.
Bởi vì yêu sâu đậm nên đã mất đị cảm giác an toàn từ rất lâu.
Trong giây phút này đây, tình yêu áp đảo tất cả mọi tư duy lý tưởng, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ kiên định nhất rằng: Nếu như anh có thể sống lâu đến thế thì nhất định sẽ bên em đến đầu bạc răng long.
Sau kì nghỉ mùng Một tháng Năm, Kỷ Ức về trường, còn Quý Thành Dương rời khỏi Trung Quốc.
Lúc đi, anh nói với Kỷ Ức rằng, lần này để có thể xuất phát sớm, anh không dùng tư cách là phóng viên của đài truyền hình. Quý Thành Dương đã từ chức và cùng với một người bạn trong kí túc xá hồi đại học được mời đến làm phóng viên đặc biệt của một tòa soạn. Đây là những dặn dò rất ngắn gọn, trước nay anh vốn rất ít nói với cô về chuyện công việc, nguyên nhân chủ yếu là vì sợ cô càng hiểu biết nhiều thì áp lực tâm lý càng nặng nề hơn.
Thời điểm anh ra chiến trường xa xôi lần này vẫn gần sinh nhật anh như những lần trước.
Thời gian đầu khi anh mới đến Irap, ăn ở vẫn được đảm bảo, tối hôm sinh nhật, anh đặc biệt nói chuyện điện thoại một tiếng với Kỷ Ức. Cô dặn anh, tuyệt đối không được cúp máy, sau đó đặt điện thoại lên đàn piano, chơi rất thuần thục bài Angel. Thật sự rất thuần thục, dù sao đó cũng không phải là một khúc nhạc quá khó.
Quan trọng là, trong ký ức của Quý Thành Dương, Kỷ Ức không hề được học piano một cách bài bản.
Anh cầm điện thoại, nghe cô đàn xong, sau đó lại thấy tiếng Kỷ Ức nhấc điện thoại lên, hỏi anh: “Anh thích không?” Khi nói, giọng cô hơi gấp gáp, rõ ràng đang qua căng thẳng.
“Em đặc biệt học à?”
“Ừm.” Kỷ Ức khẽ đáp, “Em luyện lâu lắm rồi đấy, chỉ sợ đàn không hay. Người dạy em còn nói, bài này rất đơn giản... Nhưng em nào đã học đàn piano bao giờ đâu... Có được không anh?”
“Không tồi.” Quý Thành Dương ngồi trên cửa sổ, nhìn nơi đất khách quê người dưới ánh trăng.
Anh nhớ, nếu như không phải vì anh kiên trì lý tưởng này thì bây giờ, có lẽ bản thân đã cùng với Tô Nhan và Vương Hạo Nhiên tham gia một dàn nhạc nào đó và trở thành một nghệ sĩ trẻ. Anh vẫn còn nhớ, sau khi chụp ảnh chung ngày đoạt giải, có người khen ngợi những đứa trẻ là họ, rằng sau này nhất định sẽ đứng ở nơi tập trung ánh mắt của mọi người, giành được những tràng pháo tay cùng vinh dự cao nhất.
Thế nhưng, dường như kết quả lại hoàn toàn trái ngược.
Nghề nghiệp của anh hiện giờ là nấp sau những tiêu điểm, trở thành một đôi mắt để chứng kiến tất cả những chuyện này.
“Anh có nhớ đã cho em nghe bài hát này khi nào không?”
“Là khi nào?” Anh thật sự không còn nhớ nữa.
“Là... lần đầu tiên em đến quán bar, anh đến đón em và Noãn Noãn về nhà, lúc anh nhốt bọn em trong xe đã mở bài này.” Kỷ Ức thì nhớ rất kĩ, cô còn đặc biệt xem bộ phim gốc chỉ vì bài hát này.
Giọng nói của Kỷ Ức thấp thoáng không cam tâm.
Quý Thành Dương cười, bừng tỉnh, anh không khỏi dịu giọng dỗ dành cô: “Phải rồi, anh nhớ ra rồi!”
“Anh thích bài hát này có phải vì lời của nó không?” Kỷ Ức tò mò hỏi.
“Lời bài hát à?” Quý Thành Dương hồi tưởng lại lời bài hát một lượt.
Đại khái anh có thể đoán được ý cô ám chỉ câu này:
In the arms of the angel,
Fly away from here,
From this dark, cold hotel room and the endlessness that you fear.
You are pulled from the wreckage of your silent reverie,
You are in the arms of the angel.
May you find some comfort here.
Từ trong vòng tay của thiên thần tung bay khỏi mảnh đất này, xa rời những căn phòng khách sạn tối đen, lạnh lẽo cùng những nỗi sợ hãi khôn cùng. Kéo em ra khỏi những mảnh vụn của những mộng tưởng âm thầm. Chỉ mong em có thể tìm thấy sự vỗ về trong vòng tay thiên thần.
Nhìn vầng trăng nơi vùng đất xa lạ bên ngoài cửa sổ, anh không còn nhớ lúc đầu khi nghe thấy những lời này đã suy nghĩ những gì, hoặc anh căn bản chẳng hề có những suy nghĩ nhạy cảm đến thế. Nhưng bây giờ, khi cô hỏi, anh bỗng cảm thấy quả thật là như vậy, mong muốn thế giới này có sự tồn tại của thượng đế, của thiên thần để có thể mang những người dân thường đang liên tục rơi vào vùng bom đạn và đối diện với cái chết rời khỏi đây, rời khỏi địa ngục trần gian này.
Bởi vì có mặt trăng chiếu sáng, nên bóng anh trải xuống sàn nhà cũng rất dài, càng trở nên cao gầy hơn: “Có lẽ vậy nhưng giờ anh quên rồi, bài hát ấy đã lâu quá rồi.”
“Chúc mừng sinh nhật.” Giọng Kỷ Ức đặc biệt dịu dàng.
Quý Thành Dương cười, anh cúi đầu nhìn những dấu vết lấm tấm trên cửa sổ vì năm tháng, nói: “Anh nghe thấy rồi.”
“Còn nữa.” Kỷ Ức cân nhắc rất lâu, cuối cùng mới mở lời: “Em yêu anh, rất yêu!”
Bỗng nhiên có người gõ cửa, bạn cùng phòng gọi tên anh. Gần đây họ đang đợi để phỏng vấn người Mỹ, nhưng rất khó khăn. Phóng viên các nước đều đang đóng đô ở đây để chờ đợi được phỏng vấn ngắn. Trước khi vội vã cúp máy, anh dặn Kỷ Ức rằng: “Có thể anh sẽ ngày càng ít gọi cho em hơn, khi nào tiện anh sẽ liên lạc với em qua email.”
Kỷ Ức đáp “Vâng.” Anh cúp máy, khi ra khỏi phòng người bạn kua nói rằng phóng viên Pháp đã mang đến một tin, có thể có cơ hội phỏng vấn, nhưng cũng chỉ là có thể mà thôi....
Tháng Năm trôi qua, mùa hạ đến rất nhanh chóng.
Kỷ Ức học tiếng Tây Ban Nha, vô cũng nỗ lực tự học tiếng Ả Rập. Cô cảm thấy, say này nếu muốn trở thành kí giả ngoại trú thì nhất định tiếng Ả Rập sẽ rất đắt giá. Mục tiêu của cô rất rõ ràng, phấn đấu cứ như vẫn đang học lớp mười hai. Thế nên dù hạ qua, thu qua, đông lại tới, cô cũng chẳng có mấy cảm giác.
Email của Quý Thành Dương càng ngày càng ít.
Năm ấy, khi Bắc Kinh đón trận tuyết đầu tiên, cô thấp thỏm nhận ra, đã hai mươi ngày trôi qua anh không có bất cứ tin tức gì. Ngày nào cô cũng gửi email thông báo tình hình, nhưng lần nào cô cũng chỉ nhận được email trả lời tự động như sau: “ Gotujit, thanks. Yang.”
Cảm giác thấp thỏm này đã có từ rất lâu, từ mùa hè, email của anh vô cùng ít, đồng thời cũng rất ngắn gọn. Anh không bao giờ trả lời thư, mà chỉ đơn giản là báo bình an.
Một đêm khuya nọ, cô nhìn email trả lời tự động trong hộp thư mà không thể nào chịu nổi nữa, phải gọi ngay cho Quý Noãn Noãn lúc này đang ở Anh. Bên đó đang là giờ ăn tối, Quý Noãn Noãn vừa nhai thức ăn trong miệng, vừa trốn vào trong phòng thì thầm nói chuyện với cô. Sau khi nghe câu hỏi của cô, Noãn Noãn thoáng suy nghĩ rồi đáp: “Không có chuyện gì đâu, mấy ngày trước mẹ tớ gọi điện về nhà vẫn nhắc đến chú út mà, mẹ nói rằng vẫn luôn nhận được email nói bình an của chú.”
“Luôn luôn ư? Không phải là email trả lời tự động à?”
“Không đâu, nếu là email trả lời tự động thì ai chẳng nhận ra.” Quý Noãn Noãn tiếp tục hạ giọng vỗ về, “Chú tớ là như thế đấy, lúc làm việc thì không còn là người nữa, cậu quen rồi sẽ ổn thôi. Lúc cậu vẫn chưa bắt đầu với chú ấy, chú ấy thường xuyên biến mất không tin tức suốt nửa năm trời, khiến ông nội liên tục nổi cáu mắng người...”
Noãn Noãn tiếp tục nói, cứ như thể cô đang chuyện bé xé ra to.
Thật sự là cô đã chuyện bé xé ra to chăng?
Kì thi cuối kì sắp đến gần, cô sợ quá nhớ Quý Thành Dương nên không dám ở lại nhà anh mà chỉ ở trong ký túc xá. Bạn cùng phòng Lục Ảnh năm nay cũng không về nhà nên cùng cô đón năm mới. Cô bạn ấy nghe nói Kỷ Ức tốt nghiệp trường Phụ Trung, hỏi cô ấy có thể đưa cô ấy đến trường Phụ Trung thăm thú được không.
Trong kỳ nghỉ đông, hai người cũng không có chuyện gì quan trọng nên Kỷ Ức liền dẫn bạn về trường chơi, vừa hay gặp đúng lúc đoàn nhạc sắp phải thi đấu nên đã xếp lịch tập trung luyện tập trong kỳ nghĩ nghỉ động. Kỷ Ức dẫn Lục Ảnh vào trong: “Đây là đoàn nhạc giao hưởng, trước kia tớ thuộc đoàn nhạc dân tộc của trường...”
Sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc gọi tên cô.
Lưng Kỷ Ức cứng đờ, cô quay đầu lại theo thói quen, mỉm cười: “Thầy Lỗ.”
“Lúc nãy thầy nhìn thấy em còn định hỏi xem sao em không đi cùng đoàn nhạc đấy?” Thầy Lỗ cười, “Mất một lúc thầy mới nhớ ra là em đã tốt nghiệp rồi, năm thứ nhất hả?”
“Năm hai rồi ạ.”
Thầy giáo bật cười.
Họ đứng trước cửa phòng tập, cô nghe thấy có người đang chơi đàn bên trong, Kỷ Ức ngơ ngẩn cô cảm thấy từng mảnh ký ức bỗng chốc nối liền vào nhau, dường như đã từng có cảnh tượng giống như thế này, cô cũng đứng ở nơi đây, nói chuyện với người thầy giáo trong đoàn nhạc này, sau đó quay đầu lại liền trông thấy Quý Thành Dương đang đánh đàn piano.
Nhưng, lần này quay đầu lại, cô chỉ nhìn thấy một cậu bé còn khá trẻ.
“Học sinh này quá ưu tú, vừa hay đoàn nhạc giao hưởng muốn có thêm một người chơi đàn piano nên nhận cậu bé này vào.” Sắc mặt thầy Lỗ rất vui vẻ, “Sau Quý Thành Dương, đây là học sinh xuất sắc nhất mà thầy từng biết. Quý Thành Dương...” Thầy bỗng nhìn cô, “Thầy nhớ, hồi em còn học ở đây, Quý Thành Dương về và nói rằng cậu ấy ở cùng một viện với em, là chú út em à?”
“Cũng không hẳn.” Kỷ Ức đáp qua loa, “Là hàng xóm đồng thời là chú ruột của bạn thân em.”
Người thầy này thật lòng yêu mến Quý Thành Dương nên bắt đầu mở rộng chủ đề nói chuyện với Kỷ Ức. Thầy gặng hỏi cuộc sống, công việc của anh sau khi tốt nghiệp, thậm chí còn quan tâm đến cả chuyện tình cảm nữa. Kỷ Ức càng đáp càng thấy không thoải mái, cô nhớ anh quá, từ tháng Năm đến tháng Một là đã gần tám tháng rồi, sắp đến sinh nhật cô, anh đang ở nơi đâu? Chẳng lẽ anh không có nổi thời gian để trả lời một email hay sao?
Do thầy giáo hỏi qua kĩ càng, nên người bạn đại học của cô cũng lắng nghe rất chăm chú.
Sau khi Kỷ Ức trở về trường, thì tâm trạng càng thêm bất an, cô liên tục cập nhật hòm thư, muốn gửi thêm cho anh một email nữa, nhưng lại sợ anh thật sự không có thời gian để trả lời thư cho mình, nếu gửi liên tục những email không có gì quan trọng sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của anh, đâu phải cô chưa từng nhìn thấy hòm thư điện tử ngập đầy email của anh. Cô áp mặt xuống bàn, nhắm mắt, nhớ đến buổi sáng đưa anh ra sân bay.
Buổi sáng hôm ấy, không biết có vị lãnh đạo nào cũng khởi hành nên đường cao tốc ra sân bay đã bị phong tỏa.
Cuối cùng cô cũng không kiềm chế được, phải gửi đi một email đặc biệt ngắn:
Ngày 20.1 là sinh nhật em rồi đấy, anh nhất định phải dành thời gian để trả lời email cho em, báo cho em anh vẫn bình an.
Tây Tây.
Ngón tay trỏ đặt trên con chuột máy tính, nhưng mãi vẫn không nhấn xuống để gửi thư đi, một lát sau, cô lại sửa:
Anh dành thời gian trả lời email cho em đi, báo bình an.
Tây Tây.
Như thế này chắc đã đủ ngắn rồi chứ nhỉ?
Cô suy nghĩ, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt liền gửi thư đi.
Thế nhưng nào ngờ, bức thư ấy cũng chỉ là một viên đá ném xuống biển sâu.
Đến ngày Hai mươi tháng Một, cô nhận được điện thoại của Quý Noãn Noãn, sáng sớm hôm ấy cô vẫn không từ bỏ việc cập nhật hờm thư. Quý Noãn Noãn chúc cô sinh nhật vui vẻ, đồng thời còn oán thán rằng muốn được về ăn Tết Âm lịch, muốn được ngắm pháo bông ở quảng trường. Cô ậm ừ đáp, chẳng mấy tập trung, có vẻ không hề hứng thú, không muốn nói chuyện.
Mãi đến lúc gần cúp máy, cô mới giả vờ vô tình hỏi: “Mai là Giao thừa rồi, Quý Thành Dương không chúc Tết ông nội cậu à?”
Quý Noãn Noãn bảo cô đợi, sau đó vòng vèo khéo léo hỏi mẹ, rồi mới trử lời cô: “Hình như chú ấy rất bận, nhưng tối qua đã gửi email báo bình an và chúc Tết luôn rồi. Chú ấy bận lắm, chẳng có thời gian trả lời email. Hình như tất cả đều là email được hẹn giờ gửi.”
“Ừm.” Kỷ Ức nhìn xuống bàn phím.
“Ngày mai cậu có về nahf không? Giao thừa chắc vẫn phải về chứ?” Quý Noãn Noãn hỏi.
“Về chứ, cháu nội về nhà chúc Tết, ít nhất cũng phải ngủ lại một tối, cùng đón Giao thừa chào tuổi mới, sáng mùng Một ăn sủi cảo rồi mới đi được!”
“Mẹ tớ bảo tớ an ủi cậu, nhưng tớ nghĩ mãi mà cũng chẳng biết phải an ủi cậu như thế nào, mãi mới nghĩ ra, không sao đâu Tây Tây, sau này cậu lấy chú út thì tớ sẽ không cần phải về đó nữa, người nhà tớ sẽ cưng chiều cậu.”
Cô cười.
Những lời này Noãn Noãn nói cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ bị mẹ đang ở bên ngoài nghe thấy.
Hai người tuy thi thoảng vẫn nhắc đến Quý Thành Dương, nhưng đều cực kỳ cẩn trọng, dù sao mối tình này vẫn là một bí mật có thể gây ra sóng gió lớn, là bí mật chỉ có mấy người được biết.
Sáng Giao thừa, trước khi rời khỏi ký túc xá, cô vẫn cập nhật hòm thư với tinh thần bất ổn.
Hòm thư này được đăng ký chỉ để dành riêng cho việc trao đổi thư với Quý Thành Dương, nên chỉ cần mở ra là sẽ thấy một loạt email trả lời tự động. Anh rất ít trả lời email, nhưng cô không nỡ xóa những email trả lời tự động kia đi.
Trong hòm thư, có số “1” màu đỏ nổi bật, khiến trái tim cô lập tức hồi sinh.
Cô vội vã ngồi xuống, mở email mới nhận được ra:
“Chúc mừng năm mới, sinh nhật hạnh phúc!
Quý Thành Dương.
/31
|