1/2 Ngự Miêu

Chương 55

/60


"Tiểu Hầu gia, ngươi. . . . . ." nghe thanh âm của Bao đại nhân đã cực kỳ phẫn nộ rồi.

Tôi nhíu chặt mày, lộn xộn như thế này còn ra thể thống gì nữa! Trong lòng không kìm chế được nữa, bùng phát lửa giận, tôi đưa tay lên muốn nhấc khăn voan lên. Tay mới cầm được một góc khăn voan, liền đã bị hỉ nương một phen đè tay lại "Tân nương tử, không được tự ý nhấc khoăn voan lên a~, phải đợi tướng công của ngươi tự tay nhấc lên mới được."

Tôi nhất thời có chút dở khóc dở cười, rất cường đại, đây là lần thứ hai tôi được nghe hỉ nương nói như vậy, bất quá. . . . . .

"Không sao" tôi gạt tay hỉ nương ra "Khăn voan của ta, tướng công nhà ta đã sớm vén lên rồi."

Vừa nói, tôi vừa kéo khăn voan đỏ trên đầu xuống, chỉ thấy một phòng chật ních người, đều đang đứng im bất động, kinh ngạc nhìn tôi. Tôi nhìn chung quanh một vòng, chạm phải ánh mắt của Triển Chiêu, hắn đầu tiên là cả kinh, nhưng ước chừng là nghe được lời nói đó của tôi, lập tức giống như tôi nghĩ đến ngay màn xốc khăn voan ở Nhuyễn Hồng Đường ngày đó, ánh mắt liền nhu hòa.

"Ơ, tân nương tử tự tay nhấc khăn voan lên a!" Bên kia, thanh ân của Bàng Dục vang lên, không biết là hắn đang vui sướng khi người gặp họa, hay là có thâm ý gì khác nữa.

Tôi quay đầu lại, hung hăng trừng Bàng Dục "Là ta tự mình nhấc khăn voan lên thì sao, tướng công nhà ta đã sớm nhấc khăn voan lên từ lâu rồi!"

"A——" âm điệu cố ý kéo dài, nghe là biết ngay không có ý tốt gì "Tướng công mà tân nương tử nói chính là ta sao?"

"Ngươi. . . . . ." sắc mặt của Triển Chiêu vạn phần khó coi, há mồm muốn nói.

Tôi túm lấy tay hắn, cười cười trấn an, sau đó nhìn về phía Bàng Dục, hai tay chống nạnh "Thật sự là ngại quá, bất quá mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, hoặc là tương lai đi chăng nữa, tướng công của ta chỉ có một người duy nhất. Chàng họ Triển tên Chiêu, ở trong lòng ta, chàng là đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, cũng không phải là tên hỗn đản cường thưởng dân nữ, cưỡng ép dân phu đi lính, đến chết vẫn không hối cải Tiểu Bàng Giải nhà ngươi!"

Ừm, nói thế có được không nhỉ?

Mặc dù là nói cực kỳ trôi chảy, nhưng những lời này quả thật là có chút. . . . . .

"Vu An Chi!" Bất quá những lời này quả thật là có hiệu quả, người mặt biến sắc bây giờ lại đổi thành là Bàng Dục.

"Ai nha, ta đã bỏ qua trò gì hay sao? !" Ngay sau đó, thanh âm trêu tức của Bạch Ngọc Đường vang lên.

Tôi theo thanh âm quay đầu lại, chỉ thấy có một bóng trắng chợt lóe, một nam tử khí chất hoa lệ đã đứng ở trong nội đường, hắn mặc một thân áo trắng tới tham dự hôn lễ của người khác, không phải là xú Bạch Thử kia, thì còn có thể là ai vào đây được nữa ?

"Ngươi là ai?" Bàng Dục bất mãn nhìn về phía Bạch Ngọc Đường.

Vốn nhìn thấy bản mặt của Bạch Ngọc Đường, là tôi biết ngay sẽ chẳng có chuyện tốt lành gì, bất quá hiện giờ đang xảy ra mâu thuẫn nội bộ nhân dân, hiện tại chính là thời gian thích hợp để đối ngoại. Tôi lập tức không chút nghĩ ngợi đáp "Hắn cũng chẳng phải là người lạ, hắn không giống người nào đó, hắn chính là khách mời đường đường chính chính cầm thiếp mời đến dự."

Bạch Ngọc Đường nghe vậy nhướng mi, xoạt một tiếng mở ra cây quạt tùy thân ra "Ngươi là ai? Nghe khẩu khí của tân nương tử, có vẻ như là khách không mời mà đến hả? Đầu năm nay a~, thật đúng là dạng người nào cũng có, thấy người ta thành thân, người chạy tới ăn uống miễn phí không phải trả tiền quả thật là không ít a~, thí dụ như người nào đó, ai mà nghĩ tới bề ngoài ăn mặc sang trọng là thế, hóa ra lại là kẻ thích ăn chực đâu cơ chứ?"

Bàng Dục híp mắt lại, nhưng lại ngoài dự đoán, hắn không có nổi giận, mà lại cười lạnh nói " Bản hầu tới làm gì, chỉ một lát nữa thôi các ngươi sẽ biết." Hắn nói xong, lại vỗ tay một cái "Đem người nọ vào đây."

Hắn vừa dứt lời, liền có mấy thị vệ mang theo một nữ tử đang ôm một đứa trẻ đi vào.

"Tiểu Hầu gia, ngươi đây là có ý gì?" Bao đại nhân cau mày, mặt vốn đã đen sẵn, nay lại càng đen hơn.

"Hắc hắc, Bao đại nhân, xem ra ngươi không biết vị cô nương này." Bàng Dục bộ dáng bình tĩnh nói "Bản hầu được quý phi ân điển, nên thỉnh thoảng được ra vào cung, đã gặp được vị cô nương này. Bất quá, chuyện này bản hầu không nhúng tay vào, dù sao, nàng chính là đến để cầu Bao đại nhân. Ta chỉ là nhìn thấy nàng cứ đi đi lại lại trước cửa Khai Phong phủ, cho nên mới có lòng tốt mang nàng tiến vào đây mà thôi." Hắn nói xong, nói với vị cô nương kia "Đây là Bao đại nhân của Khai Phong phủ, ngươi có cái gì muốn nói, thì hãy nói cho Bao đại nhân đi."

Tiểu cô nương kia nghe thấy thế, mạnh ngẩng đầu nhìn về phía Bao đại nhân, sau đó thế nhưng lại ôm đứa nhỏ, bỗng dưng bổ nhào về phía Bao đại nhân quỳ xuống "Bao đại nhân, cầu ngài hãy cứu thái tử!"

Một câu này thôi cũng đã đủ để cho mọi người của Khai Phong phủ cực kỳ hoảng sợ.

Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh liếc nhau, sau đó tiến lên nâng vị tiểu cô nương kia dậy "Vị cô nương này, có cái gì muốn nói, đứng lên rồi nói sau."

Cô nương kia nghe xong, vành mắt liền đỏ đỏ đứng dậy, đáy mắt lại toát ra sự kiên cường.

Tôi nghe thấy cũng là cả kinh, lập tức nhớ tới đích thực là có một vụ án nổi tiếng liên quan đến thái tử thật giả.

Quả nhiên, nghe cô nương kia tường thuật lại câu chuyện, quả nhiên là vụ án thái tử thật giả. Vị tiểu cô nương kia tên là A Mẫn, là muội muội của Lan Phi nương nương, mà đứa trẻ nàng đang ôm trong lòng, chính là thái tử – cốt nhục của hoàng đế thân sinh, nhưng lại bị vu cáo hãm hại là do Lan phi nương nương thông dâm sinh ra, Lan phi bị ban cho cái chết, mà A Mẫn cô nương mang theo thái tử trốn thoát, chạy đến Khai Phong phủ cầu Bao đại nhân, kết quả, vừa may đụng tới Tiểu Hầu gia, hắn hảo tâm đem nàng dẫn vào đây.

Tôi nhướng mi, Bàng Dục? ! Sẽ tốt như vậy sao? !

Thật sự làm cho người ta có chút khó tin.

Tiểu Mẫn nói xong, vẻ mặt chờ đợi nhìn Bao đại nhân, lại quỳ xuống "Bao đại nhân, đứa bé này đúng là thái tử đương triều, mong Bao đại nhân điều tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho Lan phi tỷ tỷ, trả lại sự trong sạch cho thái tử!"

"Tiểu Mẫn cô nương, xin hãy đứng lên." Bao đại nhân lại nâng Tiểu Mẫn dậy "Việc này liên quan đến xã tắc, bản phủ tự nhiên sẽ điều tra rõ chân tướng sự việc!"

"Cám ơn Bao đại nhân." Tiểu Mẫn vẻ mặt cảm kích đứng dậy.

Chính là, ước chừng bởi vì Bàng Dục lúc tiến vào đã dọn sạch toàn bộ "Chướng ngại". Cho nên lúc này, lại có người từ bên ngoài xông vào "Bao đại nhân, tôi có chứng cớ, chứng minh Lan phi trong sạch."

Người nọ nói xong, đã muốn vọt tới chỗ Bao đại nhân. Mà thấy người nọ đang tiến đến, Tiểu Mẫn cô nương thế nhưng lại kinh hô lên một tiếng.

Khóe miệng tôi co rút, thi nhau có người nhảy ra, hỉ đường của tôi thật sự là náo nhiệt a~.

Bất quá, có chút ngoài dự đoán, tựa hồ Bao đại nhân quen vị nam tử này, chỉ thấy ông có chút kinh ngạc nhìn về phía người tới "Cát đại nhân tại sao lại tới đây? Ngài có gì chứng minh Lan phi là vô tội?"

Nam tử được xưng là Cát đại nhân, trên vầng trán lộ ra sự kiên định, khuôn mặt hắn tuy rằng đỏ bừng, nhưng thần sắc trong đáy mắt lại chưa từng dao động "Thật không dám giấu diếm, người bị vu cáo hãm hại cùng Lan phi thông dâm chính là tại hạ."

Một câu nói ra, làm cả sảnh đường ồ lên.

Hắn thấy thế cũng không thèm để ý đến, trực tiếp đi đến trước mặt Bao đại nhân, thẳng tắp quỳ xuống "Bao đại nhân, cầu ngài điều tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho Cát Thanh, sự trong sạch của Lan phi, còn có sự trong sạch của Thái tử, Cát Thanh. . . . . . Cát Thanh nguyện đem tính mạng của mình ra chứng minh sự trong sạch của mình và sự trong sạch của Lan phi." Cơ hồ là vừa dứt lời, hắn mãnh liệt rút ra bội kiếm, thanh kiếm vung lên, máu tươi bắn ra.

/60

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status