Cũng may là hai người đó hỏi những câu hỏi chung chung, tôi cũng chỉ cần phải khiêm tốn lại khiêm tốn mà trả lời, hơn nữa có Triển Chiêu ở một bên, cho nên tốt xấu gì cũng coi như là toàn vẹn.
Sau một lúc lâu, chỉ thấy Đinh gia huynh đệ trao đổi ánh mắt vừa lòng với nhau, tôi thiếu chút nữa nhịn không được đưa tay lên lau lau trán kỳ thật cũng chả có đổ mồ hôi lạnh gì. Quay đầu lại nhìn lướt qua Triển Chiêu vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không biết sắp phát sinh chuyện gì. Không biết sau khi biết được chuyện sắp xảy ra, hắn có tức giận hay không, có sợ tôi nói năng lung tung làm bại hoại thanh danh của hắn không đây. Bất quá, tôi cũng không quan tâm đến việc hắn vì cái gì mà thành thân. Tráo đổi thân thể, lại đúng lúc không phải là hắn quả thật là xui xẻo a ~.
Được rồi, nói trắng ra là tôi tự mình làm khó mình!
Có chút buồn bực tôi nâng ly trà lên uống một ngụm, lại chợt nghe thấy Đinh Triệu Huệ cười mở miệng nói "Triển đại ca, nghe nói kiếm thuật của huynh thuộc hạng nhất, có thể cho tiểu đệ được mở rộng tầm mắt không."
Tôi thiếu chút nữa là phun cả ngụm trà ra ngoài, vội thở dốc một hơi "Hiền đệ khen lầm rồi, không dám nhận, không dám nhận."
"Nam hiệp ở trên giang hồ thành danh đã lâu, chính là không có duyên được nhìn thấy mà thôi, vừa hay có cơ hội này, đại ca cũng không cần phải khiêm tốn." Hắn nói xong, liền gọi gã sai vặt mang kiếm của tôi và Triển Chiêu tới.
Không phải chứ, hắn là muốn tôi múa kiếm, hay là so kiếm đây?
Tôi vội vàng quay đầu nhìn Triển Chiêu, đại khái là không nghĩ tới Đinh Triệu Huệ sẽ đưa ra lời đề nghị như vậy, Triển Chiêu cũng hơi hơi nhíu mày. Lòng tôi khóc thét, đại ca, ngài đừng có nhíu mày nữa mà, mau nghĩ ra biện pháp a~. Vạn nhất hắn nghĩ muốn tự mình kiểm tra thân thủ của Triển Chiêu thì sao, đao kiếm không có mắt là chuyện nhỏ, làm hỏng đại thanh danh của ngài mới là chuyện lớn nha!
Đang trong lúc không biết phải làm sao mới tốt, gã sai vặt đã mang hai thanh kiếm của chúng tôi đến, Đinh Triệu Huệ rút thanh kiếm ra, lập tức lên tiếng khen ngợi, sau đó sai gã sai vặt mang thanh kiếm đó đến trước mặt tôi "Triển đại ca, thanh kiếm này của huynh quả thật là một thanh bảo kiếm, nhà đệ cũng có một thanh bảo kiếm, không bằng chúng ta thử so sánh hai thánh kiếm này với nhau, huynh thấy thế nào?"
Lần này thì trán tôi toát mồ hôi lạnh thật sự, quả nhiên là muốn so kiếm, đúng là bi kịch mà, phải làm sao bây giờ?
"Đao kiếm không có mắt, hôm nay chỉ là đến thăm nhà, nếu bị thương sẽ làm mất đi hòa khí." Nghẹn nửa ngày, tôi rốt cục nghẹn ra được một câu.
"Không sao, không sao, người trên giang hồ không câu nệ tiểu tiết." Đinh Triệu Huệ nói xong, một tay cầm lấy thanh kiếm, một tay kéo tôi đi về phía sân lớn.
Tôi quay đầu lại, nháy mắt ra hiệu cho Triển Chiêu, chỉ thấy Triển Chiêu đuổi kịp chúng tôi, trong mắt ẩn ẩn có chút tức giận.
Tiểu Miêu tức giận rồi, tình huống thật nghiêm trọng!
Vào đến sân lớn, Đinh Triệu Huệ đem thanh kiếm nhét vào trong tay tôi, nhiệt tình nói "Đại ca chờ cho một chút, đệ đi mời chủ nhân của thanh bảo kiếm khác đến đây."
"Chờ một chút." Ngay sau đó, chỉ thấy Triển Chiêu vươn tay ra cản lại hắn "Đinh Nhị ca, Triển đại ca nói không sai, đao kiếm không có mắt, không so sánh có vẻ thỏa đáng hơn."
"Vu cô nương, hôm nay chúng ta chỉ so sánh một chút thôi, không sao đâu." Đinh Triệu Huệ lơ đễnh cười.
Rốt cuộc, có nên cự tuyệt hay không, nếu là cự tuyệt, liền tương đương với việc cự tuyệt hôn nhân của Triển Chiêu, hắn là không biết chuyện này, cho nên mới có thể nói như vậy, nhưng mà tôi thì biết a~. Chính là nếu không cự tuyệt, bản lĩnh của tôi sao có thể cùng người so kiếm đây? Đinh gia huynh đệ có thể hay không cảm thấy người này chỉ có danh hão mà thôi ?
Đang trong lúc khó cả đôi đường, đột nhiên nghe được tiếng cười réo rắt "Ta mới chỉ thấy qua ép mua ép bán, chứ chưa từng thấy qua có người bắt người khác luận võ. Tốt, tốt, tốt, mau mau so chiêu để cho Bạch gia gia được mở rộng tầm mắt."
Tôi ngẩn ra, theo tiếng nói nhìn lại, khi bóng dáng màu trắng quen thuộc kia ánh vào mí mắt, lập tức nhịn không được nhếch nhếch khóe miệng "Bạch. . . . . . Ngũ đệ."
"Xú Miêu, ngươi nhưng thật ra lại tiêu dao quá nha. Làm khó ta bị mấy vị ca ca khi nghe được tin ngươi đến vùng này, liền bắt ta đi mời ngươi đến chỗ họ, không nghĩ tới ngươi nhưng lại thành khách quý của Đinh gia trang." bóng người màu trắng chợt lóe, thiếu niên tuấn tú hoa lệ, đã đứng nghiêm trang ở trước mặt tôi, cười như không cười nói.
Tôi theo bản năng muốn trả lời lại một cách mỉa mai, lại đột nhiên nghĩ đến tình huống hiện tại "Ngũ đệ nói đùa."
Thực hiển nhiên, Đinh gia huynh đệ cũng biết Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy Đinh Triệu Huệ tiến lên chắp tay có lễ "Bạch Ngũ gia quả thật là hay nói đùa, tại hạ với Triển đại ca bất quá là mới quen mà đã cảm thấy như đã thân thiết từ lâu, bởi vậy. . . . . ."
"Bởi vậy muốn nhìn một chút Xú Miêu này có xứng với danh hào Nam hiệp, hay chỉ là hữu danh vô thực thôi phải không?" Bạch Ngọc Đường ôm kiếm trước ngực, giống như tùy ý tiếp một câu.
"Bạch Ngũ gia sao có thể nói như vậy được, tại hạ sao lại có thể có ý tưởng này chứ. Triển đại ca thành danh đã lâu, hiện giờ lại đảm nhiệm chức vụ ở Phủ Khai Phong, đương nhiên không phải là hữu danh vô thực rồi." Đinh Triệu Huệ hơi hơi đỏ mặt lên tiếng giải thích, Đinh Triệu Lan cũng tiến lên để giải thích.
"Vậy các ngươi lôi kéo hắn luận võ làm gì?" Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày.
"Không phải, chính là. . . . . ." Đinh Triệu Huệ nhìn tôi đang đứng cạnh tượng đá, lại nhìn Bạch Ngọc Đường, lập tức thở dài, lại chắp tay nói "Nếu Triển đại ca không muốn, tại hạ cũng không cưỡng cầu nữa. Người tới là khách, Bạch Ngũ gia, Triển đại ca, Vu cô nương, mời mọi người quay về đại sảnh, tại hạ mở tiệc rượu thiết đón các vị."
"Không cần." Bạch Ngọc Đường thả tay xuống "Ta phải đi, các ca ca còn đang chờ ta." Hắn nói xong, quay đầu nhìn về phía tôi "Triển Chiêu " lúc hắn gọi như vậy, tôi thề là tôi thật sự đã nhìn thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, chuột bạch chết tiệt, rõ ràng biết hiện tại trong thân xác Tiểu Miêu là tôi, hắn còn cố ý "Các ca ca bảo ta đến mời ngươi tới chỗ họ, ngươi có đi cùng ta hay không?"
"Bạch Ngũ gia, Triển đại ca chính là khách quý mà tại hạ mời đến." Đinh Triệu Huệ tuy khách khí nói, nhưng lại mang theo ý ngăn cản.
Xong rồi, Bạch Ngọc Đường tám phần là đã tức giận!
Chuẩn bị có chuyện náo nhiệt xảy ra!
Tôi cố nén xúc động muốn mở trừng mắt, sau đó lại kinh ngạc nhìn chuột bạch bên cạnh, hắn thế nhưng lại không có tức giận, chỉ thấy hắn bĩu môi, sau đó nhìn về phía Triển Chiêu "Nha đầu, ta biết ngươi cũng chưa đến vùng này bao giờ, lần này là ta mời ngươi, coi như lần này cho ngươi chiếm tiện nghi."
Không đợi Triển Chiêu mở miệng, Đinh Triệu Huệ đã vội la lên "Vu cô nương, nơi này mặc dù đơn sơ, nhưng hai huynh đệ tôi tốt xấu gì cũng được coi là hiếu khách, cô nương mới tới nơi này, huynh đệ tôi tất nhiên sẽ tận lực thiết đãi cô nương."
Giữa Đinh Triệu Huệ và Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu tất nhiên sẽ nghiêng về phía Bạch Ngọc Đường, dù sao quan hệ cũng là khác biệt. Hơn nữa, phỏng chừng với ý tưởng so kiếm vừa rồi, đã làm cho ấn tượng của Triển Chiêu đối với Đinh gia huynh đệ xuống dốc không phanh.
Ngay sau đó, hắn lộ ra chút áy náy "Đinh Nhị ca, Triển đại ca cùng Ngọc Đường là bạn tri kỉ, đã nhiều ngày không gặp. Hơn nữa, tôi cũng.. . . . ."
Không đợi hắn nói xong, Đinh Triệu Huệ đã chắp tay thi lễ nói "Tại hạ có chỗ nào thất lễ mà cô nương phải vội vã rời đi như thế?"
Thấy hắn như thế, Triển Chiêu giống như là thật sự khó xử, đưa mắt nhìn về phía tôi "Đại ca, huynh xem?"
Tôi vốn là bị động tác của Đinh Triệu Huệ và Bạch Ngọc Đường làm cho ngây ra, hiện tại lại thấy Triển Chiêu dùng gương mặt của tôi thể hiện bộ dáng khó xử để nhìn tôi, lại càng không biết phải làm sao. Mà lúc này, Bạch Ngọc Đường cùng Đinh Triệu Huệ cũng theo tầm mắt Triển Chiêu nhìn về phía tôi.
"Triển đại ca, nếu như vừa rồi có chỗ thất lễ, mong huynh hãy bỏ quá cho." Đinh Triệu Huệ lại chắp tay nói.
"Triển Chiêu, ngươi rốt cuộc có đi cùng ta hay không?" hiển nhiên tính nhẫn nại của Bạch Ngọc Đường không được tốt cho lắm.
Tôi nhìn bên trái là vẻ mặt lo lắng em rể tới tay mà còn để chạy mất của Đinh Triệu Huệ. Bên phải là Bạch Ngọc Đường đang ôm kiếm đứng, mặc dù vẻ mặt mất bình tĩnh, nhưng vẫn cứ là phi thường tuấn dật. . . . . .
Sau đó, Tiểu Miêu đáng thương bị linh hồn phế vật của tôi chiếm giữ, đứng ngây như khúc gỗ!
Sau một lúc lâu, chỉ thấy Đinh gia huynh đệ trao đổi ánh mắt vừa lòng với nhau, tôi thiếu chút nữa nhịn không được đưa tay lên lau lau trán kỳ thật cũng chả có đổ mồ hôi lạnh gì. Quay đầu lại nhìn lướt qua Triển Chiêu vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không biết sắp phát sinh chuyện gì. Không biết sau khi biết được chuyện sắp xảy ra, hắn có tức giận hay không, có sợ tôi nói năng lung tung làm bại hoại thanh danh của hắn không đây. Bất quá, tôi cũng không quan tâm đến việc hắn vì cái gì mà thành thân. Tráo đổi thân thể, lại đúng lúc không phải là hắn quả thật là xui xẻo a ~.
Được rồi, nói trắng ra là tôi tự mình làm khó mình!
Có chút buồn bực tôi nâng ly trà lên uống một ngụm, lại chợt nghe thấy Đinh Triệu Huệ cười mở miệng nói "Triển đại ca, nghe nói kiếm thuật của huynh thuộc hạng nhất, có thể cho tiểu đệ được mở rộng tầm mắt không."
Tôi thiếu chút nữa là phun cả ngụm trà ra ngoài, vội thở dốc một hơi "Hiền đệ khen lầm rồi, không dám nhận, không dám nhận."
"Nam hiệp ở trên giang hồ thành danh đã lâu, chính là không có duyên được nhìn thấy mà thôi, vừa hay có cơ hội này, đại ca cũng không cần phải khiêm tốn." Hắn nói xong, liền gọi gã sai vặt mang kiếm của tôi và Triển Chiêu tới.
Không phải chứ, hắn là muốn tôi múa kiếm, hay là so kiếm đây?
Tôi vội vàng quay đầu nhìn Triển Chiêu, đại khái là không nghĩ tới Đinh Triệu Huệ sẽ đưa ra lời đề nghị như vậy, Triển Chiêu cũng hơi hơi nhíu mày. Lòng tôi khóc thét, đại ca, ngài đừng có nhíu mày nữa mà, mau nghĩ ra biện pháp a~. Vạn nhất hắn nghĩ muốn tự mình kiểm tra thân thủ của Triển Chiêu thì sao, đao kiếm không có mắt là chuyện nhỏ, làm hỏng đại thanh danh của ngài mới là chuyện lớn nha!
Đang trong lúc không biết phải làm sao mới tốt, gã sai vặt đã mang hai thanh kiếm của chúng tôi đến, Đinh Triệu Huệ rút thanh kiếm ra, lập tức lên tiếng khen ngợi, sau đó sai gã sai vặt mang thanh kiếm đó đến trước mặt tôi "Triển đại ca, thanh kiếm này của huynh quả thật là một thanh bảo kiếm, nhà đệ cũng có một thanh bảo kiếm, không bằng chúng ta thử so sánh hai thánh kiếm này với nhau, huynh thấy thế nào?"
Lần này thì trán tôi toát mồ hôi lạnh thật sự, quả nhiên là muốn so kiếm, đúng là bi kịch mà, phải làm sao bây giờ?
"Đao kiếm không có mắt, hôm nay chỉ là đến thăm nhà, nếu bị thương sẽ làm mất đi hòa khí." Nghẹn nửa ngày, tôi rốt cục nghẹn ra được một câu.
"Không sao, không sao, người trên giang hồ không câu nệ tiểu tiết." Đinh Triệu Huệ nói xong, một tay cầm lấy thanh kiếm, một tay kéo tôi đi về phía sân lớn.
Tôi quay đầu lại, nháy mắt ra hiệu cho Triển Chiêu, chỉ thấy Triển Chiêu đuổi kịp chúng tôi, trong mắt ẩn ẩn có chút tức giận.
Tiểu Miêu tức giận rồi, tình huống thật nghiêm trọng!
Vào đến sân lớn, Đinh Triệu Huệ đem thanh kiếm nhét vào trong tay tôi, nhiệt tình nói "Đại ca chờ cho một chút, đệ đi mời chủ nhân của thanh bảo kiếm khác đến đây."
"Chờ một chút." Ngay sau đó, chỉ thấy Triển Chiêu vươn tay ra cản lại hắn "Đinh Nhị ca, Triển đại ca nói không sai, đao kiếm không có mắt, không so sánh có vẻ thỏa đáng hơn."
"Vu cô nương, hôm nay chúng ta chỉ so sánh một chút thôi, không sao đâu." Đinh Triệu Huệ lơ đễnh cười.
Rốt cuộc, có nên cự tuyệt hay không, nếu là cự tuyệt, liền tương đương với việc cự tuyệt hôn nhân của Triển Chiêu, hắn là không biết chuyện này, cho nên mới có thể nói như vậy, nhưng mà tôi thì biết a~. Chính là nếu không cự tuyệt, bản lĩnh của tôi sao có thể cùng người so kiếm đây? Đinh gia huynh đệ có thể hay không cảm thấy người này chỉ có danh hão mà thôi ?
Đang trong lúc khó cả đôi đường, đột nhiên nghe được tiếng cười réo rắt "Ta mới chỉ thấy qua ép mua ép bán, chứ chưa từng thấy qua có người bắt người khác luận võ. Tốt, tốt, tốt, mau mau so chiêu để cho Bạch gia gia được mở rộng tầm mắt."
Tôi ngẩn ra, theo tiếng nói nhìn lại, khi bóng dáng màu trắng quen thuộc kia ánh vào mí mắt, lập tức nhịn không được nhếch nhếch khóe miệng "Bạch. . . . . . Ngũ đệ."
"Xú Miêu, ngươi nhưng thật ra lại tiêu dao quá nha. Làm khó ta bị mấy vị ca ca khi nghe được tin ngươi đến vùng này, liền bắt ta đi mời ngươi đến chỗ họ, không nghĩ tới ngươi nhưng lại thành khách quý của Đinh gia trang." bóng người màu trắng chợt lóe, thiếu niên tuấn tú hoa lệ, đã đứng nghiêm trang ở trước mặt tôi, cười như không cười nói.
Tôi theo bản năng muốn trả lời lại một cách mỉa mai, lại đột nhiên nghĩ đến tình huống hiện tại "Ngũ đệ nói đùa."
Thực hiển nhiên, Đinh gia huynh đệ cũng biết Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy Đinh Triệu Huệ tiến lên chắp tay có lễ "Bạch Ngũ gia quả thật là hay nói đùa, tại hạ với Triển đại ca bất quá là mới quen mà đã cảm thấy như đã thân thiết từ lâu, bởi vậy. . . . . ."
"Bởi vậy muốn nhìn một chút Xú Miêu này có xứng với danh hào Nam hiệp, hay chỉ là hữu danh vô thực thôi phải không?" Bạch Ngọc Đường ôm kiếm trước ngực, giống như tùy ý tiếp một câu.
"Bạch Ngũ gia sao có thể nói như vậy được, tại hạ sao lại có thể có ý tưởng này chứ. Triển đại ca thành danh đã lâu, hiện giờ lại đảm nhiệm chức vụ ở Phủ Khai Phong, đương nhiên không phải là hữu danh vô thực rồi." Đinh Triệu Huệ hơi hơi đỏ mặt lên tiếng giải thích, Đinh Triệu Lan cũng tiến lên để giải thích.
"Vậy các ngươi lôi kéo hắn luận võ làm gì?" Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày.
"Không phải, chính là. . . . . ." Đinh Triệu Huệ nhìn tôi đang đứng cạnh tượng đá, lại nhìn Bạch Ngọc Đường, lập tức thở dài, lại chắp tay nói "Nếu Triển đại ca không muốn, tại hạ cũng không cưỡng cầu nữa. Người tới là khách, Bạch Ngũ gia, Triển đại ca, Vu cô nương, mời mọi người quay về đại sảnh, tại hạ mở tiệc rượu thiết đón các vị."
"Không cần." Bạch Ngọc Đường thả tay xuống "Ta phải đi, các ca ca còn đang chờ ta." Hắn nói xong, quay đầu nhìn về phía tôi "Triển Chiêu " lúc hắn gọi như vậy, tôi thề là tôi thật sự đã nhìn thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, chuột bạch chết tiệt, rõ ràng biết hiện tại trong thân xác Tiểu Miêu là tôi, hắn còn cố ý "Các ca ca bảo ta đến mời ngươi tới chỗ họ, ngươi có đi cùng ta hay không?"
"Bạch Ngũ gia, Triển đại ca chính là khách quý mà tại hạ mời đến." Đinh Triệu Huệ tuy khách khí nói, nhưng lại mang theo ý ngăn cản.
Xong rồi, Bạch Ngọc Đường tám phần là đã tức giận!
Chuẩn bị có chuyện náo nhiệt xảy ra!
Tôi cố nén xúc động muốn mở trừng mắt, sau đó lại kinh ngạc nhìn chuột bạch bên cạnh, hắn thế nhưng lại không có tức giận, chỉ thấy hắn bĩu môi, sau đó nhìn về phía Triển Chiêu "Nha đầu, ta biết ngươi cũng chưa đến vùng này bao giờ, lần này là ta mời ngươi, coi như lần này cho ngươi chiếm tiện nghi."
Không đợi Triển Chiêu mở miệng, Đinh Triệu Huệ đã vội la lên "Vu cô nương, nơi này mặc dù đơn sơ, nhưng hai huynh đệ tôi tốt xấu gì cũng được coi là hiếu khách, cô nương mới tới nơi này, huynh đệ tôi tất nhiên sẽ tận lực thiết đãi cô nương."
Giữa Đinh Triệu Huệ và Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu tất nhiên sẽ nghiêng về phía Bạch Ngọc Đường, dù sao quan hệ cũng là khác biệt. Hơn nữa, phỏng chừng với ý tưởng so kiếm vừa rồi, đã làm cho ấn tượng của Triển Chiêu đối với Đinh gia huynh đệ xuống dốc không phanh.
Ngay sau đó, hắn lộ ra chút áy náy "Đinh Nhị ca, Triển đại ca cùng Ngọc Đường là bạn tri kỉ, đã nhiều ngày không gặp. Hơn nữa, tôi cũng.. . . . ."
Không đợi hắn nói xong, Đinh Triệu Huệ đã chắp tay thi lễ nói "Tại hạ có chỗ nào thất lễ mà cô nương phải vội vã rời đi như thế?"
Thấy hắn như thế, Triển Chiêu giống như là thật sự khó xử, đưa mắt nhìn về phía tôi "Đại ca, huynh xem?"
Tôi vốn là bị động tác của Đinh Triệu Huệ và Bạch Ngọc Đường làm cho ngây ra, hiện tại lại thấy Triển Chiêu dùng gương mặt của tôi thể hiện bộ dáng khó xử để nhìn tôi, lại càng không biết phải làm sao. Mà lúc này, Bạch Ngọc Đường cùng Đinh Triệu Huệ cũng theo tầm mắt Triển Chiêu nhìn về phía tôi.
"Triển đại ca, nếu như vừa rồi có chỗ thất lễ, mong huynh hãy bỏ quá cho." Đinh Triệu Huệ lại chắp tay nói.
"Triển Chiêu, ngươi rốt cuộc có đi cùng ta hay không?" hiển nhiên tính nhẫn nại của Bạch Ngọc Đường không được tốt cho lắm.
Tôi nhìn bên trái là vẻ mặt lo lắng em rể tới tay mà còn để chạy mất của Đinh Triệu Huệ. Bên phải là Bạch Ngọc Đường đang ôm kiếm đứng, mặc dù vẻ mặt mất bình tĩnh, nhưng vẫn cứ là phi thường tuấn dật. . . . . .
Sau đó, Tiểu Miêu đáng thương bị linh hồn phế vật của tôi chiếm giữ, đứng ngây như khúc gỗ!
/60
|