“Thật là, mấy hôm rồi mà chẳng thấy tăm hơi Hoàng Tử đâu cả.” Tiểu Long Nữ kêu ca.
“Em cũng biết cậu ấy rất cẩu thả mà, chắc là không chú ý thôi!” Sửu Lang thờ ơ nói. “Bẫy rập thế nào rồi?”
“Mới bọc được bốn phần mà thôi, lãnh địa này thật sự quá lớn.” Tiểu Long Nữ nhíu mày.
Sửu Lang quay về phía bà xã. “Vũ Liên, kinh phí còn đủ không?”
Vũ Liên cũng nhíu chặt lông mày. “Theo như bản kế hoạch mà Gui đưa ra, chỉ dùng tiền thưởng của Đại hội nhất định không đủ. Em định xây một nửa trước, sau đó mở thành, dùng thu nhập từ thuế để tiếp tục xây dựng.”
“Không thì bảo Gui điều chỉnh một chút có được không?” Sửu Lang lo lắng hỏi.
“Có thể chứ, nhưng em tin rằng nếu muốn quản lý thành phố này lâu dài, thậm chí nếu muốn thành phố trở thành trung tâm lớn nhất Đại Lục Trung Tâm thì không gì có thể hoàn mỹ hơn bản kế hoạch của Gui.” Mắt Vũ Liên tỏa ánh hào quang. “Em tin bây giờ vất vả một chút, tương lai sẽ không phải hối hận.”
“Em nói cũng phải. Em thật biết suy nghĩ sâu xa.” Sửu Lang dịu dàng trìu mến nhìn vợ mình.
“Lang. . . . . .” Vũ Liên yêu kiều xấu hổ khẽ lên tiếng, hai người nhìn nhau đắm đuối. . . . . .
“. . . . . . Em đi xem Doll và Gui thế nào rồi!” Tiểu Long Nữ ngượng ngập rời đi.
Tiểu Long Nữ rời khỏi công trình xây dựng mới thành hình, đi tới chỗ Doll đang cố gắng chỉ huy Khô Lâu xây tường, và Gui đang giám sát công nhân NPC và gamer còn lại. “Tình hình thế nào? Thuận lợi không?”
“Có phần chậm hơn kế hoạch.” Gui không quá hài lòng, trả lời. “Haiz. . . . . . Nhưng cũng không có cách nào cả, bây giờ kinh phí không đủ, không thuê được thêm công nhân. Nếu không có Khô Lâu của Doll, e rằng phải xây mất mấy tháng.”
“Haiz. . . . . . Nếu Hoàng Tử tìm được người ngay lúc này thì tốt quá. Ít nhiều cũng có thể giúp đỡ được chút.” Tiểu Long Nữ ngồi xuống, tay chống cằm buồn rười rượi.
Doll đột nhiên chạy tới như điên, vẻ mặt vô cùng rạng rỡ. “Anh Tà Linh tới ròi, cách anh chị Đội Hắc Ám Tà Hoàng đều tới.”
Tà Linh vẫn dẫn đầu đội Đội Hắc Ám Tà Hoàng đi tới, dừng lại trước mặt Gui và Tiểu Long Nữ.
“Cậu tới rồi.” Gui nhếch mày, dường như không hề bất ngờ khi thấy Tà Linh.
“Hoàng Tử đâu?” Tà Linh nhăn mày.
“Còn chưa về!” Gui không vui trả lời.
“Vẫn ở chỗ Nam Cung Tội?” Tà Linh nổi gân xanh. “Thầy không quản sao?”
“Hoàng Tử cũng không phải là tù nhân của tôi, tôi lấy tư cách gì để cản chứ?” Gui nói với giọng điệu mỉa mai. “Hơn nữa chúng tôi cũng thật sự cần Nam Cung Tội.” Dù đúng là như vậy, nhưng Tà Linh ra sức trừng mắt nhìn Gui.
Doll vui vẻ kéo tay Minh Hoàng đang xị mặt và Vô Tình. “Thật tốt quá, Doll rất nhớ các anh chị! Anh Minh Hoàng và anh Vô Tình có nhớ em không?”
Vẻ mặt bất mãn của Phong Vô Tình dịu xuống, cậu xoa đầu Doll, cười với cô bé. “Có, rất nhớ em! Nhưng mà không quá muốn gặp người nào đó.” Lúc cậu nói người nào đó, ra sức lườm nữ đạo tặc ra vẻ vô tội nào đó.
Mà vẻ bất mãn của Minh Hoàng cũng bắt đầu trở thành vẻ khó xử, khi đón nhận đôi mắt to tròn trong suốt vô tội của Doll, cậu lập tức vứt bỏ vũ khí đầu hàng. “Được rồi, nhớ em được chưa?” Cậu nói với vẻ không tình nguyện.
“Anh Playboy, chị Hắc Bách Hợp.” Doll cười hi hi hôn lên má mỗi người.
Lúc này, Sửu Lang và Vũ Liên cũng bước ra từ tổng bộ lâm thờ, vui mừng nghênh đón Đội Hắc Ám Tà Hoàng. “Các bạn tới rồi, thật sự tốt quá. Tôi còn đang lo không biết các bạn có bằng lòng tới giúp chúng tôi không!” Sửu Lang bắt tay Tà Linh.
“Bọn em đâu có thiếu phong độ như vậy. Miễn là thua quang minh chính đại, bọn em tuyệt đối không oán hận.” Phong Vô Tình khẽ phất quạt, nói với phong độ quân tử. . . . . . Vậy rốt cuộc là ai uống rượu say nói phải giết toàn bộ Đội Phi Thường, nhất là Tiểu Long Nữ? Đội Hắc Ám Tà Hoàng không biết làm sao liếc nhìn Phong Vô Tình.
“Tóm lại, vô cùng cảm ơn các bạn đã đồng ý giúp chúng tôi. Thế này đã giảm nhẹ không ít gánh nặng của chúng tôi rồi.” Sửu Lang mỉm cười tươi rói.
Vũ Liên nhíu mày lẩm bẩm: “Nhưng từng này người vẫn quá ít, không biết Hoàng Tử có thể lôi kéo Tiểu đội Hoa Hồng và Nam Cung Tội đến không?”
“Đương nhiên có thể!” Một tiếng thét vang lên từ chỗ cổng thành chưa xây, khiến Đội Phi Thường và Đội Hắc Ám Tà Hoàng đều ngẩng đầu nhìn. Tiếng móng ngựa phi nước đại truyền đến trong khói bụi mù mịt, dẫn đầu không phải ai khác mà chính là Nam Cung Tội. Anh cưỡi ngựa đến trước mặt Đội Phi Thường, bỗng dừng ngựa lại, nhảy xuống, hơn một trăm năm mươi bạn đồng hành phía sau cũng nhảy khỏi ngựa. “Hoàng Tử còn chưa về sao?”
“Vẫn chưa. . . . . .” Hai đội ngây người nhìn một trăm năm mươi người và một trăm năm mươi ngựa, trả lời đồng thanh.
“Ừm, vậy đành phải chờ cậu ấy trở về rồi giới thiệu lãnh chúa cho bạn bè của tôi biết. Bây giờ tôi giới thiệu trước, đây là Đoàn phiêu lưu của tôi ─ Đoàn phiêu lưu Kiếm Vô Tội. Trong đoàn hầu như đều là chiến sĩ, chỉ có vài linh mục và pháp sư. Là Đoàn phiêu lưu có sức tấn công vô cùng mạnh.” Nam Cung Tội khó giấu vẻ tự hào nhìn Đoàn phiêu lưu mà mình vất vả quản lý.
“Đoàn phiêu lưu đó!” Tiểu Long Nữ vô cùng cảm động nhìn đội hình hùng mạnh của Đoàn phiêu lưu Kiếm Vô Tội. “Tôi biết ngay Hoàng Tử không may mắn một cách bình thường, ngay cả Đoàn phiêu lưu cũng kéo về được.” Đội Phi Thường và Đội Hắc Ám Tà Hoàng đều bất giác gật đầu. Quả nhiên Hoàng Tử vô cùng may mắn.
Nam Cung Tội nghe vậy, chỉ cười thoáng qua. “Tôi tới chỉ bởi vì Hoàng Tử thật sự làm người ta kính nể, dù là cách đối đãi với bạn bè hay là bản lĩnh đều khiến tôi và Đoàn phiêu lưu của tôi kính nể không thôi. Chúng tôi đều rất vui vì có thể gia nhập Vô Ngân Thành các bạn.”
“Vô Ngân Thành. . . ?” Sửu Lang hơi ngẩn người.
“Ừm? Hoàng Tử còn chưa nói cho mọi người biết sao? Tôi giúp cậu ấy đặt cái tên Vô Ngân Thành này đấy, đã đăng ký luôn rồi.” Nam Cung Tội thấy hơi lạ.
“Vô Ngân Thành! Không thể tưởng được người biết tên thành cuối cùng lại là những người sở hữu thành. Rốt cuộc Hoàng Tử chạy đi đâu chơi rồi?” Tiểu Long Nữ nổi điên.
Vũ Liên day huyệt thái dương, nói: “Hay là không dám đi tìm Tiểu đội Hoa Hồng, lại sợ chúng ta mắng nó, cho nên chơi trò mất tích luôn phải không?”
“Chắc không phải như vậy đâu, không phải nó đã quen bị chúng ta mắng rồi sao?” Sửu Lang có phần lo lắng, nói: “Không phải bị Tiểu đội Hoa Hồng từ chối, cho nên đau lòng quá mà trốn luôn rồi chứ?”
“Không phải lại lạc đường, ngã xuống núi chứ?!” Gui tái mặt nói. Nói xong ngay cả Tà Linh cũng lộ vẻ lo lắng.
“Cái gì? Ngã xuống núi thật sao?” Dục Băng Phượng Hoàng bên cạnh Nam Cung Tội nghe xong, sắc mặt thay đổi, lo lắng hỏi.
“Cô là ai?” Gui và Tà Linh đồng thời quay đầu nhìn Phượng Hoàng, ánh mắt đều nguy hiểm híp lại.
Không đợi Phượng Hoàng trả lời, một đạo tặc tộc người đột nhiên lên tiếng: “Sao Hoàng Tử lại có thể ngu xuẩn mà ngã xuống núi chứ?”
“Cậu lại là ai?” Gui và Tà Linh lại liếc nhìn bằng ánh mắt nguy hiểm.
Nam Cung Tội lập tức lên tiếng giới thiệu: “Đây là ma pháp sư Dục Băng Phượng Hoàng trong đoàn tôi, còn đây là đạo tặc Không Không. Không Không từng uống rượu với Hoàng Tử và tôi. Và chị của Phượng Hoàng, Bạch Điểu Lệ Nhân, là nữ chiến sĩ mạnh nhất trong đoàn tôi cũng là phó đoàn trưởng. Ông xã Song Ngoại của cô là ấy linh mục trong đoàn.”
“Sao nghe có vẻ Hoàng Tử giống một kẻ hồ đồ thế?” Bạch Điểu Lệ Nhân hơi bất mãn nói. Cô không muốn em gái Phượng Hoàng lại thích một kẻ kỳ quặc. Cô bất mãn quay về phía Không Không. “Không Không, cậu nói Hoàng Tử là người rất mạnh, cuồng ngạo lại giỏi giang hơn người, nhưng đối xử với phụ nữ thì vô cùng phong nhã, còn đối xử với bạn bè thì vô cùng phóng khoáng, xứng đáng là đàn ông, chị mới không dị nghị mà gia nhập Vô Ngân Thành. Bây giờ nghe họ nói vậy, sao lại có vẻ khác hẳn thế?”
Không Không vội vàng phản bác: “Em không biết tại sao họ lại nói Hoàng Tử như thế, nhưng tận mắt em nhìn thấy, Hoàng Tử thật sự giống như em nói, chính em đã uống rượu với cậu ấy, cũng giao thủ luôn rồi. Anh ấy vô cùng cuồng ngạo, tài giỏi đến mức khiến em và đoàn trưởng Nam Cung cũng không đánh bại được. Nhưng khi đối diện với phụ nữ thì luôn mỉm cười dịu dàng, điều này có thể hỏi Phượng Hoàn mà. Còn về phần bạn bè, ngày đó trên đấu trường mọi người cũng đều nhìn thấy rồi. Không phải cậu ấy còn chạy tới cứu đoàn trưởng khi vẫn là kẻ địch sao?”
“Là như vậy sao?” Bạch Điểu Lệ Nhân hoài nghi nhìn về phía Đội Phi Thường.
“Đúng vậy, Hoàng Tử thật sự giống như các bạn nói, vừa nãy chúng tôi chỉ đùa chút để không khí bớt căng thẳng mà thôi, đừng để trong lòng nhé.” Sửu Lang trả lời vô cùng nghiêm túc. Anh cũng không nói dối, nói tóm lại, Hoàng Tử thật sự giống như mọi người miêu tả, còn những phần khác, mọi người cũng không hỏi. . . . . . không cần nhắc đến làm gì!
“Nam Cung, thật sự như vậy sao?” Bạch Điểu Lệ Nhân nghiêm túc nhìn chằm chằm Nam Cung Tội.
Nam Cung Tội gật đầu. “Ừ, hơn nữa cậu ấy mặc dù thoạt nhìn cuồng ngạo, nhưng thật ra rất thoải mái, là người dễ gần.” Nam Cung Tội chần chừ một hồi, chắc là thế nhỉ? Mặc dù có lúc Hoàng Tử có những hành động quái lạ! Cái này không cần phải nói nhỉ. . . . . .
Bạch Điểu Lệ Nhân dịu xuống, cô áy náy nhìn về phía Đội Phi Thường. “Thật sự có lỗi, nghi ngờ lãnh chúa của mọi người. Nhưng chuyện này có liên quan đến toàn bộ Đoàn phiêu lưu Kiếm Vô Tội, không thể không cẩn thận một chút.” Còn có liên quan đến hạnh phúc cả đời của em gái khiến người ta lo lắng của cô. Phượng Hoàng luôn yêu những kẻ không đáng để yêu, khiến cô vô cùng lo lắng. . . Xem ra lần này cuối cùng cũng yêu đúng người, cô không khỏi nhẹ nhõm trong lòng.
“Có gì đâu, đây là điều nên làm mà.” Sửu Lang che đậy lương tâm, trả lời.
“Lúc nào chúng tôi có thể gặp lãnh chúa?” Bạch Điểu Lệ Nhân hỏi.
“Cái này, lãnh chúa cậu ấy đang bôn tẩu bốn bề, chỉ hy vọng có thể tuyển thêm nhiều nhân lực cho Vô Ngân Thành, e rằng phải chờ một chút mới có giới thiệu cậu ấy cho mọi người biết được.” Bên ngoài, Vũ Liên trả lời không nhanh không chậm. Bên trong, lập tức mở kênh tổ đội nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngay lập tức PM Hoàng Tử, chưa PM lại thì không được ngừng, nếu bọn họ thấy được bộ dạng mơ màng của Hoàng Tử, chúng ta sẽ mất đi một đoàn phiêu lưu khó khăn lắm mới câu tới được đấy.”
. . . . . . Nói cũng phải, Đội Phi Thường vừa nghĩ tới dáng vẻ Hoàng Tử hồ đồ cắn ngón trỏ nghiêng đầu. Nếu như bị người của Kiếm Vô Tội nhìn thấy, như vậy sự tình chắc chắn gay to. Vừa nghĩ tới đây, mọi người lập tức điên cuồng PM Hoàng Tử.
“Thì ra là như vậy, thật sự vất vả cho lãnh chúa.” Bạch Điểu Lệ Nhân hiểu chuyện gật đầu.
“Vậy chúng tôi sẽ nghiên cứu để sắp xếp chỗ cho mọi người, còn bố trí các chức vụ nữa.” Sửu Lang nói.
“Ừm, không vấn đề.” Bạch Điểu Lệ Nhân trả lời.
Lúc đoàn người đang định tiến vào tổng bộ lâm thời, Doll đột nhiên nhìn thấy ở bên cổng thành có người vô cùng quen mắt. Doll hét lên: “A! Là đội của chị Hoa Hồng.”
Đội Phi Thường quay đầu vừa thấy, quả nhiên là người của Tiểu đội Hoa Hồng đang do dự bên cổng thành. Vừa thấy Đội Phi Thường nhận ra mình, họ có vẻ hơi ngượng ngùng.
Sửu Lang lập tức đi về phía Tiểu đội Hoa Hồng. “Thật tốt quá, Hoàng Tử đã tìm mọi người rồi.”
“Hoàng Tử?” Đoạn Kiếm nghe vậy ngây ra một chút.
“Không phải Hoàng Tử tìm mọi người, nhờ tới Vô Ngân Thành giúp đỡ sao?” Sửu Lang tái mặt, nghi hoặc hỏi lại.
Tiểu đội Hoa Hồng ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng Hoa Hồng chần chừ lên tiếng: “Bọn em không gặp Hoàng Tử, chỉ nghe nói mọi người được giải quán quân, muốn tới đây giải thích chuyện lần trước, nhân tiện xem mọi người có cần giúp gì không.”
“Thì ra là như thế, vậy rốt cuộc Hoàng Tử chạy đi đâu rồi. . . . . .” Sửu Lang đau đầu nói. Nhưng nghĩ đến phía sau còn có Đoàn phiêu lưu Kiếm Vô Tội, anh lập tức lớn tiếng nói một lần nữa: “Xem ra Hoàng Tử còn chưa tìm các bạn đã tự đến trước rồi, thật sự tốt quá. Chúng tôi rất cần sự giúp đỡ của Tiểu đội Hoa Hồng!”
“Nhưng lần trước em đã trút giận lên Hoàng Tử, thật sự vô cùng xin lỗi.” Đoạn Kiếm áy náy.”Thực ra chuyện đó cậu ấy không có chút lỗi nào cả.”
“Em cũng không nên ép Hoàng Tử, còn. . . . . . hôn cậu ấy.” Hoa Hồng đỏ bừng mặt, cúi thấp đầu.
Tình Thiên vươn đầu ra từ phía sau thân thể to lớn của Tiểu Cường. Cô ấy rưng rưng nước mắt: “Toàn bộ đều là lỗi của em, em không nên theo đuổi Hoàng Tử bằng cách không tốt đẹp như vậy. Em thật sự biết lỗi rồi, sau này không dám nữa.”
Vũ Liên dịu dàng xoa đầu Tình Thiên, ôm cô ấy vào trong lòng. Tình Thiên lập tức khóc thút tha thút thít. “Đừng lo, Hoàng Tử không hề trách mọi người đâu, cậu ấy rất muốn hòa giải với mọi người. Chờ cậu ấy trở về, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ khi được gặp mọi người.”
Nghe lời giải thích dịu dàng của Vũ Liên, Tiểu đội Hoa Hồng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng mỉm cười.
“Hoa Hồng, Tình Thiên, hai người vẫn thích Hoàng Tử sao?” Tiểu Long Nữ hơi lo lắng hỏi. Hai người này thật sự đã chuốc quá nhiều đau khổ vì Hoàng Tử, ngay cả Tiểu Long Nữ cũng phải đau lòng cho họ.
Tiểu đội Hoa Hồng đột nhiên nhìn Hoa Hồng với vẻ mờ ám, mà Hoa Hồng yêu kiều xấu hổ cúi thấp đầu. Đoạn Kiếm đứng bên cười rồi ôm lấy vai Hoa Hồng. “Hoa Hồng đã là bà xã của tôi, đương nhiên không hề thích Hoàng Tử nữa.”
“Cái này cũng không chắc lắm đâu!” Chuyên Buff Máu cười hi hi trêu Đoạn Kiếm, rồi bị Đoạn Kiếm nhìn khinh bỉ.
“Em sẽ không bỏ cuộc với Hoàng Tử đâu.” Tình Thiên đột nhiên lệ chảy hai hàng thoát khỏ vòng ôm của Vũ Liên, hét lớn, khiến mọi người đều hoảng hốt. “Em biết cách em dùng trước kia là không tốt, bây giờ em sẽ cải thiện, em nhất định sẽ dùng sự kiên nhẫn và tình yêu sâu đậm của em để làm anh ấy cảm động.”
“Cô cũng thích Hoàng Tử?” Nghe vậy, Dục Băng Phượng Hoàng hổn hển chạy ra từ phía sau.
Tình Thiên nhìn Phượng Hoàng, ngờ vực hỏi.”Cô nói cũng? Lẽ nào cô cũng thích Hoàng Tử. . . . . . ?”
“Đúng vậy, hơn nữa tôi cũng tuyệt đối không bỏ cuộc.” Phượng Hoàng kiên định gằn từng tiếng. Nói xong, giữa Tình Thiên và Phượng Hoàng có tia chớp giao nhau loẹt xoẹt. . . . . .
Gui cất giọng lạnh băng không gì sánh được: “Hoàng Tử, là của tôi!”
Đúng lúc mọi người ngẩn ngơ nuốt câu nói của Gui, Tà Linh đã tức tối trừng mắt nhìn Gui. “Nói bậy, Hoàng Tử là của tôi!” Lại hai tia chớp khác giao nhau. . . . . .
. . . . . . Mọi người há mồm nhìn hai chàng trai đánh ghen vì một chàng trai khác, ngoại trừ Đội Phi Thường và Đội Hắc Ám Tà Hoàng đã hiểu rõ mà cản thán trong lòng, Minh Hoàng lại càng méo miệng không cam lòng nhìn chằm chằm vào anh trai Tà Linh.
“Hoàng Tử cậu ta, cậu ta là. . . . . . ?” Bạch Điểu Lệ Nhân nhìn sắc mặt đã trắng bệch của em gái Phượng Hoàng, hổn hển chất vấn Đội Phi Thường.
“Hoàng Tử không phải dân đồng tính đâu!” Tiểu Long Nữ nghiêm túc bảo đảm, cô nói sự thật mà! “Có điệu cậu ấy thật sự quá điển trai, ngay cả đàn ông cũng không muốn bỏ qua cậu ấy mà thôi.” Vui quá đi, Tiểu Long Nữ cười thầm trong lòng. Cô không khỏi mong chờ lúc Hoàng Tử trở về nhìn thấy cục diện hỗn loạn này. He he he!
Phượng Hoàng và Tình Thiên đều thở phào, sau đó trừng mắt nhìn hai tên đàn ông đồng tính, nói đồng thanh: “Tôi cảnh cáo các anh, đừng làm hỏng Hoàng Tử! Anh ấy là của tôi.” Sau đó lại bắt đầu lườm nhau.
“Là của tôi mới đúng.” Hai chàng trai hét to xong, cũng gia nhập hàng ngũ lườm người.
“Không tệ ~ Vừa vặn có thể lập một bàn mạt chược, còn có chung chủ đề tán gẫu nữa.” Tiểu Long Nữ cười lạnh nói.
“Em cũng biết cậu ấy rất cẩu thả mà, chắc là không chú ý thôi!” Sửu Lang thờ ơ nói. “Bẫy rập thế nào rồi?”
“Mới bọc được bốn phần mà thôi, lãnh địa này thật sự quá lớn.” Tiểu Long Nữ nhíu mày.
Sửu Lang quay về phía bà xã. “Vũ Liên, kinh phí còn đủ không?”
Vũ Liên cũng nhíu chặt lông mày. “Theo như bản kế hoạch mà Gui đưa ra, chỉ dùng tiền thưởng của Đại hội nhất định không đủ. Em định xây một nửa trước, sau đó mở thành, dùng thu nhập từ thuế để tiếp tục xây dựng.”
“Không thì bảo Gui điều chỉnh một chút có được không?” Sửu Lang lo lắng hỏi.
“Có thể chứ, nhưng em tin rằng nếu muốn quản lý thành phố này lâu dài, thậm chí nếu muốn thành phố trở thành trung tâm lớn nhất Đại Lục Trung Tâm thì không gì có thể hoàn mỹ hơn bản kế hoạch của Gui.” Mắt Vũ Liên tỏa ánh hào quang. “Em tin bây giờ vất vả một chút, tương lai sẽ không phải hối hận.”
“Em nói cũng phải. Em thật biết suy nghĩ sâu xa.” Sửu Lang dịu dàng trìu mến nhìn vợ mình.
“Lang. . . . . .” Vũ Liên yêu kiều xấu hổ khẽ lên tiếng, hai người nhìn nhau đắm đuối. . . . . .
“. . . . . . Em đi xem Doll và Gui thế nào rồi!” Tiểu Long Nữ ngượng ngập rời đi.
Tiểu Long Nữ rời khỏi công trình xây dựng mới thành hình, đi tới chỗ Doll đang cố gắng chỉ huy Khô Lâu xây tường, và Gui đang giám sát công nhân NPC và gamer còn lại. “Tình hình thế nào? Thuận lợi không?”
“Có phần chậm hơn kế hoạch.” Gui không quá hài lòng, trả lời. “Haiz. . . . . . Nhưng cũng không có cách nào cả, bây giờ kinh phí không đủ, không thuê được thêm công nhân. Nếu không có Khô Lâu của Doll, e rằng phải xây mất mấy tháng.”
“Haiz. . . . . . Nếu Hoàng Tử tìm được người ngay lúc này thì tốt quá. Ít nhiều cũng có thể giúp đỡ được chút.” Tiểu Long Nữ ngồi xuống, tay chống cằm buồn rười rượi.
Doll đột nhiên chạy tới như điên, vẻ mặt vô cùng rạng rỡ. “Anh Tà Linh tới ròi, cách anh chị Đội Hắc Ám Tà Hoàng đều tới.”
Tà Linh vẫn dẫn đầu đội Đội Hắc Ám Tà Hoàng đi tới, dừng lại trước mặt Gui và Tiểu Long Nữ.
“Cậu tới rồi.” Gui nhếch mày, dường như không hề bất ngờ khi thấy Tà Linh.
“Hoàng Tử đâu?” Tà Linh nhăn mày.
“Còn chưa về!” Gui không vui trả lời.
“Vẫn ở chỗ Nam Cung Tội?” Tà Linh nổi gân xanh. “Thầy không quản sao?”
“Hoàng Tử cũng không phải là tù nhân của tôi, tôi lấy tư cách gì để cản chứ?” Gui nói với giọng điệu mỉa mai. “Hơn nữa chúng tôi cũng thật sự cần Nam Cung Tội.” Dù đúng là như vậy, nhưng Tà Linh ra sức trừng mắt nhìn Gui.
Doll vui vẻ kéo tay Minh Hoàng đang xị mặt và Vô Tình. “Thật tốt quá, Doll rất nhớ các anh chị! Anh Minh Hoàng và anh Vô Tình có nhớ em không?”
Vẻ mặt bất mãn của Phong Vô Tình dịu xuống, cậu xoa đầu Doll, cười với cô bé. “Có, rất nhớ em! Nhưng mà không quá muốn gặp người nào đó.” Lúc cậu nói người nào đó, ra sức lườm nữ đạo tặc ra vẻ vô tội nào đó.
Mà vẻ bất mãn của Minh Hoàng cũng bắt đầu trở thành vẻ khó xử, khi đón nhận đôi mắt to tròn trong suốt vô tội của Doll, cậu lập tức vứt bỏ vũ khí đầu hàng. “Được rồi, nhớ em được chưa?” Cậu nói với vẻ không tình nguyện.
“Anh Playboy, chị Hắc Bách Hợp.” Doll cười hi hi hôn lên má mỗi người.
Lúc này, Sửu Lang và Vũ Liên cũng bước ra từ tổng bộ lâm thờ, vui mừng nghênh đón Đội Hắc Ám Tà Hoàng. “Các bạn tới rồi, thật sự tốt quá. Tôi còn đang lo không biết các bạn có bằng lòng tới giúp chúng tôi không!” Sửu Lang bắt tay Tà Linh.
“Bọn em đâu có thiếu phong độ như vậy. Miễn là thua quang minh chính đại, bọn em tuyệt đối không oán hận.” Phong Vô Tình khẽ phất quạt, nói với phong độ quân tử. . . . . . Vậy rốt cuộc là ai uống rượu say nói phải giết toàn bộ Đội Phi Thường, nhất là Tiểu Long Nữ? Đội Hắc Ám Tà Hoàng không biết làm sao liếc nhìn Phong Vô Tình.
“Tóm lại, vô cùng cảm ơn các bạn đã đồng ý giúp chúng tôi. Thế này đã giảm nhẹ không ít gánh nặng của chúng tôi rồi.” Sửu Lang mỉm cười tươi rói.
Vũ Liên nhíu mày lẩm bẩm: “Nhưng từng này người vẫn quá ít, không biết Hoàng Tử có thể lôi kéo Tiểu đội Hoa Hồng và Nam Cung Tội đến không?”
“Đương nhiên có thể!” Một tiếng thét vang lên từ chỗ cổng thành chưa xây, khiến Đội Phi Thường và Đội Hắc Ám Tà Hoàng đều ngẩng đầu nhìn. Tiếng móng ngựa phi nước đại truyền đến trong khói bụi mù mịt, dẫn đầu không phải ai khác mà chính là Nam Cung Tội. Anh cưỡi ngựa đến trước mặt Đội Phi Thường, bỗng dừng ngựa lại, nhảy xuống, hơn một trăm năm mươi bạn đồng hành phía sau cũng nhảy khỏi ngựa. “Hoàng Tử còn chưa về sao?”
“Vẫn chưa. . . . . .” Hai đội ngây người nhìn một trăm năm mươi người và một trăm năm mươi ngựa, trả lời đồng thanh.
“Ừm, vậy đành phải chờ cậu ấy trở về rồi giới thiệu lãnh chúa cho bạn bè của tôi biết. Bây giờ tôi giới thiệu trước, đây là Đoàn phiêu lưu của tôi ─ Đoàn phiêu lưu Kiếm Vô Tội. Trong đoàn hầu như đều là chiến sĩ, chỉ có vài linh mục và pháp sư. Là Đoàn phiêu lưu có sức tấn công vô cùng mạnh.” Nam Cung Tội khó giấu vẻ tự hào nhìn Đoàn phiêu lưu mà mình vất vả quản lý.
“Đoàn phiêu lưu đó!” Tiểu Long Nữ vô cùng cảm động nhìn đội hình hùng mạnh của Đoàn phiêu lưu Kiếm Vô Tội. “Tôi biết ngay Hoàng Tử không may mắn một cách bình thường, ngay cả Đoàn phiêu lưu cũng kéo về được.” Đội Phi Thường và Đội Hắc Ám Tà Hoàng đều bất giác gật đầu. Quả nhiên Hoàng Tử vô cùng may mắn.
Nam Cung Tội nghe vậy, chỉ cười thoáng qua. “Tôi tới chỉ bởi vì Hoàng Tử thật sự làm người ta kính nể, dù là cách đối đãi với bạn bè hay là bản lĩnh đều khiến tôi và Đoàn phiêu lưu của tôi kính nể không thôi. Chúng tôi đều rất vui vì có thể gia nhập Vô Ngân Thành các bạn.”
“Vô Ngân Thành. . . ?” Sửu Lang hơi ngẩn người.
“Ừm? Hoàng Tử còn chưa nói cho mọi người biết sao? Tôi giúp cậu ấy đặt cái tên Vô Ngân Thành này đấy, đã đăng ký luôn rồi.” Nam Cung Tội thấy hơi lạ.
“Vô Ngân Thành! Không thể tưởng được người biết tên thành cuối cùng lại là những người sở hữu thành. Rốt cuộc Hoàng Tử chạy đi đâu chơi rồi?” Tiểu Long Nữ nổi điên.
Vũ Liên day huyệt thái dương, nói: “Hay là không dám đi tìm Tiểu đội Hoa Hồng, lại sợ chúng ta mắng nó, cho nên chơi trò mất tích luôn phải không?”
“Chắc không phải như vậy đâu, không phải nó đã quen bị chúng ta mắng rồi sao?” Sửu Lang có phần lo lắng, nói: “Không phải bị Tiểu đội Hoa Hồng từ chối, cho nên đau lòng quá mà trốn luôn rồi chứ?”
“Không phải lại lạc đường, ngã xuống núi chứ?!” Gui tái mặt nói. Nói xong ngay cả Tà Linh cũng lộ vẻ lo lắng.
“Cái gì? Ngã xuống núi thật sao?” Dục Băng Phượng Hoàng bên cạnh Nam Cung Tội nghe xong, sắc mặt thay đổi, lo lắng hỏi.
“Cô là ai?” Gui và Tà Linh đồng thời quay đầu nhìn Phượng Hoàng, ánh mắt đều nguy hiểm híp lại.
Không đợi Phượng Hoàng trả lời, một đạo tặc tộc người đột nhiên lên tiếng: “Sao Hoàng Tử lại có thể ngu xuẩn mà ngã xuống núi chứ?”
“Cậu lại là ai?” Gui và Tà Linh lại liếc nhìn bằng ánh mắt nguy hiểm.
Nam Cung Tội lập tức lên tiếng giới thiệu: “Đây là ma pháp sư Dục Băng Phượng Hoàng trong đoàn tôi, còn đây là đạo tặc Không Không. Không Không từng uống rượu với Hoàng Tử và tôi. Và chị của Phượng Hoàng, Bạch Điểu Lệ Nhân, là nữ chiến sĩ mạnh nhất trong đoàn tôi cũng là phó đoàn trưởng. Ông xã Song Ngoại của cô là ấy linh mục trong đoàn.”
“Sao nghe có vẻ Hoàng Tử giống một kẻ hồ đồ thế?” Bạch Điểu Lệ Nhân hơi bất mãn nói. Cô không muốn em gái Phượng Hoàng lại thích một kẻ kỳ quặc. Cô bất mãn quay về phía Không Không. “Không Không, cậu nói Hoàng Tử là người rất mạnh, cuồng ngạo lại giỏi giang hơn người, nhưng đối xử với phụ nữ thì vô cùng phong nhã, còn đối xử với bạn bè thì vô cùng phóng khoáng, xứng đáng là đàn ông, chị mới không dị nghị mà gia nhập Vô Ngân Thành. Bây giờ nghe họ nói vậy, sao lại có vẻ khác hẳn thế?”
Không Không vội vàng phản bác: “Em không biết tại sao họ lại nói Hoàng Tử như thế, nhưng tận mắt em nhìn thấy, Hoàng Tử thật sự giống như em nói, chính em đã uống rượu với cậu ấy, cũng giao thủ luôn rồi. Anh ấy vô cùng cuồng ngạo, tài giỏi đến mức khiến em và đoàn trưởng Nam Cung cũng không đánh bại được. Nhưng khi đối diện với phụ nữ thì luôn mỉm cười dịu dàng, điều này có thể hỏi Phượng Hoàn mà. Còn về phần bạn bè, ngày đó trên đấu trường mọi người cũng đều nhìn thấy rồi. Không phải cậu ấy còn chạy tới cứu đoàn trưởng khi vẫn là kẻ địch sao?”
“Là như vậy sao?” Bạch Điểu Lệ Nhân hoài nghi nhìn về phía Đội Phi Thường.
“Đúng vậy, Hoàng Tử thật sự giống như các bạn nói, vừa nãy chúng tôi chỉ đùa chút để không khí bớt căng thẳng mà thôi, đừng để trong lòng nhé.” Sửu Lang trả lời vô cùng nghiêm túc. Anh cũng không nói dối, nói tóm lại, Hoàng Tử thật sự giống như mọi người miêu tả, còn những phần khác, mọi người cũng không hỏi. . . . . . không cần nhắc đến làm gì!
“Nam Cung, thật sự như vậy sao?” Bạch Điểu Lệ Nhân nghiêm túc nhìn chằm chằm Nam Cung Tội.
Nam Cung Tội gật đầu. “Ừ, hơn nữa cậu ấy mặc dù thoạt nhìn cuồng ngạo, nhưng thật ra rất thoải mái, là người dễ gần.” Nam Cung Tội chần chừ một hồi, chắc là thế nhỉ? Mặc dù có lúc Hoàng Tử có những hành động quái lạ! Cái này không cần phải nói nhỉ. . . . . .
Bạch Điểu Lệ Nhân dịu xuống, cô áy náy nhìn về phía Đội Phi Thường. “Thật sự có lỗi, nghi ngờ lãnh chúa của mọi người. Nhưng chuyện này có liên quan đến toàn bộ Đoàn phiêu lưu Kiếm Vô Tội, không thể không cẩn thận một chút.” Còn có liên quan đến hạnh phúc cả đời của em gái khiến người ta lo lắng của cô. Phượng Hoàng luôn yêu những kẻ không đáng để yêu, khiến cô vô cùng lo lắng. . . Xem ra lần này cuối cùng cũng yêu đúng người, cô không khỏi nhẹ nhõm trong lòng.
“Có gì đâu, đây là điều nên làm mà.” Sửu Lang che đậy lương tâm, trả lời.
“Lúc nào chúng tôi có thể gặp lãnh chúa?” Bạch Điểu Lệ Nhân hỏi.
“Cái này, lãnh chúa cậu ấy đang bôn tẩu bốn bề, chỉ hy vọng có thể tuyển thêm nhiều nhân lực cho Vô Ngân Thành, e rằng phải chờ một chút mới có giới thiệu cậu ấy cho mọi người biết được.” Bên ngoài, Vũ Liên trả lời không nhanh không chậm. Bên trong, lập tức mở kênh tổ đội nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngay lập tức PM Hoàng Tử, chưa PM lại thì không được ngừng, nếu bọn họ thấy được bộ dạng mơ màng của Hoàng Tử, chúng ta sẽ mất đi một đoàn phiêu lưu khó khăn lắm mới câu tới được đấy.”
. . . . . . Nói cũng phải, Đội Phi Thường vừa nghĩ tới dáng vẻ Hoàng Tử hồ đồ cắn ngón trỏ nghiêng đầu. Nếu như bị người của Kiếm Vô Tội nhìn thấy, như vậy sự tình chắc chắn gay to. Vừa nghĩ tới đây, mọi người lập tức điên cuồng PM Hoàng Tử.
“Thì ra là như vậy, thật sự vất vả cho lãnh chúa.” Bạch Điểu Lệ Nhân hiểu chuyện gật đầu.
“Vậy chúng tôi sẽ nghiên cứu để sắp xếp chỗ cho mọi người, còn bố trí các chức vụ nữa.” Sửu Lang nói.
“Ừm, không vấn đề.” Bạch Điểu Lệ Nhân trả lời.
Lúc đoàn người đang định tiến vào tổng bộ lâm thời, Doll đột nhiên nhìn thấy ở bên cổng thành có người vô cùng quen mắt. Doll hét lên: “A! Là đội của chị Hoa Hồng.”
Đội Phi Thường quay đầu vừa thấy, quả nhiên là người của Tiểu đội Hoa Hồng đang do dự bên cổng thành. Vừa thấy Đội Phi Thường nhận ra mình, họ có vẻ hơi ngượng ngùng.
Sửu Lang lập tức đi về phía Tiểu đội Hoa Hồng. “Thật tốt quá, Hoàng Tử đã tìm mọi người rồi.”
“Hoàng Tử?” Đoạn Kiếm nghe vậy ngây ra một chút.
“Không phải Hoàng Tử tìm mọi người, nhờ tới Vô Ngân Thành giúp đỡ sao?” Sửu Lang tái mặt, nghi hoặc hỏi lại.
Tiểu đội Hoa Hồng ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng Hoa Hồng chần chừ lên tiếng: “Bọn em không gặp Hoàng Tử, chỉ nghe nói mọi người được giải quán quân, muốn tới đây giải thích chuyện lần trước, nhân tiện xem mọi người có cần giúp gì không.”
“Thì ra là như thế, vậy rốt cuộc Hoàng Tử chạy đi đâu rồi. . . . . .” Sửu Lang đau đầu nói. Nhưng nghĩ đến phía sau còn có Đoàn phiêu lưu Kiếm Vô Tội, anh lập tức lớn tiếng nói một lần nữa: “Xem ra Hoàng Tử còn chưa tìm các bạn đã tự đến trước rồi, thật sự tốt quá. Chúng tôi rất cần sự giúp đỡ của Tiểu đội Hoa Hồng!”
“Nhưng lần trước em đã trút giận lên Hoàng Tử, thật sự vô cùng xin lỗi.” Đoạn Kiếm áy náy.”Thực ra chuyện đó cậu ấy không có chút lỗi nào cả.”
“Em cũng không nên ép Hoàng Tử, còn. . . . . . hôn cậu ấy.” Hoa Hồng đỏ bừng mặt, cúi thấp đầu.
Tình Thiên vươn đầu ra từ phía sau thân thể to lớn của Tiểu Cường. Cô ấy rưng rưng nước mắt: “Toàn bộ đều là lỗi của em, em không nên theo đuổi Hoàng Tử bằng cách không tốt đẹp như vậy. Em thật sự biết lỗi rồi, sau này không dám nữa.”
Vũ Liên dịu dàng xoa đầu Tình Thiên, ôm cô ấy vào trong lòng. Tình Thiên lập tức khóc thút tha thút thít. “Đừng lo, Hoàng Tử không hề trách mọi người đâu, cậu ấy rất muốn hòa giải với mọi người. Chờ cậu ấy trở về, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ khi được gặp mọi người.”
Nghe lời giải thích dịu dàng của Vũ Liên, Tiểu đội Hoa Hồng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng mỉm cười.
“Hoa Hồng, Tình Thiên, hai người vẫn thích Hoàng Tử sao?” Tiểu Long Nữ hơi lo lắng hỏi. Hai người này thật sự đã chuốc quá nhiều đau khổ vì Hoàng Tử, ngay cả Tiểu Long Nữ cũng phải đau lòng cho họ.
Tiểu đội Hoa Hồng đột nhiên nhìn Hoa Hồng với vẻ mờ ám, mà Hoa Hồng yêu kiều xấu hổ cúi thấp đầu. Đoạn Kiếm đứng bên cười rồi ôm lấy vai Hoa Hồng. “Hoa Hồng đã là bà xã của tôi, đương nhiên không hề thích Hoàng Tử nữa.”
“Cái này cũng không chắc lắm đâu!” Chuyên Buff Máu cười hi hi trêu Đoạn Kiếm, rồi bị Đoạn Kiếm nhìn khinh bỉ.
“Em sẽ không bỏ cuộc với Hoàng Tử đâu.” Tình Thiên đột nhiên lệ chảy hai hàng thoát khỏ vòng ôm của Vũ Liên, hét lớn, khiến mọi người đều hoảng hốt. “Em biết cách em dùng trước kia là không tốt, bây giờ em sẽ cải thiện, em nhất định sẽ dùng sự kiên nhẫn và tình yêu sâu đậm của em để làm anh ấy cảm động.”
“Cô cũng thích Hoàng Tử?” Nghe vậy, Dục Băng Phượng Hoàng hổn hển chạy ra từ phía sau.
Tình Thiên nhìn Phượng Hoàng, ngờ vực hỏi.”Cô nói cũng? Lẽ nào cô cũng thích Hoàng Tử. . . . . . ?”
“Đúng vậy, hơn nữa tôi cũng tuyệt đối không bỏ cuộc.” Phượng Hoàng kiên định gằn từng tiếng. Nói xong, giữa Tình Thiên và Phượng Hoàng có tia chớp giao nhau loẹt xoẹt. . . . . .
Gui cất giọng lạnh băng không gì sánh được: “Hoàng Tử, là của tôi!”
Đúng lúc mọi người ngẩn ngơ nuốt câu nói của Gui, Tà Linh đã tức tối trừng mắt nhìn Gui. “Nói bậy, Hoàng Tử là của tôi!” Lại hai tia chớp khác giao nhau. . . . . .
. . . . . . Mọi người há mồm nhìn hai chàng trai đánh ghen vì một chàng trai khác, ngoại trừ Đội Phi Thường và Đội Hắc Ám Tà Hoàng đã hiểu rõ mà cản thán trong lòng, Minh Hoàng lại càng méo miệng không cam lòng nhìn chằm chằm vào anh trai Tà Linh.
“Hoàng Tử cậu ta, cậu ta là. . . . . . ?” Bạch Điểu Lệ Nhân nhìn sắc mặt đã trắng bệch của em gái Phượng Hoàng, hổn hển chất vấn Đội Phi Thường.
“Hoàng Tử không phải dân đồng tính đâu!” Tiểu Long Nữ nghiêm túc bảo đảm, cô nói sự thật mà! “Có điệu cậu ấy thật sự quá điển trai, ngay cả đàn ông cũng không muốn bỏ qua cậu ấy mà thôi.” Vui quá đi, Tiểu Long Nữ cười thầm trong lòng. Cô không khỏi mong chờ lúc Hoàng Tử trở về nhìn thấy cục diện hỗn loạn này. He he he!
Phượng Hoàng và Tình Thiên đều thở phào, sau đó trừng mắt nhìn hai tên đàn ông đồng tính, nói đồng thanh: “Tôi cảnh cáo các anh, đừng làm hỏng Hoàng Tử! Anh ấy là của tôi.” Sau đó lại bắt đầu lườm nhau.
“Là của tôi mới đúng.” Hai chàng trai hét to xong, cũng gia nhập hàng ngũ lườm người.
“Không tệ ~ Vừa vặn có thể lập một bàn mạt chược, còn có chung chủ đề tán gẫu nữa.” Tiểu Long Nữ cười lạnh nói.
/42
|