- Ta chỉ bị bắt, chứ đâu có bị mất...trong trắng.
Dương Quả mặt đo đỏ nói, rồi 1 phen kể lại sự việc cho mọi người nghe.
- Dương Quả thật là thông minh!
Nguyễn Hoa nghe xong, mặt tươi cười nói. Người trong sảnh nghe mà dường như trút được gánh nặng vậy.
- Như vậy là không có chuyện gì xảy ra rồi sao.
Dương Phúc thở phào. Dương Linh hơi cau mày. Chu Tịnh xanh mặt...không thể nào, hai tên hắc y nhân đó rõ ràng đã hoàn thành nhiệm vụ, còn về bẩm báo với ta mà...
- Nhưng tên đi rừng đó nói...chính mắt đã thấy tam cô nương bị cướp sự trong sạch, tên đó hình như còn có bằng chứng nữa.
Chu Tịnh hốt hoảng chen lời.
- Lời Quả nhi nói hợp tình hợp lí như vậy, không lẽ nàng bảo Quả nhi đang nói dối hay sao?
Dương Phúc khó chịu nói.
- Có thể Tam muội sợ hãi nên nói dối, chứ muội ấy nhỏ như vậy làm sao có thể đấu lại hai tên hắc y nhân đó.
Dương Linh 1 bên thêm lời. Dương Quả nhăn mặt, nàng đã nói là dùng bột ớt rồi kia mà, bộ không nghe hả. Còn có, tại sao Dương Linh và Chu Tịnh một hai cứ kết tội nàng, thực khiến nàng nghi ngờ nha.
- Dương Quả không có nói dối, đây đều là sự thật.
Dương Quả chắc nịch nói.
- Chi bằng ta đi mời tên đi rừng đó về...
Nguyệt Quang lên tiếng.
- Đúng! Đúng! Phúc Tử. Ngươi mau đi.
Chu Tịnh vội vàng ra lệnh, Phúc Tử vội vàng cáo lui. Dương Quả khó hiểu, nơi này nhiều hạ nhân, sao phải đích thân nha hoàn bên cạnh Chu Tịnh đi, nếu theo lời Chu Tịnh nói, không phải chỉ cần cho người đi hỏi một chút liền tìm thấy tên đi rừng đó sao? Chuyện này nếu nói Chu Tịnh không có liên quan thì thật khó tin.
Một lát sau, Phúc Tử trở về, theo sau là 1 tên cao to, phía mắt phải có một vết sẹo thẳng xuống. Tên đó cất giọng ồm ồm hành lễ với mọi người.
- Tiểu dân ra mắt Hoàng thượng, hoàng hậu, Dương thừa tướng.
- Được rồi, ngươi mau đứng lên. Mau kể lại những gì ngươi biết về tam tiểu thư.
Nguyệt Quang phất tay áo.
- Bẩm! Đêm đó tiểu dân phát hiện 1 con thú lạ, bèn chạy theo, đang đi chợt thấy có bóng người nên tiểu dân tò mò nên tới gần, phát hiện tam tiểu thư đang.... Bị hai tên hắc y nhân đó cưỡng hiếp, lúc đó tiểu dân vô cùng hoang mang và sợ hãi nên chạy đi, về nhà lấy cung tên ... Nhưng lúc quay lại thì chẳng còn người, chỉ còn...
Tên đó giơ lên 1 mảnh váy áo, Dương Quả ngạc nhiên... A đây là mảnh áo lúc nàng đứng lên bị mắc vào cây mà.
- Đây không phải là từ váy của tam cô nương sao?
Chu Tịnh lên tiếng, chỉ là cụm từ của tam cô nương dường như kéo dài.
- Đúng là của Dương Quả, nhưng là Dương Quả lúc chạy bị mắc vào cành cây. Dương Quả hoàn toàn trong sạch.
Dương Quả nói.
- Tiểu dân nói là sự thật, tam tiểu thư vốn đã mất đi sự trong sạch, chính mắt tiểu dân thấy rõ, tam tiểu thư xin đừng làm khó tiểu dân.
Tên đó lên tiếng. Dương Quả cau mày, chưa biết ai làm khó ai sao?
- Tiểu thúc à, ta nói vì sao thúc thấy nạn mà không giúp.
Dương Quả giọng lạnh tanh nói.
- Tiểu dân... ở đó có hai người, còn là đạo tặc... Tiểu dân đánh không lại.
- Ta nói cho nghe, có phải thúc nhầm lẫn gì không? Lúc tên tặc đó đè ta xuống, hắn ta trông nhỏ con, chỉ tầm 15,16 tuổi, còn tên kia đã chạy đi đâu mất, lời thúc nói, thực là vô lý nha.
Dương Quả đưa tay xoa xoa trán nhỏ, nói 1 tràng khiến tên kia im bặt, nhìn kĩ còn thấy là hắn đang run.
- Ây da, muốn biết Dương Quả thực hư còn trong sạch, không phải chỉ cần kiểm tra chu sa sao?
Dương Hi nói. Dương Quả im lặng, hừm, cái này nàng có biết, nghe nói nữ tử cổ đại thường có 1 vết chu sa đỏ ở cánh tay, nhưng trải qua lần đầu xxx thì cũng tự nhiên mà mất đi.
- Đúng rồi! Làm như thế đi..!
Chu Tịnh cười nói, bà vẫn còn nghĩ rằng Dương Quả là do sợ hãi mà nói dối nha.
- Hồ đồ! Nếu Dương Quả còn trong sạch, không phải đó là 1 sự sỉ nhục sao!
Nguyễn Hoa tay đậm nhẹ bàn nhỏ, cau mày nói.
- Nhưng... Thưa hoàng hậu, chúng ta còn cách nào khác sao?
Chu Tịnh tuy sợ co rúm người, nhưng vẫn mạnh miệng nói ra. Không gian bỗng bao trùm bởi sự im lặng.
- Đồng ý, sử dụng cách đó đi.
Dương Quả cất tiếng, phá tan bầu không khí.
- Dương Quả à, con...
Nguyễn Hoa mày đẹp nhíu lại, xoa xoa má hồng Dương Quả.
- Hoàng Hậu, không sao ạ. Chỉ còn cách kiểm tra chu sa này thôi để biết thực hư mất và còn.
Dương Quả mặt đo đỏ nói, rồi 1 phen kể lại sự việc cho mọi người nghe.
- Dương Quả thật là thông minh!
Nguyễn Hoa nghe xong, mặt tươi cười nói. Người trong sảnh nghe mà dường như trút được gánh nặng vậy.
- Như vậy là không có chuyện gì xảy ra rồi sao.
Dương Phúc thở phào. Dương Linh hơi cau mày. Chu Tịnh xanh mặt...không thể nào, hai tên hắc y nhân đó rõ ràng đã hoàn thành nhiệm vụ, còn về bẩm báo với ta mà...
- Nhưng tên đi rừng đó nói...chính mắt đã thấy tam cô nương bị cướp sự trong sạch, tên đó hình như còn có bằng chứng nữa.
Chu Tịnh hốt hoảng chen lời.
- Lời Quả nhi nói hợp tình hợp lí như vậy, không lẽ nàng bảo Quả nhi đang nói dối hay sao?
Dương Phúc khó chịu nói.
- Có thể Tam muội sợ hãi nên nói dối, chứ muội ấy nhỏ như vậy làm sao có thể đấu lại hai tên hắc y nhân đó.
Dương Linh 1 bên thêm lời. Dương Quả nhăn mặt, nàng đã nói là dùng bột ớt rồi kia mà, bộ không nghe hả. Còn có, tại sao Dương Linh và Chu Tịnh một hai cứ kết tội nàng, thực khiến nàng nghi ngờ nha.
- Dương Quả không có nói dối, đây đều là sự thật.
Dương Quả chắc nịch nói.
- Chi bằng ta đi mời tên đi rừng đó về...
Nguyệt Quang lên tiếng.
- Đúng! Đúng! Phúc Tử. Ngươi mau đi.
Chu Tịnh vội vàng ra lệnh, Phúc Tử vội vàng cáo lui. Dương Quả khó hiểu, nơi này nhiều hạ nhân, sao phải đích thân nha hoàn bên cạnh Chu Tịnh đi, nếu theo lời Chu Tịnh nói, không phải chỉ cần cho người đi hỏi một chút liền tìm thấy tên đi rừng đó sao? Chuyện này nếu nói Chu Tịnh không có liên quan thì thật khó tin.
Một lát sau, Phúc Tử trở về, theo sau là 1 tên cao to, phía mắt phải có một vết sẹo thẳng xuống. Tên đó cất giọng ồm ồm hành lễ với mọi người.
- Tiểu dân ra mắt Hoàng thượng, hoàng hậu, Dương thừa tướng.
- Được rồi, ngươi mau đứng lên. Mau kể lại những gì ngươi biết về tam tiểu thư.
Nguyệt Quang phất tay áo.
- Bẩm! Đêm đó tiểu dân phát hiện 1 con thú lạ, bèn chạy theo, đang đi chợt thấy có bóng người nên tiểu dân tò mò nên tới gần, phát hiện tam tiểu thư đang.... Bị hai tên hắc y nhân đó cưỡng hiếp, lúc đó tiểu dân vô cùng hoang mang và sợ hãi nên chạy đi, về nhà lấy cung tên ... Nhưng lúc quay lại thì chẳng còn người, chỉ còn...
Tên đó giơ lên 1 mảnh váy áo, Dương Quả ngạc nhiên... A đây là mảnh áo lúc nàng đứng lên bị mắc vào cây mà.
- Đây không phải là từ váy của tam cô nương sao?
Chu Tịnh lên tiếng, chỉ là cụm từ của tam cô nương dường như kéo dài.
- Đúng là của Dương Quả, nhưng là Dương Quả lúc chạy bị mắc vào cành cây. Dương Quả hoàn toàn trong sạch.
Dương Quả nói.
- Tiểu dân nói là sự thật, tam tiểu thư vốn đã mất đi sự trong sạch, chính mắt tiểu dân thấy rõ, tam tiểu thư xin đừng làm khó tiểu dân.
Tên đó lên tiếng. Dương Quả cau mày, chưa biết ai làm khó ai sao?
- Tiểu thúc à, ta nói vì sao thúc thấy nạn mà không giúp.
Dương Quả giọng lạnh tanh nói.
- Tiểu dân... ở đó có hai người, còn là đạo tặc... Tiểu dân đánh không lại.
- Ta nói cho nghe, có phải thúc nhầm lẫn gì không? Lúc tên tặc đó đè ta xuống, hắn ta trông nhỏ con, chỉ tầm 15,16 tuổi, còn tên kia đã chạy đi đâu mất, lời thúc nói, thực là vô lý nha.
Dương Quả đưa tay xoa xoa trán nhỏ, nói 1 tràng khiến tên kia im bặt, nhìn kĩ còn thấy là hắn đang run.
- Ây da, muốn biết Dương Quả thực hư còn trong sạch, không phải chỉ cần kiểm tra chu sa sao?
Dương Hi nói. Dương Quả im lặng, hừm, cái này nàng có biết, nghe nói nữ tử cổ đại thường có 1 vết chu sa đỏ ở cánh tay, nhưng trải qua lần đầu xxx thì cũng tự nhiên mà mất đi.
- Đúng rồi! Làm như thế đi..!
Chu Tịnh cười nói, bà vẫn còn nghĩ rằng Dương Quả là do sợ hãi mà nói dối nha.
- Hồ đồ! Nếu Dương Quả còn trong sạch, không phải đó là 1 sự sỉ nhục sao!
Nguyễn Hoa tay đậm nhẹ bàn nhỏ, cau mày nói.
- Nhưng... Thưa hoàng hậu, chúng ta còn cách nào khác sao?
Chu Tịnh tuy sợ co rúm người, nhưng vẫn mạnh miệng nói ra. Không gian bỗng bao trùm bởi sự im lặng.
- Đồng ý, sử dụng cách đó đi.
Dương Quả cất tiếng, phá tan bầu không khí.
- Dương Quả à, con...
Nguyễn Hoa mày đẹp nhíu lại, xoa xoa má hồng Dương Quả.
- Hoàng Hậu, không sao ạ. Chỉ còn cách kiểm tra chu sa này thôi để biết thực hư mất và còn.
/85
|